Chương 141: Kẻ sắp chết
Gấu Siêng
12/03/2022
“Này, có phải mày dẫn sai đường không? Đường gì không thấy, thấy toàn đèo dốc nguy hiểm bỏ mẹ ra.”
Vừa đánh xe đi trên đường đèo gập ghềnh, Ma Tùng Quân vừa mắng Phiền Bỏ Mẹ. Cái cung đường này khó đi bỏ xừ ra được, đường chỉ lớn bằng một cái xe tải của hắn. Đi không dám đi nhanh, chậm cũng không dám đi chậm sợ xe bị tụt dốc. Đã vậy cây cối rậm rạp, hắn đi trong này hai ngày rồi. Mỗi lần xe hết điện phải dừng lại để sạc pin hết cả một ngày. Tối thì càng không dám đi do không thấy đường.
Cứ mỗi lần hết điện là Ma Tùng Quân phải cho Huyết Phong đem mấy tấm năng lượng mặt trời lên ngọn cây để lấy nắng. Hắn đi trong cái dãy núi này phải một tuần rồi, tính ra thời gian chỉ mất 3 ngày thôi, nhưng thời gian sạc pin mỗi ngày một lần lại mất thời gian, không thể vừa đi vừa sạc như ở khu đồng bằng được. Ban đầu nhìn bản đồ, Ma Tùng Quân muốn đi vòng qua khỏi dãy núi để đi, nhưng không biết Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe thông tin ở đâu, nói là trên núi có tuyết.
Cả đời hai cô bé chưa được nhìn thấy tuyết nên muốn đền thành Phù Sương xem thử. Vì chiều theo ý chúng nên Ma Tùng Quân mới đánh xe đi đến dãy núi này, mà không chỉ hai đứa nhóc đó, cả Huyết Phong và Lưu Béo cũng đòi đi, do hai thằng ôn này cũng chưa bao giờ thấy tuyết.
Bất quá bản thân Ma Tùng Quân cũng muốn ngắm tuyết một lần, thế giới cũ của hắn, hắn sống ở đất nước ngay vùng xích đạo. Cũng có bốn mùa như người ta, đó là mùa nắng, mùa mưa, mùa nắng thấy mẹ và mùa nắng bỏ mẹ. Đấy, rõ là bốn mùa oái ăm như thế. Nhà lại nghèo, tiền đâu du lịch nước ngoài.
Cuối cùng là cũng tự mình hành mình. Có những cung đường không thể nào đi được bằng xe, hắn cho cả đám cuốc bộ, Huyết Phong thì khỏe nhất nên phải kéo cái xe heo gà kia. Núi này càng lên cao càng lạnh và khó thở, sương mù cũng xuất hiện nhiều hơn.
Ma Tùng Quân phải nghỉ lại đêm để ăn uống này nọ, rồi tiếp tục dạy cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đan len, hắn dạy chúng đan len đã mấy ngày nay, cũng đan xong vài cái rồi. Sẵn kiếm một chút lá khô và củi để che chắn lại cho mấy con gia súc.
Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân thấy gà heo được khoác trên mình những cái áo len đủ màu sắc. Trông đáng yêu phết đấy chứ? Bất quá, nhìn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cứ líu lo hỏi mấy con heo có ấm không, Ma Tùng Quân lại nghĩ đến viễn cảnh sau này làm thịt chúng thì lại thở dài một tiếng. Chả lẽ khỏi thịt?
Con Meo và Gâu cũng được đan cho hai cái áo, con Meo thì mặc áo hồng, con Gâu thì mặc áo tím, trông cực kì sặc sỡ. Ban đầu con Meo còn phản đối dữ dội, bởi vì nó là một con mèo đực, thế quái nào lại bắt nó mặc đồ màu hồng? Nhưng nó vừa cởi ra thì Yên Nhược Đan lại khóc rống lên, đến cả con Meo cũng phải chịu thua Yên Nhược Đan, cuối cùng phải ngậm đắng nuốt cay để mặc cái áo hồng kia, chủ yếu là muốn cái lỗ tai mèo của nó được yên tĩnh.
Ngày hôm sau Ma Tùng Quân ra khỏi được dãy núi này, gặp được một vùng đồng bằng rộng lớn. Đi thêm vài tiếng nữa, hắn bắt gặp một thị trấn tên là Lạc Sơn. Thị trấn này có tên trong bản đồ của Phiền Bỏ Mẹ lâu rồi, đây là thị trấn nhỏ, nhân khẩu khoảng ba bốn ngàn người, coi như cũng đông so với một vùng đất khó sống thế này.
“Tuyết kìa!” – Yên Nhược Đan chỉ tay về một bãi tuyết bên đường hét lên.
Nhưng nó chỉ có một bãi tuyết nhỏ, còn đường thì đa phần toàn là nước và bùn đất. Yên Nhược Đan vừa bốc lên thì chẳng khác nào đá bào, con bé bĩu môi vứt xuống rồi phủi đít quay đi.
“Phiền Bỏ Mẹ, chỗ này có tuyết thật không vậy?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
[Túc chủ nhìn lên dãy núi kia đi, từ đây có thể thấy được mà.]
Nghe thế Ma Tùng Quân nhìn lên, quả thật cả dãy núi trước mắt đều bao bọc bởi tuyết, nhưng chỉ có nửa phía trên là có tuyết dày đặc, càng xuống dưới tuyết càng ít. Hắn vỗ vỗ vai Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, chỉ lên dãy núi trước mắt.
Lập tức mắt hai đứa sáng lên long lanh, nhảy tưng tưng định chạy đến đó thì bị Ma Tùng Quân xách cổ lôi lại.
“Trễ rồi, để mai lên đó. Nghe nói có tòa thành tên là Phù Sương, nghỉ ở trấn này một đêm đi, xem coi có gì hay ho không.”
“Dạ thúc thúc.” – Yên Nhược Đan cười hi hi nói.
“Ngày mai... đi thật không thúc thúc?” – Yên Nhược Tuyết e thẹn hỏi.
“Thật, ngày mai rồi đi. Giờ trễ rồi, đường núi nguy hiểm lắm.”
...
Quay lại với Đại Cathay, lúc này hắn đã vào đến thị trấn, thuê một phòng trọ để ở. Sau đó ngủ một mạch đến tận chiều, vừa thức dậy, hắn xuống dưới phòng trọ để gọi món ăn. Kết quả vừa mới ăn được một miếng thì phun sạch ra.
“Món này có vấn đề gì ư?”
Lúc này một cô nàng phục vụ đi ngang qua hỏi Đại Cathay.
“Thứ này các ngươi nấu cho người ăn ư? Khó ăn như vậy cũng đem bán được?” – Đại Cathay nhăn mặt nói.
“Xin lỗi khách quan, để ta...”
“Ngươi vừa nói cái gì? Ý nói bọn ta không phải người ư?”
“Ta không nói các ngươi, ta nói món ăn này.”
“Thức ăn không phải cho người, thì là cho chó ăn. Chúng ta đang ăn mà ngươi dám nói câu đó?”
“Đánh chết mẹ nó!!”
...
Ma Tùng Quân đánh xe đến trấn Lạc Sơn thì gặp cảnh người người đông đúc, bọn họ đứng kín cả lối đi khiến cho Ma Tùng Quân tò mò. Hắn xuống xe, dẫn theo mấy đứa nhỏ đi hóng chuyện.
“Có lễ hội ở đây hả?” – Ma Tùng Quân hỏi một người gần đó.
“Cái trấn này thì có lễ hội gì được? Có đánh nhau, là mấy tên Mạo Hiểm Giả đánh nhau.” – Gã đó nói.
“À...”
Cứ tưởng lễ hội gì hay ho, thì ra là đánh nhau. Thế thì Ma Tùng Quân không quan tâm cho lắm, hắn đành phải đánh xe vòng qua hẻm nhỏ, đường lớn không đi được, chỉ có thể đi ở mấy đường nhỏ.
Phiền Bỏ Mẹ vừa tìm được một khu trọ có đất trống, bình thường hắn sẽ không thuê trọ, nhưng vẫn phải tìm một chỗ để xe. Thế thì bắt buộc phải đến một khu trọ nào đó để đỗ xe, nếu đậu bậy bạ có khi bị chửi mất. Mặc dù thế giới này không có khái niệm đỗ xa bậy bạ là bị tạt sơn hay vẽ bậy.
Làm xong thu tục thuê phòng, Ma Tùng Quân chỉ thuê một căn phòng trong hôm nay đến sáng mai thì trả phòng. Sau đó hỏi thuê mảnh sân trống dưới sân, thường thì chỗ đó để chăn dắt ngựa cho khách, nhưng Ma Tùng Quân thuê luôn. Hắn tính tối nay sẽ bán hủ tiếu cho trấn này, rồi ngày mai lên thành Phù Sương sau.
Không phải là Ma Tùng Quân siêng năng gì đâu, mà là hắn muốn kiếm tích điểm tích cực để mua đồ linh tinh trong cửa hàng tạp hóa. Sau nhiều lần kiểm nghiệm, hắn biết được, chỉ cần là người chưa từng ăn hủ tiếu của hắn, một khi ăn rồi sẽ rất hạnh phúc và cho rất nhiều tích điểm tích cực.
Càng ăn nhiều thì tích điểm càng giảm, trên đường đi hắn gặp vài trấn, chỗ nào cũng bán đúng một ngày rồi lặn đi mất. Kết quả hắn còn được thêm cả tích điểm tiêu cực, hỏi Phiền Bỏ Mẹ mới biết là do mấy người ăn hủ tiếu của hắn rồi thì khó mà ăn mấy món khác được, thành ra oán giận hắn vì không ở lại bán thêm vài ngày.
Đến tối Ma Tùng Quân mở bán hủ tiếu, hắn chẳng cần chạy đi quảng cáo làm gì. Chỉ cần cho Lưu Béo ngồi xuống, ăn một tô là đủ kéo khách. Cái gì thằng mập này cũng không được, ngoài việc ăn và rèn ra thì số một. Nhìn cách Lưu Béo húp sùn sụt từng cọng hủ tiếu, khiến người đi ngang qua cũng phải đứng lại nhìn, chưa kể còn có mùi hương thơm phức của nồi nước lèo bốc lên.
Cả làn khói trắng dày đặc từ nồi nước lèo, do cái trời giá lạnh này khiến cho khói dày đặc như sương mù, cảnh tượng đó mới hấp dẫn người ta làm sao. Thế là vài người vì sự hấp dẫn kể cả hương lẫn mắt kia, vài người bắt đầu ngồi xuống ăn thử, và khi có một người ăn rồi, càng ngày càng có nhiều người ăn. Tiếng khen của bọn họ vang khắp cả trấn, càng ăn càng không dừng được.
Chẳng mấy chốc người bu đông nghịt, Ma Tùng Quân chừa lại vài tô để lát ăn tối luôn. Hắn thông báo đã bán hết khiến cho vài người không ăn được, bọn họ tiếc nuối rời đi, không quên hỏi hắn ngày mai có bán không. Ma Tùng Quân bảo có, nhưng là bán ở thành Phù Sương.
Trong thời gian đợi mấy đứa nhỏ dọn quán, thì Ma Tùng Quân đã làm sẵn ba tô hủ tiếu, hai tô nui. Định gọi mấy đứa nhỏ bê ra thì đột nhiên hắn thấy có một người khập khiễng đi tới rồi té đập mặt xuống ngay trước mặt Huyết Phong.
“Vị huynh đệ này... làm sao thế?” – Huyết Phong vội lay người đàn ông dưới đất, thấy hắn ta đã bất tỉnh từ khi nào, với toàn thân đầy máu và các vết thương chết người.
Xương sườn lòi ra bên ngoài, tay bị gãy làm đôi, đầu thì bị đánh đến mức móp vào. Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn chỉ còn nửa cái mạng, có thể chết bất cứ lúc nào. Thấy thế Ma Tùng Quân cũng chạy đến xem thử. Thấy khắp người hắn ta toàn là vết thương chằng chịt, trên thanh hiển thị của hệ thống cũng cho thấy máu của tên này đã gần như về con số 0.
Vừa đánh xe đi trên đường đèo gập ghềnh, Ma Tùng Quân vừa mắng Phiền Bỏ Mẹ. Cái cung đường này khó đi bỏ xừ ra được, đường chỉ lớn bằng một cái xe tải của hắn. Đi không dám đi nhanh, chậm cũng không dám đi chậm sợ xe bị tụt dốc. Đã vậy cây cối rậm rạp, hắn đi trong này hai ngày rồi. Mỗi lần xe hết điện phải dừng lại để sạc pin hết cả một ngày. Tối thì càng không dám đi do không thấy đường.
Cứ mỗi lần hết điện là Ma Tùng Quân phải cho Huyết Phong đem mấy tấm năng lượng mặt trời lên ngọn cây để lấy nắng. Hắn đi trong cái dãy núi này phải một tuần rồi, tính ra thời gian chỉ mất 3 ngày thôi, nhưng thời gian sạc pin mỗi ngày một lần lại mất thời gian, không thể vừa đi vừa sạc như ở khu đồng bằng được. Ban đầu nhìn bản đồ, Ma Tùng Quân muốn đi vòng qua khỏi dãy núi để đi, nhưng không biết Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nghe thông tin ở đâu, nói là trên núi có tuyết.
Cả đời hai cô bé chưa được nhìn thấy tuyết nên muốn đền thành Phù Sương xem thử. Vì chiều theo ý chúng nên Ma Tùng Quân mới đánh xe đi đến dãy núi này, mà không chỉ hai đứa nhóc đó, cả Huyết Phong và Lưu Béo cũng đòi đi, do hai thằng ôn này cũng chưa bao giờ thấy tuyết.
Bất quá bản thân Ma Tùng Quân cũng muốn ngắm tuyết một lần, thế giới cũ của hắn, hắn sống ở đất nước ngay vùng xích đạo. Cũng có bốn mùa như người ta, đó là mùa nắng, mùa mưa, mùa nắng thấy mẹ và mùa nắng bỏ mẹ. Đấy, rõ là bốn mùa oái ăm như thế. Nhà lại nghèo, tiền đâu du lịch nước ngoài.
Cuối cùng là cũng tự mình hành mình. Có những cung đường không thể nào đi được bằng xe, hắn cho cả đám cuốc bộ, Huyết Phong thì khỏe nhất nên phải kéo cái xe heo gà kia. Núi này càng lên cao càng lạnh và khó thở, sương mù cũng xuất hiện nhiều hơn.
Ma Tùng Quân phải nghỉ lại đêm để ăn uống này nọ, rồi tiếp tục dạy cho Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đan len, hắn dạy chúng đan len đã mấy ngày nay, cũng đan xong vài cái rồi. Sẵn kiếm một chút lá khô và củi để che chắn lại cho mấy con gia súc.
Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân thấy gà heo được khoác trên mình những cái áo len đủ màu sắc. Trông đáng yêu phết đấy chứ? Bất quá, nhìn Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết cứ líu lo hỏi mấy con heo có ấm không, Ma Tùng Quân lại nghĩ đến viễn cảnh sau này làm thịt chúng thì lại thở dài một tiếng. Chả lẽ khỏi thịt?
Con Meo và Gâu cũng được đan cho hai cái áo, con Meo thì mặc áo hồng, con Gâu thì mặc áo tím, trông cực kì sặc sỡ. Ban đầu con Meo còn phản đối dữ dội, bởi vì nó là một con mèo đực, thế quái nào lại bắt nó mặc đồ màu hồng? Nhưng nó vừa cởi ra thì Yên Nhược Đan lại khóc rống lên, đến cả con Meo cũng phải chịu thua Yên Nhược Đan, cuối cùng phải ngậm đắng nuốt cay để mặc cái áo hồng kia, chủ yếu là muốn cái lỗ tai mèo của nó được yên tĩnh.
Ngày hôm sau Ma Tùng Quân ra khỏi được dãy núi này, gặp được một vùng đồng bằng rộng lớn. Đi thêm vài tiếng nữa, hắn bắt gặp một thị trấn tên là Lạc Sơn. Thị trấn này có tên trong bản đồ của Phiền Bỏ Mẹ lâu rồi, đây là thị trấn nhỏ, nhân khẩu khoảng ba bốn ngàn người, coi như cũng đông so với một vùng đất khó sống thế này.
“Tuyết kìa!” – Yên Nhược Đan chỉ tay về một bãi tuyết bên đường hét lên.
Nhưng nó chỉ có một bãi tuyết nhỏ, còn đường thì đa phần toàn là nước và bùn đất. Yên Nhược Đan vừa bốc lên thì chẳng khác nào đá bào, con bé bĩu môi vứt xuống rồi phủi đít quay đi.
“Phiền Bỏ Mẹ, chỗ này có tuyết thật không vậy?” – Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ.
[Túc chủ nhìn lên dãy núi kia đi, từ đây có thể thấy được mà.]
Nghe thế Ma Tùng Quân nhìn lên, quả thật cả dãy núi trước mắt đều bao bọc bởi tuyết, nhưng chỉ có nửa phía trên là có tuyết dày đặc, càng xuống dưới tuyết càng ít. Hắn vỗ vỗ vai Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết, chỉ lên dãy núi trước mắt.
Lập tức mắt hai đứa sáng lên long lanh, nhảy tưng tưng định chạy đến đó thì bị Ma Tùng Quân xách cổ lôi lại.
“Trễ rồi, để mai lên đó. Nghe nói có tòa thành tên là Phù Sương, nghỉ ở trấn này một đêm đi, xem coi có gì hay ho không.”
“Dạ thúc thúc.” – Yên Nhược Đan cười hi hi nói.
“Ngày mai... đi thật không thúc thúc?” – Yên Nhược Tuyết e thẹn hỏi.
“Thật, ngày mai rồi đi. Giờ trễ rồi, đường núi nguy hiểm lắm.”
...
Quay lại với Đại Cathay, lúc này hắn đã vào đến thị trấn, thuê một phòng trọ để ở. Sau đó ngủ một mạch đến tận chiều, vừa thức dậy, hắn xuống dưới phòng trọ để gọi món ăn. Kết quả vừa mới ăn được một miếng thì phun sạch ra.
“Món này có vấn đề gì ư?”
Lúc này một cô nàng phục vụ đi ngang qua hỏi Đại Cathay.
“Thứ này các ngươi nấu cho người ăn ư? Khó ăn như vậy cũng đem bán được?” – Đại Cathay nhăn mặt nói.
“Xin lỗi khách quan, để ta...”
“Ngươi vừa nói cái gì? Ý nói bọn ta không phải người ư?”
“Ta không nói các ngươi, ta nói món ăn này.”
“Thức ăn không phải cho người, thì là cho chó ăn. Chúng ta đang ăn mà ngươi dám nói câu đó?”
“Đánh chết mẹ nó!!”
...
Ma Tùng Quân đánh xe đến trấn Lạc Sơn thì gặp cảnh người người đông đúc, bọn họ đứng kín cả lối đi khiến cho Ma Tùng Quân tò mò. Hắn xuống xe, dẫn theo mấy đứa nhỏ đi hóng chuyện.
“Có lễ hội ở đây hả?” – Ma Tùng Quân hỏi một người gần đó.
“Cái trấn này thì có lễ hội gì được? Có đánh nhau, là mấy tên Mạo Hiểm Giả đánh nhau.” – Gã đó nói.
“À...”
Cứ tưởng lễ hội gì hay ho, thì ra là đánh nhau. Thế thì Ma Tùng Quân không quan tâm cho lắm, hắn đành phải đánh xe vòng qua hẻm nhỏ, đường lớn không đi được, chỉ có thể đi ở mấy đường nhỏ.
Phiền Bỏ Mẹ vừa tìm được một khu trọ có đất trống, bình thường hắn sẽ không thuê trọ, nhưng vẫn phải tìm một chỗ để xe. Thế thì bắt buộc phải đến một khu trọ nào đó để đỗ xe, nếu đậu bậy bạ có khi bị chửi mất. Mặc dù thế giới này không có khái niệm đỗ xa bậy bạ là bị tạt sơn hay vẽ bậy.
Làm xong thu tục thuê phòng, Ma Tùng Quân chỉ thuê một căn phòng trong hôm nay đến sáng mai thì trả phòng. Sau đó hỏi thuê mảnh sân trống dưới sân, thường thì chỗ đó để chăn dắt ngựa cho khách, nhưng Ma Tùng Quân thuê luôn. Hắn tính tối nay sẽ bán hủ tiếu cho trấn này, rồi ngày mai lên thành Phù Sương sau.
Không phải là Ma Tùng Quân siêng năng gì đâu, mà là hắn muốn kiếm tích điểm tích cực để mua đồ linh tinh trong cửa hàng tạp hóa. Sau nhiều lần kiểm nghiệm, hắn biết được, chỉ cần là người chưa từng ăn hủ tiếu của hắn, một khi ăn rồi sẽ rất hạnh phúc và cho rất nhiều tích điểm tích cực.
Càng ăn nhiều thì tích điểm càng giảm, trên đường đi hắn gặp vài trấn, chỗ nào cũng bán đúng một ngày rồi lặn đi mất. Kết quả hắn còn được thêm cả tích điểm tiêu cực, hỏi Phiền Bỏ Mẹ mới biết là do mấy người ăn hủ tiếu của hắn rồi thì khó mà ăn mấy món khác được, thành ra oán giận hắn vì không ở lại bán thêm vài ngày.
Đến tối Ma Tùng Quân mở bán hủ tiếu, hắn chẳng cần chạy đi quảng cáo làm gì. Chỉ cần cho Lưu Béo ngồi xuống, ăn một tô là đủ kéo khách. Cái gì thằng mập này cũng không được, ngoài việc ăn và rèn ra thì số một. Nhìn cách Lưu Béo húp sùn sụt từng cọng hủ tiếu, khiến người đi ngang qua cũng phải đứng lại nhìn, chưa kể còn có mùi hương thơm phức của nồi nước lèo bốc lên.
Cả làn khói trắng dày đặc từ nồi nước lèo, do cái trời giá lạnh này khiến cho khói dày đặc như sương mù, cảnh tượng đó mới hấp dẫn người ta làm sao. Thế là vài người vì sự hấp dẫn kể cả hương lẫn mắt kia, vài người bắt đầu ngồi xuống ăn thử, và khi có một người ăn rồi, càng ngày càng có nhiều người ăn. Tiếng khen của bọn họ vang khắp cả trấn, càng ăn càng không dừng được.
Chẳng mấy chốc người bu đông nghịt, Ma Tùng Quân chừa lại vài tô để lát ăn tối luôn. Hắn thông báo đã bán hết khiến cho vài người không ăn được, bọn họ tiếc nuối rời đi, không quên hỏi hắn ngày mai có bán không. Ma Tùng Quân bảo có, nhưng là bán ở thành Phù Sương.
Trong thời gian đợi mấy đứa nhỏ dọn quán, thì Ma Tùng Quân đã làm sẵn ba tô hủ tiếu, hai tô nui. Định gọi mấy đứa nhỏ bê ra thì đột nhiên hắn thấy có một người khập khiễng đi tới rồi té đập mặt xuống ngay trước mặt Huyết Phong.
“Vị huynh đệ này... làm sao thế?” – Huyết Phong vội lay người đàn ông dưới đất, thấy hắn ta đã bất tỉnh từ khi nào, với toàn thân đầy máu và các vết thương chết người.
Xương sườn lòi ra bên ngoài, tay bị gãy làm đôi, đầu thì bị đánh đến mức móp vào. Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn chỉ còn nửa cái mạng, có thể chết bất cứ lúc nào. Thấy thế Ma Tùng Quân cũng chạy đến xem thử. Thấy khắp người hắn ta toàn là vết thương chằng chịt, trên thanh hiển thị của hệ thống cũng cho thấy máu của tên này đã gần như về con số 0.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.