Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 90:
Honey
26/08/2021
Giờ phút này, cả người Thanh Thanh dường như rỗng tuếch, cô đột nhiên cảm thấy mình mang tội ác tày trời, chuyện hôm nay tất cả đều do cô mà ra, là cô hại chết cha anh, là cô đã làm cho một sinh mệnh quý giá từ đây biến mất, cả đời này cô sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, thống khổ suốt đời….
Cô không biết mình đã rời đi trong đêm đó như thế nào, nhưng bóng tối ma quái đêm đó vẫn in sâu trong tâm trí cô, cứ lởn vởn giống như cảm giác tội lỗi trong lòng cô.
Xúc động duy nhất của cô là muốn hỏi Minh Nhất một câu, tại sao muốn giết cha Lương, nhưng sau đó cô biết tin Minh Nhất đã lẩn trốn sang nước A.
Ròng rã một tuần cô đều ở nhà, hoang mang không muốn làm gì, cô không biết còn bao nhiêu kiên trì để đi tìm người cô yêu, cô không muốn làm tổn thương những người bên cạnh, càng không muốn những người bên cạnh mình mất mạng vì mình, bài học cay đắng đã đánh gục mọi niềm tin của cô.
Sau này cô sẽ đối mặt với Lương Hân Văn như thế nào?
Chuông điện thoại bên cạnh gối vang lên, Thanh Thanh do dự rất lâu, là Cố Nguyên Thượng, mỗi ngày chủ nhật hầu như anh ta đều gọi cho cô, nhưng cô không nghe máy, cô không biết mình nên nói gì, điện thoại ngừng, không lâu lại có một tin nhắn đến: “Không phiền nếu anh lên lầu chứ?”
Thanh Thanh sửng sốt, chẳng lẽ anh ta đang ở dưới lầu sao?
Phòng của Thanh Thanh ở tầng hai, cửa sổ hướng ra phía bên trái của cửa ra vào, dưới cửa sổ có một con hẻm rộng, cô nghiêng người ra ngoài cửa sổ, thấy một xe hơi sang trọng đậu dưới con hẻm, cô cảm thấy hoảng hốt, trước kia Đoan Mộc Nam cũng thường dừng xe ở chỗ này, vì cô không thích anh đỗ xe trước cổng chính, quá chói mắt, sau đó anh thường đỗ xe ở con hẻm này, ở đây nhìn xuống cửa sổ liền biết anh đã đến hay chưa và nhìn thấy bóng dáng của anh.
Trong lúc Thanh Thanh đang miên man, Cố Nguyên Thượng đã bước ra khỏi xe, dáng người cao quý, động tác sang trọng đầy quyến rũ và trưởng thành. Anh ta xuống xe và nhìn lên cửa sổ nhà Thanh Thanh, đôi mắt đen bóng, thần thái rạng rỡ, mỉm cười với Thanh Thanh, hành động cử chỉ của anh ta nồng đậm vị nam tính..
Thanh Thanh tóc tai rối bù vội vã chạy xuống lầu, đứng trước mặt Cố Nguyên Thượng thở hồng hộc.
“Cố...Cố thiếu, sao anh tới đây?”
Cô nhớ tới lần đầu tiên Đoan Mộc Nam đến, cô cũng lo lắng thấp thỏm như vậy, thế nhưng hôm nay lại khác, hôm nay dù có vội vàng cũng không có cảm giác nhớ nhung, cô không nghĩ đến Cố Nguyên Thượng lại đến nơi này, cô sợ rằng anh ta sẽ làm điều gì đó gây chú ý.
Cô không muốn mọi người biết cô có quan hệ gì với anh ta. Nhất là Ngôn Tiểu Lan, cô sợ bà trông thấy, trong lòng sẽ mong chờ.
Cố Nguyên Thường lắc lắc điện thoại trong tay:
“Ai bảo em không nghe máy?” Câu nói này có chút không hợp với thân phận và khí chất của anh ta.
“Tôi...tôi sẽ giải thích cho anh...” Thanh Thanh cúi đầu nhẹ nhàng nói, cô vừa mới rời giường, có một cơn gió thổi tới làm cô có chút lạnh, ôm chặt hai cánh tay của mình.
Cố Nguyên Thượng thấy khuôn mặt gầy gò của cô, trong lòng nổi lên từng tia đau lòng.
“Thanh Thanh, anh biết suy nghĩ của em, làm ơn đừng ôm mọi chuyện lên người được không?” Cố Nguyên Thượng nói, nhìn độc tác của cô, bây giờ là đầu mùa đông, cô mặc một chiếc váy mỏng như vậy chạy ra gặp anh ta, không sợ bị đông cứng sao? Bình tĩnh lại, anh ta cởi áo khoác khoác lên người cô, Thanh Thanh chạm phải hơi ấm trên quần áo và hơi thở của một người đàn ông xa lan, giống như bị điện giật, vội vàng tránh đi….
“Cố thiếu...không, không cần….” Phản ứng theo bản năng như vậy khiến cô cũng cảm thấy kinh ngạc, hóa ra ngoại trừ Đoan Mộc Nam, dường như rất khó để cho người khác dựa vào.
Trong mắt Cố Nguyên Thượng lóe lên một tia kỳ lạ, đôi mắt thâm trầm của anh ta ngay lập tức chìm xuống, anh ta nở nụ cười nhàn nhạt:
“Sao không mời anh vào nhà?”
Thanh Thanh có vẻ ngượng ngùng: “Anh có chuyện gì không?”
Cố Nguyên Thượng từ giễu, cô kiêng kỵ anh vậy sao?
“Thanh Thanh, anh muốn nói với em một chuyện, là chuyện mà em quan tâm nhất, nhưng em đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh nói chưa?”
“Chuyện gì vậy?” Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, giống như có ma lực hút cô lại, đôi mắt ấy mang theo tất cả tâm tư và mong muốn của người đàn ông mà cô không thể nhìn thấy.
“Anh đã tìm được Đoan Mộc Nam đang ở đâu...” Cố Nguyên Thượng nhìn cô nói, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ phức tạp, Thanh Thanh cảm giác cô đang từ từ chìm vào chốn hẻo lánh không đáy, thế nhưng cô không thể nào kiểm soát được, chỉ cần là sự việc liên quan đến Đoan Mộc Nam, cô liền không thể khống chế muốn lao về phía trước…
“Anh...làm sao anh biết?”
“Bởi vì trên đời này, còn có một người phụ nữ yêu anh ta như em...” Ánh mắt của anh ta rốt cuộc cũng rời khỏi cô, Thanh Thanh cảm thấy trên người anh ta toát lên một nỗi buồn và cô đơn không giải thích được.
“Là ai?” Mặc dù hỏi nhưng trong lòng cô tựa hồ đã có câu trả lời.
Cô không biết mình đã rời đi trong đêm đó như thế nào, nhưng bóng tối ma quái đêm đó vẫn in sâu trong tâm trí cô, cứ lởn vởn giống như cảm giác tội lỗi trong lòng cô.
Xúc động duy nhất của cô là muốn hỏi Minh Nhất một câu, tại sao muốn giết cha Lương, nhưng sau đó cô biết tin Minh Nhất đã lẩn trốn sang nước A.
Ròng rã một tuần cô đều ở nhà, hoang mang không muốn làm gì, cô không biết còn bao nhiêu kiên trì để đi tìm người cô yêu, cô không muốn làm tổn thương những người bên cạnh, càng không muốn những người bên cạnh mình mất mạng vì mình, bài học cay đắng đã đánh gục mọi niềm tin của cô.
Sau này cô sẽ đối mặt với Lương Hân Văn như thế nào?
Chuông điện thoại bên cạnh gối vang lên, Thanh Thanh do dự rất lâu, là Cố Nguyên Thượng, mỗi ngày chủ nhật hầu như anh ta đều gọi cho cô, nhưng cô không nghe máy, cô không biết mình nên nói gì, điện thoại ngừng, không lâu lại có một tin nhắn đến: “Không phiền nếu anh lên lầu chứ?”
Thanh Thanh sửng sốt, chẳng lẽ anh ta đang ở dưới lầu sao?
Phòng của Thanh Thanh ở tầng hai, cửa sổ hướng ra phía bên trái của cửa ra vào, dưới cửa sổ có một con hẻm rộng, cô nghiêng người ra ngoài cửa sổ, thấy một xe hơi sang trọng đậu dưới con hẻm, cô cảm thấy hoảng hốt, trước kia Đoan Mộc Nam cũng thường dừng xe ở chỗ này, vì cô không thích anh đỗ xe trước cổng chính, quá chói mắt, sau đó anh thường đỗ xe ở con hẻm này, ở đây nhìn xuống cửa sổ liền biết anh đã đến hay chưa và nhìn thấy bóng dáng của anh.
Trong lúc Thanh Thanh đang miên man, Cố Nguyên Thượng đã bước ra khỏi xe, dáng người cao quý, động tác sang trọng đầy quyến rũ và trưởng thành. Anh ta xuống xe và nhìn lên cửa sổ nhà Thanh Thanh, đôi mắt đen bóng, thần thái rạng rỡ, mỉm cười với Thanh Thanh, hành động cử chỉ của anh ta nồng đậm vị nam tính..
Thanh Thanh tóc tai rối bù vội vã chạy xuống lầu, đứng trước mặt Cố Nguyên Thượng thở hồng hộc.
“Cố...Cố thiếu, sao anh tới đây?”
Cô nhớ tới lần đầu tiên Đoan Mộc Nam đến, cô cũng lo lắng thấp thỏm như vậy, thế nhưng hôm nay lại khác, hôm nay dù có vội vàng cũng không có cảm giác nhớ nhung, cô không nghĩ đến Cố Nguyên Thượng lại đến nơi này, cô sợ rằng anh ta sẽ làm điều gì đó gây chú ý.
Cô không muốn mọi người biết cô có quan hệ gì với anh ta. Nhất là Ngôn Tiểu Lan, cô sợ bà trông thấy, trong lòng sẽ mong chờ.
Cố Nguyên Thường lắc lắc điện thoại trong tay:
“Ai bảo em không nghe máy?” Câu nói này có chút không hợp với thân phận và khí chất của anh ta.
“Tôi...tôi sẽ giải thích cho anh...” Thanh Thanh cúi đầu nhẹ nhàng nói, cô vừa mới rời giường, có một cơn gió thổi tới làm cô có chút lạnh, ôm chặt hai cánh tay của mình.
Cố Nguyên Thượng thấy khuôn mặt gầy gò của cô, trong lòng nổi lên từng tia đau lòng.
“Thanh Thanh, anh biết suy nghĩ của em, làm ơn đừng ôm mọi chuyện lên người được không?” Cố Nguyên Thượng nói, nhìn độc tác của cô, bây giờ là đầu mùa đông, cô mặc một chiếc váy mỏng như vậy chạy ra gặp anh ta, không sợ bị đông cứng sao? Bình tĩnh lại, anh ta cởi áo khoác khoác lên người cô, Thanh Thanh chạm phải hơi ấm trên quần áo và hơi thở của một người đàn ông xa lan, giống như bị điện giật, vội vàng tránh đi….
“Cố thiếu...không, không cần….” Phản ứng theo bản năng như vậy khiến cô cũng cảm thấy kinh ngạc, hóa ra ngoại trừ Đoan Mộc Nam, dường như rất khó để cho người khác dựa vào.
Trong mắt Cố Nguyên Thượng lóe lên một tia kỳ lạ, đôi mắt thâm trầm của anh ta ngay lập tức chìm xuống, anh ta nở nụ cười nhàn nhạt:
“Sao không mời anh vào nhà?”
Thanh Thanh có vẻ ngượng ngùng: “Anh có chuyện gì không?”
Cố Nguyên Thượng từ giễu, cô kiêng kỵ anh vậy sao?
“Thanh Thanh, anh muốn nói với em một chuyện, là chuyện mà em quan tâm nhất, nhưng em đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh nói chưa?”
“Chuyện gì vậy?” Thanh Thanh nhìn vào đôi mắt đen như mực kia, giống như có ma lực hút cô lại, đôi mắt ấy mang theo tất cả tâm tư và mong muốn của người đàn ông mà cô không thể nhìn thấy.
“Anh đã tìm được Đoan Mộc Nam đang ở đâu...” Cố Nguyên Thượng nhìn cô nói, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ phức tạp, Thanh Thanh cảm giác cô đang từ từ chìm vào chốn hẻo lánh không đáy, thế nhưng cô không thể nào kiểm soát được, chỉ cần là sự việc liên quan đến Đoan Mộc Nam, cô liền không thể khống chế muốn lao về phía trước…
“Anh...làm sao anh biết?”
“Bởi vì trên đời này, còn có một người phụ nữ yêu anh ta như em...” Ánh mắt của anh ta rốt cuộc cũng rời khỏi cô, Thanh Thanh cảm thấy trên người anh ta toát lên một nỗi buồn và cô đơn không giải thích được.
“Là ai?” Mặc dù hỏi nhưng trong lòng cô tựa hồ đã có câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.