Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 477: Lòng người khác nhau

Đoạn Nhận Thiên Thai

01/04/2013

Dương Phàm vẫn nghiêm mặt lắng nghe đến lúc này khoát tay nói:- Mấy giờ công nhân đến chính quyền thành phố?

Im lặng, tất cả im lặng. Dương Phàm hừ một tiếng rồi nói:- Từ Bình Bình, đồng chí nói xem, chuyện ở trước cửa chính quyền thành phố hôm nay là như thế nào?

Từ Bình Bình trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu đảo đảo mắt liên hồi. Kết quả tất cả lãnh đạo không nói gì, Từ Bình Bình mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Phàm:- Cái này ... cái này ... tôi ..Từ Bình Bình bắt đầu lắp bắp.

Dương Phàm vỗ mạnh vào bàn rồi nói:- Tôi cái gì mà tôi? Nói rõ ràng.

- Khoảng chín giờ mười phút năm đại biểu công nhân đến phòng Tiếp dân phản ánh tình hình. Căn cứ theo các công nhân nói thì ba tháng nay xí nghiệp Hồng Tinh không phát lương, lãnh đạo xí nghiệp ngày hôm qua lại mất tích. Sau khi tôi hiểu rõ tình hình liền gọi điện cho phó thị trưởng Lam trước, sau đó bắt đầu tiến hành công tác tư tưởng với các đồng chí công nhân để bọn họ về chờ tin tức. Kết quả công nhân không thấy lãnh đạo chính quyền thành phố nên không muốn rời đi, vì thế làm náo loại một chút. Tôi cố gắng khuyên bọn họ về, gần 10 giờ thì bọn họ mới rời đi. Nhưng sau khi bọn họ ra ngoài thì có mấy trăm công nhân giơ biểu ngữ xuất hiện, bắt đầu đứng ở cửa chính quyền thành phố hô khẩu hiệu, yêu cầu lãnh đạo chính quyền thành phố giải quyết vấn đề. Tôi lúc ấy liền cho người gọi điện đến cục Công an thành phố, yêu cầu phái người đến duy trì trật tự. Quần chúng nhân dân thấy cảnh sát nên càng thêm kích động. Sau đó ngài đã xuất hiện.

Từ Bình Bình nói rất nhanh. Trong cả quá trình Tào Dĩnh Nguyên và Lam Hòa mặt lúc trắng lúc đỏ, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Dương Phàm hừ một tiếng, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:- Trước khi xử lý chuyện này, tôi muốn đưa ra một ý kiến. Bắt đầu từ hôm nay cổng chính quyền thành phố không cần thiết có cảnh vệ. Công trình xây dựng trụ sở chính quyền thành phố mới cũng không cần tường bao quanh. Chính quyền thành phố là phục vụ nhân dân, đều trốn hết bên trong bức tường thì sao liên lạc được với quần chúng. Đây là hủ lậu trong chốn quan trường mấy ngàn năm qua của Trung Quốc chúng ta.

Vừa nói Dương Phàm nghiêm khắc nhìn quanh một vòng, không ai dám ngẩng đầu nói chuyện vào lúc này. Lúc này ai dám chứ, ai làm con chim dẫn đầu là chết.

- Được rồi, tiếp tục báo cáo, nói về biện pháp giải quyết mà các người đã bàn với nhau đi.Dương Phàm cuối cùng đã thả lỏng một chút, không nhìn chằm chằm vào vấn đề trách nhiệm.

Tào Dĩnh Nguyên vội vàng ho khan một tiếng, giống như làm cổ họng thuận hơn vậy. Cuối cùng Tào Dĩnh Nguyên mới từ từ ngẩng đầu lên nói:- Chuyện này mặc dù có chút đột nhiên, nhưng chính quyền thành phố nhất định có trách nhiệm. Làm thị trưởng, tôi đầu tiên muốn thừa nhận sai lầm.

Lúc này mới đứng ra nhận trách nhiệm, Dương Phàm nghe xong không khỏi thầm căm tức trong lòng. Có chỗ tốt sao các người đứng ra nhanh vậy. Nghĩ đến đây Dương Phàm lạnh lùng nhìn tới, Tào Dĩnh Nguyên lập tức run lên một chút, vội vàng ho khan một tiếng rồi nói tiếp:- Vừa nãy chính quyền thành phố đã triệu tập hội nghị thường trực đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề. Chủ yếu có ba điểm: Thứ nhất lập tức phát một triệu từ tài chính thành phố, phát bổ sung tiền lương và tiền thưởng cho công nhân. Thứ hai Ủy ban kỷ luật thị ủy và cục Công an thành phố lập tức tham gia điều tra chân tướng vụ việc. Cục Thống kê lập tức chọn và phái các nhân viên có năng lực cao tiến hành tra xét sổ sách. Thứ ba truy nã ba cán bộ xí nghiệp Hồng Tinh mất tích.

- Chuyện hôm nay đã xảy ra, tôi không hy vọng có lần tiếp theo, tan họp. Lão Tào đi theo tôi gặp đại biểu công nhân.Dương Phàm nói xong liền đi ra ngoài, Tào Dĩnh Nguyên vội vàng đi theo. Những người khác đều dựa lưng vào ghế, sức lực trên người như nước theo cống xả bay đi. Từ đầu đến cuối Dương Phàm không hề có ý truy cứu trách nhiệm, điều này làm cho mọi người ít nhiều có chút may mắn.

Trầm Ninh nhưng thật ra chạy theo Dương Phàm rồi nói:- Bí thư Dương, người của đội cảnh sát hình sự đã đến xí nghiệp Hồng Tinh, tôi đi xem một chút. Bí thư Dương có chỉ thị cụ thể gì không?

Dương Phàm đứng lại trầm ngâm một chút rồi nói:- Sau này đừng để cảnh sát ngăn cản quần chúng. Chính quyền thành phố không cho quần chúng vào phản ánh tình hình, như vậy dù nói như thế nào cũng không hợp tình hợp lý. Sau này chỉ cần không phải đến gây chuyện thì không cần biết là thị ủy hay chính quyền thành phố đều phải cho người ta vào. Chúng ta phải đối mặt với quần chúng chứ.

Lời này Dương Phàm nói không phải chủ yếu cho Trầm Ninh nghe, mà là cho Tào Dĩnh Nguyên nghe. Tào Dĩnh Nguyên một lần nữa cúi đầu. Cũng may Dương Phàm không nói gì nữa, đi nhanh xuống lầu.

- Các đồng chí đã ăn cơm chưa vậy?Dương Phàm vừa vào cửa liền mở miệng nói như vậy. Năm đại biểu công nhân đồng thời đứng lên. Một người lớn tuổi nhất trong năm người lộ ra vẻ cảm kích rồi nói:- Chúng tôi đã ăn ở bên chính quyền thành phố, cảm ơn Bí thư Dương đã quan tâm.

Dương Phàm đi tới trước một bước, hai tay bắt tay đồng chí công nhân rồi nói:- Xin lỗi các đồng chí. Thân là bí thư thị ủy, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi không làm tốt công tác của mình, làm cho mọi người tổn thất về kinh tế và tinh thần.

- Bí thư Dương, ngài đừng nói như vậy. Điều này không thể trách ngài, đây là do đám lãnh đạo xí nghiệp tham ô tạo thành như vậy, điều này trong lòng chúng tôi hiểu rõ. Những việc ngài làm đều vì tốt cho người dân thành phố Hải Tân chúng ta.Đồng chí công nhân vô cùng kích động, lớn tiếng giải thích thay cho Dương Phàm.

Tào Dĩnh Nguyên lúc này vội vàng nói:- Xin mời các đồng chí yên tâm. Chính quyền thành phố đã quyết định phát bổ sung tiền lương và tiền thưởng cho mọi người, chiều nay là có thể phát cho mọi người. Về vấn đề của lãnh đạo xí nghiệp, chính quyền thành phố đã lo lắng và chọn lựa đồng chí có trách nhiệm đảm nhận. Xin mời các đồng chí yên tâm, đảng và chính quyền sẽ không bỏ mọi người.

Công nhân được hứa hẹn liền mạnh mẽ vô tay. Trong tiếng vỗ tay Tào Dĩnh Nguyên không khỏi có chút xấu hổ cúi đầu, trên mặt Dương Phàm cũng không có chút vui mừng nào. Sau khi đại biểu công nhân cáo từ rời đi, Dương Phàm và Tào Dĩnh Nguyên tự mình đưa lên xe. Sau khi xe ra khỏi cổng thị ủy, Dương Phàm quay về thì thấy tất cả lãnh đạo chính quyền thành phố đang đứng ở phía sau.

- Về làm việc đi, nhớ ăn cơm đó.

Đến tối đã có kết quả điều tra. Trong sổ sách xí nghiệp Hồng Tinh không có một phân tiền nào, còn thiếu nợ ngân hàng mười hai triệu. May mắn chính là sản xuất trong xí nghiệp Hồng Tinh vẫn hoạt động bình thường, con đường tiêu thụ cũng không lo. Tất cả điều tra đã rõ ràng, giám đốc xí nghiệp kiêm bí thư đảng ủy Cát Thần, phó giám đốc xí nghiệp Từ Sảng, trưởng phòng tài vụ Phan Phỉ cấu kết với nhau tham ô rất nhiều tiền.

Bây giờ đã là 8 giờ tối, sau khi nghe xong Trầm Ninh báo cáo, mặt Dương Phàm xanh mét lại rồi nhỏ giọng nói với Trầm Ninh:- Bộ máy chính quyền thành phố quả thực là đám đáng ghét. Hết lần này đến lần khác tao lại không thể phát tác vào lúc này, con bà nó.

Trầm Ninh cười khổ một tiếng rồi nói:- Cũng may tao chưa chính thức nhận chức. Hôm nay nhận được điện thoại của Từ Bình Bình thì tao đang ở huyện Văn Hải cũng phải lập tức trở về.



- Mày đừng giải thích, tao còn không biết mày ư. Nếu mày ở nội thành, tự nhiên mày không thể không đến hiện trường.

Lúc này Lam Hòa xuất hiện trước cửa, có chút khẩn trương nhỏ giọng nói:- Thư ký Lý, Bí thư Dương còn ở đây không?

- Đồng chí Lam Hòa à, vào rồi nói chuyện.Dương Phàm nghe thấy giọng Lam Hòa liền nói vọng ra.

- Bí thư Dương, chuyện xảy ra hôm nay, tôi có trách nhiệm chủ yếu. Đúng là bởi vì tôi không lập tức đến hiện trường nên mới có thể khiến cho cục diện thiếu chút nữa mất khống chế. Tôi đến kiểm điểm với ngài. Ngài muốn xử lý như thế nào, tôi cũng chấp nhận.Vẻ mặt Lam Hòa có chút nặng nề, tự nhiên trước khi đến đây đã đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Bên trong chính quyền thành phố, vị trí của Lam Hòa rất vi diệu. Mặc dù cũng trong hàng ngũ thường vụ thị ủy, nhưng về quyền lực mà nói lại là một phó thị trưởng ở phía sau. Khách khí nói lắm mới được phân một mảnh đất màu mỡ là khu Khai Phát, Lam Hòa đang rất đắc ý và thỏa mãn. Đúng là bởi vì như vậy nên khi Lam Hòa nhận được tin tức liền lựa chọn đến xí nghiệp Hồng Tinh, mà không phải đến chính quyền thành phố. Mới đầu Lam Hòa còn tưởng rằng chỉ cần đến xí nghiệp Hồng Tinh, mặc kệ nói như thế nào đều là đang giải quyết vấn đề, Tào Dĩnh Nguyên cũng không thể làm gì được mình.

Nhưng Dương Phàm xuất hiện còn có câu nói kia: “Đàn ông chính quyền thành phố chết hết rồi sao?” đã làm Lam Hòa bị đả kích rất mạnh.

Nghĩ đến Dương Phàm rất chiếu cố đến mình, Lam Hòa ít nhiều có chút áy náy. Sau khi báo cáo xong Lam Hòa về làm việc đến tận bây giờ mới về. Sau khi ra khỏi trụ sở chính quyền thành phố liền nghĩ thấy nên đến nhận sai với Lam Hòa, nếu không nhịn ở trong lòng rất khó chịu.

- Ha ha, nếu như anh đến là để nhận trách nhiệm thì bây giờ có thể rời đi. Theo tôi thấy giải quyết vấn đề phải đặt ở vị trí đầu tiên. Còn rốt cuộc do ai chịu trách nhiệm thì vấn đề này tạm thời không tính đến. Sao, anh cảm thấy xí nghiệp Hồng Tinh cần làm gì trước tiên?Dương Phàm cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói, điều này làm Lam Hòa không hiểu.

Nhìn Dương Phàm một lát, Lam Hòa không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu, vô cùng cẩn thận rồi nói:- Việc cần nhất hiện nay là mau chóng khôi phục sản xuất, cứ như vậy công nhân cũng yên tâm.

- Ha ha, trước khi khôi phục sản xuất phải lựa chọn một giám đốc thích hợp chứ, phải không?Dương Phàm cười nói với vẻ trưng cầu ý kiến của Lam Hòa. Lam Hòa sửng sốt một chút rồi nghĩ nghĩ nói:- Người lựa chọn thích hợp không phải không có, nhưng tôi không biết người này có chịu làm hay không? Xí nghiệp Hồng Tinh trước kia kinh doanh rất tốt, đều là do bộ máy lãnh đạo hiện nay đạp đổ. Giám đốc xí nghiệp kiêm bí thư đảng ủy Thang Nhân Minh trước đây có uy tín rất cao trong xí nghiệp Hồng Tinh. Thang Nhân Minh là người kinh doanh xí nghiệp rất tốt, đưa vào trong nhà nước chính là lãng phí tài năng.

- Anh đã nói như vậy, vậy tôi bây giờ sẽ cho anh một nhiệm vụ. Đó chính là phải thuyết phục được đồng chí Thang Nhân Minh quay về giữ chức giám đốc xí nghiệp, thạm thời cấp bậc không thay đổi, hưởng đãi ngộ cấp phó giám đốc sở. Anh nói với đồng chí đó, thành phố Hải Tân vốn ít xí nghiệp, xí nghiệp nhà nước càng thêm quý giá. Tôi tin rằng đồng chí đó cũng không hy vọng nhìn thấy chuyện mình cố gắng gầy dựng lại cứ thế suy sụp.

Lam Hòa nghe đến đây không khỏi có chút xấu hổ trong lòng. Trước khi đến đây Lam Hòa còn cho rằng chuyện này Dương Phàm nhất định sẽ tìm một người chịu trách nhiệm. Nhưng không ngờ rằng kết quả lại là như thế này.

Lam Hòa kích động đứng lên mà nói:- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi cho dù bắt cóc cũng phải mang đồng chí Thang Nhân Minh về.Lam Hòa nói xong liền cáo từ rời đi. Lam Hòa vừa đi chưa đầy hai phút đồng hồ, Dương Phàm đang định rời đi thì Nguyễn Bình Hòa đã xuất hiện trước cửa phòng.

- Thư ký Lý, Bí thư Dương ...

Dương Phàm vừa lúc cầm cặp ra ngoài cửa thấy Nguyễn Bình Hòa đứng đó, mặt không khỏi sa sầm xuống mà nói:- Đồng chí Bình Hòa có việc sao?

- Bí thư Dương, về chuyện xí nghiệp Hồng Tinh, tôi có chút suy nghĩ muốn báo cáo với ngài.Nguyễn Bình Hòa nở nụ cười lấy lòng, ánh mắt hơi lóe lên, trên mặt có chút lo lắng.

- Vậy vào trong rồi nói.Dương Phàm nói xong liền đi vào trong, ngồi trên ghế sô pha mà không mời Nguyễn Bình Hòa ngồi xuống.

Thái độ này của Dương Phàm làm cho Nguyễn Bình Hòa có chút chật vật. Dương Phàm tức hắn vì hôm nay Nguyễn Bình Hòa có mặt trong chính quyền thành phố mà lại không ra, lại để nữ đồng chí Từ Bình Bình ra mặt chống trước cửa. Nguyễn Bình Hòa cũng không dám ngồi xuống, đứng ở cạnh cửa nhỏ giọng nói:- Bí thư Dương, chuyện ngày hôm nay tôi cũng có trách nhiệm. Nguyễn Bình Hòa vừa mở miệng nói làm cho Dương Phàm có chút không thoải mái. Cái gì là “tôi cũng có trách nhiệm?” vừa mở miệng nói đã đẩy mình ở vị trí thứ yếu trong việc nhận trách nhiệm. Lúc ấy tình hình khi chưa to chuyện, Nguyễn Bình Hòa thân là phó thị trưởng mặc dù không phải chủ quản công nghiệp cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?

Dương Phàm rất khó chịu với tên Nguyễn Bình Hòa này. Nhưng trên mặt Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh, kiên nhẫn chờ Nguyễn Bình Hòa nói tiếp.

- Tôi cảm thấy hôm nay thiếu chút nữa đã náo loạn, chuyện này nhất định cần có người chịu trách nhiệm mà. Lam Hòa là chủ quản ngành công nghiệp thành phố, phó thị trưởng ...Nguyễn Bình Hòa vừa mở miệng nói, Dương Phàm liền biết mục đích của đối phương là gì. Đến nơi này nói ba nói bốn đẩy trách nhiệm cho người khác, tìm một người gánh vác trách nhiệm, hắn có thể nằm ngoài chuyện này. Theo lý thuyết thì chuyện này quả thật không đến phiên hắn chịu trách nhiệm, nhưng cách làm này của hắn đúng là làm người ta lạnh giá trong lòng.

- Đồng chí không cần nói nữa, ý của đồng chí tôi đã rõ. Tốt lắm, đồng chí về đi. Cụ thể nên xử lý như thế nào thì tôi sẽ suy xét.Dương Phàm khoát tay chặn lại cắt ngang lời Nguyễn Bình Hòa nói, đứng dậy cầm lấy cặp. Nguyễn Bình Hòa vốn tưởng rằng hôm nay Dương Phàm nhất định sẽ lo lắng ai là người gánh vác trách nhiệm vấn đề này, đây là tục lệ trong chốn quan trường Trung Quốc mà. Khi xảy ra vấn đề không cần biết xử lý như thế nào, đầu tiên cũng phải tìm người gánh vác. Không có một con quỷ xui xẻo, mọi người sao vui cho được.

Nguyễn Bình Hòa tự cho rằng mình làm như vậy là thông minh. Suy nghĩ của Dương Phàm cũng là theo thói quen bình thường. Vì thế Nguyễn Bình Hòa có suy nghĩ này tự nhiên xem có phải nên làm ra chút động tĩnh gì không. Chuyện xí nghiệp Hồng Tinh một khi truy cứu trách nhiệm thì người đứng mũi chịu sào chính là Lam Hòa, sau đó chính là Tào Dĩnh Nguyên. Mặc kệ hai người này ai là đen đủi, nếu bị Dương Phàm đẩy đi thì kết quả này đối với Nguyễn Bình Hòa mà nói là rất tuyệt vời. Nguyễn Bình Hòa bây giờ không phải thường vụ thị ủy, hai người phía trước không cần biết ai xuống, hoặc là Lam Hòa không còn là thường vụ thị ủy nữa thì Nguyễn Bình Hòa không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao?

Nguyễn Bình Hòa nghĩ quá tốt nhưng Dương Phàm bây giờ chỉ mong muốn là làm như thế nào nhanh chóng giải quyết được vấn đề, dẹp yên chuyện này xuống. Cho nên hôm nay ở bên chính quyền thành phố và thị ủy vẫn ám chỉ suy nghĩ này. Nguyễn Bình Hòa không hiểu được ý của bí thư thị ủy Dương Phàm thì thôi, vấn đề quan trọng là trước đó Lam Hòa đã đến tỏ thái độ dũng cảm gánh vác trách nhiệm, bây giờ Nguyễn Bình Hòa lại đến đi ngược lại. Buổi sáng Nguyễn Bình Hòa đẩy Từ Bình Bình ra còn chưa tính, bây giờ còn muốn hãm hại người khác, thật sự làm người ta không thể chịu nổi. Nhưng Dương Phàm vẫn nhịn không phát tác, dù sao cũng phải nể mặt Nguyễn Tú Tú một chút chứ.

Cảm thấy vẻ mặt Dương Phàm không tốt, Nguyễn Bình Hòa mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn cười cười một tiếng rời đi. Chân trước vừa mới rời đi, chân sau đã nghe thấy tiếng bịch ở bên trong. Nguyễn Bình Hòa nghe ra đây là tiếng chén trà bị ném xuống đất, hai chân hắn trong lúc nhất thời mềm nhũn ra. Nguyễn Bình Hòa thầm nói xong rồi, hình như mình không nghĩ như lãnh đạo rồi.

Nguyễn Bình Hòa hai chân run run cuối cùng cũng xuống được dưới lầu. Hắn cảm thấy chuyện này không ổn liền vội vàng rút điện thoại di động ra gọi cứu binh. Trong điện thoại Nguyễn Bình Hòa nói chuyện này với Nguyễn Tú Tú, Nguyễn Tú Tú nghe xong thở hổn hển mà mắng:- Cậu sắp 40 tuổi rồi sao còn không có tiến bộ thế hả? Dương Phàm từ đầu đến đuôi đều đang ám chỉ che chuyện này lại, cậu không ngờ nghe không hiểu sao? Người ta muốn chính là mau chóng giải quyết vấn đề, muốn chính là chuyện này không ảnh hưởng đến đại cục thành phố Hải Tân thăng cấp. Cậu thì hay rồi, làm ngược lại ý lãnh đạo. Điều này đúng là làm cho người ta tức chết. Dương Phàm sao không ném chén trà vào mặt cậu chứ?



Lời này Nguyễn Tú Tú nói rất nặng, nói làm cho mặt Nguyễn Bình Hòa lúc đỏ lúc trắng. Trong lòng Nguyễn Bình Hòa mặc dù có chút không phục, nhưng hắn từ nhỏ đã sợ bà chị Nguyễn Tú Tú, nên sau một phen kể khổ Nguyễn Bình Hòa cuối cùng xin xỏ Nguyễn Tú Tú rồi nói:- Chị, chị cho em một ý kiến đi, nếu không sau này Dương Phàm cho em đeo giày nhỏ.

- Chị lo lắng vì chuyện của cậu còn ít sao? Cậu không tiến bộ gì hết, bao nhiêu tâm tư đều đặt hết trên đám phụ nữ rồi. Cậu đừng cho là tôi không biết cậu đã đưa con bé nữ sinh từ huyện Nhai Sơn lên thành phố Hải Tân đó. Cậu cứ làm bậy đi. Tôi cảnh cáo cậu, bắt đầu từ bây giờ ngoan ngoãn cho tôi, đừng làm loạn nữa.Nguyễn Tú Tú nói xong liền dập máy. Nguyễn Bình Hòa bị mắng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng, cười hắc hắc với điện thoại. Nguyễn Bình Hòa lẩm bẩm nói:- Vẫn còn may chán, lại qua được một lần.

Dương Phàm nhận được điện thoại của Nguyễn Tú Tú thì hắn đang một mình lái xe đi ra khỏi trụ sở thị ủy. Nghe thấy tiếng điện thoại di động, Dương Phàm liền dừng xe vào ven đường, rút điện thoại di động ra nghe.

- Dương Phàm, xin lỗi ngài.Nguyễn Tú Tú thở dài một tiếng rồi nói, rốt cuộc tại sao lại xin lỗi thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng.

- Nể mặt chị nên tôi không so đo với hắn ta.Dương Phàm khách khí cười cười một tiếng tỏ vẻ khoan dung. Nguyễn Tú Tú ở đầu bên kia điện thoại di động thở dài một tiếng rồi nói:- Cảm ơn rất nhiều. Tôi biết Bình Hòa là loại người gì. Bỏ đi, không nói đến nó nữa, Trầm Ninh làm phó thị trưởng đã được phê duyệt, thứ hai tuần sau chính thức phát công văn, tôi sẽ xuống tuyên bố.

- Vất vả rồi, thứ hai tôi sẽ làm tốt tình địa chủ.Dương Phàm cười cười kết thúc cuộc nói chuyện, lái xe tiếp tục đi về trước. Vừa mới đi được một đoạn đường thì điện thoại di động lại vang lên.

- Em nghe được một chút tin tức, anh đến đây chứ?Tùng Lệ Lệ cười nói trong điện thoại, Dương Phàm biết Tùng Lệ Lệ đang ám chỉ cái gì, suy nghĩ một chút rồi nói:- ừ, tôi sẽ đến.

Chiếc xe rẽ trong bóng đêm, dọc theo đường Tân Hải đi về phía trước, cuối cùng rẽ vào trong biệt thự của Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đôi tay trắng nõn đầy thịt đang khoanh trước ngực. Tùng Lệ Lệ đang dựa cửa cười hì hì nhìn Dương Phàm. Váy ngủ rất ngắn chỉ miễn cưỡng ôm được lấy mông. Dương Phàm xuống xe thấy rõ ràng, vội vàng nhìn lướt qua rồi đi vào trong nhà.

Tùng Lệ Lệ đóng cửa lại, lắc lắc mông đi pha trà rồi đặt lên bàn. Tùng Lệ Lệ cười nói:- Em cố tìm mua trà Mao Tiêm Vĩ Huyền, em cũng không biết tốt xấu. Anh uống thử xem.

Ánh mắt Dương Phàm cũng không có dừng lại trên cặp đùi đang cố ý lộ ra của Tùng Lệ Lệ, mà nâng chén trà lên nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi nói:- Lá trà không sai, cảm ơn.

- Anh còn khách khí với em sao?Tùng Lệ Lệ nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ, thắt lưng đang khom xuống không cam lòng ưỡn thẳng lên, xoay người rút một tờ báo cáo trong cặp ra đưa cho Dương Phàm rồi nói:- Đây là bản sao chép từ Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, anh xem phê duyệt của lãnh đạo.

Lúc này tâm trạng của Dương Phàm chỉ có thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung. Tờ báo cáo này cũng có thể sao chép, con mẹ nó như chứ, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy chẳng lẽ không biết điều lệ giữ bí mật hay sao?

Đây là một tờ tố cáo, tố cáo chính là Thạch Hạo đã có rất nhiều hành vi tham ô trong việc sửa đường thành phố Thập Thông, người tố cáo đã bị người dùng mực đen bôi mất. Mặc dù là như vậy thì nói giữ bí mật cũng là thùng rỗng kêu to.- Em gái em làm ở Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, thứ này là do nó lấy.

Tùng Lệ Lệ dường như biết Dương Phàm đang suy nghĩ cái gì, vì thế chủ động giải thích một chút. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:- Không cần giải thích.Tùng Lệ Lệ ngây ra, thực ra trong lòng chị ta cũng hiểu rõ lời giải thích này đúng là hơi thừa, không cần thiết.

- Tâm trạng của anh thoạt nhìn không tốt cho lắm?Tùng Lệ Lệ nói một câu rồi cầm lấy bản báo cáo kia đốt sạch, đốt thành bụi rồi đổ nước vào gạt tàn. Dương Phàm lắc đầu nói:- Cũng không có gì đặc biệt cả. Vừa nãy trước khi ra khỏi cơ quan, Nguyễn Bình Hòa chạy đến tìm tôi đề nghị tôi khai đao với Lam Hòa. Con mẹ nó.

- Phó thị trưởng Lỗ Sơn phụ trách tài chính sức khỏe vẫn không tốt, năm trước lại mới vào bệnh viện. Lam Hòa một khi xảy ra chuyện gì, Nguyễn Bình Hòa tự nhiên sẽ được lên. Ai bảo chị ruột của Nguyễn Bình Hòa là phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy chứ?Tùng Lệ Lệ cười lạnh nói, đứng dậy đi tới phía sau Dương Phàm, đưa tay ra bóp bóp vai cho Dương Phàm.

- Lỗ Sơn cũng 55 tuổi rồi phải không? Anh ta không phải bị bệnh tiểu đường sao? Căn bệnh này đúng là rất phiền phức.Dương Phàm có chút mệt mỏi dựa lưng vào sô pha nhắm mắt lại, lúc nói chuyện cũng có vẻ mệt mỏi.

- Bây giờ mảng do Lỗ Sơn quản lý đang do thị trưởng thay mặt lo liệu. Trong tay Vương Nhất Phàm tất cả đều là các cơ quan không nóng bỏng gì, kinh nghiệm mặc dù hơn Nguyễn Bình Hòa nhưng không có hậu thuẫn chắc cho lắm.Tùng Lệ Lệ nói ra nguyên nhân khiến Nguyễn Bình Hòa muốn làm như vậy, Dương Phàm hừ một tiếng rồi nói:- Ông đây còn ở thành phố Hải Tân một ngày, hắn đừng mong tiến vào thường vụ tỉnh ủy.

- Vậy bên phía Nguyễn Tú Tú, anh sẽ giải thích như thế nào?Tùng Lệ Lệ có chút lo lắng. Dương Phàm lắc đầu nói:- Việc này cô cứ yên tâm. Người phụ nữ Nguyễn Tú Tú này còn khôn khéo hơn cả quỷ. Hôm nay sau khi Nguyễn Bình Hòa đi, tôi cố ý đập vỡ chén trà xuống đất, Nguyễn Bình Hòa bây giờ chắc là đang muốn cứu binh. Lo lắng tôi thu thập hắn ta còn không kịp cơ mà. Nguyễn Bình Hòa dám có hành động không để ý đại cục như vậy, sau này tôi không dùng hắn thì Nguyễn Tú Tú cũng không thể nói gì.

- Anh làm mệt rồi, em đi lấy nước cho anh tắm, nghỉ ngơi một chút.Tùng Lệ Lệ là một người phụ nữ thông minh, thấy Dương Phàm không hăng hái cho máy, mặc gợi cảm như vậy cũng không hấp dẫn ánh mắt người đàn ông này. Vì thế nếu bây giờ cứ quấn quít lấy sẽ khiến người đàn ông này chán ghét.

Dương Phàm ngâm mình trong nước mơ mơ màng màng mà ngủ, hắn có cảm giác như uống say vậy. Dương Phàm cảm thấy khá thoải mái, dựa vào thành bồn tắm, Dương Phàm cố gắng quên đi chút khó chịu ban ngày. Có thể khẳng định bên phía Thành phố Thập Thông nhất định có vấn đề, Khương Thanh Bình xem ra sắp gặp phải vấn đề rồi, sắp ngã rồi. Chuyện Thạch Hạo ngã về phía Khương Thanh Bình, Hầu Tiếu Thiên nhất định đã biết. Có lẽ Hầu Tiếu Thiên đang chờ đợi một cơ hội như vậy. Chuyện một khi xảy ra, Hầu Tiếu Thiên sẽ ra mặt muốn giữ uy tín cho Khương Thanh Bình. Hầu Tiếu Thiên đúng là lão già gian xảo, giết người không thấy máu.

Tùng Lệ Lệ đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào, cầm khăn tắm trong tay rồi cười nói:- Có cần em kỳ lưng cho không?

Dương Phàm nhắm mắt ngồi dậy rồi gật đầu, một bàn tay nhỏ bé mát lạnh từ từ chà xát trên lưng, không dùng sức nhiều lắm.

- Cô đang kỳ lưng hay đang trêu tôi thế?Dương Phàm mở mắt nhìn lướt qua Tùng Lệ Lệ đang ngồi trên thành bồn tắm. Đèn trong phòng vệ sinh rất sáng, Dương Phàm có thể nhìn thấy rõ hai điểm đỏ phía sau chiếc váy ngủ bằng tơ tằm mỏng manh. Bên trong không ngờ không có đồ lót.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sỹ Đồ Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook