[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 66
Yokai Princess
08/11/2024
Tại ga tàu vào lúc sáng sớm.
Đào Nguyên đưa hành lý cho Hữu Lộc: "Các cậu rời đi sớm thế, cũng không ở lại thêm một chút đi ?"
Hữu Lộc: "Chúng ta ở bên cạnh khá lâu rồi, vả lại việc cần giúp cũng đã xong, tụi tớ sẽ định hướng cho tương lai một thời gian."
Đào Nguyên: "...."
Viễn Phong đi tới đưa cho hai người một phong bì: "Số tiền này là trả công cho việc giúp Đào Nguyên có thể vào đội BKA một cách minh bạch, còn có một khoản nhỏ giúp mấy đứa trang trải cuộc sống, cứ nhận lấy đi."
".....Cái đó..."
Ngọc Lân nhìn bên ngoài liền đoán ngay nó rất dày cộm, biết rằng khó có thể thoải mái nhận lấy số tiền này.
Nhưng có qua có lại với nhau, Ngọc Lân chỉ đành chấp nhận món quà này mà nhận lấy phong bì, cậu cũng vui vẻ theo.
"Cảm ơn, đại thần Alpha."
"Deu nhu nhau ca, chi mong may dia song tot, dung de bi dy nhu lan vao chien doi AL day."
(Xin nhắc lại, chuyến tàu số 3998 sẽ cập bến, mong quý khách kiểm tra lại hành lý....)
Hữu Lộc nhìn cậu và anh, không phải là vì có cảm giác đố kỵ hay ganh đua, mà là vì họ giống như những người hướng dẫn đi trên con đường mới.
Thế nên, trước khi đoàn tàu cập bến, cũng gan dạ mà tiến tới trước mặt cậu mà đưa một vòng tay bạc.
"Đào Nguyên, tặng cậu vòng tay, cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này."
"....Cảm ơn cậu, vì đã trở thành người bạn đầu tiên của tớ."
Cậu nhận lấy và đeo thử, Viễn Phong đứng cạnh bên tuy cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ tới về sau hai người kia sẽ không gặp nhau trong một thời gian rất dài nên cũng không để bụng nữa.
Vả lại, bạn bè tặng quà cho nhau là bình thường, có gì phải ganh ty ?
*Lạch cạch*
Cửa tàu đã mở ra.
Từng người một cứ thế lên tàu, Ngọc Lân và Hữu Lộc cũng gót nối theo sau, cậu nhìn hai người sắp phải tiến về một con đường mới phía trước, cũng chỉ có thể đứng lại nơi này ủng hộ mà thôi.
"Em ước rằng, chuyến đi sau này của họ đều luôn bình an."
"Anh thì thấy sẽ giống như em nói thôi, đừng lo lắng quá."
Hai phút sau, cửa tàu đã đóng lại.
Bánh xe cứ thế từ từ di chuyển, đến lúc nó đã rời ga rồi cậu vẫn ngây ngô đứng yên nhìn khoảng không phía trước.
Ít nhất, nó không giống trong giấc mơ ấy cũng đủ cậu an lòng rồi.
"Chờ ngày tái ngộ, bạn thân của tôi..."
Viễn Phong âm thầm đặt tay lên vai cậu: "Tiểu Nguyên, chúng ta về thôi, về nhà nào."
Đào Nguyên: "....Được, chúng ta cùng về, về nơi mọi người đang chờ."
Một tiếng trôi qua, phòng khách gaming house.
*Bang*
Zino: "Mừng hậu phương của chúng ta đã chính thức gia nhập chiến đội BKA nào !"
Tiếng pháo giấy nổ bùm bùm khắp phòng, và một bữa thịnh soạn lớn đang chờ cậu về thưởng thức.
Đào Nguyên không tin vào mắt mình, chỉ lâu ngày không quay về đây thôi mà nơi này thay đổi chóng vánh tới mức này ?
Mãn Hạnh: "Tiểu Nguyên, mau xem đi ! Để nhân dịp này, anh và Zino đều quyết định mua tặng cho em một bộ máy gaming mới sau khi đi du lịch, xem thử nó hợp không ?"
Bản Triều dựng lông mèo lên mà cáu: "Cậu vứt tôi sang một bên hả ? Rõ ràng tôi là người chọn và thanh toán, nhận công mà mặt dày thấy ghê đấy !"
Không kịp để ngăn lại, Liên Nam vội tới đưa hộp quà cho cậu: "Bạn gái anh tặng em đấy, lần sau cô ấy tới chơi sẽ gặp em."
Cậu nhớ lại ngày đó, ngượng ngùng nhận lấy: "Vậy nhọc lòng cho chị dâu anh quá, nhưng về ngôn ngữ...."
"Anh sẽ tìm nơi học tập cho việc kèm cô ấy để thoải mái nói chuyện..."
*Rầm*
Khoa Vũ cầm gói hàng trên tay mà hét lớn: "Nữ nhân đã tới ! Mau mau bồi rượu đến tối nay, không say không phải là người !"
Đào Nguyên nhìn cô hối hả chạy với với bộ đồ vẫn còn lấm lem đất khô, vốn định chạy tới hỏi chuyện gì đã xảy ra thì cô lập tức đưa cậu gói hàng.
"Quà.... quà cho em....chúc mừng vào chiến đội công khai...."
Cậu nhận lấy, nhưng vẫn tò mò: "Chị rốt cuộc đã đi đâu để rồi lại thành thế này ?"
"Chị vội đi quan sát tiến trình xây dựng cô.."
Viễn Phong vội ra hiệu hãy giữ yên lặng sau lưng cậu, lúc này cô chú ý đến mình suýt nói toẹt hết ra liền không nói nữa, cũng may mắn là cậu không chú ý tới điểm này.
"Chị ấy sao vậy anh ?"
Viễn Phong: "Cũng không biết nữa. Nhưng quà anh tặng em, anh vẫn chưa chuẩn bị kịp, thay vào đó..."
Anh chậm rãi lấy ra một hộp nhẫn, bên trong là cặp nhẫn bạc đơn giản.
"Anh chỉ kịp chuẩn bị cái này cho em thôi, lần sau anh bù cho em cái tốt hơn."
"...."
Cả đám đang nhao nháo lúc này giờ lại chuyển chú ý qua cảnh trao nhẫn, nhưng nhìn biểu cảm của cậu......
Có vẻ như không ưng ý lắm thì phải ?
Anh lo lắng: "Em.. không thích đeo nhẫn ?"
"Không phải không thích, nhưng mà..."
Lại một pha quay xe bất ngờ hơn, chính là cậu lại lấy một hộp nhẫn trong túi áo, đạc biệt là nhẫn trong đấy lại là nhẫn đôi giống của anh.
"Em mua bằng toàn bộ số tiền giành được giải Á quân sau khi chia đều, định cầu hôn anh trước...".
"...."
"Thế này, anh thực sự không thích lắm nhỉ, hay là anh vẫn cầu..."
Chưa dứt lời, Viễn Phong cất lại hộp nhẫn của mình, ôm lấy cậu mà yêu thương: "Không có người chồng nào lại không thích vợ mình chủ động cả, anh đồng ý gả cho em.
Đào Nguyên đưa hành lý cho Hữu Lộc: "Các cậu rời đi sớm thế, cũng không ở lại thêm một chút đi ?"
Hữu Lộc: "Chúng ta ở bên cạnh khá lâu rồi, vả lại việc cần giúp cũng đã xong, tụi tớ sẽ định hướng cho tương lai một thời gian."
Đào Nguyên: "...."
Viễn Phong đi tới đưa cho hai người một phong bì: "Số tiền này là trả công cho việc giúp Đào Nguyên có thể vào đội BKA một cách minh bạch, còn có một khoản nhỏ giúp mấy đứa trang trải cuộc sống, cứ nhận lấy đi."
".....Cái đó..."
Ngọc Lân nhìn bên ngoài liền đoán ngay nó rất dày cộm, biết rằng khó có thể thoải mái nhận lấy số tiền này.
Nhưng có qua có lại với nhau, Ngọc Lân chỉ đành chấp nhận món quà này mà nhận lấy phong bì, cậu cũng vui vẻ theo.
"Cảm ơn, đại thần Alpha."
"Deu nhu nhau ca, chi mong may dia song tot, dung de bi dy nhu lan vao chien doi AL day."
(Xin nhắc lại, chuyến tàu số 3998 sẽ cập bến, mong quý khách kiểm tra lại hành lý....)
Hữu Lộc nhìn cậu và anh, không phải là vì có cảm giác đố kỵ hay ganh đua, mà là vì họ giống như những người hướng dẫn đi trên con đường mới.
Thế nên, trước khi đoàn tàu cập bến, cũng gan dạ mà tiến tới trước mặt cậu mà đưa một vòng tay bạc.
"Đào Nguyên, tặng cậu vòng tay, cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này."
"....Cảm ơn cậu, vì đã trở thành người bạn đầu tiên của tớ."
Cậu nhận lấy và đeo thử, Viễn Phong đứng cạnh bên tuy cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ tới về sau hai người kia sẽ không gặp nhau trong một thời gian rất dài nên cũng không để bụng nữa.
Vả lại, bạn bè tặng quà cho nhau là bình thường, có gì phải ganh ty ?
*Lạch cạch*
Cửa tàu đã mở ra.
Từng người một cứ thế lên tàu, Ngọc Lân và Hữu Lộc cũng gót nối theo sau, cậu nhìn hai người sắp phải tiến về một con đường mới phía trước, cũng chỉ có thể đứng lại nơi này ủng hộ mà thôi.
"Em ước rằng, chuyến đi sau này của họ đều luôn bình an."
"Anh thì thấy sẽ giống như em nói thôi, đừng lo lắng quá."
Hai phút sau, cửa tàu đã đóng lại.
Bánh xe cứ thế từ từ di chuyển, đến lúc nó đã rời ga rồi cậu vẫn ngây ngô đứng yên nhìn khoảng không phía trước.
Ít nhất, nó không giống trong giấc mơ ấy cũng đủ cậu an lòng rồi.
"Chờ ngày tái ngộ, bạn thân của tôi..."
Viễn Phong âm thầm đặt tay lên vai cậu: "Tiểu Nguyên, chúng ta về thôi, về nhà nào."
Đào Nguyên: "....Được, chúng ta cùng về, về nơi mọi người đang chờ."
Một tiếng trôi qua, phòng khách gaming house.
*Bang*
Zino: "Mừng hậu phương của chúng ta đã chính thức gia nhập chiến đội BKA nào !"
Tiếng pháo giấy nổ bùm bùm khắp phòng, và một bữa thịnh soạn lớn đang chờ cậu về thưởng thức.
Đào Nguyên không tin vào mắt mình, chỉ lâu ngày không quay về đây thôi mà nơi này thay đổi chóng vánh tới mức này ?
Mãn Hạnh: "Tiểu Nguyên, mau xem đi ! Để nhân dịp này, anh và Zino đều quyết định mua tặng cho em một bộ máy gaming mới sau khi đi du lịch, xem thử nó hợp không ?"
Bản Triều dựng lông mèo lên mà cáu: "Cậu vứt tôi sang một bên hả ? Rõ ràng tôi là người chọn và thanh toán, nhận công mà mặt dày thấy ghê đấy !"
Không kịp để ngăn lại, Liên Nam vội tới đưa hộp quà cho cậu: "Bạn gái anh tặng em đấy, lần sau cô ấy tới chơi sẽ gặp em."
Cậu nhớ lại ngày đó, ngượng ngùng nhận lấy: "Vậy nhọc lòng cho chị dâu anh quá, nhưng về ngôn ngữ...."
"Anh sẽ tìm nơi học tập cho việc kèm cô ấy để thoải mái nói chuyện..."
*Rầm*
Khoa Vũ cầm gói hàng trên tay mà hét lớn: "Nữ nhân đã tới ! Mau mau bồi rượu đến tối nay, không say không phải là người !"
Đào Nguyên nhìn cô hối hả chạy với với bộ đồ vẫn còn lấm lem đất khô, vốn định chạy tới hỏi chuyện gì đã xảy ra thì cô lập tức đưa cậu gói hàng.
"Quà.... quà cho em....chúc mừng vào chiến đội công khai...."
Cậu nhận lấy, nhưng vẫn tò mò: "Chị rốt cuộc đã đi đâu để rồi lại thành thế này ?"
"Chị vội đi quan sát tiến trình xây dựng cô.."
Viễn Phong vội ra hiệu hãy giữ yên lặng sau lưng cậu, lúc này cô chú ý đến mình suýt nói toẹt hết ra liền không nói nữa, cũng may mắn là cậu không chú ý tới điểm này.
"Chị ấy sao vậy anh ?"
Viễn Phong: "Cũng không biết nữa. Nhưng quà anh tặng em, anh vẫn chưa chuẩn bị kịp, thay vào đó..."
Anh chậm rãi lấy ra một hộp nhẫn, bên trong là cặp nhẫn bạc đơn giản.
"Anh chỉ kịp chuẩn bị cái này cho em thôi, lần sau anh bù cho em cái tốt hơn."
"...."
Cả đám đang nhao nháo lúc này giờ lại chuyển chú ý qua cảnh trao nhẫn, nhưng nhìn biểu cảm của cậu......
Có vẻ như không ưng ý lắm thì phải ?
Anh lo lắng: "Em.. không thích đeo nhẫn ?"
"Không phải không thích, nhưng mà..."
Lại một pha quay xe bất ngờ hơn, chính là cậu lại lấy một hộp nhẫn trong túi áo, đạc biệt là nhẫn trong đấy lại là nhẫn đôi giống của anh.
"Em mua bằng toàn bộ số tiền giành được giải Á quân sau khi chia đều, định cầu hôn anh trước...".
"...."
"Thế này, anh thực sự không thích lắm nhỉ, hay là anh vẫn cầu..."
Chưa dứt lời, Viễn Phong cất lại hộp nhẫn của mình, ôm lấy cậu mà yêu thương: "Không có người chồng nào lại không thích vợ mình chủ động cả, anh đồng ý gả cho em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.