[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 62
Yokai Princess
08/11/2024
Khoa Vũ không thể nghe lọt nổi tai vội hỏi: "Phóng hỏa ? Nơi này từng gây cuộc ẩu đả hay làm gì vậy mà nó đến nỗi như thế ?"
Ông lão: "Nói ra cháu có thể không tin, nhưng căn nhà thế này đều bắt nguồn từ đứa con nghịch tử đó, số vợ chồng nhà này sao lại có sao chổi ghé thăm như vậy.....".
Viền Phong nhìn thoáng qua ông lão, cảm thấy một chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu vậy.
"Cháu hỏi ông, ông trước kia....đã từng có một tiệm xe riêng, hay là đã làm việc ở đó lâu năm không ?"
Ông lão nhướn mày thể hiện sự ngạc nhiên: "Cháu lại biết lão này có liên quan tới nó, cậu là ai vậy ?"
"Cháu...đoán bừa thôi."
Thật sự thì anh cũng chỉ mang nghi vấn trong lòng mà hỏi, nhưng người này quả thật là chủ của tiệm sửa xe.
Giờ ông ấy đã già, việc tiếp quản có lẽ là do cháu chắt dẫn dắt đi.
Ông lão lại thở dài, nhìn về căn nhà: "Hai cháu muốn biết tại sao nó lại thành ra thế này không ?"
Hai người đồng thanh: "Xin ông hãy cho chúng cháu biết căn nguyên ạ."
"Nếu hai cháu muốn nghe thì lão cũng không có ý định che giấu, tuy rằng có thể nhớ được đoạn nào hay đoạn kia...."
Mọi chuyện đều bắt đầu vào tám năm trước, vợ chồng họ vừa mới trải qua lễ tang do không thể cung cấp được nguồn thận phù hợp để thay thể cho con gái, trong khi cậu con trai ấy có đủ điều kiện để tiến hành phẩu thuật ghép thận.
Một phía là bác sĩ không thể chấp nhận việc ghép thận ở lứa tuổi này vì rủi ro rất cao, phần lớn là cậu con trai cứ từ chối mặc cho họ đã dùng hết tài sản để dỗ ngọt nhưng không thành, khiến cho cô con gái gần tuổi 15 đã ra đi vì đã bị suy thận giai đoạn cuối.
Khi người vợ biết chuyện nhưng vẫn không thay đổi lòng dạ, cứ thế xem con trai nuôi duy nhất là báu vật mà nuông chiều, chồng cũng đau lòng vì chuyện này mà cùng vợ vun vén mọi thứ để nuôi dạy.
Nhưng cậu con trai đến tuổi phản nghịch thì mọi thứ đã hoàn toàn không thể cứu vẫn được, ngày ngày nhậu nhẹt với đám giang hồ, đua đòi đồ sang cũng như không bao giờ thay đổi về nhìn nhận việc làm của mình.
Nhà trường cũng không chấp nhận được việc này nên đã cảnh báo nhiều lần, nhưng bản tính lại khó dời nên buộc phải cho thôi học, cứ thế bước vào đời sống ký sinh trùng bằng tiền được làm bởi mồ hôi của cha mẹ.
Một ngày nọ, đứa con trai lại đòi tận 500 triệu chỉ để đầu tư vào dự án không bao giờ hồi lại vốn, vì chuyện này mà cả nhà đã cãi cọ to tiếng với nhau, kết cục là đã chấp nhận việc từ nay về sau không ai lo ai nữa, để mặc mà tự lực cánh sinh.
Quá đáng hơn, đêm ấy cậu ta lẻn vào bên trong nhà rải xăng đầy khắp nhà, bất cứ chỗ nào đều không bỏ sót, còn âm thầm vơ vét hết tất cả những gì có giá trị ném ra ngoài để lấy tiền.
Cuối cùng, một mổi lửa chạm sàn nhà, cả bên trong căn nhà đã trở thành một lò hỏa táng.
May mắn thay, tối nay vợ chồng đi lấy xe được sửa chữa nên hoàn toàn không bị làm sao, nhưng họ lại suy sụp tinh thần vì đã chẳng có nơi nương thần, tuổi còn cao nữa.
Tài sản cứ thế trong một đêm đã bay biến đi, chỉ còn lại mỗi chiếc xe được sửa......
"Hai năm sau đó, ông cũng có xem một tin tức liên quan về vụ cướp ngân hàng nào đó, cậu ta là đồng loã với bọn giang hồ đấy, xem như là ác già ác báo đi..."
Hai người nghe câu chuyện của ông lão, đều không khỏi cảm thấy rùng mình.
Giờ tung tích lẫn manh mối về họ đều đã có, nhưng bây giờ họ không còn tâm trạng nào để gặp gỡ, huống hồ
Viễn Phong lại nhớ tới chuyện cha mẹ của Đào Nguyên đã qua đời vì vụ cướp ngân hàng.
Nếu như cậu con trai đấy là thủ phạm hay đồng loã, anh thà không gặp lại nữa từ bây giờ còn hơn.
"Chúng cháu có thể xem bên trong được chứ ?"
"Hai cháu cứ thoải mái, nó vô chủ rồi nên ông cũng định báo lại chính quyền để dỡ bỏ nó, nếu mua đất thì nói trước."
Ông lão nói xong chậm rãi chống gậy rời đi với từng bước nặng nề, Khoa Vũ kéo Viễn Phong đi vào bên trong, nhưng mùi mục rữa ngay lúc mở cửa đã xộc thẳng vào mũi họ đều không khỏi buồn nôn.
"Cái này là gì vậy.....Mùi nó thối luôn....."
"Còn có cả giòi lúc nhúc nữa..... Rồi thêm chuột cống..."
*Rầm*
Viễn Phong không muốn đi vào bên trong liền đóng cửa lại, còn vứt luôn cái áo khoác vừa chạm vào cánh cửa vì
khong muon de lai mui.
Khoa Vũ: "Viễn Phong, chúng ta trở về đi, xem như chuyện này đều là ngoài ý muốn hết."
Anh đáp lại: "Nhưng bây giờ chúng ta cũng tốn mấy ba ngày để tới đây rồi, về lại cũng không thể nhanh...."
"Gần đây có sân bay nội địa, vừa hay có một chuyến vào chiều nay, về lại thì kịp đấy."
Hai người tán thành về việc đi máy bay liền vội vã khởi động xe đi tới sân bay mà không ngoảnh đầu nhìn lại, ông lão vẫn chưa đi xa mấy nhìn thấy cảnh này cũng không tránh việc u sầu.
"Vẫn còn trẻ mà đã vội vàng sống ẩn dật rồi, đúng là chạy đua quá vội với thời gian sẽ lỡ nhiều thứ.....
Ông lão: "Nói ra cháu có thể không tin, nhưng căn nhà thế này đều bắt nguồn từ đứa con nghịch tử đó, số vợ chồng nhà này sao lại có sao chổi ghé thăm như vậy.....".
Viền Phong nhìn thoáng qua ông lão, cảm thấy một chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu vậy.
"Cháu hỏi ông, ông trước kia....đã từng có một tiệm xe riêng, hay là đã làm việc ở đó lâu năm không ?"
Ông lão nhướn mày thể hiện sự ngạc nhiên: "Cháu lại biết lão này có liên quan tới nó, cậu là ai vậy ?"
"Cháu...đoán bừa thôi."
Thật sự thì anh cũng chỉ mang nghi vấn trong lòng mà hỏi, nhưng người này quả thật là chủ của tiệm sửa xe.
Giờ ông ấy đã già, việc tiếp quản có lẽ là do cháu chắt dẫn dắt đi.
Ông lão lại thở dài, nhìn về căn nhà: "Hai cháu muốn biết tại sao nó lại thành ra thế này không ?"
Hai người đồng thanh: "Xin ông hãy cho chúng cháu biết căn nguyên ạ."
"Nếu hai cháu muốn nghe thì lão cũng không có ý định che giấu, tuy rằng có thể nhớ được đoạn nào hay đoạn kia...."
Mọi chuyện đều bắt đầu vào tám năm trước, vợ chồng họ vừa mới trải qua lễ tang do không thể cung cấp được nguồn thận phù hợp để thay thể cho con gái, trong khi cậu con trai ấy có đủ điều kiện để tiến hành phẩu thuật ghép thận.
Một phía là bác sĩ không thể chấp nhận việc ghép thận ở lứa tuổi này vì rủi ro rất cao, phần lớn là cậu con trai cứ từ chối mặc cho họ đã dùng hết tài sản để dỗ ngọt nhưng không thành, khiến cho cô con gái gần tuổi 15 đã ra đi vì đã bị suy thận giai đoạn cuối.
Khi người vợ biết chuyện nhưng vẫn không thay đổi lòng dạ, cứ thế xem con trai nuôi duy nhất là báu vật mà nuông chiều, chồng cũng đau lòng vì chuyện này mà cùng vợ vun vén mọi thứ để nuôi dạy.
Nhưng cậu con trai đến tuổi phản nghịch thì mọi thứ đã hoàn toàn không thể cứu vẫn được, ngày ngày nhậu nhẹt với đám giang hồ, đua đòi đồ sang cũng như không bao giờ thay đổi về nhìn nhận việc làm của mình.
Nhà trường cũng không chấp nhận được việc này nên đã cảnh báo nhiều lần, nhưng bản tính lại khó dời nên buộc phải cho thôi học, cứ thế bước vào đời sống ký sinh trùng bằng tiền được làm bởi mồ hôi của cha mẹ.
Một ngày nọ, đứa con trai lại đòi tận 500 triệu chỉ để đầu tư vào dự án không bao giờ hồi lại vốn, vì chuyện này mà cả nhà đã cãi cọ to tiếng với nhau, kết cục là đã chấp nhận việc từ nay về sau không ai lo ai nữa, để mặc mà tự lực cánh sinh.
Quá đáng hơn, đêm ấy cậu ta lẻn vào bên trong nhà rải xăng đầy khắp nhà, bất cứ chỗ nào đều không bỏ sót, còn âm thầm vơ vét hết tất cả những gì có giá trị ném ra ngoài để lấy tiền.
Cuối cùng, một mổi lửa chạm sàn nhà, cả bên trong căn nhà đã trở thành một lò hỏa táng.
May mắn thay, tối nay vợ chồng đi lấy xe được sửa chữa nên hoàn toàn không bị làm sao, nhưng họ lại suy sụp tinh thần vì đã chẳng có nơi nương thần, tuổi còn cao nữa.
Tài sản cứ thế trong một đêm đã bay biến đi, chỉ còn lại mỗi chiếc xe được sửa......
"Hai năm sau đó, ông cũng có xem một tin tức liên quan về vụ cướp ngân hàng nào đó, cậu ta là đồng loã với bọn giang hồ đấy, xem như là ác già ác báo đi..."
Hai người nghe câu chuyện của ông lão, đều không khỏi cảm thấy rùng mình.
Giờ tung tích lẫn manh mối về họ đều đã có, nhưng bây giờ họ không còn tâm trạng nào để gặp gỡ, huống hồ
Viễn Phong lại nhớ tới chuyện cha mẹ của Đào Nguyên đã qua đời vì vụ cướp ngân hàng.
Nếu như cậu con trai đấy là thủ phạm hay đồng loã, anh thà không gặp lại nữa từ bây giờ còn hơn.
"Chúng cháu có thể xem bên trong được chứ ?"
"Hai cháu cứ thoải mái, nó vô chủ rồi nên ông cũng định báo lại chính quyền để dỡ bỏ nó, nếu mua đất thì nói trước."
Ông lão nói xong chậm rãi chống gậy rời đi với từng bước nặng nề, Khoa Vũ kéo Viễn Phong đi vào bên trong, nhưng mùi mục rữa ngay lúc mở cửa đã xộc thẳng vào mũi họ đều không khỏi buồn nôn.
"Cái này là gì vậy.....Mùi nó thối luôn....."
"Còn có cả giòi lúc nhúc nữa..... Rồi thêm chuột cống..."
*Rầm*
Viễn Phong không muốn đi vào bên trong liền đóng cửa lại, còn vứt luôn cái áo khoác vừa chạm vào cánh cửa vì
khong muon de lai mui.
Khoa Vũ: "Viễn Phong, chúng ta trở về đi, xem như chuyện này đều là ngoài ý muốn hết."
Anh đáp lại: "Nhưng bây giờ chúng ta cũng tốn mấy ba ngày để tới đây rồi, về lại cũng không thể nhanh...."
"Gần đây có sân bay nội địa, vừa hay có một chuyến vào chiều nay, về lại thì kịp đấy."
Hai người tán thành về việc đi máy bay liền vội vã khởi động xe đi tới sân bay mà không ngoảnh đầu nhìn lại, ông lão vẫn chưa đi xa mấy nhìn thấy cảnh này cũng không tránh việc u sầu.
"Vẫn còn trẻ mà đã vội vàng sống ẩn dật rồi, đúng là chạy đua quá vội với thời gian sẽ lỡ nhiều thứ.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.