Chương 277: Uy hiếp trắng trợn
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Dương Phàm bất động thanh sắc nói:- Ha ha, là chuyện này à. Gần đây tôi bận quá, vẫn không có thời gian tới thăm các cựu cán bộ. Đúng rồi, việc kết nối với bên Vĩ Huyền thế nào?
Diêu Kiến Quân báo cáo được năm phút thì Dương Phàm nhìn đồng hồ. Người này cũng thức thời, vội vàng dừng nói, để tài liệu lại trên bàn, đứng lên nói:- Phó bí thư Dương, tôi để tài liệu chi tiết lại, ngài có rảnh thì nhìn một chút.
Dương Phàm nghe được ý tứ trong câu nói này liền cau mày đáp:- Lão Diêu, có đồ gì thì anh cứ cầm về đi, sau này có chuyện chúng ta cứ nói trên cơ quan là được.
Diêu Kiến Quân lập tức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong đống tài liệu đúng là có một phong bì, trong phong bì có mười ngàn tệ, không ngờ Dương Phàm nói luôn ra không chút lưu tình.
- Ha ha… lão Diêu, anh đừng để tâm. Cá nhân tôi chủ yếu xem năng lực công tác của các cán bộ lãnh đạo thôi.Dương Phàm nói tiếp, đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ “năng lực công tác”.
Diêu Kiến Quân cũng không ngốc, hiểu rằng những việc mình làm đều lọt vào trong mắt Dương Phàm, trong lòng thầm tự mắng, không có việc gì lại đưa tiền tới. Người ta tùy tiện nói vài câu đã kéo được cả mấy triệu tiền tài trợ, cần quái gì mười ngàn này của mày chứ.
Diêu Kiến Quân khẩn trương cầm lấy tập tài liệu, nói:- Vậy tôi về. Hôm nào sẽ đến gặp ngài để báo cáo công tác.
Dương Phàm đứng lên đưa ra cửa, khi tới cửa liền cười nói:- Lão Diêu, cứ tiếp tục mà làm, anh làm không tồi đâu.
Được Dương Phàm khen ngợi, Diêu Kiến Quân lập tức sung sướng như đang mơ, khi ra tới cầu thang thì đầu gối như nhũn ra, một lần nữa quay đầu lại nói với Dương Phàm:- Xin ngài dừng bước, xin ngài dừng bước.
Lưu Ba mới vừa vừa biến mất, Hiểu Nguyệt liền nhẹ nhàng bước tới, hạ giọng nói:- Anh, em có chuyện muốn nói với anh.
Dương Phàm thấy Hiểu Nguyệt có vẻ hơi khó xử liền cười nói:- Không được cầu tình chạy quan cho người khác đâu nha.
- A.Hiểu Nguyệt lập tức liền trợn tròn mắt. Tuy rằng cô không phải muốn cầu tình cho người khác nhưng cũng không khác biệt mấy.
Ngay khi Hiểu Nguyệt đang khó xử thì ngoài cửa xuất hiện hai người.
- Xin chào phó bí thư Dương.
Diêu Kiến Quân nhiều ít có vẻ hơi chật vật vừa mới rời khỏi, Lưu Ba và Khổng Tốc dắt tay nhau tới. Trường hợp này khiến Dương Phàm cũng cảm thấy có chút không ngờ. Hiện tại trời còn rất sáng, những người này chẳng lẽ không chú ý ảnh hưởng gì sao?
- Phó bí thư Dương, chúng tôi tới báo cáo công tác với ngài.Mở màn không khác mấy so với Diêu Kiến Quân. Dương Phàm hơi dở khóc dở cười mời hai người tiến vào ngồi xuống, đáng thương Tiểu Nguyệt lại phải tới châm trà.
Lưu Ba làm ở thị ủy, nói muốn báo cáo công tác còn có thể chứ Khổng Tốc thì chẳng thể nào nói nổi. Tuy nhiên trong quan trường đều cơ bản như vậy, nói rõ ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
- Phó bí thư Dương, nhà của ngài trang trí cũng đơn giản quá nhỉ.Khổng Tốc rõ ràng không có gì để nói liền tìm cớ nói mấy câu.
Dương Phàm vốn định châm chọc một hai câu, tuy nhiên liên tưởng tới việc hai người này cùng xuất hiện, ý nghĩa là sẽ cùng đứng một hàng, mà sau lưng hai người này còn có nhiều cán bộ cũ theo Tào Dĩnh Nguyên.
- Ha ha… phòng cũ ấy mà, ở cũng nhiều năm rồi. Chỉ cần sửa sang chút để ở là được, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Ha ha… uống trà đi.Dương Phàm tươi cười khách khí nói. Một cuộc nói chuyện chẳng liên quan gì tới công việc được bắt đầu.
Khách và chủ coi như khá hòa hợp. Trên thực tế, trạng thái này là do Dương Phàm cố ý bày ra. Dù sao đã trở mặt với Đổng Trung Hoa, chuẩn bị sẵn dao sắc để làm thịt Uông Ái Dân trong hội nghị thường ủy, vậy càng phải cân nhắc cái gì nên nắm, cái gì nên thả. Nhất là Dương Phàm đang nghĩ, sau khi làm thịt Uông Ái Dân, vị trí chánh văn phòng sẽ cần phải có người làm. Lưu Ba đã tới đây, vậy tiện thể tìm hiểu về hắn một chút, biết đâu có thể dùng được.
Có tâm tính như vậy nên sau khi trò chuyện vài câu, Dương Phàm đột nhiên hỏi Lưu Ba:- Phó trưởng ban thư ký Lưu cũng tham dự cuộc họp chiều nay, không biết có ý tưởng gì về việc quản lý văn phòng có nhiều vấn đề còn tồn tại hay không?
Có ý tưởng gì? Lưu Ba đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, toàn thân chấn động, tim đập kịch liệt, khuôn mặt dù đã cố gắng không chế nhưng vẫn đỏ lên.
“Chưa gì đã run là sao?” Lưu Ba tự thầm mắng mình, sau đó cố gắng bình tĩnh lại.
- Phó bí thư Dương đã nhìn tới tôi, cá nhân tôi không có sở trường gì khác, tuy nhiên luôn kiên quyết quán triệt và chấp hành chỉ thị và tinh thần của lãnh đạo. Điểm này tuyệt đối không hề lay chuyển. Về công tác cụ thể thì tôi nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt. Tác phong làm việc lơ là của một số cán bộ trong cơ quan đã được Phó bí thư Dương nghiêm khắc phê bình trong hội nghị, cá nhân tôi rất phục. Cơ chế thực hiện đã rất hoàn thiện, chỉ có điều việc chấp hành cơ chế thì quan trọng là phải xem con người làm thế nào.Lưu Ba nói phi thường hàm súc, nhưng ý tứ là muốn dựa vào sự bố trí của lãnh đạo.
Khổng Tốc ở bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy hơi ghen tị, thầm nói mình giúp Phó bí thư Dương chút việc, sao chẳng thấy nói gì về việc công tác với mình? Hay là người làm việc gần lãnh đạo thì ưu thế hơn? Nghĩ vậy, tâm tình muốn gần gũi lãnh đạo của Khổng Tốc càng bức thiết hơn.
- Phó trưởng ban thư ký Lưu làm việc lâu năm, nhìn nhận vấn đề quả nhiên sâu sắc. Đúng vậy, chế độ là chết, con người là sống. Mấu chốt là xem người chấp hành chế độ thế nào.Dương Phàm nói xong như cười như không nhìn hai người, tới mức hai người tim đập thình thịch, không biết nên nói gì cho phù hợp.
- A, Phó bí thư Dương quả nhiên bất phàm.Khổng Tốc phản ứng rất nhanh, mặc kệ nói như thế nào, trước hết cứ nịnh một chút đã.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Lưu Ba cũng ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nói:- Phó bí thư Dương quyết đoán khiến tôi khâm phục, tuy nhiên hiện tại tình thế thị ủy đang hỗn độn, nếu làm không tốt sẽ có sóng to gió lớn.
Rất rõ ràng, Lưu Ba đã nhìn ra một chút gì đó. Dương Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lưu Ba năm nay 40 tuổi, đúng là độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh. Có thể ngồi ở vị trí phó trưởng ban thư ký thị ủy từ thời Tào Dĩnh Nguyên, đến khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi mà vẫn không hề hấn gì, nói rõ sự kiên trì và tài trí của người này không hề đơn giản.
Dương Phàm hơi nhếch miệng cười, gật đầu nói:- Sợ nóng thì không ăn được đậu hủ.
Lưu Ba vừa định tiếp lời thì Hiểu Nguyệt đứng ở cửa hô:- Anh ơi, đồ ăn xong rồi.
Khổng Tốc và Lưu Ba vội vàng đứng lên cáo từ, Dương Phàm vốn muốn ám chỉ cho Lưu Ba nhưng ngẫm lại liền quyết định không nói. Dù sao vị trí chánh văn phòng cũng không thể để Uông Ái Dân tiếp tục ngồi nữa. Hắn đã có gan chống đối mình ở vấn đề nhân sự, dụng tâm hiểm ác, vậy tuyệt đối không thể buông tha.
Nhìn thấy Khổng Tốc để lại một gói to, Dương Phàm cười nói:- Cục trưởng Khổng, lần trước anh giúp tôi chuyện đó tôi còn chưa tới cảm ơn anh, sao có thể nhận lễ vật của anh chứ? Mang về đi, nếu không lần sau đừng tới nhà tôi nữa.
- Phó bí thư Dương, thật ra chẳng phải gì quý giá đâu, chỉ là một ít sâm. Anh làm việc bận rộn, ngâm ít trà sâm bồi bổ cơ thể thôi.Khổng Tốc vội vàng giải thích, kỳ thật đây là sâm mà hắn nhờ người ta mua hộ, giá trị hơn hai mươi ngàn tệ.
Dương Phàm vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu lại phi thường kiên quyết:- Mang về đi, lần sau có cơ hội, tôi mời cục trưởng Khổng ăn cơm.
Khổng Tốc đành phải gượng cười mang túi đồ đi. Sau khi hai người ra khỏi tiểu khu, Lưu Ba đột nhiên nói:- Lão Khổng, Phó bí thư Dương có vẻ không giống các lãnh đạo bình thường.
Khổng Tốc giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:- Anh nhìn ra điều gì?
Lưu Ba lắc đầu nói:- Tôi cũng không thể nói rõ, tuy nhiên cảm giác Phó bí thư Dương là người không muốn chịu ơn, cực kỳ hạn kiềm chế. Anh ta không cần tiền tài, điều này có thể khẳng định, Hơn nữa, anh cảm thấy anh ấy thiếu tiền sao? Chút tiền ấy của chúng ta, chẳng đáng để lọt vào mắt người ta.
Khổng Tốc gật gật đầu nói:- Đàn ông quan tâm nhất là quyền, tiền, sắc. Tôi thấy cô em gái trong nhà Phó bí thư Dương rất ngọt nước, ha ha…
Lưu Ba suy nghĩ một chút, hồi lâu mới cười mắng:- Xấu xa. Tuy nhiên, rất có đạo lý.
Hiểu Nguyệt bưng hai bát súp tới, hỏi Dương Phàm đang cúi đầu suy nghĩ:- Anh, hai người đó làm gì vậy?
Dương Phàm đang suy nghĩ, thấy Hiểu Nguyệt có vẻ tò mò liền mỉm cười nói:- Đừng có tò mò như vậy chứ. Đúng rồi, chẳng phải vừa rồi em có việc muốn nhờ anh sao?
Hiểu Nguyệt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhăn nhó nói:- Hay là không cần nói nữa. Em không muốn làm anh thêm phiền toái. Em và ông bà ăn ở đều nhờ anh, em…
Dương Phàm giơ tay véo má Hiểu Nguyệt, cười hì hì ngắt lời cô:- Em nghĩ lung tung gì nhiều thế? Theo như em nói, em là em gái của anh, anh chiếu cố cho em là việc đương nhiên. Sau này không được nói chuyện này nữa nghe chưa. Còn nữa, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Nếu không quá phận, anh chắc chắn sẽ giúp em.
Hiểu Nguyệt ngượng ngùng day day mặt. Vừa rồi bị Dương Phàm véo má, trái tim cô bé đập rộn lên. Tuy nhiên tâm tính cô vẫn hơi tự ti, chỉ có thể chôn giấu ảo tưởng thật sâu trong trái tim.
Diêu Kiến Quân báo cáo được năm phút thì Dương Phàm nhìn đồng hồ. Người này cũng thức thời, vội vàng dừng nói, để tài liệu lại trên bàn, đứng lên nói:- Phó bí thư Dương, tôi để tài liệu chi tiết lại, ngài có rảnh thì nhìn một chút.
Dương Phàm nghe được ý tứ trong câu nói này liền cau mày đáp:- Lão Diêu, có đồ gì thì anh cứ cầm về đi, sau này có chuyện chúng ta cứ nói trên cơ quan là được.
Diêu Kiến Quân lập tức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Trong đống tài liệu đúng là có một phong bì, trong phong bì có mười ngàn tệ, không ngờ Dương Phàm nói luôn ra không chút lưu tình.
- Ha ha… lão Diêu, anh đừng để tâm. Cá nhân tôi chủ yếu xem năng lực công tác của các cán bộ lãnh đạo thôi.Dương Phàm nói tiếp, đặc biệt nhấn mạnh vào bốn chữ “năng lực công tác”.
Diêu Kiến Quân cũng không ngốc, hiểu rằng những việc mình làm đều lọt vào trong mắt Dương Phàm, trong lòng thầm tự mắng, không có việc gì lại đưa tiền tới. Người ta tùy tiện nói vài câu đã kéo được cả mấy triệu tiền tài trợ, cần quái gì mười ngàn này của mày chứ.
Diêu Kiến Quân khẩn trương cầm lấy tập tài liệu, nói:- Vậy tôi về. Hôm nào sẽ đến gặp ngài để báo cáo công tác.
Dương Phàm đứng lên đưa ra cửa, khi tới cửa liền cười nói:- Lão Diêu, cứ tiếp tục mà làm, anh làm không tồi đâu.
Được Dương Phàm khen ngợi, Diêu Kiến Quân lập tức sung sướng như đang mơ, khi ra tới cầu thang thì đầu gối như nhũn ra, một lần nữa quay đầu lại nói với Dương Phàm:- Xin ngài dừng bước, xin ngài dừng bước.
Lưu Ba mới vừa vừa biến mất, Hiểu Nguyệt liền nhẹ nhàng bước tới, hạ giọng nói:- Anh, em có chuyện muốn nói với anh.
Dương Phàm thấy Hiểu Nguyệt có vẻ hơi khó xử liền cười nói:- Không được cầu tình chạy quan cho người khác đâu nha.
- A.Hiểu Nguyệt lập tức liền trợn tròn mắt. Tuy rằng cô không phải muốn cầu tình cho người khác nhưng cũng không khác biệt mấy.
Ngay khi Hiểu Nguyệt đang khó xử thì ngoài cửa xuất hiện hai người.
- Xin chào phó bí thư Dương.
Diêu Kiến Quân nhiều ít có vẻ hơi chật vật vừa mới rời khỏi, Lưu Ba và Khổng Tốc dắt tay nhau tới. Trường hợp này khiến Dương Phàm cũng cảm thấy có chút không ngờ. Hiện tại trời còn rất sáng, những người này chẳng lẽ không chú ý ảnh hưởng gì sao?
- Phó bí thư Dương, chúng tôi tới báo cáo công tác với ngài.Mở màn không khác mấy so với Diêu Kiến Quân. Dương Phàm hơi dở khóc dở cười mời hai người tiến vào ngồi xuống, đáng thương Tiểu Nguyệt lại phải tới châm trà.
Lưu Ba làm ở thị ủy, nói muốn báo cáo công tác còn có thể chứ Khổng Tốc thì chẳng thể nào nói nổi. Tuy nhiên trong quan trường đều cơ bản như vậy, nói rõ ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ.
- Phó bí thư Dương, nhà của ngài trang trí cũng đơn giản quá nhỉ.Khổng Tốc rõ ràng không có gì để nói liền tìm cớ nói mấy câu.
Dương Phàm vốn định châm chọc một hai câu, tuy nhiên liên tưởng tới việc hai người này cùng xuất hiện, ý nghĩa là sẽ cùng đứng một hàng, mà sau lưng hai người này còn có nhiều cán bộ cũ theo Tào Dĩnh Nguyên.
- Ha ha… phòng cũ ấy mà, ở cũng nhiều năm rồi. Chỉ cần sửa sang chút để ở là được, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Ha ha… uống trà đi.Dương Phàm tươi cười khách khí nói. Một cuộc nói chuyện chẳng liên quan gì tới công việc được bắt đầu.
Khách và chủ coi như khá hòa hợp. Trên thực tế, trạng thái này là do Dương Phàm cố ý bày ra. Dù sao đã trở mặt với Đổng Trung Hoa, chuẩn bị sẵn dao sắc để làm thịt Uông Ái Dân trong hội nghị thường ủy, vậy càng phải cân nhắc cái gì nên nắm, cái gì nên thả. Nhất là Dương Phàm đang nghĩ, sau khi làm thịt Uông Ái Dân, vị trí chánh văn phòng sẽ cần phải có người làm. Lưu Ba đã tới đây, vậy tiện thể tìm hiểu về hắn một chút, biết đâu có thể dùng được.
Có tâm tính như vậy nên sau khi trò chuyện vài câu, Dương Phàm đột nhiên hỏi Lưu Ba:- Phó trưởng ban thư ký Lưu cũng tham dự cuộc họp chiều nay, không biết có ý tưởng gì về việc quản lý văn phòng có nhiều vấn đề còn tồn tại hay không?
Có ý tưởng gì? Lưu Ba đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, toàn thân chấn động, tim đập kịch liệt, khuôn mặt dù đã cố gắng không chế nhưng vẫn đỏ lên.
“Chưa gì đã run là sao?” Lưu Ba tự thầm mắng mình, sau đó cố gắng bình tĩnh lại.
- Phó bí thư Dương đã nhìn tới tôi, cá nhân tôi không có sở trường gì khác, tuy nhiên luôn kiên quyết quán triệt và chấp hành chỉ thị và tinh thần của lãnh đạo. Điểm này tuyệt đối không hề lay chuyển. Về công tác cụ thể thì tôi nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt. Tác phong làm việc lơ là của một số cán bộ trong cơ quan đã được Phó bí thư Dương nghiêm khắc phê bình trong hội nghị, cá nhân tôi rất phục. Cơ chế thực hiện đã rất hoàn thiện, chỉ có điều việc chấp hành cơ chế thì quan trọng là phải xem con người làm thế nào.Lưu Ba nói phi thường hàm súc, nhưng ý tứ là muốn dựa vào sự bố trí của lãnh đạo.
Khổng Tốc ở bên cạnh nghe vậy cũng cảm thấy hơi ghen tị, thầm nói mình giúp Phó bí thư Dương chút việc, sao chẳng thấy nói gì về việc công tác với mình? Hay là người làm việc gần lãnh đạo thì ưu thế hơn? Nghĩ vậy, tâm tình muốn gần gũi lãnh đạo của Khổng Tốc càng bức thiết hơn.
- Phó trưởng ban thư ký Lưu làm việc lâu năm, nhìn nhận vấn đề quả nhiên sâu sắc. Đúng vậy, chế độ là chết, con người là sống. Mấu chốt là xem người chấp hành chế độ thế nào.Dương Phàm nói xong như cười như không nhìn hai người, tới mức hai người tim đập thình thịch, không biết nên nói gì cho phù hợp.
- A, Phó bí thư Dương quả nhiên bất phàm.Khổng Tốc phản ứng rất nhanh, mặc kệ nói như thế nào, trước hết cứ nịnh một chút đã.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Lưu Ba cũng ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nói:- Phó bí thư Dương quyết đoán khiến tôi khâm phục, tuy nhiên hiện tại tình thế thị ủy đang hỗn độn, nếu làm không tốt sẽ có sóng to gió lớn.
Rất rõ ràng, Lưu Ba đã nhìn ra một chút gì đó. Dương Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lưu Ba năm nay 40 tuổi, đúng là độ tuổi trẻ trung khỏe mạnh. Có thể ngồi ở vị trí phó trưởng ban thư ký thị ủy từ thời Tào Dĩnh Nguyên, đến khi Tào Dĩnh Nguyên bị điều đi mà vẫn không hề hấn gì, nói rõ sự kiên trì và tài trí của người này không hề đơn giản.
Dương Phàm hơi nhếch miệng cười, gật đầu nói:- Sợ nóng thì không ăn được đậu hủ.
Lưu Ba vừa định tiếp lời thì Hiểu Nguyệt đứng ở cửa hô:- Anh ơi, đồ ăn xong rồi.
Khổng Tốc và Lưu Ba vội vàng đứng lên cáo từ, Dương Phàm vốn muốn ám chỉ cho Lưu Ba nhưng ngẫm lại liền quyết định không nói. Dù sao vị trí chánh văn phòng cũng không thể để Uông Ái Dân tiếp tục ngồi nữa. Hắn đã có gan chống đối mình ở vấn đề nhân sự, dụng tâm hiểm ác, vậy tuyệt đối không thể buông tha.
Nhìn thấy Khổng Tốc để lại một gói to, Dương Phàm cười nói:- Cục trưởng Khổng, lần trước anh giúp tôi chuyện đó tôi còn chưa tới cảm ơn anh, sao có thể nhận lễ vật của anh chứ? Mang về đi, nếu không lần sau đừng tới nhà tôi nữa.
- Phó bí thư Dương, thật ra chẳng phải gì quý giá đâu, chỉ là một ít sâm. Anh làm việc bận rộn, ngâm ít trà sâm bồi bổ cơ thể thôi.Khổng Tốc vội vàng giải thích, kỳ thật đây là sâm mà hắn nhờ người ta mua hộ, giá trị hơn hai mươi ngàn tệ.
Dương Phàm vẫn mỉm cười nhưng giọng điệu lại phi thường kiên quyết:- Mang về đi, lần sau có cơ hội, tôi mời cục trưởng Khổng ăn cơm.
Khổng Tốc đành phải gượng cười mang túi đồ đi. Sau khi hai người ra khỏi tiểu khu, Lưu Ba đột nhiên nói:- Lão Khổng, Phó bí thư Dương có vẻ không giống các lãnh đạo bình thường.
Khổng Tốc giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:- Anh nhìn ra điều gì?
Lưu Ba lắc đầu nói:- Tôi cũng không thể nói rõ, tuy nhiên cảm giác Phó bí thư Dương là người không muốn chịu ơn, cực kỳ hạn kiềm chế. Anh ta không cần tiền tài, điều này có thể khẳng định, Hơn nữa, anh cảm thấy anh ấy thiếu tiền sao? Chút tiền ấy của chúng ta, chẳng đáng để lọt vào mắt người ta.
Khổng Tốc gật gật đầu nói:- Đàn ông quan tâm nhất là quyền, tiền, sắc. Tôi thấy cô em gái trong nhà Phó bí thư Dương rất ngọt nước, ha ha…
Lưu Ba suy nghĩ một chút, hồi lâu mới cười mắng:- Xấu xa. Tuy nhiên, rất có đạo lý.
Hiểu Nguyệt bưng hai bát súp tới, hỏi Dương Phàm đang cúi đầu suy nghĩ:- Anh, hai người đó làm gì vậy?
Dương Phàm đang suy nghĩ, thấy Hiểu Nguyệt có vẻ tò mò liền mỉm cười nói:- Đừng có tò mò như vậy chứ. Đúng rồi, chẳng phải vừa rồi em có việc muốn nhờ anh sao?
Hiểu Nguyệt tỏ vẻ ngượng ngùng, nhăn nhó nói:- Hay là không cần nói nữa. Em không muốn làm anh thêm phiền toái. Em và ông bà ăn ở đều nhờ anh, em…
Dương Phàm giơ tay véo má Hiểu Nguyệt, cười hì hì ngắt lời cô:- Em nghĩ lung tung gì nhiều thế? Theo như em nói, em là em gái của anh, anh chiếu cố cho em là việc đương nhiên. Sau này không được nói chuyện này nữa nghe chưa. Còn nữa, chuyện của em cũng là chuyện của anh. Nếu không quá phận, anh chắc chắn sẽ giúp em.
Hiểu Nguyệt ngượng ngùng day day mặt. Vừa rồi bị Dương Phàm véo má, trái tim cô bé đập rộn lên. Tuy nhiên tâm tính cô vẫn hơi tự ti, chỉ có thể chôn giấu ảo tưởng thật sâu trong trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.