Chương 117: Túc chủ có quên gì không?
Gấu Siêng
01/03/2022
Do chuyện của Hội Huyết Nhẫn đã có Long Nguyên Giáp giải quyết nên hôm nay Ma Tùng Quân có rảnh một chút. Bất quá hắn rảnh không có nghĩa là Lưu Béo rảnh, chỉ khố cho Lưu Béo hiện đang cật lực làm việc.
Hôm nay Ma Tùng Quân không đi bán hủ tiếu, hắn đến khu đất trống của Guild Nhâm Dần để mượn sân luyện tập. Xong bài tập thể lực buổi sáng, hắn lấy ra một tấm bia rồi gắn ở cuối sân. Bên cạnh là Huyết Phong và Lưu Béo, còn có hai chị em Yên Nhược Đan cũng có mặt, chúng đang ngồi ăn bánh ở dưới gốc cây.
“Bịt tai lại đi mấy đứa.”
Ma Tùng Quân cầm một khẩu súng lục hướng về tấm bia.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng!!!”
Âm thanh nổ vang liên tục vang lên. Nhìn trên phim ảnh tưởng rằng súng lục bắn ra tiếng không lớn lắm, nhưng khi bắn liên tiếp mấy viên mới thấy nhức hết cả tai.
Bất quá độ chính xác của Ma Tùng Quân không chuẩn cho lắm, cái bia cách có 30m, hắn bắn bốn viên chỉ một viên trúng ngay viền của tấm bia.
“Độ chính xác không chuẩn lắm, đệ đã làm kỹ lắm rồi, chẳng lẽ có sai sót ở đâu sao?” – Lưu Béo nhận lấy khẩu súng trên tay Ma Tùng Quân mà nói.
Lúc này Lưu Béo cũng hướng về tấm bia bắn ba phát. Kết quả hai viên trúng hồng tâm, một viên cách hồng tâm 1cm. Thấy thế Ma Tùng Quân vội quay mặt đi chỗ khác, còn Lưu Béo vẫn cứ cầm cây súng gãi gãi đầu.
Hắn đang nghĩ rằng khẩu súng này có tỉ lệ trúng không cao lắm, rõ ràng hắn bắn được mà Ma Tùng Quân lại bắn trật lất.
“Ừm, làm tốt lắm. Lấy khẩu AK xem thử.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
“Khoan, để đệ xem lại khẩu súng lục này, lực xoáy vẫn ổn định cơ mà? Sao Quân ca có thể bắn hụt được nhỉ?” – Lưu Béo tháo tung cây lục ra quan sát một lần, vẫn cảm thấy chưa thỏa lắm.
“Là do ta không biết bắn được chưa, cái thằng béo này. Đưa khẩu AK đây.” – Ma Tùng Quân tức giận vỗ đôm đốp lên cái nọng dưới cằm Lưu Béo, vừa vỗ vừa mắng.
“À ... để cho Huyết Phong bắn thử đi. Rõ là Quân ca không biết bắn súng.” – Lưu Béo nở nụ cười khinh miệt ra mặt.
Lưu Béo quyết không đưa cho Ma Tùng Quân thử súng nữa, thay vào đó hắn hướng dẫn cho Huyết Phong thử bắn khẩu AK. Trong tất cả các loại súng mà Ma Tùng Quân đưa cho Lưu Béo xem, có rất nhiều loại, nhưng chỉ có khẩu lục kia và khẩu AK là dễ làm nhất, hiệu quả lại cao, chi tiết cũng không nhiều nên Lưu Béo làm ra mỗi thứ vài khẩu.
Bất quá do lần đầu làm, nên loại đạn của Lưu Béo làm cho khẩu lục là khá lớn, độ giật cao nên tính chính xác kém. Tính ra khẩu súng lục có hiệu quả bắn trúng không cao là thật, chứ không phải do Ma Tùng Quân bắn dở, là do Lưu Béo bắn quá hay mới đúng.
Được Lưu Béo chỉ, Huyết Phong bắn thử một viên.
“Đoàng đoàng đoàng!!!”
“Oác!”
Khẩu súng giật một phát lên trời khiến cho Huyết Phong giật mình thốt lên một tiếng. Tiếng nổ vừa rồi còn lớn hơn cả cây súng lục, do Huyết Phong thả lỏng người để bắn nên súng giật vào vai hắn, như có ai đấm đó đấm lên.
Cũng may là Huyết Phong da dày thịt béo nên chẳng bị xây xát gì. Bất quá Lưu Béo lại nhìn Huyết Phong với ánh mắt khinh thường, thằng này đến cả súng cũng không dùng được, còn tệ hơn cả Quâ ca. Bắn còn không trúng nổi 1 viên. Huyết Phong rất muốn nói rằng hắn chỉ bóp cò một cái, làm sao ra liền một lúc 3 viên được?
Thân làm một thằng đàn ông, ai cũng ham mê với súng. Ma Tùng Quân cũng không ngoại lệ, thấy Huyết Phong bắn, Ma Tùng Quân nhịn không được giật lấy khẩu súng để bắn.
Liên tiếp ba âm thanh nổ vang lên. Ma Tùng Quân ngó sang bên hông súng, hắn gạt cần bán tự động xuống để bắn từ viên một. Kết quả bắn cả băng đạn cũng trúng được một viên.
Cái này là thật sự bắn quá tệ, không thể bàn cãi thêm được. Lưu Béo cầm thử súng, đổi băng đạn, bắn mười phát trúng mười phát, sau đó tiêu sái ném khẩu súng cho Ma Tùng Quân.
“Bỏ đi, xài boom vẫn tốt nhất.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
Ma Tùng Quân nhìn lại khẩu AK và khẩu súng lục do Lưu Béo làm ra. Có một vài cần con ốc để tháo lắp rất lỏng lẻo, chỉ bắn vài viên đạn đã khiến cho các bộ phận bắt đầu lung lay. Cái này là do Lưu Béo không có một quy trình làm đinh ốc tiêu chuẩn nên mới xảy ra hiện tượng trên.
Không biết tạp hóa có bán thước đo không, có thể tìm một cái đưa cho Lưu Béo làm thước đo chuẩn cho việc chế tạo. Có vẻ Lưu Béo cũng nhận thức được điều này nên hắn thở dài một tiếng không biết giải quyết thế nào.
“Lên trang tìm kiếm, tìm cách làm ốc vít đi. Ở đó có chỉ mà, đệ không tìm à?”- Ma Tùng Quân nói.
“Không, cái đó người ta có chỉ luôn hả ca?” – Lưu Béo ngạc nhiên nói.
“Có sao không? Muốn biết làm cái gì cứ lên đó mà hỏi.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Đâu để đệ tìm thử?” – Thấy thế Lưu Béo lấy điện thoại ra để tìm, nhưng kết quả điện thoại lại hiện lên dòng chữ không có kết nối.
Hắn đưa màn hình điện thoại cho Ma Tùng Quân hỏi cái này nghĩa là sao. Ma Tùng Quân lại hỏi Phiền Bỏ Mẹ, thì được Phiền Bỏ Mẹ cho đáp án:
[Chỉ có thiết bị túc chủ sử dụng mới có thể bắt được mạng lưới xuyên vũ trụ. Còn điện thoại của Lưu Béo chỉ có thể bắt được mạng wifi do xe túc chủ phát ra. Mà xe của túc chủ lại bắt từ mạng từ trạm vũ trụ để truyền qua.]
“À vậy à?” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Lúc hắn đưa điện thoại cho Lưu Béo cũng không chỉ cái gì nhiều, cứ nghĩ là thằng này biết xài rồi. Mạng thì có wifi gì giống như điện thoại của hắn, nhưng không phải. Thế là Ma Tùng Quân lấy cái xe ra, thấy điện thoại của Lưu Béo tự kết nối mạng wifi có tên là ‘Phiền Bỏ Mẹ’.
“...” Nhìn tên mạng wifi, Ma Tùng Quân câm nín nửa ngày trời.
[Túc chủ, túc chủ có quên gì không?]
Đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ hỏi Ma Tùng Quân.
“Quên cái gì?” – Ma Tùng Quân hồn nhiên hỏi, hôm nay hắn có quên cái gì đâu?
[Nhiệm vụ, là nhiệm vụ ‘Ngăn cản nguy cơ’. Túc chủ tính giao nhiệm vụ đó cho Long Nguyên Giáp luôn sao? Nếu thế túc chủ sẽ không được tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu. Chí ít cũng phải tham chiến mới được tính.]
“Có chuyện này nữa?” – Ma Tùng Quân thốt lên.
[Túc chủ quá hồn nhiên rồi. Phiền Bỏ Mẹ bái phục.]
“Bớt coi phim cổ trang đi.”
Ma Tùng Quân đen mặt lại, hắn quả thật tính cho Long Nguyên Giáp làm luôn để đỡ phiền nhiễu. Dù gì nguyên do sự việc cũng liên quan đến Long Nguyên Giáp, không chỉ riêng mình hắn. Bất quá hôm nay Long Nguyên Giáp nói sẽ hành động, chắc bây giờ đang chuẩn bị rồi.
Không được, hắn phải tham gia. Nhiệm vụ là một quyển sách luyện thể gì đó, phẩm chất nhất định không tồi.
“Khoan đã, mày hỏi lại hệ thống ‘Quyển sách luyện thể tự chọn’ nghĩa là gì? Nếu là sách tập thể dục thì bỏ đi.”
[Là bí kíp võ học, túc chủ không cần phải lo. Phần thưởng của hệ thống đưa ra không bao giờ lừa người. Giống như bí kíp võ học Phách Không Thần Quyền của túc chủ học. Đảm bảo chất lượng 100%.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ khẳng định chắc nịch, Ma Tùng Quân quyết định hoàn thành cái nhiệm vụ này. Chưa kể còn có thể bị phạt nếu như bỏ nhiệm vụ nữa thì sao. Lập tức Ma Tùng Quân tìm đến Long Nguyên Giáp, còn Huyết Phong và mấy đứa nhỏ thì ở lại Guild Nhâm Dần để tránh tai mắt của Hội Huyết Nhẫn để ý đến.
Lúc này trời đã đến trưa, Long Nguyên Giáp cùng Rosaria mới đi ra từ thư phòng của hắn thì bắt gặp Ma Tùng Quân đến tìm.
“Quân ca, tìm đệ có chuyện gì? Sân tập không đủ rộng cho ca sao?” – Long Nguyên Giáp niềm nở nói.
Vừa nói hắn vừa nhìn khắp người Ma Tùng Quân một lượt như đang tìm cái gì đó cộm cộm lên. Cuối cùng cũng nhìn thấy, Long Nguyên Giáp đá mắt nhẹ lên cái phần vuông vuông nhô ra trong túi quần Ma Tùng Quân.
“Gói thuốc hôm qua đâu? Đừng nói mới có một ngày đệ hút hết rồi?” – Ma Tùng Quân lấy gói thuốc ném cho Long Nguyên Giáp nói.
“Hôm qua Xà Hải có xin vài điếu ...” – Long Nguyên Giáp gãi đầu cười ha ha nói.
“Ma huynh đừng để đoàn trưởng lừa. Ngài ấy giấu mấy gói thuốc còn y nguyên trong phòng làm việc, lúc nào thèm lắm mới hút một điếu. Xà Hải xin một điếu, chẳng những không cho mà còn suýt chút nữa đánh nhau.” – Rosaria thẳng thừng đả kích Long Nguyên Giáp một tiếng.
Chưa đợi cho Ma Tùng Quân kịp nói câu gì, Long Nguyên Giáp lập tức chạy huỳnh huỵch vào trong phòng của mình, sau đó chạy huỳnh huỵch ra ngoài đóng cửa, khóa chốt. Không một động tác thừa, hành động nhanh đến mức khiến cho Ma Tùng Quân tính nói gì đó cũng quên đi mất.
“Lần sau Ma huynh không cần phải cho đoàn trưởng thuốc đâu, trong bàn làm việc xếp đủ 10 gói rồi. Ngày nào cũng lấy ra hít lấy hít để, xem như báu vật. Thật chẳng ra làm sao.” – Rosaria lại nói thêm.
Nhưng mặt mũi Long Nguyên Giáp dày không kém gì Ma Tùng Quân, hắn cười hô hô như không có chuyện gì, rồi hỏi lại vấn đề Ma Tùng Quân đến tìm hắn.
Ma Tùng Quân cũng không so đo gì chuyện này, thậm chí còn cho Long Nguyên Giáp thêm một cây thuốc mới tinh chưa bóc tem. Sau đó hắn mới nói ra nguyên do.
“Quân ca không cần phải đi cùng đệ đâu. Chuyện này để một mình đệ giải quyết cũng được. Hiện tại Xà Hải đang bám sát theo hắn, hắn bị dồn về phía Nam của thành An Sương rồi. Muốn thoát cũng không thoát được. Trừ phi liều mạng đột phá vòng vây, như thế thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tổng của Hội Huyết Nhẫn. Chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi thành này. Chỉ là con tôm con tép, để đệ mang đầu hắn đến cho ca.”
Long Nguyên Giáp nhận được cây thuốc mới tinh, nghĩ đến cảnh có thể hút thuốc thoải mái, hắn liền vỗ ngực cam đoan với Ma Tùng Quân. Một phần Long Nguyên Giáp sợ Ma Tùng Quân nghĩ hắn không thể giết được tên Ma Pháp Sư kia nên mới đòi xách đầu tên kia về cho Ma Tùng Quân.
“Không phải ta sợ đệ không giết được hắn, mà ta muốn chính tay giết hắn.” – Ma Tùng Quân nói.
“Vậy được, giờ ca cải trang một chút, tối nay cùng đệ hành động.” – Long Nguyên Giáp thẳng thừng nói.
“À khoan, Quân ca đã ăn cơm trưa?” – Long Nguyên Giáp lại hỏi Ma Tùng Quân với ánh mắt sáng rực.
Nhìn vẻ mặt của Long Nguyên Giáp và Rosaria là Ma Tùng Quân đủ hiểu. Trưa nay có thể hắn sẽ nấu cơm cho cả Guild Nhâm Dần mất. Bất quá trong Guild cũng không thiếu đầu bếp, có thể nhờ bọn họ làm phụ bếp.
Hôm nay Ma Tùng Quân không đi bán hủ tiếu, hắn đến khu đất trống của Guild Nhâm Dần để mượn sân luyện tập. Xong bài tập thể lực buổi sáng, hắn lấy ra một tấm bia rồi gắn ở cuối sân. Bên cạnh là Huyết Phong và Lưu Béo, còn có hai chị em Yên Nhược Đan cũng có mặt, chúng đang ngồi ăn bánh ở dưới gốc cây.
“Bịt tai lại đi mấy đứa.”
Ma Tùng Quân cầm một khẩu súng lục hướng về tấm bia.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng!!!”
Âm thanh nổ vang liên tục vang lên. Nhìn trên phim ảnh tưởng rằng súng lục bắn ra tiếng không lớn lắm, nhưng khi bắn liên tiếp mấy viên mới thấy nhức hết cả tai.
Bất quá độ chính xác của Ma Tùng Quân không chuẩn cho lắm, cái bia cách có 30m, hắn bắn bốn viên chỉ một viên trúng ngay viền của tấm bia.
“Độ chính xác không chuẩn lắm, đệ đã làm kỹ lắm rồi, chẳng lẽ có sai sót ở đâu sao?” – Lưu Béo nhận lấy khẩu súng trên tay Ma Tùng Quân mà nói.
Lúc này Lưu Béo cũng hướng về tấm bia bắn ba phát. Kết quả hai viên trúng hồng tâm, một viên cách hồng tâm 1cm. Thấy thế Ma Tùng Quân vội quay mặt đi chỗ khác, còn Lưu Béo vẫn cứ cầm cây súng gãi gãi đầu.
Hắn đang nghĩ rằng khẩu súng này có tỉ lệ trúng không cao lắm, rõ ràng hắn bắn được mà Ma Tùng Quân lại bắn trật lất.
“Ừm, làm tốt lắm. Lấy khẩu AK xem thử.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
“Khoan, để đệ xem lại khẩu súng lục này, lực xoáy vẫn ổn định cơ mà? Sao Quân ca có thể bắn hụt được nhỉ?” – Lưu Béo tháo tung cây lục ra quan sát một lần, vẫn cảm thấy chưa thỏa lắm.
“Là do ta không biết bắn được chưa, cái thằng béo này. Đưa khẩu AK đây.” – Ma Tùng Quân tức giận vỗ đôm đốp lên cái nọng dưới cằm Lưu Béo, vừa vỗ vừa mắng.
“À ... để cho Huyết Phong bắn thử đi. Rõ là Quân ca không biết bắn súng.” – Lưu Béo nở nụ cười khinh miệt ra mặt.
Lưu Béo quyết không đưa cho Ma Tùng Quân thử súng nữa, thay vào đó hắn hướng dẫn cho Huyết Phong thử bắn khẩu AK. Trong tất cả các loại súng mà Ma Tùng Quân đưa cho Lưu Béo xem, có rất nhiều loại, nhưng chỉ có khẩu lục kia và khẩu AK là dễ làm nhất, hiệu quả lại cao, chi tiết cũng không nhiều nên Lưu Béo làm ra mỗi thứ vài khẩu.
Bất quá do lần đầu làm, nên loại đạn của Lưu Béo làm cho khẩu lục là khá lớn, độ giật cao nên tính chính xác kém. Tính ra khẩu súng lục có hiệu quả bắn trúng không cao là thật, chứ không phải do Ma Tùng Quân bắn dở, là do Lưu Béo bắn quá hay mới đúng.
Được Lưu Béo chỉ, Huyết Phong bắn thử một viên.
“Đoàng đoàng đoàng!!!”
“Oác!”
Khẩu súng giật một phát lên trời khiến cho Huyết Phong giật mình thốt lên một tiếng. Tiếng nổ vừa rồi còn lớn hơn cả cây súng lục, do Huyết Phong thả lỏng người để bắn nên súng giật vào vai hắn, như có ai đấm đó đấm lên.
Cũng may là Huyết Phong da dày thịt béo nên chẳng bị xây xát gì. Bất quá Lưu Béo lại nhìn Huyết Phong với ánh mắt khinh thường, thằng này đến cả súng cũng không dùng được, còn tệ hơn cả Quâ ca. Bắn còn không trúng nổi 1 viên. Huyết Phong rất muốn nói rằng hắn chỉ bóp cò một cái, làm sao ra liền một lúc 3 viên được?
Thân làm một thằng đàn ông, ai cũng ham mê với súng. Ma Tùng Quân cũng không ngoại lệ, thấy Huyết Phong bắn, Ma Tùng Quân nhịn không được giật lấy khẩu súng để bắn.
Liên tiếp ba âm thanh nổ vang lên. Ma Tùng Quân ngó sang bên hông súng, hắn gạt cần bán tự động xuống để bắn từ viên một. Kết quả bắn cả băng đạn cũng trúng được một viên.
Cái này là thật sự bắn quá tệ, không thể bàn cãi thêm được. Lưu Béo cầm thử súng, đổi băng đạn, bắn mười phát trúng mười phát, sau đó tiêu sái ném khẩu súng cho Ma Tùng Quân.
“Bỏ đi, xài boom vẫn tốt nhất.” – Ma Tùng Quân cười ha ha nói.
Ma Tùng Quân nhìn lại khẩu AK và khẩu súng lục do Lưu Béo làm ra. Có một vài cần con ốc để tháo lắp rất lỏng lẻo, chỉ bắn vài viên đạn đã khiến cho các bộ phận bắt đầu lung lay. Cái này là do Lưu Béo không có một quy trình làm đinh ốc tiêu chuẩn nên mới xảy ra hiện tượng trên.
Không biết tạp hóa có bán thước đo không, có thể tìm một cái đưa cho Lưu Béo làm thước đo chuẩn cho việc chế tạo. Có vẻ Lưu Béo cũng nhận thức được điều này nên hắn thở dài một tiếng không biết giải quyết thế nào.
“Lên trang tìm kiếm, tìm cách làm ốc vít đi. Ở đó có chỉ mà, đệ không tìm à?”- Ma Tùng Quân nói.
“Không, cái đó người ta có chỉ luôn hả ca?” – Lưu Béo ngạc nhiên nói.
“Có sao không? Muốn biết làm cái gì cứ lên đó mà hỏi.” – Ma Tùng Quân thở dài nói.
“Đâu để đệ tìm thử?” – Thấy thế Lưu Béo lấy điện thoại ra để tìm, nhưng kết quả điện thoại lại hiện lên dòng chữ không có kết nối.
Hắn đưa màn hình điện thoại cho Ma Tùng Quân hỏi cái này nghĩa là sao. Ma Tùng Quân lại hỏi Phiền Bỏ Mẹ, thì được Phiền Bỏ Mẹ cho đáp án:
[Chỉ có thiết bị túc chủ sử dụng mới có thể bắt được mạng lưới xuyên vũ trụ. Còn điện thoại của Lưu Béo chỉ có thể bắt được mạng wifi do xe túc chủ phát ra. Mà xe của túc chủ lại bắt từ mạng từ trạm vũ trụ để truyền qua.]
“À vậy à?” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Lúc hắn đưa điện thoại cho Lưu Béo cũng không chỉ cái gì nhiều, cứ nghĩ là thằng này biết xài rồi. Mạng thì có wifi gì giống như điện thoại của hắn, nhưng không phải. Thế là Ma Tùng Quân lấy cái xe ra, thấy điện thoại của Lưu Béo tự kết nối mạng wifi có tên là ‘Phiền Bỏ Mẹ’.
“...” Nhìn tên mạng wifi, Ma Tùng Quân câm nín nửa ngày trời.
[Túc chủ, túc chủ có quên gì không?]
Đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ hỏi Ma Tùng Quân.
“Quên cái gì?” – Ma Tùng Quân hồn nhiên hỏi, hôm nay hắn có quên cái gì đâu?
[Nhiệm vụ, là nhiệm vụ ‘Ngăn cản nguy cơ’. Túc chủ tính giao nhiệm vụ đó cho Long Nguyên Giáp luôn sao? Nếu thế túc chủ sẽ không được tính là hoàn thành nhiệm vụ đâu. Chí ít cũng phải tham chiến mới được tính.]
“Có chuyện này nữa?” – Ma Tùng Quân thốt lên.
[Túc chủ quá hồn nhiên rồi. Phiền Bỏ Mẹ bái phục.]
“Bớt coi phim cổ trang đi.”
Ma Tùng Quân đen mặt lại, hắn quả thật tính cho Long Nguyên Giáp làm luôn để đỡ phiền nhiễu. Dù gì nguyên do sự việc cũng liên quan đến Long Nguyên Giáp, không chỉ riêng mình hắn. Bất quá hôm nay Long Nguyên Giáp nói sẽ hành động, chắc bây giờ đang chuẩn bị rồi.
Không được, hắn phải tham gia. Nhiệm vụ là một quyển sách luyện thể gì đó, phẩm chất nhất định không tồi.
“Khoan đã, mày hỏi lại hệ thống ‘Quyển sách luyện thể tự chọn’ nghĩa là gì? Nếu là sách tập thể dục thì bỏ đi.”
[Là bí kíp võ học, túc chủ không cần phải lo. Phần thưởng của hệ thống đưa ra không bao giờ lừa người. Giống như bí kíp võ học Phách Không Thần Quyền của túc chủ học. Đảm bảo chất lượng 100%.]
Nghe Phiền Bỏ Mẹ khẳng định chắc nịch, Ma Tùng Quân quyết định hoàn thành cái nhiệm vụ này. Chưa kể còn có thể bị phạt nếu như bỏ nhiệm vụ nữa thì sao. Lập tức Ma Tùng Quân tìm đến Long Nguyên Giáp, còn Huyết Phong và mấy đứa nhỏ thì ở lại Guild Nhâm Dần để tránh tai mắt của Hội Huyết Nhẫn để ý đến.
Lúc này trời đã đến trưa, Long Nguyên Giáp cùng Rosaria mới đi ra từ thư phòng của hắn thì bắt gặp Ma Tùng Quân đến tìm.
“Quân ca, tìm đệ có chuyện gì? Sân tập không đủ rộng cho ca sao?” – Long Nguyên Giáp niềm nở nói.
Vừa nói hắn vừa nhìn khắp người Ma Tùng Quân một lượt như đang tìm cái gì đó cộm cộm lên. Cuối cùng cũng nhìn thấy, Long Nguyên Giáp đá mắt nhẹ lên cái phần vuông vuông nhô ra trong túi quần Ma Tùng Quân.
“Gói thuốc hôm qua đâu? Đừng nói mới có một ngày đệ hút hết rồi?” – Ma Tùng Quân lấy gói thuốc ném cho Long Nguyên Giáp nói.
“Hôm qua Xà Hải có xin vài điếu ...” – Long Nguyên Giáp gãi đầu cười ha ha nói.
“Ma huynh đừng để đoàn trưởng lừa. Ngài ấy giấu mấy gói thuốc còn y nguyên trong phòng làm việc, lúc nào thèm lắm mới hút một điếu. Xà Hải xin một điếu, chẳng những không cho mà còn suýt chút nữa đánh nhau.” – Rosaria thẳng thừng đả kích Long Nguyên Giáp một tiếng.
Chưa đợi cho Ma Tùng Quân kịp nói câu gì, Long Nguyên Giáp lập tức chạy huỳnh huỵch vào trong phòng của mình, sau đó chạy huỳnh huỵch ra ngoài đóng cửa, khóa chốt. Không một động tác thừa, hành động nhanh đến mức khiến cho Ma Tùng Quân tính nói gì đó cũng quên đi mất.
“Lần sau Ma huynh không cần phải cho đoàn trưởng thuốc đâu, trong bàn làm việc xếp đủ 10 gói rồi. Ngày nào cũng lấy ra hít lấy hít để, xem như báu vật. Thật chẳng ra làm sao.” – Rosaria lại nói thêm.
Nhưng mặt mũi Long Nguyên Giáp dày không kém gì Ma Tùng Quân, hắn cười hô hô như không có chuyện gì, rồi hỏi lại vấn đề Ma Tùng Quân đến tìm hắn.
Ma Tùng Quân cũng không so đo gì chuyện này, thậm chí còn cho Long Nguyên Giáp thêm một cây thuốc mới tinh chưa bóc tem. Sau đó hắn mới nói ra nguyên do.
“Quân ca không cần phải đi cùng đệ đâu. Chuyện này để một mình đệ giải quyết cũng được. Hiện tại Xà Hải đang bám sát theo hắn, hắn bị dồn về phía Nam của thành An Sương rồi. Muốn thoát cũng không thoát được. Trừ phi liều mạng đột phá vòng vây, như thế thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tổng của Hội Huyết Nhẫn. Chắc chắn hắn sẽ không rời khỏi thành này. Chỉ là con tôm con tép, để đệ mang đầu hắn đến cho ca.”
Long Nguyên Giáp nhận được cây thuốc mới tinh, nghĩ đến cảnh có thể hút thuốc thoải mái, hắn liền vỗ ngực cam đoan với Ma Tùng Quân. Một phần Long Nguyên Giáp sợ Ma Tùng Quân nghĩ hắn không thể giết được tên Ma Pháp Sư kia nên mới đòi xách đầu tên kia về cho Ma Tùng Quân.
“Không phải ta sợ đệ không giết được hắn, mà ta muốn chính tay giết hắn.” – Ma Tùng Quân nói.
“Vậy được, giờ ca cải trang một chút, tối nay cùng đệ hành động.” – Long Nguyên Giáp thẳng thừng nói.
“À khoan, Quân ca đã ăn cơm trưa?” – Long Nguyên Giáp lại hỏi Ma Tùng Quân với ánh mắt sáng rực.
Nhìn vẻ mặt của Long Nguyên Giáp và Rosaria là Ma Tùng Quân đủ hiểu. Trưa nay có thể hắn sẽ nấu cơm cho cả Guild Nhâm Dần mất. Bất quá trong Guild cũng không thiếu đầu bếp, có thể nhờ bọn họ làm phụ bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.