Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 200:
Honey
09/11/2021
Nếu không phải nhóm người hầu nói anh đã ăn mặc chỉnh tề thì Allen cũng không xông vào mà không gõ cửa như vậy!
Anh ta sờ trán, xấu hổ nghĩ, không phải bác sĩ nói tác dụng thuốc không quá mạnh sao?
Tại sao giày vò cả một đêm vẫn chưa xong?
Khuôn mặt râu quai nón nhếch mép, nở một nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng đi vào phòng họp!
Mở cửa bước vào, nhìn thấy những nhân vật quan trọng đều hướng ánh mắt về anh ta!
Anh ta ra hiệu để quản gia mang cà phê lên.
Mọi người không biết đây là ý gì.
A Hổ ngồi gần cửa, anh ta cầm áo Allen giật giật hỏi: “Anh Nam đâu?”
Allen trừng mắt và buồn cười nói: “Người ta là một viên thuốc giải độc rất tốt!”
Câu nói này tới tai Minh Nhất, trên đầu quấn đầy băng gạc, khuôn mặt u á, thật khiến cho người ta không nhịn được cười, giống như phụ nữ đến tháng, A Hổ thầm cười anh ấy bao nhiêu lần rồi.
Minh Nhất nghe những lời này của Allen thì hiểu rõ anh ta có ý gì.
Ngay cả A Hổ đều cho Minh Nhất một ánh nhìn đồng tình, đêm qua mọi người đều biết chuyện gì xảy ra với anh ấy và Nala.
Nhưng mà cuộc đời đúng là khác biệt lớn, Thanh Thanh có Nam, còn Minh Nhất thì sao?
Mềm không được, cứng không xong, A Hổ tìm phụ nữ nhưng anh ấy không muốn, thật cmn giống một người đàn ông sắt đá không có cảm xúc và ham muốn!
Vì vậy A Hổ cảm thấy có một chút thông cảm, nói đúng hơn là thương hại.
Thanh Thanh thực sự xấu hổ khi bị Allen nhìn thấy cô và Đoan Mộc Nam đang quấn quýt một chỗ như vậy!
Vội vàng đẩy Đoan Mộc Nam ra.
Nhưng Đoan Mộc Nam ôm cô như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh không nghe người ta nói mọi người đang chờ sao?” Thanh Thanh tức giận.
“Vậy thì em cũng nghe người ta nói muốn mời bọn họ uống cà phê chứ, anh không muốn quấy rầy bọn họ!”
“Anh, anh đứng lên cho em!”
“Em còn chưa thưởng cho anh!”
“Không muốn!”
“Anh thật sự kém vậy sao?”
“Đúng, đúng, đúng, anh rất kém cỏi thì sao?” Vừa nói xong Thanh Thanh có chút hối hận! Người đàn ông này không phải muốn cô nói như vậy sao.
Đoan Mộc Nam không nói lời nào, trực tiếp hành động.
“A, đừng, đừng, em xin anh … đừng mà ...”
“Bây giờ biết cầu xin rồi? Đã quá muộn ...”
Ngay khi Đoan Mộc Nam lật chăn bông lên, cả người lao vào cuộc chiến, Thanh Thanh kêu cứu: “A, ĐOan Mộc nam, anh lưu manh, buông ra ...đi ra...không muốn ….không muốn….”
“Em còn không biết tổ tiên của anh là hắc đạo, lưu manh sao?”
Dưới sức mạnh mãnh liệt của anh, Thanh Thanh chỉ muốn anh dừng lại và rời đi, mà không nhận ra giọng nói của cô ấy lại lọt vào tai người khác ... đó!
Có lẽ Allen đóng cửa phòng không kỹ, phòng họp cách phòng này không xa lắm, A hổ và Allen ngồi ở cửa phòng họp, tay cầm ly cà phê hơi run.
Những tiếng hét đó truyền vào cuộc họp, mặc dù không lớn lắm nhưng biểu cảm của người có đôi tai nhạy bén đã thay đổi rõ ràng.
Tình hình thế nào, đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có một vị tiền bối ngồi cạnh bàn tay đang run rẩy, một hơi uống cạnh ly cà phê, dường như vẫn chưa dập tắt được cơn khát, lúng túng hét lên: “Thêm một ly nữa!”
Allen cắn ngón tay của mình, vẻ mặt kỳ quái đứng dậy đóng cửa phòng họp.
Nhíu mày nói: “Đó là chuyện tốt, đúng vậy!”Ngồi ở đó toàn là thuộc hạ từng sống chết với Đoan Mộc Nam hoặc Đoan Mộc Cầu, tuổi của Đoan Mộc Nam không còn nhỏ, chuyện như vậy là bình thường, thật muốn có một người kế thừa!
Dường như sau thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, cuối cùng mọi người cũng nghe thấy tiếng bước chân ổn định bên ngoài phòng họp, mọi người lập tức ngồi vào đúng vị trí của mình.
Đoan Mộc Nam vừa đi, có ba bốn người giúp việc vây quanh để chỉnh đón quần áo cho anh, đến cửa phòng họp mới lui ra.
Đoan Mộc Nam kéo cà vạt, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Giống như một vương giả bước vào phòng họp, cuốn theo một luồng khí mạnh mẽ.
Trong mắt các nữ tử, nụ cười đó thực sự quá quyến rũ, cùng dáng người cường tráng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ, các nhân viên nữ đều vươn cổ ra, hy vọng được anh chú ý.
Allen lên tiếng giải tỏa không khí: “Nam, mọi người đã sắp xếp tài liệu, cậu xem một chút cái nào muốn mang về, cái nào muốn bán đi ...”
“Ừm!” Đoan Mộc Nam nhẹ đáp một tiếng, ngồi vào vị trí giữa bàn.
“Louise.” Ellen chỉ tay về phía một nữ giám đốc điều hành tóc vàng cách anh không xa.
“A, nha ...” Có lẽ bị thân hình đẹp trai ưu nhã của Đoan Mộc Nam hấp dẫn, dù ngồi ở vị trí cao, kinh nghiệm phong phú mỹ nhân này cũng bị thất thần.
Điều chỉnh giọng nói, bình tĩnh lại, đứng dậy đưa tài liệu lên.
“Nam thiếu, ngài có XX mét vuông đất ở XX, mười hai biệt thự bất động sản, hai mươi chiếc xe thể thao RV các loại, thu nhập ròng các loại đầu tư là XX tỷ, sưu tập XX đồ cổ ...”
Louise đọc rõ ràng thông tin mình đang nắm giữ, mấy phút sau đọc hết tài sản, cuối cùng hỏi: "Nam thiếu! Thông tin trên là tài sản và cổ phần của anh ở nước A, anh xem cần chuyển những gì?"
Đoan Mộc Nam lắng nghe, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lâu đài cùng cung điện Alice chuyển cho Allen! Tiền mặt chuyển đến chỗ ông nội tôi, các bất động sản, xe hơi và đổ cổ chuyển về nước cho tôi ...”
Anh ta sờ trán, xấu hổ nghĩ, không phải bác sĩ nói tác dụng thuốc không quá mạnh sao?
Tại sao giày vò cả một đêm vẫn chưa xong?
Khuôn mặt râu quai nón nhếch mép, nở một nụ cười xấu xa, nhẹ nhàng đi vào phòng họp!
Mở cửa bước vào, nhìn thấy những nhân vật quan trọng đều hướng ánh mắt về anh ta!
Anh ta ra hiệu để quản gia mang cà phê lên.
Mọi người không biết đây là ý gì.
A Hổ ngồi gần cửa, anh ta cầm áo Allen giật giật hỏi: “Anh Nam đâu?”
Allen trừng mắt và buồn cười nói: “Người ta là một viên thuốc giải độc rất tốt!”
Câu nói này tới tai Minh Nhất, trên đầu quấn đầy băng gạc, khuôn mặt u á, thật khiến cho người ta không nhịn được cười, giống như phụ nữ đến tháng, A Hổ thầm cười anh ấy bao nhiêu lần rồi.
Minh Nhất nghe những lời này của Allen thì hiểu rõ anh ta có ý gì.
Ngay cả A Hổ đều cho Minh Nhất một ánh nhìn đồng tình, đêm qua mọi người đều biết chuyện gì xảy ra với anh ấy và Nala.
Nhưng mà cuộc đời đúng là khác biệt lớn, Thanh Thanh có Nam, còn Minh Nhất thì sao?
Mềm không được, cứng không xong, A Hổ tìm phụ nữ nhưng anh ấy không muốn, thật cmn giống một người đàn ông sắt đá không có cảm xúc và ham muốn!
Vì vậy A Hổ cảm thấy có một chút thông cảm, nói đúng hơn là thương hại.
Thanh Thanh thực sự xấu hổ khi bị Allen nhìn thấy cô và Đoan Mộc Nam đang quấn quýt một chỗ như vậy!
Vội vàng đẩy Đoan Mộc Nam ra.
Nhưng Đoan Mộc Nam ôm cô như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh không nghe người ta nói mọi người đang chờ sao?” Thanh Thanh tức giận.
“Vậy thì em cũng nghe người ta nói muốn mời bọn họ uống cà phê chứ, anh không muốn quấy rầy bọn họ!”
“Anh, anh đứng lên cho em!”
“Em còn chưa thưởng cho anh!”
“Không muốn!”
“Anh thật sự kém vậy sao?”
“Đúng, đúng, đúng, anh rất kém cỏi thì sao?” Vừa nói xong Thanh Thanh có chút hối hận! Người đàn ông này không phải muốn cô nói như vậy sao.
Đoan Mộc Nam không nói lời nào, trực tiếp hành động.
“A, đừng, đừng, em xin anh … đừng mà ...”
“Bây giờ biết cầu xin rồi? Đã quá muộn ...”
Ngay khi Đoan Mộc Nam lật chăn bông lên, cả người lao vào cuộc chiến, Thanh Thanh kêu cứu: “A, ĐOan Mộc nam, anh lưu manh, buông ra ...đi ra...không muốn ….không muốn….”
“Em còn không biết tổ tiên của anh là hắc đạo, lưu manh sao?”
Dưới sức mạnh mãnh liệt của anh, Thanh Thanh chỉ muốn anh dừng lại và rời đi, mà không nhận ra giọng nói của cô ấy lại lọt vào tai người khác ... đó!
Có lẽ Allen đóng cửa phòng không kỹ, phòng họp cách phòng này không xa lắm, A hổ và Allen ngồi ở cửa phòng họp, tay cầm ly cà phê hơi run.
Những tiếng hét đó truyền vào cuộc họp, mặc dù không lớn lắm nhưng biểu cảm của người có đôi tai nhạy bén đã thay đổi rõ ràng.
Tình hình thế nào, đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, có một vị tiền bối ngồi cạnh bàn tay đang run rẩy, một hơi uống cạnh ly cà phê, dường như vẫn chưa dập tắt được cơn khát, lúng túng hét lên: “Thêm một ly nữa!”
Allen cắn ngón tay của mình, vẻ mặt kỳ quái đứng dậy đóng cửa phòng họp.
Nhíu mày nói: “Đó là chuyện tốt, đúng vậy!”Ngồi ở đó toàn là thuộc hạ từng sống chết với Đoan Mộc Nam hoặc Đoan Mộc Cầu, tuổi của Đoan Mộc Nam không còn nhỏ, chuyện như vậy là bình thường, thật muốn có một người kế thừa!
Dường như sau thời gian dài đằng đẵng chờ đợi, cuối cùng mọi người cũng nghe thấy tiếng bước chân ổn định bên ngoài phòng họp, mọi người lập tức ngồi vào đúng vị trí của mình.
Đoan Mộc Nam vừa đi, có ba bốn người giúp việc vây quanh để chỉnh đón quần áo cho anh, đến cửa phòng họp mới lui ra.
Đoan Mộc Nam kéo cà vạt, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện.
Giống như một vương giả bước vào phòng họp, cuốn theo một luồng khí mạnh mẽ.
Trong mắt các nữ tử, nụ cười đó thực sự quá quyến rũ, cùng dáng người cường tráng cùng khuôn mặt tuyệt mỹ, các nhân viên nữ đều vươn cổ ra, hy vọng được anh chú ý.
Allen lên tiếng giải tỏa không khí: “Nam, mọi người đã sắp xếp tài liệu, cậu xem một chút cái nào muốn mang về, cái nào muốn bán đi ...”
“Ừm!” Đoan Mộc Nam nhẹ đáp một tiếng, ngồi vào vị trí giữa bàn.
“Louise.” Ellen chỉ tay về phía một nữ giám đốc điều hành tóc vàng cách anh không xa.
“A, nha ...” Có lẽ bị thân hình đẹp trai ưu nhã của Đoan Mộc Nam hấp dẫn, dù ngồi ở vị trí cao, kinh nghiệm phong phú mỹ nhân này cũng bị thất thần.
Điều chỉnh giọng nói, bình tĩnh lại, đứng dậy đưa tài liệu lên.
“Nam thiếu, ngài có XX mét vuông đất ở XX, mười hai biệt thự bất động sản, hai mươi chiếc xe thể thao RV các loại, thu nhập ròng các loại đầu tư là XX tỷ, sưu tập XX đồ cổ ...”
Louise đọc rõ ràng thông tin mình đang nắm giữ, mấy phút sau đọc hết tài sản, cuối cùng hỏi: "Nam thiếu! Thông tin trên là tài sản và cổ phần của anh ở nước A, anh xem cần chuyển những gì?"
Đoan Mộc Nam lắng nghe, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Lâu đài cùng cung điện Alice chuyển cho Allen! Tiền mặt chuyển đến chỗ ông nội tôi, các bất động sản, xe hơi và đổ cổ chuyển về nước cho tôi ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.