Chương 454: Uy lực của ông già
Đoạn Nhận Thiên Thai
01/04/2013
Trong biệt thự ở Vu Thành, Chúc Vũ Hàm thủy chung giữ nguyên như cũ. Ở đây để lại cho Chúc Vũ Hàm rất nhiều ký ức đẹp. Mặc dù không ai ở nhưng Chúc Vũ Hàm cũng không có ý bán đi. Dương Phàm… đúng vậy, Hạ Bình Nam chỉ là một quân cờ lộ diện trên bàn cờ mà thôi. Căn cơ của Chúc Đông Phong… chính là ở tỉnh Giang Nam.
Trước khi Chúc Vũ Hàm quay về Vu Thành, Chúc Đông Phong đã dặn đi dặn lại, hết thảy phải giữ bí mật về nơi này. Bởi vì bố trí này chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Chúc Vũ Hàm không hoài nghi bố mình nên ngay cả Dương Phàm cũng không báo cho. Mục đích lần này của Chúc Vũ Hàm khi bí mật tới Vu Thành chính là lặng lẽ hấp thu 10% cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa.
Giờ phút này Chúc Vũ Hàm cũng không bận rộn. Cụ thể làm việc đã có người khác, Chúc Vũ Hàm chỉ trấn thủ mà thôi. Khi nhàn nhã vô sự, Chúc Vũ Hàm thích cầm một ly rượu vang, ngồi trên ban công quen thuộc, ngắm trăng ôn lại lúc ôm nhau tình cảm mãnh liệt khi xưa.
Người quá thông minh không phải là chuyện gì tốt. Chúc Vũ Hàm có thể hiểu được ba phần sự kêu gào khổ sở của Trịnh Bản Kiều. Gần đây hết thảy mọi việc đều có chút không bình thường. Chúc Vũ Hàm không muốn nghĩ nhiều quá. Có những việc nghĩ tới không khỏi lừa mình dối người. Di động để lại trên bàn, gió sông thổi tung bay mái tóc rối, cũng rối như tâm tình của Chúc Vũ Hàm lúc này.
Cầm lấy. Buông. Lại cầm lấy. Lại buông. Vẻ u sầu giống như cơn gió trước mặt dài không dứt. Trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc. Tiểu bảo mẫu rất nhanh ôm Chúc Dương mới tỉnh ngủ đi ra.
Thấy con trai gắt ngủ khi rời khỏi giường, Chúc Vũ Hàm hơi nhoẻn miệng cười, tâm tình đột nhiên tốt lên. Có một đứa con như vậy, dù náo loạn thế nào đi nữa, mình vẫn ôm con đi về phía trước. Bất cứ vấn đề gì đều có thể giải quyết được.
Chúc Vũ Hàm cười ha hả đón lấy đứa bé đang kêu la. Tiểu lưu manh nghịch ngợm lung tung trên ngực, bất đắc dĩ, Chúc Vũ Hàm đành phải cởi bỏ chiếc cúc áo, đẩy áo ngực lên, để Chúc Dương ngậm vú, lúc này nó mới chịu lặng yên. Mặc dù đứa bé đã cai sữa nhưng vẫn thích ngậm vú. Có sữa hay không không quan trọng, mấu chốt là có thứ để ngậm.
Lúc này đứa bé đã lớn hơn một chút, đã rất có phong cách của bố nó. Nụ cười trên mặt Chúc Vũ Hàm càng tươi hơn, trong lòng cũng sáng tỏ rằng bố không cho mình liên lạc với Dương Phàm, chắc là cũng đã nghĩ rõ ràng. Hôm đó Chúc Vũ Hàm ôm con đi, chính là thủ đoạn trung hòa phẫn nộ. Không thể không nói, gừng càng già càng cay, thật sự tính không bỏ sót chút nào.
Thật là tính không bỏ sót sao?
Lúc này gương mặt Chu Minh Đạo đã không còn thấy vẻ tức giận nữa, khôi phục vẻ bình tĩnh, rút hai bao Gấu Trúc đặc biệt, đưa cho Dương Phàm:- Đây là lão Trần nhờ thầy đưa cho em. Thầy thuốc không cho hút thuốc, chỉ tiện nghi cho thằng nhóc này.
Ông cụ gửi thuốc cho mình? Trong đầu Dương Phàm nhộn nhạo, đáng tiếc không thể nhìn ra manh mối gì có giá trị từ trong biểu tình của Chu Minh Đạo. Dương Phàm cung kính nhận lấy.
- Hiểu biết thế nào về Tập đoàn Đại Hoa? Có biết Tập đoàn Đại Hoa là lập nghiệp thế nào không?Chu Minh Đạo mở miệng hỏi, trong mắt ánh lên vẻ cơ trí. Lúc này Dương Phàm mới nhớ ra giáo sư chính là nhà kinh tế học hàng đầu của nước nhà.
Dương Phàm ngồi nghiêm chỉnh theo tư thế nghe giảng giải, nói:- Hiểu biết một chút, nhưng có những chuyện đã lâu lắm rồi. Mấu chốt là tỉnh Nam Việt không có tin tức gì hữu hiệu truyền ra.Lời này có ý châm ngòi ly gián và tự biện bạch. Chúc Đông Phong là Bí thư Tỉnh ủy. Người ta có thái độ không tử tế khi hợp tác, em chỉ là tự bảo vệ mình thôi.
Vốn Dương Phàm không định nói lời này, tuy nhiên chẳng phải đã nhận thấy một chút ý vị không đúng rồi sao? Trần lão gửi thuốc lá tới.
- Hừ, về nhà chậm rãi tự xem đi.Sắc mặt Chu Minh Đạo hơi khó coi, quẳng ra một tập tài liệu, sau đó nâng chén trà, chậm rãi nói:- Trước hết bày một trận.Sau khi đưa bàn cờ ra, thừa dịp Dương Phàm dùng khăn trắng lau chùi thật kỹ bàn cờ cổ, Chu Minh Đạo nheo mắt nhìn, trong mắt chớp động một tia thưởng thức. Hiện giờ ở thời đại này, một kỳ thủ biết chủ động lau bàn cờ trước mặt trưởng bối, có thể nói cả nước này cũng không tìm được mấy người. Có lẽ chính là tác dụng của lễ tiết mà Dương huynh dạy nó từ nhỏ.
- Chấp mấy quân ạ?Câu tiếp theo khiến Chu Minh Đạo suýt nữa tức hộc máu. Thầy là trưởng bối, em giỏi chơi cờ thì cũng không cần phải nói quá rõ ràng như vậy chứ. Chơi cờ với người trẻ tuổi, ban đầu còn ổn, tuy nhiên khi vào giữa trận, chỉ cần Dương Phàm đánh loạn một trận, Chu Minh Đạo khẳng định là sẽ bị rối loạn chiêu thức.
- Đánh bằng.Chu Minh Đạo hừ một cái nói rồi tự giác cầm lấy một quân đen, chậm rãi đặt xuống góc trên bên phải.
Dương Phàm suy nghĩ theo thói quen, mạnh mẽ chụp một quân trắng vào một góc. Hai hàng lông mày của Chu Minh Đạo nhíu lại. Thấy trong nháy mắt Dương Phàm đã lộ ra ý chí chiến đấu sung mãn, Chu Minh Đạo không khỏi âm thầm cảm thán. Thằng ranh này là muốn mượn cờ thể hiện ý chí của mình, là muốn thể hiện một chút tính cách xâm lược.
- Em có biết Chính Hòa là dựa vào đâu để một đường lên chứ không?Chu Minh Đạo nhẹ nhàng đặt một quân đen xuống, phòng thủ vững chắc, đứng vững bước chân, đồng thời nói một câu quấy rầy suy nghĩ của Dương Phàm.
- Không biết. Trước kia không quan tâm chuyện này, sau này muốn quan tâm cũng không đủ tư cách!Dứt lời, Dương Phàm đặt xuống một quân trắng, chiếm một góc phòng thủ.
- Trần Chính Hòa có thể đi tới hôm nay, nhân tố chủ yếu là trong triều có người, nhưng sắt cũng có độ cứng rắn của bản thân. Trần Chính Hòa ở tỉnh Tương hơn mười năm, kinh tế tỉnh Tương từ một tỉnh thấp kém trong cả nước kéo lên đến tầm trung.Nói tới đây, Chu Minh Đạo nhếch miệng lộ ra một tia độc ác, hung hăng chụp một quân cờ trắng bị vây công.
Ở đối diện, Dương Phàm giơ tay ngừng lại trên bàn cờ, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Chu Minh Đạo hồi lâu mới chậm rãi nói:- Rất mong được nghe rõ hơn!Dứt lời, Dương Phàm nhẹ nhàng đặt xuống một quân, mặc kệ quân trắng đang bị giáp công, lại chiếm lấy một góc.
- Thằng ranh này còn giương nanh múa vuốt. Thầy còn tưởng rằng em đã thành tinh rồi cơ đấy.Chu Minh Đạo mỉm cười thản nhiên, liếc Dương Phàm một cái nói:- Chúc Đông Phong vẫn đánh giá thấp em, còn tưởng rằng em là dựa vào kinh tế ngầm của Trần gia để đối phó Tập đoàn Đại Hoa. Hắn căn bản là không suy nghĩ tới việc thằng ranh em đã tích lũy được một khoản tài chính khổng lồ, tự cảm giác là tính toán không bỏ sót. Thầy thấy…. chưa chắc.
Nói xong Chu Minh Đạo rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói:- Gọi số điện thoại ở đây, báo tên họ ra, bọn họ sẽ làm theo ý của em. Về phần có thể có bao nhiêu tài chính, nói thật với em, Thu thập một Tập đoàn Đại Hoa là dư dả. Chúc Đông Phong đánh giá thấp em còn chưa tính, không ngờ ngay cả lão Trần cũng xem thường. Đây là nhược điểm trí mạng của lão. Quá tự tin. Mười mấy năm trước, lão phu ở Hongkong ký hợp tác đầu tư thì hắn mới chỉ là một phó bí thư thị ủy cấp thấp mà thôi.
Lúc này, nhìn Chu Minh Đạo vẫn có vẻ mặt gió thoảng mây trôi như trước, tuy nhiên trong ánh mắt lại lộ ra một khí độ vô cùng hào hùng, Dương Phàm nghĩ, đồng thời dụi tắt điếu thuốc.
Dương Phàm thu hồi vẻ tùy ý trên mặt, đổi thành biểu tình nghiêm túc, ngồi ngay ngắn lại. Lúc này Chu Minh Đạo khẳng định vẫn còn điều nói tiếp sau. Điểm này Dương Phàm rất hiểu biết.
- Thầy uống trà!Dương Phàm khẩn trương rót thêm nước trà rồi tiếp tục ngồi ngay ngắn lại.
Thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Dương Phàm, Chu Minh Đạo uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói tiếp:- Đinh Hồng Sinh từng hai lần được chỉ định làm tổng giám đốc công ty nhà nước. Trong tay hắn có hai công ty đã được lên thị trường chứng khoán, tích lũy lên thành Blue - chip, cuối cùng bị thanh lý. Tiếp đó hai công ty này phá sản. Tập đoàn Đại Hoa chậm rãi biến thành một quái vật lớn. Năm năm trước Đinh Hồng Sinh trở tổng giám đốc điều hành thành Tập đoàn Đại Hoa. Ủy ban Kỷ luật phái một tổ chuyên môn điều tra Đinh Hồng Sinh, đồng thời phái một tổ hỗ trợ điều tra. Chứng cớ đã được cơ quan tư pháp xác thực.
- Đối ngoại tuyên bố sao?Dương Phàm cẩn thận truy hỏi một câu. Chu Minh Đạo vừa lòng cười nói:- Bí mật điều tra.
- Em hiểu rồi. Như vậy là đủ rồi.Dương Phàm thở phào một hơi, cầm lấy tài liệu mà Chu Minh Đạo đưa cho, cười hỏi:- Ván cờ này còn đánh tiếp nữa không?
Chu Minh Đạo phất tay. Dương Phàm mỉm cười đứng lên, hơi cúi đầu, quay người đi ra. Khi tới cửa, Chu Minh Đạo lớn tiếng nói:- Khi nào muốn tòa triệu tập Đinh Hồng Sinh, em gọi một cuộc điện cho Trần Chính Hòa.
Đang ở mở cửa, Dương Phàm thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mấy ông già này không phát lực thì thôi, một khi phát lực thật sự rất khủng bố. Trên đường đi ra ngoài, Dương Phàm càng nghĩ càng kinh hãi. Nội dung ẩn chứa trong lời nói của Chu Minh Đạo càng nghĩ càng kinh người. Mấy ông già này khi đã ra tay, có thể nói là mỗi người một chiêu, người nọ nối tiếp người kia, căn bản không cho mày cơ hội trả đòn. Mấu chốt là các chiêu thức này đều ẩn giấu, khi cần thì lại có thể đưa ra ánh sáng. Việc điều tra Đinh Hồng Sinh sẽ chỉ công bố bên ngoài một cách khéo léo, sẽ không tới mức xé rách mặt mũi. Có thể nói là tiến lùi tự nhiên. Nếu so với thủ đoạn có tiến mà không có lùi của Dương Phàm thì quả thật là cách biệt một trời một vực. So với Chúc Đông Phong thì mấy ông già này mới được coi là tính toán không bỏ sót. Nếu không sao người ta vẫn nói, nhà có một ông già như có một bảo bối? Huống chi đây lại là ba lão già thành tinh, lăn lộn bao năm trong kinh tế, chính trị và quân đội.
Ngắn ngủn mấy phút mà trên trán Dương Phàm đã đầm đìa mồ hôi, vậy mà hắn vẫn không hề nhận ra.
Xuống lầu, Du Nhã Ny đang chờ sẵn. Thấy Dương Phàm đi xuống, Du Nhã Ny mỉm cười đi tới đón, hạ giọng hỏi:- Không có việc gì chứ?
- Có thể có chuyện gì?Dương Phàm mạnh mẽ trấn an. Du Nhã Ny lườm hắn một cái. Một người phụ nữ xinh đẹp cho dù lườm nguýt người khác nhưng trông vẫn vô cùng quyến rũ.
- Còn không thừa nhận. Em xem, trán em đầy mồ hôi kìa. Còn không tự biết à?
Dương Phàm khẩn trương ho khan để che giấu. Du Nhã Ny nhanh nhẹn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau trán cho Dương Phàm. Một mùi hương thoang thoảng tự nhiên không ngừng bay vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm hít một hơi theo bản năng, cười ha hả nói:- Thơm quá.
Được khen một câu, khuôn mặt Du Nhã Ny ửng hồng, lập tức thở dài nói:- Nếu sớm biết việc sẽ căng thẳng thế này, lúc trước chị đã không tới tìm em. Cùng lắm thì chuyển nhượng tập đoàn Thiên Hằng.
- Lên xe rồi nói sau.Dương Phàm kéo Du Nhã Ny lên xe, sau đó lại ngồi im, lần này là cẩn thận, chậm rãi ngâm cứu, xâu chuỗi lại những chuyện Chu Minh Đạo đã nói. Dương Phàm dần dần lĩnh hội ra phương thức làm việc của những ông già này. Càng cân nhắc, càng phát hiện các ông già này quả là cao minh. Kỳ thật, bọn họ hoàn toàn có năng lực nắm giữ cục diện bất cứ lúc nào, nhưng đã lăn lộn trường kỳ trong nhà nước, chuyện gì bọn họ cũng phải suy xét tất cả các mặt.
Quan hệ giữa Chúc Đông Phong và Đinh Dược Nan được các ông già này đánh giá là không nguyện ý hòa nhập vào nhau. Việc Dương Phàm gia nhập kế hoạch lần này là một chuyện bất ngờ, cho nên mấy ông già đang bất động thanh sắc, thấy có biến hóa rõ ràng cũng không nhắc nhở. Trong chuyện này liên lụy đến rất nhiều thế lực, muốn động thủ chỉ cần lấy một cái cớ danh chính ngôn thuận là được.Khi Dương Phàm tự nghĩ ra điểm mấu chốt, phấn khởi phản kích, mấy ông già này mới coi như đủ tiêu chuẩn xuất sư. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn giữ lại chừng mực. Tỷ như nói vấn đề Đinh Hồng Sinh, câu cuối cùng của Chu Minh Đạo chính là “khi nào cần đánh một chiêu”. Đây chính là phô trương lực lượng, đồng thời cũng là một sự ám chỉ mãnh liệt. Ám chỉ nếu Dương Phàm có thể không xé rách mặt thì nên giữ không xé rách mặt. Có thể làm rất nhiều thứ nhưng không thể đưa ra ánh sáng được.
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Dương Phàm rốt cục mỉm cười. Thủ đoạn của mấy ông già này rõ ràng là rất đơn giản, trong tay có đủ lợi thế, vậy nên tiến thoái rất tự nhiên. Đến lúc đó, Chúc Đông Phong và Đinh Dược Nan cũng không thể không ngồi xuống thảo luận với hậu sinh vãn bối là Dương Phàm để thông thoáng ý kiến. Tóm lại, ừ, đều là vì công việc mà.
Loại thủ đoạn ngầm này mới là vương đạo đường đường chính chính! So với thủ đoạn của mấy ông già này, tuy rằng Dương Phàm thể hiện hơi cương liệt một chút, tuy nhiên độ chín là không đủ. Chu Minh Đạo bắt Dương Phàm đọc một câu “thái thịnh nan thủ dã” trong “Mặc Tử” không phải chỉ đơn giản nai lưng ra làm là được.
Trở lại biệt thự của Du Nhã Ny, trước tiên Dương Phàm tắm nước âm thật thoải mái, cạo râu, khi đi ra thì cả người có một khí vị rạng rỡ hẳn lên. Không đơn giản là bề ngoài mà cả tinh khí thần đều không còn như trước nữa. Lại một lần thay đổi. Không chỉ Dương Phàm tự cảm nhận thấy mà ngay cả Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến cũng đều trợn mắt nhìn vẻ tự tin, thong dong trên mặt Dương Phàm.
- Đều ngồi xuống. Họp!Dương Phàm cười ha hả, rất có phong độ của người đã từng trải sương gió.
--------------------------
Trực tiếp từ thành phố Nam Kinh bay về thành phố Hải Tân, Dương Phàm không còn là một thương nhân nữa mà đã trở lại là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Khi đi, tâm tình là một kiểu, khi trở về, tâm tình lại là một kiểu khác. Khi vững vàng đi ra khỏi sân bay, Dương Phàm đã có tâm tình như thể thay da đổi thịt.
Cảm giác nắm chắc thắng lợi quả thật là rất tốt. Tới đón tại sân bay chỉ có một mình Tiểu Liêu, Dương Phàm cũng không muốn gióng trống khua chiêng. Tuy nhiên khi chiếc xe số một xuất hiện trong tòa nhà thị ủy vẫn dẫn lên chấn động không nhỏ. Rất nhiều người bất giác đi ra liếc vào trong xe, xác định Bí thư Dương đã trở về, đều trở nên rất bận rộn.
Sau khi lên lầu, người đầu tiên đi vào chính là Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim cung kính bắt tay Dương Phàm, nói:- Bí thư Dương, khi không có ngài ở đây, chúng tôi làm việc đều không có người chỉ lối, đều trông ngóng ngài trở về.
Dương Phàm mỉm cười, đi vào trong phòng, thản nhiên nói:- Thế nào? Khi tôi không ở nhà thì có chuyện gì to tát à?
Ngô Địa Kim vội vàng giải thích:- Ngày mai, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Nguyễn sẽ xuống, nói là thông khí với tôi, chính thức giao cho đồng chí Liễu Diệp đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng. Mặt khác đồng chí Chu Giai cũng nhận nhiệm vụ, nhưng có thể sẽ có thêm một chút chỉ thị.Lời này của Ngô Địa Kim đã thể hiện rất rõ, Chu Giai có lẽ cũng muốn tranh thường vụ thị ủy vào tay.
Đừng nhìn là một vị thường vụ thị ủy xếp hạng chót, tuy nhiên nếu đạt được cũng có nghĩa là lọt vào hàng ngũ tương đương phó giám đốc sở, hơn nữa còn là thành viên trung tâm của lãnh đạo thị ủy.
Có thể nghĩ được, Lý Hiếu Nghĩa đã xuất lực không ít. Vấn đề mấu chốt là vẫn bị Giang Thượng Vân đè ép. Ngô Địa Kim nói những lời này tự nhiên là có ý chủ động lấy lòng.
Ngô Địa Kim vừa rời đi thì Liễu Diệp đã xuất hiện, đi cùng còn có cả Chu Giai. Hai người phụ nữ này đều vào trong thường ủy, vậy là trong bộ máy thường ủy thành phố Hải Tân có tới ba người nữ giới. Việc này có thể nói là khá hiếm có.
Đã biết rằng mình có thể được đề bạt chính là vì Dương Phàm ghi thêm tên mình vào phút chót, đương nhiên Liễu Diệp càng cung kính với Dương Phàm không cần phải nói. Bắt tay ngồi xuống xong, Liễu Diệp cũng không hề kiêng kị Chu Giai mà cười hỏi:- Công tác sau này, ngài có chỉ thị gì không?
Dương Phàm cười mà không nói, chỉ đảo mắt sang nhìn Chu Giai. Trước kia được Dương Phàm nhắc nhở cứ cố gắng hoạt động, Chu Giai đương nhiên biết nếu không có Dương Phàm ngầm đồng ý thì vị trí thường vụ thị ủy này cho dù có tranh cũng không mấy hy vọng. Hiện tại vẫn chưa thể xác định chính thức là bởi vì Triệu Việt đã nói trên hội nghị thường ủy tỉnh ủy “chuyện này nên tôn trọng thị ủy thành phố Hải Tân”.
Triệu Việt bán nhân tình này rất có chừng mực, căn bản không cần thông báo, tự nhiên sẽ có người muốn tranh công, thông báo với Dương Phàm.
- Những gì phó thị trưởng Liễu nói cũng là điều tôi muốn nói.Chu Giai mỉm cười bổ sung một câu. Dương Phàm nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái. Đều là người thông minh cả.
- Hiện tại công tác chủ yếu là bên chính quyền thành phố đang muốn tranh thủ hoàn thành việc triển khai công tác của kế hoạch Hoa Đan Liệt. Sau này phó thị trưởng Liễu là trợ thủ của đồng chí Dĩnh Nguyên. Tôi nhất quán rất tôn trọng đồng chí Dĩnh Nguyên.Thoạt nhìn là nói việc công nhưng thực chất là xối cho Liễu Diệp một xô nước lạnh để hạ nhiệt, ngụ ý là “đồng chí Liễu Diệp, phải khẳng định vị trí của mình”.
Liễu Diệp mỉm cười rạng rỡ, tuy nhiên ánh mắt vốn có chút tùy ý giờ nháy mắt biến thành trịnh trọng hẳn lên. Ngay cả Chu Giai ở bên cạnh cũng hơi biến đổi thần sắc, tuy nhiên vẫn giữ vẻ tươi cười như trước.
- Tôi nhất định nỗ lực phối hợp công tác tốt với đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.Liễu Diệp nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Dương Phàm nghe xong cũng không tỏ thái độ gì cả. Chu Giai hơi thầm kinh miệt, trộm nhìn Liễu Diệp đang tỏ vẻ chính trực, thầm nói: “Nếu không có Bí thư Dương xối cho một xô nước lạnh, có khi cô còn ỷ vào sự ủng hộ của Bí thư Dương mà cưỡi lên cổ Tào Dĩnh Nguyên không chừng.”
Tâm tính này của Chu Giai hơi có vị chua. Thực ra ai nhìn mà không đỏ mắt. Lẽ ra vị trí thường vụ phó thị trưởng không phải chuyện của Chu Giai, tuy nhiên đều là đàn bà, người khác lăn lộn tốt hơn mình, trong lòng đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Mấu chốt là Chu Giai thấy mắt Liễu Diệp vẫn nhìn lúng liếng, bởi vậy khinh thường nhủ thầm “Bớt lúng liếng mắt quyến rũ đi bác gái ạ!”
Cũng không lạ vì Chu Giai thầm khinh thường Liễu Diệp. Nói cái gì mà phối hợp công tác tốt với đồng chí Tào Dĩnh Nguyên? Theo cấp bậc và chức vị thì tốt xấu gì Liễu Diệp cũng phải nỏi rằng “Nhất định ủng hộ công tác của thị trưởng Tào!" Đây mới là khẳng định quyền uy của thị ủy, đồng thời xác định đúng vị trí của bản thân. Ở trước mặt đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, liệu cô có dám nói vậy không?
Trên thực tế, trong lòng Liễu Diệp sao có thể không nhớ tới vị trí của Tào Dĩnh Nguyên. Tuy nhiên ai chẳng có tâm muốn tiến bộ. Thường vụ phó thị trưởng rớt khỏi tay Lữ Ngọc Phương, khiến Dương Phàm xây dựng lại một khối thị ủy này. Lỗ hổng còn lại thì đương nhiên Liễu Diệp phải lo lắng. Những thứ liên quan tới quyền lợi thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Rất nhiều việc cứ dần dần thành thói quen. Liễu Diệp thể hiện như vậy cũng không phải là cố ý.
Thực ra Dương Phàm cũng nhìn thấu được tâm tư của Liễu Diệp. Lúc trước đề tên Liễu Diệp chính là nhằm mục đích tránh việc xuất hiện Lữ Ngọc Phương thứ hai, đồng thời cũng thiết lập uy lực của bí thư thị ủy ở vấn đề nhân sự. Khi cần thiết, thường vụ phó thị trưởng Liễu Diệp này cũng có thể là một cái đinh cắm ở chính quyền thành phố.
Đương nhiên, hiện tại tầm mắt của Dương Phàm đã không chỉ trong phạm vi thành phố Hải Tân nữa. Ít nhất trước mắt, trọng tâm suy nghĩ đã không còn ở thành phố Hải Tân. Tào Dĩnh Nguyên đã không còn là một đối thủ ngang tầm, tâm tính Dương Phàm đã có ý nhìn lão với thái độ nhìn từ trên xuống.
- Trước mắt nhiệm vụ công tác của thành phố Hải Tân rất nặng. Giai đoạn hiện tại, tôi tính toán điều chỉnh công tác trong các thị trưởng. Sau vài ngày nữa, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp, nhấn mạnh tinh thần phấn đấu của Đảng ta. Truyền thống ưu tú của Đảng không thể để đánh mất. Tất cả mọi người vất vả một chút, qua một thời gian sẽ ổn cả thôi.Dương Phàm vung mạnh tay, ám chỉ một chút rằng kế hoạch Hoa Đan Liệt rất có cơ hội thành công
Những lời này đi ra, trong lòng Chu Giai càng kích động, nghĩ thầm, nếu kế hoạch Hoa Đan Liệt có thể thành công, vậy mình chẳng phải sẽ tương đương với giám đốc sở sao? Nghĩ vậy, dù chưa chính thức nhận chức nhưng trong lòng Chu Giai đã nóng lên. Cũng vừa lúc Tùng Lệ Lệ đi vào, mặt mũi tươi cười đầy xuân ý.
- Bí thư Dương đã trở lại!
Ngay cả cửa mà Tùng Lệ Lệ cũng không gõ, bởi vì kích động nên Tùng Lệ Lệ sơ sót chi tiết này. Tuy nhiên hai người phụ nữ kia đều rất nhạy bén, không hẹn mà cùng nhìn phản ứng của Dương Phàm.
Dương Phàm không hề tỏ vẻ gì, vẫn mỉm cười như trước, hoàn toàn triệt hạ ý tưởng lấy lòng của hai người phụ nữ kia, khiến họ nhìn Tùng Lệ Lệ đều trở nên có chút kính trọng.
- đồng chí Tùng Lệ Lệ tới thật là tốt. Chiều nay tổ chức một cuộc họp, tổng kết công tác gần đây, nghiên cứu kế hoạch tiếp theo. Đồng chí Liễu Diệp và đồng chí Chu Giai dự thính hội nghị.Dương Phàm vẫn ngồi nguyên bất động. Liễu Diệp và Chu Giai đều không ngồi yên, vội vàng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười kính sợ.
- Tôi đi làm thông báo.
Hội nghị thường ủy buổi chiều diễn ra rất thuận lợi. Tuy rằng Liễu Diệp và Chu Giai chỉ là dự thính hội nghị nhưng thực ra điều này đã thể hiện hết thảy. Phóng mắt nhìn toàn bộ thường ủy thị ủy liên quan, Tào Dĩnh Nguyên đã sớm hành quân lặng lẽ, những người khác tự nhiên không có gì để nói. Trong hội nghị, Dương Phàm chính là trung tâm, những người khác đều xoay chuyển xung quanh Dương Phàm. Mặc dù có người như Tống Đại Thành, trong lòng có bất mãn nhưng cũng chỉ có thể chôn thật sâu trong lòng. Vị bí thư đảng ủy công an thành phố từ trên trời rơi xuống Lưu Đông Ba tuy là minh hữu của Tống Đại Thành nhưng cũng không thể làm nên trò trống gì. Lúc này, hệ thống người của Giang Thượng Vân ở thành phố Hải Tân nếu muốn làm gì, trừ phi có lãnh đạo tối cao của tỉnh xuống ra tay điều chỉnh, nếu không Dương Phàm còn một ngày ở thành phố Hải Tân, hai người bọn họ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.
- Đồng chí Đại Thành gần đây làm gì? Trong thời điểm mấu chốt này, Ủy ban Kỷ luật cần phải nỗ lực hơn trước rất nhiều, không thể chỉ làm ăn hời hợt bề ngoài. Cần phải cho nhân dân thành phố thấy thị ủy đang quyết tâm đẩy mạnh việc trong sạch hóa bộ máy chính trị. Còn đồng chí Đông Ba, xuống đây cũng đã một thời gian rồi nhỉ. Cũng đã khá nắm được tình huống, đừng có bộ dạng cả ngày không làm gì như vậy.
Trong hội nghị, Dương Phàm điểm danh phê bình hai vị thường ủy này, khiến cho hai người của Giang Thượng Vân đỏ mặt tía tai cúi đầu. Có lẽ việc này ai cũng thấy rõ ràng, giải thích cũng là dư thừa. Đây là người ta nhặt xương trong trứng gà. Tình hình của hai người này giờ đều không khác biệt nhau lắm. Bên Ủy ban Kỷ luật thì Tống Đại Thành bị hai phó bí thư đoạt hết quyền lực, Lưu Đông Ba còn thảm hại hơn, có chức vụ Bí thư đảng ủy công an thành phố nhưng Công an – Kiểm sát – Tư pháp, cả ba bộ môn đều không được nắm gì cả. Vậy ông bảo người ta triển khai công tác thế nào? Nếu muốn biện hộ cũng không thể nói nổi. Đây chẳng phải là do ông không biết cách đoàn kết cách đồng chí, không hài hòa với các đồng chí. Quyền lực thực sự là con dao giết người không thấy máu.
Kết thúc hội nghị, Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba là hai người rời khỏi nhanh nhất. Dương Phàm vừa mới bước chân đi thì hai người đã chạy thoát ra ngoài. Tất cả mọi người thấy vẻ chật vật của hai người, trong lòng đều cảm thấy lạnh toát, sự kính sợ với Dương Phàm lại tăng thêm mấy phần.
Trước khi Chúc Vũ Hàm quay về Vu Thành, Chúc Đông Phong đã dặn đi dặn lại, hết thảy phải giữ bí mật về nơi này. Bởi vì bố trí này chính là mấu chốt quyết định thắng bại. Chúc Vũ Hàm không hoài nghi bố mình nên ngay cả Dương Phàm cũng không báo cho. Mục đích lần này của Chúc Vũ Hàm khi bí mật tới Vu Thành chính là lặng lẽ hấp thu 10% cổ phần của Tập đoàn Đại Hoa.
Giờ phút này Chúc Vũ Hàm cũng không bận rộn. Cụ thể làm việc đã có người khác, Chúc Vũ Hàm chỉ trấn thủ mà thôi. Khi nhàn nhã vô sự, Chúc Vũ Hàm thích cầm một ly rượu vang, ngồi trên ban công quen thuộc, ngắm trăng ôn lại lúc ôm nhau tình cảm mãnh liệt khi xưa.
Người quá thông minh không phải là chuyện gì tốt. Chúc Vũ Hàm có thể hiểu được ba phần sự kêu gào khổ sở của Trịnh Bản Kiều. Gần đây hết thảy mọi việc đều có chút không bình thường. Chúc Vũ Hàm không muốn nghĩ nhiều quá. Có những việc nghĩ tới không khỏi lừa mình dối người. Di động để lại trên bàn, gió sông thổi tung bay mái tóc rối, cũng rối như tâm tình của Chúc Vũ Hàm lúc này.
Cầm lấy. Buông. Lại cầm lấy. Lại buông. Vẻ u sầu giống như cơn gió trước mặt dài không dứt. Trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc. Tiểu bảo mẫu rất nhanh ôm Chúc Dương mới tỉnh ngủ đi ra.
Thấy con trai gắt ngủ khi rời khỏi giường, Chúc Vũ Hàm hơi nhoẻn miệng cười, tâm tình đột nhiên tốt lên. Có một đứa con như vậy, dù náo loạn thế nào đi nữa, mình vẫn ôm con đi về phía trước. Bất cứ vấn đề gì đều có thể giải quyết được.
Chúc Vũ Hàm cười ha hả đón lấy đứa bé đang kêu la. Tiểu lưu manh nghịch ngợm lung tung trên ngực, bất đắc dĩ, Chúc Vũ Hàm đành phải cởi bỏ chiếc cúc áo, đẩy áo ngực lên, để Chúc Dương ngậm vú, lúc này nó mới chịu lặng yên. Mặc dù đứa bé đã cai sữa nhưng vẫn thích ngậm vú. Có sữa hay không không quan trọng, mấu chốt là có thứ để ngậm.
Lúc này đứa bé đã lớn hơn một chút, đã rất có phong cách của bố nó. Nụ cười trên mặt Chúc Vũ Hàm càng tươi hơn, trong lòng cũng sáng tỏ rằng bố không cho mình liên lạc với Dương Phàm, chắc là cũng đã nghĩ rõ ràng. Hôm đó Chúc Vũ Hàm ôm con đi, chính là thủ đoạn trung hòa phẫn nộ. Không thể không nói, gừng càng già càng cay, thật sự tính không bỏ sót chút nào.
Thật là tính không bỏ sót sao?
Lúc này gương mặt Chu Minh Đạo đã không còn thấy vẻ tức giận nữa, khôi phục vẻ bình tĩnh, rút hai bao Gấu Trúc đặc biệt, đưa cho Dương Phàm:- Đây là lão Trần nhờ thầy đưa cho em. Thầy thuốc không cho hút thuốc, chỉ tiện nghi cho thằng nhóc này.
Ông cụ gửi thuốc cho mình? Trong đầu Dương Phàm nhộn nhạo, đáng tiếc không thể nhìn ra manh mối gì có giá trị từ trong biểu tình của Chu Minh Đạo. Dương Phàm cung kính nhận lấy.
- Hiểu biết thế nào về Tập đoàn Đại Hoa? Có biết Tập đoàn Đại Hoa là lập nghiệp thế nào không?Chu Minh Đạo mở miệng hỏi, trong mắt ánh lên vẻ cơ trí. Lúc này Dương Phàm mới nhớ ra giáo sư chính là nhà kinh tế học hàng đầu của nước nhà.
Dương Phàm ngồi nghiêm chỉnh theo tư thế nghe giảng giải, nói:- Hiểu biết một chút, nhưng có những chuyện đã lâu lắm rồi. Mấu chốt là tỉnh Nam Việt không có tin tức gì hữu hiệu truyền ra.Lời này có ý châm ngòi ly gián và tự biện bạch. Chúc Đông Phong là Bí thư Tỉnh ủy. Người ta có thái độ không tử tế khi hợp tác, em chỉ là tự bảo vệ mình thôi.
Vốn Dương Phàm không định nói lời này, tuy nhiên chẳng phải đã nhận thấy một chút ý vị không đúng rồi sao? Trần lão gửi thuốc lá tới.
- Hừ, về nhà chậm rãi tự xem đi.Sắc mặt Chu Minh Đạo hơi khó coi, quẳng ra một tập tài liệu, sau đó nâng chén trà, chậm rãi nói:- Trước hết bày một trận.Sau khi đưa bàn cờ ra, thừa dịp Dương Phàm dùng khăn trắng lau chùi thật kỹ bàn cờ cổ, Chu Minh Đạo nheo mắt nhìn, trong mắt chớp động một tia thưởng thức. Hiện giờ ở thời đại này, một kỳ thủ biết chủ động lau bàn cờ trước mặt trưởng bối, có thể nói cả nước này cũng không tìm được mấy người. Có lẽ chính là tác dụng của lễ tiết mà Dương huynh dạy nó từ nhỏ.
- Chấp mấy quân ạ?Câu tiếp theo khiến Chu Minh Đạo suýt nữa tức hộc máu. Thầy là trưởng bối, em giỏi chơi cờ thì cũng không cần phải nói quá rõ ràng như vậy chứ. Chơi cờ với người trẻ tuổi, ban đầu còn ổn, tuy nhiên khi vào giữa trận, chỉ cần Dương Phàm đánh loạn một trận, Chu Minh Đạo khẳng định là sẽ bị rối loạn chiêu thức.
- Đánh bằng.Chu Minh Đạo hừ một cái nói rồi tự giác cầm lấy một quân đen, chậm rãi đặt xuống góc trên bên phải.
Dương Phàm suy nghĩ theo thói quen, mạnh mẽ chụp một quân trắng vào một góc. Hai hàng lông mày của Chu Minh Đạo nhíu lại. Thấy trong nháy mắt Dương Phàm đã lộ ra ý chí chiến đấu sung mãn, Chu Minh Đạo không khỏi âm thầm cảm thán. Thằng ranh này là muốn mượn cờ thể hiện ý chí của mình, là muốn thể hiện một chút tính cách xâm lược.
- Em có biết Chính Hòa là dựa vào đâu để một đường lên chứ không?Chu Minh Đạo nhẹ nhàng đặt một quân đen xuống, phòng thủ vững chắc, đứng vững bước chân, đồng thời nói một câu quấy rầy suy nghĩ của Dương Phàm.
- Không biết. Trước kia không quan tâm chuyện này, sau này muốn quan tâm cũng không đủ tư cách!Dứt lời, Dương Phàm đặt xuống một quân trắng, chiếm một góc phòng thủ.
- Trần Chính Hòa có thể đi tới hôm nay, nhân tố chủ yếu là trong triều có người, nhưng sắt cũng có độ cứng rắn của bản thân. Trần Chính Hòa ở tỉnh Tương hơn mười năm, kinh tế tỉnh Tương từ một tỉnh thấp kém trong cả nước kéo lên đến tầm trung.Nói tới đây, Chu Minh Đạo nhếch miệng lộ ra một tia độc ác, hung hăng chụp một quân cờ trắng bị vây công.
Ở đối diện, Dương Phàm giơ tay ngừng lại trên bàn cờ, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn Chu Minh Đạo hồi lâu mới chậm rãi nói:- Rất mong được nghe rõ hơn!Dứt lời, Dương Phàm nhẹ nhàng đặt xuống một quân, mặc kệ quân trắng đang bị giáp công, lại chiếm lấy một góc.
- Thằng ranh này còn giương nanh múa vuốt. Thầy còn tưởng rằng em đã thành tinh rồi cơ đấy.Chu Minh Đạo mỉm cười thản nhiên, liếc Dương Phàm một cái nói:- Chúc Đông Phong vẫn đánh giá thấp em, còn tưởng rằng em là dựa vào kinh tế ngầm của Trần gia để đối phó Tập đoàn Đại Hoa. Hắn căn bản là không suy nghĩ tới việc thằng ranh em đã tích lũy được một khoản tài chính khổng lồ, tự cảm giác là tính toán không bỏ sót. Thầy thấy…. chưa chắc.
Nói xong Chu Minh Đạo rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn nói:- Gọi số điện thoại ở đây, báo tên họ ra, bọn họ sẽ làm theo ý của em. Về phần có thể có bao nhiêu tài chính, nói thật với em, Thu thập một Tập đoàn Đại Hoa là dư dả. Chúc Đông Phong đánh giá thấp em còn chưa tính, không ngờ ngay cả lão Trần cũng xem thường. Đây là nhược điểm trí mạng của lão. Quá tự tin. Mười mấy năm trước, lão phu ở Hongkong ký hợp tác đầu tư thì hắn mới chỉ là một phó bí thư thị ủy cấp thấp mà thôi.
Lúc này, nhìn Chu Minh Đạo vẫn có vẻ mặt gió thoảng mây trôi như trước, tuy nhiên trong ánh mắt lại lộ ra một khí độ vô cùng hào hùng, Dương Phàm nghĩ, đồng thời dụi tắt điếu thuốc.
Dương Phàm thu hồi vẻ tùy ý trên mặt, đổi thành biểu tình nghiêm túc, ngồi ngay ngắn lại. Lúc này Chu Minh Đạo khẳng định vẫn còn điều nói tiếp sau. Điểm này Dương Phàm rất hiểu biết.
- Thầy uống trà!Dương Phàm khẩn trương rót thêm nước trà rồi tiếp tục ngồi ngay ngắn lại.
Thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Dương Phàm, Chu Minh Đạo uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói tiếp:- Đinh Hồng Sinh từng hai lần được chỉ định làm tổng giám đốc công ty nhà nước. Trong tay hắn có hai công ty đã được lên thị trường chứng khoán, tích lũy lên thành Blue - chip, cuối cùng bị thanh lý. Tiếp đó hai công ty này phá sản. Tập đoàn Đại Hoa chậm rãi biến thành một quái vật lớn. Năm năm trước Đinh Hồng Sinh trở tổng giám đốc điều hành thành Tập đoàn Đại Hoa. Ủy ban Kỷ luật phái một tổ chuyên môn điều tra Đinh Hồng Sinh, đồng thời phái một tổ hỗ trợ điều tra. Chứng cớ đã được cơ quan tư pháp xác thực.
- Đối ngoại tuyên bố sao?Dương Phàm cẩn thận truy hỏi một câu. Chu Minh Đạo vừa lòng cười nói:- Bí mật điều tra.
- Em hiểu rồi. Như vậy là đủ rồi.Dương Phàm thở phào một hơi, cầm lấy tài liệu mà Chu Minh Đạo đưa cho, cười hỏi:- Ván cờ này còn đánh tiếp nữa không?
Chu Minh Đạo phất tay. Dương Phàm mỉm cười đứng lên, hơi cúi đầu, quay người đi ra. Khi tới cửa, Chu Minh Đạo lớn tiếng nói:- Khi nào muốn tòa triệu tập Đinh Hồng Sinh, em gọi một cuộc điện cho Trần Chính Hòa.
Đang ở mở cửa, Dương Phàm thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mấy ông già này không phát lực thì thôi, một khi phát lực thật sự rất khủng bố. Trên đường đi ra ngoài, Dương Phàm càng nghĩ càng kinh hãi. Nội dung ẩn chứa trong lời nói của Chu Minh Đạo càng nghĩ càng kinh người. Mấy ông già này khi đã ra tay, có thể nói là mỗi người một chiêu, người nọ nối tiếp người kia, căn bản không cho mày cơ hội trả đòn. Mấu chốt là các chiêu thức này đều ẩn giấu, khi cần thì lại có thể đưa ra ánh sáng. Việc điều tra Đinh Hồng Sinh sẽ chỉ công bố bên ngoài một cách khéo léo, sẽ không tới mức xé rách mặt mũi. Có thể nói là tiến lùi tự nhiên. Nếu so với thủ đoạn có tiến mà không có lùi của Dương Phàm thì quả thật là cách biệt một trời một vực. So với Chúc Đông Phong thì mấy ông già này mới được coi là tính toán không bỏ sót. Nếu không sao người ta vẫn nói, nhà có một ông già như có một bảo bối? Huống chi đây lại là ba lão già thành tinh, lăn lộn bao năm trong kinh tế, chính trị và quân đội.
Ngắn ngủn mấy phút mà trên trán Dương Phàm đã đầm đìa mồ hôi, vậy mà hắn vẫn không hề nhận ra.
Xuống lầu, Du Nhã Ny đang chờ sẵn. Thấy Dương Phàm đi xuống, Du Nhã Ny mỉm cười đi tới đón, hạ giọng hỏi:- Không có việc gì chứ?
- Có thể có chuyện gì?Dương Phàm mạnh mẽ trấn an. Du Nhã Ny lườm hắn một cái. Một người phụ nữ xinh đẹp cho dù lườm nguýt người khác nhưng trông vẫn vô cùng quyến rũ.
- Còn không thừa nhận. Em xem, trán em đầy mồ hôi kìa. Còn không tự biết à?
Dương Phàm khẩn trương ho khan để che giấu. Du Nhã Ny nhanh nhẹn lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau trán cho Dương Phàm. Một mùi hương thoang thoảng tự nhiên không ngừng bay vào mũi Dương Phàm. Dương Phàm hít một hơi theo bản năng, cười ha hả nói:- Thơm quá.
Được khen một câu, khuôn mặt Du Nhã Ny ửng hồng, lập tức thở dài nói:- Nếu sớm biết việc sẽ căng thẳng thế này, lúc trước chị đã không tới tìm em. Cùng lắm thì chuyển nhượng tập đoàn Thiên Hằng.
- Lên xe rồi nói sau.Dương Phàm kéo Du Nhã Ny lên xe, sau đó lại ngồi im, lần này là cẩn thận, chậm rãi ngâm cứu, xâu chuỗi lại những chuyện Chu Minh Đạo đã nói. Dương Phàm dần dần lĩnh hội ra phương thức làm việc của những ông già này. Càng cân nhắc, càng phát hiện các ông già này quả là cao minh. Kỳ thật, bọn họ hoàn toàn có năng lực nắm giữ cục diện bất cứ lúc nào, nhưng đã lăn lộn trường kỳ trong nhà nước, chuyện gì bọn họ cũng phải suy xét tất cả các mặt.
Quan hệ giữa Chúc Đông Phong và Đinh Dược Nan được các ông già này đánh giá là không nguyện ý hòa nhập vào nhau. Việc Dương Phàm gia nhập kế hoạch lần này là một chuyện bất ngờ, cho nên mấy ông già đang bất động thanh sắc, thấy có biến hóa rõ ràng cũng không nhắc nhở. Trong chuyện này liên lụy đến rất nhiều thế lực, muốn động thủ chỉ cần lấy một cái cớ danh chính ngôn thuận là được.Khi Dương Phàm tự nghĩ ra điểm mấu chốt, phấn khởi phản kích, mấy ông già này mới coi như đủ tiêu chuẩn xuất sư. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn giữ lại chừng mực. Tỷ như nói vấn đề Đinh Hồng Sinh, câu cuối cùng của Chu Minh Đạo chính là “khi nào cần đánh một chiêu”. Đây chính là phô trương lực lượng, đồng thời cũng là một sự ám chỉ mãnh liệt. Ám chỉ nếu Dương Phàm có thể không xé rách mặt thì nên giữ không xé rách mặt. Có thể làm rất nhiều thứ nhưng không thể đưa ra ánh sáng được.
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Dương Phàm rốt cục mỉm cười. Thủ đoạn của mấy ông già này rõ ràng là rất đơn giản, trong tay có đủ lợi thế, vậy nên tiến thoái rất tự nhiên. Đến lúc đó, Chúc Đông Phong và Đinh Dược Nan cũng không thể không ngồi xuống thảo luận với hậu sinh vãn bối là Dương Phàm để thông thoáng ý kiến. Tóm lại, ừ, đều là vì công việc mà.
Loại thủ đoạn ngầm này mới là vương đạo đường đường chính chính! So với thủ đoạn của mấy ông già này, tuy rằng Dương Phàm thể hiện hơi cương liệt một chút, tuy nhiên độ chín là không đủ. Chu Minh Đạo bắt Dương Phàm đọc một câu “thái thịnh nan thủ dã” trong “Mặc Tử” không phải chỉ đơn giản nai lưng ra làm là được.
Trở lại biệt thự của Du Nhã Ny, trước tiên Dương Phàm tắm nước âm thật thoải mái, cạo râu, khi đi ra thì cả người có một khí vị rạng rỡ hẳn lên. Không đơn giản là bề ngoài mà cả tinh khí thần đều không còn như trước nữa. Lại một lần thay đổi. Không chỉ Dương Phàm tự cảm nhận thấy mà ngay cả Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến cũng đều trợn mắt nhìn vẻ tự tin, thong dong trên mặt Dương Phàm.
- Đều ngồi xuống. Họp!Dương Phàm cười ha hả, rất có phong độ của người đã từng trải sương gió.
--------------------------
Trực tiếp từ thành phố Nam Kinh bay về thành phố Hải Tân, Dương Phàm không còn là một thương nhân nữa mà đã trở lại là bí thư thị ủy thành phố Hải Tân. Khi đi, tâm tình là một kiểu, khi trở về, tâm tình lại là một kiểu khác. Khi vững vàng đi ra khỏi sân bay, Dương Phàm đã có tâm tình như thể thay da đổi thịt.
Cảm giác nắm chắc thắng lợi quả thật là rất tốt. Tới đón tại sân bay chỉ có một mình Tiểu Liêu, Dương Phàm cũng không muốn gióng trống khua chiêng. Tuy nhiên khi chiếc xe số một xuất hiện trong tòa nhà thị ủy vẫn dẫn lên chấn động không nhỏ. Rất nhiều người bất giác đi ra liếc vào trong xe, xác định Bí thư Dương đã trở về, đều trở nên rất bận rộn.
Sau khi lên lầu, người đầu tiên đi vào chính là Ngô Địa Kim. Ngô Địa Kim cung kính bắt tay Dương Phàm, nói:- Bí thư Dương, khi không có ngài ở đây, chúng tôi làm việc đều không có người chỉ lối, đều trông ngóng ngài trở về.
Dương Phàm mỉm cười, đi vào trong phòng, thản nhiên nói:- Thế nào? Khi tôi không ở nhà thì có chuyện gì to tát à?
Ngô Địa Kim vội vàng giải thích:- Ngày mai, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Nguyễn sẽ xuống, nói là thông khí với tôi, chính thức giao cho đồng chí Liễu Diệp đảm nhiệm thường vụ phó thị trưởng. Mặt khác đồng chí Chu Giai cũng nhận nhiệm vụ, nhưng có thể sẽ có thêm một chút chỉ thị.Lời này của Ngô Địa Kim đã thể hiện rất rõ, Chu Giai có lẽ cũng muốn tranh thường vụ thị ủy vào tay.
Đừng nhìn là một vị thường vụ thị ủy xếp hạng chót, tuy nhiên nếu đạt được cũng có nghĩa là lọt vào hàng ngũ tương đương phó giám đốc sở, hơn nữa còn là thành viên trung tâm của lãnh đạo thị ủy.
Có thể nghĩ được, Lý Hiếu Nghĩa đã xuất lực không ít. Vấn đề mấu chốt là vẫn bị Giang Thượng Vân đè ép. Ngô Địa Kim nói những lời này tự nhiên là có ý chủ động lấy lòng.
Ngô Địa Kim vừa rời đi thì Liễu Diệp đã xuất hiện, đi cùng còn có cả Chu Giai. Hai người phụ nữ này đều vào trong thường ủy, vậy là trong bộ máy thường ủy thành phố Hải Tân có tới ba người nữ giới. Việc này có thể nói là khá hiếm có.
Đã biết rằng mình có thể được đề bạt chính là vì Dương Phàm ghi thêm tên mình vào phút chót, đương nhiên Liễu Diệp càng cung kính với Dương Phàm không cần phải nói. Bắt tay ngồi xuống xong, Liễu Diệp cũng không hề kiêng kị Chu Giai mà cười hỏi:- Công tác sau này, ngài có chỉ thị gì không?
Dương Phàm cười mà không nói, chỉ đảo mắt sang nhìn Chu Giai. Trước kia được Dương Phàm nhắc nhở cứ cố gắng hoạt động, Chu Giai đương nhiên biết nếu không có Dương Phàm ngầm đồng ý thì vị trí thường vụ thị ủy này cho dù có tranh cũng không mấy hy vọng. Hiện tại vẫn chưa thể xác định chính thức là bởi vì Triệu Việt đã nói trên hội nghị thường ủy tỉnh ủy “chuyện này nên tôn trọng thị ủy thành phố Hải Tân”.
Triệu Việt bán nhân tình này rất có chừng mực, căn bản không cần thông báo, tự nhiên sẽ có người muốn tranh công, thông báo với Dương Phàm.
- Những gì phó thị trưởng Liễu nói cũng là điều tôi muốn nói.Chu Giai mỉm cười bổ sung một câu. Dương Phàm nghe xong, trong lòng cảm thấy thoải mái. Đều là người thông minh cả.
- Hiện tại công tác chủ yếu là bên chính quyền thành phố đang muốn tranh thủ hoàn thành việc triển khai công tác của kế hoạch Hoa Đan Liệt. Sau này phó thị trưởng Liễu là trợ thủ của đồng chí Dĩnh Nguyên. Tôi nhất quán rất tôn trọng đồng chí Dĩnh Nguyên.Thoạt nhìn là nói việc công nhưng thực chất là xối cho Liễu Diệp một xô nước lạnh để hạ nhiệt, ngụ ý là “đồng chí Liễu Diệp, phải khẳng định vị trí của mình”.
Liễu Diệp mỉm cười rạng rỡ, tuy nhiên ánh mắt vốn có chút tùy ý giờ nháy mắt biến thành trịnh trọng hẳn lên. Ngay cả Chu Giai ở bên cạnh cũng hơi biến đổi thần sắc, tuy nhiên vẫn giữ vẻ tươi cười như trước.
- Tôi nhất định nỗ lực phối hợp công tác tốt với đồng chí Tào Dĩnh Nguyên.Liễu Diệp nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Dương Phàm nghe xong cũng không tỏ thái độ gì cả. Chu Giai hơi thầm kinh miệt, trộm nhìn Liễu Diệp đang tỏ vẻ chính trực, thầm nói: “Nếu không có Bí thư Dương xối cho một xô nước lạnh, có khi cô còn ỷ vào sự ủng hộ của Bí thư Dương mà cưỡi lên cổ Tào Dĩnh Nguyên không chừng.”
Tâm tính này của Chu Giai hơi có vị chua. Thực ra ai nhìn mà không đỏ mắt. Lẽ ra vị trí thường vụ phó thị trưởng không phải chuyện của Chu Giai, tuy nhiên đều là đàn bà, người khác lăn lộn tốt hơn mình, trong lòng đương nhiên cảm thấy không thoải mái. Mấu chốt là Chu Giai thấy mắt Liễu Diệp vẫn nhìn lúng liếng, bởi vậy khinh thường nhủ thầm “Bớt lúng liếng mắt quyến rũ đi bác gái ạ!”
Cũng không lạ vì Chu Giai thầm khinh thường Liễu Diệp. Nói cái gì mà phối hợp công tác tốt với đồng chí Tào Dĩnh Nguyên? Theo cấp bậc và chức vị thì tốt xấu gì Liễu Diệp cũng phải nỏi rằng “Nhất định ủng hộ công tác của thị trưởng Tào!" Đây mới là khẳng định quyền uy của thị ủy, đồng thời xác định đúng vị trí của bản thân. Ở trước mặt đồng chí Tào Dĩnh Nguyên, liệu cô có dám nói vậy không?
Trên thực tế, trong lòng Liễu Diệp sao có thể không nhớ tới vị trí của Tào Dĩnh Nguyên. Tuy nhiên ai chẳng có tâm muốn tiến bộ. Thường vụ phó thị trưởng rớt khỏi tay Lữ Ngọc Phương, khiến Dương Phàm xây dựng lại một khối thị ủy này. Lỗ hổng còn lại thì đương nhiên Liễu Diệp phải lo lắng. Những thứ liên quan tới quyền lợi thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt. Rất nhiều việc cứ dần dần thành thói quen. Liễu Diệp thể hiện như vậy cũng không phải là cố ý.
Thực ra Dương Phàm cũng nhìn thấu được tâm tư của Liễu Diệp. Lúc trước đề tên Liễu Diệp chính là nhằm mục đích tránh việc xuất hiện Lữ Ngọc Phương thứ hai, đồng thời cũng thiết lập uy lực của bí thư thị ủy ở vấn đề nhân sự. Khi cần thiết, thường vụ phó thị trưởng Liễu Diệp này cũng có thể là một cái đinh cắm ở chính quyền thành phố.
Đương nhiên, hiện tại tầm mắt của Dương Phàm đã không chỉ trong phạm vi thành phố Hải Tân nữa. Ít nhất trước mắt, trọng tâm suy nghĩ đã không còn ở thành phố Hải Tân. Tào Dĩnh Nguyên đã không còn là một đối thủ ngang tầm, tâm tính Dương Phàm đã có ý nhìn lão với thái độ nhìn từ trên xuống.
- Trước mắt nhiệm vụ công tác của thành phố Hải Tân rất nặng. Giai đoạn hiện tại, tôi tính toán điều chỉnh công tác trong các thị trưởng. Sau vài ngày nữa, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp, nhấn mạnh tinh thần phấn đấu của Đảng ta. Truyền thống ưu tú của Đảng không thể để đánh mất. Tất cả mọi người vất vả một chút, qua một thời gian sẽ ổn cả thôi.Dương Phàm vung mạnh tay, ám chỉ một chút rằng kế hoạch Hoa Đan Liệt rất có cơ hội thành công
Những lời này đi ra, trong lòng Chu Giai càng kích động, nghĩ thầm, nếu kế hoạch Hoa Đan Liệt có thể thành công, vậy mình chẳng phải sẽ tương đương với giám đốc sở sao? Nghĩ vậy, dù chưa chính thức nhận chức nhưng trong lòng Chu Giai đã nóng lên. Cũng vừa lúc Tùng Lệ Lệ đi vào, mặt mũi tươi cười đầy xuân ý.
- Bí thư Dương đã trở lại!
Ngay cả cửa mà Tùng Lệ Lệ cũng không gõ, bởi vì kích động nên Tùng Lệ Lệ sơ sót chi tiết này. Tuy nhiên hai người phụ nữ kia đều rất nhạy bén, không hẹn mà cùng nhìn phản ứng của Dương Phàm.
Dương Phàm không hề tỏ vẻ gì, vẫn mỉm cười như trước, hoàn toàn triệt hạ ý tưởng lấy lòng của hai người phụ nữ kia, khiến họ nhìn Tùng Lệ Lệ đều trở nên có chút kính trọng.
- đồng chí Tùng Lệ Lệ tới thật là tốt. Chiều nay tổ chức một cuộc họp, tổng kết công tác gần đây, nghiên cứu kế hoạch tiếp theo. Đồng chí Liễu Diệp và đồng chí Chu Giai dự thính hội nghị.Dương Phàm vẫn ngồi nguyên bất động. Liễu Diệp và Chu Giai đều không ngồi yên, vội vàng đứng lên, trên mặt mang theo nụ cười kính sợ.
- Tôi đi làm thông báo.
Hội nghị thường ủy buổi chiều diễn ra rất thuận lợi. Tuy rằng Liễu Diệp và Chu Giai chỉ là dự thính hội nghị nhưng thực ra điều này đã thể hiện hết thảy. Phóng mắt nhìn toàn bộ thường ủy thị ủy liên quan, Tào Dĩnh Nguyên đã sớm hành quân lặng lẽ, những người khác tự nhiên không có gì để nói. Trong hội nghị, Dương Phàm chính là trung tâm, những người khác đều xoay chuyển xung quanh Dương Phàm. Mặc dù có người như Tống Đại Thành, trong lòng có bất mãn nhưng cũng chỉ có thể chôn thật sâu trong lòng. Vị bí thư đảng ủy công an thành phố từ trên trời rơi xuống Lưu Đông Ba tuy là minh hữu của Tống Đại Thành nhưng cũng không thể làm nên trò trống gì. Lúc này, hệ thống người của Giang Thượng Vân ở thành phố Hải Tân nếu muốn làm gì, trừ phi có lãnh đạo tối cao của tỉnh xuống ra tay điều chỉnh, nếu không Dương Phàm còn một ngày ở thành phố Hải Tân, hai người bọn họ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.
- Đồng chí Đại Thành gần đây làm gì? Trong thời điểm mấu chốt này, Ủy ban Kỷ luật cần phải nỗ lực hơn trước rất nhiều, không thể chỉ làm ăn hời hợt bề ngoài. Cần phải cho nhân dân thành phố thấy thị ủy đang quyết tâm đẩy mạnh việc trong sạch hóa bộ máy chính trị. Còn đồng chí Đông Ba, xuống đây cũng đã một thời gian rồi nhỉ. Cũng đã khá nắm được tình huống, đừng có bộ dạng cả ngày không làm gì như vậy.
Trong hội nghị, Dương Phàm điểm danh phê bình hai vị thường ủy này, khiến cho hai người của Giang Thượng Vân đỏ mặt tía tai cúi đầu. Có lẽ việc này ai cũng thấy rõ ràng, giải thích cũng là dư thừa. Đây là người ta nhặt xương trong trứng gà. Tình hình của hai người này giờ đều không khác biệt nhau lắm. Bên Ủy ban Kỷ luật thì Tống Đại Thành bị hai phó bí thư đoạt hết quyền lực, Lưu Đông Ba còn thảm hại hơn, có chức vụ Bí thư đảng ủy công an thành phố nhưng Công an – Kiểm sát – Tư pháp, cả ba bộ môn đều không được nắm gì cả. Vậy ông bảo người ta triển khai công tác thế nào? Nếu muốn biện hộ cũng không thể nói nổi. Đây chẳng phải là do ông không biết cách đoàn kết cách đồng chí, không hài hòa với các đồng chí. Quyền lực thực sự là con dao giết người không thấy máu.
Kết thúc hội nghị, Tống Đại Thành và Lưu Đông Ba là hai người rời khỏi nhanh nhất. Dương Phàm vừa mới bước chân đi thì hai người đã chạy thoát ra ngoài. Tất cả mọi người thấy vẻ chật vật của hai người, trong lòng đều cảm thấy lạnh toát, sự kính sợ với Dương Phàm lại tăng thêm mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.