Sỹ Quan Thế Giới Ngầm: Bị Ép Lấy Vợ Trẻ
Chương 97: Vũ Hội Hóa Trang (1)
Honey
03/09/2021
Khuôn mặt nai tơ đang cười nói của Dịch Tuấn chợt cứng đờ, anh ta lắp bắp nói:
“Thanh Thanh, chuyện của anh Nam tôi không biết gì hết, không biết gì, cô có thể hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này tôi thật sự không biết.”
Thanh Thanh nhìn biểu hiện của anh ta có chút kỳ lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc kệ cánh tay đang bị thương, tay kia vội vàng kéo tay Dịch Tuấn hỏi:
“Anh thật sự không biết sao? Tình cảm của hai người tốt như vậy, mà cũng không biết sao?”
“Không biết, thật không biết.” Đầu anh ta lắc lắc như một con gà trống, “Nhưng Thanh Thanh, tôi thề, tôi giơ tay ủng hộ chuyện của hai người, tôi chỉ công nhận cô là người vợ duy nhất của anh ấy...A, tôi chỉ nhận cô là chị dâu, không, ý tôi là tôi sẽ giúp cô tìm anh ấy càng sớm càng tốt, thật...thật….”
Anh ta nói năng lộn xộn, nhưng câu nói cuối cùng mới có tác dụng.
“Anh thật sự giúp tôi tìm kiếm anh ấy sao?” Thanh Thanh giống như đang thuyết phục bản thân cô tin tưởng anh ta, cũng như cho cô thêm một hy vọng.
Đến lúc này, Dịch Tuấn rảnh rỗi đều qua thăm Thanh Thanh, sau ba bốn ngày, tình trạng của Thanh Thanh đã cải thiện, có tiểu Niên giúp đỡ, Thanh Thanh có thể đi ra ngoài phơi nắng.
Lúc này cô mới phát hiện ngôi nhà cô đã ở một tuần nay là một tòa lâu đài cổ.
Trời ạ, cô thật không thể tượng tượng được cô lại sống trong một lâu đài sang trọng thời Trung cổ, lâu đài được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp, bên ngoài là một bãi cỏ mênh mông.
Bởi vì lâu đài tọa lạc trên núi cao, nhìn xuống dưới cây cối rợp bóng, hồ nước trong vắt, một con đường quanh co uốn lượn hướng lên lâu đài, ngọn núi phía trên được bao phủ sương khói, phong cảnh đẹp không sao tả xiết,
Thanh Thanh rất ngạc nhiên, trong đời cô chưa từng được nhìn thấy tòa lâu đài nào, không ngờ bây giờ lại được sống trong đó.
Lâu đài rất lớn, có hàng trăm gian phòng, Dịch Tuấn nói cho Thanh Thanh chỗ nào được phép vào, chỗ nào không được phép vào.
Bởi vì một nửa là khu làm việc, cô không tiện đi lại, Thanh Thanh hiểu rõ Dịch Tuấn là người đi đường, khu vực làm việc là nơi bọn họ đàm phán công việc và tiếp khác, nếu cô xuất hiện thì sẽ đường đột, mà như vậy cô cũng không thích, cho nên những chuyện Dịch Tuấn nhắc nhở cô đều vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này, có một tiếng ồn ào từ xa vọng đến, Thanh Thanh và một số người đang đứng trên ban công nghe loáng thoáng giọng nói của người phụ nữ, nhưng không rõ cô ta đang nói gì.
Lúc này, một quản gia đi tới tìm Dịch Tuấn, nói với anh ta mấy câu bằng tiếng anh, anh ta cau mày. Xoay người tạm biệt Thanh Thanh, nói có việc cần giải quyết, nói cô ở lại sân sau đừng chạy ra ngoài.
Thanh Thanh nói anh ta yên tâm rằng cô có chừng mực.
Dịch Tuấn đi theo quản gia đến sảnh vườn của lâu đài cổ, một người phụ nữ xinh đẹp có làn da màu lúa mì đang ngồi trên sô pha thở phì phò, đứng bên cạnh là một cô hầu gái dáng vẻ hoảng sợ, không dám thở mạnh.
Ngay khi Dịch Tuấn nhìn thấy những người này, anh ta nở một nụ cười đầy mê hoặc, ngồi bên cạnh cô ta, mở hộp và rút ra một điếu xì gà:
“Nala đại tiểu thư, hôm nay ai đã chọc cô tức giận?”
“Cô ta đâu?” Nala lớn giọng hỏi anh ta.
“Ai?”
“Ai? Người phụ nữ Thành chủ mang về.”
“Đang ở bên trong.” Anh ta dứt khoát trả lời, người phụ nữ này đúng là quản rộng, xem ra xung quanh khu vực này đều có tai mắt của cha cô ta, nếu có người trở về liền biết được nam hay nữ.
“Gọi cô ta ra đây.”
“Làm gì?”
“Tôi muốn giết cô ta.”
Dịch Tuấn giật mình, đại tiểu thư này được cha cô ta chiều chuộng hư người rồi.
“Tại, tại sao?” Anh ta lắp bắp hỏi!
“Bởi vì cô ta đã đụng vào Thành chủ.” Cô ta nghe nói Thành tiên sinh ôn cô trở về, cô ta hận không thể ngay lập tức chạy đến băm cô thành trăm mảnh, đàn ông của cô ta, không ai có thể đụng vào.
“Vậy những phụ nữ được anh Thành chạm vào cô đều giết sạch sao?”
“Cô ta là người phụ nữ đầu tiên tôi gặp sau khi tôi nhận định Thành chủ là người đàn ông của tôi.”
Dịch Tuấn im lặng.
“Trước đây anh ta đã chạm vào rất nhiều phụ nữ sao?” Cô ta hỏi.
Dịch Tuấn nghĩ thầm, trước đây có rất nhiều phụ nữ muốn chạm vào anh, thế nhưng anh không thích người nào.
“Không, không có.”
“Đưa cô ta ra đây ngay, nếu không, tôi sẽ xông vào giết cô ta...” Nala phách lối hét to, hai mắt trừng lên.
Dịch Tuấn nghiến răng nghiến lời, người phụ nữ này không dễ chọc, anh ta đột nhiên nghĩ một việc, được rồi, chỉ có thể dùng cách này thử một chút.
“Nala, cô không cần phải lo lắng anh Thành đụng vào phụ nữ, thực ra, cô nên lo lắng anh Thành có phải đã chạm vào, chạm vào...”
“Chạm vào cái gì!” Nala gào lên.
“Chạm vào...chạm vào đàn ông!”
Dịch Tuấn biểu lộ như cô đã hiểu chưa, làm Nala nhất thời không hiểu, sau đó trên khuôn mặt non nớt đó biến thành không thể tưởng tượng nổi, không tin, nhưng lại có chút tin. Thảo nào bên người anh chưa từng có một người phụ nữ nào, thảo nào cô ta quyến rũ cách nào, anh cũng chỉ chiều chuộng cô, mà không hề muốn cô...Chẳng lẽ anh thực sự là…
Nala nghĩ đến Dịch Tuấn, lắc đầu không tin, cầm chiếc roi da trên tay, vung lên chiếc bình cổ bên cạnh, soạt một tiếng, bình hoa vỡ thành vô số mảnh rơi xuống đất, Nala bực tức rời đi.
Dịch Tuấn cảm thấy nếu một roi kia quất trúng anh ta..., đau lòng nhặt một mảnh vỡ lên, phải biết rằng đây là bảo vật mà anh Thanh tìm kiếm khắp nơi, nhưng hôm nay lại bị đại tiểu thư ngang ngược này dùng một roi phá hủy, anh ta há hốc mồm, nổi giận trong lòng nhưng không phát ra, đành phải hét vào người hầu bên cạnh.
“Thanh Thanh, chuyện của anh Nam tôi không biết gì hết, không biết gì, cô có thể hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện này tôi thật sự không biết.”
Thanh Thanh nhìn biểu hiện của anh ta có chút kỳ lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Mặc kệ cánh tay đang bị thương, tay kia vội vàng kéo tay Dịch Tuấn hỏi:
“Anh thật sự không biết sao? Tình cảm của hai người tốt như vậy, mà cũng không biết sao?”
“Không biết, thật không biết.” Đầu anh ta lắc lắc như một con gà trống, “Nhưng Thanh Thanh, tôi thề, tôi giơ tay ủng hộ chuyện của hai người, tôi chỉ công nhận cô là người vợ duy nhất của anh ấy...A, tôi chỉ nhận cô là chị dâu, không, ý tôi là tôi sẽ giúp cô tìm anh ấy càng sớm càng tốt, thật...thật….”
Anh ta nói năng lộn xộn, nhưng câu nói cuối cùng mới có tác dụng.
“Anh thật sự giúp tôi tìm kiếm anh ấy sao?” Thanh Thanh giống như đang thuyết phục bản thân cô tin tưởng anh ta, cũng như cho cô thêm một hy vọng.
Đến lúc này, Dịch Tuấn rảnh rỗi đều qua thăm Thanh Thanh, sau ba bốn ngày, tình trạng của Thanh Thanh đã cải thiện, có tiểu Niên giúp đỡ, Thanh Thanh có thể đi ra ngoài phơi nắng.
Lúc này cô mới phát hiện ngôi nhà cô đã ở một tuần nay là một tòa lâu đài cổ.
Trời ạ, cô thật không thể tượng tượng được cô lại sống trong một lâu đài sang trọng thời Trung cổ, lâu đài được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp, bên ngoài là một bãi cỏ mênh mông.
Bởi vì lâu đài tọa lạc trên núi cao, nhìn xuống dưới cây cối rợp bóng, hồ nước trong vắt, một con đường quanh co uốn lượn hướng lên lâu đài, ngọn núi phía trên được bao phủ sương khói, phong cảnh đẹp không sao tả xiết,
Thanh Thanh rất ngạc nhiên, trong đời cô chưa từng được nhìn thấy tòa lâu đài nào, không ngờ bây giờ lại được sống trong đó.
Lâu đài rất lớn, có hàng trăm gian phòng, Dịch Tuấn nói cho Thanh Thanh chỗ nào được phép vào, chỗ nào không được phép vào.
Bởi vì một nửa là khu làm việc, cô không tiện đi lại, Thanh Thanh hiểu rõ Dịch Tuấn là người đi đường, khu vực làm việc là nơi bọn họ đàm phán công việc và tiếp khác, nếu cô xuất hiện thì sẽ đường đột, mà như vậy cô cũng không thích, cho nên những chuyện Dịch Tuấn nhắc nhở cô đều vui vẻ tiếp nhận.
Lúc này, có một tiếng ồn ào từ xa vọng đến, Thanh Thanh và một số người đang đứng trên ban công nghe loáng thoáng giọng nói của người phụ nữ, nhưng không rõ cô ta đang nói gì.
Lúc này, một quản gia đi tới tìm Dịch Tuấn, nói với anh ta mấy câu bằng tiếng anh, anh ta cau mày. Xoay người tạm biệt Thanh Thanh, nói có việc cần giải quyết, nói cô ở lại sân sau đừng chạy ra ngoài.
Thanh Thanh nói anh ta yên tâm rằng cô có chừng mực.
Dịch Tuấn đi theo quản gia đến sảnh vườn của lâu đài cổ, một người phụ nữ xinh đẹp có làn da màu lúa mì đang ngồi trên sô pha thở phì phò, đứng bên cạnh là một cô hầu gái dáng vẻ hoảng sợ, không dám thở mạnh.
Ngay khi Dịch Tuấn nhìn thấy những người này, anh ta nở một nụ cười đầy mê hoặc, ngồi bên cạnh cô ta, mở hộp và rút ra một điếu xì gà:
“Nala đại tiểu thư, hôm nay ai đã chọc cô tức giận?”
“Cô ta đâu?” Nala lớn giọng hỏi anh ta.
“Ai?”
“Ai? Người phụ nữ Thành chủ mang về.”
“Đang ở bên trong.” Anh ta dứt khoát trả lời, người phụ nữ này đúng là quản rộng, xem ra xung quanh khu vực này đều có tai mắt của cha cô ta, nếu có người trở về liền biết được nam hay nữ.
“Gọi cô ta ra đây.”
“Làm gì?”
“Tôi muốn giết cô ta.”
Dịch Tuấn giật mình, đại tiểu thư này được cha cô ta chiều chuộng hư người rồi.
“Tại, tại sao?” Anh ta lắp bắp hỏi!
“Bởi vì cô ta đã đụng vào Thành chủ.” Cô ta nghe nói Thành tiên sinh ôn cô trở về, cô ta hận không thể ngay lập tức chạy đến băm cô thành trăm mảnh, đàn ông của cô ta, không ai có thể đụng vào.
“Vậy những phụ nữ được anh Thành chạm vào cô đều giết sạch sao?”
“Cô ta là người phụ nữ đầu tiên tôi gặp sau khi tôi nhận định Thành chủ là người đàn ông của tôi.”
Dịch Tuấn im lặng.
“Trước đây anh ta đã chạm vào rất nhiều phụ nữ sao?” Cô ta hỏi.
Dịch Tuấn nghĩ thầm, trước đây có rất nhiều phụ nữ muốn chạm vào anh, thế nhưng anh không thích người nào.
“Không, không có.”
“Đưa cô ta ra đây ngay, nếu không, tôi sẽ xông vào giết cô ta...” Nala phách lối hét to, hai mắt trừng lên.
Dịch Tuấn nghiến răng nghiến lời, người phụ nữ này không dễ chọc, anh ta đột nhiên nghĩ một việc, được rồi, chỉ có thể dùng cách này thử một chút.
“Nala, cô không cần phải lo lắng anh Thành đụng vào phụ nữ, thực ra, cô nên lo lắng anh Thành có phải đã chạm vào, chạm vào...”
“Chạm vào cái gì!” Nala gào lên.
“Chạm vào...chạm vào đàn ông!”
Dịch Tuấn biểu lộ như cô đã hiểu chưa, làm Nala nhất thời không hiểu, sau đó trên khuôn mặt non nớt đó biến thành không thể tưởng tượng nổi, không tin, nhưng lại có chút tin. Thảo nào bên người anh chưa từng có một người phụ nữ nào, thảo nào cô ta quyến rũ cách nào, anh cũng chỉ chiều chuộng cô, mà không hề muốn cô...Chẳng lẽ anh thực sự là…
Nala nghĩ đến Dịch Tuấn, lắc đầu không tin, cầm chiếc roi da trên tay, vung lên chiếc bình cổ bên cạnh, soạt một tiếng, bình hoa vỡ thành vô số mảnh rơi xuống đất, Nala bực tức rời đi.
Dịch Tuấn cảm thấy nếu một roi kia quất trúng anh ta..., đau lòng nhặt một mảnh vỡ lên, phải biết rằng đây là bảo vật mà anh Thanh tìm kiếm khắp nơi, nhưng hôm nay lại bị đại tiểu thư ngang ngược này dùng một roi phá hủy, anh ta há hốc mồm, nổi giận trong lòng nhưng không phát ra, đành phải hét vào người hầu bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.