Chương 481: Thang Nhân Minh
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Sau khi Dĩnh Nguyên nói lời này thì Lam Hòa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Lặng lẽ chịu đựng. Bộ máy thường ủy ở Hải Tân hơi đặc biệt. Kỳ thực Dương Phàm cũng không biết kéo người như thế nào. Chỉ có một trưởng phòng Tổ chức Phương Viên và trưởng ban thư ký thị ủy là Dương Phàm coi như đáng tin cậy. Những người khác thì không sao tính được có vào phe cánh của Dương Phàm hay không. Xuất hiện cục diện này hiển nhiên là Dương Phàm cố ý giữ gìn kết quả nhất định. Tào Dĩnh Nguyên ngược lại thì có lòng muốn hai phó thị trưởng thường ủy bên tòa thị chính này khép lại quá khứ. Đáng tiếc Liễu Diệp tuy rằng không hề dung nhập vào trong cái vòng tròn của Dương Phàm nhưng vào thời khắc mấu chốt đều tự cho mình là người của Dương Phàm. Lúc nào cũng bí thư Dương thế nào thế nào. Lam Hòa cũng không nói gì. Sau khi phát sinh chuyện bên xí nghiệp Hồng Tinh, Lam Hòa tới trước cửa nhà máy rồi gọi điện thoại cho Tào Dĩnh Nguyên. Bởi vậy có thể thấy được đồng chí Liễu Diệp luôn bảo vệ và tôn trọng thị trưởng Tào.
Tâm tính của hai phó thị trưởng dẫn tới kết quả là Tào Dĩnh Nguyên hết sạch hi vọng. Dù sao cục diện thành phố Hải Tân hiện giờ cũng không tồi. Trong phạm vi của chính quyền thì Dương Phàm cũng không có ý nhúng tay vào.
Dương Phàm không hề truy cứu trách nhiệm về chuyện xí nghiệp Hồng Tinh. Hơn nữa còn cố gắng duy trì đại cục ổn định, đoàn kết. Cuối cùng trong lòng Tào Dĩnh Nguyên nảy sinh bất mãn với Lam Hòa. Trên hội nghị gõ gõ trút giận một chút cho xong việc. Ngông cuồng, sinh sự sẽ khởi đầu cho sự tấn công đáp trả là chuyện mà Dương Phàm vẫn chôn giữ dưới đáy lòng. Tào Dĩnh Nguyên không có gan đụng tới đó.
Theo lý thì Tào Dĩnh Nguyên làm thị trưởng khá uất ức. Nhưng nếu đổi sang một góc độ khác thì không khó phát hiện ra lợi ích của Tào Dĩnh Nguyên không hề suy giảm. Nếu đã như vậy thì cần gì phải gây sức ép mù quáng làm chi.
Lam Hòa bị Tào Dĩnh Nguyên gõ, trong lòng cũng khá mơ hồ. Tuy rằng đã từng có ý tỏ vẻ đầu hàng bí thư nhưng mà trước sau vẫn không biến thành tâm phúc giống như Tùng Lệ Lệ và Phương Viên. Thậm chí thoạt nhìn ngay cả Liễu Diệp cũng không giống. Trông bề ngoài thì quyền lợi của Lam Hòa có tăng thêm một chút, trên thực tế trong lòng Lam Hòa lại không đạt được gì cả. Không có chỗ dựa vững chắc. Lão Tào sẽ dám thi thoảng gõ gõ vài ba cái. Vạn nhất bí thư Dương lại sinh ra chút bất mãn thì ngày ấy mới thực sự không ngóc lên được.
Vấn đề chọn người cho xí nghiệp Hồng Tinh. Sau khi Lam Hòa đề cử Thang Nhân Minh, Dương Phàm đáp ứng rất thoải mái. Lam Hòa cho rằng đây là một tín hiệu của bí thư Dương muốn ám chỉ bằng tốc độ nhanh nhất bình ổn chuyện này. Mọi chuyện đều phải thương lượng cho tốt. Ngộ nhỡ chuyện có bị đổ bể thì khả năng thu hoạch tuyệt đối không quá nhỏ.
Lam Hòa đề cử Thang Nhân Minh đúng là có nguyên nhân. Lam Hòa là người thay đổi cơ chế xí nghiệp Hồng Tinh trong khi đó lại đang quản lý công nghiệp nên ủng hộ Thang Nhân Minh làm. Lúc đó Lam Hòa vừa tới Hải Tân không lâu. Đang lúc hăng hái. Kết quả thay đổi cơ chế xí nghiệp Hồng Tinh rất thành công, Thang Nhân Minh làm cũng rất tốt. Nhưng thành quả thắng lợi cuối cùng lại bị người khác chia cắt, còn Thang Nhân Minh bị chuyển đi. Xí nghiệp Hồng Tinh biến thành miếng thịt béo trong miệng người ta.
Những chuyện cũ nối tiếp chuyện mới. Kỳ thực Lam Hòa cũng không chắc chắn điều chuyển được Thang Nhân Minh. Bấm điện thoại hẹn Thang Nhân Minh đi ăn cơm. Kết quả là lúc đầu Thang Nhân Minh còn cười ha ha. Lam Hòa liền mở miệng nói ra chuyện xí nghiệp Hồng Tinh. Thang Nhân Minh có thể cứu sống một nhà máy sắp đóng cửa từ đó có thể thấy là một người rất có năng lực. Năm xưa do không quen cảnh người ta minh tranh ám đấu nên bị thiệt thòi. Sau mấy năm ngồi mài đũng quần trong thể chế, Thang Nhân Minh đều nhìn thấu những cái cần nhìn rồi. Cho nên Lam Hòa vừa mới nói ra thì Thang Nhân Minh liền nói không hề khách khí:- Chuyện này không nên nhắc lại nữa. Hiện giờ tôi quá tốt rồi.Tút tút, Thang Nhân Minh ngắt cuộc gọi. Lam Hòa thấy vậy ngẩn tò te nhưng thấy không trách người ta được. Vết thương lòng của Thang Nhân Minh vĩnh viễn không khép lại được. Không vì điều gì khác mà chính vì vào thời khắc mấu chốt thì Lam Hòa lại khuất phục buông xuôi, không kiên quyết chống đỡ.
Đến khi thời thế thay đổi, Hồng Tinh hiện giờ đã không chống đỡ nổi nữa thì ngươi mới nhớ tới Thang Nhân Minh người ta. Đổi là người khác liệu có đáp ứng hay không?
Lam Hòa không nao núng lại gọi điện thoại vài lần nữa. Kết quả là Thang Nhân Minh tắt luôn máy di động. Lần này trong lòng Lam Hòa rất bực. Chuyện này biết ăn nói thế nào với Dương Phàm đây. Không hoàn thành nhiệm vụ thì hậu quả thật sự khó mà nói được.
Lam Hòa không còn cách nào khác là buộc lòng gọi điện báo cáo tình hình cho Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong không tỏ thái độ gì, gật gật đầu nói:- Cùng nhau ăn trưa đi. Vừa ăn vừa nói chuyện.Thái độ này khiến cho Lam Hòa yên tâm đôi chút. Vội vội vàng vàng tìm vị trí quán ăn.
Đối với việc mà không biết rõ tình hình cụ thể thì Dương Phàm sẽ không tự tiện bày tỏ thái độ. Thân là bí thư thị ủy, chuyện xí nghiệp Hồng Tinh đúng ra là phải báo cáo với Tào Dĩnh Nguyên. Đằng này lại tìm tới Dương Phàm chứng tỏ đồng chí Lam Hòa này rất “giác ngộ”. Mặc kệ nói như thế nào, nếu đã thật sự giác ngộ cao thì Dương Phàm luôn luôn yêu thích.
Sau khi gặp nhau tại quán ăn, Lam Hòa kể lại tỉ mỉ lịch sử, ngọn nguồn một chút. Loại chuyện này ở bất cứ địa phương nào cũng vậy
…. Địa phương nào có một xí nghiệp kha khá một chút tự nhiên sẽ có vô số lợi ích. Năm xưa chỉ trong vòng 3 năm, Thang Nhân Minh đưa xí nghiệp Hồng Tinh từ chỗ gần phá sản thành một xí nghiệp ngôi sao, mỗi năm lợi nhuận mười triệu, lúc nào cũng xếp đầu ở tỉnh Thiên Nhai. Chuyện sau đó thì đơn giản rồi. Có một “lãnh đạo liên quan” cho rằng một xí nghiệp như vậy phải do người mình nắm giữ trong tay. Kết quả là vấn đề điều chuyển Thang Nhân Minh được đề ra trên hội nghị. Lúc ấy Lam Hòa lại không thể chống đỡ nổi.
Nếu xí nghiệp Hồng Tinh không phải là một xí nghiệp nhà nước thì mấy vấn đề này hiển nhiên sẽ không xuất hiện. Bởi vậy đang lúc Thang Nhân Minh bừng bừng tâm chí, dự định từ ba đến năm năm sẽ đưa xí nghiệp Hồng Tinh lên thị trường chứng khoán thì một lệnh điều động chuyển xuống. Xí nghiệp Hồng Tinh đang lên cao đột nhiên dừng lại. Loại bi kịch này ở Trung Quốc chỗ nào cũng có. Trường hợp tương tự như này nhiều không kể xiết.
Trước kia Dương Phàm ở Uyển Lăng đã từng chọn đọc tài liệu liên quan tới tập đoàn Phi Thiên. Kết quả giống với xí nghiệp Hồng Tinh đến kinh ngạc. Tập đoàn Phi Thiên nổi lên vào thời kỳ giữa thế kỷ 20. Lúc ban đầu là dựa vào sản xuất xe ba bánh dùng cho nông nghiệp để lập nghiệp. Sau đó từ từ lớn mạnh dần lên. Ngay sau khi tập đoàn Phi Thiên đưa ra thị trường thành công thì thị ủy đưa ra một loại điều chỉnh nhân sự.
Việc điều chỉnh này nói dễ nghe thì là tiến hành điều chỉnh để thích ứng với sự phát triển của thời kì. Nói khó nghe một chút thì phải là cướp đọat thành quả thắng lợi. Sau một phen chia chác, từ trên thành phố cho đến tập đoàn Phi Thiên nội đấu không ngừng. Hơn nữa có người đến tập đoàn là để làm giàu. Nội đấu gia tăng liên tục dẫn tới phá hủy cả một xí nghiệp.
Trong khi Lam Hòa kể lại chuyện cũ thì Dương Phàm chẳng nói một câu nào, ngồi kiên nhẫn nghe xong cuối cùng mới bình tĩnh nói:- Một khi quyền lợi không được sử dụng hợp lý sẽ dẫn tới nguy hại to lớn.Lam Hòa không biết rốt cuộc là Dương Phàm muốn biểu đạt ý tứ gì cho nên thức thời câm miệng lại chờ câu nói tiếp theo.
- Tôi muốn được gặp đồng chí Thang Nhân Minh một lần. Đất nước của chúng ta có quá nhiều người làm quan nhưng lại rất ít người chịu làm việc.
Lam Hòa nghe xong cả người co rúm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Do dự một chút mới khẽ nói:- Việc này để tôi liên hệ với đồng chí Thang Nhân Minh.
Dương Phàm giơ tay nói:- Không cần. Đích thân tôi sẽ tới nhà gặp. Giờ hai chúng ta sẽ lái xe tới đó.
Nhanh chóng ăn qua loa bữa cơm trưa rồi hai người bỏ lại thư ký và xe chuyên dùng, lái xe riêng lên đường. Lam Hòa âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chuẩn bị chu đáo. Trước đó đã hỏi thăm rõ ràng chỗ ở của Thang Nhân Minh. Định bụng tối nay tới nhà hắn.
Thang Nhân Minh ở trong một tiểu khu kiểu cũ do phòng công nghiệp tỉnh góp vốn. Loại phòng góp vốn kiểu cũ này cũng không quá lớn, 60m2 chia làm hai gian nhỏ. Có thể thấy được sau khi Thang Nhân Minh được điều lên sở Công nghiệp tỉnh thì cũng không như ý cho mấy. Nơi này vốn là chỗ mà tỉnh cấp cho đám cán bộ đảm nhiệm cấp phó phòng ở trên tỉnh. Về cơ bản thì không dính dáng gì tới thực quyền. Khi hai người tới nơi tìm xe ôm chở thuê, Lam Hòa đột nhiên ngây ra một lúc. Nhìn bóng lưng người lái xe đằng trước mà ngẩn cả người.
Dương Phàm thấy vậy cũng đứng lại. Đây là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, dáng người hơi còng xuống. Đang chạy bằng chiếc xe điện trong tiểu khu.
- Thang Nhân Minh!Lam Hòa không kìm được bật thốt lên một tiếng. Người đàn ông cao lớn kia hơi sửng sốt rồi ngay lập tức ưỡn thẳng lưng. Sau đó mới quay lại nhìn với ánh mắt sắc như dao. Lam Hòa xác nhận không nhìn lầm người, vội vàng bước nhanh tới phía trước. Dương Phàm ung dung đi theo. Cuối cùng cũng trông thấy rõ bộ dạng của Thang Nhân Minh căn cứ vào tài liệu mà Lam Hòa cung cấp. Thang Nhân Minh chưa tới 47 tuổi nhưng lại gần mới phát hiện mái tóc của hắn đã bạc nửa. Chẳng qua ánh mắt vẫn sáng ngời có thần như trước.
Tâm tính của hai phó thị trưởng dẫn tới kết quả là Tào Dĩnh Nguyên hết sạch hi vọng. Dù sao cục diện thành phố Hải Tân hiện giờ cũng không tồi. Trong phạm vi của chính quyền thì Dương Phàm cũng không có ý nhúng tay vào.
Dương Phàm không hề truy cứu trách nhiệm về chuyện xí nghiệp Hồng Tinh. Hơn nữa còn cố gắng duy trì đại cục ổn định, đoàn kết. Cuối cùng trong lòng Tào Dĩnh Nguyên nảy sinh bất mãn với Lam Hòa. Trên hội nghị gõ gõ trút giận một chút cho xong việc. Ngông cuồng, sinh sự sẽ khởi đầu cho sự tấn công đáp trả là chuyện mà Dương Phàm vẫn chôn giữ dưới đáy lòng. Tào Dĩnh Nguyên không có gan đụng tới đó.
Theo lý thì Tào Dĩnh Nguyên làm thị trưởng khá uất ức. Nhưng nếu đổi sang một góc độ khác thì không khó phát hiện ra lợi ích của Tào Dĩnh Nguyên không hề suy giảm. Nếu đã như vậy thì cần gì phải gây sức ép mù quáng làm chi.
Lam Hòa bị Tào Dĩnh Nguyên gõ, trong lòng cũng khá mơ hồ. Tuy rằng đã từng có ý tỏ vẻ đầu hàng bí thư nhưng mà trước sau vẫn không biến thành tâm phúc giống như Tùng Lệ Lệ và Phương Viên. Thậm chí thoạt nhìn ngay cả Liễu Diệp cũng không giống. Trông bề ngoài thì quyền lợi của Lam Hòa có tăng thêm một chút, trên thực tế trong lòng Lam Hòa lại không đạt được gì cả. Không có chỗ dựa vững chắc. Lão Tào sẽ dám thi thoảng gõ gõ vài ba cái. Vạn nhất bí thư Dương lại sinh ra chút bất mãn thì ngày ấy mới thực sự không ngóc lên được.
Vấn đề chọn người cho xí nghiệp Hồng Tinh. Sau khi Lam Hòa đề cử Thang Nhân Minh, Dương Phàm đáp ứng rất thoải mái. Lam Hòa cho rằng đây là một tín hiệu của bí thư Dương muốn ám chỉ bằng tốc độ nhanh nhất bình ổn chuyện này. Mọi chuyện đều phải thương lượng cho tốt. Ngộ nhỡ chuyện có bị đổ bể thì khả năng thu hoạch tuyệt đối không quá nhỏ.
Lam Hòa đề cử Thang Nhân Minh đúng là có nguyên nhân. Lam Hòa là người thay đổi cơ chế xí nghiệp Hồng Tinh trong khi đó lại đang quản lý công nghiệp nên ủng hộ Thang Nhân Minh làm. Lúc đó Lam Hòa vừa tới Hải Tân không lâu. Đang lúc hăng hái. Kết quả thay đổi cơ chế xí nghiệp Hồng Tinh rất thành công, Thang Nhân Minh làm cũng rất tốt. Nhưng thành quả thắng lợi cuối cùng lại bị người khác chia cắt, còn Thang Nhân Minh bị chuyển đi. Xí nghiệp Hồng Tinh biến thành miếng thịt béo trong miệng người ta.
Những chuyện cũ nối tiếp chuyện mới. Kỳ thực Lam Hòa cũng không chắc chắn điều chuyển được Thang Nhân Minh. Bấm điện thoại hẹn Thang Nhân Minh đi ăn cơm. Kết quả là lúc đầu Thang Nhân Minh còn cười ha ha. Lam Hòa liền mở miệng nói ra chuyện xí nghiệp Hồng Tinh. Thang Nhân Minh có thể cứu sống một nhà máy sắp đóng cửa từ đó có thể thấy là một người rất có năng lực. Năm xưa do không quen cảnh người ta minh tranh ám đấu nên bị thiệt thòi. Sau mấy năm ngồi mài đũng quần trong thể chế, Thang Nhân Minh đều nhìn thấu những cái cần nhìn rồi. Cho nên Lam Hòa vừa mới nói ra thì Thang Nhân Minh liền nói không hề khách khí:- Chuyện này không nên nhắc lại nữa. Hiện giờ tôi quá tốt rồi.Tút tút, Thang Nhân Minh ngắt cuộc gọi. Lam Hòa thấy vậy ngẩn tò te nhưng thấy không trách người ta được. Vết thương lòng của Thang Nhân Minh vĩnh viễn không khép lại được. Không vì điều gì khác mà chính vì vào thời khắc mấu chốt thì Lam Hòa lại khuất phục buông xuôi, không kiên quyết chống đỡ.
Đến khi thời thế thay đổi, Hồng Tinh hiện giờ đã không chống đỡ nổi nữa thì ngươi mới nhớ tới Thang Nhân Minh người ta. Đổi là người khác liệu có đáp ứng hay không?
Lam Hòa không nao núng lại gọi điện thoại vài lần nữa. Kết quả là Thang Nhân Minh tắt luôn máy di động. Lần này trong lòng Lam Hòa rất bực. Chuyện này biết ăn nói thế nào với Dương Phàm đây. Không hoàn thành nhiệm vụ thì hậu quả thật sự khó mà nói được.
Lam Hòa không còn cách nào khác là buộc lòng gọi điện báo cáo tình hình cho Dương Phàm. Dương Phàm nghe xong không tỏ thái độ gì, gật gật đầu nói:- Cùng nhau ăn trưa đi. Vừa ăn vừa nói chuyện.Thái độ này khiến cho Lam Hòa yên tâm đôi chút. Vội vội vàng vàng tìm vị trí quán ăn.
Đối với việc mà không biết rõ tình hình cụ thể thì Dương Phàm sẽ không tự tiện bày tỏ thái độ. Thân là bí thư thị ủy, chuyện xí nghiệp Hồng Tinh đúng ra là phải báo cáo với Tào Dĩnh Nguyên. Đằng này lại tìm tới Dương Phàm chứng tỏ đồng chí Lam Hòa này rất “giác ngộ”. Mặc kệ nói như thế nào, nếu đã thật sự giác ngộ cao thì Dương Phàm luôn luôn yêu thích.
Sau khi gặp nhau tại quán ăn, Lam Hòa kể lại tỉ mỉ lịch sử, ngọn nguồn một chút. Loại chuyện này ở bất cứ địa phương nào cũng vậy
…. Địa phương nào có một xí nghiệp kha khá một chút tự nhiên sẽ có vô số lợi ích. Năm xưa chỉ trong vòng 3 năm, Thang Nhân Minh đưa xí nghiệp Hồng Tinh từ chỗ gần phá sản thành một xí nghiệp ngôi sao, mỗi năm lợi nhuận mười triệu, lúc nào cũng xếp đầu ở tỉnh Thiên Nhai. Chuyện sau đó thì đơn giản rồi. Có một “lãnh đạo liên quan” cho rằng một xí nghiệp như vậy phải do người mình nắm giữ trong tay. Kết quả là vấn đề điều chuyển Thang Nhân Minh được đề ra trên hội nghị. Lúc ấy Lam Hòa lại không thể chống đỡ nổi.
Nếu xí nghiệp Hồng Tinh không phải là một xí nghiệp nhà nước thì mấy vấn đề này hiển nhiên sẽ không xuất hiện. Bởi vậy đang lúc Thang Nhân Minh bừng bừng tâm chí, dự định từ ba đến năm năm sẽ đưa xí nghiệp Hồng Tinh lên thị trường chứng khoán thì một lệnh điều động chuyển xuống. Xí nghiệp Hồng Tinh đang lên cao đột nhiên dừng lại. Loại bi kịch này ở Trung Quốc chỗ nào cũng có. Trường hợp tương tự như này nhiều không kể xiết.
Trước kia Dương Phàm ở Uyển Lăng đã từng chọn đọc tài liệu liên quan tới tập đoàn Phi Thiên. Kết quả giống với xí nghiệp Hồng Tinh đến kinh ngạc. Tập đoàn Phi Thiên nổi lên vào thời kỳ giữa thế kỷ 20. Lúc ban đầu là dựa vào sản xuất xe ba bánh dùng cho nông nghiệp để lập nghiệp. Sau đó từ từ lớn mạnh dần lên. Ngay sau khi tập đoàn Phi Thiên đưa ra thị trường thành công thì thị ủy đưa ra một loại điều chỉnh nhân sự.
Việc điều chỉnh này nói dễ nghe thì là tiến hành điều chỉnh để thích ứng với sự phát triển của thời kì. Nói khó nghe một chút thì phải là cướp đọat thành quả thắng lợi. Sau một phen chia chác, từ trên thành phố cho đến tập đoàn Phi Thiên nội đấu không ngừng. Hơn nữa có người đến tập đoàn là để làm giàu. Nội đấu gia tăng liên tục dẫn tới phá hủy cả một xí nghiệp.
Trong khi Lam Hòa kể lại chuyện cũ thì Dương Phàm chẳng nói một câu nào, ngồi kiên nhẫn nghe xong cuối cùng mới bình tĩnh nói:- Một khi quyền lợi không được sử dụng hợp lý sẽ dẫn tới nguy hại to lớn.Lam Hòa không biết rốt cuộc là Dương Phàm muốn biểu đạt ý tứ gì cho nên thức thời câm miệng lại chờ câu nói tiếp theo.
- Tôi muốn được gặp đồng chí Thang Nhân Minh một lần. Đất nước của chúng ta có quá nhiều người làm quan nhưng lại rất ít người chịu làm việc.
Lam Hòa nghe xong cả người co rúm lại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Do dự một chút mới khẽ nói:- Việc này để tôi liên hệ với đồng chí Thang Nhân Minh.
Dương Phàm giơ tay nói:- Không cần. Đích thân tôi sẽ tới nhà gặp. Giờ hai chúng ta sẽ lái xe tới đó.
Nhanh chóng ăn qua loa bữa cơm trưa rồi hai người bỏ lại thư ký và xe chuyên dùng, lái xe riêng lên đường. Lam Hòa âm thầm cảm thấy may mắn vì mình chuẩn bị chu đáo. Trước đó đã hỏi thăm rõ ràng chỗ ở của Thang Nhân Minh. Định bụng tối nay tới nhà hắn.
Thang Nhân Minh ở trong một tiểu khu kiểu cũ do phòng công nghiệp tỉnh góp vốn. Loại phòng góp vốn kiểu cũ này cũng không quá lớn, 60m2 chia làm hai gian nhỏ. Có thể thấy được sau khi Thang Nhân Minh được điều lên sở Công nghiệp tỉnh thì cũng không như ý cho mấy. Nơi này vốn là chỗ mà tỉnh cấp cho đám cán bộ đảm nhiệm cấp phó phòng ở trên tỉnh. Về cơ bản thì không dính dáng gì tới thực quyền. Khi hai người tới nơi tìm xe ôm chở thuê, Lam Hòa đột nhiên ngây ra một lúc. Nhìn bóng lưng người lái xe đằng trước mà ngẩn cả người.
Dương Phàm thấy vậy cũng đứng lại. Đây là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, dáng người hơi còng xuống. Đang chạy bằng chiếc xe điện trong tiểu khu.
- Thang Nhân Minh!Lam Hòa không kìm được bật thốt lên một tiếng. Người đàn ông cao lớn kia hơi sửng sốt rồi ngay lập tức ưỡn thẳng lưng. Sau đó mới quay lại nhìn với ánh mắt sắc như dao. Lam Hòa xác nhận không nhìn lầm người, vội vàng bước nhanh tới phía trước. Dương Phàm ung dung đi theo. Cuối cùng cũng trông thấy rõ bộ dạng của Thang Nhân Minh căn cứ vào tài liệu mà Lam Hòa cung cấp. Thang Nhân Minh chưa tới 47 tuổi nhưng lại gần mới phát hiện mái tóc của hắn đã bạc nửa. Chẳng qua ánh mắt vẫn sáng ngời có thần như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.