Chương 115: Đánh cược một lần!
Mặc Tà Trần
16/05/2014
Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấu suy nghĩ của Hỏa Dực, cố nén lòng không nghĩ đến việc hung hăng đánh hắn một trận, trừng mắt nhìn Hỏa Dực, quay người biến mất trước mặt hắn, một câu, vẫn chưa tan biến bên tai Hỏa Dực.
“Hỏa Dực, sống vì chính mình đi.” Giống như thở dài, âm thanh lại như bất đắc dĩ.
Bên cạnh cây đại thụ, chỉ còn lại một thân ảnh màu hồng, tay siết chặt thể hiện nội tâm của chủ nhân đang giãy dụa.
Sống vì chính mình sao?
Lúc này Tà Băng đã về tới bên trong ngọc giới, lôi toàn bộ sách có liên quan đến việc hôn mê, bắt đầu quét mắt đọc nhanh như gió, nếu Tà Băng có thể kiểm tra ra thân thể của Vương Hỏa Phượng Hoàng có vấn đề ở đâu, như vậy Tà Băng tuyệt đối sẽ tìm được phương pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng hiện tại, Tà Băng thật sự không xác định.
Nhưng Tà Băng sẽ không khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng vẫn lạc trước mặt mình, cái chức đao phủ này, Tà Băng sẽ không làm!
Khí tức của Tà Băng vừa xuất hiện trong ngọc giới, Hoa Thần Dật, Đông Phương Mộc Vũ, Tuyết Ảnh, Tiểu Tử, Yêu Hoa, Tuyết Táp, Thiên Tài, Bối Bối, đại tinh tính đều lập tức chạy tới bên người Tà Băng,nhìn thấy bộ dạng chăm chú của Tà Băng, không có người nào quấy rầy nàng,chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng.
Tà Băng cảm nhận được khí tức của bọn hắn, ngẩng đầu cười một cái cho mọi người an tâm, sau đó tiếp tục tìm kiếmmanh mối, chỉ cần có thể tìm được một chút manh mối, Tà Băng có thểnắm chắc 50% không cần phải sử dụng tánh mạng của Hỏa Dực để cứu sống Vương Hỏa Phượng Hoàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tốc độ tìm kiếm của Tà Băng càng nhanh, mày nhíu lại càng ngày càng gấp, mọi người thấy vậy không khỏi nhíu mày, Tà Băng đang tìm tìm cái gì? Mọi người nghi hoặc, nhưng không có mở miệng quấy rầy Tà Băng.
Quyển sách cuối cùng, Tà Băng lật trang cuối cùng trên tay, không cam lòng khép lại sách, thở dài một hơi.
Tìm không thấy, căn bản tìm không thấy.
Không có mộtđiểm manh mối.
“Băng nhi, có vấn đề gì, nói ra chúng ta cùng giải quyết.” Tuyết Ảnh nhìn Tà Băng, mở miệng nói ra, nhiều người nhiều sức.
“Đúng vậy nha, Băng Băng, nói không chừng Bối Bối có thể giúp cho ngươi nha.” Bối Bối chớp đôi mắt to tròn màu xanh lá, nàng thật sự rất hi vọng có thể giúp được Băng Băng, nhìn thấy bộ dạng nhăn mặt nhíu mày của Băng Băng, trong tâm Bối Bối rất khổ sở.
Tiểu Tử ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, hừ hừ một tiếng: “Tỷ tỷ, có phải bọn Hỏa Phượng Hoàng làm khó dễ ngươi?”
Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng thần sắc trong mắt đều giống như Tuyết Ảnh, không ai muốn nhìn thấy Tà Băng có bộ dáng như vậy, có vấn đề gì, để cho bọn hắn cùng nhau gánh chịu.
Hoa Thần Dật, Đông Phương Mộc Vũ, hai người sau một thời gian ở cùng bọn Tuyết Ảnh, cũng đã thật lòng chấp nhận nhau, không quản trước đó bọn hắn có thân phận khỉ gió gì, hiện tại bọn hắn chỉ vì một người, vì Tà Băng, vì thủ hộ Tà Băng, đồng dạng tín niệm, mọi người cùng chung sức.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng bị hôn mê, mà muốn thức tỉnh hắn, nhất định phải dùng tánh mạng của Hỏa Dực.” Lời nói đơn giản, nói ra sự thật tàn nhẫn nhất. Hỏa Dực từ khi sinh ra đến lớn lên, còn sống là chờ đợi cái chết, chứng kiến sự tàn nhẩn của tộc Hỏa Phượng Hoàng, Tà Băng phẫn nộ!
“Ta phải tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên, Vương Hỏa Phượng Hoàng tỉnh lại, Hỏa Dực cũng không thể chết được.” Mỗi lần Tà Băng nhìn mọi người bên cạnh mình, trong nội tâm luôn có một dòng nước ấm chảy qua.
Mọi người lâm vào giây phút trầm mặc, trong đầu đều suy nghĩ xem có trường hợp tương tự nào hay không.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương bị bệnh gì?” sau khi trầm mặc nữa ngày, Thiên Tài ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại, hỏi Tà Băng.
“Không có bất kỳ dấu hiệu của bệnh, sinh mệnh lực bình thường, Hồn Lực bình thường, hết thảy đều rất bình thường, nhưng lại bất tỉnh hôn mê.” Mỗi lần nghĩ tới đây, Tà Băng cũng có chút xoắn xuýt rồi, Hồn Lực của nàng kiểm tra cơ thể Vương Hỏa Phượng Hoàng Vương mấy lần, cũng không có tìm được một điểm không đúng.
Thiên Tài nghe xong lời của Tà Băng, mày nhíu lại chặc hơn, đáy mắt càng toát ra nồng đậm thương tâm.
Tại thời điểm mọi người muốn tiến lên an ủi Thiên Tài, Thiên Tài đã kìm nén lại tâm tình của mình, lộ ra một nụ cười đắng chát, mở miệng nói: “Muốn tỉnh lại Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương, có lẽ thật sự chỉ còn cách dùng tánh mạng của Hỏa Dực.”
Bởi vì, mạng của hắn, là do đệ đệ hắn dùng máu tươi cùng lực lượng đổi lấy…
Lúc hắn hôn mê, nhưng có thể cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, tinh tường nhận rõ cái gia tộc ích kỷ lãnh huyết, tinh tường cảm nhận được đệ đệ đang tự trách, tinh tường dùng thần thức nhìn đệ đệ vì chính mình tế hiến, nhưng hắn cái gì cũng không làm được, không thể phản kháng, có trời mới biết, lúc ấy hắn tình nguyện bản thân mình chết đi, cũng không muốn dùng tánh mạng của đệ đệ để đổi.
“Thiên Tài, chúng ta đều là người nhà của ngươi.” Tà Băng đi đến trước, đem Thiên tài đang yếu ớt run rẩy ôm vào lòng, tính cách của Thiên Tài cùng Tuyết Táp rất giống nhau, hai người ngoài miệng đều không lưu tình, thường xuyên đấu võ mồm, nhưng khi Thiên Tài nhìn Tiểu Tử, đáy mắt đều sủng nịch cùng thương tâm, mọi người đều thu vào trong mắt.
Tà Băng không biết trên người Thiên Tài xảy ra chuyện gì, nhưng Tà Băng biết rõ, Thiên tài vẫn cảm thấy cô độctịch mịch, mà bây giờ, bọn họ đều là người một nhà, mọi người tương thân tương ái.
Hào khí an bình quay xung quanh mọi người, tất cả mọi người nhịn không được cười tươi, bọn họ là người một nhà, vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Thiên Tài nhẹ gật đầu, cười với mọi người, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của mọi người, vừa cười vừa nói: “Ta đã không có việc gì nữa đâu, Tà Băng, ta vừa rồi nghĩ tới một phương pháp, nhưng trước hết để cho ta thấy được Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương mới có thể xác định.”
Tà Băng nghe Thiên Tài nói có biện pháp, hai con ngươi liền sáng rỡ, , nhẹ gật đầu, nói với mọi người một chút liền kéo Thiên Tài ra khỏi ngọc giới, sau khi tìm được Hỏa Hoàng, ba người liền cùng nhau tiến vào căn phòng tối, nơi Vương Hỏa Phượng Hoàng đang bị đóng băng.
Thiên Tài nhìn Vương Hỏa Phượng Hoàng đang nằm trên giường hàn băng, cau mày, đi đến trước, đưa tay đặt lên trán của Vương Hỏa Phượng Hoàng, động tác này khiến cho đáy mắt Hỏa Hoàng hiện lên một tia nguy hiểm, bởi vì nhược điểm của tộc Hỏa Phượng Hoàng ở ngay trên trán, một kích trí mạng.
Thiên Tài đảo mắt nhìn về phía Hỏa Hoàng cùng Tà Băng, không để ý đến ánh mắt nguy hiểm của Hỏa Hoàng, nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Tà Băng, khóe môi Thiên Tài gợi lên nụ cười xinh đẹp, sau đó hồn lực màu xanh xuất hiện trong tay Thiên Tài, đánh về phía trán của Vương Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Hoàng thấy một màn như vậy, đã muốn phóng hồn lực ra, tại thời điểm muốn tiến lên liền bị Tà Băng ngăn lại, Tà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hỏa Hoàng: “Hắn sẽ không làm gì phụ vương của ngươi.”
“Làm sao ngươi biết?” Hỏa Hoàng phản xạ có điều kiện hỏi.
“Bởi vì hắn là người thân của ta.” Trong ánh mắt Tà Băng cả trong giọng nói đều tràn đầy tín nhiệm đối với Thiên Tài, không có bất kỳ lý do, nàng tin tưởng Thiên Tài, Thiên Tài là người thân của nàng.
Thiên Tài run rẩy, đúng vậy, hắn là người thân của Tà Băng, Tà Băng bọn họ cũng là người thân của hắn, huynh đệ, bằng hữu.
Năng lượng của Thiên Tài sau khi đi một vòng trong cơ thể Vương Hỏa Phượng Hoàng, liền thu hồi Hồn Lực, đứng lên đi đến bên cạnh Tà Băng, hỏiHỏa Hoàng: “Phụ vương của ngươi đã tu luyện hơn 5000 năm đúng không?”
Hỏa Hoàng cảm nhận được khí tức của phụ vương vẫn tốt, phần địch ý đối với Thiên tài đã giảm bớt, nhẹ gật đầu, phụ vương của nàng đã tu luyện 5600 năm rồi.
“Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc Phượng Hoàng Vương máu huyết, ngươi biết không?” Thiên Tài vừa dứt lời, Hỏa Hoàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thiên Tài, trong Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chỉ có Phượng Hoàng Vương mới biết được bí mật này, hắn làm sao biết được?
“Ngươi là người nào?” Làm sao biết được bí mật của tộc ta? Câu thứ hai, Hỏa Hoàng không nói ra.
“Ta là ai thì có quan trọng gì? Ngươi nói thẳng đi, có muốn cứu đệ đệ của mình hay không?” Thiên Tài đại khái đã hiểu được trung tâm vấn đề,hơn nữa sẽ không ai hiểu sự thống khổ của việc hiến tế hơn hắn.
“Muốn, dĩ nhiên muốn!” Hỏa Hoàng không chút do dự mở miệng nói ra, nàng như thế nào không muốn, đó là đệ đệ duy nhất của nàng, phụ vương hôn mê bất tỉnh, mẫu hậu đã mất đi, nàng chỉ còn lại đệ đệ thôi.
“Tà Băng, phương thức duy nhất để thức tỉnh Vương Hỏa Phượng Hoàngchính là sùng năng lượng và máu tươi của Hỏa Dực.” Đôi mắt màu xanh của Thiên Tài chớp chớp nói ra những lời này, nhìn thấy Tà Băng lại nhíu chặt chân mày cùng với ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Hỏa Hoàng, Thiên Tài lại nói tiếp: “Nhưng máu huyết của Phượng Hoàng Vương có thể phục sinh Hỏa Dực.”
Ba người lâm vào trạng thái trầm mặc, sau nửa ngày, Tà Băng hỏi: “Nói cách khác, Hỏa Dực phải dùng mạng của hắn? Về sau lại phục sinh?”
Thiên Tài gật đầu, cũng không nói gì thêm, tất cả mọi chuyện, Tà Băng cũng có thể đoán được.
“Phượng Hoàng Vương mất đi máu huyết, tương đương đã mất đi 5000 năm tu vi.” Hỏa Hoàng bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, che miệng nước mắt xoạch xoạch rơi xuống đất.
Tại cái thế giới cường giả vi tôn, thực lực chính là tất cả, đệ đệ của hắn nguyện ý dùng hết thảy để thức tỉnh phụ vương, thế nhưng phụ vương nguyện ý dùng 5000 năm tu vi cứu đệ đệ sao? Nàng không dám xác định, phụ vương nàng lãnh huyết, nàng ngây người ở bên cạnh phụ vương năm mươi năm, trong năm mươi năm này nàng chưa bao giờ hưởng thụ sự yêu thương của phụ vương, chưa từng có.
Hỏa Hoàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, mẫu hậu, ta nên làm cái gì bây giờ… Nên làm cái gì bây giờ…
Trong đầu Tà Băng lại xuất hiện thân ảnh màu đỏ hồng cô tịch, Hỏa Dực, ta nói rồi, mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ! Quân Tà Băng ta nhất định sẽ không để ngươi chết!
“Hỏa Dực, Quân Tà Băng ta nhất định sẽ không để cho hắn có việc gì.” Tà Băng gằn giọng nói từng câu từng chữ, đi đến bên cạnh Vương Hỏa Phượng Hoàng.
“Nếu ngươi vô tình vô nghĩa, Quân Tà Băng Ta đây, chắc chắn đem hết toàn lực, hủy diệt ngươi!” Tà Băng lạnh lùng nói với Vương Hỏa Phượng Hoàng đang nằm trên giường hàn băng.
“Thiên Tài, chúng ta đi về.” Tà Băng gật đầu với Hỏa Hoàng, sau đó cùng Thiên Tài biến mất trong phòng tối, trực tiếp trở về ngọc giới.
Ngay tại thời điểm Thiên Tài nói ra biện pháp, trong đầu Tà Băng đã xuất hiện một biện pháp mạo hiểm. Muốn bảo trụ tánh mạng của Hỏa Dực đồng thời tỉnh lại Vương Hỏa Phượng Hoàng, Tà Băng không thể không chuẩn bị một ít vật liệu cần thiết, ý nghĩ của nàng cũng phải thành công!
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu không tuyệt đối sẽ làm cho Hỏa Dực cùng Hỏa Phượng Hoàng Vương, hai người đồng thời biến mất ở cái thế giới này.
Tà Băng đang đánh bạc, canh bạc này, nàng chỉ có thể thắng, không thể thua!
Tà Băng nhìn thấu suy nghĩ của Hỏa Dực, cố nén lòng không nghĩ đến việc hung hăng đánh hắn một trận, trừng mắt nhìn Hỏa Dực, quay người biến mất trước mặt hắn, một câu, vẫn chưa tan biến bên tai Hỏa Dực.
“Hỏa Dực, sống vì chính mình đi.” Giống như thở dài, âm thanh lại như bất đắc dĩ.
Bên cạnh cây đại thụ, chỉ còn lại một thân ảnh màu hồng, tay siết chặt thể hiện nội tâm của chủ nhân đang giãy dụa.
Sống vì chính mình sao?
Lúc này Tà Băng đã về tới bên trong ngọc giới, lôi toàn bộ sách có liên quan đến việc hôn mê, bắt đầu quét mắt đọc nhanh như gió, nếu Tà Băng có thể kiểm tra ra thân thể của Vương Hỏa Phượng Hoàng có vấn đề ở đâu, như vậy Tà Băng tuyệt đối sẽ tìm được phương pháp vẹn toàn đôi bên, nhưng hiện tại, Tà Băng thật sự không xác định.
Nhưng Tà Băng sẽ không khoanh tay đứng nhìn một sinh mạng vẫn lạc trước mặt mình, cái chức đao phủ này, Tà Băng sẽ không làm!
Khí tức của Tà Băng vừa xuất hiện trong ngọc giới, Hoa Thần Dật, Đông Phương Mộc Vũ, Tuyết Ảnh, Tiểu Tử, Yêu Hoa, Tuyết Táp, Thiên Tài, Bối Bối, đại tinh tính đều lập tức chạy tới bên người Tà Băng,nhìn thấy bộ dạng chăm chú của Tà Băng, không có người nào quấy rầy nàng,chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng.
Tà Băng cảm nhận được khí tức của bọn hắn, ngẩng đầu cười một cái cho mọi người an tâm, sau đó tiếp tục tìm kiếmmanh mối, chỉ cần có thể tìm được một chút manh mối, Tà Băng có thểnắm chắc 50% không cần phải sử dụng tánh mạng của Hỏa Dực để cứu sống Vương Hỏa Phượng Hoàng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tốc độ tìm kiếm của Tà Băng càng nhanh, mày nhíu lại càng ngày càng gấp, mọi người thấy vậy không khỏi nhíu mày, Tà Băng đang tìm tìm cái gì? Mọi người nghi hoặc, nhưng không có mở miệng quấy rầy Tà Băng.
Quyển sách cuối cùng, Tà Băng lật trang cuối cùng trên tay, không cam lòng khép lại sách, thở dài một hơi.
Tìm không thấy, căn bản tìm không thấy.
Không có mộtđiểm manh mối.
“Băng nhi, có vấn đề gì, nói ra chúng ta cùng giải quyết.” Tuyết Ảnh nhìn Tà Băng, mở miệng nói ra, nhiều người nhiều sức.
“Đúng vậy nha, Băng Băng, nói không chừng Bối Bối có thể giúp cho ngươi nha.” Bối Bối chớp đôi mắt to tròn màu xanh lá, nàng thật sự rất hi vọng có thể giúp được Băng Băng, nhìn thấy bộ dạng nhăn mặt nhíu mày của Băng Băng, trong tâm Bối Bối rất khổ sở.
Tiểu Tử ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, hừ hừ một tiếng: “Tỷ tỷ, có phải bọn Hỏa Phượng Hoàng làm khó dễ ngươi?”
Những người khác mặc dù không nói gì, nhưng thần sắc trong mắt đều giống như Tuyết Ảnh, không ai muốn nhìn thấy Tà Băng có bộ dáng như vậy, có vấn đề gì, để cho bọn hắn cùng nhau gánh chịu.
Hoa Thần Dật, Đông Phương Mộc Vũ, hai người sau một thời gian ở cùng bọn Tuyết Ảnh, cũng đã thật lòng chấp nhận nhau, không quản trước đó bọn hắn có thân phận khỉ gió gì, hiện tại bọn hắn chỉ vì một người, vì Tà Băng, vì thủ hộ Tà Băng, đồng dạng tín niệm, mọi người cùng chung sức.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng bị hôn mê, mà muốn thức tỉnh hắn, nhất định phải dùng tánh mạng của Hỏa Dực.” Lời nói đơn giản, nói ra sự thật tàn nhẫn nhất. Hỏa Dực từ khi sinh ra đến lớn lên, còn sống là chờ đợi cái chết, chứng kiến sự tàn nhẩn của tộc Hỏa Phượng Hoàng, Tà Băng phẫn nộ!
“Ta phải tìm được biện pháp vẹn toàn đôi bên, Vương Hỏa Phượng Hoàng tỉnh lại, Hỏa Dực cũng không thể chết được.” Mỗi lần Tà Băng nhìn mọi người bên cạnh mình, trong nội tâm luôn có một dòng nước ấm chảy qua.
Mọi người lâm vào giây phút trầm mặc, trong đầu đều suy nghĩ xem có trường hợp tương tự nào hay không.
“Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương bị bệnh gì?” sau khi trầm mặc nữa ngày, Thiên Tài ngẩng đầu, lông mày hơi nhíu lại, hỏi Tà Băng.
“Không có bất kỳ dấu hiệu của bệnh, sinh mệnh lực bình thường, Hồn Lực bình thường, hết thảy đều rất bình thường, nhưng lại bất tỉnh hôn mê.” Mỗi lần nghĩ tới đây, Tà Băng cũng có chút xoắn xuýt rồi, Hồn Lực của nàng kiểm tra cơ thể Vương Hỏa Phượng Hoàng Vương mấy lần, cũng không có tìm được một điểm không đúng.
Thiên Tài nghe xong lời của Tà Băng, mày nhíu lại chặc hơn, đáy mắt càng toát ra nồng đậm thương tâm.
Tại thời điểm mọi người muốn tiến lên an ủi Thiên Tài, Thiên Tài đã kìm nén lại tâm tình của mình, lộ ra một nụ cười đắng chát, mở miệng nói: “Muốn tỉnh lại Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương, có lẽ thật sự chỉ còn cách dùng tánh mạng của Hỏa Dực.”
Bởi vì, mạng của hắn, là do đệ đệ hắn dùng máu tươi cùng lực lượng đổi lấy…
Lúc hắn hôn mê, nhưng có thể cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, tinh tường nhận rõ cái gia tộc ích kỷ lãnh huyết, tinh tường cảm nhận được đệ đệ đang tự trách, tinh tường dùng thần thức nhìn đệ đệ vì chính mình tế hiến, nhưng hắn cái gì cũng không làm được, không thể phản kháng, có trời mới biết, lúc ấy hắn tình nguyện bản thân mình chết đi, cũng không muốn dùng tánh mạng của đệ đệ để đổi.
“Thiên Tài, chúng ta đều là người nhà của ngươi.” Tà Băng đi đến trước, đem Thiên tài đang yếu ớt run rẩy ôm vào lòng, tính cách của Thiên Tài cùng Tuyết Táp rất giống nhau, hai người ngoài miệng đều không lưu tình, thường xuyên đấu võ mồm, nhưng khi Thiên Tài nhìn Tiểu Tử, đáy mắt đều sủng nịch cùng thương tâm, mọi người đều thu vào trong mắt.
Tà Băng không biết trên người Thiên Tài xảy ra chuyện gì, nhưng Tà Băng biết rõ, Thiên tài vẫn cảm thấy cô độctịch mịch, mà bây giờ, bọn họ đều là người một nhà, mọi người tương thân tương ái.
Hào khí an bình quay xung quanh mọi người, tất cả mọi người nhịn không được cười tươi, bọn họ là người một nhà, vĩnh viễn bên cạnh nhau.
Thiên Tài nhẹ gật đầu, cười với mọi người, nhìn thấy sự quan tâm lo lắng của mọi người, vừa cười vừa nói: “Ta đã không có việc gì nữa đâu, Tà Băng, ta vừa rồi nghĩ tới một phương pháp, nhưng trước hết để cho ta thấy được Vương của Hỏa Phượng Hoàng Vương mới có thể xác định.”
Tà Băng nghe Thiên Tài nói có biện pháp, hai con ngươi liền sáng rỡ, , nhẹ gật đầu, nói với mọi người một chút liền kéo Thiên Tài ra khỏi ngọc giới, sau khi tìm được Hỏa Hoàng, ba người liền cùng nhau tiến vào căn phòng tối, nơi Vương Hỏa Phượng Hoàng đang bị đóng băng.
Thiên Tài nhìn Vương Hỏa Phượng Hoàng đang nằm trên giường hàn băng, cau mày, đi đến trước, đưa tay đặt lên trán của Vương Hỏa Phượng Hoàng, động tác này khiến cho đáy mắt Hỏa Hoàng hiện lên một tia nguy hiểm, bởi vì nhược điểm của tộc Hỏa Phượng Hoàng ở ngay trên trán, một kích trí mạng.
Thiên Tài đảo mắt nhìn về phía Hỏa Hoàng cùng Tà Băng, không để ý đến ánh mắt nguy hiểm của Hỏa Hoàng, nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Tà Băng, khóe môi Thiên Tài gợi lên nụ cười xinh đẹp, sau đó hồn lực màu xanh xuất hiện trong tay Thiên Tài, đánh về phía trán của Vương Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Hoàng thấy một màn như vậy, đã muốn phóng hồn lực ra, tại thời điểm muốn tiến lên liền bị Tà Băng ngăn lại, Tà Băng nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hỏa Hoàng: “Hắn sẽ không làm gì phụ vương của ngươi.”
“Làm sao ngươi biết?” Hỏa Hoàng phản xạ có điều kiện hỏi.
“Bởi vì hắn là người thân của ta.” Trong ánh mắt Tà Băng cả trong giọng nói đều tràn đầy tín nhiệm đối với Thiên Tài, không có bất kỳ lý do, nàng tin tưởng Thiên Tài, Thiên Tài là người thân của nàng.
Thiên Tài run rẩy, đúng vậy, hắn là người thân của Tà Băng, Tà Băng bọn họ cũng là người thân của hắn, huynh đệ, bằng hữu.
Năng lượng của Thiên Tài sau khi đi một vòng trong cơ thể Vương Hỏa Phượng Hoàng, liền thu hồi Hồn Lực, đứng lên đi đến bên cạnh Tà Băng, hỏiHỏa Hoàng: “Phụ vương của ngươi đã tu luyện hơn 5000 năm đúng không?”
Hỏa Hoàng cảm nhận được khí tức của phụ vương vẫn tốt, phần địch ý đối với Thiên tài đã giảm bớt, nhẹ gật đầu, phụ vương của nàng đã tu luyện 5600 năm rồi.
“Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc Phượng Hoàng Vương máu huyết, ngươi biết không?” Thiên Tài vừa dứt lời, Hỏa Hoàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thiên Tài, trong Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc chỉ có Phượng Hoàng Vương mới biết được bí mật này, hắn làm sao biết được?
“Ngươi là người nào?” Làm sao biết được bí mật của tộc ta? Câu thứ hai, Hỏa Hoàng không nói ra.
“Ta là ai thì có quan trọng gì? Ngươi nói thẳng đi, có muốn cứu đệ đệ của mình hay không?” Thiên Tài đại khái đã hiểu được trung tâm vấn đề,hơn nữa sẽ không ai hiểu sự thống khổ của việc hiến tế hơn hắn.
“Muốn, dĩ nhiên muốn!” Hỏa Hoàng không chút do dự mở miệng nói ra, nàng như thế nào không muốn, đó là đệ đệ duy nhất của nàng, phụ vương hôn mê bất tỉnh, mẫu hậu đã mất đi, nàng chỉ còn lại đệ đệ thôi.
“Tà Băng, phương thức duy nhất để thức tỉnh Vương Hỏa Phượng Hoàngchính là sùng năng lượng và máu tươi của Hỏa Dực.” Đôi mắt màu xanh của Thiên Tài chớp chớp nói ra những lời này, nhìn thấy Tà Băng lại nhíu chặt chân mày cùng với ánh mắt ngày càng nguy hiểm của Hỏa Hoàng, Thiên Tài lại nói tiếp: “Nhưng máu huyết của Phượng Hoàng Vương có thể phục sinh Hỏa Dực.”
Ba người lâm vào trạng thái trầm mặc, sau nửa ngày, Tà Băng hỏi: “Nói cách khác, Hỏa Dực phải dùng mạng của hắn? Về sau lại phục sinh?”
Thiên Tài gật đầu, cũng không nói gì thêm, tất cả mọi chuyện, Tà Băng cũng có thể đoán được.
“Phượng Hoàng Vương mất đi máu huyết, tương đương đã mất đi 5000 năm tu vi.” Hỏa Hoàng bước chân lảo đảo lui về sau hai bước, che miệng nước mắt xoạch xoạch rơi xuống đất.
Tại cái thế giới cường giả vi tôn, thực lực chính là tất cả, đệ đệ của hắn nguyện ý dùng hết thảy để thức tỉnh phụ vương, thế nhưng phụ vương nguyện ý dùng 5000 năm tu vi cứu đệ đệ sao? Nàng không dám xác định, phụ vương nàng lãnh huyết, nàng ngây người ở bên cạnh phụ vương năm mươi năm, trong năm mươi năm này nàng chưa bao giờ hưởng thụ sự yêu thương của phụ vương, chưa từng có.
Hỏa Hoàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh, mẫu hậu, ta nên làm cái gì bây giờ… Nên làm cái gì bây giờ…
Trong đầu Tà Băng lại xuất hiện thân ảnh màu đỏ hồng cô tịch, Hỏa Dực, ta nói rồi, mạng của ngươi, ta quyết bảo vệ! Quân Tà Băng ta nhất định sẽ không để ngươi chết!
“Hỏa Dực, Quân Tà Băng ta nhất định sẽ không để cho hắn có việc gì.” Tà Băng gằn giọng nói từng câu từng chữ, đi đến bên cạnh Vương Hỏa Phượng Hoàng.
“Nếu ngươi vô tình vô nghĩa, Quân Tà Băng Ta đây, chắc chắn đem hết toàn lực, hủy diệt ngươi!” Tà Băng lạnh lùng nói với Vương Hỏa Phượng Hoàng đang nằm trên giường hàn băng.
“Thiên Tài, chúng ta đi về.” Tà Băng gật đầu với Hỏa Hoàng, sau đó cùng Thiên Tài biến mất trong phòng tối, trực tiếp trở về ngọc giới.
Ngay tại thời điểm Thiên Tài nói ra biện pháp, trong đầu Tà Băng đã xuất hiện một biện pháp mạo hiểm. Muốn bảo trụ tánh mạng của Hỏa Dực đồng thời tỉnh lại Vương Hỏa Phượng Hoàng, Tà Băng không thể không chuẩn bị một ít vật liệu cần thiết, ý nghĩ của nàng cũng phải thành công!
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu không tuyệt đối sẽ làm cho Hỏa Dực cùng Hỏa Phượng Hoàng Vương, hai người đồng thời biến mất ở cái thế giới này.
Tà Băng đang đánh bạc, canh bạc này, nàng chỉ có thể thắng, không thể thua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.