[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 37
Yokai Princess
09/09/2024
Lúc này đây, cả hội trường đều đồng tình việc đội Leading buộc phải chấp nhận kết quả thi đấu của mình và nhanh chóng rời khỏi đây để tránh thị phi lâu đời.
Còn họ - kẻ bị bắt tại trận, vốn tưởng rằng có thể êm xuôi trót lọt vào vòng Tứ Kết vì mánh khoé này, giờ đã trở thành một trò hề ngay trước đám đông, buộc lòng phải ký xác nhận kết quả của ván trước sau đó rời đi trong sự ẩm ức.
Đào Nguyên không hiểu nổi lý do họ làm vậy, chẳng phải đây chỉ là một sự kiện nhỏ thôi sao ?
Cũng không phải là một giải đấu lớn, nhưng đây là bước tiến đầu tiên của cậu.
Nếu anh không đến đây can thiệp, có lẽ cậu sẽ không thể bình tĩnh nổi mà đánh người vì tội gian lận rồi.
Nhân viên BTC: "Cái đó.....cũng là một phần lỗi ở chúng tôi do không khám xét kỹ càng, dù sao kết quả trận trước của đội các cậu cũng không thay đổi, hãy tự hào lên."
Đào Nguyên: "Vậy chúng ta bắt đầu trận Tứ Kết chứ ạ ?"
Nhân viên BTC: "Cái đó để đợi thông báo nhé. Dù sao xảy ra tình huống này, cũng cần điều chỉnh lại trong vài ngày."
Nhận được câu trả lời, Viễn Phong không nói không rằng dẫn cả đội rời đi, dù sao việc hiện tại cũng xong hết rồi thì không cần thiết phải tốn thời gian nán lại.
Hữu Lộc rất lo lắng cho cậu, nhưng không thể mở lời vì sát khí ở anh vẫn chưa hề có dấu hiệu nguôi bớt, có lúc còn dữ dội hơn.
Viễn Phong: "Hôm nay là ngày Đào Nguyên làm dự bị phải không ?"
Ngọc Lân: "À....vâng, hôm nay cậu ấy làm dự bị."
Viễn Phong: "Luyện cho tốt tới ngày thi đấu tiếp theo sau khi nhận thông báo, nay tự bắt xe về nhé. Đào Nguyên, đi về với anh hôm nay."
Đào Nguyên: "......"
Viễn Phong: "Sao vậy ?"
Cậu không nói một lời mà lắc đầu, thay vào đó lại ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ, sau đó lại trầm mặc một mình, giống như linh hồn sớm chẳng còn để tâm vào đây nữa.
Anh nhanh chóng lái xe rời khỏi đây, để lại năm người kia đang nhìn về chiếc xe dần rời xa khỏi tầm mắt họ.
*Cạch*
Hàn Doanh đang uống nước bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài: "Về rồi hả, giờ này trở về có nghĩ là đã vào được vòng Tứ Kết rồi đúng không ?"
Nhưng thay vì trả lời, cậu lại một mạch chạy về phòng, mặc kệ người khác cố kêu mình bao nhiêu lần cũng không ngoảnh đầu lại.
Vừa hay anh cũng bước vào, Hàn Doanh liền hỏi cho ra lẽ: "Cậu và em ấy cãi nhau hả, gọi em ấy mãi mà giống như người điếc vậy ?"
Viễn Phong: "Làm gì có, lúc nãy đội em ấy bị đổ oan là dùng phần mềm thứ 3 để giành thắng lợi, nghĩ có tức không chứ ?"
Nghe xong Hàn Doanh định khoác áo đi tới hội trường, nhưng Viễn Phong nắm lấy cổ áo giật mạnh người ta như ném giẻ lau vậy.
Chuyện đã giải quyết rồi, giờ lại cắt cử thêm một người tới gây chuyện thì sẽ hoàn toàn không ứng phó nổi khi đã quá muộn.
"Vậy giờ làm sao, em ấy giờ bị đả kích vì chuyện này, khác gì giành được chiến thắng lại chẳng cười nổi chứ ?"
"Em sẽ nói chuyện với Tiểu Nguyên, ít nhất đó là điều em phải làm."
"...Nếu không được thì bảo mọi người cùng đấy, chuyện này đừng nên tự gánh một mình."
"Em đâu có thi đấu đâu mà bảo em gánh chứ ?"
Mặt khác, Đào Nguyên vừa bước vào phòng xong liền thả người nằm bẹp trên giường, vẫn không thể quên đi việc họ vừa gian lận vừa cố hắt nước bẩn vào đội.
Lần đầu nếm trái chua nhất trong đời, đối với một người chưa có kinh nghiệm lên sân đấu như cậu thì nó lại gây ảnh hưởng tới niềm tin vào Esports.
Góc tối nào cũng có những chuyện thế này, đội BKA đã từng lần nào bị oan thế này chưa, đó là câu hỏi trong tâm trí cậu......
"Tiểu Nguyên, anh vào nhé ?"
"...."
"Không trả lời xem như là có đấy nhé."
Anh bước vào phòng ngồi bên cạnh, cậu vẫn không biết hay đã có người bước vào đây.
Tới lúc anh mò mẫm bên trong áo, cậu hoàn hồn theo phản xạ mà đập vào tay anh một phát mạnh, làm anh muốn hét cũng không thể.
"Làm trò gì đấy, không phải muốn được đà liền cố lấn tới đâu đấy."
"Em vẫn còn buồn về chuyện mình bị chơi xỏ ngay trước mặt sao ?"
"..."
Thật sự không qua mặt nổi anh mà, chỉ thế này còn bị anh đọc vị được.
Viễn Phong: "Không có chiến đội nào là chưa bị chơi xỏ như thế, đội này cũng vậy. Anh nhớ là trận đấu của 4 năm trước, có trường hợp này xảy ra rồi."
Đào Nguyên: "Và kết quả thế nào vậy ?"
Viễn Phong: "Kết quả ? Đương nhiên là đội ấy đã bị phong sát về thi đấu suốt 8 mùa rồi, hiện tại vẫn còn bị đấy."
Sau đó anh lại kể thêm những chuyện năm xưa cùng tình huống như thế, có mấy lúc cậu phải bật cười vì cách xử phạt sau khi bị phát hiện, cũng có những lúc trầm lặng đi vì tương lai của những người vô danh đó.
Nếu không muốn bị như thế, ngay từ đầu không nên làm thì có phải là tốt hơn không ?
"Tiều Nguyên, em cứ thi đấu hết sức mình là được, đừng e dè trước những thủ đoạn như thế nhé."
"Chuyện đó là lẽ nhiên rồi."
"Anh chỉ sợ em bị nản chí thôi, nhưng hoá ra anh là lo quá thừa rồi nhỉ ?"
Cậu ưỡn người dậy, cạ người vào lưng anh: "Ai bảo em có bạn trai là người có tiếng nhất trong giới Esports làm gì ?"
Còn họ - kẻ bị bắt tại trận, vốn tưởng rằng có thể êm xuôi trót lọt vào vòng Tứ Kết vì mánh khoé này, giờ đã trở thành một trò hề ngay trước đám đông, buộc lòng phải ký xác nhận kết quả của ván trước sau đó rời đi trong sự ẩm ức.
Đào Nguyên không hiểu nổi lý do họ làm vậy, chẳng phải đây chỉ là một sự kiện nhỏ thôi sao ?
Cũng không phải là một giải đấu lớn, nhưng đây là bước tiến đầu tiên của cậu.
Nếu anh không đến đây can thiệp, có lẽ cậu sẽ không thể bình tĩnh nổi mà đánh người vì tội gian lận rồi.
Nhân viên BTC: "Cái đó.....cũng là một phần lỗi ở chúng tôi do không khám xét kỹ càng, dù sao kết quả trận trước của đội các cậu cũng không thay đổi, hãy tự hào lên."
Đào Nguyên: "Vậy chúng ta bắt đầu trận Tứ Kết chứ ạ ?"
Nhân viên BTC: "Cái đó để đợi thông báo nhé. Dù sao xảy ra tình huống này, cũng cần điều chỉnh lại trong vài ngày."
Nhận được câu trả lời, Viễn Phong không nói không rằng dẫn cả đội rời đi, dù sao việc hiện tại cũng xong hết rồi thì không cần thiết phải tốn thời gian nán lại.
Hữu Lộc rất lo lắng cho cậu, nhưng không thể mở lời vì sát khí ở anh vẫn chưa hề có dấu hiệu nguôi bớt, có lúc còn dữ dội hơn.
Viễn Phong: "Hôm nay là ngày Đào Nguyên làm dự bị phải không ?"
Ngọc Lân: "À....vâng, hôm nay cậu ấy làm dự bị."
Viễn Phong: "Luyện cho tốt tới ngày thi đấu tiếp theo sau khi nhận thông báo, nay tự bắt xe về nhé. Đào Nguyên, đi về với anh hôm nay."
Đào Nguyên: "......"
Viễn Phong: "Sao vậy ?"
Cậu không nói một lời mà lắc đầu, thay vào đó lại ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ, sau đó lại trầm mặc một mình, giống như linh hồn sớm chẳng còn để tâm vào đây nữa.
Anh nhanh chóng lái xe rời khỏi đây, để lại năm người kia đang nhìn về chiếc xe dần rời xa khỏi tầm mắt họ.
*Cạch*
Hàn Doanh đang uống nước bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài: "Về rồi hả, giờ này trở về có nghĩ là đã vào được vòng Tứ Kết rồi đúng không ?"
Nhưng thay vì trả lời, cậu lại một mạch chạy về phòng, mặc kệ người khác cố kêu mình bao nhiêu lần cũng không ngoảnh đầu lại.
Vừa hay anh cũng bước vào, Hàn Doanh liền hỏi cho ra lẽ: "Cậu và em ấy cãi nhau hả, gọi em ấy mãi mà giống như người điếc vậy ?"
Viễn Phong: "Làm gì có, lúc nãy đội em ấy bị đổ oan là dùng phần mềm thứ 3 để giành thắng lợi, nghĩ có tức không chứ ?"
Nghe xong Hàn Doanh định khoác áo đi tới hội trường, nhưng Viễn Phong nắm lấy cổ áo giật mạnh người ta như ném giẻ lau vậy.
Chuyện đã giải quyết rồi, giờ lại cắt cử thêm một người tới gây chuyện thì sẽ hoàn toàn không ứng phó nổi khi đã quá muộn.
"Vậy giờ làm sao, em ấy giờ bị đả kích vì chuyện này, khác gì giành được chiến thắng lại chẳng cười nổi chứ ?"
"Em sẽ nói chuyện với Tiểu Nguyên, ít nhất đó là điều em phải làm."
"...Nếu không được thì bảo mọi người cùng đấy, chuyện này đừng nên tự gánh một mình."
"Em đâu có thi đấu đâu mà bảo em gánh chứ ?"
Mặt khác, Đào Nguyên vừa bước vào phòng xong liền thả người nằm bẹp trên giường, vẫn không thể quên đi việc họ vừa gian lận vừa cố hắt nước bẩn vào đội.
Lần đầu nếm trái chua nhất trong đời, đối với một người chưa có kinh nghiệm lên sân đấu như cậu thì nó lại gây ảnh hưởng tới niềm tin vào Esports.
Góc tối nào cũng có những chuyện thế này, đội BKA đã từng lần nào bị oan thế này chưa, đó là câu hỏi trong tâm trí cậu......
"Tiểu Nguyên, anh vào nhé ?"
"...."
"Không trả lời xem như là có đấy nhé."
Anh bước vào phòng ngồi bên cạnh, cậu vẫn không biết hay đã có người bước vào đây.
Tới lúc anh mò mẫm bên trong áo, cậu hoàn hồn theo phản xạ mà đập vào tay anh một phát mạnh, làm anh muốn hét cũng không thể.
"Làm trò gì đấy, không phải muốn được đà liền cố lấn tới đâu đấy."
"Em vẫn còn buồn về chuyện mình bị chơi xỏ ngay trước mặt sao ?"
"..."
Thật sự không qua mặt nổi anh mà, chỉ thế này còn bị anh đọc vị được.
Viễn Phong: "Không có chiến đội nào là chưa bị chơi xỏ như thế, đội này cũng vậy. Anh nhớ là trận đấu của 4 năm trước, có trường hợp này xảy ra rồi."
Đào Nguyên: "Và kết quả thế nào vậy ?"
Viễn Phong: "Kết quả ? Đương nhiên là đội ấy đã bị phong sát về thi đấu suốt 8 mùa rồi, hiện tại vẫn còn bị đấy."
Sau đó anh lại kể thêm những chuyện năm xưa cùng tình huống như thế, có mấy lúc cậu phải bật cười vì cách xử phạt sau khi bị phát hiện, cũng có những lúc trầm lặng đi vì tương lai của những người vô danh đó.
Nếu không muốn bị như thế, ngay từ đầu không nên làm thì có phải là tốt hơn không ?
"Tiều Nguyên, em cứ thi đấu hết sức mình là được, đừng e dè trước những thủ đoạn như thế nhé."
"Chuyện đó là lẽ nhiên rồi."
"Anh chỉ sợ em bị nản chí thôi, nhưng hoá ra anh là lo quá thừa rồi nhỉ ?"
Cậu ưỡn người dậy, cạ người vào lưng anh: "Ai bảo em có bạn trai là người có tiếng nhất trong giới Esports làm gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.