Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 152: Cứu Con Tôi
Honey
05/10/2021
Tiệc tối ở Cố gia.
Thiết kế tổng thể của bữa tiệc tối này mang đậm nét hiện đại, với trần nhà hoa lệ lộng lẫy, lấp lánh và quyến rũ hòa quyện với kiến trúc cổ kính của tòa nhà.
Sân khấu được trang trí màu trắng trang nhã, ban nhạc đang đánh lên những âm thanh du dương tuyệt vời, giữa sảnh tiệc là những vị khách ăn mặc lộng lẫy, mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ.
Thanh Thanh bị Trương tổng kéo đến tiếp chuyện với mấy vị tổng giám đốc. Những người đó ban đầu cũng không có hứng thú với Trương tổng, chỉ là nhìn thấy Thanh Thanh bên cạnh đẹp xuất sắc như vậy nên mới nán lại trò chuyện một lúc.
Trương tổng cũng là một con cáo già, biết nắm bắt những thứ mọi người để ý tới, và biết cái gì nên nói và không nên nói.
Người phục vụ thắt một chiếc nơ len bận rộn di chuyển giữa đám khách mời. Thanh Thanh chỉ lo đi theo Trương tổng, chiếu cố những vị khách được ông ta để mắt tới.
Ngay khi miệng Thanh Thanh cảm thấy hơi khát, một phục vụ dừng lại bên cạnh cô, mang theo một khay đồ uống đến trước mặt cô, cô liền tiện tay cầm lên một ly cũng không để ý những thứ gì khác. Còn người phục vụ kia thì lập tức rời đi.
Than Thanh nâng ly lên uống một ngụm, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn, người phục vụ này hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó, tâm tư trầm xuống, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một người, Minh Nhất?
Chẳng lẽ người đó là Minh Nhất, Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, anh ta quay lại muốn làm gì? Lần trước quay lại giết chết cha Lương, lần này có muốn hại ai không?
“Thanh Thanh thất thần gì vậy, Lý tổng đang chào hỏi cô kìa!” Trương tổng nhẹ nhàng đụng vào Thanh Thanh, cô mới hồi phục lại tinh thần, cô nghĩ có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều.
Cô mỉm cười chào lý tổng một cái, cùng ông ta nâng ly, vừa đưa ly lên đến miệng chuẩn bị uống, một cảm giác khó chịu ập đến, cô cảm thấy dạ dày rất khó chịu, rất muốn nôn thế là cô phải xin lỗi hai vị khách kia rồi đi vào phòng vệ sinh.
Trương tổng mặt mũi tràn đầy tức giận, nhưng Lý tổng đang ở đó đành phải che giấu tất cả bất mãn của mình, nở một nụ cười khó coi trên mặt.
Thanh Thanh tìm tới phòng vệ sinh, ở đây núi nhân tạo san sát được đắp bởi những tảng đá, cây cối um tùm.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh Thanh Thanh nhìn thấy tảng đá lớn kia,nghĩ đến chuyện 5 năm về trước cô đã đứng ở đây nhìn đã Đoan Mộc Nam, Cô đã rất tức giận khi thấy anh xem Cố Thái Anh khiêu vũ, bây giờ vật còn người mất, nếu như cô và anh chỉ có một vài hiểu lầm không đáng có thì tốt biết mấy?
Cô vốn tưởng rằng ngoài sinh tử thì mình và Đoan Mộc Nam sẽ không có gì ngăn cách được hai người, chỉ không ngờ trong vòng một đêm, quan hệ của hai người cũng bị vùi dập.
Cô không mặc áo khoác, cơn gió đầu xuân vẫn làm cô run lẩy bẩy, đột nhiên cô sờ tay lên bụng, trong lòng thì thầm: “Bảo bảo, có phải con cũng thấy lạnh không?” Hai ngày qua tình cảm của cô với đứa trẻ dường như càng ngày càng tăng lên, càng ngày càng không muốn bỏ nó, mỗi ngày đều đấu tranh với việc bỏ hay không…..
Thanh Thanh ngồi trên tảng đá cao đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng cô thấy một bóng đen lướt qua trong bóng đen, cô nín thở không dám nhúc nhích, bóng đen vụt qua ngọn núi giả, vượt qua dãy hành lang dài, đi theo lối ra sân sau của Cố gia.
Cố gia là một tòa kiến trúc rộng rãi, gồm sân trước và sân sau được ngăn cách bởi một ngọn núi giả, tiệc tối được tổ chức ở sân trước, Thanh Thanh nhìn thấy người kia đi ra sân sau liền lặng lẽ trèo xuống khỏi tảng đá.
Bảo trì một khoảng cách xa đối với người đi theo phía sau, trong nội tâm cô luôn cảm thấy người kia giống Minh Nhất.
Những ánh đèn đủ màu sắc dưới ngọn núi giả khiến khu vườn trở nên rực rỡ.
Thanh Thanh lớn gan đi về phía sân sau, sân sau và sân trước rất khác nhau, kiến trúc sân sau rất hiện đại thời thượng, và riêng biệt.
Hình hộp vuông vắn màu trắng với những đường nét dày dặn và duyên dáng là ngôi nhà hai tầng.
Nhưng sau khi bước vào, cô mới phát giác bên trong lộng lẫy và tráng lệ hơn nhiều so với bên ngoài, nó giống như một cái mê cung.
Bên trong tối om, một hành lang dài lưu thông tứ phía, Thanh Thanh vừa kích động vừa sợ hãi trong lòng, thậm chí cô còn không hiểu hành vi hiện tại của mình, cô đang làm gì?
Trong một căn phòng nào đó trong tòa nhà, Cố Nguyên Thượng lười biếng hỏi: “Sao vậy? Không làm được?”
“Cố thiếu, anh có thể nói tôi giết bất cứ ai, nhưng tôi không muốn làm những chuyện hạ lưu này….”
“Xem ra làm cho tôi tin tưởng cậu thật không dễ!”
Thanh Thanh đi vài bước trong hành lang, nhìn thấy một cánh cửa mở ra, lộ ra chút ánh sáng xanh, cô chậm rãi và nhẹ nhàng bước tới, nghe thấy mấy người trong phòng nói xen kẽ nhau:
“Cố thiếu, hôm nay tôi mang tới cho anh một món hời….”
“Ồ?”
Khi Thanh Thanh nghe thấy giọng nói đó, cô chắc chắn đó là Minh Nhất, anh ta đã mang tới thứ gì?
Sau một lúc im lặng, Thanh Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cô di chuyển và dựa vào cửa.
Nhìn thấy bên trong cũng tối đen như mực, một người đàn ông đang dựa lưng vào ghế sô pha, người này có thể là Cố Nguyên Thượng.
Minh Nhất vừa cúi xuống chưa biết mình đang làm gì thì bỗng nhiên trên bức tường tối đen hiện ra một bức tranh lập lòe, đó là ánh sáng từ máy chiếu.
Sau đó màn hình xuất hiện một vài bông tuyết trắng, tiếp theo có một bóng người, bóng người này đối với Thanh Thanh mà nói giống như một thanh tre nhọn cắm vào trong tim cô, lập tức đau đớn, khó chịu.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là có một người khác đứng cách màn hình không xa, và người đó chính là Mục Thiết Quân.
Thiết kế tổng thể của bữa tiệc tối này mang đậm nét hiện đại, với trần nhà hoa lệ lộng lẫy, lấp lánh và quyến rũ hòa quyện với kiến trúc cổ kính của tòa nhà.
Sân khấu được trang trí màu trắng trang nhã, ban nhạc đang đánh lên những âm thanh du dương tuyệt vời, giữa sảnh tiệc là những vị khách ăn mặc lộng lẫy, mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ.
Thanh Thanh bị Trương tổng kéo đến tiếp chuyện với mấy vị tổng giám đốc. Những người đó ban đầu cũng không có hứng thú với Trương tổng, chỉ là nhìn thấy Thanh Thanh bên cạnh đẹp xuất sắc như vậy nên mới nán lại trò chuyện một lúc.
Trương tổng cũng là một con cáo già, biết nắm bắt những thứ mọi người để ý tới, và biết cái gì nên nói và không nên nói.
Người phục vụ thắt một chiếc nơ len bận rộn di chuyển giữa đám khách mời. Thanh Thanh chỉ lo đi theo Trương tổng, chiếu cố những vị khách được ông ta để mắt tới.
Ngay khi miệng Thanh Thanh cảm thấy hơi khát, một phục vụ dừng lại bên cạnh cô, mang theo một khay đồ uống đến trước mặt cô, cô liền tiện tay cầm lên một ly cũng không để ý những thứ gì khác. Còn người phục vụ kia thì lập tức rời đi.
Than Thanh nâng ly lên uống một ngụm, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn, người phục vụ này hình như cô đã nhìn thấy ở đâu đó, tâm tư trầm xuống, đột nhiên trong đầu cô hiện lên một người, Minh Nhất?
Chẳng lẽ người đó là Minh Nhất, Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, anh ta quay lại muốn làm gì? Lần trước quay lại giết chết cha Lương, lần này có muốn hại ai không?
“Thanh Thanh thất thần gì vậy, Lý tổng đang chào hỏi cô kìa!” Trương tổng nhẹ nhàng đụng vào Thanh Thanh, cô mới hồi phục lại tinh thần, cô nghĩ có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều.
Cô mỉm cười chào lý tổng một cái, cùng ông ta nâng ly, vừa đưa ly lên đến miệng chuẩn bị uống, một cảm giác khó chịu ập đến, cô cảm thấy dạ dày rất khó chịu, rất muốn nôn thế là cô phải xin lỗi hai vị khách kia rồi đi vào phòng vệ sinh.
Trương tổng mặt mũi tràn đầy tức giận, nhưng Lý tổng đang ở đó đành phải che giấu tất cả bất mãn của mình, nở một nụ cười khó coi trên mặt.
Thanh Thanh tìm tới phòng vệ sinh, ở đây núi nhân tạo san sát được đắp bởi những tảng đá, cây cối um tùm.
Khi ra khỏi phòng vệ sinh Thanh Thanh nhìn thấy tảng đá lớn kia,nghĩ đến chuyện 5 năm về trước cô đã đứng ở đây nhìn đã Đoan Mộc Nam, Cô đã rất tức giận khi thấy anh xem Cố Thái Anh khiêu vũ, bây giờ vật còn người mất, nếu như cô và anh chỉ có một vài hiểu lầm không đáng có thì tốt biết mấy?
Cô vốn tưởng rằng ngoài sinh tử thì mình và Đoan Mộc Nam sẽ không có gì ngăn cách được hai người, chỉ không ngờ trong vòng một đêm, quan hệ của hai người cũng bị vùi dập.
Cô không mặc áo khoác, cơn gió đầu xuân vẫn làm cô run lẩy bẩy, đột nhiên cô sờ tay lên bụng, trong lòng thì thầm: “Bảo bảo, có phải con cũng thấy lạnh không?” Hai ngày qua tình cảm của cô với đứa trẻ dường như càng ngày càng tăng lên, càng ngày càng không muốn bỏ nó, mỗi ngày đều đấu tranh với việc bỏ hay không…..
Thanh Thanh ngồi trên tảng đá cao đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng cô thấy một bóng đen lướt qua trong bóng đen, cô nín thở không dám nhúc nhích, bóng đen vụt qua ngọn núi giả, vượt qua dãy hành lang dài, đi theo lối ra sân sau của Cố gia.
Cố gia là một tòa kiến trúc rộng rãi, gồm sân trước và sân sau được ngăn cách bởi một ngọn núi giả, tiệc tối được tổ chức ở sân trước, Thanh Thanh nhìn thấy người kia đi ra sân sau liền lặng lẽ trèo xuống khỏi tảng đá.
Bảo trì một khoảng cách xa đối với người đi theo phía sau, trong nội tâm cô luôn cảm thấy người kia giống Minh Nhất.
Những ánh đèn đủ màu sắc dưới ngọn núi giả khiến khu vườn trở nên rực rỡ.
Thanh Thanh lớn gan đi về phía sân sau, sân sau và sân trước rất khác nhau, kiến trúc sân sau rất hiện đại thời thượng, và riêng biệt.
Hình hộp vuông vắn màu trắng với những đường nét dày dặn và duyên dáng là ngôi nhà hai tầng.
Nhưng sau khi bước vào, cô mới phát giác bên trong lộng lẫy và tráng lệ hơn nhiều so với bên ngoài, nó giống như một cái mê cung.
Bên trong tối om, một hành lang dài lưu thông tứ phía, Thanh Thanh vừa kích động vừa sợ hãi trong lòng, thậm chí cô còn không hiểu hành vi hiện tại của mình, cô đang làm gì?
Trong một căn phòng nào đó trong tòa nhà, Cố Nguyên Thượng lười biếng hỏi: “Sao vậy? Không làm được?”
“Cố thiếu, anh có thể nói tôi giết bất cứ ai, nhưng tôi không muốn làm những chuyện hạ lưu này….”
“Xem ra làm cho tôi tin tưởng cậu thật không dễ!”
Thanh Thanh đi vài bước trong hành lang, nhìn thấy một cánh cửa mở ra, lộ ra chút ánh sáng xanh, cô chậm rãi và nhẹ nhàng bước tới, nghe thấy mấy người trong phòng nói xen kẽ nhau:
“Cố thiếu, hôm nay tôi mang tới cho anh một món hời….”
“Ồ?”
Khi Thanh Thanh nghe thấy giọng nói đó, cô chắc chắn đó là Minh Nhất, anh ta đã mang tới thứ gì?
Sau một lúc im lặng, Thanh Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy cô di chuyển và dựa vào cửa.
Nhìn thấy bên trong cũng tối đen như mực, một người đàn ông đang dựa lưng vào ghế sô pha, người này có thể là Cố Nguyên Thượng.
Minh Nhất vừa cúi xuống chưa biết mình đang làm gì thì bỗng nhiên trên bức tường tối đen hiện ra một bức tranh lập lòe, đó là ánh sáng từ máy chiếu.
Sau đó màn hình xuất hiện một vài bông tuyết trắng, tiếp theo có một bóng người, bóng người này đối với Thanh Thanh mà nói giống như một thanh tre nhọn cắm vào trong tim cô, lập tức đau đớn, khó chịu.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là có một người khác đứng cách màn hình không xa, và người đó chính là Mục Thiết Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.