Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 22: Cải trang rời nhà

Mặc Tà Trần

16/01/2014

Trở lại tiểu viện ,Tà Băng lập tức bước vào ngọc giới . . .

_”Tỷ tỷ, tỷ tỷ…” Vừa mới bước vào ngọc giới, một vật màu tím tiến về phía Tà Băng ôm ấp. Tà Băng sủng nịch sờ sờ đầu vật nhỏ.

_”Tiểu tử, như thế nào lại ăn thành cái dạng này ?” Tà Băng bất đắc dĩ mở miệng, vật nhỏ này từ khi tiến cấp xong tỉnh dậy, nhìn thấy bảo bối trong ngọc giới của mình liền bắt đầu ăn ,ăn rất nhiều, may mà gia sản của nàng đủ nhiều nếu không sẽ bị tiểu gia hỏa ăn đến nghèo.

_”Tiểu tử a, ta không phải đã nói qua ,ngươi không được hướng lòng của Tà Băng ôm, không nghe lời , phải không?” . Tiểu tử trong lòng Tà Băng nghe thấy thanh âm tao nhã mê người, nhất thời giật mình một cái, từ trong lòng Tà Băng chui ra, thành thành thật thật ngồi xổm bên chân Tà Băng, mắt to ngập nước nhìn Tà Băng, bộ dáng ủy khuất thật là đáng yêu.

Theo thanh âm rơi truyền đến, một thiếu niên cao quý tao nhã đã đứng ở trước mặt Tà Băng, quần áo màu trắng, đầu bạc mắt xanh, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt xanh ôn nhu nhìn Tà Băng.

_”Ảnh, ngươi bắt nạt tiểu tử sao? Nhìn bộ dáng ủy khuất kìa.” Tà Băng mềm nhẹ ôm lấy tiểu tử, nhưng đôi mắt hiện lên tràn đầy trêu tức.

Chỉ đáng tiếc trong lòng tiểu tử ngu ngốc kia tưởng rằng tỷ tỷ thật sự vì hắn làm chủ, liền khóc một hồi:

_ “Tỷ tỷ, Ảnh ca ca bắt nạt ta, ô ô, a không muốn nơi này, ta muốn cùng tỷ tỷ đi ra ngoài…”

ài, Tà Băng ánh mắt vốn trêu tức dần chuyển sang đau lòng.

_”Vật nhỏ ngoan, không khóc nữa, tỷ tỷ sẽ đem ngươi mang theo bên người được không?”

_”Thật sự? Tỷ tỷ đừng gạt ta nha …”.Tiểu tử đôi mắt cao hứng lại trở nên thương tâm, tỷ tỷ thật sự mang ta đi ra ngoài sao?

_”Tỷ tỷ không lừa vật nhỏ.” Tà Băng vuốt đầu tiểu tử, ôn hòa nói.

Bên cạnh người cao quý nào đó giờ phút này vẫn như cũ ,một bộ dáng tao nhã ôn nhu nhìn một người một vật nhỏ kia.

_”Vật nhỏ, ta thật sự bắt nạt ngươi ?” Tuyết Ảnh không trả lời Tà Băng , thanh âm tao nhã một lần nữa truyền đến ở bên tai nó.

_”Không có, Ảnh ca ca đối với vật nhỏ rất tốt , còn dạy ta tu luyện.” Nghe được thanh âm, vật nhỏ lập tức ngẩng đầu hồi đáp. Ô ô, quả thật chỉ cách cho tat u luyện là nói thế thôi , chứ thực tế là muốn ta giảm . Ảnh ca ca này rõ ràng rất phúc hắc.

_”Nghe thấy không? Ta không bắt nạt hắn, Tà Băng, ngươi tính rời nhà sao?” Tuyết Ảnh trở nên có chút nghiêm túc hỏi Tà Băng.

_”Ân, ta chuẩn bị tối hôm nay liền xuất phát, ngươi có biết , ta ghét nhất không khí ly biệt.” Nói câu này, ngữ khí Tà Băng có chút thương cảm, không biết khi nào mới có thể về nhà… Ai, không nghĩ nhiều như vậy , trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy để Quân Tà Băng ta nên chơi đùa thoải mái trên đại lục này đi.

_”Được,vậy để vật nhỏ đi ra ngoài bảo hộ ngươi. Dù ngươi bây giờ đã là hông Tông cấp 9, mấy hồn Thánh cùng hồn Tông cũng không làm gì được ngươi, bất quá vẫn phải đề phòng cẩn thận.” .Tuyết Ảnh hướng Tà Băng dặn dò nói.

_”Được, yên tâm đi, ta ngươi còn không biết sao? Chỉ có ta bắt nạt người khác, nào có ai có thể bắt nạt ta ” .Tà Băng nói câu này, đôi mắt hiện lên một tia u quang, dám gây chuyện với ta, sẽ phải gánh vác hậu quả để giác ngộ.



_”Ngươi a! Vẫn là nên cẩn thận, có cái gì nguy hiểm liền kêu ta…” .Đôi mắt xanh hiện lên một tia sủng nịch, cười hướng Tà Băng nói.

_”Được, đã biết, ta mang theo vật nhỏ đi ra ngoài, gặp lại sau .” Tuyết Ảnh đối với mình quan tâm, nàng làm sao có thể không biết, nhưng chính nàng hiểu được, không thể quá ỷ lại Tuyết Ảnh, nếu không Quân Tà Băng sẽ không là Quân Tà Băng nữa .

Nhìn Tuyết Ảnh gật đầu, Tà Băng ôm vật nhỏ đang hưng phấn ra khỏi ngọc giới.

_”Vật nhỏ, ngươi chờ ta một chút , ta đi chuẩn bị hành lí rồi chúng ta xuất phát . ” Tà Băng đem vật nhỏ đặt ở trên giường rồi đi thu thập hành lí .

—————————————-Phân cách tuyến—————————————

Đến khi vật nhỏ ngồi một mình chờ tỷ tỷ đến phát, rốt cục nghe được thanh âm của tỷ tỷ, ngẩng đầu . Oa… Này… Này… Là tỷ tỷ? ? ?

Chỉ thấy ở đối diện vật nhỏ, là một người thiếu niên tuấn mỹ đến mức không thể nào hình dung được mỹ ,dáng người thon dài, tóc như thác nước tùy ý búi ở sau đầu, hai tròng mắt đen lộ ra ý trêu đùa, khóe miệng tà tà ý cười, cả người tản ra khí chất mê người. Chỉ liếc mắt một cái, lại làm cho người ta rốt cuộc không dời được tầm mắt đi…

_”Như thế nào, vật nhỏ, bản công tử suất như vậy sao?” Tà Băng cải trang nâng hạ cằm, đem chính mình khuôn mặt nhỏ nhắn đối với tiểu tử.

“Oa, tỷ tỷ, ngươi mặc nam trang vào, so với Ảnh ca ca chẳn khác gì trò hề ôi chao…” .Vật nhỏ bổ nhào vào trong lòng Tà Băng, a, a, di? Như thế nào không lại không mềm? Bất quá lời này, tiểu tử vẫn là mai ở trong lòng hảo.(mềm là nói cái gì m.n tự nghĩ nha, keke)

_”Ha ha, vật nhỏ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta xuất phát thôi ” .Tà Băng đã đem mấy phong thư mình viết đặt ở trên bàn, một phong là cho người nhà , một phong khác là cho tiểu mập mạp Quân Tử Hiên . Sau đó đem vật nhỏ trong lòng quăng ra ngoài cửa sổ, lắc mình một cái Tà Băng ngồi ở trên lưng vật nhỏ.( vì vật nhỏ vốn là Tử Kim Long mà. Là con rồng con đấy ạ)

Hiện tại tiểu tử đã muốn có hơn mười thước dài quá, bất quá có thể tùy ý biến ảo lớn nhỏ, tiểu tử vẫy khởi đại cánh, bay đến không trung…

_”Tỷ tỷ, chúng ta hiện tại đi đâu đây?” .Vật nhỏ nghi hoặc nhìn mắt Tà Băng.

_”Vật nhỏ ngoan, về sau hãy gọi ta là ca ca, chúng ta hiện tại, ừm, đi đế đô…” Aucas học viện nằm ở trung tâm của đế đô, hơn nữa còn mấy ngày nữa mới chiêu sinh , nên trước đi đến đó chơi mấy ngày rồi tính sau .

Mấy người Quân Thương Hải nhìn bóng màu tím kia đã bay đi xa, thản nhiên lau khóe mắt. Đứa nhỏ này… Bọn họ biết nàng đêm nay sẽ đi không từ biệt nên không đi ngăn cản nàng, chỉ nhìn thật sâu bóng dáng Tà Băng đang xa dần….

_”Thiên ca, Băng nhi đã đi rồi… Ô ô…” Liễu Tố Ngưng nhìn không thấy thân ảnh Tà Băng, liền quay sang bổ nhào vào trong lòng Quân Nhược Thiên khóc lên.

Quân Nhược Hải cũng ôm thê tử vào lòng, nhìn chăm chú vào phương hướng Tà Băng rời đến.

_”Được rồi, chúng ta đi xem thư mà Băng nhi để lại đi.” Quân Thương Hải xoay người đi vào tiểu viện Tà Băng, chính là biểu tình sau khi xoay người lại nào có ai biết?

—————————————————————————————————–



Mọi người đi vào phòng Tà Băng đọc thư.

_”Còn có một phong cho tiểu tử Tử Hiên…”. Quân Nhược Hải nhìn thấy một phong thư khác, thản nhiên cười cười.

Ngày hôm sau, trong phòng nào đó ở Quân gia, một thiếu niên áo xanh gắt gao cầm trong tay phong thư, lại như cầm trân bảo rất mềm nhẹ. Mở phong thư ra, trên giấy chỉ có vài dòng ngắn ngủi.

_”Tiểu mập mạp, gặp ở Aucas học viện!”

Nhưng chỉ vài chữ này, lại khiến thiếu niên nhìn thật lâu… Mãi lâu sau, thiếu niên mới cử động , gấp lại phong thư, đặt vào áo của mình, thiếu niên nâng mắt đứng dậy, nhìn phương hướng đế đô ở xa, hai tròng đen trong suốt lóng lánh kiên định, Băng nhi, chờ ta!

Lập tức thiếu niên hướng gia đình chào từ biệt, một người bước lên đường đi đến đế đô, nơi đó, có người hắn muốn bảo vệ, là ý nghĩa sống của hắn.

Mà Tà Băng lúc này, đã tới đế đô, ở bên ngoài thành nhảy xuống khỏi lưng vật nhỏ, đem vật nhỏ ôm vào trong ngực, sau hướng cửa thành đi đến.

Thủ vệ đứng trấn thủ cửa thành khi nhìn thấy Tà Băng, nháy mắt hoảng hốt, bọn họ chưa từng gặp qua thiếu niên tuấn mỹ như vậy… Cho đến khi Tà Băng đi vào thành, mấy thủ vệ mới hết ngạc nhiên hoàn hồn.

_”Mới vừa rồi, ta là thấy thần tiên sao?” Một thủ vệ ngơ ngác nói.

_”Đúng vậy, sợ là chỉ có thần tiên mới có thể giống tiểu công tử kia.” Một thủ vệ khác cũng ngốc hồ hồ hồi đáp.

Nhưng việc này, Tà Băng lại không biết , hiện tại nàng muốn tìm một gian khách sạn nghỉ ngơi một chút, chạy cả một đêm, đối với cái mông nhỏ của Tà Băng nói thật là có chút chịu không nổi.

Ân? Ngọc Mãn Lâu? Hẳn là sản nghiệp Lăng Tiêu quản lí, liền đi xem thế nào…

Tà Băng ôm tiểu tử, đi vào Ngọc Mãn Lâu.

Tê…

Lầu một đại sảnh vốn có chút tranh cãi ầm ĩ nháy mắt liền an tĩnh hẳn, có chút nghi hoặc ,mọi người đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cửa.

Mỹ… Một vị thiếu niên mỹ đến không còn là người, tuy rằng biết, dùng mỹ để hình dung nam tử là không tốt lắm, nhưng lại không tìm thấy từ nào thích hợp hơn để nói về thiếu niên này…

Làm sao lại có một thiếu niên có thể giống thiên tiên như thế này? Ở đế đô lại chưa từng nghe nói qua a…

_”Tiểu nhị, cho ta một phòng cao cấp, mang nước tắm tốt nhất cùng một ít điểm tâm lên cho ta ” .Thanh âm thanh thúy lại mang theo từ tính, làm cho tất cả mọi người hồi thần. Thiếu niên này không những có bộ dáng mỹ mà thanh âm cũng thật dễ nghe…

_”Được a… Mời khách quan đi theo ta…” Tiểu nhị sau khi lấy lại tinh thần, cung kính hướng Tà Băng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook