Chương 429: Thời cơ
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Gần một tiếng sau hội nghị thường ủy được diễn ra, khi bí thư thị ủy và thị trưởng chính quyền thành phố đưa ra đề nghị này trong hội nghị thường ủy, cả hội trường lập tức trở nên náo động, nói tất cả đều phấn khích cũng không quá đáng. Thành phố Hải Tân bởi vì vị trí địa lý và hình thức kinh tế đặc thù, hơn nữa bí thư thị ủy tự mình đứng ra, như vậy việc mời mọc này hình như cũng không phải không có khả năng.
Triệu tập hội nghị thường ủy thảo luận chuyện này, bề ngoài có vẻ như gióng trống khua chiêng, nhưng nó lại quan hệ đến lợi ích tập thể nên tất cả các thường vụ thị ủy đều vỗ tay đồng ý. Trưởng ban mặt trận thống nhất Trần Học Khâm suốt năm làm thường vụ thị ủy câm điếc lần này cũng kích động lên tiếng tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ quyết định của lãnh đạo.
Hội nghị rất nhanh đã đưa ra quyết định, đây sẽ là trọng tâm công tác của toàn bộ thành phố Hải Tân trong những tháng cuối năm và đầu năm tới. Trên dưới thành phố Hải Tân phải toàn lực ứng phó, tranh thủ đưa thành phố Hải Tân lên một bậc thang mới. Sau khi hội nghị kết thúc, tiểu tổ do lãnh đạo chủ yếu của thị ủy quyết định đã được thành lập. Dương Phàm tự mình làm thống soái, tỏ vẻ sẽ lập tức bắt tay vào việc đi lên Bắc Kinh một chuyến, để nghe tin tức cũng tốt, để đi tìm cửa cũng tốt. Tóm lại Dương Phàm mang theo rất nhiều hy vọng của mọi người.
Nhưng không ai biết bí thư tỉnh ủy Triệu Việt đang đau đầu vì không biết việc này là ném đá dò đường hay là có ý đồ gì khác. Phải hay không phải có ý nghĩa khác nhau rất lớn mà.
- Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm từ khi lên nhận chức đến nay làm được các thành tích khá cao. Theo cá nhân tôi đề nghị báo cáo lên ban Tổ chức cán bộ trung ương, đãi ngộ cao hơn.Trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Triệu Việt vẻ mặt rất bình tĩnh từ từ nói ra câu này, trong nháy mắt làm cho tất cả thường vụ tỉnh ủy câm điếc.
Hầu Tiếu Thiên gần như cùng lúc khi Triệu Việt nói xong liền len lén nhìn lướt qua bí thư tỉnh ủy. Thầm nói sao lại sớm làm như vậy? Lúc trước ai nói trong vòng hai năm không thể chạm vào vạch đỏ? Hình như là phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân nói thì phải. Nhưng ý chí của Giang Thượng Vân không nhất định đã được Triệu Việt cho phép mà. Triệu Việt đột nhiên nói như vậy là có ý gì? Vì chuyện này lúc trước Lý Hiếu Nghĩa còn tranh chấp với Giang Thượng Vân. Ý của Giang Thượng Vân là cho dù cấp bậc không đủ cũng phải đãi ngộ cho người ta cấp phó bộ chứ? Nếu không chẳng còn gì mà nói.
Lý Hiếu Nghĩa lúc đó cũng không phải vì trượng nghĩa mà phát biểu, mà xuất phát từ lợi ích của bản thân nên mới phản đối, hơn nữa giọng nói cũng không quá lớn. Phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân kiên trì không chấp nhận, sau đó biểu quyết cũng không hề biểu quyết, chuyện này coi như thông qua ý kiến của Giang Thượng Vân. Bây giờ Triệu Việt đột nhiên đưa ra quan điểm này, Hầu Tiếu Thiên liếc mắt một cái là nhìn thấu Triệu Việt đang bán chỗ tốt cho người sau lưng Dương Phàm.
Nói như thế nào nhỉ, gần đây thế lực bản địa cảm thấy cơ sở nguy cơ nên theo bản năng dựa vào chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên càng lúc càng chặt. Đề nghị này của Triệu Việt làm Hầu Tiếu Thiên cảm thấy có chút khó xử. Phản đối cũng tốt, không phản đối cũng không được. Nói như thế nào nhỉ? Triệu Việt đơn giản làm một chuyện làm người ta khó xử. Vạch đỏ dễ vượt qua như vậy sao?
Đề nghị của Triệu Việt không có một ai phản đối, có ai muốn làm kẻ ác cơ chứ?
- Vạch đỏ hai năm không qua được rồi.
Một tiếng thở dài phát ra từ trong biệt thự Trần gia ở Bắc Kinh. Người phát ra tiếng thở dài đó chính là Dương Phàm. Trần Chính Hòa ngồi ở vị trí đối diện mang theo nụ cười thản nhiên. Hai bố con rất hiếm khi có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
- Con nghĩ tổ chức là cho có hay sao? Ha ha, một chính ủy quân khu kiêm đãi ngộ cấp phó bộ, làm đủ hai năm sẽ đổi.Trần Chính Hòa thoạt nhìn cũng không quá cao hứng mấy, mày luôn nhíu lại.
Dương Phàm từ vẻ mặt của Trần Chính Hòa cũng cảm nhận ra điều gì đó, trầm ngâm một chút rồi mới nhỏ giọng nói:- Mấy ông cụ sao đột nhiên lại tập thể đến Thừa Đức nghỉ dưỡng vậy?
Trần Chính Hòa coi như đã khôi phục bình thường, hỏi lại một câu:- Con đoán xem?
Dương Phàm bị hỏi đến ngây ra, theo bản năng cầm lấy bật lửa vào tay mà nghịch một lát. Trần Chính Hòa ngồi trước mặt mang theo ánh mắt như đang kiểm tra. Đại khái khoảng một phút sau Dương Phàm chậm như rùa mà nói:- Cụ thể thì con đoán trong vòng một năm hoặc hai năm nữa. Gần đây trên báo thường xuyên nhắc đến tỉnh Nam Việt. Xu thế của Chúc Đông Phong không thể nghi ngờ là rất mạnh. Các ông cụ ai cũng khôn khéo cả, lúc này rời đi có lẽ là để cho ai đó xem thì phải.
Trần Chính Hòa sau khi nghe xong mỉm cười nhìn Dương Phàm mà nói:- Con bây giờ chạy đến Bắc Kinh là để cho ai xem vậy? Rõ ràng biết không thể được xếp vào kế hoạch này còn cố chạy đi chạy lại làm gì chứ?
Nhìn một chút ông bố Trần Chính Hòa của mình tuy hỏi nhưng không khác gì là đáp, Dương Phàm phát hiện mình vẫn chênh lệch khá nhiều.
- Thời gian gần đây có lẽ con không ngừng phải chạy qua chạy lại, làm một công chức đủ tư cách thật là khó.Dương Phàm quyết định dùng chiêu của Trần Chính Hòa để đối phó lại ông bố. Dương Phàm vỗ vỗ mông ra vẻ muốn đi.
Trần Chính Hòa cười cười nhìn Dương Phàm đang cố ra vẻ mình tức giận mà nói:- Con ngồi xuống cho bố. Nói xem con định làm gì nào?
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi ngồi xuống, lấy thuốc ra mời Trần Chính Hòa, châm thuốc rồi mở to mắt mà nói:- Cục diện thành phố Hải Tân bây giờ về cơ bản đã trở nên yên ổn. Có tập đoàn Thiên Mỹ lăn qua lăn lại ở đó, về thành tích con sẽ không quá kém. Lần này con về Bắc Kinh chính là xem có thật sự giống như con suy nghĩ hay không. Ngày mai con đến tỉnh Giang Nam, đi gặp chị, sau đó thuận đường xuống phía Nam, đến Nam Việt bái kiến Chúc Đông Phong một phút.
Trần Chính Hòa mỉm cười nói:- Con có thể từ những tin tức gần đây thường xuyên xuất hiện tỉnh Nam Việt liên hệ đến hai hội nghị sẽ diễn ra trong năm sau, nói rõ trí tuệ chính trị của con đã cơ bản thành thục, đủ đứng ở vị trí toàn cục mà nhìn vấn đề. Chuyện bên phía tỉnh Thiên Nhai mặc kệ Triệu Việt nói tốt như thế nào thì con cũng phải giữ một tâm trạng bình tĩnh, tỉnh táo mà đối mặt.
Dương Phàm một bên nghe một bên gật đầu. Trần Chính Hòa vừa mới vừa có hứng thú nói thì Dương Phàm lại đương nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời nói của ông bố. Dương Phàm nhìn chằm chằm vào Trần Chính Hòa mà nói:- Ông còn có thể duy trì được bao lâu?
Trần Chính Hòa trong nháy mắt bị rối loạn tiết tấu, nhìn chằm chằm Dương Phàm mà không biết nói gì. Dương Phàm cười hắc hắc một tiếng, thản nhiên nói:- Bố nghĩ mình không nói thì con sẽ không biết sao? Phong cách làm việc của ông chẳng lẽ con không biết sao? Con ở Bắc Kinh năm năm thì ông đã ma luyện con bốn năm. Nói thật lòng con rất cảm kích ông. Không có ai vừa ngồi xuống trước mặt ông đã là hơn tiếng. Sau khi đi vào con đường quan lại con gặp rất nhiều cảnh tượng nên con chưa chắc sẽ giữ được mình không khiếp sợ, cũng may là có ông. Bố gặp ông thì chuyển lời con một chút.
Dương Phàm lần này kiên quyết đứng lên. Lúc này Trần Chính Hòa không nói gì chỉ ngồi yên bất động. Nhìn Dương Phàm dọc theo hành lang đi ra ngoài. Khi Dương Phàm sắp biến mất thì Trần Chính Hòa đột nhiên lớn tiếng nói:- Sao con không tự mình đi nói với ông?
Dương Phàm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau không quay đầu lại mà nói:- Con nói cho bố một bí mật, thực ra con trước mặt ông đều rất khẩn trương. Mỗi lần muốn nói chuyện đều phải dừng lại một lúc lâu. Nói cho ông giúp con, mùa xuân không trở lại.
Trần Chính Hòa đã rơi nước mắt, Dương Phàm cũng như vậy nên hắn mới không dám quay đầu lại.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Trần Tuyết Oánh vẻ mặt âm trầm như có người nợ rất nhiều tiền đi đến sân bay đón Dương Phàm. Khi Trần Tuyết Oánh thấy Dương Phàm, trong mắt rất nhanh không có màu đen. Dương Phàm biết rõ nguyên nhân mà Trần Tuyết Oánh tức giận, cười cười đi tới ôm vai Trần Tuyết Oánh mà nói:- Bọn họ đến rồi hả?
Trần Tuyết Oánh không trả lời, xoay người đi ra bãi đỗ xe. Dương Phàm kéo vali hành lý cười khổ một tiếng, từ từ đi theo.
Khi xe lên đường cao tốc, Trần Tuyết Oánh rốt cuộc mở miệng, cười lạnh nói:- Chuyện lớn như vậy không ngờ chú trước đó không nói một câu? Vừa mở miệng đã đòi tiền, trong mắt chú còn có bà chị này không. Chị mệt muốn chết không phải là kiếm tiền cho mọi người sao? Ra tay với tập đoàn Đại Hoa, chú cho rằng đây giống như các công ty trên thị trường chứng khoán bình thường sao?
Dương Phàm kiên nhẫn đợi Trần Tuyết Oánh phát tiết hết, từ từ nói:- Dùng thủ đoạn hợp pháp phong tỏa tập đoàn Đại Hoa, chính là muốn cho tên Đinh Hồng một bài học. Tập đoàn Đại Hoa niêm yết trên thị trường chứng khoán Hong Kong nên điều kiện khách quan đã đủ.
Xe đến khách sạn, xe vừa dừng lại Trần Tuyết Oánh liền đưa ra véo tai Dương Phàm, hừ hừ nói:- Thằng ranh xấu xa này chứ, đã làm hại bao nhiêu cô gái con nhà lành.
Dương Phàm nhanh tay lẹ mắt tránh ra, nhảy xuống xe rồi cười ha hả nói:- Đời người có thể sống được bao lâu chứ. Sung sướng được thì cứ sung sướng. Nằm trên người mỹ nhân, nắm quyền thiên hạ.
Tiếng cười của Dương Phàm có chút khó nghe, nhưng Trần Tuyết Oánh có thể nghe ra một tia bi thương ở trong đó. Trần Tuyết Oánh ngẩn ra một chút như nghĩ đến cái gì đó. Chị ta nhìn theo Dương Phàm đang từ từ đi vào trong khách sạn
Triệu tập hội nghị thường ủy thảo luận chuyện này, bề ngoài có vẻ như gióng trống khua chiêng, nhưng nó lại quan hệ đến lợi ích tập thể nên tất cả các thường vụ thị ủy đều vỗ tay đồng ý. Trưởng ban mặt trận thống nhất Trần Học Khâm suốt năm làm thường vụ thị ủy câm điếc lần này cũng kích động lên tiếng tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ quyết định của lãnh đạo.
Hội nghị rất nhanh đã đưa ra quyết định, đây sẽ là trọng tâm công tác của toàn bộ thành phố Hải Tân trong những tháng cuối năm và đầu năm tới. Trên dưới thành phố Hải Tân phải toàn lực ứng phó, tranh thủ đưa thành phố Hải Tân lên một bậc thang mới. Sau khi hội nghị kết thúc, tiểu tổ do lãnh đạo chủ yếu của thị ủy quyết định đã được thành lập. Dương Phàm tự mình làm thống soái, tỏ vẻ sẽ lập tức bắt tay vào việc đi lên Bắc Kinh một chuyến, để nghe tin tức cũng tốt, để đi tìm cửa cũng tốt. Tóm lại Dương Phàm mang theo rất nhiều hy vọng của mọi người.
Nhưng không ai biết bí thư tỉnh ủy Triệu Việt đang đau đầu vì không biết việc này là ném đá dò đường hay là có ý đồ gì khác. Phải hay không phải có ý nghĩa khác nhau rất lớn mà.
- Bí thư thị ủy thành phố Hải Tân Dương Phàm từ khi lên nhận chức đến nay làm được các thành tích khá cao. Theo cá nhân tôi đề nghị báo cáo lên ban Tổ chức cán bộ trung ương, đãi ngộ cao hơn.Trong hội nghị thường vụ tỉnh ủy, bí thư tỉnh ủy Triệu Việt vẻ mặt rất bình tĩnh từ từ nói ra câu này, trong nháy mắt làm cho tất cả thường vụ tỉnh ủy câm điếc.
Hầu Tiếu Thiên gần như cùng lúc khi Triệu Việt nói xong liền len lén nhìn lướt qua bí thư tỉnh ủy. Thầm nói sao lại sớm làm như vậy? Lúc trước ai nói trong vòng hai năm không thể chạm vào vạch đỏ? Hình như là phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân nói thì phải. Nhưng ý chí của Giang Thượng Vân không nhất định đã được Triệu Việt cho phép mà. Triệu Việt đột nhiên nói như vậy là có ý gì? Vì chuyện này lúc trước Lý Hiếu Nghĩa còn tranh chấp với Giang Thượng Vân. Ý của Giang Thượng Vân là cho dù cấp bậc không đủ cũng phải đãi ngộ cho người ta cấp phó bộ chứ? Nếu không chẳng còn gì mà nói.
Lý Hiếu Nghĩa lúc đó cũng không phải vì trượng nghĩa mà phát biểu, mà xuất phát từ lợi ích của bản thân nên mới phản đối, hơn nữa giọng nói cũng không quá lớn. Phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân kiên trì không chấp nhận, sau đó biểu quyết cũng không hề biểu quyết, chuyện này coi như thông qua ý kiến của Giang Thượng Vân. Bây giờ Triệu Việt đột nhiên đưa ra quan điểm này, Hầu Tiếu Thiên liếc mắt một cái là nhìn thấu Triệu Việt đang bán chỗ tốt cho người sau lưng Dương Phàm.
Nói như thế nào nhỉ, gần đây thế lực bản địa cảm thấy cơ sở nguy cơ nên theo bản năng dựa vào chủ tịch tỉnh Hầu Tiếu Thiên càng lúc càng chặt. Đề nghị này của Triệu Việt làm Hầu Tiếu Thiên cảm thấy có chút khó xử. Phản đối cũng tốt, không phản đối cũng không được. Nói như thế nào nhỉ? Triệu Việt đơn giản làm một chuyện làm người ta khó xử. Vạch đỏ dễ vượt qua như vậy sao?
Đề nghị của Triệu Việt không có một ai phản đối, có ai muốn làm kẻ ác cơ chứ?
- Vạch đỏ hai năm không qua được rồi.
Một tiếng thở dài phát ra từ trong biệt thự Trần gia ở Bắc Kinh. Người phát ra tiếng thở dài đó chính là Dương Phàm. Trần Chính Hòa ngồi ở vị trí đối diện mang theo nụ cười thản nhiên. Hai bố con rất hiếm khi có cơ hội ngồi nói chuyện với nhau như vậy.
- Con nghĩ tổ chức là cho có hay sao? Ha ha, một chính ủy quân khu kiêm đãi ngộ cấp phó bộ, làm đủ hai năm sẽ đổi.Trần Chính Hòa thoạt nhìn cũng không quá cao hứng mấy, mày luôn nhíu lại.
Dương Phàm từ vẻ mặt của Trần Chính Hòa cũng cảm nhận ra điều gì đó, trầm ngâm một chút rồi mới nhỏ giọng nói:- Mấy ông cụ sao đột nhiên lại tập thể đến Thừa Đức nghỉ dưỡng vậy?
Trần Chính Hòa coi như đã khôi phục bình thường, hỏi lại một câu:- Con đoán xem?
Dương Phàm bị hỏi đến ngây ra, theo bản năng cầm lấy bật lửa vào tay mà nghịch một lát. Trần Chính Hòa ngồi trước mặt mang theo ánh mắt như đang kiểm tra. Đại khái khoảng một phút sau Dương Phàm chậm như rùa mà nói:- Cụ thể thì con đoán trong vòng một năm hoặc hai năm nữa. Gần đây trên báo thường xuyên nhắc đến tỉnh Nam Việt. Xu thế của Chúc Đông Phong không thể nghi ngờ là rất mạnh. Các ông cụ ai cũng khôn khéo cả, lúc này rời đi có lẽ là để cho ai đó xem thì phải.
Trần Chính Hòa sau khi nghe xong mỉm cười nhìn Dương Phàm mà nói:- Con bây giờ chạy đến Bắc Kinh là để cho ai xem vậy? Rõ ràng biết không thể được xếp vào kế hoạch này còn cố chạy đi chạy lại làm gì chứ?
Nhìn một chút ông bố Trần Chính Hòa của mình tuy hỏi nhưng không khác gì là đáp, Dương Phàm phát hiện mình vẫn chênh lệch khá nhiều.
- Thời gian gần đây có lẽ con không ngừng phải chạy qua chạy lại, làm một công chức đủ tư cách thật là khó.Dương Phàm quyết định dùng chiêu của Trần Chính Hòa để đối phó lại ông bố. Dương Phàm vỗ vỗ mông ra vẻ muốn đi.
Trần Chính Hòa cười cười nhìn Dương Phàm đang cố ra vẻ mình tức giận mà nói:- Con ngồi xuống cho bố. Nói xem con định làm gì nào?
Dương Phàm thở dài một tiếng rồi ngồi xuống, lấy thuốc ra mời Trần Chính Hòa, châm thuốc rồi mở to mắt mà nói:- Cục diện thành phố Hải Tân bây giờ về cơ bản đã trở nên yên ổn. Có tập đoàn Thiên Mỹ lăn qua lăn lại ở đó, về thành tích con sẽ không quá kém. Lần này con về Bắc Kinh chính là xem có thật sự giống như con suy nghĩ hay không. Ngày mai con đến tỉnh Giang Nam, đi gặp chị, sau đó thuận đường xuống phía Nam, đến Nam Việt bái kiến Chúc Đông Phong một phút.
Trần Chính Hòa mỉm cười nói:- Con có thể từ những tin tức gần đây thường xuyên xuất hiện tỉnh Nam Việt liên hệ đến hai hội nghị sẽ diễn ra trong năm sau, nói rõ trí tuệ chính trị của con đã cơ bản thành thục, đủ đứng ở vị trí toàn cục mà nhìn vấn đề. Chuyện bên phía tỉnh Thiên Nhai mặc kệ Triệu Việt nói tốt như thế nào thì con cũng phải giữ một tâm trạng bình tĩnh, tỉnh táo mà đối mặt.
Dương Phàm một bên nghe một bên gật đầu. Trần Chính Hòa vừa mới vừa có hứng thú nói thì Dương Phàm lại đương nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời nói của ông bố. Dương Phàm nhìn chằm chằm vào Trần Chính Hòa mà nói:- Ông còn có thể duy trì được bao lâu?
Trần Chính Hòa trong nháy mắt bị rối loạn tiết tấu, nhìn chằm chằm Dương Phàm mà không biết nói gì. Dương Phàm cười hắc hắc một tiếng, thản nhiên nói:- Bố nghĩ mình không nói thì con sẽ không biết sao? Phong cách làm việc của ông chẳng lẽ con không biết sao? Con ở Bắc Kinh năm năm thì ông đã ma luyện con bốn năm. Nói thật lòng con rất cảm kích ông. Không có ai vừa ngồi xuống trước mặt ông đã là hơn tiếng. Sau khi đi vào con đường quan lại con gặp rất nhiều cảnh tượng nên con chưa chắc sẽ giữ được mình không khiếp sợ, cũng may là có ông. Bố gặp ông thì chuyển lời con một chút.
Dương Phàm lần này kiên quyết đứng lên. Lúc này Trần Chính Hòa không nói gì chỉ ngồi yên bất động. Nhìn Dương Phàm dọc theo hành lang đi ra ngoài. Khi Dương Phàm sắp biến mất thì Trần Chính Hòa đột nhiên lớn tiếng nói:- Sao con không tự mình đi nói với ông?
Dương Phàm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, một lúc sau không quay đầu lại mà nói:- Con nói cho bố một bí mật, thực ra con trước mặt ông đều rất khẩn trương. Mỗi lần muốn nói chuyện đều phải dừng lại một lúc lâu. Nói cho ông giúp con, mùa xuân không trở lại.
Trần Chính Hòa đã rơi nước mắt, Dương Phàm cũng như vậy nên hắn mới không dám quay đầu lại.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống đường băng, Trần Tuyết Oánh vẻ mặt âm trầm như có người nợ rất nhiều tiền đi đến sân bay đón Dương Phàm. Khi Trần Tuyết Oánh thấy Dương Phàm, trong mắt rất nhanh không có màu đen. Dương Phàm biết rõ nguyên nhân mà Trần Tuyết Oánh tức giận, cười cười đi tới ôm vai Trần Tuyết Oánh mà nói:- Bọn họ đến rồi hả?
Trần Tuyết Oánh không trả lời, xoay người đi ra bãi đỗ xe. Dương Phàm kéo vali hành lý cười khổ một tiếng, từ từ đi theo.
Khi xe lên đường cao tốc, Trần Tuyết Oánh rốt cuộc mở miệng, cười lạnh nói:- Chuyện lớn như vậy không ngờ chú trước đó không nói một câu? Vừa mở miệng đã đòi tiền, trong mắt chú còn có bà chị này không. Chị mệt muốn chết không phải là kiếm tiền cho mọi người sao? Ra tay với tập đoàn Đại Hoa, chú cho rằng đây giống như các công ty trên thị trường chứng khoán bình thường sao?
Dương Phàm kiên nhẫn đợi Trần Tuyết Oánh phát tiết hết, từ từ nói:- Dùng thủ đoạn hợp pháp phong tỏa tập đoàn Đại Hoa, chính là muốn cho tên Đinh Hồng một bài học. Tập đoàn Đại Hoa niêm yết trên thị trường chứng khoán Hong Kong nên điều kiện khách quan đã đủ.
Xe đến khách sạn, xe vừa dừng lại Trần Tuyết Oánh liền đưa ra véo tai Dương Phàm, hừ hừ nói:- Thằng ranh xấu xa này chứ, đã làm hại bao nhiêu cô gái con nhà lành.
Dương Phàm nhanh tay lẹ mắt tránh ra, nhảy xuống xe rồi cười ha hả nói:- Đời người có thể sống được bao lâu chứ. Sung sướng được thì cứ sung sướng. Nằm trên người mỹ nhân, nắm quyền thiên hạ.
Tiếng cười của Dương Phàm có chút khó nghe, nhưng Trần Tuyết Oánh có thể nghe ra một tia bi thương ở trong đó. Trần Tuyết Oánh ngẩn ra một chút như nghĩ đến cái gì đó. Chị ta nhìn theo Dương Phàm đang từ từ đi vào trong khách sạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.