Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 116:
Honey
15/09/2021
Hai người gần gũi trên một con ngựa bị một đôi ống nhòm trong lâu đài nhìn thấy, hai mắt lập tức nheo lại thành một đường thẳng, khóe miệng lộ ra ý cười.
Nhìn xa từ ống kính cũng có thể cảm nhận được bao nhiêu yêu thương toát ra từ khuôn mặt.
“Dịch Tuấn, anh đang nhìn gì vậy?” Tiểu Niên cầm bữa sáng đi vào phòng.
“Tất nhiên là chuyện tốt!” Anh ta vui vẻ nói. Nghĩ thầm anh Nam cũng thật là, rõ ràng là nhớ đến muốn chết, vậy mà nhất quyết không chịu nhận nhau, làm khó anh ta hết lần này đến lần khác, sớm đã muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của Thanh Thanh, tại sao lại phải tức giận với Nala đại tiểu thư nữa.
“Chuyện tốt gì? Để tôi xem một chút...” Tiểu Lan tò mò bước tới.
“Tối hôm qua không phải là triền miên một trận sao, sao hôm nay lại dậy sớm vậy, có phải là nhịn quá lâu nên...” Anh ta tự lẩm bẩm.
“Là Thanh Thanh sao?” Tiểu Lan phỏng đoán. “Dịch Tuấn, để tôi nhìn một chút!” Tiểu Niên trong lòng cực kỳ hiếu kỳ, Thanh Thanh và Thành tiên sinh đúng là có biến!
“Đi đi, cô nhìn cái gì!”
“Tại sao? Để tôi nhìn chút thôi mà!” Tiểu Niên không biết mình lấy đâu ra lá gan to như vậy, nhào tới trước mặt anh ta muốn chộp lấy.
Dịch Tuấn mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, anh ta đang giơ ống nhòm lên để Tiểu Niên không thể cướp được, trong lúc xô đẩy, Dịch Tuấn để lộ bộ ngực rắn chắc, làn da trắng như tuyết giống như một người phụ nữ được chăm sóc tỉ mỉ, Tiểu Niên mọt tay kéo áo ngủ của anh ta, một ta giơ cao để cướp kính viễn vọng, nhìn thấy vòm ngực gợi cảm của anh ta, đột nhiên cô ý thức được mình có chút thất thố.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ sợ hãi nhưng cũng có vẻ đam mê nhan sắc của anh ta, tóm lại cô bị ngẩn ngơ mất mấy giây…
“Cô gái, nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Dịch Tuấn trên đỉnh đầu rơi xuống.
“A” Sau khi cô phản ứng lại thì lùi ra một bước, kêu lên một tiếng rồi che mặt lại.
“A cái gì mà a...bớt giả vờ lại cho tôi...” Dịch Tuấn miễn cưỡng đem kính viễn vọng ném sang một bên, chậm rãi sửa sang lại áo ngủ sau đó đến gần cô, ghé sát vào tai cô, quyến rũ nói:
“Đừng nói với tôi, cô chưa từng thấy đàn ông...”
Tiểu Niên cảm giác hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào tai, trong nháy mắt đỏ mặt đến mang tai.
Dịch Tuấn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô đột nhiên cảm thấy người này đặc biệt thú vị, anh ta chưa từng thấy bộ dạng này ở những phụ nữ trước đây mà anh ta từng gặp. Anh ta kéo tay đang che mặt của cô ra, nhìn thấy cô sợ hãi mở to hai mắt, còn mặt thì đỏ bừng, anh ta nghiêng người về phía trước tìm kiếm những thay đổi tinh tế của cô, mùi thơm thoang thoảng xâm nhập vào mũi của anh ta, hương thơm này trước đây anh ta chưa từng ngửi thấy.
Khuôn mặt của hai người họ rất gần nhau, tim tiểu Niên đập thình thịch.
Dịch Tuấn nhìn cô chằm chằm giống như là anh ta đã nghe thấy điều gì đó, hôm nay cô có chút khác biệt, hoặc là anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ cô như hôm nay. Khuôn mặt cô tròn trịa, mềm mại pha chút mập, hai cánh môi mỏng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu bên cạnh.
Cô lo lắng bụm miệng lại, hàng mi dày không ngừng chớp chớp.
Dịch Tuấn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của cô, môi của cô, cằm của cô, cổ của cô và cuối cùng là nhìn chằm chằm vào ngực của cô, giống như có thứ gì đó đang thu hút anh ta…
Tiểu Niên lo lắng lóe lên vô số tưởng tượng, chẳng lẽ anh ta thích mình? Chẳng lẽ anh ta ở chỗ này muốn cô? Cô nghĩ hôm nay có lẽ cô trốn không thoát.
Dịch Tuấn nhìn vào bộ ngực của cô, càng ngày càng ghé sát vào, cả căn phòng im lặng, dường như chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Vài giây sau, Dịch Tuấn giống như là bị điện giật, nhảy thật xa ra khỏi Tiểu Niên.
“Cô, cô đi ra...” Dịch Tuấn như một đứa trẻ nhìn thấy sâu bướm, tay chân luống cuống hét lên.
“Dịch Tuấn...tôi...tôi...” Tiểu Niên có chút tức giận và có chút thẹn thùng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói, đành phải lúng túng chạy ra ngoài.
Dịch Tuấn nhìn cô chạy ra ngoài, thở phào một hơi, lúc anh ta áp vào ngực của cô, liền nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, lúc tới gần mới phát hiện đó là nhịp tim của anh ta.
Anh ta thật sự bị dọa trước phản ứng nhịp tim của chính mình, anh ta chưa bao giờ có cảm giác này, cô là gì mà làm cho tim anh đập nhanh như vậy? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, anh ta không thích cô một chút nào, cô không phải là khẩu vị ưa thích của anh.
Không phải, không phải, haha, anh ta nhàm chán cười, trong lòng lại hận Nala, nếu không phải vì cô gái đáng chết này, anh sẽ không phải chịu tình cảnh không được chạm vào phụ nữ nhiều ngày như vậy.
Đúng vậy, đúng vậy, anh ta bị giam trong đại lao, mấy ngày không đụng đến phụ nữ, cho nên anh ta coi Tiểu Lan như một người phụ nữ, ách, sự thật thì cô đúng là phụ nữ mà...Anh ta giống như đã hiểu ra, trước đến nay anh ta không coi cô là phụ nữ…
Mới chỉ hai ngày mà thôi, sao lại thèm khát rồi? Dịch Tuấn gục đầu xuống giường lớn.
Rừng nguyên sinh tươi tốt, mênh mông như biển lớn. Trong khu rừng bí ẩn khó lường, rất nhiều lâu đài cổ kính, nếu Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam không đến, tựa hồ tất cả núi rừng nơi đây đang ngủ yên, giống như không có ai quấy rầy.
Những cây đại thụ nối tiếp nhau, giống như một tấm lưới lớn được bao phủ nhiều lớp, nó cũng giống như màu xanh thẫm dưới đáy biển, một tia sáng nhỏ cũng không xuyên vào được.
Thanh Thanh ro rút thân thể, trốn vào trong ngực Đoan Mộc Nam, cô nghĩ tại sao anh lại đưa cô đến nơi tối tăm và đáng sợ như vậy.
Nhìn xa từ ống kính cũng có thể cảm nhận được bao nhiêu yêu thương toát ra từ khuôn mặt.
“Dịch Tuấn, anh đang nhìn gì vậy?” Tiểu Niên cầm bữa sáng đi vào phòng.
“Tất nhiên là chuyện tốt!” Anh ta vui vẻ nói. Nghĩ thầm anh Nam cũng thật là, rõ ràng là nhớ đến muốn chết, vậy mà nhất quyết không chịu nhận nhau, làm khó anh ta hết lần này đến lần khác, sớm đã muốn nắm lấy bàn tay nhỏ của Thanh Thanh, tại sao lại phải tức giận với Nala đại tiểu thư nữa.
“Chuyện tốt gì? Để tôi xem một chút...” Tiểu Lan tò mò bước tới.
“Tối hôm qua không phải là triền miên một trận sao, sao hôm nay lại dậy sớm vậy, có phải là nhịn quá lâu nên...” Anh ta tự lẩm bẩm.
“Là Thanh Thanh sao?” Tiểu Lan phỏng đoán. “Dịch Tuấn, để tôi nhìn một chút!” Tiểu Niên trong lòng cực kỳ hiếu kỳ, Thanh Thanh và Thành tiên sinh đúng là có biến!
“Đi đi, cô nhìn cái gì!”
“Tại sao? Để tôi nhìn chút thôi mà!” Tiểu Niên không biết mình lấy đâu ra lá gan to như vậy, nhào tới trước mặt anh ta muốn chộp lấy.
Dịch Tuấn mặc một chiếc áo ngủ rộng rãi, anh ta đang giơ ống nhòm lên để Tiểu Niên không thể cướp được, trong lúc xô đẩy, Dịch Tuấn để lộ bộ ngực rắn chắc, làn da trắng như tuyết giống như một người phụ nữ được chăm sóc tỉ mỉ, Tiểu Niên mọt tay kéo áo ngủ của anh ta, một ta giơ cao để cướp kính viễn vọng, nhìn thấy vòm ngực gợi cảm của anh ta, đột nhiên cô ý thức được mình có chút thất thố.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ sợ hãi nhưng cũng có vẻ đam mê nhan sắc của anh ta, tóm lại cô bị ngẩn ngơ mất mấy giây…
“Cô gái, nhìn đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Dịch Tuấn trên đỉnh đầu rơi xuống.
“A” Sau khi cô phản ứng lại thì lùi ra một bước, kêu lên một tiếng rồi che mặt lại.
“A cái gì mà a...bớt giả vờ lại cho tôi...” Dịch Tuấn miễn cưỡng đem kính viễn vọng ném sang một bên, chậm rãi sửa sang lại áo ngủ sau đó đến gần cô, ghé sát vào tai cô, quyến rũ nói:
“Đừng nói với tôi, cô chưa từng thấy đàn ông...”
Tiểu Niên cảm giác hơi thở nóng hổi của anh ta phả vào tai, trong nháy mắt đỏ mặt đến mang tai.
Dịch Tuấn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô đột nhiên cảm thấy người này đặc biệt thú vị, anh ta chưa từng thấy bộ dạng này ở những phụ nữ trước đây mà anh ta từng gặp. Anh ta kéo tay đang che mặt của cô ra, nhìn thấy cô sợ hãi mở to hai mắt, còn mặt thì đỏ bừng, anh ta nghiêng người về phía trước tìm kiếm những thay đổi tinh tế của cô, mùi thơm thoang thoảng xâm nhập vào mũi của anh ta, hương thơm này trước đây anh ta chưa từng ngửi thấy.
Khuôn mặt của hai người họ rất gần nhau, tim tiểu Niên đập thình thịch.
Dịch Tuấn nhìn cô chằm chằm giống như là anh ta đã nghe thấy điều gì đó, hôm nay cô có chút khác biệt, hoặc là anh ta chưa bao giờ nhìn kỹ cô như hôm nay. Khuôn mặt cô tròn trịa, mềm mại pha chút mập, hai cánh môi mỏng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn đáng yêu bên cạnh.
Cô lo lắng bụm miệng lại, hàng mi dày không ngừng chớp chớp.
Dịch Tuấn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang đỏ bừng của cô, môi của cô, cằm của cô, cổ của cô và cuối cùng là nhìn chằm chằm vào ngực của cô, giống như có thứ gì đó đang thu hút anh ta…
Tiểu Niên lo lắng lóe lên vô số tưởng tượng, chẳng lẽ anh ta thích mình? Chẳng lẽ anh ta ở chỗ này muốn cô? Cô nghĩ hôm nay có lẽ cô trốn không thoát.
Dịch Tuấn nhìn vào bộ ngực của cô, càng ngày càng ghé sát vào, cả căn phòng im lặng, dường như chỉ có tiếng tim đập thình thịch. Vài giây sau, Dịch Tuấn giống như là bị điện giật, nhảy thật xa ra khỏi Tiểu Niên.
“Cô, cô đi ra...” Dịch Tuấn như một đứa trẻ nhìn thấy sâu bướm, tay chân luống cuống hét lên.
“Dịch Tuấn...tôi...tôi...” Tiểu Niên có chút tức giận và có chút thẹn thùng muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói, đành phải lúng túng chạy ra ngoài.
Dịch Tuấn nhìn cô chạy ra ngoài, thở phào một hơi, lúc anh ta áp vào ngực của cô, liền nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, lúc tới gần mới phát hiện đó là nhịp tim của anh ta.
Anh ta thật sự bị dọa trước phản ứng nhịp tim của chính mình, anh ta chưa bao giờ có cảm giác này, cô là gì mà làm cho tim anh đập nhanh như vậy? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, anh ta không thích cô một chút nào, cô không phải là khẩu vị ưa thích của anh.
Không phải, không phải, haha, anh ta nhàm chán cười, trong lòng lại hận Nala, nếu không phải vì cô gái đáng chết này, anh sẽ không phải chịu tình cảnh không được chạm vào phụ nữ nhiều ngày như vậy.
Đúng vậy, đúng vậy, anh ta bị giam trong đại lao, mấy ngày không đụng đến phụ nữ, cho nên anh ta coi Tiểu Lan như một người phụ nữ, ách, sự thật thì cô đúng là phụ nữ mà...Anh ta giống như đã hiểu ra, trước đến nay anh ta không coi cô là phụ nữ…
Mới chỉ hai ngày mà thôi, sao lại thèm khát rồi? Dịch Tuấn gục đầu xuống giường lớn.
Rừng nguyên sinh tươi tốt, mênh mông như biển lớn. Trong khu rừng bí ẩn khó lường, rất nhiều lâu đài cổ kính, nếu Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam không đến, tựa hồ tất cả núi rừng nơi đây đang ngủ yên, giống như không có ai quấy rầy.
Những cây đại thụ nối tiếp nhau, giống như một tấm lưới lớn được bao phủ nhiều lớp, nó cũng giống như màu xanh thẫm dưới đáy biển, một tia sáng nhỏ cũng không xuyên vào được.
Thanh Thanh ro rút thân thể, trốn vào trong ngực Đoan Mộc Nam, cô nghĩ tại sao anh lại đưa cô đến nơi tối tăm và đáng sợ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.