Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 47: Đặt Áo Cưới Vì Cô
Honey
02/08/2021
Cốc cốc cốc
Có tiếng gõ cửa, Thanh Thanh giống như một con nai đang ngủ say, bỗng nhiên bị đánh thức, lập tức bật dậy như lò xo. Đoan Mộc Nam lại ôm chặt cô lại, khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh, cho đến khi người phục vụ mang đồ ăn lên, anh cũng không buông cô ra.
Phục vụ nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, vội vàng quét mắt đi, dọn bát đĩa rồi vội vàng rời khỏi phòng. Thanh Thanh nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực anh, giống như làm như vậy sẽ không có cảm giác tồn tại. Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới nâng nhẹ khuôn mặt đỏ ửng lên, vung đôi tay trắng như phấn đánh yêu Đoan Mộc Nam, gắt giọng nói:
“Anh...anh quá xấu xa...”
Đoan Mộc Nam ấn trán cô, cọ cọ vào chóp mũi của cô nói thân mật:
“Anh chỉ xấu với vợ anh, người khác quản được sao?”
Hai người dính nhau một lúc, Đoan Mộc Nam mới lưu luyến buông cô ra khỏi vòm ngực mình.
Vừa ăn vừa nhìn nhau, hạnh phúc ngọt ngào không thể nói thành lời.
Bữa ăn đơn giản kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, với hai người mà nói, đó là khoảng thời gian ấm áp cả hai dành cho nhau.
Bước ra khỏi nhà hàng, Đoan Mộc Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh, bai bên hiểu nhau cười lên một tiếng.
Thanh Thanh trực tiếp đi đến vị trí đỗ xe, nhưng lại bị Đoan Mộc Nam giữ chặt eo lại.
Thanh Thanh không hiểu ý gì, ngẩng đầu hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Đi đến nơi mà em muốn đến.” Đoan Mộc Nam nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
“Mình muốn đi đâu?” Thanh Thanh tự lẩm bẩm một mình, cô không biết mình muốn đi đâu, chẳng lẽ anh biết cô muốn đi đâu à?
Đoan Mộc Nam một mặt ôn hòa, ôm eo cô đi vào studio áo cưới kia.
Thanh Thanh sợ ngây người, cô chỉ là chăm chú nhìn một cái, anh đã hiểu được cô muốn gì.
Đoan Mộc Nam thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nở một nụ cười, không nói gì. Tất cả những điều này là anh đã cố ý sắp xếp, anh thấy áy náy vì đã ép cưới cô, cho nên anh muốn bù đắp cho cô, để cô tự nguyện gả cho anh.
Có cô gái nào không muốn người trong lòng mình cầu hôn, đem cả cuộc đời mình đặt vào tay đối phương? Một câu “em nguyện ý” thiêng thiêng và tôn quý biết nhường nào chứ.
Hai người vừa đẩy cửa bước vào, một nhân viên mặc một thân vest cao cấp màu đen, thắt lưng đỏ sẫm bước đến cúi đầu khiêm tốn chào hỏi.
“Xin chào, Nam, áo cưới mà anh đặt đã được chuyển đến.”
Khi Thanh Thanh nghe tin Đoan Mộc Nam đã đặc biệt đặt may váy cưới cho cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không hiểu. Anh đặt váy cưới? Là cho cô sao? Chẳng lẽ muốn kết hôn với cô? Nhưng cô vẫn còn trẻ như vậy? Trong đầu cô đầy những câu hỏi, nó cứ tuôn ra như bong bóng.
Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt cô, Đoan Mộc Nam cười nói:
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn em thử qua một chút?”
Có cô gái nào không muốn có một chiếc váy cưới đâu?
Cô kích động đến mức thật sự muốn hôn anh một cái, nhưng nhìn thấy có một nhân viên đứng đó, nên cô đã cực lực đem ý nghĩ này đè xuống, nghĩ thầm, Ngôn Thanh Thanh, mày đúng là một tên mê trai.
Cô mang theo vẻ mong đợi đi cùng nhân viên vào phòng trang điểm để thay váy cưới.
Một nhân viên nữ đẩy một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đi tới, là kiểu váy cưới cúp ngực, tà váy chạy dài ở phía sau.
Hai ba nhân viên cẩn thận giúp cô mặc váy, cho đến khi những tà váy được chỉnh sửa ngay ngắn mới hoàn tất, quản lý của cửa hàng nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh của Thanh Thanh lên, sau đó mỉm cười nói với cô bạn đã sẵn sàng chưa?
Thanh Thành nhìn chính mình mặc chiếc váy cưới tinh khôi qua tấm gương, cô kinh ngạc gật đầu.
Hai nhân viên đẩy tấm rèm trong phòng thay đồ sang một bên. Thân ảnh Đoan Mộc Nam quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Thanh mặc chiếc váy màu trắng, đứng dưới ánh đèn màu vàng sáng rực rỡ, giống như một nữ thần, thuần khiết và cao quý. Trên gương mặt thiên sứ ấy, đôi mắt thanh tú trong veo như nước, đôi mày thanh tú như một ánh sáng hạnh phúc tỏa ra từ người cô. Sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn, phấn nộn như hoa anh đào, tóc được buộc lên một cách ngẫu hứng, có vài sợi buông lơi giữa chiếc cổ trắng ngần và mảnh mai của cô.
Lụa trắng cao cấp được xếp thành tầng, ngoài cùng là lớp satin trắng được in hình đóa hoa, thắt lưng cánh bướm. Dưới lớp satin sang trọng là những sợi mềm mại như những nụ hoa, lụa trắng trong suốt tung xõa, mềm mại đẹp đẽ như dòng suối trong vắt, chảy từ thắt lưng xuống. Chiếc váy cưới cúp ngực tôn lên vòng một đầy đặn của cô, một viền ren trong suốt như cánh ve sầu đặt nhẹ nhàng trên bờ vai trắng mịn của cô, đẹp không tả được.
Phụ nữ xinh đẹp này chính là vợ của Đoan Mộc Nam anh, anh nhìn đến say mê, Thanh Thanh thẹn thùng nhìn qua anh, ánh mắt long lanh, giờ phút này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, ngoài ra không một ai khác.
Đoan Mộc Nam bước từng bước dài phía trước, ở trước mặt mọi người, không thể khống chế mà hôn cô. Thanh Thanh toàn thân chấn động, xấu hổ không dám nhìn nhân viên bên cạnh, ngây người đứng ở nơi đó. Chỉ cảm thấy có một bàn tay rộng rãi ấm áp nắm lấy cánh tay cô, không nói lời nào, kéo cô ra khỏi studio.
Không có nhân viên nào ngăn cản họ, mà còn vui vẻ mở cửa ra, không khí như bay bổng với cảm xúc ngọt ngào lúc này, và ánh đèn mờ ảo điểm xuyết thêm nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ. Anh nắm tay Thanh Thanh chạy chậm chậm, chiếc váy dài của cô bay lên không trung, tấm lụa trắng khẽ đung đưa theo gió.
Tấm lụa trắng theo bước chân của hai người thổi qua đại sảnh, thổi qua con phố lộng lẫy, đi thẳng đến trước xe của Đoan Mộc Nam.
Có tiếng gõ cửa, Thanh Thanh giống như một con nai đang ngủ say, bỗng nhiên bị đánh thức, lập tức bật dậy như lò xo. Đoan Mộc Nam lại ôm chặt cô lại, khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh, cho đến khi người phục vụ mang đồ ăn lên, anh cũng không buông cô ra.
Phục vụ nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút, vội vàng quét mắt đi, dọn bát đĩa rồi vội vàng rời khỏi phòng. Thanh Thanh nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực anh, giống như làm như vậy sẽ không có cảm giác tồn tại. Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô mới nâng nhẹ khuôn mặt đỏ ửng lên, vung đôi tay trắng như phấn đánh yêu Đoan Mộc Nam, gắt giọng nói:
“Anh...anh quá xấu xa...”
Đoan Mộc Nam ấn trán cô, cọ cọ vào chóp mũi của cô nói thân mật:
“Anh chỉ xấu với vợ anh, người khác quản được sao?”
Hai người dính nhau một lúc, Đoan Mộc Nam mới lưu luyến buông cô ra khỏi vòm ngực mình.
Vừa ăn vừa nhìn nhau, hạnh phúc ngọt ngào không thể nói thành lời.
Bữa ăn đơn giản kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, với hai người mà nói, đó là khoảng thời gian ấm áp cả hai dành cho nhau.
Bước ra khỏi nhà hàng, Đoan Mộc Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh, bai bên hiểu nhau cười lên một tiếng.
Thanh Thanh trực tiếp đi đến vị trí đỗ xe, nhưng lại bị Đoan Mộc Nam giữ chặt eo lại.
Thanh Thanh không hiểu ý gì, ngẩng đầu hỏi:
“Làm sao vậy?”
“Đi đến nơi mà em muốn đến.” Đoan Mộc Nam nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
“Mình muốn đi đâu?” Thanh Thanh tự lẩm bẩm một mình, cô không biết mình muốn đi đâu, chẳng lẽ anh biết cô muốn đi đâu à?
Đoan Mộc Nam một mặt ôn hòa, ôm eo cô đi vào studio áo cưới kia.
Thanh Thanh sợ ngây người, cô chỉ là chăm chú nhìn một cái, anh đã hiểu được cô muốn gì.
Đoan Mộc Nam thu hết biểu cảm của cô vào mắt, nở một nụ cười, không nói gì. Tất cả những điều này là anh đã cố ý sắp xếp, anh thấy áy náy vì đã ép cưới cô, cho nên anh muốn bù đắp cho cô, để cô tự nguyện gả cho anh.
Có cô gái nào không muốn người trong lòng mình cầu hôn, đem cả cuộc đời mình đặt vào tay đối phương? Một câu “em nguyện ý” thiêng thiêng và tôn quý biết nhường nào chứ.
Hai người vừa đẩy cửa bước vào, một nhân viên mặc một thân vest cao cấp màu đen, thắt lưng đỏ sẫm bước đến cúi đầu khiêm tốn chào hỏi.
“Xin chào, Nam, áo cưới mà anh đặt đã được chuyển đến.”
Khi Thanh Thanh nghe tin Đoan Mộc Nam đã đặc biệt đặt may váy cưới cho cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không hiểu. Anh đặt váy cưới? Là cho cô sao? Chẳng lẽ muốn kết hôn với cô? Nhưng cô vẫn còn trẻ như vậy? Trong đầu cô đầy những câu hỏi, nó cứ tuôn ra như bong bóng.
Nhìn thấy vẻ khó hiểu trong mắt cô, Đoan Mộc Nam cười nói:
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là muốn em thử qua một chút?”
Có cô gái nào không muốn có một chiếc váy cưới đâu?
Cô kích động đến mức thật sự muốn hôn anh một cái, nhưng nhìn thấy có một nhân viên đứng đó, nên cô đã cực lực đem ý nghĩ này đè xuống, nghĩ thầm, Ngôn Thanh Thanh, mày đúng là một tên mê trai.
Cô mang theo vẻ mong đợi đi cùng nhân viên vào phòng trang điểm để thay váy cưới.
Một nhân viên nữ đẩy một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đi tới, là kiểu váy cưới cúp ngực, tà váy chạy dài ở phía sau.
Hai ba nhân viên cẩn thận giúp cô mặc váy, cho đến khi những tà váy được chỉnh sửa ngay ngắn mới hoàn tất, quản lý của cửa hàng nhẹ nhàng vén mái tóc đen nhánh của Thanh Thanh lên, sau đó mỉm cười nói với cô bạn đã sẵn sàng chưa?
Thanh Thành nhìn chính mình mặc chiếc váy cưới tinh khôi qua tấm gương, cô kinh ngạc gật đầu.
Hai nhân viên đẩy tấm rèm trong phòng thay đồ sang một bên. Thân ảnh Đoan Mộc Nam quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Thanh mặc chiếc váy màu trắng, đứng dưới ánh đèn màu vàng sáng rực rỡ, giống như một nữ thần, thuần khiết và cao quý. Trên gương mặt thiên sứ ấy, đôi mắt thanh tú trong veo như nước, đôi mày thanh tú như một ánh sáng hạnh phúc tỏa ra từ người cô. Sống mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn, phấn nộn như hoa anh đào, tóc được buộc lên một cách ngẫu hứng, có vài sợi buông lơi giữa chiếc cổ trắng ngần và mảnh mai của cô.
Lụa trắng cao cấp được xếp thành tầng, ngoài cùng là lớp satin trắng được in hình đóa hoa, thắt lưng cánh bướm. Dưới lớp satin sang trọng là những sợi mềm mại như những nụ hoa, lụa trắng trong suốt tung xõa, mềm mại đẹp đẽ như dòng suối trong vắt, chảy từ thắt lưng xuống. Chiếc váy cưới cúp ngực tôn lên vòng một đầy đặn của cô, một viền ren trong suốt như cánh ve sầu đặt nhẹ nhàng trên bờ vai trắng mịn của cô, đẹp không tả được.
Phụ nữ xinh đẹp này chính là vợ của Đoan Mộc Nam anh, anh nhìn đến say mê, Thanh Thanh thẹn thùng nhìn qua anh, ánh mắt long lanh, giờ phút này dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, ngoài ra không một ai khác.
Đoan Mộc Nam bước từng bước dài phía trước, ở trước mặt mọi người, không thể khống chế mà hôn cô. Thanh Thanh toàn thân chấn động, xấu hổ không dám nhìn nhân viên bên cạnh, ngây người đứng ở nơi đó. Chỉ cảm thấy có một bàn tay rộng rãi ấm áp nắm lấy cánh tay cô, không nói lời nào, kéo cô ra khỏi studio.
Không có nhân viên nào ngăn cản họ, mà còn vui vẻ mở cửa ra, không khí như bay bổng với cảm xúc ngọt ngào lúc này, và ánh đèn mờ ảo điểm xuyết thêm nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt họ. Anh nắm tay Thanh Thanh chạy chậm chậm, chiếc váy dài của cô bay lên không trung, tấm lụa trắng khẽ đung đưa theo gió.
Tấm lụa trắng theo bước chân của hai người thổi qua đại sảnh, thổi qua con phố lộng lẫy, đi thẳng đến trước xe của Đoan Mộc Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.