Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 197: Thêm vị trí thường ủy

Đoạn Nhận Thiên Thai

01/04/2013

Hôm sau đoàn làm phim rời khỏi Uyển Lăng, Dương Phàm cũng về Vĩ Huyền. Kết quả kỳ thi thu hút sinh viên về nông thôn đã được công bố. Hồng Thành Cương vẫn luôn im lặng đột nhiên nhảy dựng lên. Trong hội nghị thường ủy, Hồng Thành Cương nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này, hơn nữa tỏ ý muốn chủ trì công việc này.

Ngạc nhiên chính là Dương Phàm lại không có nhiệt tình gì với vấn đề này. Đảng ủy quản lý nhân sự, về chức năng Dương Phàm cũng không có quyền đoạt với Hồng Thành Cương. Dương Phàm im hơi lặng tiếng như khi mới về Vĩ Huyền. Công tác này vì Dương Phàm không tỏ thái độ gì đã trở thành chuyện tốt nhất để Hồng Thành Cương đạt được thành tích, không có việc gì liền chạy lên thị.

Lâm Đốn đi đến trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm ngẩng đầu lên thấy Lâm Đốn muốn nói lại thôi, không khỏi cười nói:- Sao thế? Có chuyện gì cứ nói thẳng.

- Phó bí thư Dương là như thế này, lần trước anh đề nghị lập trạm xe chở hàng, tôi đã bàn bạc coi như xong với những thương nhân hoa quả.

Dương Phàm cười nói:- Nói những việc gì?

Lâm Đốn do dự một chút:- Trên nguyên tắc bọn họ đồng ý cho chúng ta thuê, việc này hai bên đều có lợi. Bây giờ đang tranh cãi về vấn đề tiền thuê. Bọn họ đưa ra yêu cầu một trăm hai mươi ngàn, chúng tôi cho rằng không đến.

Dương Phàm cười nói:- Các anh cho rằng bao nhiêu tiền một năm thì thích hợp?

Lâm Đốn cười nói:- Chúng tôi tính như thế này, sau một tháng nếu kinh doanh tốt, lãi được hơn mười ngàn, nếu thuê với giá đó thì không phải làm không công sao?

Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:- Nếu cũng giao việc vận chuyển ở hai mỏ than xã Thỏ Lĩnh cho mọi người làm thì sao?

Lâm Đốn tính toán một chút rồi nói:- Nếu là như vậy, mỗi tháng có thể tăng thêm nhiều. Dược liệu còn có mùa vụ thu hoạch, nhưng than thì một năm bốn mùa đều có thể làm.

Dương Phàm suy nghĩ một chút:- Anh chờ chút.

Vừa nói Dương Phàm gọi cho Tề Quốc Viễn, nói chuyện này ra. Tề Quốc Viễn cười mắng trong máy:- Đám thương nhân *** này, người địa phương phụ trách trung chuyển, một năm giảm được bao nhiêu nhân công. Năm vừa rồi bọn họ dựa vào bán dưa lê lãi gần hai triệu, còn không tính lợi nhuận từ bao bì. Chút tiền nhỏ đó cũng tính toán, làm người không được quá tham lam. Được rồi, chuyện này để tôi nói. Cùng lắm không bán dưa lê cho bọn họ, tôi đổi người khác.

Dương Phàm nghe xong ngạc nhiên, thầm nói dưa lê một vụ mà lãi lớn như vậy sao?

- Được, tôi chờ tin của anh, phải nhanh đó.Dương Phàm vừa nói liền dập máy, thầm nghĩ xem lời Tề Quốc Viễn nói có thật không? Bây giờ Tề Quốc Viễn đang muốn nắm lấy công trình cải tạo cựu thành, ở vấn đề này nhất định không dám gây phiền phức.

Lâm Đốn có chút không yên lòng:- Sau khi đàm phán xong còn phải đầu tư hai trăm ngàn mua xe cộ. Số tiền này chúng tôi mới có một chút, vẫn thiếu nhiều.

Dương Phàm cười nói: - Anh chờ chút. Chuyện tiền đừng quan tâm, tôi đi vay, không lãi.Lâm Đốn cảm kích, vừa định nói thì thấy nụ cười thân thiện trên mặt Dương Phàm, gật đầu xoay người đi về bàn.

Nửa tiếng sau, một số máy lạ gọi đến. Dương Phàm nghe điện, Triệu Phương Thụ cung kính nói:- Phó bí thư Dương, tôi là Triệu Phương Thụ, hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.

Dương Phàm cười nói:- Sao lại hiểu lầm?

Triệu Phương Thụ vội vàng giải thích:- Việc thuê trạm trung chuyển kia, tôi còn muốn cảm ơn ngài đã giúp giải quyết vấn đề lớn. Đây đều là do mấy tên quản lý muốn kiếm chút tiền.

Dương Phàm lạnh nhạt nói:- Ồ? Anh nói xem nào.

Triệu Phương Thụ vội vàng nói:- Nhân viên ở trạm đó có năm người, tiền lương một tháng hơn 6 ngàn, hơn nữa chi tiêu rất linh tinh, một tháng không ăn không uống gì mà chi hết 8 ngàn. Ngài cho người đến thuê đã giải quyết được vấn đề lớn của chúng tôi. Cảm ơn ngài còn không kịp, sao dám lấy tiền thuê.

Dương Phàm cười nói:- Không cần tiền thuê thì không được. Tôi thấy thế này, một tháng hai ngàn là thích hợp nhất.

Triệu Phương Thụ nói chính là sự thật. Vừa nãy bị Tề Quốc Viễn dọa một trận. Năm ngoái dưa lê Vĩ Huyền bán rất được lãi gần ba triệu, mà không phải đầu tư bao nhiêu tiền. Triệu Phương Thụ sợ Dương Phàm tìm người khác để làm, đồng thời đoán chuyện này có phải là bà con họ hàng Dương Phàm muốn làm. Không nên vì chút tiền mà mất vụ làm ăn này, như vậy lỗ nặng. Cho nên Tề Quốc Viễn vừa gọi nói ra chuyện này. Cả người Triệu Phương Thụ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại hỏi bên đó, mới biết mấy tên nhân viên phụ trách ở đó mở cái mồm cá mập.

Triệu Phương Thụ tức giận mắng hắn một trận, vội vàng gọi điện giải thích với Dương Phàm.

Ý của Dương Phàm, Triệu Phương Thụ vội vàng từ chối, ngay cả một đồng cũng không thể nhận. Cuối cùng đùn đẩy một phen, thu tượng trương một tháng một ngàn, chuyện này coi như xong.

Dập máy, Dương Phàm nói chuyện này cho Lâm Đốn. Lâm Đốn hiển nhiên rất vui. Như thế này công việc của em vợ đã xong, cũng giải quyết được vấn đề công việc của đồng đội Tiểu Vương. Lâm Đốn cao hứng ra ngoài thông báo với Tiểu Vương. Xuống dưới lầu, nói chuyện này ra, Tiểu Vương cũng rất cao hứng. Chẳng qua Tiểu Vương cao hứng một chút liền tỉnh táo nói:- Thư ký Lâm, chúng ta phải bảo hai người bọn họ cảm ơn phó bí thư Dương, chuyện này không thể đơn giản được, không có phó bí thư Dương thì sao có thể thuê chỗ đó rẻ mạt như vậy?

Lâm Đốn lập tức có phản ứng, vỗ đầu nói:- Đúng là tôi hồ đồ, đúng là do cao hứng quá. Hai người đúng là suy nghĩ nhiều, bàn bạc đều cho rằng Dương Phàm phải nhờ người mới có kết quả như thế. Nếu không một địa điểm lớn như vậy, sao có thể rẻ như thế? Dương Phàm làm như vậy không phải vì bọn họ bình thường làm việc tận tâm sao. Nếu không dựa vào cái gì còn vay tiền giúp? Tiền bỏ vào ngân hàng còn có lãi, sao phải cho mày mượn?

Kết quả sau khi bàn bạc đó chính là phải biểu hiện gì đó. Nhưng biểu hiện thế nào lại không biết. Lâm Đốn không thể rời đi quá lâu, chỉ có thể bảo Tiểu Vương tìm đồng đội và em vợ Lâm Đốn tiếp tục bàn bạc.



Dương Phàm đang rất bận, Võ Cương gõ cửa đi vào. Thấy Dương Phàm liền cười nói:- Phó bí thư Dương, giám đốc Lưu ngân hàng Huy Thương tới tìm chúng ta, nói muốn gặp anh.

Dương Phàm vừa nghe thấy thế liền hiểu ý đồ đến đây của bên kia. Người trong ngân hàng rất hiện thực, khi mày sống tốt, sẽ muốn mày vay nhiều, nếu mày nghèo, một đồng cũng không có. Trước kia Hồng Thành Cương không phải không định vay tiền bên đó, kết quả đưa ra điều kiện mà người ta khó thể chấp nhận. Bây giờ Vĩ Huyền mới tốt lên chút, bọn họ đã chủ động tìm tới cửa.

Dương Phàm suy nghĩ một chút:- Chuyện này bảo phó chủ tịch Khổng ra mặt tiếp đón.

Võ Cương gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:- Về phương thức chi trả, bên phía quỹ tín dụng nhân dân tỏ vẻ đồng ý làm. Nhưng có điều kiện là tất cả tài chính phát triển kinh tế lâm nghiệp huyện ta, cùng với tài chính hỗ trợ đều phải từ bọn họ.

Dương Phàm nhìn Võ Cương một chút, thầm suy nghĩ trong lòng. Đây là Võ Cương đang nói chuyện giúp người, không khỏi cười nói:- Anh thấy chuyện này như thế nào?

Võ Cương do dự một chút:- Về phía quỹ tín dụng nhân dân, vẫn luôn là chủ lực ở nông thôn, ủng hộ nhiệt tình với sự nghiệp nông lâm huyện ta. Tôi thấy nên ưu tiên cho bọn họ làm.

Dương Phàm cười nói:- Sau khi hội nghị thường ủy lần trước kết thúc, để chính quyền tiến hành điều tra thị trường hoa quả trong tương lai, thời gian cũng không ngắn, đã làm được bản báo cáo chưa?

Võ Cương sớm đã có chuẩn bị, cười hắc hắc đặt một bản báo cáo lên bàn, nói:- Chúng tôi đã điều trà và hỏi ý kiến mấy chuyên gia, cuối cùng làm ra bản báo cáo này. Anh xem chút.

Dương Phàm vừa nhìn thấy Võ Cương như vậy, thầm nói người này chuẩn bị chu đáo thật. Dương Phàm cầm báo cáo, ra hiệu cho Võ Cương ngồi xuống. Xem khoảng mười phút, ý trong đó là chia ra trồng nhiều loại hoa quả, giảm bớt nguy hiểm. Dựa vào hoàn cảnh khí hậu, địa hình ở Vĩ Huyền, các chuyên gia đã đề nghị trồng cây đào, hạnh đào... đồng thời có thể nghiên cứu phát triển trồng rừng tre. Lợi dụng cây tre sinh trưởng nhanh, có thể lấy măng tre tiêu thụ, lấy nguồn tài chính trong thời kỳ quá độ.

Dương Phàm sau khi xem xong, cười nói:- Báo cáo này đề nghị đưa ra thảo luận trong hội nghị thường ủy, làm thành phương hướng phát triển kinh tế nông lâm nghiệp huyện chúng ta. Khi về, anh đưa một bản cho chủ tịch Hạ. Đây là một công trình không nhỏ, quỹ tín dụng nhân dân nếu đủ tài chính thì ưu tiên hợp tác với bọn họ. Sau khi hội nghị thường ủy thông qua, các anh phải mau đưa ra một phương án khả thi.

Võ Cương vừa mới đi, Dư Phượng Hà đã gọi điện tới. Đó là khoản tiền cục Du lịch Uyển Lăng đã được chuyển xuống. Xã Thỏ Lĩnh đã bắt đầu hoạt động, phòng Giao thông đã bắt đầu sửa đường, dự tính mùa xuân sang năm là chính thức tiến hành.

Báo cáo đến cuối, Dư Phượng Hà đột nhiên có chút xấu hổ nói:- Phó bí thư Dương, lão Biện nhà chúng tôi nói chuyện trước kia còn chưa cảm ơn anh. Muốn hỏi xem anh có rảnh không, nếu có thì tối đến nhà chúng tôi dùng cơm.

Bây giờ các quan viên ở Vĩ Huyền đều biết, thân cận nhất với Dương Phàm chính là Biện Vĩ Cường và Dư Phượng Hà. Hôm nay sao lại mời mình ăn cơm? Dương Phàm không khỏi do dự một chút, suy nghĩ một chút, không khỏi cười mình quá nhạy cảm.

- Được, tối không có lịch gì, hết giờ tôi sẽ đến.

Dương Phàm lập tức đáp ứng, không lâu sau Tiểu Vương đi lên, thấy Dương Phàm liền có chút xấu hổ nói:- Phó bí thư Dương, tối anh có rảnh không?

Dương Phàm suy nghĩ chuyện Dư Phượng Hà, cảm thấy giọng điệu của hai bên đều giống nhau, không khỏi cười nói:- Sao, anh cũng muốn mời tôi ăn tối?

Tiểu Vương giật mình nhìn Dương Phàm:- Anh đoán được? Hắc hắc, đồng đội cũ của tôi cũng không giàu có gì. Ý của hắn là mời anh ăn một bữa, tỏ vẻ cảm ơn.

Dương Phàm không xem thường đồng đội của Tiểu Vương, chỉ là đã có cuộc hẹn khác, đành cười nói:- Mấy người quá khách khí, cũng không phải chuyện gì lớn. Cứ theo tôi nói, làm cho tốt, sau này các việc giao, bọn họ đều làm tốt, đó chính là lời cảm ơn tốt nhất với tôi. Về phần bữa cơm, tôi không đi.

Dương Phàm từ chối làm Tiểu Vương có chút thất vọng. Chẳng qua Dương Phàm đã nói như vậy, Tiểu Vương không dám dây dưa, chào đi ra. Hết giờ Dương Phàm lấy một thẻ ngân hàng cho Lâm Đốn, nói mật mã cho hắn. Lâm Đốn muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Tiền trong thẻ này, ngoại trừ tiền lương của Dương Phàm, số còn lại đều là do Trần Chính Hòa chuyển vào. Cụ thể bao nhiêu Dương Phàm cũng không nhìn, hình như là mấy trăm ngàn.

Nhà Biện Vĩ Cường khá riêng biệt. Lúc Dương Phàm đi vào, Biện Vĩ Cường đang đang đứng dưới bóng cây làm đồ ăn. Biện Vĩ Cường thấy Dương Phàm vào, vội vàng đứng lên.

- Phó bí thư Dương đã đến, mau vào nhà ngồi.

Dương Phàm nhìn quanh một vòng, nhà không nhỏ, khoảng bốn năm mươi mét vuông. Trong sân trồng cây, bên cạnh còn có giàn nho. Bên cạnh phòng khách còn có một phòng bếp nhỏ, bên trong đang truyền ra tiếng nấu ăn. Chắc là Dư Phượng Hà đang nấu.

Dương Phàm cười cười, chỉ vào gốc cây nói:- Không cần vào, ở ngoài thoải mái hơn. Hôm nay trời nóng, ở đây sẽ mát mẻ hơn.

Biện Vĩ Cường cười cười, nói vào bên trong:- Hai, mang một chiếc bàn ra đây. Phượng Hà, phó bí thư Dương đến, mau pha trà.

Một cô bé ở trong phòng vâng một tiếng. Dư Phượng Hà từ trong bếp đi ra, lau tay vào tạp dề, cười nói:- Phó bí thư Dương đã đến.Vừa nói liền quay đầu gọi vào trong nhà:- Thành Tài, mau pha trà, dùng chè trong ống trúc ở giá sách.

Một thằng bé vâng một tiếng. Cảnh này làm Dương Phàm cảm thấy rất thú vị và ấm áp. Hai gia đình tan vỡ hợp lại với nhau, trông rất hòa thuận và hạnh phúc.

Đang nói chuyện thì Dư Phượng Hà bê hai chiếc ghế đến, đặt dưới bóng cây. Một cô bé mười hai mười ba tuổi cầm một chiếc bàn nhỏ ra, để xuống, sau đó khom người chào Dương Phàm:- Cháu chào chú. Không đợi Dương Phàm trả lời, cô bé quay mông chạy vào trong nhà.

Sau đó là một thằng bé cầm khay trà đi ra, đặt lên bàn, khom người chào Dương Phàm:- Em chào anh.Vừa dứt câu, cô bé trong nhà thò đầu ra, lớn tiếng nói:- Dư Thành Tài, anh chiếm tiện nghi của người ta.



Thằng bé ưỡn ngực nói:- Không có.

Cô bé lớn tiếng nói:- Anh có. Người ta chào chú, anh lại chào như vậy, không phải chiếm tiện nghi của người ta thì là gì?

Dương Phàm vừa nghe thấy thế không khỏi cười ha hả. Biện Vĩ Cường bên cạnh cũng cười vui. Ngay cả Dư Phượng Hà cũng cười.

- Ha ha, gọi là anh hết đi. Dù sao anh cũng không lớn hơn hai đứa là mấy.Dương Phàm cười nói. Hai đứa bé không cãi nhau nữa, chạy vào nhà. Một lát sau đi ra ngồi trước bàn, làm bài tập.

- Mời phó bí thư Dương uống trà.Biện Vĩ Cường mời Dương Phàm ngồi xuống. Dư Phượng Hà nói:- Phó bí thư Dương chờ chút, sắp xong.

Dương Phàm cũng không khách khí, ngồi xuống nói:- Không khí gia đình rất tốt, rất hạnh phúc.

Biện Vĩ Cường cảm khái nói:- Đúng thế, đám nhỏ đều hiểu chuyện, nhất là thằng bé Thành Tài, rất ngoan, rất được người yêu thích. Lúc trước Dư Phượng Hà bị đưa đến khách sạn Vân Lĩnh, thằng bé này không khóc, cứ như vậy mà nín nhịn, đúng là làm cho người ta lo lắng.

Dương Phàm vội vàng nói:- Nhắc đến quá khứ làm gì? Hôm nay không phải rất tốt sao?

Biện Vĩ Cường cảm khái nói:- Đúng vậy, tất cả đều nhờ ơn phó bí thư Dương.

Dương Phàm cười nói:- Là do bí thư Dư mà thôi, tổ chức sẽ không oan uổng cán bộ tốt. Được rồi, không nói chuyện này, nói chuyện vui vẻ chút.Dương Phàm vội vàng nói sang chuyện khác, không muốn nhắc chuyện này nữa.

Biện Vĩ Cường mời Dương Phàm uống trà, nói chuyện một phen, đột nhiên cười nói:- Phó bí thư Dương, lần này trong huyện muốn thêm một phó chủ tịch thường trực sao? Anh có ý kiến gì với việc chọn người không?

Dương Phàm nhìn Biện Vĩ Cường một cái, người này trông rất trấn tĩnh. Dương Phàm thầm nói mình đúng là không nghĩ nhiều. Biện Vĩ Cường quả nhiên có ý đồ. Vị trí thường ủy, cũng không trách Biện Vĩ Cường có suy nghĩ này. Hôm nay hai vợ chồng bọn họ đã thể hiện rõ mình là người dưới trướng Dương Phàm, ai cũng thấy thế. Vì ủng hộ công tác của Dư Phượng Hà, Dương Phàm nhiều lần xuống xã Thỏ Lĩnh để làm chỗ dựa cho Dư Phượng Hà. Thằng ngu cũng có thể thấy mà.

- Hội nghị thường ủy lần trước, bí thư Hồng căn cứ theo chỉ thị của Thị ủy, nói bây giờ cần phải tăng cường sử dụng cán bộ trẻ tuổi, tăng cường việc trẻ hóa đội ngũ cán bộ lãnh đạo huyện ta, đề xuất tăng thêm hai chức trợ lý cho chủ tịch huyện.Dương Phàm cười nói.

Biện Vĩ Cường vừa nghe thấy thế, không khỏi hừ hừ một tiếng:- Ý kiến tăng trợ lý cho chủ tịch huyện, không phải là sau khi anh đề xuất chế độ kiểm soát cán bộ, chủ trương tăng thêm trợ lý cho chủ tịch huyện, thực hiện cơ chế cạnh tranh trong đội ngũ cán bộ sao? Sao lại thành bí thư Hồng đề xuất?

Dương Phàm biết Biện Vĩ Cường đang nói Hồng Thành Cương ăn cắp đề xuất của Dương Phàm, dát vang lên mặt mình. Lời này rõ ràng có ý hướng về mình, chẳng khác nào đang tỏ thái độ. Dương Phàm cười cười lắc đầu, thản nhiên nói:- Không sao, chỉ cần trên nguyên tắc có lợi cho công việc trong huyện, tôi sẽ không so đo với hắn. Chẳng qua trên nguyên tắc, nhất là các vấn đề lớn mà cần tranh tôi cũng sẽ tranh.

Biện Vĩ Cường nghe Dương Phàm ám chỉ, không khỏi vui mừng, liền cười nói:- Hai trợ lý cho chủ tịch huyện không thể nào tìm người bốn năm mươi tuổi đảm nhiệm đúng không?

Biện Vĩ Cường đang ám chỉ Hồng Thành Cương đang kéo mấy người toàn lớn tuổi. Dương Phàm khi chọn người, nhất định phải tranh đoạt.

Dương Phàm cười nói:- Chủ tịch Hạ cũng rất coi trọng vấn đề này, nhiều lần tìm tôi bàn bạc riêng về chuyện này. Ngoài ra tôi đã hỏi ý kiến của phó bí thư Tô, trước mắt còn chưa xác định là ai. Chuyện này có lẽ trước tết sẽ có quyết định. Bây giờ muốn gấp cũng không được. Nhưng thật ra chuyện tăng một ghế trong thường ủy thì tháng này là có kết quả. Bây giờ ứng cử viên chủ yếu là anh và Khổng Thắng Đông.

Lời này của Dương Phàm coi như đã nói rõ, ý chính là anh đừng có che che giấu giấu, nói rõ ý mình ra đi.

Biện Vĩ Cường do dự một chút, có chút xấu hổ nói:- Khi còn ở xã Liên Hoa, Khổng Thắng Đông làm cũng được, các chỉ tiêu đều đứng hàng đầu trong toàn huyện. Xã Hắc Câu của tôi kém hơn nhiều, cố lắm mới ở mức trung bình.

Dương Phàm hiểu rõ, Biện Vĩ Cường không phải không nghĩ, mà là nói rõ khó khăn. Chuyện này Dương Phàm tuyệt đối không nhân nhượng, có nhiều người ủng hộ trong hội nghị thường ủy, ý nghĩa sẽ khác hẳn. Mặc dù Dương Phàm cũng rất coi trọng năng lực của Khổng Thắng Đông, nhưng người này đã hoàn toàn ngã về phía Hồng Thành Cương, hơn nữa hắn cũng là do Hồng Thành Cương đề bạt. Dương Phàm đương nhiên không thể cho hắn tiến vào thường ủy.

- Chuyện này phải từ tất cả các mặt mà quan sát. Sau khi anh nhận chức phó chủ tịch, các công việc do mình quản lý đều đạt được kết quả tốt. Điểm này không ai có thể chối bỏ. Nhất là gần đây cục Du lịch Uyển Lăng đã chính thức lập một điểm du lịch ở xã Thỏ Lĩnh. Đây là bước đột phá quan trọng trong ngành du lịch đã trì trệ nhiều năm qua ở huyện ta.

Dương Phàm nói như vậy là bởi vì Biện Vĩ Cường quản lý ngành du lịch, đây chính là đội mũ cho hắn.

Biện Vĩ Cường cảm kích, gật đầu nhỏ giọng nói:- Cảm ơn phó bí thư Dương tin tưởng, cảm ơn lãnh đạo huyện tin tưởng.

Dương Phàm không biểu hiện gì, cười nói:- Ngày mai anh lên tỉnh thành một chuyến, tìm bí thư tỉnh đoàn Lưu Thanh. Tỉnh đoàn có một công trình Hy vọng, muốn xây dựng một trường tiểu học ở vùng núi trong tỉnh. Anh chạy quanh một chút nắm lấy việc này, đó chính là công lớn.

Máu trong người Biện Vĩ Cường như sôi lên, trong lòng không biết nên nói gì mới thể hiện sự cảm kích của mình. Bề ngoài Dương Phàm đang nói công việc, nhưng trên thực tế nhất định đã sớm bố trí từ trước. Biện Vĩ Cường chỉ cần đi là xong chuyện. Hoàn thành việc này lại có một thành tích rất lớn, sẽ có lợi thế khi tranh đoạt chức phó chủ tịch thường trực, cả ghế thường ủy nữa.

Bữa tối được bố trí dưới dàn nho, thực ra ăn thế nào Biện Vĩ Cường không cảm thấy. Tiễn Dương Phàm rời đi, Dư Phượng Hà vội vàng thu dọn chén bát. Biện Vĩ Cường không giúp như bình thường mà vội vàng chạy vào phòng làm việc.

Đám nhỏ đã ngủ, dọn chén bát xong, Dư Phượng Hà vào, thấy Biện Vĩ Cường đang ngồi đó hút thuốc, liền đi đến nhỏ giọng nói:- Anh sao thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sỹ Đồ Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook