Chương 103: Con rể thành chủ?
Gấu Siêng
24/02/2022
“Trời hôm nay nhiều sương quá, khó nhìn thấy ở dưới.”
“Không sao đâu, bọn trộm ở phía Bắc. Chắc chắn là nhắm vào hầm tài nguyên của phủ chúng ta rồi. Ở đây làm gì có tên nào lẻn vào làm gì.”
“Lũ trộm dạo này ngu thật, nếu cái hầm đó dễ đột nhập đi như thế thì ta đã sớm đi lấy rồi.”
“Ta nghĩ thành chủ cố tình để vườn táo ít người trông coi để dụ cái bọn trộm đấy mà. Không ngờ có đứa đột nhập vào thật.”
Trên tháp, hai tên lính canh đang nói chuyện với nhau. Xung quanh là sương mù dày đặc, tầm nhìn hạn chế khiến chúng chẳng buồn mà canh gác làm gì.
“Đi thôi.”
Ma Tùng Quân đeo lên một cặp kính tầm nhiệt. Sương mù dày thế này có đeo kính đi đêm cũng vô dụng, do Ma Tùng Quân không thể cảm nhận được ma thuật, nên hắn chỉ có thể dùng kính tầm nhiệt để xác định người.
Cái kính tầm nhiệt này khá mắc, Ma Tùng Quân chỉ đủ tiền mua đúng một cái cho hắn đeo. Xà Hải cũng biết công dụng của cặp kính kia, hắn rất muốn đeo thử một lần để chiến đấu. Bất quá cũng chỉ hâm mộ thôi, Xà Hải cũng có cách thức đặc biệt để định vị người khác bên trong làn sương mù dày đặc này.
Đồng hồ chỉ đến 11h55. Ma Tùng Quân cùng Xà Hải nhảy qua bức tường, đáp xuống sân của phủ. Trên tay Ma Tùng Quân lúc này là thanh kiếm đơn của Lưu Béo rèn ra, Xà Hải cầm theo hai cây đoản đao ngắn.
Cả hai rón rén đi đến tháp canh, ở gần thế này thậm chí còn nghe thấy hai tên trên tháp canh trò chuyện với nhau. Thấy thế Xà Hải định leo lên giết người thì bị Ma Tùng Quân ngăn lại:
“Trước sau cũng hợp tác. Tránh giết người không cần thiết.”
Nghe thế Xà Hải gật đầu, nhưng hắn vẫn leo lên để đánh ngất hai tên lính canh. Sau đó lại tới cái tháp giữa sân đánh ngất thêm hai tên nữa.
Phần lớn quan binh đã tập trung về phía vườn táo, nhưng vẫn còn vài quan binh tuần tra qua lại ở đây. Từ xa Ma Tùng Quân đã nghe thấy tiếng than vãn của chúng vì sương mù quá dày đặc. Hai bên trái phải, mỗi bên có ba quan binh.
Ma Tùng Quân lao đến giải quyết bên phải, Xà Hải giải quyết bên trái. Tiếng bụp bụp vang lên, thông qua kính tầm nhiệt, Ma Tùng Quân thấy Xà Hải đã giải quyết xong. Cứ thế cả hai đánh gục mấy chục tên quan binh nữa thì mới vào được trong tòa nhà ở khu Nam.
Khu Nam này là nơi nghỉ ngơi của thành chủ. Hiện tại đang là giờ ngủ của ông ta, căn phòng trên cùng của tòa nhà chính là nơi ở của thành chủ. Phía Đông và Tây là nơi ở của vợ con lão. Mỗi người ở một khu to lớn như vậy. Nếu muốn cứu là phải cứu ra cả nhà, chỉ cứu mỗi thành chủ ra thì không hiệu quả, vợ con ông ta bị đe dọa thì ông ta sẽ lại bị bắt hoặc ra lệnh bắt bọn họ lại để bảo vệ tính mạng cho vợ con mình.
Bất quá nhiệm vụ cứu thành chủ thì để Ma Tùng Quân làm, còn Xà Hải sẽ tìm kẻ đứng sau chuyện này cuối cùng là kẻ nào. Vì sao hắn có thể khống chế được thành chủ của thành An Sương.
Tòa nhà này có tổng cộng bốn tầng, tất cả đều được xây bằng đá, giống như một tòa lâu đài thì đúng hơn. Bốn gian nhà được nối lại với nhau bằng các lối đi hành lang ở mặt đất. Vì đây là tòa nhà thành chủ ở, nên ban đêm có lính canh gác dày đặc hơn bình thường.
Các lính canh trong nhà thường lên xuống qua lại giữa các tầng, số lượng cũng lên đến 30 40 người. Nên không thể đột nhập từ bên trong được. Cho nên Ma Tùng Quân và Xà Hải leo tường ở bên ngoài bằng sợi dây leo núi của Ma Tùng Quân.
Nhờ có ra đa nên Ma Tùng Quân có thể xác định được khi nào có quan binh tuần tra đi qua hành lang trong tòa nhà. Xà Hải thì ở bức tường đối diện bên kia, thân pháp của Xà Hải nhanh nhẹn hơn, nên từ sớm hắn đã lẻn vào.
Ma Tùng Quân chật vật mãi mới chui lọt được bên trong. Vừa nhảy xuống hành lang, Ma Tùng Quân lập tức vung kiếm chém gục hai tên quan binh, sau đó lao đến bịt lấy miệng đối phương.
“Suỵt, im lặng. Ta không muốn giết người, la lên một cái ta cứa họng các ngươi, rõ chứ?”
Hai gã quan binh bị bịt miệng như thế, vừa đau vừa sợ nhưng vẫn phải ra sức gật đầu. Tuy là nói như thế, nhưng Ma Tùng Quân vẫn không buông tay ra. Hắn bịt miệng, bịt mũi đối phương, khiến cho cả hai dãy dụa một hồi rồi chết ngất đi.
Kéo hai gã quan binh vào một góc khuất, sau đó hắn triệu hồi ra trọng kiếm, bước từng bước đến cửa lớn của căn phòng duy nhất trên tầng này. Thông qua ra đa Ma Tùng Quân có thể thấy được bên trong căn phòng có ba người, nhưng không thể xác định được đâu mới là người cần cứu.
Nếu mạo hiểm xông vào trong đó chắc chắn sẽ bị đánh úp. Vừa suy nghĩ Ma Tùng Quân vừa gắn thanh kiếm đơn vào thanh trọng kiếm. Đồng thời tháo một viên ma tinh thạch hệ Thổ, gắn một viên hệ Phong nhằm tăng tốc độ tấn công.
[Túc chủ, để Phiền Bỏ Mẹ trinh thám.]
Giọng nói Phiền Bỏ Mẹ vang lên, sau đó Ma Tùng Quân thấy một con muỗi bay từ bên ngoài vào, nó lượn lờ trước mặt Ma Tùng Quân rồi bay qua khe cửa của căn phòng trước mắt.
“Vo ve~~”
Lúc này trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra hình ảnh của căn phòng. Thậm chí còn nghe cả được âm thanh vo ve của con muỗi.
“Lọc cái âm thanh của con muỗi đi.” – Ma Tùng Quân nhăn mặt nói thầm trong đầu.
Tiếng muỗi mất đi, Ma Tùng Quân nhìn kỹ hơn không gian xung quanh. Trước mắt hắn là một ông chú trung niên, đang lo lắng nhìn ra ngoài ban công. Hướng đó chính là hướng của vườn táo.
“Ngươi không xuống đó xem sao? Lễ vật cống lên bệ hạ ở đó, nếu ngươi để mất ngươi chắc chắn sẽ bị bắt.”
Người trung niên nhíu mày nói.
“Nhạc phụ à, ngài không cần phải lo. Thằng con rể này không để mất lễ vật cống nạp lên bệ hạ đâu hắc hắc. Ngài đang lo lắng ta bị bắt hay sao? Phải mừng mới đúng chứ?”
Giọng nói thứ hai vang lên, giọng nói này có phần kiêu ngạo, nghe rất là chướng tai. Sau đó con muỗi bay đến một góc phòng cho Ma Tùng Quân nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Ngoài người trung niên đang đứng bên ban công ra thì còn có hai người nữa, một kẻ trông giống như vệ sĩ đứng ở sát cánh cửa ra vào của canh phòng, còn một kẻ thì ngồi ở bàn trà, chân gác lên bàn. Vừa nói hắn ta vừa bốc lấy kẹo trên bàn cho vào miệng.
“Ta chỉ lo cho con gái của ta. Nếu ngươi bị bắt, chắc chắn sẽ bắt con bé ra làm vật thế thân. Bệ hạ không quan tâm đến chuyện đó, bệ hạ quan tâm là có giết được kẻ phản nghịch như ngươi hay không. Đến khi nào ngươi mới chịu rời khỏi đây?”
Người trung niên quay người lại, gương mặt của lão ta giống hệt như trên tờ giấy vẽ Ma Tùng Quân xem được. Hắn xác định đây chính là thành chủ thành An Sương.
“Vẫn chưa kiếm đủ tiền, ta không thể lấy tiền của nhạc phụ đại nhân đây được. Hắc hắc, cứ đợi đi. Mọi chuyện êm xuống ta sẽ rời khỏi đất nước quái quỷ này.” – Gã thanh niên nói.
Bấy giờ ở bên ngoài, Ma Tùng Quân biết chắc được đây chính là kẻ giật dây ở đằng sau. Hắn quả thật đã khống chế thành chủ để mưu lợi cho riêng mình. Hắn là ai? Mắc tội phản nghịch hay sao mà phải chạy khỏi đế quốc?
“Ngươi tốt nhất đi sớm ngày nào hay ngày đấy đi. Dân chúng của thành ta khổ vì ngươi lắm rồi, ngươi còn định ở đây đến bao giờ?” - Thành chủ nhịn không được quát lên.
“Rầm!!” – Gã thanh niên đập bàn, tức giận đứng dậy chỉ tay vào mặt thành chủ quát.
“Này!! Dám quát vào mặt ta? Ngươi biết rõ ta là ai, tốt nhất nên ở yên một chỗ đi. Đừng để lúc ta rời khỏi đây để lại ba cái xác của cả nhà ngươi.”
Dù rất tức giận, nhưng cuối cùng thành chủ vẫn nuốt cơn giận vào bên trong, âm thầm thở dài một tiếng. Dù là như thế, nhưng lão vẫn không cam lòng để mọi chuyện như vậy.
Bỗng lúc này gương mặt của thành chủ đột nhiên biến sắc, sau đó là ngạc nhiên. Bất quá rất nhanh đã trở lại bình thường, thành chủ vội quay mặt đi chỗ khác. Tên thanh niên kia nhận ra sự bất thường của lão ta, hắn bắt đầu nhíu mày chặt lại.
Không biết có phải là do bọn trộm đột nhập nên khiến lòng hắn sinh ra bất an hay không, nhưng cái cảm giác này trong hắn càng lúc càng mãnh liệt. Bây giờ ở đây để chọc tức lão thành chủ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chắc chắn là lão ta đang làm cái gì đó mờ ám, hắn phải điều tra xem là lão đang giở trò gì, chẳng lẽ mấy tên trộm kia là do lão gọi đến?
Thế là hắn quyết định đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng vừa bước đến cửa thì hắn khựng lại, mày nhíu chặt lại nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Có người.” – Tên thanh niên nói khẽ.
Bên cạnh hắn, có một tên to con lập tức chắn ở phía trước, đưa tay ra định mở cửa thì bị gã thanh niên ngăn lại.
“Từ từ... nếu có người đã vào được đến đây, chứng tỏ rất mạnh. Để ta mở cửa, ngươi dùng hết sức giết hắn bằng một kích mạnh nhất. Nếu không giết được hãy cản đường cho ta đi gọi thêm người.” – Tên thanh niên chậm rãi nói.
“Vâng, công tử.”
Lúc này tất cả âm thanh đều ập vào tai của Ma Tùng Quân, hắn nghe rõ mồm một kế hoạch của tên này thông qua Phiền Bỏ Mẹ. Chắc chắn hắn ta cũng ở chung một tòa nhà với thành chủ, Xà Hải chắc là đang đột nhập ở bên kia, nhìn trên ra đa định vị. Vị trí của Xà Hải rất hỗn loạn, chắc là đang chiến đấu.
Biết không thể đợi được Xà Hải, Ma Tùng Quân quyết định cầm trọng kiếm lên. Nhưng Ma Tùng Quân lại đứng chếch sang một bên để phòng hờ.
“Cót két~~~”
Cửa vừa he hé mở ra, đột nhiên hơi lạnh tuôn khắp nơi.
“Rắc rắc.... ẦM!!!”
Từ bên trong cánh cửa hàn khí phóng ra, lập tức cả cửa và hành lang bị đóng băng thành những cột băng nhọn hoắc. Khí lạnh vẫn đi tiếp cho đến cuối hành lang thì đã đóng băng luôn cả một góc của tòa nhà.
“Hụt ư?” – Tên thanh niên ngạc nhiên nói.
“Không sao đâu, bọn trộm ở phía Bắc. Chắc chắn là nhắm vào hầm tài nguyên của phủ chúng ta rồi. Ở đây làm gì có tên nào lẻn vào làm gì.”
“Lũ trộm dạo này ngu thật, nếu cái hầm đó dễ đột nhập đi như thế thì ta đã sớm đi lấy rồi.”
“Ta nghĩ thành chủ cố tình để vườn táo ít người trông coi để dụ cái bọn trộm đấy mà. Không ngờ có đứa đột nhập vào thật.”
Trên tháp, hai tên lính canh đang nói chuyện với nhau. Xung quanh là sương mù dày đặc, tầm nhìn hạn chế khiến chúng chẳng buồn mà canh gác làm gì.
“Đi thôi.”
Ma Tùng Quân đeo lên một cặp kính tầm nhiệt. Sương mù dày thế này có đeo kính đi đêm cũng vô dụng, do Ma Tùng Quân không thể cảm nhận được ma thuật, nên hắn chỉ có thể dùng kính tầm nhiệt để xác định người.
Cái kính tầm nhiệt này khá mắc, Ma Tùng Quân chỉ đủ tiền mua đúng một cái cho hắn đeo. Xà Hải cũng biết công dụng của cặp kính kia, hắn rất muốn đeo thử một lần để chiến đấu. Bất quá cũng chỉ hâm mộ thôi, Xà Hải cũng có cách thức đặc biệt để định vị người khác bên trong làn sương mù dày đặc này.
Đồng hồ chỉ đến 11h55. Ma Tùng Quân cùng Xà Hải nhảy qua bức tường, đáp xuống sân của phủ. Trên tay Ma Tùng Quân lúc này là thanh kiếm đơn của Lưu Béo rèn ra, Xà Hải cầm theo hai cây đoản đao ngắn.
Cả hai rón rén đi đến tháp canh, ở gần thế này thậm chí còn nghe thấy hai tên trên tháp canh trò chuyện với nhau. Thấy thế Xà Hải định leo lên giết người thì bị Ma Tùng Quân ngăn lại:
“Trước sau cũng hợp tác. Tránh giết người không cần thiết.”
Nghe thế Xà Hải gật đầu, nhưng hắn vẫn leo lên để đánh ngất hai tên lính canh. Sau đó lại tới cái tháp giữa sân đánh ngất thêm hai tên nữa.
Phần lớn quan binh đã tập trung về phía vườn táo, nhưng vẫn còn vài quan binh tuần tra qua lại ở đây. Từ xa Ma Tùng Quân đã nghe thấy tiếng than vãn của chúng vì sương mù quá dày đặc. Hai bên trái phải, mỗi bên có ba quan binh.
Ma Tùng Quân lao đến giải quyết bên phải, Xà Hải giải quyết bên trái. Tiếng bụp bụp vang lên, thông qua kính tầm nhiệt, Ma Tùng Quân thấy Xà Hải đã giải quyết xong. Cứ thế cả hai đánh gục mấy chục tên quan binh nữa thì mới vào được trong tòa nhà ở khu Nam.
Khu Nam này là nơi nghỉ ngơi của thành chủ. Hiện tại đang là giờ ngủ của ông ta, căn phòng trên cùng của tòa nhà chính là nơi ở của thành chủ. Phía Đông và Tây là nơi ở của vợ con lão. Mỗi người ở một khu to lớn như vậy. Nếu muốn cứu là phải cứu ra cả nhà, chỉ cứu mỗi thành chủ ra thì không hiệu quả, vợ con ông ta bị đe dọa thì ông ta sẽ lại bị bắt hoặc ra lệnh bắt bọn họ lại để bảo vệ tính mạng cho vợ con mình.
Bất quá nhiệm vụ cứu thành chủ thì để Ma Tùng Quân làm, còn Xà Hải sẽ tìm kẻ đứng sau chuyện này cuối cùng là kẻ nào. Vì sao hắn có thể khống chế được thành chủ của thành An Sương.
Tòa nhà này có tổng cộng bốn tầng, tất cả đều được xây bằng đá, giống như một tòa lâu đài thì đúng hơn. Bốn gian nhà được nối lại với nhau bằng các lối đi hành lang ở mặt đất. Vì đây là tòa nhà thành chủ ở, nên ban đêm có lính canh gác dày đặc hơn bình thường.
Các lính canh trong nhà thường lên xuống qua lại giữa các tầng, số lượng cũng lên đến 30 40 người. Nên không thể đột nhập từ bên trong được. Cho nên Ma Tùng Quân và Xà Hải leo tường ở bên ngoài bằng sợi dây leo núi của Ma Tùng Quân.
Nhờ có ra đa nên Ma Tùng Quân có thể xác định được khi nào có quan binh tuần tra đi qua hành lang trong tòa nhà. Xà Hải thì ở bức tường đối diện bên kia, thân pháp của Xà Hải nhanh nhẹn hơn, nên từ sớm hắn đã lẻn vào.
Ma Tùng Quân chật vật mãi mới chui lọt được bên trong. Vừa nhảy xuống hành lang, Ma Tùng Quân lập tức vung kiếm chém gục hai tên quan binh, sau đó lao đến bịt lấy miệng đối phương.
“Suỵt, im lặng. Ta không muốn giết người, la lên một cái ta cứa họng các ngươi, rõ chứ?”
Hai gã quan binh bị bịt miệng như thế, vừa đau vừa sợ nhưng vẫn phải ra sức gật đầu. Tuy là nói như thế, nhưng Ma Tùng Quân vẫn không buông tay ra. Hắn bịt miệng, bịt mũi đối phương, khiến cho cả hai dãy dụa một hồi rồi chết ngất đi.
Kéo hai gã quan binh vào một góc khuất, sau đó hắn triệu hồi ra trọng kiếm, bước từng bước đến cửa lớn của căn phòng duy nhất trên tầng này. Thông qua ra đa Ma Tùng Quân có thể thấy được bên trong căn phòng có ba người, nhưng không thể xác định được đâu mới là người cần cứu.
Nếu mạo hiểm xông vào trong đó chắc chắn sẽ bị đánh úp. Vừa suy nghĩ Ma Tùng Quân vừa gắn thanh kiếm đơn vào thanh trọng kiếm. Đồng thời tháo một viên ma tinh thạch hệ Thổ, gắn một viên hệ Phong nhằm tăng tốc độ tấn công.
[Túc chủ, để Phiền Bỏ Mẹ trinh thám.]
Giọng nói Phiền Bỏ Mẹ vang lên, sau đó Ma Tùng Quân thấy một con muỗi bay từ bên ngoài vào, nó lượn lờ trước mặt Ma Tùng Quân rồi bay qua khe cửa của căn phòng trước mắt.
“Vo ve~~”
Lúc này trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra hình ảnh của căn phòng. Thậm chí còn nghe cả được âm thanh vo ve của con muỗi.
“Lọc cái âm thanh của con muỗi đi.” – Ma Tùng Quân nhăn mặt nói thầm trong đầu.
Tiếng muỗi mất đi, Ma Tùng Quân nhìn kỹ hơn không gian xung quanh. Trước mắt hắn là một ông chú trung niên, đang lo lắng nhìn ra ngoài ban công. Hướng đó chính là hướng của vườn táo.
“Ngươi không xuống đó xem sao? Lễ vật cống lên bệ hạ ở đó, nếu ngươi để mất ngươi chắc chắn sẽ bị bắt.”
Người trung niên nhíu mày nói.
“Nhạc phụ à, ngài không cần phải lo. Thằng con rể này không để mất lễ vật cống nạp lên bệ hạ đâu hắc hắc. Ngài đang lo lắng ta bị bắt hay sao? Phải mừng mới đúng chứ?”
Giọng nói thứ hai vang lên, giọng nói này có phần kiêu ngạo, nghe rất là chướng tai. Sau đó con muỗi bay đến một góc phòng cho Ma Tùng Quân nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Ngoài người trung niên đang đứng bên ban công ra thì còn có hai người nữa, một kẻ trông giống như vệ sĩ đứng ở sát cánh cửa ra vào của canh phòng, còn một kẻ thì ngồi ở bàn trà, chân gác lên bàn. Vừa nói hắn ta vừa bốc lấy kẹo trên bàn cho vào miệng.
“Ta chỉ lo cho con gái của ta. Nếu ngươi bị bắt, chắc chắn sẽ bắt con bé ra làm vật thế thân. Bệ hạ không quan tâm đến chuyện đó, bệ hạ quan tâm là có giết được kẻ phản nghịch như ngươi hay không. Đến khi nào ngươi mới chịu rời khỏi đây?”
Người trung niên quay người lại, gương mặt của lão ta giống hệt như trên tờ giấy vẽ Ma Tùng Quân xem được. Hắn xác định đây chính là thành chủ thành An Sương.
“Vẫn chưa kiếm đủ tiền, ta không thể lấy tiền của nhạc phụ đại nhân đây được. Hắc hắc, cứ đợi đi. Mọi chuyện êm xuống ta sẽ rời khỏi đất nước quái quỷ này.” – Gã thanh niên nói.
Bấy giờ ở bên ngoài, Ma Tùng Quân biết chắc được đây chính là kẻ giật dây ở đằng sau. Hắn quả thật đã khống chế thành chủ để mưu lợi cho riêng mình. Hắn là ai? Mắc tội phản nghịch hay sao mà phải chạy khỏi đế quốc?
“Ngươi tốt nhất đi sớm ngày nào hay ngày đấy đi. Dân chúng của thành ta khổ vì ngươi lắm rồi, ngươi còn định ở đây đến bao giờ?” - Thành chủ nhịn không được quát lên.
“Rầm!!” – Gã thanh niên đập bàn, tức giận đứng dậy chỉ tay vào mặt thành chủ quát.
“Này!! Dám quát vào mặt ta? Ngươi biết rõ ta là ai, tốt nhất nên ở yên một chỗ đi. Đừng để lúc ta rời khỏi đây để lại ba cái xác của cả nhà ngươi.”
Dù rất tức giận, nhưng cuối cùng thành chủ vẫn nuốt cơn giận vào bên trong, âm thầm thở dài một tiếng. Dù là như thế, nhưng lão vẫn không cam lòng để mọi chuyện như vậy.
Bỗng lúc này gương mặt của thành chủ đột nhiên biến sắc, sau đó là ngạc nhiên. Bất quá rất nhanh đã trở lại bình thường, thành chủ vội quay mặt đi chỗ khác. Tên thanh niên kia nhận ra sự bất thường của lão ta, hắn bắt đầu nhíu mày chặt lại.
Không biết có phải là do bọn trộm đột nhập nên khiến lòng hắn sinh ra bất an hay không, nhưng cái cảm giác này trong hắn càng lúc càng mãnh liệt. Bây giờ ở đây để chọc tức lão thành chủ kia cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chắc chắn là lão ta đang làm cái gì đó mờ ám, hắn phải điều tra xem là lão đang giở trò gì, chẳng lẽ mấy tên trộm kia là do lão gọi đến?
Thế là hắn quyết định đứng dậy định đi ra ngoài. Nhưng vừa bước đến cửa thì hắn khựng lại, mày nhíu chặt lại nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Có người.” – Tên thanh niên nói khẽ.
Bên cạnh hắn, có một tên to con lập tức chắn ở phía trước, đưa tay ra định mở cửa thì bị gã thanh niên ngăn lại.
“Từ từ... nếu có người đã vào được đến đây, chứng tỏ rất mạnh. Để ta mở cửa, ngươi dùng hết sức giết hắn bằng một kích mạnh nhất. Nếu không giết được hãy cản đường cho ta đi gọi thêm người.” – Tên thanh niên chậm rãi nói.
“Vâng, công tử.”
Lúc này tất cả âm thanh đều ập vào tai của Ma Tùng Quân, hắn nghe rõ mồm một kế hoạch của tên này thông qua Phiền Bỏ Mẹ. Chắc chắn hắn ta cũng ở chung một tòa nhà với thành chủ, Xà Hải chắc là đang đột nhập ở bên kia, nhìn trên ra đa định vị. Vị trí của Xà Hải rất hỗn loạn, chắc là đang chiến đấu.
Biết không thể đợi được Xà Hải, Ma Tùng Quân quyết định cầm trọng kiếm lên. Nhưng Ma Tùng Quân lại đứng chếch sang một bên để phòng hờ.
“Cót két~~~”
Cửa vừa he hé mở ra, đột nhiên hơi lạnh tuôn khắp nơi.
“Rắc rắc.... ẦM!!!”
Từ bên trong cánh cửa hàn khí phóng ra, lập tức cả cửa và hành lang bị đóng băng thành những cột băng nhọn hoắc. Khí lạnh vẫn đi tiếp cho đến cuối hành lang thì đã đóng băng luôn cả một góc của tòa nhà.
“Hụt ư?” – Tên thanh niên ngạc nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.