Chương 271: Ngũ Hành Thạch
Gấu Siêng
25/06/2022
Lúc này Viên Tôn giải thích cho Ma Tùng Quân nghe về thân thế của viên đá. Đây một tảng đá bị sét đánh.
Tảng đá này được phát hiện bên trong một ngọn núi lửa đã tắt, sau đó nó lại bị sét đánh ra làm đôi. Tương truyền rằng tảng đá đó từng trấn giữ long mạch của ngọn núi lửa kia, nên nó hấp thu rất nhiều linh khí từ long mạch chảy vào.
Tổng cộng cục đá đó có tận năm thuộc tính trời ban. Thổ chính là bản thân nó, Kim là các kim loại nằm bên trong nó, Thủy từ long mạch chảy vào nó trong hàng ngàn năm, Nham là do nó được ngâm trong lòng núi lửa và cuối cùng là Lôi, nó bị trời đánh nó khi ngọn núi lửa đã cạn nhiệt.
Hòn đá đó còn được gọi là Ngũ Hành Thạch. Một nửa tảng đá trước kia đã bị Lang tộc cướp đi, nghe nói chúng đã dâng nửa tảng kia cho con người mà chúng nương tựa. Với Yêu tộc mà nói, bọn họ không cần vũ khí cho lắm.
Vì tay nghề rèn của Yêu tộc rất kém, nên việc sở hữu loại thần thạch để rèn như thế này giống gân gà hơn. Không ăn thì tiếc, mà ăn thì khó nuốt. Chi bằng đem nó cho Ma Tùng Quân để cầu lấy một chút tình thương mến thương từ hắn.
Tảng Ngũ Hành Thạch này, bất kể là luyện thứ gì, chắc chắn khi thành phẩm nó sẽ mang cả năm nguyên tố kể trên. Trừ phi phá hủy nó thành bụi, còn không, không thể nào loại bỏ được hết sức mạnh mà tảng đá đó hấp thu.
Giữ được bao nhiêu phần sức mạnh, chuyện đó phụ thuộc vào tay nghề của người thợ rèn. Lưu Béo có thể đảm nhiệm được viên đá này hay không, phải thử mới biết được. Có khi nào, có một kẻ thiên tài đến mức, biến một tảng Ngũ Hành Thạch thành một tảng Vô Dụng Thạch. Kẻ có thể làm điều đó với tảng Ngũ Hành Thạch, Lưu Béo chấp nhận chào thua.
Điều đó cho thấy tảng Ngũ Hành Thạch này chính là tảng đá cực kì tốt để rèn vũ khí. Lại càng tốt hơn nữa với một kẻ không thể dùng ma thuật như Ma Tùng Quân. Nếu rèn thành công, Ma Tùng Quân chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ Huyết Phong bật mí, Viên Tôn và Viên Thừa Ân chẳng biết dùng cách nào để khiến cho Ma Tùng Quân nguôi giận cả. Phải nói rằng, lần này Huyết Phong quả thực biết nghĩ cho Ma Tùng Quân và cả Viên tộc.
Hắn biết thanh trọng kiếm của Ma Tùng Quân vừa mới hư, Lưu Béo lại chưa thể rèn ra một cây vũ khí thích hợp bằng các nguyên liệu sẵn có. Nói chung vẫn chưa vừa ý, nên chưa rèn cho Ma Tùng Quân. Thay vào đó cứ cho Ma Tùng Quân xài mấy cây dở dở ương ương được tinh luyện lại vài lần cho chắc chắn.
Ví như cái cây trọng kiếm đen đen Ma Tùng Quân đang dùng. Được Lưu Béo tinh luyện gần cả chục lần, đến mức đen thui như cục than. Bù lại độ bền thì khỏi bàn, còn vượt xa cả thanh trọng kiếm cũ. Về mặt sát thương và đa dụng, tất nhiên không bằng được bộ trọng kiếm cũ rồi.
Huyền Thiết Thạch lần trước lấy của lão khọm Long Nguyên Đức vẫn còn đó, Lưu Béo vẫn chưa biết dùng nó để rèn cái gì. Loại đá này cực kì cứng và nặng, nhưng cứng và nặng thôi vẫn chưa đủ với Lưu Béo. Nếu rèn không sẽ rất uổng phí, lần này có thêm Ngũ Hành Thạch, phải nói là như cá gặp nước.
Lưu Béo sớm đã dán chặt mắt lên tảng Ngũ Hành Thạch kia. Khiến cho Ma Tùng Quân dù có muốn từ chối cũng không được. Hắn vốn không phải kẻ sĩ, có người dâng tận miệng thì ngu gì không lấy.
Bất quá bản thân không biết biểu đạt thế nào, miệng hắn nở nụ cười gượng gạo nói:
“Tảng đá này ta nhận. Trong hai năm tới, Huyết Phong giao cho các ngươi.”
“Đa tạ Ma đại nhân, đa tạ Ma đại nhân. Viên tộc chúng ta vĩnh viễn khắc ghi ân tình của Ma đại nhân.” – Viên Thừa Ân vui vẻ bái tạ Ma Tùng Quân.
Còn Viên Tôn, kẻ trực tiếp gây ra lỗi lầm lớn thì lại cúi mình một cái thật sâu. Không ai biết hắn nghĩ gì trong đầu, nhưng Ma Tùng Quân có thể biết Viên Tôn này đúng là một con khỉ biết điều. Co được, giãn được, thân là một bậc quân Vương. Hắn có thể làm như thế, Viên tộc khó mà bị diệt được.
Kẻ khôn khéo, luôn là kẻ sống đến cuối cùng. Chỉ tiếc, khôn khéo cách mấy cũng có lúc sai lầm. Ma Tùng Quân không thích giao lưu với loại người như vậy, rất mệt não. Hắn là kẻ lười tính toán người khác, nên cảm thấy rất mệt khi có những kẻ thích tính toán hắn.
Sau cùng Ma Tùng Quân có thể nói chuyện bình thường được với Viên tộc. Có chút kinh tế, mọi chuyện công nhận khác hẳn đi. Tảng Ngũ Hành Thạch, Ma Tùng Quân giao cho Lưu Béo nghiên cứu.
Còn hắn thì hỏi han một số tin tức của Lang tộc từ Viên tộc. Cả vị trí của Lang tộc, tên con người đã hợp tác cùng Lang tộc ở thời điểm hiện tại.
Vừa có một số thông tin trong tay, Ma Tùng Quân yêu cầu Phiền Bỏ Mẹ cử robot trinh thám đi điều tra và nằm vùng. Vì hệ thống đã nâng cấp, nên khả năng trinh sát và thu thập thông tin của Phiền Bỏ Mẹ cao hơn trước. Trong phạm vi nhất định, những robot trinh sát sẽ không bị phát hiện.
Còn việc bao lâu có kết quả, Ma Tùng Quân không rõ được. Phải cẩn thận nên mất thời gian khá lâu, Ma Tùng Quân cũng không thể đâm đầu vào việc theo dõi Lang tộc hay lại gần địa bàn của chúng lúc này được. Việc của hắn hiện tại là di chuyển khỏi khu rừng này sao cho tránh đụng độ với Lang tộc là ổn.
Hôm sau, Ma Tùng Quân làm một tiệc chia tay nho nhỏ với Huyết Phong. Còn đưa cho thằng bé thêm một đống đồ ăn vặt, để dành ăn từ từ trong hai năm.
Thậm chí còn không tiếc bỏ thêm tiền ra để mua mấy thứ như lương khô này nọ trong cửa hàng tạp hóa vì sợ Huyết Phong ăn không quen thức ăn của Viên tộc.
Cảm nhận được Ma Tùng Quân chăm sóc mình như một người mẹ, Huyết Phong khẽ siết nắm đấm lại. Trong hai năm này, hắn nhất định phải thật cố gắng để không phụ lòng những người quan tâm hắn.
Trước khi hắn đi, Yên Nhược Đan dặn dò hắn rất nhiều thứ. Còn Yên Nhược Tuyết thì ôm Huyết Phong chật cứng đến nửa ngày sau mới buông ra.
Tiễn Huyết Phong rời đi, Ma Tùng Quân ở lại thêm vài ngày nữa để cho Phiền Bỏ Mẹ thám thính toàn bộ khu rừng này.
Việc xác định cung đường an toàn và nguy hiểm trong rừng rất quan trọng, hắn không thể hấp tấp di chuyển ngay được. Nhất là cần phải tính toán các cung đường để tránh đụng chạm đến địa bàn của Lang tộc ở thời điểm hiện tại.
Trong khoảng thời gian vài ngày này, Ma Tùng Quân ngoài việc tranh thủ luyện tập cùng Đại Cathay ra, còn xem Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết học ma thuật.
Hắn phát hiện hai đứa nhỏ này quả thực học ma thuật rất nhanh, quyển sách lần trước hắn đưa cho chúng vốn đã được học xong và sớm vứt sang một bên.
Goblin Chu Liên thậm chí còn tiếp thu nhanh hơn cả hai đứa nhỏ. Mặc dù lượng ma thuật trong người nó vẫn rất yếu kém.
Dù đã luyện được vài thành từ quyển sách ma thuật tăng ma lực, thì lượng ma lực trong Chu Liên bấy giờ, cũng chỉ bằng một nửa Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lúc chưa luyện quyển sách này.
Hiện tại hắn đã chấp nhận Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết luyện ma thuật. Xem ra sắp tới phải tìm cách mua sách ma thuật cho hai chị em Yên Nhược Đan học mới được.
Ngồi một bên, Ma Tùng Quân xem lại Tích Điểm Cảm Xúc của mình. Hắn vẫn còn nợ Phiền Bỏ Mẹ khoảng 700.000 điểm, Tích Điểm Cảm Xúc trong người còn vài trăm ngàn điểm. Đây là số tiền dùng để tiêu xài cho đến khi đến được làng trấn của loài người.
Nợ chưa thể trả, tiền còn cũng không thể dùng nhiều, đúng là ở đâu hắn cũng phải đau đầu vì tiền. Lúc trước chỉ ở một mình, dù kiếm được tiền ít thì một mình hắn vẫn đủ sống nhăn. Hiện tại, có kiếm nhiều hơn nữa cũng không đủ nuôi mấy đứa này.
Vốn ban đầu định bán hủ tiếu cho lũ khỉ ăn, nhưng do có xích mích với chúng nên Ma Tùng Quân tạm hoãn chuyện đó lại. Chưa kể đến việc lũ khỉ đó không phải con khỉ nào cũng có thể thu nhỏ cơ thể lại như Viên Tôn và Viên Thừa Ân.
Cũng may là biết sớm nên hắn chưa nấu hủ tiếu để bán, nếu không lỗ sặc máu mất. Một nồi hủ tiếu, chắc chỉ đủ một con ăn, Tích Điểm Cảm Xúc kiếm về chắc chắn không cao được.
Tảng đá này được phát hiện bên trong một ngọn núi lửa đã tắt, sau đó nó lại bị sét đánh ra làm đôi. Tương truyền rằng tảng đá đó từng trấn giữ long mạch của ngọn núi lửa kia, nên nó hấp thu rất nhiều linh khí từ long mạch chảy vào.
Tổng cộng cục đá đó có tận năm thuộc tính trời ban. Thổ chính là bản thân nó, Kim là các kim loại nằm bên trong nó, Thủy từ long mạch chảy vào nó trong hàng ngàn năm, Nham là do nó được ngâm trong lòng núi lửa và cuối cùng là Lôi, nó bị trời đánh nó khi ngọn núi lửa đã cạn nhiệt.
Hòn đá đó còn được gọi là Ngũ Hành Thạch. Một nửa tảng đá trước kia đã bị Lang tộc cướp đi, nghe nói chúng đã dâng nửa tảng kia cho con người mà chúng nương tựa. Với Yêu tộc mà nói, bọn họ không cần vũ khí cho lắm.
Vì tay nghề rèn của Yêu tộc rất kém, nên việc sở hữu loại thần thạch để rèn như thế này giống gân gà hơn. Không ăn thì tiếc, mà ăn thì khó nuốt. Chi bằng đem nó cho Ma Tùng Quân để cầu lấy một chút tình thương mến thương từ hắn.
Tảng Ngũ Hành Thạch này, bất kể là luyện thứ gì, chắc chắn khi thành phẩm nó sẽ mang cả năm nguyên tố kể trên. Trừ phi phá hủy nó thành bụi, còn không, không thể nào loại bỏ được hết sức mạnh mà tảng đá đó hấp thu.
Giữ được bao nhiêu phần sức mạnh, chuyện đó phụ thuộc vào tay nghề của người thợ rèn. Lưu Béo có thể đảm nhiệm được viên đá này hay không, phải thử mới biết được. Có khi nào, có một kẻ thiên tài đến mức, biến một tảng Ngũ Hành Thạch thành một tảng Vô Dụng Thạch. Kẻ có thể làm điều đó với tảng Ngũ Hành Thạch, Lưu Béo chấp nhận chào thua.
Điều đó cho thấy tảng Ngũ Hành Thạch này chính là tảng đá cực kì tốt để rèn vũ khí. Lại càng tốt hơn nữa với một kẻ không thể dùng ma thuật như Ma Tùng Quân. Nếu rèn thành công, Ma Tùng Quân chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ Huyết Phong bật mí, Viên Tôn và Viên Thừa Ân chẳng biết dùng cách nào để khiến cho Ma Tùng Quân nguôi giận cả. Phải nói rằng, lần này Huyết Phong quả thực biết nghĩ cho Ma Tùng Quân và cả Viên tộc.
Hắn biết thanh trọng kiếm của Ma Tùng Quân vừa mới hư, Lưu Béo lại chưa thể rèn ra một cây vũ khí thích hợp bằng các nguyên liệu sẵn có. Nói chung vẫn chưa vừa ý, nên chưa rèn cho Ma Tùng Quân. Thay vào đó cứ cho Ma Tùng Quân xài mấy cây dở dở ương ương được tinh luyện lại vài lần cho chắc chắn.
Ví như cái cây trọng kiếm đen đen Ma Tùng Quân đang dùng. Được Lưu Béo tinh luyện gần cả chục lần, đến mức đen thui như cục than. Bù lại độ bền thì khỏi bàn, còn vượt xa cả thanh trọng kiếm cũ. Về mặt sát thương và đa dụng, tất nhiên không bằng được bộ trọng kiếm cũ rồi.
Huyền Thiết Thạch lần trước lấy của lão khọm Long Nguyên Đức vẫn còn đó, Lưu Béo vẫn chưa biết dùng nó để rèn cái gì. Loại đá này cực kì cứng và nặng, nhưng cứng và nặng thôi vẫn chưa đủ với Lưu Béo. Nếu rèn không sẽ rất uổng phí, lần này có thêm Ngũ Hành Thạch, phải nói là như cá gặp nước.
Lưu Béo sớm đã dán chặt mắt lên tảng Ngũ Hành Thạch kia. Khiến cho Ma Tùng Quân dù có muốn từ chối cũng không được. Hắn vốn không phải kẻ sĩ, có người dâng tận miệng thì ngu gì không lấy.
Bất quá bản thân không biết biểu đạt thế nào, miệng hắn nở nụ cười gượng gạo nói:
“Tảng đá này ta nhận. Trong hai năm tới, Huyết Phong giao cho các ngươi.”
“Đa tạ Ma đại nhân, đa tạ Ma đại nhân. Viên tộc chúng ta vĩnh viễn khắc ghi ân tình của Ma đại nhân.” – Viên Thừa Ân vui vẻ bái tạ Ma Tùng Quân.
Còn Viên Tôn, kẻ trực tiếp gây ra lỗi lầm lớn thì lại cúi mình một cái thật sâu. Không ai biết hắn nghĩ gì trong đầu, nhưng Ma Tùng Quân có thể biết Viên Tôn này đúng là một con khỉ biết điều. Co được, giãn được, thân là một bậc quân Vương. Hắn có thể làm như thế, Viên tộc khó mà bị diệt được.
Kẻ khôn khéo, luôn là kẻ sống đến cuối cùng. Chỉ tiếc, khôn khéo cách mấy cũng có lúc sai lầm. Ma Tùng Quân không thích giao lưu với loại người như vậy, rất mệt não. Hắn là kẻ lười tính toán người khác, nên cảm thấy rất mệt khi có những kẻ thích tính toán hắn.
Sau cùng Ma Tùng Quân có thể nói chuyện bình thường được với Viên tộc. Có chút kinh tế, mọi chuyện công nhận khác hẳn đi. Tảng Ngũ Hành Thạch, Ma Tùng Quân giao cho Lưu Béo nghiên cứu.
Còn hắn thì hỏi han một số tin tức của Lang tộc từ Viên tộc. Cả vị trí của Lang tộc, tên con người đã hợp tác cùng Lang tộc ở thời điểm hiện tại.
Vừa có một số thông tin trong tay, Ma Tùng Quân yêu cầu Phiền Bỏ Mẹ cử robot trinh thám đi điều tra và nằm vùng. Vì hệ thống đã nâng cấp, nên khả năng trinh sát và thu thập thông tin của Phiền Bỏ Mẹ cao hơn trước. Trong phạm vi nhất định, những robot trinh sát sẽ không bị phát hiện.
Còn việc bao lâu có kết quả, Ma Tùng Quân không rõ được. Phải cẩn thận nên mất thời gian khá lâu, Ma Tùng Quân cũng không thể đâm đầu vào việc theo dõi Lang tộc hay lại gần địa bàn của chúng lúc này được. Việc của hắn hiện tại là di chuyển khỏi khu rừng này sao cho tránh đụng độ với Lang tộc là ổn.
Hôm sau, Ma Tùng Quân làm một tiệc chia tay nho nhỏ với Huyết Phong. Còn đưa cho thằng bé thêm một đống đồ ăn vặt, để dành ăn từ từ trong hai năm.
Thậm chí còn không tiếc bỏ thêm tiền ra để mua mấy thứ như lương khô này nọ trong cửa hàng tạp hóa vì sợ Huyết Phong ăn không quen thức ăn của Viên tộc.
Cảm nhận được Ma Tùng Quân chăm sóc mình như một người mẹ, Huyết Phong khẽ siết nắm đấm lại. Trong hai năm này, hắn nhất định phải thật cố gắng để không phụ lòng những người quan tâm hắn.
Trước khi hắn đi, Yên Nhược Đan dặn dò hắn rất nhiều thứ. Còn Yên Nhược Tuyết thì ôm Huyết Phong chật cứng đến nửa ngày sau mới buông ra.
Tiễn Huyết Phong rời đi, Ma Tùng Quân ở lại thêm vài ngày nữa để cho Phiền Bỏ Mẹ thám thính toàn bộ khu rừng này.
Việc xác định cung đường an toàn và nguy hiểm trong rừng rất quan trọng, hắn không thể hấp tấp di chuyển ngay được. Nhất là cần phải tính toán các cung đường để tránh đụng chạm đến địa bàn của Lang tộc ở thời điểm hiện tại.
Trong khoảng thời gian vài ngày này, Ma Tùng Quân ngoài việc tranh thủ luyện tập cùng Đại Cathay ra, còn xem Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết học ma thuật.
Hắn phát hiện hai đứa nhỏ này quả thực học ma thuật rất nhanh, quyển sách lần trước hắn đưa cho chúng vốn đã được học xong và sớm vứt sang một bên.
Goblin Chu Liên thậm chí còn tiếp thu nhanh hơn cả hai đứa nhỏ. Mặc dù lượng ma thuật trong người nó vẫn rất yếu kém.
Dù đã luyện được vài thành từ quyển sách ma thuật tăng ma lực, thì lượng ma lực trong Chu Liên bấy giờ, cũng chỉ bằng một nửa Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lúc chưa luyện quyển sách này.
Hiện tại hắn đã chấp nhận Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết luyện ma thuật. Xem ra sắp tới phải tìm cách mua sách ma thuật cho hai chị em Yên Nhược Đan học mới được.
Ngồi một bên, Ma Tùng Quân xem lại Tích Điểm Cảm Xúc của mình. Hắn vẫn còn nợ Phiền Bỏ Mẹ khoảng 700.000 điểm, Tích Điểm Cảm Xúc trong người còn vài trăm ngàn điểm. Đây là số tiền dùng để tiêu xài cho đến khi đến được làng trấn của loài người.
Nợ chưa thể trả, tiền còn cũng không thể dùng nhiều, đúng là ở đâu hắn cũng phải đau đầu vì tiền. Lúc trước chỉ ở một mình, dù kiếm được tiền ít thì một mình hắn vẫn đủ sống nhăn. Hiện tại, có kiếm nhiều hơn nữa cũng không đủ nuôi mấy đứa này.
Vốn ban đầu định bán hủ tiếu cho lũ khỉ ăn, nhưng do có xích mích với chúng nên Ma Tùng Quân tạm hoãn chuyện đó lại. Chưa kể đến việc lũ khỉ đó không phải con khỉ nào cũng có thể thu nhỏ cơ thể lại như Viên Tôn và Viên Thừa Ân.
Cũng may là biết sớm nên hắn chưa nấu hủ tiếu để bán, nếu không lỗ sặc máu mất. Một nồi hủ tiếu, chắc chỉ đủ một con ăn, Tích Điểm Cảm Xúc kiếm về chắc chắn không cao được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.