Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 91: Ta không giết các ngươi!

Mặc Tà Trần

16/01/2014

Vương Lang và Thiên Lang nghe được lời Tà Băng vừa nói,tim không khỏi đập nhanh, người thiếu nữ trước mặt dường như chính là cuồng vọng như vậy, bẩm sinh là cuồng ngạo như vậy! lời nàng nói,bất chấp tất cả những nghi hoặc của người khác!

“Hoa râm, cho ngươi một cơ hội,sử dụng hồn kỹ mạnh nhất của ngươi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội được xuất thủ!” Tà Băng trực tiếp phi thân lên trời, lạnh lùng nói với Thiên Lang hoàng uy vũ cao lớn Hoa Râm.

Hoa râm nghe được lời Tà Băng vừa nói, lập tức phản ứng đem sự sợ hãi trong lòng đè xuống,ở địa bàn của Thiên Lang tộc,bọn hắn không cần phải sợ hãi một nhân loại! Nghĩ tới đây, nhìn lại vô số Thiên Lang tiểu đệ bên cạnh,một lần nữa trong mắt hoa râm toát lên vẻ tự tin,cho dù nhân loại này có mạnh như thế nào, chúng ta cũng có thể đè chết người!( lấy thịt đè người đây mừ….vô sỉ…)

“Nhân loại, ngươi thật sự muốn cứu Vương Lang?” Con ngươi màu xanh nâu thâm thúy nhìn Tà Băng, thân thể căng cứng,giống như chỉ cần Tà Băng trả lời một câu khẳng định, nó sẽ lập tức xông lên xé nát Tà Băng.

“lỗ tai Thiên Lang hoàng ngươi bị đặc hay sao? Ta lập lại lần nữa,ta không chỉ muốn nó,ta còn muốn tộc nhân Vương Lang tộc!” khóe miệng Tà Băng câu dẫn ra, chỉ vào Vương Lang đang rơi vào trạng thái mơ hồ trên mặt đất,từ trên cao nhìn xuống mở miệng nói ra.

Tà Băng nói như vậy làm tất cả Thiên Lang đang có mặt bị dọa sợ,chưa từng thấy người nào ở địa bàn của bọn chúng mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, chỉ rõ muốn tội nhân của Thiên Lang tộc bọn hắn, hôm nay còn vì Vương lang tộc không tiếc khai chiến cùng Thiên Lang tộc bọn hắn. Lá gan của nhân loại này có phải hay không quá lớn?

Vương Lang trên mặt đất đã ngây người,nàng vì Vương Lang tộc, một mình đối đầu với bầy Thiên Lang cường đại, đây là vì cái gì? Cho dù nàng thật sự có mục đích với tộc nhân của mình, nếu là những người khác thì sẽ làm như vậy sao? Con người Tà Băng là như vậy,rất đáng giá để Vương Lang tộc bọn chúng đi theo!

“Ha ha, đây quả thực là chuyện buốn cười nhất mà ta đã nghe, nhân loại, ngươi chưa nhìn rõ tình huống hiện tại phải không?” Hoa râm nhìn Tà Băng rồi cười lớn, muốn cướp người của Thiên Lang tộc? Quả thực là đang nói đùa!

“Tình huống? Ha ha! Là thế này phải không?” Tà Băng hừ một tiếng, áo trắng bay phấp phới trong gió,trên khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười trào phúng, Hồn Lực cường đại lập tức phóng ra, năm cái Hồn Hoàn màu xanh sáng chói xuất hiện, không khí chung quanh lập tức bị ngưng kết.

Áp lực, ngay cả Thiên Lang hoàng hoa râm cũng có chút không chịu nổi áp lực cực lớn của Tà Băng, lại càng không cần phải nói đến những Thiên Lang cấp bậc Thánh thú, chỉ có Vương Lang là không cảm thụ được áp lực, Tà Băng trực tiếp đem Vương Lang ngăn cách, nàng muốn cho Vương Lang biết nàng rốt cục có thực lực hay không để đi cứu tộc nhận của nó!

ở một chỗ tối, một vị tóc bạc mắt xanh lục mỹ nam tử cảm nhận được Tà Băng áp lực, tay vung lên, chung quanh của hắn đã khôi phục bình thường, màu xanh lá đôi mắt âm lãnh nhìn Tà Băng, khóe miệng lộ ra một nụ cười khát máu, đầu lưỡi khẽ liếm môi mỏng, thiếu nữ trước mắt, vì cái gì có thể khiến cho hắn cảm thấy khát máu?

“Hiện tại các ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?” Tà Băng nhìn hoa râm đang đứng cũng khó khăn, lạnh lùng mở miệng hỏi.

“Thiên Lang tộc không có sợ cái chết!” Hoa râm giọng nói rất gian nan, nhưng là trong giọng nói nhưng lại tràn đầy kiên định, Thiên Lang nhất tộc không có một cái nào sợ chết , Thiên Lang tộc uy nghiêm vĩnh viễn đều là đệ nhất!

“Đã như vầy, đừng trách ta không khách khí!” Tà Băng hừ một tiếng, trực tiếp phi thân sử xuất hồn kỹ của mình!

“Quy Nguyên Phần Thiên Quyết, Phần Thiên màn hào quang!” Phần Thiên màn hào quang so với khốn vật tráo lúc trước Tà Băng sử dụng còn mạnh hơn nhiều, Tà Băng không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không giết bất kỳ đầu hồn thú nào ở Hồn thú chi lĩnh, Tà Băng tới đây là tìm kiếm Tháp Toa, vì muốn tiểu Tử tìm được người nhà , Tà Băng không muốn vì việc này lại làm cho Tháp Toa khó xử.



Phần Thiên màn hào quang một khi đã sử dụng,tất cả hồn thú ở đây kể cả vị mỹ nam tử tíc bạc mắt xanh kia cũng bị bao vây lấy, sau đó Tà Băng lại trực tiếp đứng lên, đưa cho Vương Lang bên cạnh một khỏa đan dược, sau khi cho nó ăn vào, Tà Băng mới nhìn đến vô số Thiên Lang rồi nói ra: “Vương Lang, ta mang đi, hôm nay ta không giết các ngươi, hi vọng các ngươi có tự mình hiểu lấy, không nên đến trêu chọc ta!”

Tà Băng lạnh nhạt nhìn thoáng qua địa phương mỹ nam tử tóc bạc mắt xanh lục nam tử đang ẩn mình, nhìn lại thấy Vương Lang đã đứng lên, cười cười nói ra: “Quyết định muốn đi theo ta đi?”

Vương Lang nghe được lời Tà Băng nói, cúi đầu xuống cười khổ một cái, như bây giờ, nàng còn có lựa chọn khác sao? Sau đó giương mắt, nhẹ gật đầu,giọng nữ tử thanh thúy vang lên: “Bích thanh lúc này đa tạ ân cứu mạng của ngài, nếu ngài cứu ra gia phụ cùng tộc nhân, Vương Sói nhất tộc nguyện quy phục!”

Bích thanh, Vương Lang nhất tộc công chúa, vì cứu phụ, vì cứu tộc nhân không tiếc chuẩn bị tự bạo muốn cùng Thiên lang nhất tộc đồng vu quy tận, hôm nay gặp được Tà Băng, không thể không nói vận khí của nàng tốt, chứng kiến Tà Băng cường đại, tuy áp lực không có cưỡng chế trên người nàng, nhưng cái cảm giác sợ hãi tận đáy lòng khiến cho nàng hiểu thực lực của nữ tử trước mắt không chỉ bao nhiêu đó. Nếu là thiếu nữ này cứu được tộc nhân của nàng, như vậy giá trị của Tà Băng, tuyệt đối đáng được Vương Lang nhất tộc bọn hắn quy phục! Bích thanh rất thông minh, hiện tại nàng chỉ có thể hi vọng ký thác trên người Tà Băng, cứu được, là Vương lang tộc bọn hắn may mắn, cứu không được,nàng chỉ có một ước nguyện đến hoàng tuyền củng tộc nhân của mình, Thiên Lang tộc sẽ không để cho Vương lang tộc bọn hắn sinh tồn. Đương nhiên, đối với ân cứu mạng của Tà Băng, bích thanh cũng đã nghĩ đến vật hồi báo.

Chỉ một cái cúi đầu, bích thanh đã đem hết thảy đều tính toán hết, không thể không nói, nàng xác thực là một Vương lang tộc công chúa thông minh!

Tà Băng cười cười, Vương lang tộc quả nhiên là một chủng tộc Hồn Thú thông minh!

“Chúng ta đi!” Tà Băng phất tay một cái, mang theo Vương Lang đi ra Phần Thiên màn hào quang, sau đó một người một sói lách mình trực tiếp đi ra cái mảnh rừng này, tìm một chỗ yên tĩnh,sau khi Tà Băng tìm cây đại thụ ngồi lên, xem Vương Lang trên mặt đất, Tà Băng lấy ra hai khỏa đan dược từ ngọc giới, mở miệng nói ra: “Đem hai khỏa đan dược này ăn vào.”

Vương Lang không có một tia do dự, sau khi tiếp nhận đan dược trên tay Tà Băng liền phục dụng.

“Ngươi sẽ không sợ ta đưa cho ngươi là đan dược khống chế ngươi?” Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra, trong ánh mắt rõ ràng có chút trêu tức.

“Ta không biết ngươi như thế nào,nhưng quan trọng nhất là, loại chuyện này, ta biết ngươi sẽ không làm.” Thanh âm Vương Lang thanh thúy dễ nghe vang lên, tuy nàng chỉ vừa nhận thức Tà Băng, nhưng nàng có thể hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt cho dù có ra tay tàn nhẫn giết nàng, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ ấy với nàng. Đây là trực giác, nhất là trực giác của Vương Lang tộc rất chuẩn, cho nên, người thiếu nữ trước mặt, nàng tin tưởng!

“Ah?” Tà Băng nhíu mày, Vương Sói không kiêu ngạo không siểm nịnh ngữ khí lại để cho Tà Băng đối với nàng ấn tượng rất tốt , xem lên trước mặt Vương Sói, bỗng nhiên một cái niệm tưởng theo Tà Băng trong đầu thổi qua, Hồn Thú hóa thành nhân hình đều là cực kỳ xinh đẹp , trước mắt Vương Sói tính cách, nếu là hóa thành nhân hình, cùng đại ca của mình tính cách tựa hồ rất xứng đôi ah.

Vương Lang bích thanh tâm tư kín đáo, thông minh lanh lợi, đại ca sảng khoái vô cùng, thẳng tính, hai người nếu là… ánh mắt Tà Băng nhìn bích thanh,khiến cho bộ lông vàng của Vương Lang bích thanh dựng lên thẳng tắp, thiếu nữ trước mắt đang có chủ ý gì? Vì cái gì nàng có cảm giác lên phải thuyền giặc?

Áo Tạp Tư đại lục trường hợp nhân loại cùng Hồn Thú kết hợp có rất nhiều, Hồn Thú chỉ muốn tiến giai thành Siêu Thần Thú, như vậy có thể chủng tộc thông hôn rồi, tại Áo Tạp Tư đại lục chuyện này cũng không có cái gì đặc biệt , Tà Băng nhìn bích thanh, đợi nàng ra Hồn Thú chi lĩnh, nhất định đem bích thanh giao cho đại ca, ha ha…(*Băng tỷ cũng có một vị phu quân là siêu hồn thú thôi……)

Bộ dạng Tà Băng tươi cười rất tà ác,tuyệt đối tà ác. Ít nhất trong mắt bích thanh thì là tuyệt đối không có hảo ý, bích thanh không thể không lần thứ nhất hoài nghi trực giác của mình có phải sai rồi hay không?



“Khục khục…” Chú ý tới bộ lông vàng của bích thanh ở đối diện đã dựng đứng thẳng tắp, Tà Băng ho nhẹ một tiếng che dấu chính mình vừa mới thất thần, thế nhưng mà sau một khắc lại nhịn không được cười , trước mắt Vương Lang bích thanh cũng quá không chú ý hình tượng à nha, tốt xấu nàng cũng là nữ nhi, bộ lông cứ như vậy dựng thẳng đi lên.

“Bích thanh ah, hình tượng, chú ý hình tượng ah!” Tà Băng cố gắng thu hồi nụ cười, đáy mắt lại tràn đầy vui vẻ, đối với bích thanh nói ra.

“Ngươi, ngươi, hừ! Hình tượng, ở đâu còn có hình tượng ah…” Bích thanh giống như một nữ hài tử đáng yêu, ngữ khí không được tự nhiên hừ hừ một tiếng, nhìn bộ lông dính đầy vết máu của mình, bất đắc dĩ nói.

Tà Băng chứng kiến bộ dáng khả ái của bích thanh, không khỏi cười cười, sau khi dùng thần niệm kiểm tra chung quanh, đối với bích thanh nói ra: “Bích thanh, ngươi gọi ta Tà Băng là tốt rồi, bên cạnh có một cái hồ nước, muốn đi tắm rửa hay không?”

Bích thanh vừa mới bắt đầu vẫn còn do dự xưng hô Tà Băng như thế nào, nay Tà Băng đã nói ra, nghe được có hồ nước, con mắt bích thanh lóe sáng sáng gật gật đầu: “Tà Băng, muốn đi muốn đi a, cái thân này bẩn chết rồi a.” Bích thanh nói xong chán ghét nhìn vết máu trên người mình.

“Tốt ,vậy bây giờ chúng ta liền đi qua đi.” Tà Băng nói xong cùng bích thanh một người một sói hướng phía hồ nước mà đi, Tà Băng cũng muốn ngâm mình trong hồ nước.

Tà Băng cùng bích thanh sau khi đến hồ nước, Tà Băng trực tiếp bố trí một cái kết giới chung quanh, ngoại giới không thể nhìn tới hồ nước, cũng đi không thể tiến vào phạm vi kết giới của Tà Băng, bích thanh vừa nhìn thấy hồ nước, hưng phấn trực tiếp nhảy vào, ngụp lặn trong hồ nước một lúc rồi mới trồi lên mặt nước, vừa mở mắt, liền bị cảnh tượng trước mặt làm sợ ngây người.

Chỉ thấy khuôn mặt bích thanh, Tà Băng đã giải khai mái tóc dài để tùy ý tung bay, mái tóc đen nhánh tán loạn trên bờ vai Tà Băng,buông thỏng đến tận hông, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người lung linh, ánh trăng lơ đãng xuống,tràng cảnh trước mặt, coi như là bích thanh, cũng nhịn không được muốn chảy máu mũi.

Tà Băng chứng bộ dáng của bích thanh, có chút buồn cười đem khuôn mặt tuyệt mỹ tiến đến trước mặt bích thanh, nói ra: “Bích thanh, bổn tiểu thư mị lực vẫn là rất lớn nha, ha ha.”

“Đâu chỉ rất lớn, quả thực chính lả kẻ gây tai họa đỉnh cấp.” Bích thanh nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ trêu tức, , liếc mắt nói ra.

Tà Băng nghe được lời bích thanh vừa nói…, ha ha cười cười, lập tức đem quần áo cởi ra, nhảy xuống hồ nước, lại nhìn đã không thấy bóng dáng.

Bích thanh biết rõ Tà Băng đã lặn xuống nước,sau khi đem vết máu trên người rửa đi liền lên bờ,sau khi nhanh chóng đem bộ lông của mình sửa sang lại cho khô mát,liền nằm xuống bên hồ, các nàng lúc nào hành động? Tộc nhân của nàng đợi không được lâu nữa.

Tà Băng đương nhiên biết rõ bích thanh vì cứu tộc nhân mà sốt ruột, nhưng vết thương của bích thanh cùng Hồn Lực phải hoàn toàn khôi phục mới có thể đi, nếu không, bích thanh tới đó, chỉ có chịu chết!

“Xôn xao…” Một tiếng nước tiếng vang lên, bích thanh đương nhiên nhìn một hồi cảnh sắc mỹ nữ đi tắm, bất quá Tà Băng đã lập tức mặc quần áo vào, thấy bích thanh đã hoàn toàn khôi phục, Tà Băng vừa cười vừa nói.

“Xuất phát, chúng ta đi cứu tộc nhân của ngươi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook