Chương 198: Nhìn cái gì?
Gấu Siêng
15/04/2022
“Rầm!!”
Đại Cathay bị đánh văng đi, đập mình vào một tảng đá lớn, khiến cho tảng đá vỡ ra thành từng mảnh. Nhưng gương mặt Đại Cathay trông chẳng có vẻ gì là đau đớn, ngược lại hắn còn nở nụ cười với cái miệng đầy máu.
“Sướng không tả được, đến đây. Đánh tao thêm một phát nữa nào??!!” – Đại Cathay chỉ thương về phía Orc thống lĩnh hét lên.
Đúng lúc này các Orc khác bỗng dưng gầm rú thảm khốc, dẫn đến sự chú ý của Orc thống lĩnh. Hắn lướt qua kiểm tra lại số lượng thủ hạ của mình thì thấy thiếu mất vài tên.
“Ê, mày bị điếc hả?”
Đột nhiên Đại Cathay xuất hiện ngay trên cạnh Orc thống lĩnh, hắn đâm một thương thẳng vào lỗ tai Orc.
“Phập!”
“Gàooooooo!!!!!”
Cú đâm chọc thủng lỗ tai của Orc, khiến nó gào lên trong đau đớn. Đại Cathay cố gắng đâm xuyên đầu nó nhưng không thể, dù đã nhận được hiệu ứng chiến đấu của Tí Hai Ngón. Đầu con Orc này cứng còn hơn cả đá, Đại Cathay không thể rút được cây thương của mình ra, sút vào cũng không khiến cho cây thương lún sâu thêm chút nào.
Cứ thế hắn mắc kẹt với cây thương của mình, còn Orc cũng mắc kẹt với cây thương của Đại Cathay. Nó tức mình tóm lấy chân của Đại Cathay, kéo hắn ta khỏi cây thương rồi quật hắn xuống đất.
“Rầm!”
“Buông ra con mặt lợn!” – Đại Cathay rú lên.
Tên Orc xem Đại Cathay như đồ chơi, hắn quật Đại Cathay từ bên này sang bên kia, hết trái rồi phải, lại đến đằng trước. Mặt đất xung quanh Orc thống lĩnh nứt ra như mạng nhện, còn Đại Cathay như một cọng bún thiu bị ném sang một bên, máu từ miệng hắn không ngừng chảy ngược ra.
“Rầm rầm rầm rầm...”
“Gào.”
Lúc này Orc thống lĩnh rút cây thương của Đại Cathay vứt sang một bên, hắn đau đớn gào lên một tiếng. Sau đó nhảy lên không trung, đáp thẳng xuống vị trí của Đại Cathay.
“Oành!!!”
Mặt đất dậy sóng, Đại Cathay tiếp trọn vẹn nguyên cái thân thể nặng đến hàng tấn của tên Orc. Chưa dừng lại ở đó, Orc thống lĩnh đứng lên, vác theo thanh trọng kiếm của mình hướng về phía Đại Cathay chém xuống. Nói đúng hơn là đập, bởi vì thanh kiếm được bọc bởi hàng đống lớp đất đá, trông nó giống như một tảng đá hình thanh kiếm thì đúng hơn, nó lớn gấp hai lần so với kích thước ban đầu.
— QUẢNG CÁO —
“Đùng!”
Âm thanh như sấm nổ vang lên, hai cột đất bắn lên không trung theo hai hướng khác nhau, cơ thể Đại Cathay bị tạt sang một bên. Vừa rồi hắn không thể nào né tránh được, Orc thống lĩnh cảm nhận được Phong ma thuật ở môi trường xung quanh. Chính Tí Hai Ngón đã cứu Đại Cathay bằng cách dùng gió đẩy người hắn sang bên, nhưng một nửa thân dưới của Đại Cathay vẫn bị đập nát.
Vẫn còn một kẻ khác nữa đang hỗ trợ Đại Cathay? Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt của Orc thống lĩnh dừng lại ở một ngọn cây cách chỗ hắn chừng vài chục mét. Chẳng nói chẳng rằng, Orc thống lĩnh tung người nhảy lên. Nhưng chỉ nhảy được khoảng nửa mét thì té ngã xuống mặt đất.
Orc thống lĩnh quay đầu nhìn lại thì thấy Đại Cathay đang siết chặt lấy chân của mình, điều đáng sợ hơn nữa là cơ thể Đại Cathay hiện tại vốn đã nát bét. Nửa thân dưới của hắn bị đập bẹp xuống, một cánh tay thì gãy nát, chân cũng bị dập nát. Chỉ còn mỗi một cánh tay là bình thường, hắn lấy đâu ra sức để giữ?
“Tao với mày chơi chưa xong? Mày muốn đi đâu?” – Đại Cathay nở một nụ cười toàn máu.
Lúc này cơ thể hắn từ từ phình lên lại, những khối xương cũng bắt đầu nối liền với nhau tạo ra chuỗi tiếng rắc rắc rợn người. Dần dần Đại Cathay quay người lại, bằng một cách nào đó hắn lôi ngược Orc thống lĩnh về phía mình rồi quật về hướng ngược lại.
“Rầm!!!”
“Rầm!”
“Binh!”
Đại Cathay quật Orc được hai cái, thì bị nó dùng một chân còn lại đạp văng ra. Vì tay của Đại Cathay bám quá chắc, nên khi bị đánh ra, năm ngón tay của hắn đứt lìa và chúng vẫn dính ở chân Orc thống lĩnh. Năm ngón tay ghim sâu vào trong đó, với năm ngọn lửa đang rực cháy ở mỗi đốt ngón tay như năm ngọn nến khiến cho Orc thống lĩnh đau đớn tột độ.
“Xèo xèo.”
Orc thống lĩnh chưa kịp gỡ mấy ngón tay của Đại Cathay ra thì lại thấy chúng tự hóa thành tro. Nó lập tức nhìn về phía Đại Cathay, mấy ngón tay kia không ngờ lại hồi phục như lúc ban đầu.
“Sức mạnh tái sinh của ngươi còn hơn cả lũ Troll... Ngươi có phải là con người không?” – Orc thống lĩnh nghi hoặc nói.
Lúc này nó từ từ đứng dậy, mặc cho vất thương trên người đang không hề dễ chịu một chút nào.
“Con người? Tất nhiên rồi, tao không phải loại mặt lợn bọn mày.” – Đại Cathay đi đến nhặt lấy cây thương của mình, vác lên vai rồi cười hắc hắc nói.
“Ta khá chắc ngươi không phải con người, tuy nhiên điều đó không quan trọng. Ngươi đã chọn phe con người, ta đành phải giết ngươi.” – Orc thống lĩnh cúi gầm mặt xuống nói.
“Hử? Sao tự dưng mày nói chuyện tử tế thế?” – Đại Cathay ngạc nhiên nói.
— QUẢNG CÁO —
Hắn cảm nhận được nguyên tố ma thuật xung quanh đang dần bị hút về phía con Orc kia. Tiếp đó là vô số chuỗi âm thanh cách cách, tiếng va chạm nhỏ vang lên.
Mặt đất rung lên nhè nhẹ, đất đá và cát hội tụ lại với nhau thành tảng rồi bọc lấy cơ thể của Orc thống lĩnh lại. Chúng phát ra ánh sáng màu nâu đất, sau khi bọc xong toàn thân Orc thống lĩnh như một bộ giáp thì ánh sáng mới dần tán đi. Để lộ ra một con người đá, ngoài bộ mặt của Orc ra thì toàn thân giống như một tảng đá hình người.
“Ê, tao không có mặc giáp. Công bằng một chút được không?” – Đại Cathay ôm mặt nói.
Bình thường đã khó có thể xuyên thủng phòng ngự của con Orc kia, bây giờ bọc thêm một đống đá thì làm sao xuyên nổi.
“Thôi bỏ đi, không chơi với mày nữa. Kiếm đứa khác dễ chơi hơn.”
Đột nhiên Đại Cathay phất tay, xoay người rời đi khiến cho Orc thống lĩnh giật mình. Nhưng nó không đuổi theo, các Orc còn lại tự động nhường đường cho Đại Cathay rời đi.
“Thống lĩnh, sao ngài không bắt hắn lại?”
Xác định Đại Cathay đã rời đi hẳn, các Orc còn lại mới chạy tới hỏi gã Orc thống lĩnh.
“Ta không giết được hắn, nếu đánh lâu với hắn. Kẻ chết chính là ta.” – Orc thống lĩnh trầm giọng nói.
Các Orc kia cũng không hiểu cho lắm, bởi chúng chỉ là Orc bình thường, trí tuệ chỉ bằng mấy đứa con nít 5 6 tuổi của loài người. Orc thống lĩnh thì có trí tuệ không khác gì con người trưởng thành, nên hắn hiểu được, muốn giết Đại Cathay gần như là chuyện không thể. Hắn không biết giới hạn của Đại Cathay là ở đâu, nhưng hắn biết giới hạn của hắn khi duy trì trạng thái phòng ngự này. Nó không hề lâu như vẻ bề ngoài hầm hố.
Dùng cách này để dọa Đại Cathay rời đi cũng là một cách hay, nó chỉ thử một cái nhưng không ngờ lại thành công.
“Không lâu nữa đâu, dù hắn có bất tử thì cũng phải chết.” – Orc thống lĩnh nhỏ giọng nói.
“Thống lĩnh, chúng ta chết quá nửa rồi. Nên tuyển thêm vài tên nữa không? Không biết lũ con người kia có giữ lời hứa với chúng ta không. Sợ rằng giết được vài đồng loại của chúng, chúng không những không thả chúng ta đi, thậm chí còn tra tấn chúng ta thì sao?” – Một Orc bình thường nói.
“Không quan trọng, chúng sẽ phải trả giá vì hành động của chúng. Các ngươi cứ đợi đi. Bây giờ đi tìm những con người khác trông yếu yếu, săn lùng chúng.” – Orc thống lĩnh nói với gương mặt đằng đằng sát khí.
Bấy giờ Đại Cathay đã rời đi cùng với Tí Hai Ngón và Bella Gunness. Ban nãy lợi dụng thời điểm Đại Cathay đánh nhau với Orc thống lĩnh, Bella Gunness cũng ám sát được bốn năm con Orc ở phía sau. Tất cả đều là các Orc bị thương, mất cảnh giác nên mới bị Bella Gunness giết chết.
Bất quá nàng không hiểu vì sao Orc thống lĩnh lại để yên cho Đại Cathay rời khỏi. Chẳng lẽ đến cả Orc thống lĩnh không chắc đánh chết Đại Cathay được hay sao?
Một Orc thống lĩnh, yếu nhất cũng tương đương với Ma Pháp Sư Trung cấp đỉnh phong. Thế mà không dám chắc giết được Đại Cathay, tên đẹp mã này là thứ quái quỷ gì vậy?
“Đại ca, tại sao không đánh nó tiếp? Đệ còn thừa nhiều ma lực lắm, đủ để giúp ca xuyên phá phòng ngự của nó.” – Tí Hai Ngón đi đến bên cạnh Đại Cathay, gãi đầu hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Không, ta có cảm giác gì đó không đúng cho lắm.” – Đại Cathay lắc đầu nói.
“Ngươi cảm giác chuyện gì?” – Bella Gunness hứng thú hỏi.
“Thứ nhất, các Orc thường rất ngu ngốc và ngạo mạn. Dù chúng có tổ chức xã hội giống con người đi chăng nữa, thì không có chuyện một đám Orc đi cùng với nhau ngay từ lúc đầu được. Nên nhớ, một con Orc giết được một người thì mới có thể trở về nhà của chúng, đúng chứ?” – Đại Cathay nói.
Tí Hai Ngón và Bella Gunness gật đầu. Bọn họ đang chờ Đại Cathay nói tiếp.
“Điểm thứ hai chính là điểm kì lạ giữa bọn chúng. Đám Orc không hề tranh nhau giết người, mà lại hợp sức với nhau để giết ta. Thậm chí đến cả Orc thống lĩnh cũng không nhúng tay vào. Chẳng lẽ chúng không muốn về nhà? Hay nói đúng hơn là chúng không tin hiệp hội Mạo Hiểm Giả sẽ thả chúng về nhà nên cố gắng tìm cách để giết chúng ta. Từ đầu tất cả Orc đã tập hợp với nhau để tiến về phía các đội đang tập trung, chuyện không bình thường như vẻ bề ngoài được.”
“Ta có hai vấn đề lấn cấn ở đây. Nếu các Orc giết được một người, sẽ được trở về nhà. Vì sao chúng lại không làm điều đó một mình? Khả năng đoàn kết của Orc là cực kì thấp, nếu không muốn nói chúng là giống loài dã thú, tham lam, ngu dốt và ích kỷ.”
“Vấn đề thứ hai, Orc thống lĩnh. Nó nói một điều rất kì lạ, khiến ta phải suy nghĩ. Nó nói ta là con người hay không, không quan trọng, quan trọng là ta theo phe con người nên nó phải giết ta. Nó nói vậy nghĩa là sao? Chúng đang ấp ủ âm mưu gì ư?”
Nói xong Đại Cathay lâm vào trầm mặc. Hắn có ký ức của Chu Tước, nên hiểu rất rõ về tập tính của Orc. Bởi vì khi còn sống, Chu Tước thường xuyên tiếp xúc với Orc. Không phải là để săn giết chúng, mà là giao lưu với chúng, thậm chí còn dùng Orc làm việc cho mình. Cụ thể là việc gì Đại Cathay lại không rõ.
Bất quá phần ký ức quan trọng, như có âm mưu gì đó về Orc với con người. Nhưng mảnh ký ức đó, hắn không thể nào nhớ được. Dường như Orc đang ấp ủ điều gì đó, trùng hợp thay hôm nay hắn lại gặp Orc nên mới nhớ đến một chút ký ức kia.
Hắn cần thời gian để nhớ lại chuyện này. Chuyến săn Orc sẽ kết thúc vào cuối giờ Mùi. Tức là 15h chiều sẽ kết thúc chuyến săn. Bây giờ chỉ mới 11h mấy buổi trưa, hắn không cần phải gấp. Trước tiên hắn cần nhớ lại mảnh ký ức vỡ vụn của Chu Tước về Orc. Không nhớ được chuyện đó, làm cho hắn khó chịu, không thể chiến đấu được.
Thấy không gian xung quanh quá yên tĩnh, Đại Cathay mới bừng tỉnh ra một chút nhìn Tí Hai Ngón và Bella Gunness. Thấy hai người này đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Nhìn cái gì vậy?” – Đại Cathay hỏi.
“Ta tưởng đại ca là một người cục tính, chỉ biết đánh nhau.”
“Ta tưởng ngươi chỉ được cái bề ngoài, không ngờ ngươi lại có mặt tinh tế như thế. Thật là gợi cảm chết mất, cho ta sờ một cái nha.”
“Cút!”
Đại Cathay bị đánh văng đi, đập mình vào một tảng đá lớn, khiến cho tảng đá vỡ ra thành từng mảnh. Nhưng gương mặt Đại Cathay trông chẳng có vẻ gì là đau đớn, ngược lại hắn còn nở nụ cười với cái miệng đầy máu.
“Sướng không tả được, đến đây. Đánh tao thêm một phát nữa nào??!!” – Đại Cathay chỉ thương về phía Orc thống lĩnh hét lên.
Đúng lúc này các Orc khác bỗng dưng gầm rú thảm khốc, dẫn đến sự chú ý của Orc thống lĩnh. Hắn lướt qua kiểm tra lại số lượng thủ hạ của mình thì thấy thiếu mất vài tên.
“Ê, mày bị điếc hả?”
Đột nhiên Đại Cathay xuất hiện ngay trên cạnh Orc thống lĩnh, hắn đâm một thương thẳng vào lỗ tai Orc.
“Phập!”
“Gàooooooo!!!!!”
Cú đâm chọc thủng lỗ tai của Orc, khiến nó gào lên trong đau đớn. Đại Cathay cố gắng đâm xuyên đầu nó nhưng không thể, dù đã nhận được hiệu ứng chiến đấu của Tí Hai Ngón. Đầu con Orc này cứng còn hơn cả đá, Đại Cathay không thể rút được cây thương của mình ra, sút vào cũng không khiến cho cây thương lún sâu thêm chút nào.
Cứ thế hắn mắc kẹt với cây thương của mình, còn Orc cũng mắc kẹt với cây thương của Đại Cathay. Nó tức mình tóm lấy chân của Đại Cathay, kéo hắn ta khỏi cây thương rồi quật hắn xuống đất.
“Rầm!”
“Buông ra con mặt lợn!” – Đại Cathay rú lên.
Tên Orc xem Đại Cathay như đồ chơi, hắn quật Đại Cathay từ bên này sang bên kia, hết trái rồi phải, lại đến đằng trước. Mặt đất xung quanh Orc thống lĩnh nứt ra như mạng nhện, còn Đại Cathay như một cọng bún thiu bị ném sang một bên, máu từ miệng hắn không ngừng chảy ngược ra.
“Rầm rầm rầm rầm...”
“Gào.”
Lúc này Orc thống lĩnh rút cây thương của Đại Cathay vứt sang một bên, hắn đau đớn gào lên một tiếng. Sau đó nhảy lên không trung, đáp thẳng xuống vị trí của Đại Cathay.
“Oành!!!”
Mặt đất dậy sóng, Đại Cathay tiếp trọn vẹn nguyên cái thân thể nặng đến hàng tấn của tên Orc. Chưa dừng lại ở đó, Orc thống lĩnh đứng lên, vác theo thanh trọng kiếm của mình hướng về phía Đại Cathay chém xuống. Nói đúng hơn là đập, bởi vì thanh kiếm được bọc bởi hàng đống lớp đất đá, trông nó giống như một tảng đá hình thanh kiếm thì đúng hơn, nó lớn gấp hai lần so với kích thước ban đầu.
— QUẢNG CÁO —
“Đùng!”
Âm thanh như sấm nổ vang lên, hai cột đất bắn lên không trung theo hai hướng khác nhau, cơ thể Đại Cathay bị tạt sang một bên. Vừa rồi hắn không thể nào né tránh được, Orc thống lĩnh cảm nhận được Phong ma thuật ở môi trường xung quanh. Chính Tí Hai Ngón đã cứu Đại Cathay bằng cách dùng gió đẩy người hắn sang bên, nhưng một nửa thân dưới của Đại Cathay vẫn bị đập nát.
Vẫn còn một kẻ khác nữa đang hỗ trợ Đại Cathay? Nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt của Orc thống lĩnh dừng lại ở một ngọn cây cách chỗ hắn chừng vài chục mét. Chẳng nói chẳng rằng, Orc thống lĩnh tung người nhảy lên. Nhưng chỉ nhảy được khoảng nửa mét thì té ngã xuống mặt đất.
Orc thống lĩnh quay đầu nhìn lại thì thấy Đại Cathay đang siết chặt lấy chân của mình, điều đáng sợ hơn nữa là cơ thể Đại Cathay hiện tại vốn đã nát bét. Nửa thân dưới của hắn bị đập bẹp xuống, một cánh tay thì gãy nát, chân cũng bị dập nát. Chỉ còn mỗi một cánh tay là bình thường, hắn lấy đâu ra sức để giữ?
“Tao với mày chơi chưa xong? Mày muốn đi đâu?” – Đại Cathay nở một nụ cười toàn máu.
Lúc này cơ thể hắn từ từ phình lên lại, những khối xương cũng bắt đầu nối liền với nhau tạo ra chuỗi tiếng rắc rắc rợn người. Dần dần Đại Cathay quay người lại, bằng một cách nào đó hắn lôi ngược Orc thống lĩnh về phía mình rồi quật về hướng ngược lại.
“Rầm!!!”
“Rầm!”
“Binh!”
Đại Cathay quật Orc được hai cái, thì bị nó dùng một chân còn lại đạp văng ra. Vì tay của Đại Cathay bám quá chắc, nên khi bị đánh ra, năm ngón tay của hắn đứt lìa và chúng vẫn dính ở chân Orc thống lĩnh. Năm ngón tay ghim sâu vào trong đó, với năm ngọn lửa đang rực cháy ở mỗi đốt ngón tay như năm ngọn nến khiến cho Orc thống lĩnh đau đớn tột độ.
“Xèo xèo.”
Orc thống lĩnh chưa kịp gỡ mấy ngón tay của Đại Cathay ra thì lại thấy chúng tự hóa thành tro. Nó lập tức nhìn về phía Đại Cathay, mấy ngón tay kia không ngờ lại hồi phục như lúc ban đầu.
“Sức mạnh tái sinh của ngươi còn hơn cả lũ Troll... Ngươi có phải là con người không?” – Orc thống lĩnh nghi hoặc nói.
Lúc này nó từ từ đứng dậy, mặc cho vất thương trên người đang không hề dễ chịu một chút nào.
“Con người? Tất nhiên rồi, tao không phải loại mặt lợn bọn mày.” – Đại Cathay đi đến nhặt lấy cây thương của mình, vác lên vai rồi cười hắc hắc nói.
“Ta khá chắc ngươi không phải con người, tuy nhiên điều đó không quan trọng. Ngươi đã chọn phe con người, ta đành phải giết ngươi.” – Orc thống lĩnh cúi gầm mặt xuống nói.
“Hử? Sao tự dưng mày nói chuyện tử tế thế?” – Đại Cathay ngạc nhiên nói.
— QUẢNG CÁO —
Hắn cảm nhận được nguyên tố ma thuật xung quanh đang dần bị hút về phía con Orc kia. Tiếp đó là vô số chuỗi âm thanh cách cách, tiếng va chạm nhỏ vang lên.
Mặt đất rung lên nhè nhẹ, đất đá và cát hội tụ lại với nhau thành tảng rồi bọc lấy cơ thể của Orc thống lĩnh lại. Chúng phát ra ánh sáng màu nâu đất, sau khi bọc xong toàn thân Orc thống lĩnh như một bộ giáp thì ánh sáng mới dần tán đi. Để lộ ra một con người đá, ngoài bộ mặt của Orc ra thì toàn thân giống như một tảng đá hình người.
“Ê, tao không có mặc giáp. Công bằng một chút được không?” – Đại Cathay ôm mặt nói.
Bình thường đã khó có thể xuyên thủng phòng ngự của con Orc kia, bây giờ bọc thêm một đống đá thì làm sao xuyên nổi.
“Thôi bỏ đi, không chơi với mày nữa. Kiếm đứa khác dễ chơi hơn.”
Đột nhiên Đại Cathay phất tay, xoay người rời đi khiến cho Orc thống lĩnh giật mình. Nhưng nó không đuổi theo, các Orc còn lại tự động nhường đường cho Đại Cathay rời đi.
“Thống lĩnh, sao ngài không bắt hắn lại?”
Xác định Đại Cathay đã rời đi hẳn, các Orc còn lại mới chạy tới hỏi gã Orc thống lĩnh.
“Ta không giết được hắn, nếu đánh lâu với hắn. Kẻ chết chính là ta.” – Orc thống lĩnh trầm giọng nói.
Các Orc kia cũng không hiểu cho lắm, bởi chúng chỉ là Orc bình thường, trí tuệ chỉ bằng mấy đứa con nít 5 6 tuổi của loài người. Orc thống lĩnh thì có trí tuệ không khác gì con người trưởng thành, nên hắn hiểu được, muốn giết Đại Cathay gần như là chuyện không thể. Hắn không biết giới hạn của Đại Cathay là ở đâu, nhưng hắn biết giới hạn của hắn khi duy trì trạng thái phòng ngự này. Nó không hề lâu như vẻ bề ngoài hầm hố.
Dùng cách này để dọa Đại Cathay rời đi cũng là một cách hay, nó chỉ thử một cái nhưng không ngờ lại thành công.
“Không lâu nữa đâu, dù hắn có bất tử thì cũng phải chết.” – Orc thống lĩnh nhỏ giọng nói.
“Thống lĩnh, chúng ta chết quá nửa rồi. Nên tuyển thêm vài tên nữa không? Không biết lũ con người kia có giữ lời hứa với chúng ta không. Sợ rằng giết được vài đồng loại của chúng, chúng không những không thả chúng ta đi, thậm chí còn tra tấn chúng ta thì sao?” – Một Orc bình thường nói.
“Không quan trọng, chúng sẽ phải trả giá vì hành động của chúng. Các ngươi cứ đợi đi. Bây giờ đi tìm những con người khác trông yếu yếu, săn lùng chúng.” – Orc thống lĩnh nói với gương mặt đằng đằng sát khí.
Bấy giờ Đại Cathay đã rời đi cùng với Tí Hai Ngón và Bella Gunness. Ban nãy lợi dụng thời điểm Đại Cathay đánh nhau với Orc thống lĩnh, Bella Gunness cũng ám sát được bốn năm con Orc ở phía sau. Tất cả đều là các Orc bị thương, mất cảnh giác nên mới bị Bella Gunness giết chết.
Bất quá nàng không hiểu vì sao Orc thống lĩnh lại để yên cho Đại Cathay rời khỏi. Chẳng lẽ đến cả Orc thống lĩnh không chắc đánh chết Đại Cathay được hay sao?
Một Orc thống lĩnh, yếu nhất cũng tương đương với Ma Pháp Sư Trung cấp đỉnh phong. Thế mà không dám chắc giết được Đại Cathay, tên đẹp mã này là thứ quái quỷ gì vậy?
“Đại ca, tại sao không đánh nó tiếp? Đệ còn thừa nhiều ma lực lắm, đủ để giúp ca xuyên phá phòng ngự của nó.” – Tí Hai Ngón đi đến bên cạnh Đại Cathay, gãi đầu hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Không, ta có cảm giác gì đó không đúng cho lắm.” – Đại Cathay lắc đầu nói.
“Ngươi cảm giác chuyện gì?” – Bella Gunness hứng thú hỏi.
“Thứ nhất, các Orc thường rất ngu ngốc và ngạo mạn. Dù chúng có tổ chức xã hội giống con người đi chăng nữa, thì không có chuyện một đám Orc đi cùng với nhau ngay từ lúc đầu được. Nên nhớ, một con Orc giết được một người thì mới có thể trở về nhà của chúng, đúng chứ?” – Đại Cathay nói.
Tí Hai Ngón và Bella Gunness gật đầu. Bọn họ đang chờ Đại Cathay nói tiếp.
“Điểm thứ hai chính là điểm kì lạ giữa bọn chúng. Đám Orc không hề tranh nhau giết người, mà lại hợp sức với nhau để giết ta. Thậm chí đến cả Orc thống lĩnh cũng không nhúng tay vào. Chẳng lẽ chúng không muốn về nhà? Hay nói đúng hơn là chúng không tin hiệp hội Mạo Hiểm Giả sẽ thả chúng về nhà nên cố gắng tìm cách để giết chúng ta. Từ đầu tất cả Orc đã tập hợp với nhau để tiến về phía các đội đang tập trung, chuyện không bình thường như vẻ bề ngoài được.”
“Ta có hai vấn đề lấn cấn ở đây. Nếu các Orc giết được một người, sẽ được trở về nhà. Vì sao chúng lại không làm điều đó một mình? Khả năng đoàn kết của Orc là cực kì thấp, nếu không muốn nói chúng là giống loài dã thú, tham lam, ngu dốt và ích kỷ.”
“Vấn đề thứ hai, Orc thống lĩnh. Nó nói một điều rất kì lạ, khiến ta phải suy nghĩ. Nó nói ta là con người hay không, không quan trọng, quan trọng là ta theo phe con người nên nó phải giết ta. Nó nói vậy nghĩa là sao? Chúng đang ấp ủ âm mưu gì ư?”
Nói xong Đại Cathay lâm vào trầm mặc. Hắn có ký ức của Chu Tước, nên hiểu rất rõ về tập tính của Orc. Bởi vì khi còn sống, Chu Tước thường xuyên tiếp xúc với Orc. Không phải là để săn giết chúng, mà là giao lưu với chúng, thậm chí còn dùng Orc làm việc cho mình. Cụ thể là việc gì Đại Cathay lại không rõ.
Bất quá phần ký ức quan trọng, như có âm mưu gì đó về Orc với con người. Nhưng mảnh ký ức đó, hắn không thể nào nhớ được. Dường như Orc đang ấp ủ điều gì đó, trùng hợp thay hôm nay hắn lại gặp Orc nên mới nhớ đến một chút ký ức kia.
Hắn cần thời gian để nhớ lại chuyện này. Chuyến săn Orc sẽ kết thúc vào cuối giờ Mùi. Tức là 15h chiều sẽ kết thúc chuyến săn. Bây giờ chỉ mới 11h mấy buổi trưa, hắn không cần phải gấp. Trước tiên hắn cần nhớ lại mảnh ký ức vỡ vụn của Chu Tước về Orc. Không nhớ được chuyện đó, làm cho hắn khó chịu, không thể chiến đấu được.
Thấy không gian xung quanh quá yên tĩnh, Đại Cathay mới bừng tỉnh ra một chút nhìn Tí Hai Ngón và Bella Gunness. Thấy hai người này đang nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Nhìn cái gì vậy?” – Đại Cathay hỏi.
“Ta tưởng đại ca là một người cục tính, chỉ biết đánh nhau.”
“Ta tưởng ngươi chỉ được cái bề ngoài, không ngờ ngươi lại có mặt tinh tế như thế. Thật là gợi cảm chết mất, cho ta sờ một cái nha.”
“Cút!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.