Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 111: Tình Yêu, Không Thay Đổi
Honey
12/09/2021
Anh hôn từ môi đến cổ của cô, chôn thật sâu vào đôi vai mỏng manh thơm tho của cô, khi chạm đến xương quai xanh nhỏ nhắn của cô, động tác của anh dần dần chậm lại, lăn lộn điên cuồng cũng trở nên mềm mại hơn, cô gầy yếu như vậy, những năm tháng qua cô đã phải chịu đựng vì anh nhiều đến mức nào?
Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vầng trán sáng sủa và sạch sẽ áp lên vầng trán hơi lạnh của anh, anh trìu mến nhìn cô đang thẹn thùng. Đôi môi vừa hôn có chút đỏ và sưng lên, đôi má nhợt nhạt trở nên ửng hồng và dịu dàng hơn.
Cô không thể tin được đôi mi đen không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nam, vươn ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng không nhịn được mà rung động, nở một nụ cười xinh đẹp át đi những giọt nước mắt, đây là sự thật, anh đang ở ngay trước mặt cô, đây không phải là mơ, bởi vì trong mơ cô luôn luôn không nhìn thấy được khuôn mặt này, khiến cô thực sự đau đớn và tuyệt vọng…
Cô nín khóc mỉm cười, nhón chân lên chủ động ôm lấy, có lẽ do cô chủ động khiến Đoan Mộc Nam không vừa lòng chỉ ôm nhau như vậy, người trong ngực anh đã kích động đứng thẳng lên, Đoan Mộc Nam dùng cánh tay mạnh mẽ của mình, nhẹ nhàng bế người trong ngực đi thẳng vào căn phòng phía trong, đặt cô lên chiếc giường trắng trong phòng.
Thanh hình cao lớn của Đoan Mộc Nam dựa vào chiếc gối màu trắng, ôm Thanh Thanh mềm mại trong vòng tay, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên má hoặc trán cô, Thanh Thanh dựa vào lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ của anh, trong lòng vẫn sợ hãi và bất an tự hỏi đây có phải là sự thật không.
Cô nhìn vào mắt của anh, mặt của anh, và thân hình cường tráng của anh hết lần này đến lần khác tự nhủ đây là sự thật, đây là sự thật, ngón tay dài tinh tế như ngọc của cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú trơn bóng của anh, đôi mắt dịu dàng ôn nhu của anh hiện ra tình ý, thuận theo cánh tay của cô và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay của mình.
Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc truyền từ lòng bàn tay đến tận trái tim, Đoan Mộc Nam lại cầm bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh nhẹ nhàng hôn lên.
“Anh vẫn là Nam của em, anh ở bên cạnh em...” Anh nhẹ giọng an ủi, âm thanh dễ nghe vừa ấm ám vừa trong trẻo khiến lòng cô trở nên tĩnh lặng, có cảm giác an toàn, cô di chuyển đầu mình gần với thân thể anh một chút, anh cũng ăn ý đưa thân thể mảnh mai của cô dán chặt lấy mình, hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua cửa sổ, mùa đông lạnh giá giờ phút này lại ấm áp như mùa xuân…
Trong một đại sảnh nào đỏ của tòa lâu đài, Nala đợi mãi cũng không thấy Thanh Thanh đi xuống, bắt lấy một người hầu nghiêm nghị hỏi:
“Ngôn tiểu thư sao còn chưa xuống?”
Người hầu bối rối không biết làm sao, cô ấy căn bản không có chăm sóc Thanh Thanh, căn bản không biết hôm nay cô ở đây? Thậm chí cô ở gian phòng nào cũng không biết.
Nala tức giận, nghĩ thầm tiểu tiện nhân này dám để cho Bố Lặc đại tiểu thư đợi ở đây, cô ta vung roi lên, nghĩ rằng đợi cô đi xuống lầu ngồi lên xe của cô ta, cô ta nhất định phải dạy dỗ một trận.
Cô ta chịu đựng tức giận của mình ngồi thêm mấy phút.
Cuối cùng đưa tay lên xem thấy một giờ trôi qua rồi, cô ta bị chọc tức muốn bùng nổ, vung roi lên muốn giết người, cô ta đưa hai người hầu đi ra khỏi đại sảnh muốn đi tìm Ngôn Thanh Thanh, muốn băm cô làm trăm mảnh, chán sống, dám đùa nghịch với Bố Lặc Nala cô…
Khí thế hừng hực của cô ta làm người giúp việc trong lâu đài không dám cản, đám người hầu phải tranh thủ thời gian thông báo cho quản gia và Dịch Tuấn, ai cũng biết đại tiểu thư này tính tình không tốt.
Nala dẫn theo thủ hạ tìm kiếm từng gian phòng trong lâu đài, cô ta không tin cô có thể trốn dưới đất, dù trốn dưới đất cô ta cũng đào ba tấc tìm cho bằng được.
Cô ta đã tìm kiếm gần như tất cả các phòng bình thường ở tầng một của lâu đài, xem ra cô không có ở đây, vậy thì chắc là đang trốn ở một gian phòng nào đó tương đối bí ẩn ở trong tòa thành, cô ta bước đến một lối đi lên tầng hai, có một thuộc hạ của thành chủ đang canh giữ, người bình thường rất ít khi được bước vào, nhưng Nala ỷ mình là con gái của Bố Lặc, lại là người phụ nữ được thành chủ sủng ái, nên càng phách lối để hai thuộc hạ lăn đi.
Hai tên thuộc hạ có chút khó khăn, bọn họ biết thành chủ bình thường đối với vị đại tiểu thư điêu ngoa này đều thuận theo, lỡ như đắc tội e rằng kết cục không tốt.
Ngay tại thời điểm hai bên đang giằng co, Dịch Tuấn phong độ nhẹ nhàng đi tới.
Anh ta mặc quần áo chỉnh tề, tay đút túi quần, trên mặt lộ ra ý cười.
“Yo, đại tiểu thư, sao hôm nay cô đến sớm vậy?” Anh ta biết rõ còn cố ý hỏi.
“Anh còn không kêu bọn họ lăn đi?” Nala không muốn nói chuyện phiếm với anh ta.
“Đại tiểu thư lại muốn chơi trò gì nữa?” Trong mắt anh ta, người này là một đại tiểu thư vô lý ngang ngược, ngoại trừ nổi điên kiếm chuyện thì không biết làm gì.
“Tôi muốn bắt người phụ nữ vô lễ ngang ngược kia, dám bắt tôi đợi cả một buổi sáng...”
“Ồ, Cô còn muốn vô lễ với Ngôn tiểu thư?”
“Cái gì mà vô lễ, là cô ta, là cô ta không biết tốt xấu, để xem tôi xử lý cô ta như thế nào!”
“Tôi thấy chuyện này không tốt lắm đâu...”
“Cái gì không tốt, anh không bảo bọn chúng lăn đi, ngay cả anh tôi cũng xử lý!”
“Xin hỏi đại tiểu thư đây lấy thân phận gì để xử lý tôi? Còn lý do gì để xử lý tôi nào?”
“Chỉ bằng tôi là con gái của Bố Lặc bá vương, tôi xử lý anh căn bản cũng không cần lý do.”
Dịch Tuấn đột nhiên nghĩ đến năm dấu tay trên mặt tiểu Niên, trong lòng cảm thấy khó chịu, anh ta nghĩ nếu không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, thật sự là muốn nâng mình lên tận trời.
“Tôi nói này Nala đại tiểu thư, tôi là người của Thành chủ, cô có phải đã quên điều này không?”
“Anh ấy thì thế nào? Cũng phải coi trọng tôi ba phần?”
“Ừm, nói rất hay, anh Thành kính cô ba phần, sủng cô mười phần, đây là sự thật!”
Nala đắc ý nghĩ thầm, anh biết là tốt.
“Tôi nghĩ Nala đại tiểu thư như cô, mỗi ngày đều chạy đến đây, có lẽ là không phải để ngắm phong cảnh nhỉ.”
“Tôi tới làm gì liên quan gì đến anh.”
“Với tôi thì không sao, nhưng anh Thành còn có việc, cô cũng không phải là vì anh Thành của tôi nha, cô cả ngày cứ đi theo sau lưng anh ấy lải nhải, anh ấy không thấy phiền, nhưng tôi rất phiền...”
“Hừ, đó là bởi vì anh ấy yêu tôi!”
“Ha!” Dịch Tuấn giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này “Anh ấy yêu cô? Thật đáng tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì? Rốt cuộc anh đang muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn nói một câu, cô hoàn toàn không xứng để anh Thành của chúng tôi yêu, anh Thành chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ như cô.”
“Anh, anh nói bậy, anh muốn gạt người khác sao?”
“Tôi nói bậy?” Dịch Tuấn cười cười rồi nói tiếp: “Cô suốt ngày chỉ biết dùng thân phận Bố Lặc đại tiểu thư làm bậy, cài người vào đây để theo dõi anh Thành, báo cáo mọi động thái của anh ấy cho cô, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được chuyện này? Đàn ông sẽ thích người phụ nữ như vậy? Huống chi anh Thành là người đàn ông bình thường sao? Anh ấy là chúa tể một phương, thủ lĩnh một khu, anh ấy có thể để cho cô dám sát? Ngay cả người anh ấy cứu về, suýt nữa cũng chết trên tay cô, trên người cô rốt cuộc có cái gì đáng giá để cho anh ấy thích?...”
Từng câu từng câu giống như chày gỗ đập vào trong lòng Nala, lần trước thành chủ đúng là vì chuyện này làm cho mất hứng.
“Nhưng anh ấy, anh ấy cũng không giận tôi!” Giọng nói của Nala dịu đi rõ rệt.
“Bởi vì cô không có đáng giá để anh ấy phải giận!”
“...”
“Anh ấy sủng ái cô như vậy, trên đời này làm gì có chuyện như thế? Hừ, cô có cảm giác mình giống như một thú cưng không? Cả ngày cứ vây quanh anh Thành? Anh ấy đối với cô quả thật...haha...”
“Anh cười cái gì? Anh ấy đối với tôi quả thật là gì?”
“Anh ấy đối với cô quả thật chính là giống như một con chó Pug, cưng chiều cô, nhưng không yêu cô...”
“Anh...Anh! Tôi giết anh!” Nala khó thở định quất anh ta một roi nhưng lại bị Dịch Tuấn cầm chặt trong tay.
“Cô nhìn cô đi, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết, anh Thành chúng tôi thích mới lạ? Nếu cô còn như vậy, ngay cả con Pug cũng không được nữa...”
“Anh...”
Dịch Tuấn cầm roi trong tay vung lên, khóe môi câu lên nói:
“Cô cho rằng anh Thành thật sự sợ cha cô sao, phi, nếu anh ấy muốn đi, ai cũng không ngăn cản được...Tôi khuyên cô không nên hơi một tí liền đưa cha cô ra dọa người, nếu cô thật sự thích anh ấy, nên suy nghĩ làm sao để làm anh ấy vui lòng đi, đừng cứ mãi bày ra cái bộ dạng đại tiểu thư như thế, chỉ làm cho anh Thành ghét cô hơn thôi...”
Nói xong Dịch Tuấn sải bước rời đi, Nala chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, cũng may có Gemma đỡ lấy. Cô ta đã lớn như vậy, những người xung quanh chỉ không chừa cơ hội để xu nịnh, lấy lòng cô ta đủ kiểu, có ai dám nói chuyện thẳng thắn như Dịch Tuấn, thậm chí là dùng lời nói vô lễ để công kích cô chứ?
Sắc mặt Nala cực kỳ khó coi, Gemma vội vàng cho người đưa cô trở về đại điện Bố Lặc gia.
Dịch Tuấn giảng đạo một tràng như vậy, khi đi đến lối rẽ liền hung hăng đập đầu một cái. Sờ sờ trán, trong tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng tự lẩm bẩm: “Không phải lần này lại gặp rắc rối chứ, đó là Bố Lặc đại tiểu thư nha, cô tuyệt đối đừng có trở về giở trò đem quân của Bố Lặc bá vương đến đây, nếu như vậy hôm nay tôi chết chắc.”
Một khắc trước anh ta đem thân phận của Đoan Mộc Nam tiết lộ cho Thanh Thanh, một khắc sau lại chọc giận nhân vật được sủng nịnh ở đây, nghĩ lại hậu quả thật không tưởng tượng nổi!
Anh ta không ngừng đập đầu vào tường, cảnh tượng này tình cờ để cho quản gia John đi ngang qua nhìn thấy, John nhìn anh ta một mặt buồn bực thì không biết làm sao.
“Nhìn cái gì, đầu tôi ngứa không được sao?”
Chết tiệt, ông ấy đã nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của anh ta hai lần, một lần là lúc Thanh Thanh bắn khiến anh ta suýt tè ra quần, giờ lại để cho ông ấy nhìn thấy cảnh anh ta tự ngược, Dịch Tuấn nghĩ hôm nay đúng là một ngày đen đủi của anh ta.
Trên tòa tháp thiên nga cao nhất, Thanh Thanh vẫn nằm trong ngực của Đoan Mộc Nam, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, lại dựa sát nhau, vẫn không cảm thấy lấp đầy tình yêu thương cho nhau.
Đoan Mộc Nam vuốt ve mái tóc đen nhánh của Thanh Thanh, khẽ chạm vào gương mặt mịn màng của cô, sau đó lại hôn lên, trong khoảng thời gian này hai người nằm trên giường, anh đã làm hành động này vô số lần, giờ phút này anh chỉ có thể dùng sự dịu dàng nhất có thể để bù đắp tình yêu cho cô, không muốn rời xa cô.
Anh hôn nhẹ lên đôi môi cô, Thanh Thanh run rẩy hàng mi, ở trước mặt anh nỉ non:
“Chúng ta cứ ôm nhau vậy sao?”
Đoan Mộc Nam cười xấu xa:
“Chẳng lẽ em còn ý tưởng nào tốt hơn?”
Mặt Thanh Thanh đỏ lên, cô biết anh đang cố ý hiểu nhầm ý cô.
Anh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, vầng trán sáng sủa và sạch sẽ áp lên vầng trán hơi lạnh của anh, anh trìu mến nhìn cô đang thẹn thùng. Đôi môi vừa hôn có chút đỏ và sưng lên, đôi má nhợt nhạt trở nên ửng hồng và dịu dàng hơn.
Cô không thể tin được đôi mi đen không ngừng run rẩy, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nam, vươn ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng không nhịn được mà rung động, nở một nụ cười xinh đẹp át đi những giọt nước mắt, đây là sự thật, anh đang ở ngay trước mặt cô, đây không phải là mơ, bởi vì trong mơ cô luôn luôn không nhìn thấy được khuôn mặt này, khiến cô thực sự đau đớn và tuyệt vọng…
Cô nín khóc mỉm cười, nhón chân lên chủ động ôm lấy, có lẽ do cô chủ động khiến Đoan Mộc Nam không vừa lòng chỉ ôm nhau như vậy, người trong ngực anh đã kích động đứng thẳng lên, Đoan Mộc Nam dùng cánh tay mạnh mẽ của mình, nhẹ nhàng bế người trong ngực đi thẳng vào căn phòng phía trong, đặt cô lên chiếc giường trắng trong phòng.
Thanh hình cao lớn của Đoan Mộc Nam dựa vào chiếc gối màu trắng, ôm Thanh Thanh mềm mại trong vòng tay, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên má hoặc trán cô, Thanh Thanh dựa vào lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ của anh, trong lòng vẫn sợ hãi và bất an tự hỏi đây có phải là sự thật không.
Cô nhìn vào mắt của anh, mặt của anh, và thân hình cường tráng của anh hết lần này đến lần khác tự nhủ đây là sự thật, đây là sự thật, ngón tay dài tinh tế như ngọc của cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú trơn bóng của anh, đôi mắt dịu dàng ôn nhu của anh hiện ra tình ý, thuận theo cánh tay của cô và nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong bàn tay của mình.
Một cảm giác ấm áp và hạnh phúc truyền từ lòng bàn tay đến tận trái tim, Đoan Mộc Nam lại cầm bàn tay trắng nõn của cô nhẹ nhàng đặt lên môi anh nhẹ nhàng hôn lên.
“Anh vẫn là Nam của em, anh ở bên cạnh em...” Anh nhẹ giọng an ủi, âm thanh dễ nghe vừa ấm ám vừa trong trẻo khiến lòng cô trở nên tĩnh lặng, có cảm giác an toàn, cô di chuyển đầu mình gần với thân thể anh một chút, anh cũng ăn ý đưa thân thể mảnh mai của cô dán chặt lấy mình, hai người cứ như vậy an tĩnh ôm nhau, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua cửa sổ, mùa đông lạnh giá giờ phút này lại ấm áp như mùa xuân…
Trong một đại sảnh nào đỏ của tòa lâu đài, Nala đợi mãi cũng không thấy Thanh Thanh đi xuống, bắt lấy một người hầu nghiêm nghị hỏi:
“Ngôn tiểu thư sao còn chưa xuống?”
Người hầu bối rối không biết làm sao, cô ấy căn bản không có chăm sóc Thanh Thanh, căn bản không biết hôm nay cô ở đây? Thậm chí cô ở gian phòng nào cũng không biết.
Nala tức giận, nghĩ thầm tiểu tiện nhân này dám để cho Bố Lặc đại tiểu thư đợi ở đây, cô ta vung roi lên, nghĩ rằng đợi cô đi xuống lầu ngồi lên xe của cô ta, cô ta nhất định phải dạy dỗ một trận.
Cô ta chịu đựng tức giận của mình ngồi thêm mấy phút.
Cuối cùng đưa tay lên xem thấy một giờ trôi qua rồi, cô ta bị chọc tức muốn bùng nổ, vung roi lên muốn giết người, cô ta đưa hai người hầu đi ra khỏi đại sảnh muốn đi tìm Ngôn Thanh Thanh, muốn băm cô làm trăm mảnh, chán sống, dám đùa nghịch với Bố Lặc Nala cô…
Khí thế hừng hực của cô ta làm người giúp việc trong lâu đài không dám cản, đám người hầu phải tranh thủ thời gian thông báo cho quản gia và Dịch Tuấn, ai cũng biết đại tiểu thư này tính tình không tốt.
Nala dẫn theo thủ hạ tìm kiếm từng gian phòng trong lâu đài, cô ta không tin cô có thể trốn dưới đất, dù trốn dưới đất cô ta cũng đào ba tấc tìm cho bằng được.
Cô ta đã tìm kiếm gần như tất cả các phòng bình thường ở tầng một của lâu đài, xem ra cô không có ở đây, vậy thì chắc là đang trốn ở một gian phòng nào đó tương đối bí ẩn ở trong tòa thành, cô ta bước đến một lối đi lên tầng hai, có một thuộc hạ của thành chủ đang canh giữ, người bình thường rất ít khi được bước vào, nhưng Nala ỷ mình là con gái của Bố Lặc, lại là người phụ nữ được thành chủ sủng ái, nên càng phách lối để hai thuộc hạ lăn đi.
Hai tên thuộc hạ có chút khó khăn, bọn họ biết thành chủ bình thường đối với vị đại tiểu thư điêu ngoa này đều thuận theo, lỡ như đắc tội e rằng kết cục không tốt.
Ngay tại thời điểm hai bên đang giằng co, Dịch Tuấn phong độ nhẹ nhàng đi tới.
Anh ta mặc quần áo chỉnh tề, tay đút túi quần, trên mặt lộ ra ý cười.
“Yo, đại tiểu thư, sao hôm nay cô đến sớm vậy?” Anh ta biết rõ còn cố ý hỏi.
“Anh còn không kêu bọn họ lăn đi?” Nala không muốn nói chuyện phiếm với anh ta.
“Đại tiểu thư lại muốn chơi trò gì nữa?” Trong mắt anh ta, người này là một đại tiểu thư vô lý ngang ngược, ngoại trừ nổi điên kiếm chuyện thì không biết làm gì.
“Tôi muốn bắt người phụ nữ vô lễ ngang ngược kia, dám bắt tôi đợi cả một buổi sáng...”
“Ồ, Cô còn muốn vô lễ với Ngôn tiểu thư?”
“Cái gì mà vô lễ, là cô ta, là cô ta không biết tốt xấu, để xem tôi xử lý cô ta như thế nào!”
“Tôi thấy chuyện này không tốt lắm đâu...”
“Cái gì không tốt, anh không bảo bọn chúng lăn đi, ngay cả anh tôi cũng xử lý!”
“Xin hỏi đại tiểu thư đây lấy thân phận gì để xử lý tôi? Còn lý do gì để xử lý tôi nào?”
“Chỉ bằng tôi là con gái của Bố Lặc bá vương, tôi xử lý anh căn bản cũng không cần lý do.”
Dịch Tuấn đột nhiên nghĩ đến năm dấu tay trên mặt tiểu Niên, trong lòng cảm thấy khó chịu, anh ta nghĩ nếu không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, thật sự là muốn nâng mình lên tận trời.
“Tôi nói này Nala đại tiểu thư, tôi là người của Thành chủ, cô có phải đã quên điều này không?”
“Anh ấy thì thế nào? Cũng phải coi trọng tôi ba phần?”
“Ừm, nói rất hay, anh Thành kính cô ba phần, sủng cô mười phần, đây là sự thật!”
Nala đắc ý nghĩ thầm, anh biết là tốt.
“Tôi nghĩ Nala đại tiểu thư như cô, mỗi ngày đều chạy đến đây, có lẽ là không phải để ngắm phong cảnh nhỉ.”
“Tôi tới làm gì liên quan gì đến anh.”
“Với tôi thì không sao, nhưng anh Thành còn có việc, cô cũng không phải là vì anh Thành của tôi nha, cô cả ngày cứ đi theo sau lưng anh ấy lải nhải, anh ấy không thấy phiền, nhưng tôi rất phiền...”
“Hừ, đó là bởi vì anh ấy yêu tôi!”
“Ha!” Dịch Tuấn giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này “Anh ấy yêu cô? Thật đáng tiếc...”
“Đáng tiếc cái gì? Rốt cuộc anh đang muốn nói gì?”
“Tôi chỉ muốn nói một câu, cô hoàn toàn không xứng để anh Thành của chúng tôi yêu, anh Thành chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ như cô.”
“Anh, anh nói bậy, anh muốn gạt người khác sao?”
“Tôi nói bậy?” Dịch Tuấn cười cười rồi nói tiếp: “Cô suốt ngày chỉ biết dùng thân phận Bố Lặc đại tiểu thư làm bậy, cài người vào đây để theo dõi anh Thành, báo cáo mọi động thái của anh ấy cho cô, thử hỏi có người đàn ông nào chịu được chuyện này? Đàn ông sẽ thích người phụ nữ như vậy? Huống chi anh Thành là người đàn ông bình thường sao? Anh ấy là chúa tể một phương, thủ lĩnh một khu, anh ấy có thể để cho cô dám sát? Ngay cả người anh ấy cứu về, suýt nữa cũng chết trên tay cô, trên người cô rốt cuộc có cái gì đáng giá để cho anh ấy thích?...”
Từng câu từng câu giống như chày gỗ đập vào trong lòng Nala, lần trước thành chủ đúng là vì chuyện này làm cho mất hứng.
“Nhưng anh ấy, anh ấy cũng không giận tôi!” Giọng nói của Nala dịu đi rõ rệt.
“Bởi vì cô không có đáng giá để anh ấy phải giận!”
“...”
“Anh ấy sủng ái cô như vậy, trên đời này làm gì có chuyện như thế? Hừ, cô có cảm giác mình giống như một thú cưng không? Cả ngày cứ vây quanh anh Thành? Anh ấy đối với cô quả thật...haha...”
“Anh cười cái gì? Anh ấy đối với tôi quả thật là gì?”
“Anh ấy đối với cô quả thật chính là giống như một con chó Pug, cưng chiều cô, nhưng không yêu cô...”
“Anh...Anh! Tôi giết anh!” Nala khó thở định quất anh ta một roi nhưng lại bị Dịch Tuấn cầm chặt trong tay.
“Cô nhìn cô đi, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết, anh Thành chúng tôi thích mới lạ? Nếu cô còn như vậy, ngay cả con Pug cũng không được nữa...”
“Anh...”
Dịch Tuấn cầm roi trong tay vung lên, khóe môi câu lên nói:
“Cô cho rằng anh Thành thật sự sợ cha cô sao, phi, nếu anh ấy muốn đi, ai cũng không ngăn cản được...Tôi khuyên cô không nên hơi một tí liền đưa cha cô ra dọa người, nếu cô thật sự thích anh ấy, nên suy nghĩ làm sao để làm anh ấy vui lòng đi, đừng cứ mãi bày ra cái bộ dạng đại tiểu thư như thế, chỉ làm cho anh Thành ghét cô hơn thôi...”
Nói xong Dịch Tuấn sải bước rời đi, Nala chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, cũng may có Gemma đỡ lấy. Cô ta đã lớn như vậy, những người xung quanh chỉ không chừa cơ hội để xu nịnh, lấy lòng cô ta đủ kiểu, có ai dám nói chuyện thẳng thắn như Dịch Tuấn, thậm chí là dùng lời nói vô lễ để công kích cô chứ?
Sắc mặt Nala cực kỳ khó coi, Gemma vội vàng cho người đưa cô trở về đại điện Bố Lặc gia.
Dịch Tuấn giảng đạo một tràng như vậy, khi đi đến lối rẽ liền hung hăng đập đầu một cái. Sờ sờ trán, trong tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng tự lẩm bẩm: “Không phải lần này lại gặp rắc rối chứ, đó là Bố Lặc đại tiểu thư nha, cô tuyệt đối đừng có trở về giở trò đem quân của Bố Lặc bá vương đến đây, nếu như vậy hôm nay tôi chết chắc.”
Một khắc trước anh ta đem thân phận của Đoan Mộc Nam tiết lộ cho Thanh Thanh, một khắc sau lại chọc giận nhân vật được sủng nịnh ở đây, nghĩ lại hậu quả thật không tưởng tượng nổi!
Anh ta không ngừng đập đầu vào tường, cảnh tượng này tình cờ để cho quản gia John đi ngang qua nhìn thấy, John nhìn anh ta một mặt buồn bực thì không biết làm sao.
“Nhìn cái gì, đầu tôi ngứa không được sao?”
Chết tiệt, ông ấy đã nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của anh ta hai lần, một lần là lúc Thanh Thanh bắn khiến anh ta suýt tè ra quần, giờ lại để cho ông ấy nhìn thấy cảnh anh ta tự ngược, Dịch Tuấn nghĩ hôm nay đúng là một ngày đen đủi của anh ta.
Trên tòa tháp thiên nga cao nhất, Thanh Thanh vẫn nằm trong ngực của Đoan Mộc Nam, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, lại dựa sát nhau, vẫn không cảm thấy lấp đầy tình yêu thương cho nhau.
Đoan Mộc Nam vuốt ve mái tóc đen nhánh của Thanh Thanh, khẽ chạm vào gương mặt mịn màng của cô, sau đó lại hôn lên, trong khoảng thời gian này hai người nằm trên giường, anh đã làm hành động này vô số lần, giờ phút này anh chỉ có thể dùng sự dịu dàng nhất có thể để bù đắp tình yêu cho cô, không muốn rời xa cô.
Anh hôn nhẹ lên đôi môi cô, Thanh Thanh run rẩy hàng mi, ở trước mặt anh nỉ non:
“Chúng ta cứ ôm nhau vậy sao?”
Đoan Mộc Nam cười xấu xa:
“Chẳng lẽ em còn ý tưởng nào tốt hơn?”
Mặt Thanh Thanh đỏ lên, cô biết anh đang cố ý hiểu nhầm ý cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.