Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 169: Mắc Bẫy (2)
Honey
13/10/2021
Bố Lặc Ngạc nhìn Bố Lặc Bá vương, ông ta có vẻ đồng ý với điều kiện của anh ấy, thế là hắn ta xoay đầu lại nói:
“Nói điều kiện của mày?”
Lương Hân Văn quay đầu về phía Ngôn Thanh Thanh nhàn nhạt nói:
“Kia là người phụ nữ tao từng thích, nếu tôi nói địa điểm, bọn mày không được làm tổn thương cô ấy!”
Lương Hân Văn nhìn Thanh Thanh với ánh mắt nòng đậm tình ý, người phụ nữ anh ấy đã thích nhiều năm như vậy nhưng chưa nói được câu tỏ tình với cô, ánh mắt nóng bỏng của anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, mái tóc dài xõa tung sang một bên hơi lộn xộn, khuôn mặt đang khóc lo lắng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy yêu thương cùng áy náy.
Anh và cô nhìn nhau tưởng như có vô số lời muốn nói, nhưng đối với cô tất cả những lời có thể nói đó là vô cùng lo lắng và quan tâm, chỉ có lời yêu là không thể.
Hóa ra kiếp này anh ấy và cô đã định mệnh là không thể yêu nhau, nhưng nếu hôm nay anh ấy có thể vì chết mà cứu cô, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu, Thanh Thanh, mong rằng trong trái tim em cũng sẽ lưu lại hình bóng của anh những năm tháng còn lại sau này …
Bố Lặc Ngạc cười lạnh trong lòng, đây mà là điều kiện gì chứ, dù sao người phụ nữ này tạm thời cũng không thể giết được, cho nên thẳng thắn đồng ý!
“Ngoài ra, địa điểm này tao chỉ có thể nói cho một người!”
“Mày muốn nói cho ai?” Bố Lặc Ngạc nghĩ thầm, chắc là muốn nói cho Đoan Mộc Nam.
“Mày!” Lương Hân Văn nhìn Bố Lặc Ngạc nói! “Bởi vì sống chết của tao đều nằm trong tay mày!” Anh ấy nhẹ nhàng bổ sung một câu, giống như sợ người khác nghe được!
Bố Lặc Ngạc cười lớn, nghĩ rằng anh ấy cũng coi như thức thời, biết rằng người khác không thể cứu được anh ấy!
“Nói!”
“Bố Lặc Ngạc đại nhân, tôi sẽ nói súng ống đạn dược đang để ở đâu cho ngài, ngài tới gần đây một chút!” Lương Hân Văn cao giọng một chút nói!
Bố Lặc Ngạc ghé tai gần miệng anh ấy!
Lương Hân Văn nhếch môi, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ!
Thanh Thanh lo lắng nhìn Lương Hân Văn, cô không biết anh ấy sẽ nói với hắn cái gì, cô hi vọng sự việc sẽ kết thúc ở đó, sau đó đưa Lương Hân Văn bị thương trở về, dù anh ấy có bị thương nặng đến đâu, cô cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc đến khi bình phục mới thôi.
Đoan Mộc Nam và Minh Nhất biết Lương Hân Văn căn bản không biết súng ống đạn dược được để ở đâu, cho dù anh ấy nói gì thì cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian, bọn họ và Bố Lặc bá vương coi như bắt đầu khai chiến quyết liệt!
Mà Lương Hân Văn chỉ có thể là nạn nhân hy sinh trong sự việc này!
“Thưa ngài, lô hàng ở chỗ này!” Lương Hân Văn thì thầm với hắn, câu nói cuối cùng này tất cả mọi người đều nghe thấy!
Khuôn mặt Bố Lặc Ngạc đột nhiên trở nên dữ tợn và khó coi hơn, hắn ta hét lên:
“A! Mày dám đùa tao à ...” Sau đó vung tay đấm vào đầu Lương Hân Văn!
Một tiếng lách cách dữ dội, đầu của Lương Hân Văn yếu ớt lệch sang một bên, và đôi mắt đỏ như máu của anh ấy rơi xuống hướng nơi Thanh Thanh đang đứng! Khoảnh khắc đó Ngôn Thanh Thanh như muốn sụp đổ, Đoan Mộc Nam nhanh chóng che mắt cô lại ngay lúc đầu của Lương Hân Văn sắp rơi xuống, ôm cô vào lòng, ngăn không cho cô nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này!
Trong lòng vô cùng tức giận nhưng không thể hiện trên mặt, trong lòng thầm thề hành động hôm nay của Bố Lặc Ngạc, sẽ khiến hắn trả một cái giá rất đắt!
Bố Lặc Ngạc nhìn đầu của Lương Hân Văn yếu ớt buông thõng sang một bên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, tất cả mọi người đều nhìn hắn, như đang chờ đáp án của hắn!
“Các người nhìn tôi làm gì? hắn dám đùa giỡn với tôi … Hắn đang đùa giỡn tôi!” Hắn hướng về đám người quát lên!
“Bố Lặc đại nhân, vậy thì ngài cũng không cần giết người diệt khẩu như vậy!”
“Bố Lặc đại nhân, vậy đến cùng hắn nói lô hàng giờ ở đâu?”
Mọi người đang bàn tán ầm ĩ, muốn nghe anh ấy nói gì cho Bố Lặc Ngạc, Bố Lặc Ngạc đột nhiên cảm thấy hắn đã bị trúng bẫy của Lương Hân Văn.
Anh ấy cố ý nói một câu: “Đ*t mẹ mày, ông nội lừa mày đó!” Để chọc giận hắn, để cho hắn trúng bẫy, nóng giận đánh chết anh ấy!
“Bố Lặc Ngạc, ngài nói xem đó là ở đâu?” Minh Nhất hỏi hắn! Trong lòng chịu đựng muôn ngàn hận thù, lần này bọn họ đã làm liên lụy đến Lương Hân Văn, anh ấy vì họ mà chết!
Bố Lặc Ngạc dùng ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm vào Minh Nhất, nảy sinh ác độc nói:
“Đừng cho rằng tao không biết các người dùng một phe ...” Hắn đột nhiên quay đầu nói tiếp:
“Nó nói với tao, hàng bị bọn mày lấy trộm, haha, là bọn mày lấy trộm ….”
Minh Nhất sửng sốt, hắn ta vậy mà dám vu oan ngược!
“Bố Lặc Ngạc đại nhân muốn chúng tôi cùng một phe tại sao lại không giữ mạng của hắn để làm chứng?” Đoan Mộc Nam đột nhiên lạnh lùng nói!
Bố Lặc Ngạc trừng hai mắt, nhìn Lương Hân Văn đã tắt thở, hắn ta cảm thấy da đầu tê dại.
Không thể cãi được.
“Được rồi!” Bố Lặc bá vương nãy giờ không nói đột nhiên lên tiếng.
“Bố Lặc Ngạc, chuyền này mày phụ trách đi, điểu tra cho rõ ràng!” Bố Lặc bá vương nét mặt thâm trầm khó hiểu, hắn ta cũng không truy cứu Đoan Mộc Nam, cũng không hỏi Lương Hân Văn đã nói với Bố Lặc Ngạc điều gì, giống như hắn ta đang xem một bộ phim nhưng không bình luận gì vậy! Hắn ta chắp tay sau lưng, mang theo hai tên vạm vỡ đi xuống đài, lão mập đứng bên cạnh cầu thang run rẩy, nhìn thấy Bố Lặc bá vương đi tới khẩn cầu nói:
“Bá, bá vương, tôi, tôi không sao ...”
Bố Lặc bá vương lạnh lùng nói:
“Kéo xuống cho sói ăn ...”
“Bá vương tha mạng, bá vương tha mạng ...tôi bị hãm hại ...”
“Nói điều kiện của mày?”
Lương Hân Văn quay đầu về phía Ngôn Thanh Thanh nhàn nhạt nói:
“Kia là người phụ nữ tao từng thích, nếu tôi nói địa điểm, bọn mày không được làm tổn thương cô ấy!”
Lương Hân Văn nhìn Thanh Thanh với ánh mắt nòng đậm tình ý, người phụ nữ anh ấy đã thích nhiều năm như vậy nhưng chưa nói được câu tỏ tình với cô, ánh mắt nóng bỏng của anh ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô, mái tóc dài xõa tung sang một bên hơi lộn xộn, khuôn mặt đang khóc lo lắng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy yêu thương cùng áy náy.
Anh và cô nhìn nhau tưởng như có vô số lời muốn nói, nhưng đối với cô tất cả những lời có thể nói đó là vô cùng lo lắng và quan tâm, chỉ có lời yêu là không thể.
Hóa ra kiếp này anh ấy và cô đã định mệnh là không thể yêu nhau, nhưng nếu hôm nay anh ấy có thể vì chết mà cứu cô, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu, Thanh Thanh, mong rằng trong trái tim em cũng sẽ lưu lại hình bóng của anh những năm tháng còn lại sau này …
Bố Lặc Ngạc cười lạnh trong lòng, đây mà là điều kiện gì chứ, dù sao người phụ nữ này tạm thời cũng không thể giết được, cho nên thẳng thắn đồng ý!
“Ngoài ra, địa điểm này tao chỉ có thể nói cho một người!”
“Mày muốn nói cho ai?” Bố Lặc Ngạc nghĩ thầm, chắc là muốn nói cho Đoan Mộc Nam.
“Mày!” Lương Hân Văn nhìn Bố Lặc Ngạc nói! “Bởi vì sống chết của tao đều nằm trong tay mày!” Anh ấy nhẹ nhàng bổ sung một câu, giống như sợ người khác nghe được!
Bố Lặc Ngạc cười lớn, nghĩ rằng anh ấy cũng coi như thức thời, biết rằng người khác không thể cứu được anh ấy!
“Nói!”
“Bố Lặc Ngạc đại nhân, tôi sẽ nói súng ống đạn dược đang để ở đâu cho ngài, ngài tới gần đây một chút!” Lương Hân Văn cao giọng một chút nói!
Bố Lặc Ngạc ghé tai gần miệng anh ấy!
Lương Hân Văn nhếch môi, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ!
Thanh Thanh lo lắng nhìn Lương Hân Văn, cô không biết anh ấy sẽ nói với hắn cái gì, cô hi vọng sự việc sẽ kết thúc ở đó, sau đó đưa Lương Hân Văn bị thương trở về, dù anh ấy có bị thương nặng đến đâu, cô cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc đến khi bình phục mới thôi.
Đoan Mộc Nam và Minh Nhất biết Lương Hân Văn căn bản không biết súng ống đạn dược được để ở đâu, cho dù anh ấy nói gì thì cũng chỉ có thể kéo dài chút thời gian, bọn họ và Bố Lặc bá vương coi như bắt đầu khai chiến quyết liệt!
Mà Lương Hân Văn chỉ có thể là nạn nhân hy sinh trong sự việc này!
“Thưa ngài, lô hàng ở chỗ này!” Lương Hân Văn thì thầm với hắn, câu nói cuối cùng này tất cả mọi người đều nghe thấy!
Khuôn mặt Bố Lặc Ngạc đột nhiên trở nên dữ tợn và khó coi hơn, hắn ta hét lên:
“A! Mày dám đùa tao à ...” Sau đó vung tay đấm vào đầu Lương Hân Văn!
Một tiếng lách cách dữ dội, đầu của Lương Hân Văn yếu ớt lệch sang một bên, và đôi mắt đỏ như máu của anh ấy rơi xuống hướng nơi Thanh Thanh đang đứng! Khoảnh khắc đó Ngôn Thanh Thanh như muốn sụp đổ, Đoan Mộc Nam nhanh chóng che mắt cô lại ngay lúc đầu của Lương Hân Văn sắp rơi xuống, ôm cô vào lòng, ngăn không cho cô nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này!
Trong lòng vô cùng tức giận nhưng không thể hiện trên mặt, trong lòng thầm thề hành động hôm nay của Bố Lặc Ngạc, sẽ khiến hắn trả một cái giá rất đắt!
Bố Lặc Ngạc nhìn đầu của Lương Hân Văn yếu ớt buông thõng sang một bên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, tất cả mọi người đều nhìn hắn, như đang chờ đáp án của hắn!
“Các người nhìn tôi làm gì? hắn dám đùa giỡn với tôi … Hắn đang đùa giỡn tôi!” Hắn hướng về đám người quát lên!
“Bố Lặc đại nhân, vậy thì ngài cũng không cần giết người diệt khẩu như vậy!”
“Bố Lặc đại nhân, vậy đến cùng hắn nói lô hàng giờ ở đâu?”
Mọi người đang bàn tán ầm ĩ, muốn nghe anh ấy nói gì cho Bố Lặc Ngạc, Bố Lặc Ngạc đột nhiên cảm thấy hắn đã bị trúng bẫy của Lương Hân Văn.
Anh ấy cố ý nói một câu: “Đ*t mẹ mày, ông nội lừa mày đó!” Để chọc giận hắn, để cho hắn trúng bẫy, nóng giận đánh chết anh ấy!
“Bố Lặc Ngạc, ngài nói xem đó là ở đâu?” Minh Nhất hỏi hắn! Trong lòng chịu đựng muôn ngàn hận thù, lần này bọn họ đã làm liên lụy đến Lương Hân Văn, anh ấy vì họ mà chết!
Bố Lặc Ngạc dùng ánh mắt độc địa nhìn chằm chằm vào Minh Nhất, nảy sinh ác độc nói:
“Đừng cho rằng tao không biết các người dùng một phe ...” Hắn đột nhiên quay đầu nói tiếp:
“Nó nói với tao, hàng bị bọn mày lấy trộm, haha, là bọn mày lấy trộm ….”
Minh Nhất sửng sốt, hắn ta vậy mà dám vu oan ngược!
“Bố Lặc Ngạc đại nhân muốn chúng tôi cùng một phe tại sao lại không giữ mạng của hắn để làm chứng?” Đoan Mộc Nam đột nhiên lạnh lùng nói!
Bố Lặc Ngạc trừng hai mắt, nhìn Lương Hân Văn đã tắt thở, hắn ta cảm thấy da đầu tê dại.
Không thể cãi được.
“Được rồi!” Bố Lặc bá vương nãy giờ không nói đột nhiên lên tiếng.
“Bố Lặc Ngạc, chuyền này mày phụ trách đi, điểu tra cho rõ ràng!” Bố Lặc bá vương nét mặt thâm trầm khó hiểu, hắn ta cũng không truy cứu Đoan Mộc Nam, cũng không hỏi Lương Hân Văn đã nói với Bố Lặc Ngạc điều gì, giống như hắn ta đang xem một bộ phim nhưng không bình luận gì vậy! Hắn ta chắp tay sau lưng, mang theo hai tên vạm vỡ đi xuống đài, lão mập đứng bên cạnh cầu thang run rẩy, nhìn thấy Bố Lặc bá vương đi tới khẩn cầu nói:
“Bá, bá vương, tôi, tôi không sao ...”
Bố Lặc bá vương lạnh lùng nói:
“Kéo xuống cho sói ăn ...”
“Bá vương tha mạng, bá vương tha mạng ...tôi bị hãm hại ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.