Chương 247: Số liệu
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Lưu Thiết ở bên cạnh cười tiếp lời:- Thời đại Chiến Quốc? Cái này tôi biết, tôi đã chơi trò Chiến quốc của Nhật Bản, cái gì mà Nobunaga Oda Mitsuhide Akechi… Đúng rồi, đó trò đó gọi là cái gì mà Lập chí truyền lai ấy nhỉ?
Dương Phàm nhìn Lưu Thiết vẻ coi thường:- Thất học. Chiến quốc của Nhật Bản là người Nhật Bản tự tô son lên mặt mình. Thời Chiến Quốc của Nhật Bản nhiều lắm chỉ có thể tính là chiến tranh trong hương trấn mà thôi. Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc là hơn một trăm quốc gia đánh nhau, cho tới cuối cùng, chỉ còn lại Chiến Quốc thất hùng thôi.
Trầm Ninh ở bên cạnh cười nói:- Đúng, tao cũng chơi trò đó, có thằng tướng nào tên là Kim Xuyên, mang theo ba vạn đại quân thì phải, đã xưng bá cả nước. Mẹ nó, theo lịch sử, trận chiến giữa nước Tần và nước Triệu ở Trường Bình có cả trăm vạn quân. Nhật Bản bé như cái mắt muỗi chẳng biết xấu hổ gì cả, đánh nhau giữa mấy thôn cũng kêu là chiến tranh, còn dám gọi là Chiến Quốc.
Lưu Thiết bị nói xấu hổ và giận dữ vô cùng, khẩn trương cúi đầu uống.
Dương Phàm thì lâm vào trầm mặc, luôn luôn hồi tưởng xem suy nghĩ chân chính của mấy người trong cuộc họp thường ủy là gì. Đầu tiên Dương Phàm nghĩ đến chính là trưởng ban Tổ chức Lý Quân. Người này xem như khá ổn định, ở thời Trầm Minh thì là phó cục trưởng, thời Lý Thụ Đường thì thuận lợi tiến vào thường ủy. Người này đối nhân xử thế luôn nhất quán phi thường khiêm tốn, hôm nay sao lại nhảy ra nói giúp mình? Vấn đề là, trước đó mình và ông ta không hề trao đổi thông tin gì cả.
Vương Thần nói giúp mình thì có thể nói là hợp tình hợp lý. Đó là người của Điền Trọng, bên trên còn có chủ tịch Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lưu Truyền làm chỗ dựa vững chắc. Vấn đề mấu chốt là Nguyên Chấn. Tâm tính người này rất khó nắm bắt. Còn có Hầu Đại Dũng, cố ý không nói theo lời Vương Thần, dường như có ý giá họa cho người khác, dẫn hướng ý tứ của Triệu Đức Minh. Cuộc họp thường ủy hôm nay quả là loạn. Trương Phi sát Nhạc Phi, Tần Quỳnh vượt năm quan.
Nghĩ đến ở chỗ sâu trong đó, Dương Phàm không khỏi mỉm cười, giơ chén lên nói với Trầm Ninh và Lưu Thiết:- Chúng ta uống.
Miếng thịt béo trưởng ban quản lý khu công nghiệp tuần hoàn Vĩ Huyền bình thường có không ít người nhìn chằm chằm vào. Nhưng ở trước mắt bao người, Dương Phàm dám đưa nó về cục Chiêu thương và Huyện ủy Vĩ Huyền. Khi thường ủy họp xong và đưa ra kết luận, những người hiểu biết đều hiểu rằng, đây là kết quả do việc không thống nhất trong nội bộ thường ủy. Đảng ủy và chính quyền Uyển Lăng đánh nhau, tao không chiếm được thì mày cũng đừng mơ. Người không biết thì tưởng bối cảnh của Dương Phàm hùng mạnh lắm, áp đảo được tất cả các thế lực. Trên thực tế, trong toàn bộ quá trình, chỉ có phát biểu của Vương Thần là xem như có chút liên quan tới bối cảnh của Dương Phàm.
Mặc kệ nói như thế nào, một phó thị trưởng thường trực vừa mới nhận chức đã tóm lấy con gái của phó chủ tịch tỉnh, quả thật khiến người ta giật mình. Rất nhiều người đều suy nghĩ, chẳng lẽ Dương Phàm không sợ sự trả thù sau đó sao? Sợ à? Đáp án rất rõ, nếu sợ đã không động tới Hà Tiểu Mai.
Trên thực tế, cục diện hiện tại cũng không phải là cục diện mà Dương Phàm hy vọng ban đầu. Dù sao một phó thị trưởng thường trực đấu tranh với người khác thì không sao, nhưng còn rất nhiều người mạnh hơn nhiều. Nói cách khác, chỉ cần Dương Phàm có chút sai sót, Đổng Trung Hoa hoàn toàn có thể nắm lấy và phóng đại vô số lần. Đây chính là ích lợi của việc nắm quyền.
Một tập báo cáo thống kê đặt trên bàn Dương Phàm đã hai ngày. Số liệu trong đó cho thấy, tăng trưởng kinh tế quý một của Uyển Lăng là 18%, đứng đầu toàn tỉnh, cao hơn bình quân toàn quốc khá nhiều. Đầu năm nay, ở Mỹ có khủng hoảng tín dụng, theo Dương Phàm thấy, chính là bởi vì phóng đại đòn bẩy tài chính vô hạn, hoàn toàn có khả năng sẽ dẫn đến khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Bởi vì học kinh tế nên Dương Phàm cực kỳ nhạy cảm với loại chuyện này. Đáng mừng là, trong năm qua, thị trường chứng khoán Trung Quốc tăng lên điên cuồng rồi lại sụt giảm đột ngột làm cho người dân cẩn thận, khiến kinh tế cũng không bị điên cuồng theo.
Đối mặt với những số liệu thống kê này, Dương Phàm viết hai chữ “thủy phân” lên giấy. Ở hệ thống thể chế hiện nay, những số liệu thống kê này chỉ là thể hiện bề ngoài nhằm vào mục đích chính trị. Ít nhất theo hiểu biết của Dương Phàm về Uyển Lăng, những con số này là không chân thật. Chỉ có điều trong đó rốt cục có bao nhiêu đúng sai thì Dương Phàm không thể có kết luận chính xác được.
Lâm Đốn nhẹ nhàng đi tới, nói nhỏ vào bên tai Dương Phàm:- Tôi có một bạn học làm ở cục Thống kê. Nó nói khá hàm hồ tuy nhiên cuối cùng khẳng định rằng số liệu là đã bị sửa đổi, thị ủy làm vậy chủ yếu để làm đẹp mặt lãnh đạo.
Không thể nghi ngờ, Lâm Đốn là một thư ký rất xứng với chức trách, rất nhiều chuyện giao cho hắn đi làm, Dương Phàm phi thường yên tâm.
- Đi, đi tới cục Thống kê.
Dương Phàm đứng thẳng dậy, đẩy tập báo cáo trước mặt mà không ký. Nếu báo cáo số liệu này lên trên, sau khi ký tên, Dương Phàm cũng phải chịu trách nhiệm.
- Có cần phải báo cáo thị trưởng Nguyên Chấn không?Lâm Đốn nhắc nhở.
Dương Phàm lắc đầu nói:- Tôi chỉ tới xem thôi, cần gì phải báo cáo lên thị trưởng chứ?
Ba người một xe, Dương Phàm luôn đi xe đơn giản. Khi tới cục Thống Kê thì đã vào giờ làm việc buổi chiều được hơn một tiếng.
Dương Phàm không có mấy ấn tượng về cục trưởng Cục Thống kê Lý Lập. Thật ra hắn cũng đã gặp hai lần khi họp ở Uyển Lăng. Đó là một cán bộ bề ngoài nho nhã, lý lịch trong sạch, đã nhiều lần được bầu là cá nhân tiên tiến, từ cơ sở một đường đi lên, làm cục trưởng Cục Thống kê đã hai nhiệm kỳ.
Từ một góc độ nào đó, Lý Lập là một nhân tài có khả năng. Tuy nhiên, cục Thống kê này rất nhiều điểm chỉ là những quân tính bị động, cấp trên muốn số liệu gì phải cung cấp số liệu đó.
Dương Phàm không có ý tứ gióng trống khua chiêng, chỉ có điều không thể chịu nổi những số liệu giả dối trong báo cáo. Đương nhiên, hiện tại Dương Phàm không có số liệu chính xác mà đó chỉ là trực giác.
Tòa nhà Cục Thống kê phi thường im lặng, ngẫu nhiên có người vội vàng đi lại, nhìn thấy Dương Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi tránh ra. Dương Phàm trực tiếp đi lên phòng làm việc của cục trưởng ở lầu ba. Vừa mới lên lầu ba, từ trong văn phòng có một cô gái khá trẻ, mặt mũi thanh tú đi ra. Cô nhìn Dương Phàm và Lâm Đốn hỏi:- Hai người tìm ai? Đưa số liệu tới thì ở lầu dưới, đây là phòng làm việc của cục trưởng.
Giọng điệu của cô gái này khá ôn hòa. Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi tới tìm cục trưởng Lý.
Cô gái nghi hoặc đánh giá Dương Phàm một chút, hơi suy nghĩ rồi nói:- Anh chờ một chút đi, tôi điện thoại cho cục trưởng.Có thể là nhìn thấy sự nghi ngờ của Dương Phàm, cô gái vừa cười vừa nói:- Thời gian vừa rồi cục trưởng bận quá, thân thể mệt mỏi, hai ngày nay đang ở bệnh viện truyền nước. Để tôi hỏi xem cục trưởng đã xong chưa.
Dương Phàm đi theo vào phòng làm việc của cục trưởng. Cô gái cầm điện thoại lên nói:- Cục trưởng Lý, tôi là Yến Tử ạ. Có người tới tìm ngài. Không biết ạ. Họ chưa nói gì. Ngài chờ một chút.Nói xong, Yến Tử bịt điện thoại lại hỏi Dương Phàm:- Các anh ở đơn vị nào? Tên là gì?
Lâm Đốn đang muốn nói, Dương Phàm đã giành trước nói:- Chúng tôi là ở văn phòng ủy ban. Tôi họ Dương.
Yến Tử nói vào điện thoại, nghe gì đó rồi nói:- Dạ, tôi biết rồi.
Treo điện thoại, Yến Tử nhanh nhẹn pha trà cho hai người. Dương Phàm cười hỏi:- Như thế nào, cục trưởng của các cô không khỏe à?
Yến Tử giải thích:- Cũng không phải vấn đề gì nặng lắm, chỉ là cảm sốt thôi. Lúc trước số liệu lung tung, mệt chết khiếp, ở thành phố Uyển… không nói nữa.Yến Tử ngậm miệng lại đúng lúc.
Dương Phàm và Lâm Đốn nhìn nhau cười, sau đó Dương Phàm quay sang cười hỏi Yến Tử:- Cô là sinh viên mới tới à?
Yến Tử cười nói:- Đúng vậy, sau khi thi nhân viên công vụ xong, tôi được phân đến cục Thống kê. Thực ra tôi muốn tới cục Thuế hoặc cục Tài chính nhưng không có quan hệ nên phải tới đây làm việc vặt thôi.
Có thể Yến Tử cảm thấy Dương Phàm là người trẻ tuổi nên khi nói chuyện cũng không e dè.
- Anh làm ở ủy ban chắc là không tồi nhỉ? Làm bao năm rồi?Yến Tử cười hỏi.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, đây quả là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng.
- Ha ha, tôi và cô không khác biệt nhau lắm, đều chỉ là chân sai vặt trong cơ quan, chẳng khác gì nhau.Dương Phàm cười nói đối phó.
Yến Tử hơi thở dài nói:- Thực ra không giống. Các anh ở ủy ban đều là lãnh đạo, cho dù không phải lãnh đạo, cũng là người gần gũi lãnh đạo.
Dương Phàm vừa nghe vậy, không khỏi cười hỏi:- Sao vậy? Bất mãn với công việc hiện tại à? Muốn vào ủy ban làm sao?
Yến Tử cười, hơi ngượng ngùng nói:- Tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi.Nói xong, nghe thấy bên ngoài có tiếng ô tô, cô vội vàng đi ra ngoài nhìn rồi quay đầu lại cười nói với hai người:- Cục trưởng Lý đã trở lại.Nói xong, Yến Tử đột nhiên khẩn trương nói với Dương Phàm:- Nếu cục trưởng của tôi hỏi tôi đã nói gì thì anh đừng nói bất cứ điều gì tôi vừa nói nhé.
Dương Phàm gật đầu nghiêm túc nói:- Cô yên tâm, tôi rất kín miệng, sẽ không nói gì đâu.
Yến Tử hạ giọng nói:- Tôi lanh mồm lanh miệng lại dễ quên, phải phòng ngừa trước.
Những tiếng bước chân dồn dập vang lên, Yến Tử đứng ở cửa, không ngờ phát hiện Dương Phàm vẫn ngồi im không nhúc nhích, không khỏi trừng mắt ra hiệu cho Dương Phàm. Dương Phàm giả vờ không nhìn thấy, vẫn ngồi yên.
- Cục trưởng Lý đã về.Yến Tử vội vàng tới chào hỏi.
- Ừ. Người của ủy ban đâu?Giọng Lý Lập hơi khẩn trương, còn có chút suy yếu.
- Đang ngồi chờ bên trong, cứ ngồi ngây như phỗng, chẳng hề lễ phép chút nào cả.Yến Tử hạ giọng thì thầm.
Lý Lập trừng mắt nhìn cô, hạ giọng nói:- Nói bừa.Xem ra, Lý Lập rất thương yêu Yến Tử, đúng như một trưởng bối.
Đi vào phòng, Lý Lập thấy Dương Phàm đang mỉm cười lập tức ngây ngẩn cả người, thầm nhủ sao anh ta lai tới đây? Tim Lý Lập đập nhanh hẳn lên. Nghe nói, vị lãnh đạo này là thạc sĩ kinh tế, học trò của chuyên gia kinh tế học nổi tiếng quốc gia Chu Minh Đạo.
Mồ hôi tay toát ra, Lý Lập vội vàng xoa xoa lên đùi rồi tiến lên cười chủ động giơ tay:- Phó thị trưởng Dương, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế? Ngài muốn xuống dưới thị sát, cứ gọi điện thoại trước cho chúng tôi chuẩn bị.
Yến Tử ở cửa lập tức hóa đá, mắt chữ O mồm chữ A, giơ tay lên che miệng theo bản năng, trong lòng thầm mắng: “Người xấu, rất xấu.” Lúc này cô lại nhìn Dương Phàm, thấy hắn chẳng có vẻ gì là giảo hoạt cả.
Dương Phàm đứng lên bắt tay Lý Lập, nhìn vị cục trưởng có khuôn mặt trắng trẻo, đeo kính này, thản nhiên cười nói:- Có mấy số liệu tôi muốn hiểu kỹ hơn nên tới đây, chẳng phải là thị sát gì đâu.
Lý Lập ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười rất nhiệt tình mời Dương Phàm và Lâm Đốn ngồi xuống, rồi vẫn đứng tại chỗ cười hỏi:- Phó thị trưởng Dương muốn tôi giải thích số liệu nào?
Dương Phàm thản nhiên nói:- Tôi muốn xem số liệu kinh tế gốc mà các huyện báo cáo lên.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lý Lập trở nên trắng bệch, hai chân hơi run run, thân mình lung lay như muốn ngã. Dương Phàm thấy vậy trong lòng thầm thở dài. Công tác thống kê này cứ lên một tầng thì số liệu lại phồng thêm một ít. Khi gặp lãnh đạo chỉ thị, quả thực không thể tránh khỏi việc này. Ở địa phương khác thì Dương Phàm không tiện nói, nhưng ở Vĩ Huyền trước kia, Dương Phàm có thể nói là căm thù vấn đề này tới tận xương tủy. Khi còn ở Vĩ Huyền, Dương Phàm từng không ngừng nhắc đi nhắc lại, tuyệt đối không được báo cáo gian dối.
- Ngài. Ngài, ngài chờ một chút.Lý Lập lắp bắp nói không nên lời.
Lúc này Dương Phàm đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói:- Cục trưởng Lý không thoải mái sao? Hay là về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cứ bảo đồng chí nào đó mang cho tôi là được.
Lúc này, dù Lý Lập có không thoải mái thế nào cũng không thể về nhà được. Lý Lập vội vàng lắc đầu nói:- Tôi không sao, tôi mang ngài đi xuống xem.
Khi xuống phòng làm việc bên dưới, Dương Phàm đợi một lúc, một đống sổ sách được bê ra. Dương Phàm trực tiếp tìm được số liệu Vĩ Huyền đưa tới, lật giở rất nhanh, thấy không phải là những số liệu trong báo cáo gửi cho mình. Nửa giờ sau, Dương Phàm đóng sổ sách lại.
Quay đầu mỉm cười đầy thâm ý với Lý Lập, Dương Phàm nói:- Tôi xem xong rồi, quay về phòng làm việc của anh nói chuyện nhé.
Dương Phàm nói xong đứng lên. Trong phòng có tám người, không ngờ im lặng không một tiếng động, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Phàm. Mọi người đều rất ngạc nhiên, sao Dương Phàm lại tới xem thế này. Ấn tượng của Dương Phàm đối với rất nhiều người chính là, đây là vị lãnh đạo chủ chốt đầu tiên của thị ủy tới cục Thống kê xem số liệu.
Dương Phàm không phát tác ở dưới lầu, mặt vẫn không đổi sắc đi lên lầu ba. Điều này làm cho tâm lý của Lý Lập ổn định hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng hồng hào lên một chút, vội vàng đuổi theo.
Trở lại văn phòng cục trưởng, Yến Tử luống cuống rót trà. Dương Phàm chậm rãi uống một ngụm, sau đó đưa tờ giấy ghi lại mấy số liệu cho Lý Lập nói:- Đây là mấy số liệu chủ yếu của Vĩ Huyền báo lên, anh giải thích thế nào?
Lý Lập cắn răng nói:- Phó thị trưởng Dương, ngài còn muốn tôi giải thích sao? Ngài đã từng quản lý huyện này, mọi việc trong đó, ngài nắm rất rõ mà.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi không rõ ràng lắm. Khi tôi ở Vĩ Huyền đã bỏ phòng Thống kê, biết vì sao không?Nói xong Dương Phàm vẫn thản nhiên, tự đáp bằng giọng điệu không nhanh không chậm:- Bởi vì họ làm giả số liệu.
Lý Lập ngồi xuống ghế, Dương Phàm mới nói tiếp:- Tôi mặc kệ người khác nói như thế nào, tôi muốn thấy số liệu chân thật.Nói xong Dương Phàm đứng lên, bình tĩnh nhìn Lý Lập nói:- Tôi hiểu sự khó xử của cục Thống kê, chuyện này tôi sẽ giải thích với đồng chí Nguyên Chấn.
Sau khi vào trong xe, Lâm Đốn vội vàng hỏi Dương Phàm:- Vì sao không bắt anh ta nói rõ, rốt cục là ai bảo anh ta làm giả số liệu?
Dương Phàm không nhìn Lâm Đốn, nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu mới nói:- Có ý nghĩa gì sao? Đây là quy tắc, tất cả mọi người đều làm như vậy. Hiện tại, tôi đã làm quá phận rồi.Thực ra trong lòng Dương Phàm còn một câu chưa nói: “Kỳ thật, tôi không muốn bị người khác nắm lấy nhược điểm để công kích”
Sau khi Dương Phàm rời khỏi, cục Thống kê lại trở lại làm việc bình thường. Chỉ có Yến Tử mỗi ngày đều dậy sớm, đầu tiên là mắng một câu:- Người xấu, yêu tinh hại người.
Dương Phàm đi vào phòng làm việc của Nguyên Chấn. Chủ nhân trước kia của nơi này là Quý Vân Lâm. Đây là lần đầu tiên
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm hàm súc nói:- Tôi vừa tới cục Thống kê một chuyến, cảm thấy có một vài số liệu cần thẩm tra, đối chiếu một chút. Thị trưởng Nguyên, anh cũng biết là tôi học kinh tế. Nói thật, nhìn từ góc độ lý luận, số liệu cấp dưới báo cáo lên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách phát triển kinh tế của trung ương. Qua loa là không được.
Nguyên Chấn mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn không chút gợn sóng. Tuy nhiên, cây bút trong tay Nguyên Chấn không ngừng gõ lên bàn, bộc lộ suy nghĩ thực sự trong nội tâm hắn.
Không thể nghi ngờ, Nguyên Chấn biết rất rõ vấn đề số liệu. Là một người nắm chính quyền thành phố, ông ta cũng từ cơ sở đi lên, biết rằng số liệu không ma mới là lạ. Nhưng về một ý nghĩa nào đó, số liệu này là có lợi đối với ông ta, cho nên ông ta vẫn giữ thái độ im lặng, vẫn mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của một số người. Hiện tại, Dương Phàm đặt vấn đề này lên bàn, Nguyên Chấn cũng không thể né tránh được.
- Phó thị trưởng Dương có ý kiến gì để xử lý vấn đề này?Nguyên Chấn đột nhiên cười hỏi.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Còn có thể ý kiến gì chứ? Trước khi báo cáo lên trên, xét.
Nguyên Chấn tiếp tục cười hỏi:- Thời gian còn đủ không?
Trong lòng mọi người đều rõ, chẳng qua giả vờ mờ mịt mà thôi. Dương Phàm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:- Chắc là kịp, phải tin tưởng sức chiến đấu tập thể của cục Thống kê.
Nguyên Chấn cười nói:- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chuyện này, vất vả đồng chí để ý một chút.
Dương Phàm gật gật đầu đứng lên, đứng dậy cáo từ. Nguyên Chấn nhìn Dương Phàm rời đi, ánh mắt hơi cau lại, thầm nhủ: “Thằng nhóc này có phải là nghe phong thanh gì không? Sao lại tích cực trong chuyện này thế?
Nguyên Chấn đoán không chính xác. Dương Phàm chỉ là xuất phát từ sự cẩn thận, cũng là thói quen làm việc chặt chẽ mà thôi.
Là phó thị trưởng thường trực, nếu Dương Phàm tích cực trong vấn đề này, dường như chẳng ai có thể nói gì. Mặc dù Đổng Trung Hoa nhận được điện thoại của cấp dưới báo cáo lên cũng chỉ có thể căm giận đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nghiến răng cười lạnh nói:- Cuồng vọng.
Sau khi tan sở, Dương Phàm vẫn như mọi ngày đánh chiếc BMW tới Nhất Trung đón Tiểu Nguyệt. Nhìn cô bé vui vẻ, tươi cười, lúc này Dương Phàm mới cảm thấy hương vị cuộc sống chân thật. Nhìn gương mặt trẻ trung tươi cười của Tiểu Nguyệt có mấy giọt mồ hôi, Dương Phàm lấy khăn tay ra cho cô bé lau. Lúc này tâm tình Dương Phàm cực kỳ khoái trá.
Tuy nhiên sự khoan khoái của Dương Phàm nhanh chóng bị chặt đứt. Dương Phàm phẫn nộ quay đầu, thấy trong chiếc xe Mazda phía sau có một thân hình đang co rút lại. Dương Phàm cười lạnh đi tới, đứng trước chiếc xe đang nổ máy.
- Tắt máy.
Dương Phàm nhẹ nhàng gõ lên xe, lạnh lùng nhìn người phụ nữ chừng 30 tuổi bên trong.
- Anh tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Người phụ nữ quay cửa xe xuống, thò đầu ra quát to, lập tức hấp dẫn nhiều ánh mắt tới.
Dương Phàm vẫn không nhúc nhích lớn tiếng nói:- Ai cho cô chụp ảnh tôi? Ai cho cô quyền xâm phạm hình ảnh cá nhân của tôi?
Người phụ nữ này gân cổ lên cãi:- Anh nói vớ vẩn. Tôi không chụp ảnh anh.
Càng đông người vây xem thì về mặt nào đó càng bất lợi đối với Dương Phàm.
Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:- Cô đang quá căng thẳng đó, không ngờ còn dùng cả đèn flash, máy ảnh còn đặt rõ ràng như vậy.
Người phụ nữ càng lo lắng, lớn tiếng nói:- Anh nói bừa, máy ảnh của tôi rõ ràng…
Toàn bộ phụ huynh và học sinh vừa nghe vậy lập tức cười to. Rất nhiều bạn học của Tiểu Nguyệt cũng lớn tiếng hò reo:- Đánh con mụ này đi, dám chụp trộm.
Dương Phàm vẫn không đổi sắc mặt, đi tới trước cửa xe, giơ tay nói với cô ta:- Máy ảnh.
Cô ta bất đắc dĩ không cam lòng đưa máy ảnh cho Dương Phàm. Dương Phàm mở máy ảnh số ra xem, phát hiện bên trong đều là tư thế mình ngồi trong chiếc BMW, không kìm nổi thầm rùng mình.
- Tiểu Nguyệt. Gọi điện thoại báo cảnh sát.
Người phụ nữ này lập tức biến sắc, hoảng sợ tựa vào ghế, vẻ mặt tái nhợt.
Cảnh sát tới rất nhanh, một cảnh sát trung niên rẽ đoàn người ra tiến vào, mấy cảnh sát trẻ giải tán đám người vây quanh.
- Ai báo cảnh sát? Có tình huống gì?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi báo. Nữ đồng chí này chụp lén tôi. Tôi hy vọng cảnh sát có thể giúp tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng không phải là ngôi sao, tại sao phải chụp ảnh tôi chứ?
Các học sinh vây xem đều cười vang.
Sau khi đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng, tuy rằng Dương Phàm cũng đã lên TV nhưng đều chỉ đóng vai trò phụ, trong thành phố không có nhiều người biết tới Dương Phàm lắm.
Cảnh sát nhìn đám người vây xem, nhìn người phụ nữ đang lo lắng trong xe, sau đó nhận lấy chiếc máy ảnh mà Dương Phàm đưa rồi nói:- Mang về đồn xử lý.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cảnh sát tiếp xúc với hiện tượng thế này. Tuy nhiên cảnh sát thấy Dương Phàm đi chiếc xe không tồi, ý tưởng xóa ảnh xong thì thả người phụ nữ này liền biến mất, quyết định mang về đồn hỏi cho rõ ràng, tránh gặp phải phiền toái không cần thiết sau này.
Trở lại đồn công an Thành Đông, người phụ nữ kia càng tỏ vẻ khẩn trương. Cảnh sát vừa mới hỏi hai câu, cô ta đã kích động nói:- Tôi là phóng viên, tôi có thể tự do lấy tin tức.Câu nói này khiến cảnh sát lập tức thất thần.
- Cô là phóng viên? Có thẻ công tác không?
Người hỏi là phó đồn trưởng khi nãy đã dẫn đội, đang đứng bên cạnh Dương Phàm và Tiểu Nguyệt. Anh ta nói với Dương Phàm rất khách khí:- Chào anh, xin mời kể lại tình huống lúc đó.
Dương Phàm cười, kể lại sự tình khi đó. Cảnh sát phát hiện sau khi vào đồn, Dương Phàm vẫn có vẻ phi thường thong dong, không có cảm giác khẩn trương như những người bình thường, trong lòng thầm để ý.
- Như vậy đi, các anh đi về trước. Sau khi hỏi rõ ràng sự tình bên này, tôi sẽ giải quyết rõ với anh. Chúng tôi sẽ photo lại thẻ công tác và chứng minh thư. Anh chỉ cần để lại điện thoại liên hệ là được.
Dương Phàm cười khổ, đành phải lấy ví, rút chứng minh thư ra, đồng thời lấy thẻ công tác từ trong cặp ra. Cảnh sát vừa thấy thẻ công tác của Dương Phàm, lập tức đứng phắt dậy, nghiêm trang hô:- Dương…
Dương Phàm vội vàng ra hiệu im lặng, hạ giọng nói:- Đừng làm cho mọi người biết.
Viên cảnh sát trung niên trả giấy tờ cho Dương Phàm xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:- Xin lãnh đạo yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Dương Phàm trầm ngâm một phen nói:- Sự tình sẽ ảnh hưởng tới phạm vi nhất định, vì vậy phải khống chế cho tốt.
Lúc này, một nữ cảnh sát trẻ vội vàng đi vào, ghé vào tai viên cảnh sát trung niên định nhỏ giọng nói. Phó đồn trưởng nhướn mày không vui nói:- Có chuyện gì không thể nói rõ? Nói lớn tiếng một chút.
Dương Phàm mỉm cười, nữ cảnh sát nhìn Dương Phàm và Tiểu Nguyệt, hạ giọng nói vẻ hơi ấm ức:- Người phụ nữ chụp ảnh trộm kia là phóng viên báo Uyển Lăng, có thẻ công tác.
Phó sở trường khẩn trương nhìn Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Phóng viên? Vậy chắc hẳn phải có thẻ phóng viên, loại thẻ xanh ấy.Chuyện này là Dương Phàm biết được từ Trương Tư Tề. Trong tòa soạn báo, phóng viên cũng chia cấp bậc, có khi là chính thức, có khi là người ngoài biên chế. Cụ thể Dương Phàm cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên Dương Phàm đã xem qua thẻ phóng viên của Trương Tư Tề, vì vậy mới hỏi như vậy.
Nữ cảnh sát nghe vậy sửng sốt, nói theo bản năng:- Cô ta không xuất trình được thẻ phóng viên.
Dương Phàm cười đứng lên nói:- Có lẽ tôi trở về trước.Ngụ ý của Dương Phàm rất rõ, tôi ở lại đây có lẽ sẽ làm khó các người.
Phó đồn trường cảm kích thích nhìn Dương Phàm, ân cần đưa Dương Phàm xuống lầu. Khi xuống dưới, thấy người phụ nữ kia đang mặt mũi trắng bệch, toàn thân run lên.
Kỳ thật, nếu Dương Phàm còn ấn tượng về người phụ nữ này thì có thể nhớ được. Khi còn ở Vĩ Huyền, người phụ nữ này đi cùng một người đàn ông tới phỏng vấn Dương Phàm, kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Lúc ấy, người phụ nữ này còn khá trẻ, đáng tiếc sinh hoạt quá mức phóng túng, năm tháng vô tình đã để lại những dấu vết rất rõ ràng, chỉ có thể dựa vào son phấn để che đậy.
Chỉ cần người hơi có đầu óc một chút là có thể đoán được trong này nhất định có vấn đề. Cảnh sát cũng hiểu được, tuy nhiên người phụ nữ này rất kín miệng, bất kể ép hỏi thế nào đều nói là hành vi cá nhân, mục đích là muốn theo dõi đưa tin về vị phó thị trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cho nên mới áp dụng một chút thủ đoạn.
Cảnh sát cũng không dám làm gì cô ta, đành phải gọi điện thoại hỏi Dương Phàm.
Sau khi nghe được kết quả, Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Xóa ảnh đi, giáo dục vài câu rồi thả ra.
Trực giác của Dương Phàm nói cho hắn biết, người phụ nữ này chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. Tuy nhiên, chuyện này khiến Dương Phàm cảnh giác, ai theo dõi sinh hoạt cá nhân của mình? Một chiếc BMW đối với Dương Phàm hiện tại không tính là cái gì. Nhưng đối với một phó thị trưởng thì lại khác. Ảnh chụp đưa lên báo, quần chúng sẽ nghĩ sao?
Sau khi treo điện thoại, Dương Phàm trầm tư một lúc, cầm lấy tờ giấy ghi tên tuổi và đơn vị công tác của người phụ nữ kia. Dương Phàm phủ tay, rút điện thoại ra bấm số Trần Thái Trung nói:- Thái Trung, xong việc chưa? Làm xong thì tới gặp tôi.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ mọi người trong tòa nhà ủy ban đều thì thầm to nhỏ.
Dương Phàm lững thững đi vào văn phòng, Lâm Đốn nhanh như một tên trộm tới trước mặt Dương Phàm, cười hì hì lấy ra một chiếc đĩa CD đưa cho Dương Phàm nói:- Có người ra chiêu báo ứng.
Dương Phàm ra vẻ nghiêm túc nói:- Lâm Đốn, sao anh cũng lắm chuyện như vậy? Đây là cái gì?
Lâm Đốn cười hì hì nói:- Từ trên trời rơi xuống. Sáng sớm hôm nay, từng văn phòng đều có, phòng to ba chiếc, phòng nhỏ một chiếc. Tôi đoán, bên tòa nhà thị ủy cũng sẽ có. Ha ha, trên đó ghi là “Cuộc sống phấn khích của Hà Tiểu Mai”
Dương Phàm hơi hơi sửng sốt, trầm nghiêm mặt nói:- Lập tức nộp lên. Tôi đi tìm đồng chí Nguyên Chấn.
Khi Dương Phàm gõ cửa, Nguyên Chấn đang mỉm cười hoặc có thể là không kìm nổi bật cười.Trên màn hình máy tính là một màn trình diễn nam nữ rất phấn khích, còn có những lời thoại kinh điển. Chuyện này do ai làm, hiện tại dường như không quan trọng nữa. Quan trọng nhất chính là người đàn bà giống như ruồi bọ bay loạn khắp nơi này có lẽ sẽ không thể gượng dậy nổi, đừng nói là Uyển Lăng, cho dù là trong toàn bộ tỉnh Giang Nam cũng vậy. Nói thế nào nhỉ? Ác giả ác báo.
Khi Dương Phàm đi vào, khuôn mặt Nguyên Chấn đã cực kỳ nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Rất không ra cái gì, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế. Cán bộ như vậy sao có thể tiếp tục ở lại đội ngũ chứ? Chuyện này tạo thành ảnh hưởng quá ác liệt, phải nghiêm túc xử lý. Tôi đã hạ lệnh, trong tòa nhà ủy ban mà phát hiện đĩa CD thì đều phải nộp lên. Hễ phát hiện truyền ra ngoài, phải nghiêm túc xử lý.
Nguyên Chấn hung hăng đập bàn nói.
Tại tòa nhà thị ủy, trong phòng của Đổng Trung Hoa, khuôn mặt bí thư thị ủy đại nhân lúc này có thể nói là xám như đất. Tin đồn về sinh hoạt của Hà Tiểu Mai không chỉ mới một hai ngày, nhưng bị người ta chụp tới mức này thì tính chất vấn đề hoàn toàn thay đổi. Đổng Trung Hoa cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Việc này rốt cuộc là ai làm đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là... nên làm thế nào để tận lực khống chế trong phạm vi nhất định.
Phải báo cáo với lãnh đạo như thế nào? Đổng Trung Hoa thầm gào lên trong lòng.
Đổng Trung Hoa không hoài nghi Dương Phàm. Nếu muốn làm gì Hà Tiểu Mai, tập tài liệu kia đủ khiến Hà Tiểu Mai phải ngồi tù mười năm trở lên. Nhưng hiện tại Dương Phàm chỉ đuổi cô ta đi mà thôi.
Bởi vì sự việc được lãnh đạo hai bộ máy ra sức áp chế nên không bị phát tán ra ngoài. Có điều file gốc nằm trong tay ai thì chẳng ai biết. Từ kết quả hình ảnh thu được có thể kết luận, đây là chụp từ điện thoại di động, ảnh hơi nhòe. Người ta cũng chỉ phát tán những chiếc CD đó trong tòa nhà của hai cơ quan chứ không phát tán ra nơi khác.
Mặc kệ nói như thế nào, Hà Tiểu Mai đều không thể ở lại Uyển Lăng. Buổi sáng cùng ngày, Hà Tiểu Mai vội vàng lái xe rời khỏi Uyển Lăng, việc chùi mông cho ả chỉ có thể do Đổng Trung Hoa làm. Vì chuyện này, mấy thành viên chủ chốt của thường ủy tổ chức một cuộc thảo luận nhỏ, Dương Phàm không tham gia. Tuy nhiên, sau khi điều tra, công an chỉ đưa ra những báo cáo mơ hồ, không đủ chứng cứ để kết luận hoặc nhìn ra manh mối trong đó.
Trong hai cơ quan có một vài phụ nữ không được thỏa mãn tình dục. Câu nói kinh điển của Hà Tiểu Mai đã trở thành câu trích dẫn thường xuyên trong lòng họ khi đang hoặc sau khi làm việc với chồng hoặc tình nhân.
Khi báo cáo với Hà Thiếu Hoa, Đổng Trung Hoa bị chửi mắng sứt đầu mẻ trán, mấy ngày sau vẫn không vực dậy nổi tinh thần, dường như không còn tâm tư tìm Dương Phàm gây phiền toái nữa.
Một tuần sau, trong một cuộc họp, Bí thư tỉnh ủy Hác Nam không ngờ đưa ra nghi vấn về vấn đề thống kê kinh tế của tòan tỉnh. Đang trong cuộc họp, Hác Nam cau mày nói:- Tỉnh ta là tỉnh lớn về nông nghiệp, tuy nhiên mấy năm nay giá trị sản lượng công nghiệp lại gia tăng với biên độ rất lớn. Các đồng chí bên cục Thống kê có phải nhầm lẫn gì đó không?
Bất kể là Hác Nam kín đáo nói ra hay thế nào, cục Thống kê thân tín của Hà Thiếu Hoa đều là nằm trên thớt. Kết quả tóm lại là, nhân viên cấp dưới bận rộn suốt nửa tháng trời.
Cục Thống kê Giang Nam lập tức bận rộn, sau đó là các cục cấp dưới cũng bận rộn theo. Nửa tháng sau, một vài kẻ xui xẻo bị tra ra, cục trưởng cục cục Thống kê liền đổ bệnh. Cục Thống kê của hai thành phố Trì Thành và Giang Hoài có bốn, năm cán bộ bị xử lý. Cục Thống kê Uyển Lăng được tỉnh thông báo khen ngợi.
Khi sự tình rơi vào tay tai, Dương Phàm luôn miệng thầm nói:- Như vậy cũng được à?
Khi rơi vào tai Nguyên Chấn, Nguyên Chấn chỉ thản nhiên cười nói:- Quả thế.
Buổi chiều cùng ngày, Dương Phàm nhận được điện thoại của cục trưởng cục Thống kê Lý Lập. Trong điện thoại, Lý Lập kinh sợ nói:- Cảm ơn phó thị trưởng Dương. Cảm ơn phó thị trưởng Dương.
Dương Phàm chỉ có thể cười khổ, nghiêm trang nói:- Cảm ơn tôi làm gì? Đây là thành tích của các anh, có quan hệ gì tới tôi chứ?
Lý Lập cười nói:- Chúng tôi lấy được thành tích, không rời khỏi sự chỉ đạo sáng suốt của lãnh đạo. Toàn bộ trên dưới cục Thống kê đều cực kỳ kính trọng phó thị trưởng Dương. Khẩn thiết mời phó thị trưởng Dương lại đến thị sát, chỉ đạo cho cục chúng tôi.
Dương Phàm cười nói:- Lần này liền coi như hết, về sau có cơ hội nói sau.
Dương Phàm vô tâm cắm liễu lại gây đựng được ảnh hưởng tốt đẹp trong cục Thống kê, nhất là Lý Lập, có cảm giác cảm động muốn rơi nước mắt.
Dương Phàm nhìn Lưu Thiết vẻ coi thường:- Thất học. Chiến quốc của Nhật Bản là người Nhật Bản tự tô son lên mặt mình. Thời Chiến Quốc của Nhật Bản nhiều lắm chỉ có thể tính là chiến tranh trong hương trấn mà thôi. Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc là hơn một trăm quốc gia đánh nhau, cho tới cuối cùng, chỉ còn lại Chiến Quốc thất hùng thôi.
Trầm Ninh ở bên cạnh cười nói:- Đúng, tao cũng chơi trò đó, có thằng tướng nào tên là Kim Xuyên, mang theo ba vạn đại quân thì phải, đã xưng bá cả nước. Mẹ nó, theo lịch sử, trận chiến giữa nước Tần và nước Triệu ở Trường Bình có cả trăm vạn quân. Nhật Bản bé như cái mắt muỗi chẳng biết xấu hổ gì cả, đánh nhau giữa mấy thôn cũng kêu là chiến tranh, còn dám gọi là Chiến Quốc.
Lưu Thiết bị nói xấu hổ và giận dữ vô cùng, khẩn trương cúi đầu uống.
Dương Phàm thì lâm vào trầm mặc, luôn luôn hồi tưởng xem suy nghĩ chân chính của mấy người trong cuộc họp thường ủy là gì. Đầu tiên Dương Phàm nghĩ đến chính là trưởng ban Tổ chức Lý Quân. Người này xem như khá ổn định, ở thời Trầm Minh thì là phó cục trưởng, thời Lý Thụ Đường thì thuận lợi tiến vào thường ủy. Người này đối nhân xử thế luôn nhất quán phi thường khiêm tốn, hôm nay sao lại nhảy ra nói giúp mình? Vấn đề là, trước đó mình và ông ta không hề trao đổi thông tin gì cả.
Vương Thần nói giúp mình thì có thể nói là hợp tình hợp lý. Đó là người của Điền Trọng, bên trên còn có chủ tịch Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lưu Truyền làm chỗ dựa vững chắc. Vấn đề mấu chốt là Nguyên Chấn. Tâm tính người này rất khó nắm bắt. Còn có Hầu Đại Dũng, cố ý không nói theo lời Vương Thần, dường như có ý giá họa cho người khác, dẫn hướng ý tứ của Triệu Đức Minh. Cuộc họp thường ủy hôm nay quả là loạn. Trương Phi sát Nhạc Phi, Tần Quỳnh vượt năm quan.
Nghĩ đến ở chỗ sâu trong đó, Dương Phàm không khỏi mỉm cười, giơ chén lên nói với Trầm Ninh và Lưu Thiết:- Chúng ta uống.
Miếng thịt béo trưởng ban quản lý khu công nghiệp tuần hoàn Vĩ Huyền bình thường có không ít người nhìn chằm chằm vào. Nhưng ở trước mắt bao người, Dương Phàm dám đưa nó về cục Chiêu thương và Huyện ủy Vĩ Huyền. Khi thường ủy họp xong và đưa ra kết luận, những người hiểu biết đều hiểu rằng, đây là kết quả do việc không thống nhất trong nội bộ thường ủy. Đảng ủy và chính quyền Uyển Lăng đánh nhau, tao không chiếm được thì mày cũng đừng mơ. Người không biết thì tưởng bối cảnh của Dương Phàm hùng mạnh lắm, áp đảo được tất cả các thế lực. Trên thực tế, trong toàn bộ quá trình, chỉ có phát biểu của Vương Thần là xem như có chút liên quan tới bối cảnh của Dương Phàm.
Mặc kệ nói như thế nào, một phó thị trưởng thường trực vừa mới nhận chức đã tóm lấy con gái của phó chủ tịch tỉnh, quả thật khiến người ta giật mình. Rất nhiều người đều suy nghĩ, chẳng lẽ Dương Phàm không sợ sự trả thù sau đó sao? Sợ à? Đáp án rất rõ, nếu sợ đã không động tới Hà Tiểu Mai.
Trên thực tế, cục diện hiện tại cũng không phải là cục diện mà Dương Phàm hy vọng ban đầu. Dù sao một phó thị trưởng thường trực đấu tranh với người khác thì không sao, nhưng còn rất nhiều người mạnh hơn nhiều. Nói cách khác, chỉ cần Dương Phàm có chút sai sót, Đổng Trung Hoa hoàn toàn có thể nắm lấy và phóng đại vô số lần. Đây chính là ích lợi của việc nắm quyền.
Một tập báo cáo thống kê đặt trên bàn Dương Phàm đã hai ngày. Số liệu trong đó cho thấy, tăng trưởng kinh tế quý một của Uyển Lăng là 18%, đứng đầu toàn tỉnh, cao hơn bình quân toàn quốc khá nhiều. Đầu năm nay, ở Mỹ có khủng hoảng tín dụng, theo Dương Phàm thấy, chính là bởi vì phóng đại đòn bẩy tài chính vô hạn, hoàn toàn có khả năng sẽ dẫn đến khủng hoảng kinh tế toàn cầu.
Bởi vì học kinh tế nên Dương Phàm cực kỳ nhạy cảm với loại chuyện này. Đáng mừng là, trong năm qua, thị trường chứng khoán Trung Quốc tăng lên điên cuồng rồi lại sụt giảm đột ngột làm cho người dân cẩn thận, khiến kinh tế cũng không bị điên cuồng theo.
Đối mặt với những số liệu thống kê này, Dương Phàm viết hai chữ “thủy phân” lên giấy. Ở hệ thống thể chế hiện nay, những số liệu thống kê này chỉ là thể hiện bề ngoài nhằm vào mục đích chính trị. Ít nhất theo hiểu biết của Dương Phàm về Uyển Lăng, những con số này là không chân thật. Chỉ có điều trong đó rốt cục có bao nhiêu đúng sai thì Dương Phàm không thể có kết luận chính xác được.
Lâm Đốn nhẹ nhàng đi tới, nói nhỏ vào bên tai Dương Phàm:- Tôi có một bạn học làm ở cục Thống kê. Nó nói khá hàm hồ tuy nhiên cuối cùng khẳng định rằng số liệu là đã bị sửa đổi, thị ủy làm vậy chủ yếu để làm đẹp mặt lãnh đạo.
Không thể nghi ngờ, Lâm Đốn là một thư ký rất xứng với chức trách, rất nhiều chuyện giao cho hắn đi làm, Dương Phàm phi thường yên tâm.
- Đi, đi tới cục Thống kê.
Dương Phàm đứng thẳng dậy, đẩy tập báo cáo trước mặt mà không ký. Nếu báo cáo số liệu này lên trên, sau khi ký tên, Dương Phàm cũng phải chịu trách nhiệm.
- Có cần phải báo cáo thị trưởng Nguyên Chấn không?Lâm Đốn nhắc nhở.
Dương Phàm lắc đầu nói:- Tôi chỉ tới xem thôi, cần gì phải báo cáo lên thị trưởng chứ?
Ba người một xe, Dương Phàm luôn đi xe đơn giản. Khi tới cục Thống Kê thì đã vào giờ làm việc buổi chiều được hơn một tiếng.
Dương Phàm không có mấy ấn tượng về cục trưởng Cục Thống kê Lý Lập. Thật ra hắn cũng đã gặp hai lần khi họp ở Uyển Lăng. Đó là một cán bộ bề ngoài nho nhã, lý lịch trong sạch, đã nhiều lần được bầu là cá nhân tiên tiến, từ cơ sở một đường đi lên, làm cục trưởng Cục Thống kê đã hai nhiệm kỳ.
Từ một góc độ nào đó, Lý Lập là một nhân tài có khả năng. Tuy nhiên, cục Thống kê này rất nhiều điểm chỉ là những quân tính bị động, cấp trên muốn số liệu gì phải cung cấp số liệu đó.
Dương Phàm không có ý tứ gióng trống khua chiêng, chỉ có điều không thể chịu nổi những số liệu giả dối trong báo cáo. Đương nhiên, hiện tại Dương Phàm không có số liệu chính xác mà đó chỉ là trực giác.
Tòa nhà Cục Thống kê phi thường im lặng, ngẫu nhiên có người vội vàng đi lại, nhìn thấy Dương Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi tránh ra. Dương Phàm trực tiếp đi lên phòng làm việc của cục trưởng ở lầu ba. Vừa mới lên lầu ba, từ trong văn phòng có một cô gái khá trẻ, mặt mũi thanh tú đi ra. Cô nhìn Dương Phàm và Lâm Đốn hỏi:- Hai người tìm ai? Đưa số liệu tới thì ở lầu dưới, đây là phòng làm việc của cục trưởng.
Giọng điệu của cô gái này khá ôn hòa. Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi tới tìm cục trưởng Lý.
Cô gái nghi hoặc đánh giá Dương Phàm một chút, hơi suy nghĩ rồi nói:- Anh chờ một chút đi, tôi điện thoại cho cục trưởng.Có thể là nhìn thấy sự nghi ngờ của Dương Phàm, cô gái vừa cười vừa nói:- Thời gian vừa rồi cục trưởng bận quá, thân thể mệt mỏi, hai ngày nay đang ở bệnh viện truyền nước. Để tôi hỏi xem cục trưởng đã xong chưa.
Dương Phàm đi theo vào phòng làm việc của cục trưởng. Cô gái cầm điện thoại lên nói:- Cục trưởng Lý, tôi là Yến Tử ạ. Có người tới tìm ngài. Không biết ạ. Họ chưa nói gì. Ngài chờ một chút.Nói xong, Yến Tử bịt điện thoại lại hỏi Dương Phàm:- Các anh ở đơn vị nào? Tên là gì?
Lâm Đốn đang muốn nói, Dương Phàm đã giành trước nói:- Chúng tôi là ở văn phòng ủy ban. Tôi họ Dương.
Yến Tử nói vào điện thoại, nghe gì đó rồi nói:- Dạ, tôi biết rồi.
Treo điện thoại, Yến Tử nhanh nhẹn pha trà cho hai người. Dương Phàm cười hỏi:- Như thế nào, cục trưởng của các cô không khỏe à?
Yến Tử giải thích:- Cũng không phải vấn đề gì nặng lắm, chỉ là cảm sốt thôi. Lúc trước số liệu lung tung, mệt chết khiếp, ở thành phố Uyển… không nói nữa.Yến Tử ngậm miệng lại đúng lúc.
Dương Phàm và Lâm Đốn nhìn nhau cười, sau đó Dương Phàm quay sang cười hỏi Yến Tử:- Cô là sinh viên mới tới à?
Yến Tử cười nói:- Đúng vậy, sau khi thi nhân viên công vụ xong, tôi được phân đến cục Thống kê. Thực ra tôi muốn tới cục Thuế hoặc cục Tài chính nhưng không có quan hệ nên phải tới đây làm việc vặt thôi.
Có thể Yến Tử cảm thấy Dương Phàm là người trẻ tuổi nên khi nói chuyện cũng không e dè.
- Anh làm ở ủy ban chắc là không tồi nhỉ? Làm bao năm rồi?Yến Tử cười hỏi.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười, đây quả là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng.
- Ha ha, tôi và cô không khác biệt nhau lắm, đều chỉ là chân sai vặt trong cơ quan, chẳng khác gì nhau.Dương Phàm cười nói đối phó.
Yến Tử hơi thở dài nói:- Thực ra không giống. Các anh ở ủy ban đều là lãnh đạo, cho dù không phải lãnh đạo, cũng là người gần gũi lãnh đạo.
Dương Phàm vừa nghe vậy, không khỏi cười hỏi:- Sao vậy? Bất mãn với công việc hiện tại à? Muốn vào ủy ban làm sao?
Yến Tử cười, hơi ngượng ngùng nói:- Tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi.Nói xong, nghe thấy bên ngoài có tiếng ô tô, cô vội vàng đi ra ngoài nhìn rồi quay đầu lại cười nói với hai người:- Cục trưởng Lý đã trở lại.Nói xong, Yến Tử đột nhiên khẩn trương nói với Dương Phàm:- Nếu cục trưởng của tôi hỏi tôi đã nói gì thì anh đừng nói bất cứ điều gì tôi vừa nói nhé.
Dương Phàm gật đầu nghiêm túc nói:- Cô yên tâm, tôi rất kín miệng, sẽ không nói gì đâu.
Yến Tử hạ giọng nói:- Tôi lanh mồm lanh miệng lại dễ quên, phải phòng ngừa trước.
Những tiếng bước chân dồn dập vang lên, Yến Tử đứng ở cửa, không ngờ phát hiện Dương Phàm vẫn ngồi im không nhúc nhích, không khỏi trừng mắt ra hiệu cho Dương Phàm. Dương Phàm giả vờ không nhìn thấy, vẫn ngồi yên.
- Cục trưởng Lý đã về.Yến Tử vội vàng tới chào hỏi.
- Ừ. Người của ủy ban đâu?Giọng Lý Lập hơi khẩn trương, còn có chút suy yếu.
- Đang ngồi chờ bên trong, cứ ngồi ngây như phỗng, chẳng hề lễ phép chút nào cả.Yến Tử hạ giọng thì thầm.
Lý Lập trừng mắt nhìn cô, hạ giọng nói:- Nói bừa.Xem ra, Lý Lập rất thương yêu Yến Tử, đúng như một trưởng bối.
Đi vào phòng, Lý Lập thấy Dương Phàm đang mỉm cười lập tức ngây ngẩn cả người, thầm nhủ sao anh ta lai tới đây? Tim Lý Lập đập nhanh hẳn lên. Nghe nói, vị lãnh đạo này là thạc sĩ kinh tế, học trò của chuyên gia kinh tế học nổi tiếng quốc gia Chu Minh Đạo.
Mồ hôi tay toát ra, Lý Lập vội vàng xoa xoa lên đùi rồi tiến lên cười chủ động giơ tay:- Phó thị trưởng Dương, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế? Ngài muốn xuống dưới thị sát, cứ gọi điện thoại trước cho chúng tôi chuẩn bị.
Yến Tử ở cửa lập tức hóa đá, mắt chữ O mồm chữ A, giơ tay lên che miệng theo bản năng, trong lòng thầm mắng: “Người xấu, rất xấu.” Lúc này cô lại nhìn Dương Phàm, thấy hắn chẳng có vẻ gì là giảo hoạt cả.
Dương Phàm đứng lên bắt tay Lý Lập, nhìn vị cục trưởng có khuôn mặt trắng trẻo, đeo kính này, thản nhiên cười nói:- Có mấy số liệu tôi muốn hiểu kỹ hơn nên tới đây, chẳng phải là thị sát gì đâu.
Lý Lập ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười rất nhiệt tình mời Dương Phàm và Lâm Đốn ngồi xuống, rồi vẫn đứng tại chỗ cười hỏi:- Phó thị trưởng Dương muốn tôi giải thích số liệu nào?
Dương Phàm thản nhiên nói:- Tôi muốn xem số liệu kinh tế gốc mà các huyện báo cáo lên.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lý Lập trở nên trắng bệch, hai chân hơi run run, thân mình lung lay như muốn ngã. Dương Phàm thấy vậy trong lòng thầm thở dài. Công tác thống kê này cứ lên một tầng thì số liệu lại phồng thêm một ít. Khi gặp lãnh đạo chỉ thị, quả thực không thể tránh khỏi việc này. Ở địa phương khác thì Dương Phàm không tiện nói, nhưng ở Vĩ Huyền trước kia, Dương Phàm có thể nói là căm thù vấn đề này tới tận xương tủy. Khi còn ở Vĩ Huyền, Dương Phàm từng không ngừng nhắc đi nhắc lại, tuyệt đối không được báo cáo gian dối.
- Ngài. Ngài, ngài chờ một chút.Lý Lập lắp bắp nói không nên lời.
Lúc này Dương Phàm đứng lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói:- Cục trưởng Lý không thoải mái sao? Hay là về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Cứ bảo đồng chí nào đó mang cho tôi là được.
Lúc này, dù Lý Lập có không thoải mái thế nào cũng không thể về nhà được. Lý Lập vội vàng lắc đầu nói:- Tôi không sao, tôi mang ngài đi xuống xem.
Khi xuống phòng làm việc bên dưới, Dương Phàm đợi một lúc, một đống sổ sách được bê ra. Dương Phàm trực tiếp tìm được số liệu Vĩ Huyền đưa tới, lật giở rất nhanh, thấy không phải là những số liệu trong báo cáo gửi cho mình. Nửa giờ sau, Dương Phàm đóng sổ sách lại.
Quay đầu mỉm cười đầy thâm ý với Lý Lập, Dương Phàm nói:- Tôi xem xong rồi, quay về phòng làm việc của anh nói chuyện nhé.
Dương Phàm nói xong đứng lên. Trong phòng có tám người, không ngờ im lặng không một tiếng động, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Phàm. Mọi người đều rất ngạc nhiên, sao Dương Phàm lại tới xem thế này. Ấn tượng của Dương Phàm đối với rất nhiều người chính là, đây là vị lãnh đạo chủ chốt đầu tiên của thị ủy tới cục Thống kê xem số liệu.
Dương Phàm không phát tác ở dưới lầu, mặt vẫn không đổi sắc đi lên lầu ba. Điều này làm cho tâm lý của Lý Lập ổn định hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng hồng hào lên một chút, vội vàng đuổi theo.
Trở lại văn phòng cục trưởng, Yến Tử luống cuống rót trà. Dương Phàm chậm rãi uống một ngụm, sau đó đưa tờ giấy ghi lại mấy số liệu cho Lý Lập nói:- Đây là mấy số liệu chủ yếu của Vĩ Huyền báo lên, anh giải thích thế nào?
Lý Lập cắn răng nói:- Phó thị trưởng Dương, ngài còn muốn tôi giải thích sao? Ngài đã từng quản lý huyện này, mọi việc trong đó, ngài nắm rất rõ mà.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi không rõ ràng lắm. Khi tôi ở Vĩ Huyền đã bỏ phòng Thống kê, biết vì sao không?Nói xong Dương Phàm vẫn thản nhiên, tự đáp bằng giọng điệu không nhanh không chậm:- Bởi vì họ làm giả số liệu.
Lý Lập ngồi xuống ghế, Dương Phàm mới nói tiếp:- Tôi mặc kệ người khác nói như thế nào, tôi muốn thấy số liệu chân thật.Nói xong Dương Phàm đứng lên, bình tĩnh nhìn Lý Lập nói:- Tôi hiểu sự khó xử của cục Thống kê, chuyện này tôi sẽ giải thích với đồng chí Nguyên Chấn.
Sau khi vào trong xe, Lâm Đốn vội vàng hỏi Dương Phàm:- Vì sao không bắt anh ta nói rõ, rốt cục là ai bảo anh ta làm giả số liệu?
Dương Phàm không nhìn Lâm Đốn, nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu mới nói:- Có ý nghĩa gì sao? Đây là quy tắc, tất cả mọi người đều làm như vậy. Hiện tại, tôi đã làm quá phận rồi.Thực ra trong lòng Dương Phàm còn một câu chưa nói: “Kỳ thật, tôi không muốn bị người khác nắm lấy nhược điểm để công kích”
Sau khi Dương Phàm rời khỏi, cục Thống kê lại trở lại làm việc bình thường. Chỉ có Yến Tử mỗi ngày đều dậy sớm, đầu tiên là mắng một câu:- Người xấu, yêu tinh hại người.
Dương Phàm đi vào phòng làm việc của Nguyên Chấn. Chủ nhân trước kia của nơi này là Quý Vân Lâm. Đây là lần đầu tiên
Sau khi ngồi xuống, Dương Phàm hàm súc nói:- Tôi vừa tới cục Thống kê một chuyến, cảm thấy có một vài số liệu cần thẩm tra, đối chiếu một chút. Thị trưởng Nguyên, anh cũng biết là tôi học kinh tế. Nói thật, nhìn từ góc độ lý luận, số liệu cấp dưới báo cáo lên sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyết sách phát triển kinh tế của trung ương. Qua loa là không được.
Nguyên Chấn mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn không chút gợn sóng. Tuy nhiên, cây bút trong tay Nguyên Chấn không ngừng gõ lên bàn, bộc lộ suy nghĩ thực sự trong nội tâm hắn.
Không thể nghi ngờ, Nguyên Chấn biết rất rõ vấn đề số liệu. Là một người nắm chính quyền thành phố, ông ta cũng từ cơ sở đi lên, biết rằng số liệu không ma mới là lạ. Nhưng về một ý nghĩa nào đó, số liệu này là có lợi đối với ông ta, cho nên ông ta vẫn giữ thái độ im lặng, vẫn mắt nhắm mắt mở đối với hành vi của một số người. Hiện tại, Dương Phàm đặt vấn đề này lên bàn, Nguyên Chấn cũng không thể né tránh được.
- Phó thị trưởng Dương có ý kiến gì để xử lý vấn đề này?Nguyên Chấn đột nhiên cười hỏi.
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Còn có thể ý kiến gì chứ? Trước khi báo cáo lên trên, xét.
Nguyên Chấn tiếp tục cười hỏi:- Thời gian còn đủ không?
Trong lòng mọi người đều rõ, chẳng qua giả vờ mờ mịt mà thôi. Dương Phàm thầm thở dài nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:- Chắc là kịp, phải tin tưởng sức chiến đấu tập thể của cục Thống kê.
Nguyên Chấn cười nói:- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Chuyện này, vất vả đồng chí để ý một chút.
Dương Phàm gật gật đầu đứng lên, đứng dậy cáo từ. Nguyên Chấn nhìn Dương Phàm rời đi, ánh mắt hơi cau lại, thầm nhủ: “Thằng nhóc này có phải là nghe phong thanh gì không? Sao lại tích cực trong chuyện này thế?
Nguyên Chấn đoán không chính xác. Dương Phàm chỉ là xuất phát từ sự cẩn thận, cũng là thói quen làm việc chặt chẽ mà thôi.
Là phó thị trưởng thường trực, nếu Dương Phàm tích cực trong vấn đề này, dường như chẳng ai có thể nói gì. Mặc dù Đổng Trung Hoa nhận được điện thoại của cấp dưới báo cáo lên cũng chỉ có thể căm giận đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng nghiến răng cười lạnh nói:- Cuồng vọng.
Sau khi tan sở, Dương Phàm vẫn như mọi ngày đánh chiếc BMW tới Nhất Trung đón Tiểu Nguyệt. Nhìn cô bé vui vẻ, tươi cười, lúc này Dương Phàm mới cảm thấy hương vị cuộc sống chân thật. Nhìn gương mặt trẻ trung tươi cười của Tiểu Nguyệt có mấy giọt mồ hôi, Dương Phàm lấy khăn tay ra cho cô bé lau. Lúc này tâm tình Dương Phàm cực kỳ khoái trá.
Tuy nhiên sự khoan khoái của Dương Phàm nhanh chóng bị chặt đứt. Dương Phàm phẫn nộ quay đầu, thấy trong chiếc xe Mazda phía sau có một thân hình đang co rút lại. Dương Phàm cười lạnh đi tới, đứng trước chiếc xe đang nổ máy.
- Tắt máy.
Dương Phàm nhẹ nhàng gõ lên xe, lạnh lùng nhìn người phụ nữ chừng 30 tuổi bên trong.
- Anh tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
Người phụ nữ quay cửa xe xuống, thò đầu ra quát to, lập tức hấp dẫn nhiều ánh mắt tới.
Dương Phàm vẫn không nhúc nhích lớn tiếng nói:- Ai cho cô chụp ảnh tôi? Ai cho cô quyền xâm phạm hình ảnh cá nhân của tôi?
Người phụ nữ này gân cổ lên cãi:- Anh nói vớ vẩn. Tôi không chụp ảnh anh.
Càng đông người vây xem thì về mặt nào đó càng bất lợi đối với Dương Phàm.
Dương Phàm thản nhiên cười cười nói:- Cô đang quá căng thẳng đó, không ngờ còn dùng cả đèn flash, máy ảnh còn đặt rõ ràng như vậy.
Người phụ nữ càng lo lắng, lớn tiếng nói:- Anh nói bừa, máy ảnh của tôi rõ ràng…
Toàn bộ phụ huynh và học sinh vừa nghe vậy lập tức cười to. Rất nhiều bạn học của Tiểu Nguyệt cũng lớn tiếng hò reo:- Đánh con mụ này đi, dám chụp trộm.
Dương Phàm vẫn không đổi sắc mặt, đi tới trước cửa xe, giơ tay nói với cô ta:- Máy ảnh.
Cô ta bất đắc dĩ không cam lòng đưa máy ảnh cho Dương Phàm. Dương Phàm mở máy ảnh số ra xem, phát hiện bên trong đều là tư thế mình ngồi trong chiếc BMW, không kìm nổi thầm rùng mình.
- Tiểu Nguyệt. Gọi điện thoại báo cảnh sát.
Người phụ nữ này lập tức biến sắc, hoảng sợ tựa vào ghế, vẻ mặt tái nhợt.
Cảnh sát tới rất nhanh, một cảnh sát trung niên rẽ đoàn người ra tiến vào, mấy cảnh sát trẻ giải tán đám người vây quanh.
- Ai báo cảnh sát? Có tình huống gì?
Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Tôi báo. Nữ đồng chí này chụp lén tôi. Tôi hy vọng cảnh sát có thể giúp tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Tôi cũng không phải là ngôi sao, tại sao phải chụp ảnh tôi chứ?
Các học sinh vây xem đều cười vang.
Sau khi đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng, tuy rằng Dương Phàm cũng đã lên TV nhưng đều chỉ đóng vai trò phụ, trong thành phố không có nhiều người biết tới Dương Phàm lắm.
Cảnh sát nhìn đám người vây xem, nhìn người phụ nữ đang lo lắng trong xe, sau đó nhận lấy chiếc máy ảnh mà Dương Phàm đưa rồi nói:- Mang về đồn xử lý.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên cảnh sát tiếp xúc với hiện tượng thế này. Tuy nhiên cảnh sát thấy Dương Phàm đi chiếc xe không tồi, ý tưởng xóa ảnh xong thì thả người phụ nữ này liền biến mất, quyết định mang về đồn hỏi cho rõ ràng, tránh gặp phải phiền toái không cần thiết sau này.
Trở lại đồn công an Thành Đông, người phụ nữ kia càng tỏ vẻ khẩn trương. Cảnh sát vừa mới hỏi hai câu, cô ta đã kích động nói:- Tôi là phóng viên, tôi có thể tự do lấy tin tức.Câu nói này khiến cảnh sát lập tức thất thần.
- Cô là phóng viên? Có thẻ công tác không?
Người hỏi là phó đồn trưởng khi nãy đã dẫn đội, đang đứng bên cạnh Dương Phàm và Tiểu Nguyệt. Anh ta nói với Dương Phàm rất khách khí:- Chào anh, xin mời kể lại tình huống lúc đó.
Dương Phàm cười, kể lại sự tình khi đó. Cảnh sát phát hiện sau khi vào đồn, Dương Phàm vẫn có vẻ phi thường thong dong, không có cảm giác khẩn trương như những người bình thường, trong lòng thầm để ý.
- Như vậy đi, các anh đi về trước. Sau khi hỏi rõ ràng sự tình bên này, tôi sẽ giải quyết rõ với anh. Chúng tôi sẽ photo lại thẻ công tác và chứng minh thư. Anh chỉ cần để lại điện thoại liên hệ là được.
Dương Phàm cười khổ, đành phải lấy ví, rút chứng minh thư ra, đồng thời lấy thẻ công tác từ trong cặp ra. Cảnh sát vừa thấy thẻ công tác của Dương Phàm, lập tức đứng phắt dậy, nghiêm trang hô:- Dương…
Dương Phàm vội vàng ra hiệu im lặng, hạ giọng nói:- Đừng làm cho mọi người biết.
Viên cảnh sát trung niên trả giấy tờ cho Dương Phàm xong, vẻ mặt nghiêm túc nói:- Xin lãnh đạo yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Dương Phàm trầm ngâm một phen nói:- Sự tình sẽ ảnh hưởng tới phạm vi nhất định, vì vậy phải khống chế cho tốt.
Lúc này, một nữ cảnh sát trẻ vội vàng đi vào, ghé vào tai viên cảnh sát trung niên định nhỏ giọng nói. Phó đồn trưởng nhướn mày không vui nói:- Có chuyện gì không thể nói rõ? Nói lớn tiếng một chút.
Dương Phàm mỉm cười, nữ cảnh sát nhìn Dương Phàm và Tiểu Nguyệt, hạ giọng nói vẻ hơi ấm ức:- Người phụ nữ chụp ảnh trộm kia là phóng viên báo Uyển Lăng, có thẻ công tác.
Phó sở trường khẩn trương nhìn Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Phóng viên? Vậy chắc hẳn phải có thẻ phóng viên, loại thẻ xanh ấy.Chuyện này là Dương Phàm biết được từ Trương Tư Tề. Trong tòa soạn báo, phóng viên cũng chia cấp bậc, có khi là chính thức, có khi là người ngoài biên chế. Cụ thể Dương Phàm cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên Dương Phàm đã xem qua thẻ phóng viên của Trương Tư Tề, vì vậy mới hỏi như vậy.
Nữ cảnh sát nghe vậy sửng sốt, nói theo bản năng:- Cô ta không xuất trình được thẻ phóng viên.
Dương Phàm cười đứng lên nói:- Có lẽ tôi trở về trước.Ngụ ý của Dương Phàm rất rõ, tôi ở lại đây có lẽ sẽ làm khó các người.
Phó đồn trường cảm kích thích nhìn Dương Phàm, ân cần đưa Dương Phàm xuống lầu. Khi xuống dưới, thấy người phụ nữ kia đang mặt mũi trắng bệch, toàn thân run lên.
Kỳ thật, nếu Dương Phàm còn ấn tượng về người phụ nữ này thì có thể nhớ được. Khi còn ở Vĩ Huyền, người phụ nữ này đi cùng một người đàn ông tới phỏng vấn Dương Phàm, kết quả là bị từ chối thẳng thừng. Lúc ấy, người phụ nữ này còn khá trẻ, đáng tiếc sinh hoạt quá mức phóng túng, năm tháng vô tình đã để lại những dấu vết rất rõ ràng, chỉ có thể dựa vào son phấn để che đậy.
Chỉ cần người hơi có đầu óc một chút là có thể đoán được trong này nhất định có vấn đề. Cảnh sát cũng hiểu được, tuy nhiên người phụ nữ này rất kín miệng, bất kể ép hỏi thế nào đều nói là hành vi cá nhân, mục đích là muốn theo dõi đưa tin về vị phó thị trưởng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, cho nên mới áp dụng một chút thủ đoạn.
Cảnh sát cũng không dám làm gì cô ta, đành phải gọi điện thoại hỏi Dương Phàm.
Sau khi nghe được kết quả, Dương Phàm thản nhiên cười nói:- Xóa ảnh đi, giáo dục vài câu rồi thả ra.
Trực giác của Dương Phàm nói cho hắn biết, người phụ nữ này chỉ là kẻ đáng thương mà thôi. Tuy nhiên, chuyện này khiến Dương Phàm cảnh giác, ai theo dõi sinh hoạt cá nhân của mình? Một chiếc BMW đối với Dương Phàm hiện tại không tính là cái gì. Nhưng đối với một phó thị trưởng thì lại khác. Ảnh chụp đưa lên báo, quần chúng sẽ nghĩ sao?
Sau khi treo điện thoại, Dương Phàm trầm tư một lúc, cầm lấy tờ giấy ghi tên tuổi và đơn vị công tác của người phụ nữ kia. Dương Phàm phủ tay, rút điện thoại ra bấm số Trần Thái Trung nói:- Thái Trung, xong việc chưa? Làm xong thì tới gặp tôi.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ mọi người trong tòa nhà ủy ban đều thì thầm to nhỏ.
Dương Phàm lững thững đi vào văn phòng, Lâm Đốn nhanh như một tên trộm tới trước mặt Dương Phàm, cười hì hì lấy ra một chiếc đĩa CD đưa cho Dương Phàm nói:- Có người ra chiêu báo ứng.
Dương Phàm ra vẻ nghiêm túc nói:- Lâm Đốn, sao anh cũng lắm chuyện như vậy? Đây là cái gì?
Lâm Đốn cười hì hì nói:- Từ trên trời rơi xuống. Sáng sớm hôm nay, từng văn phòng đều có, phòng to ba chiếc, phòng nhỏ một chiếc. Tôi đoán, bên tòa nhà thị ủy cũng sẽ có. Ha ha, trên đó ghi là “Cuộc sống phấn khích của Hà Tiểu Mai”
Dương Phàm hơi hơi sửng sốt, trầm nghiêm mặt nói:- Lập tức nộp lên. Tôi đi tìm đồng chí Nguyên Chấn.
Khi Dương Phàm gõ cửa, Nguyên Chấn đang mỉm cười hoặc có thể là không kìm nổi bật cười.Trên màn hình máy tính là một màn trình diễn nam nữ rất phấn khích, còn có những lời thoại kinh điển. Chuyện này do ai làm, hiện tại dường như không quan trọng nữa. Quan trọng nhất chính là người đàn bà giống như ruồi bọ bay loạn khắp nơi này có lẽ sẽ không thể gượng dậy nổi, đừng nói là Uyển Lăng, cho dù là trong toàn bộ tỉnh Giang Nam cũng vậy. Nói thế nào nhỉ? Ác giả ác báo.
Khi Dương Phàm đi vào, khuôn mặt Nguyên Chấn đã cực kỳ nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Rất không ra cái gì, sinh hoạt cá nhân không kiềm chế. Cán bộ như vậy sao có thể tiếp tục ở lại đội ngũ chứ? Chuyện này tạo thành ảnh hưởng quá ác liệt, phải nghiêm túc xử lý. Tôi đã hạ lệnh, trong tòa nhà ủy ban mà phát hiện đĩa CD thì đều phải nộp lên. Hễ phát hiện truyền ra ngoài, phải nghiêm túc xử lý.
Nguyên Chấn hung hăng đập bàn nói.
Tại tòa nhà thị ủy, trong phòng của Đổng Trung Hoa, khuôn mặt bí thư thị ủy đại nhân lúc này có thể nói là xám như đất. Tin đồn về sinh hoạt của Hà Tiểu Mai không chỉ mới một hai ngày, nhưng bị người ta chụp tới mức này thì tính chất vấn đề hoàn toàn thay đổi. Đổng Trung Hoa cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Việc này rốt cuộc là ai làm đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là... nên làm thế nào để tận lực khống chế trong phạm vi nhất định.
Phải báo cáo với lãnh đạo như thế nào? Đổng Trung Hoa thầm gào lên trong lòng.
Đổng Trung Hoa không hoài nghi Dương Phàm. Nếu muốn làm gì Hà Tiểu Mai, tập tài liệu kia đủ khiến Hà Tiểu Mai phải ngồi tù mười năm trở lên. Nhưng hiện tại Dương Phàm chỉ đuổi cô ta đi mà thôi.
Bởi vì sự việc được lãnh đạo hai bộ máy ra sức áp chế nên không bị phát tán ra ngoài. Có điều file gốc nằm trong tay ai thì chẳng ai biết. Từ kết quả hình ảnh thu được có thể kết luận, đây là chụp từ điện thoại di động, ảnh hơi nhòe. Người ta cũng chỉ phát tán những chiếc CD đó trong tòa nhà của hai cơ quan chứ không phát tán ra nơi khác.
Mặc kệ nói như thế nào, Hà Tiểu Mai đều không thể ở lại Uyển Lăng. Buổi sáng cùng ngày, Hà Tiểu Mai vội vàng lái xe rời khỏi Uyển Lăng, việc chùi mông cho ả chỉ có thể do Đổng Trung Hoa làm. Vì chuyện này, mấy thành viên chủ chốt của thường ủy tổ chức một cuộc thảo luận nhỏ, Dương Phàm không tham gia. Tuy nhiên, sau khi điều tra, công an chỉ đưa ra những báo cáo mơ hồ, không đủ chứng cứ để kết luận hoặc nhìn ra manh mối trong đó.
Trong hai cơ quan có một vài phụ nữ không được thỏa mãn tình dục. Câu nói kinh điển của Hà Tiểu Mai đã trở thành câu trích dẫn thường xuyên trong lòng họ khi đang hoặc sau khi làm việc với chồng hoặc tình nhân.
Khi báo cáo với Hà Thiếu Hoa, Đổng Trung Hoa bị chửi mắng sứt đầu mẻ trán, mấy ngày sau vẫn không vực dậy nổi tinh thần, dường như không còn tâm tư tìm Dương Phàm gây phiền toái nữa.
Một tuần sau, trong một cuộc họp, Bí thư tỉnh ủy Hác Nam không ngờ đưa ra nghi vấn về vấn đề thống kê kinh tế của tòan tỉnh. Đang trong cuộc họp, Hác Nam cau mày nói:- Tỉnh ta là tỉnh lớn về nông nghiệp, tuy nhiên mấy năm nay giá trị sản lượng công nghiệp lại gia tăng với biên độ rất lớn. Các đồng chí bên cục Thống kê có phải nhầm lẫn gì đó không?
Bất kể là Hác Nam kín đáo nói ra hay thế nào, cục Thống kê thân tín của Hà Thiếu Hoa đều là nằm trên thớt. Kết quả tóm lại là, nhân viên cấp dưới bận rộn suốt nửa tháng trời.
Cục Thống kê Giang Nam lập tức bận rộn, sau đó là các cục cấp dưới cũng bận rộn theo. Nửa tháng sau, một vài kẻ xui xẻo bị tra ra, cục trưởng cục cục Thống kê liền đổ bệnh. Cục Thống kê của hai thành phố Trì Thành và Giang Hoài có bốn, năm cán bộ bị xử lý. Cục Thống kê Uyển Lăng được tỉnh thông báo khen ngợi.
Khi sự tình rơi vào tay tai, Dương Phàm luôn miệng thầm nói:- Như vậy cũng được à?
Khi rơi vào tai Nguyên Chấn, Nguyên Chấn chỉ thản nhiên cười nói:- Quả thế.
Buổi chiều cùng ngày, Dương Phàm nhận được điện thoại của cục trưởng cục Thống kê Lý Lập. Trong điện thoại, Lý Lập kinh sợ nói:- Cảm ơn phó thị trưởng Dương. Cảm ơn phó thị trưởng Dương.
Dương Phàm chỉ có thể cười khổ, nghiêm trang nói:- Cảm ơn tôi làm gì? Đây là thành tích của các anh, có quan hệ gì tới tôi chứ?
Lý Lập cười nói:- Chúng tôi lấy được thành tích, không rời khỏi sự chỉ đạo sáng suốt của lãnh đạo. Toàn bộ trên dưới cục Thống kê đều cực kỳ kính trọng phó thị trưởng Dương. Khẩn thiết mời phó thị trưởng Dương lại đến thị sát, chỉ đạo cho cục chúng tôi.
Dương Phàm cười nói:- Lần này liền coi như hết, về sau có cơ hội nói sau.
Dương Phàm vô tâm cắm liễu lại gây đựng được ảnh hưởng tốt đẹp trong cục Thống kê, nhất là Lý Lập, có cảm giác cảm động muốn rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.