Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 60: Thời gian ấm áp

Mặc Tà Trần

16/01/2014

Tà Băng cười ha ha, sau khi đi tiến gian phòng liền tiến vào ngọc giới, trong phòng mân mê luyện khí cả buổi trời, mới đi ra ngoài kêu Tuyết Ảnh. .

“Tuyết Ảnh, ta cho ngươi xem đồ tốt ah!” Tà Băng nhìn Tuyết Ảnh đang trước mắt mình phát ra vẻ cao quý ưu nhã, ngẩng đầu cười đối với hắn nói ra.

“Ah? Băng nhi muốn đưa ta xem vật gì tốt ah?” Tuyết Ảnh nhẹ nhàng chớp chớp cái lông mi, khóe miệng câu dẫn ra.

“Tuyết Ảnh, trước tiên đem cái này mặc vô được không?” Tà Băng cười cười, đưa ra một bộ quần áo hiện đại màu trắng, vốn là vẫn nhìn những người này thường xuyên đeo trường bào, trang phục thật sự là quá rườm rà rồi, phải thay đổi chút ah.

“Ah?” Tuyết Ảnh mắt nhìn trên tay của Tà Băng đang cằm quần áo màu trắng, nhẹ gật đầu. Xem cũng không tệ lắm.

Tuyết Ảnh tiếp nhận quần áo, thân ảnh liền biến đâu mất không thấy, Tà Băng lại nhìn bộ quần áo thoải mái vì chính mình mà luyện chế, cũng lách mình biến đâu mất.

Chỉ chốc lát, hai người ăn mặc quần áo màu trắng tuyệt mỹ thoải mái đi ra, Tà Băng vừa chứng kiến Tuyết Ảnh, thoáng cái cũng có chút ngây dại, người này sao có thể hoàn mỹ đến loại tình trạng này? Một thân trang phục màu trắng bình thường, tóc trắng có chút phiêu dật, hơn nữa cái khuôn mặt mê người kia vô cùng tuyệt mỹ cùng với con mắt màu lam ôn nhu như biển, nếu đặt Tuyết Ảnh ở hiện đại, Tà Băng thật không dám tưởng tượng!

“Tuyết Ảnh ah, ngươi nói xem tại sao lớn lên ngươi trông rất là yêu nghiệt ah?” Tà Băng nhìn trước mắt khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết, quả thực muốn thò tay véo hai cái.

“Băng nhi chớ không phải là ngươi ghen ghét với khuôn mặt của ta?” Tuyết Ảnh cúi người nhìn Tà Băng, khóe miệng câu dẫn ra, có chút xấu xa mà cười cười.

“Đúng vậy a, cho ngươi thêm đồ tốt đây nèk!” Tà Băng cười cười hì hì, thò tay xuất ra một cái kính râm màu đen cho Tuyết Ảnh đeo lên!

Lui ra phía sau một bước, Tà Băng bất đắc dĩ lại ngây dại, kính râm màu đen che ở đôi mắt màu lam ôn nhu của Tuyết Ảnh, quả thực là quá quá…mỹ rồi! Tà Băng hận ah, làm sao lại không có cái Cameras ở đây, trai đẹp đến như vậy lại không thể lưu lại kỷ niệm quả thực là thật đáng tiếc ah…

“Băng nhi, đây là cái gì ah? Sau khi đeo lên ánh mắt nhìn rõ ràng rất nhiều ah…” Tuyết Ảnh lấy kính râm xuống nhìn trái rồi lại nhìn phải, quay đầu lại đối với Tà Băng hỏi.

“Đây là kính râm, hôm nay có một học viện sử dụng một cái hồn kĩ, là để cho người ta trong thời gian ngắn không nhìn được thứ đồ vật gì, giờ đã có thứ này không cần sợ cái hồn kỹ kia nữa rồi!” Tà Băng một lần nữa vì chính mình lấy ra một cái kính râm đeo lên, món đồ vật xa cách đã mười lăm năm ah…

Sau đó Tà Băng vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện một tấm gương, nhìn xem chính mình trong gương, Tà Băng xác thực cảm nhận được cảm giác thân thiết, không khỏi lại nổi lên cảm khái, kiếp trước kiếp này…

Tuyết Ảnh nhìn xem trong gương bộ dáng anh tuấn của mình, nói ra: “Băng nhi, bằng không thì về sau ta sẽ mặc cái này xuất hiện nha?”

Y phục này, hắn rất ưa thích!



“Ân, Tuyết Ảnh thích là tốt rồi.” Tà Băng đối với Tuyết Ảnh gật gật đầu, sau khi dẹp đi tấm gương, lại nằm xuống trên đồng cỏ.

Tuyết Ảnh cũng kiếm chỗ ngồi xuống, vừa ngồi xuống, lại để cho Tiểu Tử một bên thức giấc.

“Tỷ tỷ, ô ô…” Vật Nhỏ đứng dậy nhảy tới trên người Tà Băng, liền nói .

Tuyết Ảnh đem Vật Nhỏ từ trong ngực Tà Băng túm ra, ngữ khí bình thản nói: “Tiểu Tử, gần đây lại mập, nên giảm béo nữa à!”

Nghe được lời nói của Tuyết Ảnh…, thì Tiểu Tử thoáng một phát đã cách Tuyết Ảnh xa xa rồi, chạy đến trước mặt Tà Băng, bắt đầu khóc lóc kể lể : “Ô ô… Tỷ tỷ, Ảnh ca ca hắn lại khi dễ ta, huhu!”

Tà Băng khẽ cười một tiếng, sờ sờ đầu Tiểu Tím, điểm một chút ở cái bụng tròn trịa, nói ra: “Tiểu Tử ah, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ đều có khí khái của Long mạch ah.”

“Hừ hừ, Tiểu Tử là Tử Cổ Kim Long rất lợi hại nha, hơn nữa Tiểu Tử rất nhanh sẽ hóa thành nhân hình rồi!” Tiểu Tử ngẩng đầu, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của chính mình, mặt mũi tràn đầy tự hào nói.

“Vâng, Tiểu Tử của chúng ta lợi hại nhất nha.” Tà Băng bị bộ dạng đáng yêu của Tiểu Tử chọc cho cười, đem Tiểu Tử ôm vào trong ngực nói ra.

Tuyết Ảnh bất đắc dĩ nhìn hai người cười cười, lấy ra kính râm của mình lên bên trên cái đầu nhỏ của Tiểu Tử: “Cho ngươi mượn một xí xem xem có suất không.”

“Oa… Tấm gương, tỷ tỷ, ta muốn soi gương.” Tiểu Tử vừa rồi là rất chú ý tới cái lạnh lùng màu đen này không biết là cái đồ vật gì.

Tà Băng vung tay lên, tấm gương liền xuất hiện, Tiểu Tử nhìn xem bộ dáng của mình, nhìn nhìn lại Tà Băng cùng Tuyết Ảnh, nắm lấy quần áo của Tà Băng nói ra: “Tỷ tỷ, người ta cũng muốn có một bộ đồ giống ngươi ah…”

“Như thế nào lại quên ngươi ah!” Tà Băng cười nói xong, lấy ra một bộ quần áo nho nhỏ màu trắng, bọc tại trên người Tiểu Tử.

“Tỷ tỷ, Tiểu Tử rất đẹp trai ah!” Tiểu Tử nhìn chính mình trong gương ăn mặc quần áo màu trắng, trên mắt lại đeo kính râm, vẻ mặt say mê nói, tưởng tượng chính mình nếu hóa thành nhân hình rồi mặc vào thật là suất lắm ah…

“PHỐC…” Tà Băng cùng Tuyết Ảnh nhìn xem bộ dạng của Tiểu Tử, nhịn không được bật cười, hiện tại mới biết được Tiểu Tử nguyên lai còn tự kỷ đến như vậy ah.

Ba người, ah không phải, hai người một Tiểu chút chít, cãi nhau ầm ĩ một chút đã sau giờ ngọ, vẫn chưa thỏa mãn nằm ở trên đồng cỏ, Tiểu Tử sờ sờ bụng của mình, đáng thương đối với Tà Băng nói ra: “Tỷ tỷ, ta đói bụng…”



Tuyết Ảnh xoay người, rất không nể tình vỗ vỗ bụng của Tiểu Tử nói ra: “Tiểu Tử, bụng của ngươi vẫn là như vậy tròn vo đó ah…”

Tà Băng cười cười, nhìn nhìn hồ nước, ánh mắt xoay động, đối với hai người nói ra: “Chúng ta nướng cá ăn?”

“Ân ân, cá nướng, ăn cá nướng…” Vừa nghe đến tỷ tỷ nói cá nướng, nước miếng của Tiểu Tử là ngăn không được chảy xuống, hai năm trước tỷ tỷ nướng qua một lần, hương vị đó chính mình cũng không thể quên ah.

“Tốt, Tiểu Tứ, bắt cá đi!” Tuyết Ảnh xấu xa đối với Tiểu Tử nói ra.

“Được bắt đầu ah.” Tiểu Tử hiện tại chỉ cần có thể ăn cá nướng, lại để cho hắn làm cái gì đều được ah, bắt cá, thì bắt cá ah, có là gì đâu ah.

“Tuyết Ảnh, chúng ta đi giúp đỡ hắn a, thấy hắn bắt cá như vậy, chúng ta cũng muốn chết đói ah.” Tà Băng nhìn xem Tiểu Tử trong hồ không ngừng “Phấn đấu” nhưng một con cá cũng bắt không được, bất đắc dĩ vừa cười vừa nói.

“Ân, dựa vào Tiểu Tử, chúng ta cũng không biết lúc nào có thể ăn cá nướng ah.” Tuyết Ảnh nhẹ cười , cùng Tà Băng đứng lên hướng phía bên hồ đi đến.

“Tỷ tỷ, Ảnh ca ca, những con cá thối tha này như thế nào lại trơn trượt như vậy ah, người” Tiểu Tử theo trong nước chui ra, mắt to ngập nước nhìn Tà Băng cùng Tuyết Ảnh.

Tuyết Ảnh cười cười, tay nhẹ nhàng vung lên, năm cái đầu cá lớn mập mạp đã rơi vào bên cạnh bờ.

Tiểu Tử nhìn Ảnh ca ca, nhìn nhìn lại chính mình, cảm xúc có chút sa sút cúi đầu, hắn cái gì cũng làm không được, tỷ tỷ có thể hay không chán ghét hắn nha? Đang nghĩ ngợi lung tung Tiểu Tử bỗng nhiên đã rơi vào một cái ôm ấp ôn hòa, quen thuộc mùi hương thơm ngát , là tỷ tỷ đây mà.

“Tiểu Tử, không nên nghĩ lung tung ah, bất luận Tiểu Tử là lợi hại hay không, thì vẫn là đệ đệ nghịch ngợm hay gây sự của tỷ tỷ ah, đều là người nhà của tỷ tỷ ah.” Tà Băng cúi đầu nhìn Tiểu Tử trong ngực, thần sắc có chút nghiêm túc nói.

Tiểu Tử thân thể nhẹ run lên một cái, nước mắt màu tím cứ như vậy chảy xuống, nắm thật chặc quần áo của Tà Băng: “Tỷ tỷ, Tiểu Tử là đệ đệ của tỷ tỷ, vĩnh viễn đều là thân nhân của tỷ tỷ.”

“Còn có Ảnh, chúng ta đều là người một nhà…” Tà Băng thay Tiểu Tử lau đi nước mắt, sờ sờ đầu của hắn, đảo mắt đối với Tuyết Ảnh nói ra.

Tuyết Ảnh ngơ ngác một chút, lộ ra một cái dáng tươi cười tuyệt mỹ, nhẹ gật đầu, chúng ta là người một nhà ah…

“Tốt rồi, đi, chúng ta đi cá nướng ah!” Tà Băng ôm Tiểu Tử, kéo Tuyết Ảnh qua ngồi ở trên đồng cỏ, cùng nhau nướng cá.

Hồ nước lăn tăn, cành liễu giương nhẹ, trăm hoa đua nở, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười thanh thúy dễ nghe cùng vài tiếng tự kỷ non nớt ah…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook