Chương 544: Lĩnh hội sai lầm
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Đổng Triệu Thư vội vàng ngăn lại rồi nói:- Phó cục trưởng Lưu, con trai tôi chưa chịu khổ bao giờ, ngài xem tối nay có thể chiếu cố một chút hay không?
Lúc trước Triệu Kha gọi điện quan tâm, Lưu Chính Khôn thực ra sớm có sắp xếp. Đổng Triệu Thư không đề cập tới thì cũng cho Đổng thiếu gia một phòng riêng biệt. Chẳng qua việc thuận nước đẩy thuyền thì vẫn phải làm. Lưu Chính Khôn ra vẻ do dự một chút, sau đó thở dài một tiếng trong ánh mắt chờ mong của Đổng Triệu Thư, nói:- Được, vì nể mặt chủ tịch Đổng, tôi phạm kỷ luật một lần.
Nói xong, Lưu Chính Khôn tự mình mang theo Đổng Triệu Thư xuống bên dưới dặn dò một chút, sau đó lập tức chuồn đi. Chuyện này có thể trốn xa được bao nhiêu thì trốn, ai muốn quản thì kệ người ta.
Đổng Triệu Thư làm xong thủ tục, tiền cũng đã nộp, quay đầu lại thì phát hiện Lưu Chính Khôn đã không còn ở đây, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi cảnh sát làm thủ tục:- Dương Phàm là ai vậy?
Cảnh sát lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác. Đổng Triệu Thư sớm có chuẩn bị, lại nhẹ nhàng đặt một phong bì lên bàn. Cảnh sát cẩn thận nhìn cửa một chút, kẹp vào trong tệp hồ sơ, phong bì nhẹ nhàng rơi vào trong ngăn kéo.
Sau đó cảnh sát ra vẻ thần bí nói với Đổng Triệu Thư:- Ông đến gần một chút, tôi nói với ông, Dương Phàm này là một nhân vật quá lớn, năm đó là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng. Người trong nhà nước chúng tôi nếu nói không biết Dương Phàm thì đừng ra ngoài làm gì.
Đổng Triệu Thư hỏi rõ ràng, không hỏi thì không lo, hỏi rõ ràng thì thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đổng Triệu Thư thầm kêu gào trong lòng, cúi đầu ủ rũ về phòng khách. Thấy Đổng thiếu gia đang làm nũng với mẹ, Đổng Triệu Thư vô cùng tức giận xông lên, đâm đầu đã tát mạnh một cái, sau đó chưa nguôi giận đánh tiếp.
Đổng thiếu gia đột nhiên bị đánh sợ đến độ vội vàng trốn tránh. Đổng Triệu Thư lần này rất tức giận, bà xã ở bên cạnh khuyên cũng không ngừng tay, vừa đánh vừa mắng:- Bố mày có tiền thì giỏi lắm hả. Không ngờ quan chức cấp phó bộ mà mày cũng dám nói này nói nọ, sao mày không tìm Tổng bí thư mà gây chuyện? Tao đánh chết mày, gia nghiệp của tao lần này không biết chừng sẽ bị hủy trong tay mày đó.
Đổng Triệu Thư đúng là rất sợ. Triệu Kha cũng là người có tổ chức, thân là thị trưởng, Đổng Triệu Thư đến đầu tư là tạo chiến tích cho hắn. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hai bên là cùng chung lợi ích. Lợi ích này dùng làm điều kiện tiên quyết để phán đoán vấn đề thì vô cùng đơn giản.
Giúp Đổng Triệu Thư, Triệu Kha bị thiệt. Như vậy rất đơn giản đưa ra một kết luận, Triệu Kha không dám trêu chọc Dương Phàm.
Đổng thiếu gia bị đánh làm cho kêu cha gọi mẹ nhưng không dám chống lại, không thể làm gì khác hơn là vòng quanh mẹ mà tránh, Đổng Triệu Thư đánh một lát cũng mệt, dừng lại hừ một tiếng mà nghĩ biện pháp. Chuyện này không giải quyết, ai biết diễn biến thành bộ dáng gì nữa. Tập đoàn Hồng Vận đến thành phố Uyển Lăng đầu tư, chính thức là do nhìn trúng quyền lực của Triệu Kha. Bây giờ chỗ dựa quyền lực bắt đầu dao động, tiền đã đầu tư không biết chừng thành bọt nước bay đi.
Cuối cùng Đổng Triệu Thư nghĩ ra một kết luận, chuyện này muốn giải quyết có lẽ tuền là không được, còn phải tìm chính chủ là Dương Phàm. Nhưng làm như thế nào để tìm Dương Phàm.
Việc an bài Đổng thiếu gia, Đổng Triệu Thư ra khỏi cục Công an thành phố liền bắt đầu nghĩ biện pháp. Đổng Triệu Thư gọi điện cho Triệu Kha, tỏ vẻ muốn đi gặp Dương Phàm thể hiện một chút ý tứ. Triệu Kha nghe điện thoại, nghe được ý của Đổng Triệu Thư liền khẳng định:- Đó là một biện pháp giải quyết vấn đề. Chẳng qua tôi cũng không quen Dương Phàm kia, lão tìm phó bí thư Mẫn đi, tôi nói số điện thoại cho lão. Nghe nói Dương Phàm gọi phó bí thư Mẫn mang người đến bắt Tiểu Đổng. Bên chỗ tôi còn có chuyện khác, dập máy trước.
Nói xong Triệu Kha liền dập máy, trong lòng Đổng Triệu Thư không khỏi cảm thấy lạnh giá. Thái độ này của Triệu Kha đã quá rõ ràng, hắn thể hiện mình lực bất tòng tâm ở chuyện này. Nếu thực sự muốn giúp thì Triệu Kha nên gọi điện cho Mẫn Kiến, mà không đơn giản chỉ cho một số điện thoại. Ngoài ra còn một ý, Triệu Kha muốn vạch rõ giới hạn với việc này. Triệu Kha là người lăn lộn nhiều năm, có quan hệ rất nhiều với quan chức nên tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong đó. Chuyện này Triệu Kha cũng chỉ có thể làm đến vậy mà thôi, không có việc gì đừng tìm, có việc cũng đừng tìm.
Trong lòng Đổng Triệu Thư mặc dù oán giận Triệu Kha không trượng nghĩa, nhưng loại chuyện này trong chốn quan trường là rất nhiều, trong chốn quan trường không thiếu nhất là những kẻ giảo hoạt. Đổng Triệu Thư bất đắc dĩ không thể làm gì khác là tự mình gọi điện cho Mẫn Kiến. Đầu bên kia nghe điện, Mẫn Kiến lạnh lùng nói:- Ai đó?
- Phó bí thư Mẫn, tôi là Đổng Triệu Thư tập đoàn Hồng Vận, có một chuyện.“Bịch” điện thoại bị dập, Đổng Triệu Thư cả người như lọt vào hố băng. Rất rõ ràng, Mẫn Kiến hiểu rất rõ nguyên nhân mà mình gọi điện, trực tiếp dập máy.
Triệu Kha cũng không dùng được, vậy chỉ có thể tìm lãnh đạo cao hơn. Đổng Triệu Thư gặp qua lãnh đạo là có hạn, hơn nữa hầu hết ở trường hợp công chúng, thật sự tìm tới cửa cửa thì người ta biết mình là ai? Duy nhất cảm thấy có thể giúp mình đó là một vị phó chủ tịch tỉnh Vạn mới được điều tới. Phó chủ tịch tỉnh Vạn chủ quản khoa giáo. Phó chủ tịch tỉnh Vạn là đồng hương, trước kia lén có quan hệ. Đổng Triệu Thư mặt dày gọi điện thoại, phó chủ tịch tỉnh Vạn nghe điện thực ra rất nhiệt tình. Chẳng qua sau khi Đổng Triệu Thư nói chuyện này xong, giọng điệu của phó chủ tịch tỉnh Vạn đã thay đổi.
- Dương Phàm? Trước kia là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng? Người này tôi có nghe nói, sao anh lại trêu chọc đến hắn ta?Phó chủ tịch tỉnh Vạn thực tế không chỉ đơn giản là nghe nói như vậy, mà căn bản hiểu rõ lai lịch của Dương Phàm là gì. Hắn là người của phái Điền Trọng, bình thường cũng có chút qua lại với Điền Trọng, đã sớm nghe nói đến Dương Phàm.
Đổng Triệu Thư còn tưởng rằng gọi cuộc điện thoại này là phí công, kết quả phó chủ tịch tỉnh Vạn trong điện thoại lại nói:- Không đúng, Dương Phàm bình thường rất khiêm nhường, là người rất giảng đạo lý, là người rất có lý trí. Con trai anh rốt cuộc làm chuyện gì? Không nói rõ ràng tôi không tiện ra mặt.
Mang đầu heo mà không tìm được miếu, đây là tâm trạng của Đổng Triệu Thư lúc này. Đổng Triệu Thư nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói chuyện ra một chút. Phó chủ tịch tỉnh Vạn nghe xong rất mất hứng mà nói:- Hồ đồ. Nếu bên cạnh hắn ta mang theo nữ binh an ninh, có thể lập tức bắn chết con trai anh mà không phạm pháp. Anh dạy bảo con mình như thế nào vậy hả? Chuyện này tôi sẽ tìm người giúp xem thế nào, mọi người là đồng hương, có được hay không là chuyện khác, ngày mai tôi báo tin tức cho anh.
phó chủ tịch tỉnh Vạn dập máy, trái tim trống rỗng của Đổng Triệu Thư cười cười đã có điểm hy vọng.
Bây giờ thời gian không còn sớm, phó chủ tịch tỉnh Vạn tự nhiên không tiện gọi điện làm phiền Điền Trọng, không thể làm gì hơn là chờ sáng mai. Đêm đó Đổng Triệu Thư nghĩ đến lời phó chủ tịch tỉnh Vạn, trong lòng không khỏi sợ hãi, tối cũng không ngủ được. Đổng Triệu Thư cứ thế mà thức trắng, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn.
...
Khi Dương Phàm tỉnh lại, Tào Ny Ny đã không còn ở đây, trên bàn ở đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết:- Trên bàn có bữa sáng, trước khi ăn anh thì bỏ vào lò vi sóng làm nóng một chút. Em rất vui vẻ đi làm.
Từ chữ viết Dương Phàm có thể nhìn ra tâm trạng hạnh phúc và dễ dàng của Tào Ny Ny. Bỏ tờ giấy xuống, đưa mắt nhìn đầu giường, Dương Phàm không khỏi nghĩ đến chiếc khăn trắng kia, không biết Tào Ny Ny cất đâu rồi. Đêm qua Dương Phàm từng nhân lúc Tào Ny Ny đi vào toilet thấy có điểm đỏ ở trên đó.
Thời gian đã gần giữa trưa, ăn sáng lại thành ăn trưa. Đang lúc Dương Phàm ăn thì điện thoại di động vang lên. Dương Phàm nhìn số máy không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ là Điền Trọng gọi tới.
- Điền thúc, ngài nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho cháu vậy?
Điền Trọng ở đầu bên này ít nhiều có chút khó xử. Tính cách Dương Phàm, lão hiểu rất rõ, tuyệt đối không làm chuyện quá đáng. Chẳng qua mặt mũi lão Vạn không thể vứt đi. Phó chủ tịch tỉnh Vạn đề cập đến chuyện này còn tỏ vẻ Tiểu Đổng là họ hàng của mình.
- Dương Phàm, cháu đang ở thành phố Hải Tân hả? Tên họ Đổng kia, cháu đứng làm khó hắn quá.Điền Trọng trực tiếp đưa ra yêu cầu mà không nói nguyên nhân. Điều này làm cho trong lòng Dương Phàm có chút kỳ quái, chẳng qua hắn vốn cũng không định làm gì Đổng thiếu gia, cùng lắm là giam hắn vài ngày, dạy cho hắn biết cách làm người mà thôi. Nói đi lại nói lại, đám trẻ không được giáo dục này sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
- Ha ha, nếu là Điền thúc mở miệng, chuyện này cháu biết nên làm như thế nào. Chẳng qua cháu cũng cần phải dạy bảo một chút.Dương Phàm không tỏ vẻ lập tức thả người, Điền Trọng tự nhiên cũng không cưỡng cầu. Dương Phàm có thể nói như vậy là đủ rồi.
- Ừ, nếu cháu đang nghỉ ngơi thì sao không đến thăm ông già này? Chẳng lẽ nói chú bây giờ không có tác dụng gì sao?Điền Trọng trêu chọc Dương Phàm, nhẹ nhàng đẩy đề tài chính sáng một bên. Dương Phàm không khỏi áy náy giải thích:- Cháu vừa mới về thành phố Uyển Lăng, cháu định qua một thời gian là đến Nam Kinh thăm chú.
Lúc trước Triệu Kha gọi điện quan tâm, Lưu Chính Khôn thực ra sớm có sắp xếp. Đổng Triệu Thư không đề cập tới thì cũng cho Đổng thiếu gia một phòng riêng biệt. Chẳng qua việc thuận nước đẩy thuyền thì vẫn phải làm. Lưu Chính Khôn ra vẻ do dự một chút, sau đó thở dài một tiếng trong ánh mắt chờ mong của Đổng Triệu Thư, nói:- Được, vì nể mặt chủ tịch Đổng, tôi phạm kỷ luật một lần.
Nói xong, Lưu Chính Khôn tự mình mang theo Đổng Triệu Thư xuống bên dưới dặn dò một chút, sau đó lập tức chuồn đi. Chuyện này có thể trốn xa được bao nhiêu thì trốn, ai muốn quản thì kệ người ta.
Đổng Triệu Thư làm xong thủ tục, tiền cũng đã nộp, quay đầu lại thì phát hiện Lưu Chính Khôn đã không còn ở đây, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi cảnh sát làm thủ tục:- Dương Phàm là ai vậy?
Cảnh sát lập tức lộ ra ánh mắt cảnh giác. Đổng Triệu Thư sớm có chuẩn bị, lại nhẹ nhàng đặt một phong bì lên bàn. Cảnh sát cẩn thận nhìn cửa một chút, kẹp vào trong tệp hồ sơ, phong bì nhẹ nhàng rơi vào trong ngăn kéo.
Sau đó cảnh sát ra vẻ thần bí nói với Đổng Triệu Thư:- Ông đến gần một chút, tôi nói với ông, Dương Phàm này là một nhân vật quá lớn, năm đó là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng. Người trong nhà nước chúng tôi nếu nói không biết Dương Phàm thì đừng ra ngoài làm gì.
Đổng Triệu Thư hỏi rõ ràng, không hỏi thì không lo, hỏi rõ ràng thì thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đổng Triệu Thư thầm kêu gào trong lòng, cúi đầu ủ rũ về phòng khách. Thấy Đổng thiếu gia đang làm nũng với mẹ, Đổng Triệu Thư vô cùng tức giận xông lên, đâm đầu đã tát mạnh một cái, sau đó chưa nguôi giận đánh tiếp.
Đổng thiếu gia đột nhiên bị đánh sợ đến độ vội vàng trốn tránh. Đổng Triệu Thư lần này rất tức giận, bà xã ở bên cạnh khuyên cũng không ngừng tay, vừa đánh vừa mắng:- Bố mày có tiền thì giỏi lắm hả. Không ngờ quan chức cấp phó bộ mà mày cũng dám nói này nói nọ, sao mày không tìm Tổng bí thư mà gây chuyện? Tao đánh chết mày, gia nghiệp của tao lần này không biết chừng sẽ bị hủy trong tay mày đó.
Đổng Triệu Thư đúng là rất sợ. Triệu Kha cũng là người có tổ chức, thân là thị trưởng, Đổng Triệu Thư đến đầu tư là tạo chiến tích cho hắn. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hai bên là cùng chung lợi ích. Lợi ích này dùng làm điều kiện tiên quyết để phán đoán vấn đề thì vô cùng đơn giản.
Giúp Đổng Triệu Thư, Triệu Kha bị thiệt. Như vậy rất đơn giản đưa ra một kết luận, Triệu Kha không dám trêu chọc Dương Phàm.
Đổng thiếu gia bị đánh làm cho kêu cha gọi mẹ nhưng không dám chống lại, không thể làm gì khác hơn là vòng quanh mẹ mà tránh, Đổng Triệu Thư đánh một lát cũng mệt, dừng lại hừ một tiếng mà nghĩ biện pháp. Chuyện này không giải quyết, ai biết diễn biến thành bộ dáng gì nữa. Tập đoàn Hồng Vận đến thành phố Uyển Lăng đầu tư, chính thức là do nhìn trúng quyền lực của Triệu Kha. Bây giờ chỗ dựa quyền lực bắt đầu dao động, tiền đã đầu tư không biết chừng thành bọt nước bay đi.
Cuối cùng Đổng Triệu Thư nghĩ ra một kết luận, chuyện này muốn giải quyết có lẽ tuền là không được, còn phải tìm chính chủ là Dương Phàm. Nhưng làm như thế nào để tìm Dương Phàm.
Việc an bài Đổng thiếu gia, Đổng Triệu Thư ra khỏi cục Công an thành phố liền bắt đầu nghĩ biện pháp. Đổng Triệu Thư gọi điện cho Triệu Kha, tỏ vẻ muốn đi gặp Dương Phàm thể hiện một chút ý tứ. Triệu Kha nghe điện thoại, nghe được ý của Đổng Triệu Thư liền khẳng định:- Đó là một biện pháp giải quyết vấn đề. Chẳng qua tôi cũng không quen Dương Phàm kia, lão tìm phó bí thư Mẫn đi, tôi nói số điện thoại cho lão. Nghe nói Dương Phàm gọi phó bí thư Mẫn mang người đến bắt Tiểu Đổng. Bên chỗ tôi còn có chuyện khác, dập máy trước.
Nói xong Triệu Kha liền dập máy, trong lòng Đổng Triệu Thư không khỏi cảm thấy lạnh giá. Thái độ này của Triệu Kha đã quá rõ ràng, hắn thể hiện mình lực bất tòng tâm ở chuyện này. Nếu thực sự muốn giúp thì Triệu Kha nên gọi điện cho Mẫn Kiến, mà không đơn giản chỉ cho một số điện thoại. Ngoài ra còn một ý, Triệu Kha muốn vạch rõ giới hạn với việc này. Triệu Kha là người lăn lộn nhiều năm, có quan hệ rất nhiều với quan chức nên tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong đó. Chuyện này Triệu Kha cũng chỉ có thể làm đến vậy mà thôi, không có việc gì đừng tìm, có việc cũng đừng tìm.
Trong lòng Đổng Triệu Thư mặc dù oán giận Triệu Kha không trượng nghĩa, nhưng loại chuyện này trong chốn quan trường là rất nhiều, trong chốn quan trường không thiếu nhất là những kẻ giảo hoạt. Đổng Triệu Thư bất đắc dĩ không thể làm gì khác là tự mình gọi điện cho Mẫn Kiến. Đầu bên kia nghe điện, Mẫn Kiến lạnh lùng nói:- Ai đó?
- Phó bí thư Mẫn, tôi là Đổng Triệu Thư tập đoàn Hồng Vận, có một chuyện.“Bịch” điện thoại bị dập, Đổng Triệu Thư cả người như lọt vào hố băng. Rất rõ ràng, Mẫn Kiến hiểu rất rõ nguyên nhân mà mình gọi điện, trực tiếp dập máy.
Triệu Kha cũng không dùng được, vậy chỉ có thể tìm lãnh đạo cao hơn. Đổng Triệu Thư gặp qua lãnh đạo là có hạn, hơn nữa hầu hết ở trường hợp công chúng, thật sự tìm tới cửa cửa thì người ta biết mình là ai? Duy nhất cảm thấy có thể giúp mình đó là một vị phó chủ tịch tỉnh Vạn mới được điều tới. Phó chủ tịch tỉnh Vạn chủ quản khoa giáo. Phó chủ tịch tỉnh Vạn là đồng hương, trước kia lén có quan hệ. Đổng Triệu Thư mặt dày gọi điện thoại, phó chủ tịch tỉnh Vạn nghe điện thực ra rất nhiệt tình. Chẳng qua sau khi Đổng Triệu Thư nói chuyện này xong, giọng điệu của phó chủ tịch tỉnh Vạn đã thay đổi.
- Dương Phàm? Trước kia là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng? Người này tôi có nghe nói, sao anh lại trêu chọc đến hắn ta?Phó chủ tịch tỉnh Vạn thực tế không chỉ đơn giản là nghe nói như vậy, mà căn bản hiểu rõ lai lịch của Dương Phàm là gì. Hắn là người của phái Điền Trọng, bình thường cũng có chút qua lại với Điền Trọng, đã sớm nghe nói đến Dương Phàm.
Đổng Triệu Thư còn tưởng rằng gọi cuộc điện thoại này là phí công, kết quả phó chủ tịch tỉnh Vạn trong điện thoại lại nói:- Không đúng, Dương Phàm bình thường rất khiêm nhường, là người rất giảng đạo lý, là người rất có lý trí. Con trai anh rốt cuộc làm chuyện gì? Không nói rõ ràng tôi không tiện ra mặt.
Mang đầu heo mà không tìm được miếu, đây là tâm trạng của Đổng Triệu Thư lúc này. Đổng Triệu Thư nghe xong mừng rỡ, vội vàng nói chuyện ra một chút. Phó chủ tịch tỉnh Vạn nghe xong rất mất hứng mà nói:- Hồ đồ. Nếu bên cạnh hắn ta mang theo nữ binh an ninh, có thể lập tức bắn chết con trai anh mà không phạm pháp. Anh dạy bảo con mình như thế nào vậy hả? Chuyện này tôi sẽ tìm người giúp xem thế nào, mọi người là đồng hương, có được hay không là chuyện khác, ngày mai tôi báo tin tức cho anh.
phó chủ tịch tỉnh Vạn dập máy, trái tim trống rỗng của Đổng Triệu Thư cười cười đã có điểm hy vọng.
Bây giờ thời gian không còn sớm, phó chủ tịch tỉnh Vạn tự nhiên không tiện gọi điện làm phiền Điền Trọng, không thể làm gì hơn là chờ sáng mai. Đêm đó Đổng Triệu Thư nghĩ đến lời phó chủ tịch tỉnh Vạn, trong lòng không khỏi sợ hãi, tối cũng không ngủ được. Đổng Triệu Thư cứ thế mà thức trắng, hai mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên bàn.
...
Khi Dương Phàm tỉnh lại, Tào Ny Ny đã không còn ở đây, trên bàn ở đầu giường đặt một tờ giấy, bên trên viết:- Trên bàn có bữa sáng, trước khi ăn anh thì bỏ vào lò vi sóng làm nóng một chút. Em rất vui vẻ đi làm.
Từ chữ viết Dương Phàm có thể nhìn ra tâm trạng hạnh phúc và dễ dàng của Tào Ny Ny. Bỏ tờ giấy xuống, đưa mắt nhìn đầu giường, Dương Phàm không khỏi nghĩ đến chiếc khăn trắng kia, không biết Tào Ny Ny cất đâu rồi. Đêm qua Dương Phàm từng nhân lúc Tào Ny Ny đi vào toilet thấy có điểm đỏ ở trên đó.
Thời gian đã gần giữa trưa, ăn sáng lại thành ăn trưa. Đang lúc Dương Phàm ăn thì điện thoại di động vang lên. Dương Phàm nhìn số máy không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ là Điền Trọng gọi tới.
- Điền thúc, ngài nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho cháu vậy?
Điền Trọng ở đầu bên này ít nhiều có chút khó xử. Tính cách Dương Phàm, lão hiểu rất rõ, tuyệt đối không làm chuyện quá đáng. Chẳng qua mặt mũi lão Vạn không thể vứt đi. Phó chủ tịch tỉnh Vạn đề cập đến chuyện này còn tỏ vẻ Tiểu Đổng là họ hàng của mình.
- Dương Phàm, cháu đang ở thành phố Hải Tân hả? Tên họ Đổng kia, cháu đứng làm khó hắn quá.Điền Trọng trực tiếp đưa ra yêu cầu mà không nói nguyên nhân. Điều này làm cho trong lòng Dương Phàm có chút kỳ quái, chẳng qua hắn vốn cũng không định làm gì Đổng thiếu gia, cùng lắm là giam hắn vài ngày, dạy cho hắn biết cách làm người mà thôi. Nói đi lại nói lại, đám trẻ không được giáo dục này sớm muộn gì cũng gây ra chuyện.
- Ha ha, nếu là Điền thúc mở miệng, chuyện này cháu biết nên làm như thế nào. Chẳng qua cháu cũng cần phải dạy bảo một chút.Dương Phàm không tỏ vẻ lập tức thả người, Điền Trọng tự nhiên cũng không cưỡng cầu. Dương Phàm có thể nói như vậy là đủ rồi.
- Ừ, nếu cháu đang nghỉ ngơi thì sao không đến thăm ông già này? Chẳng lẽ nói chú bây giờ không có tác dụng gì sao?Điền Trọng trêu chọc Dương Phàm, nhẹ nhàng đẩy đề tài chính sáng một bên. Dương Phàm không khỏi áy náy giải thích:- Cháu vừa mới về thành phố Uyển Lăng, cháu định qua một thời gian là đến Nam Kinh thăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.