Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 125:
Honey
19/09/2021
“Có chuyện gì vậy Dịch Tuấn?”
Dịch Tuấn nhìn thấy cô ấy, không nói một lời nào, kéo cánh tay của cô ấy vào phòng mình.
“Aiz, anh làm gì! Làm...làm gì vậy! Dịch Tuấn...Tôi còn đang ủi quần áo!” Tiểu Niên lảo đảo bị anh ta lôi đi.
“Ồn ào!” Dịch Tuấn khó chịu kéo cô về phòng của anh ta, trên đường đi gặp phải đám người hầu, bọn họ đều trợn mắt há mồm.
“Phịch” một tiếng, Dịch Tuấn mở tung phòng, kéo Tiểu Niên vào trong, Tiểu Niên sợ ngây người, anh ta mặc áo ngủ như vậy, kéo cô ấy vào đây là muốn làm gì?
Đột nhiên cô ấy cảm thấy Dịch Tuấn lúc này thật nam tính, hình ảnh công tử ca bình thường hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn. Dịch Tuấn bước vào phòng, anh ta lật tung tủ của cô, tìm được một chiếc áo khoác mà anh ta cho là ấm nhất, đưa cho cô mặc vào và nói:
“Bây giờ cô đi đến khách sạn York trên trấn chờ tôi ngay lập tức, không có lệnh của tôi không được phép trở về!”
“Tại sao tôi phải đến đó? Chờ… chờ anh làm gì?” Tiểu Niên hơi đỏ mặt hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Bao giờ thì anh đến?”
“Hôm nay tôi không về được sao?” Nhân lúc anh nói cô mặc quần áo, cái miệng nhỏ của cô hỏi hết câu này đến câu khác.
“Phiền phức quá, bảo cô đi thì cô đi đi!” Anh ta nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong áo khoác của cô, “Giữ liên lạc!”
Sau đó lôi cô đi ra ngoài.
Tiểu Niên mặc một chiếc tạp dề màu trắng bên trong và khoác một chiếc áo khoác dài bên ngoài, cứ như vậy bị anh ta đưa ra ngoài lâu đài, gọi tài xế đưa cô đi ngay lập tức.
Nhìn chiếc xe rời đi, Dịch Tuấn an tâm hơn nhiều, anh ta cấp tốc chạy về phòng, thay đổi quần áo, sắp xếp súng ống sau đó cùng mấy người Vân Lôi đến phòng họp, bắt đầu lên phương án phòng ngự chi tiết….
…..
Trong phủ Bố Lặc rất bận rộn, từng đội người đang chuẩn bị vũ khí, lau súng và đạn cẩn thận.
Bố Bố Lặc Ngạc nhìn xung quanh, ngoắc ngoắc tay với thủ hạ của mình, kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Cậu bố trí cho tôi một vài người đáng tin cậy, bố trí một tay súng bắn tỉa, nhìn thấy Đoan Mộc Nam xuất hiện liền bắn vào đầu hắn ta cho tôi!”
“Đây, đây là ý của bá vương à?” Người kia kinh ngạc, hắn ta biết nhiệm vụ lần này chỉ dạy dỗ một chút, chứ bá vương không ra lệnh giết người.
“Sao vậy? Không tin tôi?”
“Vâng, ngài Bố Lặc!” người kia kinh sợ, hắn ta đâu dám đắc tội với ác thú giết người không chớp mắt này.
Bố Bố Lặc Ngạc phất phất tay ra hiệu để hắn ta lui xuống chuẩn bị cẩn thận, ánh mắt hung ác nhìn về phía phòng ngủ Nala, lần này hắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cô ta!
Nala thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi theo đoàn quân của cha cô ta xuất phát, Gemma thì kéo một chiếc rương đi đi lại lại, đó chính là khẩu súng bắn tỉa W2000 do Nala chuẩn bị, chỉ cần người phụ nữ kia dám xuất hiện trong lâu đài, cô ta sẽ để cho người phụ nữ kia chết không có chỗ chôn.
Bố Lặc bá vương liếc nhìn cô ta và hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Đây là món quà con chuẩn bị cho người phụ nữ đó!” Nala híp mắt nói, thầm nghĩ lần này cô ta sẽ bắn Ngôn Thanh Thanh thành tổ ong vò vẽ.
Bố Lặc bá vương hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa!
……
Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh ở trong ngôi nhà trên cây rất yên tĩnh và ấm cúng, bài hát đang được vang lên trong căn nhà nhỏ.
Anh không biết em
Nhưng muốn ở bên em
Tìm hiểu rõ về em
Nhưng không thể nói
Luôn lừa dối em
Không cách nào đáp trả em
Trò chơi vĩnh viễn chỉ là trò chơi
Một ngày sẽ kết thúc
Đáp lấy con tàu trở về nhà….
Giọng hát gợi cảm, hơi khàn của Glen Hanside tràn ngập không khí trong phòng.
Thanh Thanh nép vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của Đoan Mộc Nam, thưởng thức âm nhạc, chọc phá những ngón tay hoàn hảo của anh! Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng nõn của cô thành quyền, cẩn thận ngắm nhìn.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Đoan Mộc nam mỉm cười nói: “Em đoán xem?”
“Đang xem tướng sao?”
“Ừm, anh đang xem, anh và em đẻ bao nhiêu bảo bảo!”
Thanh Thanh ngồi xuống, trên mặt là nụ cười hạnh phúc: “Bao nhiêu?”
“Ước lượng một chút, không dưới mười!”
Thanh Thanh nghe vậy cười khúc khích: “Anh xem em là heo nái sao?”
“Heo nái không tốt à? Nếu em là heo nái, không phải anh sẽ là heo đực à?”
“Không, em không muốn trở thành một người mẹ đâu.”
“Vậy em muốn trở thành cái gì?”
“Không phải trước kia anh đã nói...anh muốn trở thành cái gì sao?” Thanh Thanh đảo đôi mắt đen nhánh, nhịn cười hỏi.
“Anh nói muốn trở thành cái gì?”
“Bật mí cho anh một chút...” Thanh Thanh vươn tay giữa cổ, lấy ra chiếc dây chuyền, là chiếc nhẫn kim cương hình thiên nga, cô xâu nó vào một sợi dây chuyền và treo lên cổ.
Đoan Mộc Nam cười hạnh phúc, để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp.
“Haha, đúng nha, anh sẽ là con thiên nga đực duy nhất trong cuộc đời em! Em mãi mãi là công chúa thiên nga ưu nhã cao quý của anh.”
Thanh Thanh mỉm cười và ôm anh một lần nữa.
Đoan Mộc Nam hôn lên trán cô, ôn nhu nói:
“Thanh Thanh, Cảm ơn em đã đến bên đời anh, khiến anh cảm thấy cuộc đời này mình không đơn độc!”
“METOO” Thanh Thanh cười nói!
Hai người ăn ý hôn nhẹ một cái lên môi đối phương.
Đoan Mộc Nam nhân lúc cô chủ động, ôm cô thật chặt, hôn một cái thật cuồng nhiệt!
Trong lúc vô tình, Đoan Mộc Nam nhìn lướt qua bầu trời bên ngoài cửa kính, bầu trời màu xanh lam đang bay lên một tầng khói mỏng, Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đặt người yêu trong ngực xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vài giây!
“Nam, có chuyện gì vậy?” Thanh Thanh nhìn bộ dáng cảnh giác của anh, bất an hỏi!
“Thanh Thanh, xem ra chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!” Anh quay lại nhìn cô và nói, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến Thanh Thanh cảm thấy lo lắng không giải thích được, như thể có điều gì đó không hay sắp xảy ra….
Dịch Tuấn nhìn thấy cô ấy, không nói một lời nào, kéo cánh tay của cô ấy vào phòng mình.
“Aiz, anh làm gì! Làm...làm gì vậy! Dịch Tuấn...Tôi còn đang ủi quần áo!” Tiểu Niên lảo đảo bị anh ta lôi đi.
“Ồn ào!” Dịch Tuấn khó chịu kéo cô về phòng của anh ta, trên đường đi gặp phải đám người hầu, bọn họ đều trợn mắt há mồm.
“Phịch” một tiếng, Dịch Tuấn mở tung phòng, kéo Tiểu Niên vào trong, Tiểu Niên sợ ngây người, anh ta mặc áo ngủ như vậy, kéo cô ấy vào đây là muốn làm gì?
Đột nhiên cô ấy cảm thấy Dịch Tuấn lúc này thật nam tính, hình ảnh công tử ca bình thường hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn. Dịch Tuấn bước vào phòng, anh ta lật tung tủ của cô, tìm được một chiếc áo khoác mà anh ta cho là ấm nhất, đưa cho cô mặc vào và nói:
“Bây giờ cô đi đến khách sạn York trên trấn chờ tôi ngay lập tức, không có lệnh của tôi không được phép trở về!”
“Tại sao tôi phải đến đó? Chờ… chờ anh làm gì?” Tiểu Niên hơi đỏ mặt hỏi.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Bao giờ thì anh đến?”
“Hôm nay tôi không về được sao?” Nhân lúc anh nói cô mặc quần áo, cái miệng nhỏ của cô hỏi hết câu này đến câu khác.
“Phiền phức quá, bảo cô đi thì cô đi đi!” Anh ta nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong áo khoác của cô, “Giữ liên lạc!”
Sau đó lôi cô đi ra ngoài.
Tiểu Niên mặc một chiếc tạp dề màu trắng bên trong và khoác một chiếc áo khoác dài bên ngoài, cứ như vậy bị anh ta đưa ra ngoài lâu đài, gọi tài xế đưa cô đi ngay lập tức.
Nhìn chiếc xe rời đi, Dịch Tuấn an tâm hơn nhiều, anh ta cấp tốc chạy về phòng, thay đổi quần áo, sắp xếp súng ống sau đó cùng mấy người Vân Lôi đến phòng họp, bắt đầu lên phương án phòng ngự chi tiết….
…..
Trong phủ Bố Lặc rất bận rộn, từng đội người đang chuẩn bị vũ khí, lau súng và đạn cẩn thận.
Bố Bố Lặc Ngạc nhìn xung quanh, ngoắc ngoắc tay với thủ hạ của mình, kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Cậu bố trí cho tôi một vài người đáng tin cậy, bố trí một tay súng bắn tỉa, nhìn thấy Đoan Mộc Nam xuất hiện liền bắn vào đầu hắn ta cho tôi!”
“Đây, đây là ý của bá vương à?” Người kia kinh ngạc, hắn ta biết nhiệm vụ lần này chỉ dạy dỗ một chút, chứ bá vương không ra lệnh giết người.
“Sao vậy? Không tin tôi?”
“Vâng, ngài Bố Lặc!” người kia kinh sợ, hắn ta đâu dám đắc tội với ác thú giết người không chớp mắt này.
Bố Bố Lặc Ngạc phất phất tay ra hiệu để hắn ta lui xuống chuẩn bị cẩn thận, ánh mắt hung ác nhìn về phía phòng ngủ Nala, lần này hắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cô ta!
Nala thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi theo đoàn quân của cha cô ta xuất phát, Gemma thì kéo một chiếc rương đi đi lại lại, đó chính là khẩu súng bắn tỉa W2000 do Nala chuẩn bị, chỉ cần người phụ nữ kia dám xuất hiện trong lâu đài, cô ta sẽ để cho người phụ nữ kia chết không có chỗ chôn.
Bố Lặc bá vương liếc nhìn cô ta và hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Đây là món quà con chuẩn bị cho người phụ nữ đó!” Nala híp mắt nói, thầm nghĩ lần này cô ta sẽ bắn Ngôn Thanh Thanh thành tổ ong vò vẽ.
Bố Lặc bá vương hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa!
……
Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh ở trong ngôi nhà trên cây rất yên tĩnh và ấm cúng, bài hát đang được vang lên trong căn nhà nhỏ.
Anh không biết em
Nhưng muốn ở bên em
Tìm hiểu rõ về em
Nhưng không thể nói
Luôn lừa dối em
Không cách nào đáp trả em
Trò chơi vĩnh viễn chỉ là trò chơi
Một ngày sẽ kết thúc
Đáp lấy con tàu trở về nhà….
Giọng hát gợi cảm, hơi khàn của Glen Hanside tràn ngập không khí trong phòng.
Thanh Thanh nép vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của Đoan Mộc Nam, thưởng thức âm nhạc, chọc phá những ngón tay hoàn hảo của anh! Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng nắm bàn tay trắng nõn của cô thành quyền, cẩn thận ngắm nhìn.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Đoan Mộc nam mỉm cười nói: “Em đoán xem?”
“Đang xem tướng sao?”
“Ừm, anh đang xem, anh và em đẻ bao nhiêu bảo bảo!”
Thanh Thanh ngồi xuống, trên mặt là nụ cười hạnh phúc: “Bao nhiêu?”
“Ước lượng một chút, không dưới mười!”
Thanh Thanh nghe vậy cười khúc khích: “Anh xem em là heo nái sao?”
“Heo nái không tốt à? Nếu em là heo nái, không phải anh sẽ là heo đực à?”
“Không, em không muốn trở thành một người mẹ đâu.”
“Vậy em muốn trở thành cái gì?”
“Không phải trước kia anh đã nói...anh muốn trở thành cái gì sao?” Thanh Thanh đảo đôi mắt đen nhánh, nhịn cười hỏi.
“Anh nói muốn trở thành cái gì?”
“Bật mí cho anh một chút...” Thanh Thanh vươn tay giữa cổ, lấy ra chiếc dây chuyền, là chiếc nhẫn kim cương hình thiên nga, cô xâu nó vào một sợi dây chuyền và treo lên cổ.
Đoan Mộc Nam cười hạnh phúc, để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp.
“Haha, đúng nha, anh sẽ là con thiên nga đực duy nhất trong cuộc đời em! Em mãi mãi là công chúa thiên nga ưu nhã cao quý của anh.”
Thanh Thanh mỉm cười và ôm anh một lần nữa.
Đoan Mộc Nam hôn lên trán cô, ôn nhu nói:
“Thanh Thanh, Cảm ơn em đã đến bên đời anh, khiến anh cảm thấy cuộc đời này mình không đơn độc!”
“METOO” Thanh Thanh cười nói!
Hai người ăn ý hôn nhẹ một cái lên môi đối phương.
Đoan Mộc Nam nhân lúc cô chủ động, ôm cô thật chặt, hôn một cái thật cuồng nhiệt!
Trong lúc vô tình, Đoan Mộc Nam nhìn lướt qua bầu trời bên ngoài cửa kính, bầu trời màu xanh lam đang bay lên một tầng khói mỏng, Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đặt người yêu trong ngực xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vài giây!
“Nam, có chuyện gì vậy?” Thanh Thanh nhìn bộ dáng cảnh giác của anh, bất an hỏi!
“Thanh Thanh, xem ra chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt!” Anh quay lại nhìn cô và nói, vẻ mặt nghiêm túc đó khiến Thanh Thanh cảm thấy lo lắng không giải thích được, như thể có điều gì đó không hay sắp xảy ra….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.