Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 145: Nụ Hôn Vô Nghĩa
Honey
30/09/2021
Cố nguyên Thượng đặt dao và nĩa xuống và nói: "Anh sẽ quay về cùng em!"
Thanh Thanh có chút cảm kích nói: "Nếu là vì tôi, anh không cần phải như thế, một mình tôi về cũng được rồi!"
“Em muốn để anh tiếp tục ở lại nơi này sao?”
“Nếu như anh có việc!” Thanh Thanh trả lời.
“Anh tới đây tất cả là vì em!”
Câu nói này khiến Thanh Thanh nghẹn lời một lúc, anh ta chính là muốn tạo áp lực cho cô.
“Cố thiếu, tôi, tôi biết, tôi vô cùng cảm kích….Tôi sẽ nghĩ cách để báo đáp...” Thanh Thanh lắp bắp nói.
Cố Nguyên Thượng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cảm thấy rất đáng yêu, môi cô vẫn còn dính một chút kem bơ màu trắng, anh ta đột nhiên đứng đối diện bàn, đưa tay đỡ lấy cằm của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Động tác nhanh quá khiến Thanh Thanh không kịp né tránh, cứ thế nhìn đôi môi mỏng nóng bỏng của anh ta áp lên đôi môi lạnh giá của cô!
Đầu cô nổ tung một tiếng, mặt đỏ tía tai, cô muốn vung bàn tay lên tát một cái, nhưng lý trí không cho phép cô làm như thế, hoặc có lẽ do quá đột ngột cho nên khi cô chưa phản ứng lại thì anh ta đã ngồi lại chỗ ngồi, mỉm cười nhìn cô, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường!
Trong lòng Thanh Thanh dâng lên một cỗ ủy khuất, cô không kìm được mà muốn khóc, chả lẽ cô đang nhờ anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ vì chuyện này mà anh ta có thể đối xử với cô như vậy sao?
Cô kìm nước mắt muốn rơi ra ngoài, nói một câu xin lỗi rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để trốn, sau đó dùng nước rửa sạch bờ môi của mình!
Như thể có thứ gì đó bị dính bẩn trên đó, nhìn mình trong gương, đôi môi ướt đẫm, trong tấm gương mờ mịt, dường như xuất hiện hình bóng Đoan Mộc Nam đang ưu tư đứng sau lưng cô, cô quay người lại, phía sau không có một bóng người, hóa ra tất cả những gì cô có được đều giao cho một người đàn ông khiến cô đau thấu tim, và bây giờ cô khó có thể chấp nhận người khác được nữa ...
Cô hồn bay phách lạc trở về bàn ăn, Cố Nguyên Thượng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, lo lắng hỏi:
“Thanh Thanh, em sao vậy? Có phải vừa rồi anh...”
“Cố thiếu, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, nhưng tôi thuộc về.....những thứ khác tôi đều có thể cho, tôi sẽ cố gắng hết sức….”
“Thanh Thanh!” Cố Nguyên Thượng ngắt lời cô, hóa ra cô vẫn đang bài xích anh ta như vậy. Có lẽ anh ta quá gấp nên không để ý đến cảm xúc của cô!
“Xin lỗi, vừa rồi anh thật bất lịch sự!” Anh ta đứng dậy xin lỗi.
“....”
“Sau này không nên nói thiếu nợ gì nữa! Vừa rồi anh quá thất lễ, không nên để em chịu thua thiệt như vậy….”
Anh ta nói như vậy, Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô quá nhạy cảm, nụ hôn này tính là gì?
Chỉ là một nụ hôn không có ý nghĩa nào, là một nụ hôn không có bất kỳ cảm xúc nào, nói trắng ra thì đó chỉ là chuyện xác thịt thôi, so với việc anh ta đã cứu cô, để cô không bị lăng nhục thì đúng là vô nghĩa….
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Thanh và Cố Nguyên Thượng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về Trung Quốc, cô chỉ có một ít hành lý, lúc đầu cô còn không mang gì tới đây, nhưng bây giờ Cố Nguyên Thượng đã giúp cô chuẩn bị mọi thứ, mang theo giấy tờ cần thiết, quần áo, và còn quà cáp cho cô mang về tặng cho người nhà, làm cô không thể nào từ chối và cũng không có cơ hội từ chối.
Ngoại trừ nói lời cảm ơn nhẹ nhàng cô không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào khác!
Cô ngồi vào trong xe, nhìn lướt qua ngôi biệt thự đã ở hơn một tháng qua lần cuối cùng, trong lòng dâng lên một loại bất đắc dĩ, nhưng cô hiểu rõ không phải cô đang lưu luyến biệt thự này mà là người kia đang ở trên mảnh đất này, cô hận anh như thế nhưng vẫn còn lưu luyến, khiến cô càng hận chính mình hơn.
Vài giờ sau, Thanh Thanh bình an đáp xuống mảnh đất thủ đô, một thành phố mà cô rất quen thuộc, một thành phố kiến cô cảm thấy an toàn…..
Cô bước xuống máy bay và nghĩ, có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại người đó, không bao giờ nữa …
Cô sẽ dần quên đi khuôn mặt của anh, tất cả những gì cô đã có với anh, ngoại trừ định mệnh khiến cô không có cách nào báo thù …
Cô bước ra ngoài sân bay, nhìn thấy tiểu Vũ, Mỹ Mỹ, tiểu Thu và người nhà đã gần hai tháng không gặp. Cô không thể kìm được nước mắt và chạy đến chỗ họ, họ sẽ không bao giờ biết cô đã phải chịu bao nhiêu nguy hiểm và đau đớn trong hai tháng qua.
Đã bao nhiêu lần mạng sống của cô như ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa thì không bao giờ có thể quay về gặp lại họ, nhìn thấy những khuôn mặt đáng yêu gần gũi này…..
Thanh Thanh ôm mẹ rồi khóc nức nở một hồi lâu, tiểu Vũ gào lên cười nói “Bạn yêu, cậu cũng dứt sữa được hai tháng rồi, có phải lại thèm rồi không, sao lại ôm gì lâu như vậy….”
Thanh Thanh đột nhiên nhận ra cô so với người thường đi du lịch có chút kích động, vội vàng đè nén khóc, cười nói: "Cậu đang ghen tị với tôi!"
Cô ôm bạn mình thật chặt, sau đó đến cậu và thím của cô.
Mỹ Mỹ bị bỏ rơi cũng chạy tới ôm một cái, tiểu Thu đứng sau cô ấy cũng nghĩ đi đến ôm Thanh Thanh một cái, nhưng thiếu chút nữa bị tiểu Vũ đá lăn ra ngoài!
“Thanh Thanh là tài sản cá nhân của cô sao?”
“Đúng vậy, thì sao, thì sao?” Tiểu Vũ hoạt bát nói.
Thanh Thanh nhìn thấy hai người họ đấu võ mồm thì nín khóc và cười phá lên, trở về là tốt rồi, trở về có người thân ấm áp bên cạnh, có những người bạn ồn ào….
Một tháng sau khi về nước, Thanh Thanh ngoại trừ thỉnh thoảng đi chơi với tiểu Vũ, hầu như luôn ở nhà đọc sách và tìm kiếm thông tin trên Internet, cô nghĩ phải bắt đầu lại từ đầu, tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình thường yên tĩnh.
Vào sáng hôm đó, Thanh thanh ngủ một mạch đến trưa hôm sau, cô uể oải rời giường, toàn thân mệt mỏi, không có một chút sức lực nào, cảm giác vẫn thèm ngủ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy rất muốn ngủ.
Cô đứng dậy định đi tắm rửa thì nghe thấy âm thanh lộp bộp dưới lầu, là cậu cô đang nấu ăn, cô bước tới định giúp một chút nhưng lại nhìn thấy Ngôn Đại Minh đang làm thịt cá, máu đỏ tươi và nội tạng rối tung lên, cô cảm thấy một mùi tanh và hôi thối rất khó ngửi, Thanh Thanh cảm thấy dạ dày cuộn lên một cỗ chua chua và trào ra khỏi miệng, cô lập tức che miệng và chạy nhanh lại ôm thùng rác nôn mửa liên tục!
Thanh Thanh có chút cảm kích nói: "Nếu là vì tôi, anh không cần phải như thế, một mình tôi về cũng được rồi!"
“Em muốn để anh tiếp tục ở lại nơi này sao?”
“Nếu như anh có việc!” Thanh Thanh trả lời.
“Anh tới đây tất cả là vì em!”
Câu nói này khiến Thanh Thanh nghẹn lời một lúc, anh ta chính là muốn tạo áp lực cho cô.
“Cố thiếu, tôi, tôi biết, tôi vô cùng cảm kích….Tôi sẽ nghĩ cách để báo đáp...” Thanh Thanh lắp bắp nói.
Cố Nguyên Thượng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cảm thấy rất đáng yêu, môi cô vẫn còn dính một chút kem bơ màu trắng, anh ta đột nhiên đứng đối diện bàn, đưa tay đỡ lấy cằm của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
Động tác nhanh quá khiến Thanh Thanh không kịp né tránh, cứ thế nhìn đôi môi mỏng nóng bỏng của anh ta áp lên đôi môi lạnh giá của cô!
Đầu cô nổ tung một tiếng, mặt đỏ tía tai, cô muốn vung bàn tay lên tát một cái, nhưng lý trí không cho phép cô làm như thế, hoặc có lẽ do quá đột ngột cho nên khi cô chưa phản ứng lại thì anh ta đã ngồi lại chỗ ngồi, mỉm cười nhìn cô, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường!
Trong lòng Thanh Thanh dâng lên một cỗ ủy khuất, cô không kìm được mà muốn khóc, chả lẽ cô đang nhờ anh ta giúp đỡ, chẳng lẽ vì chuyện này mà anh ta có thể đối xử với cô như vậy sao?
Cô kìm nước mắt muốn rơi ra ngoài, nói một câu xin lỗi rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để trốn, sau đó dùng nước rửa sạch bờ môi của mình!
Như thể có thứ gì đó bị dính bẩn trên đó, nhìn mình trong gương, đôi môi ướt đẫm, trong tấm gương mờ mịt, dường như xuất hiện hình bóng Đoan Mộc Nam đang ưu tư đứng sau lưng cô, cô quay người lại, phía sau không có một bóng người, hóa ra tất cả những gì cô có được đều giao cho một người đàn ông khiến cô đau thấu tim, và bây giờ cô khó có thể chấp nhận người khác được nữa ...
Cô hồn bay phách lạc trở về bàn ăn, Cố Nguyên Thượng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, lo lắng hỏi:
“Thanh Thanh, em sao vậy? Có phải vừa rồi anh...”
“Cố thiếu, tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, nhưng tôi thuộc về.....những thứ khác tôi đều có thể cho, tôi sẽ cố gắng hết sức….”
“Thanh Thanh!” Cố Nguyên Thượng ngắt lời cô, hóa ra cô vẫn đang bài xích anh ta như vậy. Có lẽ anh ta quá gấp nên không để ý đến cảm xúc của cô!
“Xin lỗi, vừa rồi anh thật bất lịch sự!” Anh ta đứng dậy xin lỗi.
“....”
“Sau này không nên nói thiếu nợ gì nữa! Vừa rồi anh quá thất lễ, không nên để em chịu thua thiệt như vậy….”
Anh ta nói như vậy, Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô quá nhạy cảm, nụ hôn này tính là gì?
Chỉ là một nụ hôn không có ý nghĩa nào, là một nụ hôn không có bất kỳ cảm xúc nào, nói trắng ra thì đó chỉ là chuyện xác thịt thôi, so với việc anh ta đã cứu cô, để cô không bị lăng nhục thì đúng là vô nghĩa….
Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Thanh và Cố Nguyên Thượng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về Trung Quốc, cô chỉ có một ít hành lý, lúc đầu cô còn không mang gì tới đây, nhưng bây giờ Cố Nguyên Thượng đã giúp cô chuẩn bị mọi thứ, mang theo giấy tờ cần thiết, quần áo, và còn quà cáp cho cô mang về tặng cho người nhà, làm cô không thể nào từ chối và cũng không có cơ hội từ chối.
Ngoại trừ nói lời cảm ơn nhẹ nhàng cô không thể nghĩ ra bất kỳ từ nào khác!
Cô ngồi vào trong xe, nhìn lướt qua ngôi biệt thự đã ở hơn một tháng qua lần cuối cùng, trong lòng dâng lên một loại bất đắc dĩ, nhưng cô hiểu rõ không phải cô đang lưu luyến biệt thự này mà là người kia đang ở trên mảnh đất này, cô hận anh như thế nhưng vẫn còn lưu luyến, khiến cô càng hận chính mình hơn.
Vài giờ sau, Thanh Thanh bình an đáp xuống mảnh đất thủ đô, một thành phố mà cô rất quen thuộc, một thành phố kiến cô cảm thấy an toàn…..
Cô bước xuống máy bay và nghĩ, có thể cô sẽ không bao giờ gặp lại người đó, không bao giờ nữa …
Cô sẽ dần quên đi khuôn mặt của anh, tất cả những gì cô đã có với anh, ngoại trừ định mệnh khiến cô không có cách nào báo thù …
Cô bước ra ngoài sân bay, nhìn thấy tiểu Vũ, Mỹ Mỹ, tiểu Thu và người nhà đã gần hai tháng không gặp. Cô không thể kìm được nước mắt và chạy đến chỗ họ, họ sẽ không bao giờ biết cô đã phải chịu bao nhiêu nguy hiểm và đau đớn trong hai tháng qua.
Đã bao nhiêu lần mạng sống của cô như ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa thì không bao giờ có thể quay về gặp lại họ, nhìn thấy những khuôn mặt đáng yêu gần gũi này…..
Thanh Thanh ôm mẹ rồi khóc nức nở một hồi lâu, tiểu Vũ gào lên cười nói “Bạn yêu, cậu cũng dứt sữa được hai tháng rồi, có phải lại thèm rồi không, sao lại ôm gì lâu như vậy….”
Thanh Thanh đột nhiên nhận ra cô so với người thường đi du lịch có chút kích động, vội vàng đè nén khóc, cười nói: "Cậu đang ghen tị với tôi!"
Cô ôm bạn mình thật chặt, sau đó đến cậu và thím của cô.
Mỹ Mỹ bị bỏ rơi cũng chạy tới ôm một cái, tiểu Thu đứng sau cô ấy cũng nghĩ đi đến ôm Thanh Thanh một cái, nhưng thiếu chút nữa bị tiểu Vũ đá lăn ra ngoài!
“Thanh Thanh là tài sản cá nhân của cô sao?”
“Đúng vậy, thì sao, thì sao?” Tiểu Vũ hoạt bát nói.
Thanh Thanh nhìn thấy hai người họ đấu võ mồm thì nín khóc và cười phá lên, trở về là tốt rồi, trở về có người thân ấm áp bên cạnh, có những người bạn ồn ào….
Một tháng sau khi về nước, Thanh Thanh ngoại trừ thỉnh thoảng đi chơi với tiểu Vũ, hầu như luôn ở nhà đọc sách và tìm kiếm thông tin trên Internet, cô nghĩ phải bắt đầu lại từ đầu, tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống bình thường yên tĩnh.
Vào sáng hôm đó, Thanh thanh ngủ một mạch đến trưa hôm sau, cô uể oải rời giường, toàn thân mệt mỏi, không có một chút sức lực nào, cảm giác vẫn thèm ngủ, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, mấy ngày nay cô luôn cảm thấy rất muốn ngủ.
Cô đứng dậy định đi tắm rửa thì nghe thấy âm thanh lộp bộp dưới lầu, là cậu cô đang nấu ăn, cô bước tới định giúp một chút nhưng lại nhìn thấy Ngôn Đại Minh đang làm thịt cá, máu đỏ tươi và nội tạng rối tung lên, cô cảm thấy một mùi tanh và hôi thối rất khó ngửi, Thanh Thanh cảm thấy dạ dày cuộn lên một cỗ chua chua và trào ra khỏi miệng, cô lập tức che miệng và chạy nhanh lại ôm thùng rác nôn mửa liên tục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.