Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 32: Nụ Hôn Trừng Phạt
Honey
26/07/2021
Tiểu Thu muốn ôm Thanh Thanh lên, nhưng thử mấy lần đều không thành công, anh ta không hiểu tại sao thời khắc mẫu chốt như thế này lại toàn thân bất lực?
Anh ta đỡ lấy lấy Thanh Thanh, khi chạm đến bộ đồ ướt nhẹp, chỉnh sửa một chút. Trong bóng đêm nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô, rất muốn hôn một cái, nhưng nghĩ thầm không thể khiến cô ghét được nữa, nên bờ môi đã vươn ra giữa không trung lại dừng lại.
Điều khiến anh ta kinh hãi là trước mặt anh ta, chẳng biết từ khi nào, một người lính được trang bị đầy đủ vũ trang đang đứng đó.
Không biết là hoa mắt hay do uống nhiều quá, chưa kịp suy nghĩ gì thì thấy người đàn ông cầm súng đi về phía mình, tốc độ nhanh đến mức không thể hét lên, Tiểu Thu như đột nhiên mất đi lực hấp dẫn của trái đất, phịch một tiếng, ngã xuống.
Ngôn Thanh Thanh say đến mức nhìn thấy một vật gì đó rơi xuống, cũng không phản ứng gì nhiều, nhưng mà toàn thân nóng bừng, khó chịu. Sau đó, nhìn thấy một thân hình cao lớn tiến lại gần, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm cô vào lòng.
Mặc dù Thanh Thanh say, nhưng cảm giác bay lên đột ngột vẫn làm cô phải thốt lên.
Giống như trong mơ, lại giống như hiện thực, toàn thân mềm nhũn, áp sát vào thân hình cao lớn thẳng tắp kia, hơi thở quen thuộc truyền ra khắp cơ thể.
Ngôn Thanh Thanh mơ mơ màng màng nhìn vào cái cằm gọn gàng nhưng mạnh mẽ của anh, mơ hồ lẩm bẩm:
“Đoan Mộc Nam...” Cô giống như bị giọng nói của chính mình làm cho nửa tỉnh nửa mê, trong lòng run sợ, đến bây giờ cô vẫn nhớ anh sao?
Lặng lẽ mở mắt, giống như có người ôm mình, nhưng lại không rõ lắm.
Tay cô sờ loạn lên mũ bảo hiểm của Đoan Mộc Nam, và tự nói một mình, làm sao cô lại mơ thấy người ngoài hành tinh, thật nực cười….
Đoan Mộc Nam ôm cô vào một chiếc xe quân đội, cẩn thận đặt cô vào trong xe, cởi mũ và thiết bị nhìn ban đêm, lái xe ra khỏi khu vực tội phạm ẩn nấp.
Nhìn thấy quần áo ướt sũng của Ngôn thanh Thanh và khuôn ngực hoàn mỹ lờ mờ của cô, Đoan Mộc Nam lấy một bộ quân phục trên xe đắp lên cho cô. Nghĩ đến chỗ vắng vẻ lúc nãy, cô và người đàn ông khác ôm ấp như vậy, hung hăng giẫm chân ga, đem tất cả những tức giận trút lên trên xe.
Xe một đường thẳng tiến, đi vào một doanh trại nào đó.
Đoan Mộc Nam ôm Thanh Thanh đến chỗ ở của mình, cảnh vệ đang canh giữ kinh hãi suýt chút nữa thì ngã xuống.
Mặc dù thanh Thanh đang được bộ quân phục của anh che kính, nhưng mái tóc dài của cô xõa xuống, ngũ quan xinh xắn ở dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp mê người.
Kẻ ngu xuẩn cũng có thể nhận ra đó là một mỹ nữ, thủ trưởng nửa đêm đột nhiên ôm người đẹp trở về.
Điều này còn kinh ngạc hơn việc bắt mấy tên khủng bố.
Đoan Mộc Nam cảm nhận được sự kinh ngạc của anh ta, liền ném cho anh ta một ánh mắt sắc bén.
Lính canh gác ngay lập tức đứng nghiêm chào, cùng không dám nhìn thêm nữa.
Ngôn Thanh Thanh bị ôm vào phòng Đoan Mộc Nam, nhìn quần áo ướt đẫm của cô, anh cau mày. Đành phải thay quần áo cho cô một cách vụng về, đây quả thật là một nhiệm vụ khó khăn.
Đối mặt với thân hình xinh đẹp của cô, Đoan Mộc Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kia xuống.
Vừa thấy khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say của cô, trong lòng liền có chút tức giận, nếu người lúc đó không phải là anh, mà một người đàn ông khác, hậu quả anh không thể tưởng tượng được. Một cô nhóc như vậy, nửa đêm nửa hôm còn đi uống rượu với đàn ông, còn uống say mèm, bất tỉnh nhân sự như vậy.
Đoan Mộc Nam hung hăng hôn lên đôi môi phấn nộn của cô, nụ hôn này mang theo trừng phạt và chiếm hữu…
Ôi, Thanh Thanh lẩm bẩm, vốn dĩ cô đang ngủ, đột nhiên cảm thấy môi mình bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp không thông, cô cau mày, bàn tay nhỏ ngẫu nhiên di chuyển, đẩy vào ngực anh.
Bản năng của cô là muốn đẩy vật gì đó đang chặn cô lại đó ra, nhưng mà hành động này trong mắt Đoan Mộc Nam chính là phản kháng, không tình nguyện.
Làm sao? Tình nguyện cùng đàn ông khác ở một chỗ vui vẻ, lại không muốn gần gũi chồng mình?
Đoan Mộc Nam càng tức giận hơn, tăng thêm sức lực với Ngôn Thanh Thanh, đưa hai tay cô cố định hai bên, dán vào người cô, hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng rồi mút lấy, như muốn đưa cô nhập vào trong xương tủy mình…
Cho đến khi Ngôn Thanh Thanh khó chịu khóc thút thít…
Nhìn thấy mắt cô đang khẽ mở, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, thấm ướt lông mi, hai mắt mê ly trống rỗng, Đoan Mộc Nam dần dần khôi phục lý trí, vì sao ở trước mặt cô lại không tự chủ được?
Cô vừa uống say, thấy nước mắt ủy khuất rơi xuống, Đoan Mộc Nam trìu mến vuốt ve mấy sợi tóc trên trán.
Ngôn thanh Thanh đối mặt với bóng người mơ hồ trước mắt, nước mắt càng chảy nhiều hơn, bàn tay nhỏ bé vươn ra áo gần hai bên tai anh, nỉ non:
“Đoan Mộc Nam...là anh sao?” Hai má cô hồng nhuận nóng rực, không phân biệt được là mơ hay thực, nghĩ thầm anh không thích em, tại sao em lại không quên anh được…
Đoan Mộc Nam nghe thấy cô nỉ non, trong lòng dâng lên một tia dịu dàng, nắm lấy tay cô còn đặt trên mặt anh. Nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng vì say rượu, nhẹ nhàng dụi mắt, Ngôn Thanh Thanh sau đó từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ xen lẫn với ác mộng, Đoan Mộc Nam không ngừng biến hóa xuất hiện trước mặt cô, một lúc thì ôm, lúc thì hôn, bức tranh kiều diễm triền miên làm cô đỏ mặt…
“Đừng….” Ngôn Thanh Thanh hét lên một tiếng, tỉnh giấc.
Ánh nắng chói chang từ cửa sổ xuyên qua căn lều màu xanh.
“Ha, hóa ra là một giấc mơ?” Ngôn Thanh Thanh sờ lên gương mặt đang nóng của mình, thế mà lại mơ một giấc mộng xuân với Đoan Mộc Nam, cô thật sự vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Vừa nhấc chân dài của mình chuẩn bị xuống giường, lại nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của mình không mặc đồ ngủ.
Trời ạ, nhìn kỹ lại, thấy cô đang mặc một chiếc áo phông màu xanh quân đội rất lớn, lại nhìn nơi ở là một cái lều to màu xanh lá cây với đồ đạc đơn giản và những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Một bộ đầy đủ các thiết bị máy tính cũng như một số dụng cụ máy móc cô không biết tên, chiếm toàn bộ không gian của căn lều.
Đây, đây là đâu? Ngôn Thanh Thanh cố gắng nghĩ lại làm thế nào cô đến được đây?
Không phải cô và Tiểu Vũ, Tiểu Thu đi hát hò uống rượu sao? Sau đó thì sao? Sau đó...không nhớ được? Tại sao cô lại ở đây, đây là chỗ nào? A? Là ai thay quần áo cho cô? Là ai?
Ngoài thay quần áo có làm gì khác với cô không? Cô hoảng sợ…
Đột nhiên, cô nghe những tiếng hét từ bên ngoài, chẳng hạn như sự hình thành của núi và biển, còn có tiếng còi lớn …
Ngôn thanh Thanh sợ hãi đi đến cửa sổ bên cạnh, len lén liếc nhìn một chút, có rất nhiều binh sĩ đang tập luyện.
Đây là một doanh trại? Trời ạ, làm thế nào cô có thể đến được đây.
Cô nhìn thấy quần áo của mình ở đầu giường, bất chấp tất cả, Ngôn Thanh Thanh cầm quần áo, trong lòng vừa run sợ vừa bắt đầu thay, sợ có người tiến vào…
Anh ta đỡ lấy lấy Thanh Thanh, khi chạm đến bộ đồ ướt nhẹp, chỉnh sửa một chút. Trong bóng đêm nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm của cô, rất muốn hôn một cái, nhưng nghĩ thầm không thể khiến cô ghét được nữa, nên bờ môi đã vươn ra giữa không trung lại dừng lại.
Điều khiến anh ta kinh hãi là trước mặt anh ta, chẳng biết từ khi nào, một người lính được trang bị đầy đủ vũ trang đang đứng đó.
Không biết là hoa mắt hay do uống nhiều quá, chưa kịp suy nghĩ gì thì thấy người đàn ông cầm súng đi về phía mình, tốc độ nhanh đến mức không thể hét lên, Tiểu Thu như đột nhiên mất đi lực hấp dẫn của trái đất, phịch một tiếng, ngã xuống.
Ngôn Thanh Thanh say đến mức nhìn thấy một vật gì đó rơi xuống, cũng không phản ứng gì nhiều, nhưng mà toàn thân nóng bừng, khó chịu. Sau đó, nhìn thấy một thân hình cao lớn tiến lại gần, ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, ôm cô vào lòng.
Mặc dù Thanh Thanh say, nhưng cảm giác bay lên đột ngột vẫn làm cô phải thốt lên.
Giống như trong mơ, lại giống như hiện thực, toàn thân mềm nhũn, áp sát vào thân hình cao lớn thẳng tắp kia, hơi thở quen thuộc truyền ra khắp cơ thể.
Ngôn Thanh Thanh mơ mơ màng màng nhìn vào cái cằm gọn gàng nhưng mạnh mẽ của anh, mơ hồ lẩm bẩm:
“Đoan Mộc Nam...” Cô giống như bị giọng nói của chính mình làm cho nửa tỉnh nửa mê, trong lòng run sợ, đến bây giờ cô vẫn nhớ anh sao?
Lặng lẽ mở mắt, giống như có người ôm mình, nhưng lại không rõ lắm.
Tay cô sờ loạn lên mũ bảo hiểm của Đoan Mộc Nam, và tự nói một mình, làm sao cô lại mơ thấy người ngoài hành tinh, thật nực cười….
Đoan Mộc Nam ôm cô vào một chiếc xe quân đội, cẩn thận đặt cô vào trong xe, cởi mũ và thiết bị nhìn ban đêm, lái xe ra khỏi khu vực tội phạm ẩn nấp.
Nhìn thấy quần áo ướt sũng của Ngôn thanh Thanh và khuôn ngực hoàn mỹ lờ mờ của cô, Đoan Mộc Nam lấy một bộ quân phục trên xe đắp lên cho cô. Nghĩ đến chỗ vắng vẻ lúc nãy, cô và người đàn ông khác ôm ấp như vậy, hung hăng giẫm chân ga, đem tất cả những tức giận trút lên trên xe.
Xe một đường thẳng tiến, đi vào một doanh trại nào đó.
Đoan Mộc Nam ôm Thanh Thanh đến chỗ ở của mình, cảnh vệ đang canh giữ kinh hãi suýt chút nữa thì ngã xuống.
Mặc dù thanh Thanh đang được bộ quân phục của anh che kính, nhưng mái tóc dài của cô xõa xuống, ngũ quan xinh xắn ở dưới ánh trăng toát lên vẻ đẹp mê người.
Kẻ ngu xuẩn cũng có thể nhận ra đó là một mỹ nữ, thủ trưởng nửa đêm đột nhiên ôm người đẹp trở về.
Điều này còn kinh ngạc hơn việc bắt mấy tên khủng bố.
Đoan Mộc Nam cảm nhận được sự kinh ngạc của anh ta, liền ném cho anh ta một ánh mắt sắc bén.
Lính canh gác ngay lập tức đứng nghiêm chào, cùng không dám nhìn thêm nữa.
Ngôn Thanh Thanh bị ôm vào phòng Đoan Mộc Nam, nhìn quần áo ướt đẫm của cô, anh cau mày. Đành phải thay quần áo cho cô một cách vụng về, đây quả thật là một nhiệm vụ khó khăn.
Đối mặt với thân hình xinh đẹp của cô, Đoan Mộc Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kia xuống.
Vừa thấy khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say của cô, trong lòng liền có chút tức giận, nếu người lúc đó không phải là anh, mà một người đàn ông khác, hậu quả anh không thể tưởng tượng được. Một cô nhóc như vậy, nửa đêm nửa hôm còn đi uống rượu với đàn ông, còn uống say mèm, bất tỉnh nhân sự như vậy.
Đoan Mộc Nam hung hăng hôn lên đôi môi phấn nộn của cô, nụ hôn này mang theo trừng phạt và chiếm hữu…
Ôi, Thanh Thanh lẩm bẩm, vốn dĩ cô đang ngủ, đột nhiên cảm thấy môi mình bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp không thông, cô cau mày, bàn tay nhỏ ngẫu nhiên di chuyển, đẩy vào ngực anh.
Bản năng của cô là muốn đẩy vật gì đó đang chặn cô lại đó ra, nhưng mà hành động này trong mắt Đoan Mộc Nam chính là phản kháng, không tình nguyện.
Làm sao? Tình nguyện cùng đàn ông khác ở một chỗ vui vẻ, lại không muốn gần gũi chồng mình?
Đoan Mộc Nam càng tức giận hơn, tăng thêm sức lực với Ngôn Thanh Thanh, đưa hai tay cô cố định hai bên, dán vào người cô, hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng rồi mút lấy, như muốn đưa cô nhập vào trong xương tủy mình…
Cho đến khi Ngôn Thanh Thanh khó chịu khóc thút thít…
Nhìn thấy mắt cô đang khẽ mở, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, thấm ướt lông mi, hai mắt mê ly trống rỗng, Đoan Mộc Nam dần dần khôi phục lý trí, vì sao ở trước mặt cô lại không tự chủ được?
Cô vừa uống say, thấy nước mắt ủy khuất rơi xuống, Đoan Mộc Nam trìu mến vuốt ve mấy sợi tóc trên trán.
Ngôn thanh Thanh đối mặt với bóng người mơ hồ trước mắt, nước mắt càng chảy nhiều hơn, bàn tay nhỏ bé vươn ra áo gần hai bên tai anh, nỉ non:
“Đoan Mộc Nam...là anh sao?” Hai má cô hồng nhuận nóng rực, không phân biệt được là mơ hay thực, nghĩ thầm anh không thích em, tại sao em lại không quên anh được…
Đoan Mộc Nam nghe thấy cô nỉ non, trong lòng dâng lên một tia dịu dàng, nắm lấy tay cô còn đặt trên mặt anh. Nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng vì say rượu, nhẹ nhàng dụi mắt, Ngôn Thanh Thanh sau đó từ từ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Giấc mơ xen lẫn với ác mộng, Đoan Mộc Nam không ngừng biến hóa xuất hiện trước mặt cô, một lúc thì ôm, lúc thì hôn, bức tranh kiều diễm triền miên làm cô đỏ mặt…
“Đừng….” Ngôn Thanh Thanh hét lên một tiếng, tỉnh giấc.
Ánh nắng chói chang từ cửa sổ xuyên qua căn lều màu xanh.
“Ha, hóa ra là một giấc mơ?” Ngôn Thanh Thanh sờ lên gương mặt đang nóng của mình, thế mà lại mơ một giấc mộng xuân với Đoan Mộc Nam, cô thật sự vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Vừa nhấc chân dài của mình chuẩn bị xuống giường, lại nhìn thấy cặp đùi trắng nõn của mình không mặc đồ ngủ.
Trời ạ, nhìn kỹ lại, thấy cô đang mặc một chiếc áo phông màu xanh quân đội rất lớn, lại nhìn nơi ở là một cái lều to màu xanh lá cây với đồ đạc đơn giản và những vật dụng cần thiết hàng ngày.
Một bộ đầy đủ các thiết bị máy tính cũng như một số dụng cụ máy móc cô không biết tên, chiếm toàn bộ không gian của căn lều.
Đây, đây là đâu? Ngôn Thanh Thanh cố gắng nghĩ lại làm thế nào cô đến được đây?
Không phải cô và Tiểu Vũ, Tiểu Thu đi hát hò uống rượu sao? Sau đó thì sao? Sau đó...không nhớ được? Tại sao cô lại ở đây, đây là chỗ nào? A? Là ai thay quần áo cho cô? Là ai?
Ngoài thay quần áo có làm gì khác với cô không? Cô hoảng sợ…
Đột nhiên, cô nghe những tiếng hét từ bên ngoài, chẳng hạn như sự hình thành của núi và biển, còn có tiếng còi lớn …
Ngôn thanh Thanh sợ hãi đi đến cửa sổ bên cạnh, len lén liếc nhìn một chút, có rất nhiều binh sĩ đang tập luyện.
Đây là một doanh trại? Trời ạ, làm thế nào cô có thể đến được đây.
Cô nhìn thấy quần áo của mình ở đầu giường, bất chấp tất cả, Ngôn Thanh Thanh cầm quần áo, trong lòng vừa run sợ vừa bắt đầu thay, sợ có người tiến vào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.