Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 176: Sở lâm nghiệp xuống thị sát

Đoạn Nhận Thiên Thai

01/04/2013

Thời gian dần ngưng đọng lại trong ý *** của Dương Phàm, chẳng qua rất nhanh Dương Phàm lại rơi xuống hố. Bởi vì cô gái trước mặt không hề có ý đó, chỉ lấy tay, cầm lấy *** đang cứng lên, sau đó từ từ cử động.

Dương Phàm vẫn rất thoải mái ngửa ra sau, nhìn trần nhà, thầm trách mình làm người không được quá tham tham. Dương Phàm hơi suy nghĩ miên man làm cho Trương Tư Tề bận bịu một lát mà không có kết quả. Đổi tay vẫn không đạt được mục đích, Trương Tư Tề không nhịn được nhỏ giọng nói:- Tay em đau rồi đó.

Một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng Dương Phàm. Trương Tư Tề rõ ràng có cảm giác thất bại, bò lên nằm bên cạnh Dương Phàm, miệng dán vào tai hắn, nhỏ giọng nói:- Có phải rất khó chịu?

Dương Phàm quyết đoán gật đầu, Trương Tư Tề lộ ra vẻ mâu thuẫn. Trong lòng cô bé thực sự rất yêu Dương Phàm, cũng hy vọng mình có thể làm hắn thỏa mãn, chẳng qua bây giờ xem đã đã thất bại.

Do dự một chút, Trương Tư Tề lặng lẽ cúi đầu nhìn mình, đưa tay cởi một khuy áo ngủ, cố lấy dũng khí nhìn vào mắt Dương Phàm, nhỏ giọng nói:- Hay là, anh tự mình ***, em cho anh nhìn.

Dương Phàm ngạc nhiên, thầm nói sớm biết như vậy mình đã đến khách sạn, bảo cho cô bé ngôi sao kia hầu hạ cả đêm còn sướng hơn. Dương Phàm mở mắt, nhìn hai chiếc bánh bao trắng nõn trước mặt, hai điểm đỏ hồng bên trên. Hết lần này đến lần khác, trên mặt Trương Tư Tề đều lộ ra vẻ áy náy. Dương Phàm nhộn nhạo, từ từ cưỡi ngựa nói:- Em nhắm mắt lại, ngồi trước mặt anh.

Dạy dỗ tối nay đối với Dương Phàm mà nói không thể nghi ngờ là một quá trình rất thành công. Trương Tư Tề rất nghe lời. Về mặt này nàng không có chút kinh nghiệm, giống như tờ giấy trắng. Dương Phàm nói như thế nào, nàng làm như vậy. Điều kiện đó là không làm thật là được.

Cung cấp Dương Phàm vẫn không dám làm quá, bắn lên mặt Trương Tư Tề, nhìn khuôn mặt xinh xắn mà thuần khiến của nàng đáng dính loang lổ ***, đàn ông đạt đến mức này còn mong ước gì hơn nữa?

Vào toilet rửa mặt, Trương Tư Tề rốt cuộc nở nụ cười hạnh phúc, thầm nghĩ biết được thêm một kỹ năng làm Dương Phàm thỏa mãn. Dương Phàm sau khi *** nhắm mắt lại, nằm trên giường hút thuốc. Khi một cơ thể trần truồng dán sát vào mình, Dương Phàm càng thêm hoảng sợ. Trương Tư Tề lại cười đắc ý:- Người ta thích ngủ như vậy, anh cũng đừng mặc gì.

Dương Phàm lập tức hỏng mất, thầm nói không nghe câu nói một đêm *** N lần sao. Em làm như vậy sẽ chết người đó. Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể từ chối yêu cầu như vậy, Dương Phàm cũng không ngoại lệ.

Dương Phàm quyết định không nên mạo hiểm, cố gắng chống cự, trần truồng mà ngủ chắc chắn đêm nay Trương Tư Tề không giữ được thân thể trinh trắng. Cho nên Dương Phàm rất kiên quyết nói:- Mặc vào mà ngủ, anh không muốn mất ngủ cả đêm.

Dương Phàm vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Trương Tư Tề. Mặc dù mặc áo ngủ, lúc vẫn còn tỉnh táo, mắt Dương Phàm không ngừng nhìn vào thân hình đang cuộn tròn vào lòng mình như con mèo. Đến hơn hai giờ sáng mới có thể ngủ.

Trương Tư Tề ngủ rất ngon cho nên dậy sớm hơn. Nhìn Dương Phàm vẫn đang ngủ, Trương Tư Tề cảm thấy người đàn ông này sẽ thuộc về mình.



Lúc Dương Phàm đi đến trung tâm nhân tài thì đã hơi muộn. Võ Cương và Lâm Đốn đã ở đó. Dương Phàm đi tới, hai người thấy Dương Phàm đều cười cười. Ở đây vẫn khá vắng vẻ, không được đông đảo như mấy công ty đang tuyển người ở gần đó.

- Sao rồi?Dương Phàm cười nói. Võ Cương và Lâm Đốn cười cười xấu hổ.

- Phản ứng không mạnh, vừa nghe nói đi làm trưởng thôn, không có mấy người muốn báo danh.Lâm Đốn nói ra một tin tức rất đả kích người. Đối với sinh viên mà nói, hầu hết muốn ở lại thành phố.

Dương Phàm cũng đã nghĩ đến sẽ gặp phải chuyện này, trong lòng có hơi thất vọng, đồng thời vỗ vai hai người nói:- Không gấp, tôi tin rằng sẽ có thanh niên muốn làm.

Hình như là ứng với lời Dương Phàm nói, ba nữ sinh đang đi đến quầy của bọn họ.

- Thu hút sinh viên về nông thôn?Một nữ sinh tóc ngắn nhìn biển tuyển sinh khẽ đọc. Hai nữ sinh khác đi tới, đẩy đẩy nàng, nhỏ giọng nói:- Nhìn anh đẹp trai thôi, bà định về nông thôn làm trưởng thôn sao?

Cô nữ sinh tóc ngắn xinh đẹp cả người như phát sáng, nói:- Sao lại không được?Vừa nói liền đi đến trước mặt Dương Phàm, đưa tay ra:- Anh đẹp trai, cho em một tờ mẫu đăng ký.

Dương Phàm rất nghi ngờ động cơ của nàng, chẳng qua vẫn cười cười:- Trên nguyên tắc chúng tôi không thu phụ nữ. Chúng tôi không có ý phân biệt, chỉ là điều kiện ở vùng núi rất khổ, con gái không tiện.

Nữ sinh vén tóc lên, đôi mắt to chớp chớp nhìn Dương Phàm. Cô gái này không thấp, nhìn cũng gần đến mét bảy. Đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, lại nhìn hai thủ hạ đứng phía sau. Cô gái không khí cười nói:- Anh chắc là lãnh đạo của bọn họ? Nói xem anh là chức gì?

Dương Phàm có chút buồn cười:- Cái này, tôi có quyền không trả lời.

Nữ sinh cố gắng ưỡn ưỡn bộ ngực không to lắm của mình, nhẹ giọng cười nói:- Tôi cũng muốn một bản đăng ký, tôi có quyền này. Anh không đưa cho tôi, tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của các người tố cáo anh phân biệt phụ nữ.

Dương Phàm cười khổ gãi đầu, quay đầu lại nói với Lâm Đốn:- Đưa cho cô ta một bản đăng ký, quy củ vẫn như vậy, trên nguyên tắc không thu nữ sinh.

Nữ sinh rất nhanh đã điền xong bản đăng ký, chữ viết rất đẹp. Dương Phàm cầm lên nhìn một chút:- Về đợi thông báo tham gia cuộc thi, tôi hy vọng đến lúc đó cô có thể xuất hiện.



Nữ sinh ngẩng đầu cười nói:- Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.Vừa nói ba nữ sinh rời đi. Sau chuyện này, lời Dương Phàm nói cũng linh thật, không ngừng có sinh viên đến hỏi, bận hơn ngày cũng thu được hơn một trăm năm mươi bản đăng ký tham gia cuộc kiểm tra.

Trời tối đen, Dương Phàm nhận được điện của Trầm Minh, nói chuyện ngày mai xuống Vĩ Huyền. Dương Phàm tỏ vẻ đã biết, dặn dò Võ Cương và Lâm Đốn để hai người bọn họ lưu lại, hai ngày sau khi nơi đây kết thúc thì về.

Đêm đó, Dương Phàm vì tránh cho tình trạng bi kịch như hôm qua xuất hiện, vội vàng lên giường ngủ trước. Trương Tư Tề phơi quần áo đã giặt xong, vào thì thấy Dương Phàm đã ngủ say.

Sáng hôm sau Dương Phàm dậy rất sớm. Trương Tư Tề cũng dậy theo, rửa mặt cho hắn, ôm hôn một lát, Dương Phàm vội vàng đi đến sở lâm nghiệp, gặp mặt đám người Trầm Minh. Người sở lâm nghiệp đi xuống cũng không nhiều, cũng chỉ có mười mấy người, sau một phen giới thiệu, Dương Phàm xem như hiểu rõ nỗi khổ tâm của Trầm Minh, lần đi thị sát này trên cơ bản là những người quan trọng của các phòng ban.

Dương Phàm phát triển mô hình sản phẩm nông lâm nghiệp sạch, không có sở lâm nghiệp ủng hộ, như vậy làm chuyện gì cũng sẽ gặp khó khăn. Trước khi xuất phát, Dương Phàm gọi điện cho Trường Chánh Dương, bố trí một chút chuyện phỏng vấn. Về phần các thủ tục, đến lúc đó gọi cho Trương Tư Tề, gửi một bức thư điện tử là có thể đối phó.

Một đoàn người xuống Vĩ Huyền. Hồng Thành Cương và Hạ Tiểu Bình đã sớm đợi ở đầu địa phận Vĩ Huyền, ra vẻ coi trọng lãnh đạo sở lâm nghiệp. Một lần nữa khách sạn Vân Lĩnh trở thành điểm tiếp đón. Nhìn lễ tân khách sạn Vân Lĩnh mặc áo sườn xám màu xanh biếc tươi cười chào đón. Cả khách sạn làm người ta cảm thấy rực rỡ hẳn lên.

Dương Phàm thấy Hiểu Vân, người phụ nữ này đang mặc một chiếc váy, đeo kính, dẫn nhân viên phục vụ đứng thành hai hàng, nghênh đón đoàn thị sát của sở lâm nghiệp.

- Chào mừng.Một đám phụ nữ cùng mở miệng nói, quả thực làm cho khách cảm thấy như mình là đại gia. Hiểu Vân sớm có chuẩn bị cười cười đi lên, bắt tay tỏ vẻ chào mừng các vị lãnh đạo. Người đẹp bắt tay, không có ai từ chối.

Trầm Minh vốn đã nghe nói liền hỏi Dương Phàm:- Đây là người mua khách sạn Vân Lĩnh sao?Vừa nói Trầm Minh không khỏi than thở:- Năm đó lúc chú ở đây, khách sạn Vân Lĩnh chính là một điểm nhức nhối, mỗi năm đều lỗ tiền, chỉ có vài người là được lợi.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói tất cả mọi chuyện trong đó ra, vì đang trước mặt Hồng Thành Cương mà. Hắn nói:- Nhờ quyết định đúng đắn của lãnh đạo huyện ủy, chúng tôi mới giải quyết được vấn đề này, vứt đi được một chiếc áo thừa.

Người sở nông nghiệp nghỉ ngơi đến tối, huyện tổ chức bữa tiệc tẩy trần, hai bên vui vẻ ăn uống rồi rời đi. Ngày hôm sau, Trầm Minh dẫn đoàn đi thị sát mấy gia đình có các trang trại rừng lớn, chụp mấy bức ảnh, quay mấy đoạn phim, phát biểu mấy câu, lại gặp mấy người kinh doanh hoa quả. Trầm Minh luôn nhấn mạnh cách làm của Vĩ Huyền sẽ sớm giải quyết được nỗi lo của nông dân, nhấn mạnh mô hình kinh tế mới của Vĩ Huyền. Tóm lại là tình hình rất tốt, thành tích đáng được khẳng định và khen ngợi. Sở sẽ hỗ trợ tối đa.

Chỉ cần mấy tin tức này lên báo, đây coi như là thành tích khi Trầm Minh còn tại vị. Thực ra Trầm Minh cũng hiểu mình căn bản không làm gì hết, nhưng thành tích này chỉ phân ra một chén canh, người khác sẽ không nói gì. Thành tích đều là do lãnh đạo cấp trên chỉ đạo chính xác, điểm này ai dám không thừa nhận? Đừng nói là huyện ủy Vĩ Huyền, mà dù là Lý Thụ Đường cũng không dám nói nửa chữ “không”

Sau một phen cưỡi ngựa xem hoa, người của sở lâm nghiệp mang theo quà mà chính quyền Vĩ Huyền chuẩn bị tốt, sau hai ngày thị sát đã kết thúc, hài lòng mà về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sỹ Đồ Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook