Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 32: Vận mệnh của ta do ta không do trời!!!

Mặc Tà Trần

16/01/2014

“Các ngươi nhớ kỹ cho ta, vận mệnh của mình vĩnh viễn đều là nắm ở trong tay của mình!” Nhìn mọi người ngồi ở trong phòng học đầy đủ, Tà Băng đứng trên bục giảng đối với các học sinh dưới đài mỗi chữ mỗi câu nói ra.Dưới bục đệ tử đều có chút ngây thơ nhẹ gật đầu, Tà Băng không hề có một ngôn ngữ nào, quay người lên trên bảng đen viết xuống vài cái chữ to như rồng bay phượng múa. Vận mệnh của ta do ta không do trời!

“Tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn cho ta, nhìn bảy chữ này, lớn tiếng nói ra cho ta!” Quý tộc lớp 6, hi vọng các ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.

Mọi người ngẩng đầu nhìn trên bảng đen có bảy chữ to bay múa một cách liều lĩnh, tâm tình vừa mới bình tĩnh trở lại giờ phút này lại sôi trào một lần nữa.

“Vận mệnh của ta do ta không do trời!” Lớn tiếng hò hét, kể ra thật là bọn hắn không cam lòng.

“Tốt, nhớ kỹ bảy chữ này, vận mệnh của ta do ta không do trời! Mệnh là do thiên định, nhưng vận là do con người chúng ta làm ra, lập lại lần nữa, vận mệnh vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay của mình!” Tà Băng nhiều lần cường điệu một câu này, chỉ là hi vọng bọn hắn có thể một lần nữa tìm về niềm tin đã mất đi.

Nói xong, Tà Băng khi bình tĩnh tâm tình, nói ra, “Hiện tại đều ngồi xuống, trước tự giới thiệu đi, ta là Mặc Trần, các ngươi có thể xưng hô như thế nào cũng được, các ngươi cũng tự giới thiệu một chút đi, thuận tiện liền nói lý tưởng của chính mình.”

Tà Băng tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo mọi người có thể bắt đầu.

Dưới đài mọi người lúc này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có một người mở miệng trước, Tà Băng bất đắc dĩ, tiện tay chỉ vào nam sinh vừa mới bị Tà Băng hung ác đánh một trận tại sân thượng, “Ngươi nói trước!”

Nam sinh kia hiển nhiên bị Tà Băng đánh cho sợ, lập tức đứng lên, lại không dám nhỏ giọng nói, con mắt khép lại, lớn tiếng nói: “Ta, ta gọi Nam Phong Hiên, ta muốn, ta muốn trở thành đồng dạng cường giả giống lão sư!” Nói xong còn có chút do dự bất an nhìn Tà Băng.

Tà Băng hơi gật đầu cười, đem ánh mắt chuyển tới cái đầu tiên bị nàng đánh mập mạp, mập mạp kia chứng kiến ánh mắt Tà Băng, lập tức đứng , “Ta là Tây Môn Trạch, ta… Ta cũng muốn trở thành đồng dạng cường giả như lão sư.”

“Ta là Tử Tâm, ta muốn trở thành một Tông Sư thuần thú! Còn cmuốn trở thành đồng dạng cường giả như lão sư!” Một vị nữ hài tóc tím rất đáng yêu, tuổi tác đại khái khoảng mười sáu tuổi, trong đôi mắt sâu sắc tràn ngập hi vọng.

“Ta phải..”

“Ta phải..”

67 cá nhân cứ như vậy cao hứng bừng bừng tự giới thiệu lấy, hoàn toàn quên mất bọn họ vừa rồi là đang rất khẩn trương.



Theo 67 người giới thiệu xong, Tà Băng tóm tắt lại một chút, mười ba người muốn trở thành thuần Thú Sư, 16 người muốn trở thành Đan Dược Sư, mười một người muốn trở thành Luyện Khí Sư, mà tất cả đệ tử đều không ngoại lệ là muốn trở thành một cường giả!

“Có lẽ các ngươi hiện tại không có năng lực gì, có lẽ các ngươi căn bản cũng không biết lúc nào mới có thể thực hiện giấc mộng của mình, nhưng đã có mục tiêu của chính mình, các ngươi mới có thể cố gắng, phấn đấu! Mà ở cái thế giới này, căn bản không có người thương các ngươi, cho nên hết thảy đều phải tự dựa vào chính mình!” Tà Băng đứng dậy đi đến bục giảng, vẫn nhìn mọi người đang dưới đài, nhàn nhạt mở miệng. Bỗng nhiên Tà Băng ngữ khí lại trở nên to hơn.

“Như vậy, hiện tại nói cho ta biết, các ngươi còn có cái suy nghĩ là muốn trở thành phế vật? !”

“Không muốn!”

“Các ngươi có nghĩ là muốn đem những người xem thường các người trước kia hung hăng dẫm nát dưới chân? !”

“Muốn!”

“Như vậy, buổi sáng ngày mai, đến sân huấn luyện tập hợp, ta không hi vọng chứng kiến bất luận kẻ nào đến muộn.” Tà Băng ngữ khí rõ ràng là rất nhạt, lại làm cho mọi người trở thành một thân mồ hôi lạnh, không thể tới trễ a, ngàn vạn lần là không thể tới trễ.

“Nam Phong Hiên, đem hai bình đan dược chia nhau ăn đi, mỗi người một khỏa. Ăn xong tan học!” Tà Băng xuất ra hai bình đan dược chữa thương ném cho Nam Phong Hiên, quay người đã đi ra phòng học.

Mọi người cầm lấy đan dược trong tay đều là một hồi nghi hoặc, bất quá chứng kiến Nam Phong Hiên đã bỏ đan dược vào miệng, mọi người cũng đều không hề do dự, đem đan dược bỏ vào trong miệng. Vừa ăn đan dược, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu không thôi, vết thương vừa bị lão sư đánh không sai biệt lắm đã tốt hơn nhiều. Toàn bộ cũng không khỏi cảm kích nhìn bóng lưng Tà Băng đã đi xa.

Bọn hắn đều không có chú ý tới, trong nội tâm mỗi người Tà Băng đã trở thành lão sư, trở thành thầy của mình. Có lẽ tiểu lão sư thật có thể biến đổi vận mệnh của bọn hắn ak?

Phòng viện trưởng

Ba cái lão hồ ly vây quanh nhìn Thủy Tinh Cầu ở bên trên bàn, hết đều trừng to mắt không thể tin được, mà Thủy Tinh Cầu là chiếu lại cho bọn hắn thấy hình ảnh nàng từ lúc tiến vào phòng học cho đến khi nàng ly khai. Tất cả quá trình mọi người đều thấy trong con mắt, thậm chí nghe được lời nói của Tà Băng, tất cả đều là khuôn mặt kích động, khó thể tin được.

“Tiểu nha đầu này, thật sự là không đơn giản ah.” Nhìn Tà Băng Lưu dục lúc này ngồi ở trên mặt ghế, nhẹ nhàng hộc ra mấy chữ.

“Đúng vậy a, trách không được mười năm qua nha đầu kia đều không có tin tức, bảo bối như vậy, Quân lão đầu khẳng định là giấu thật kỹ a” Tần Đào một hồi cảm khái.

“Haiz…cái này đại lục ah, sau này sẽ là của bọn tiểu gia hỏa này roài…” Viện trưởng Tử Kình trên mặt tràn đầy nét hồ ly đắc ý nói, như vậy có đệ tử giỏi, có thể không đắc ý sao?



Nhìn xem suy nghĩ của viện trưởng biểu lộ trước mắt, Lưu Dục cùng Tần Đào chỉ muốn giết người! Cái lão hồ ly này, cướp đi bảo bối đồ đệ của chúng ta…

Lúc này Tà Băng trên đường trở lại tiểu biệt viện của mình, chỉ thấy đôi mắt Tà Băng lóe lên, huýt sáo đối với bầu trời, bỗng một thân tiểu điêu toàn thân màu trắng đã đậu trên bờ vai của Tà Băng, thân mật cọ cọ lên mặt Tà Băng.

Tà Băng sờ sờ đầu bạch điêu, theo dưới chân lấy ra mật tín, sau khi xem hết mật tín, đầu ngón tay giương nhẹ, mật tín lập tức hóa thành hư vô. Bạch điêu bay đi, Tà Băng khóe miệng câu dẫn xuật hiện một dáng tươi cười tà ác, quay người hướng phía ngoài học viện đi đến. Trên đời này quả thật là còn có người không biết sống chết ah…

Tà Băng đi đến cửa ra vào Ngọc Mãn Lâu, liền chứng kiến Tà Vụ, Lăng Tiêu cùng Tà Mị Nhi ba người đang đợi nàng. Ba người chứng kiến thân ảnh Tà Băng, vẻ mừng rỡ trên mặt hiện lên , rõ ràng là không phải đã lâu không gặp, nhưng có thể là bọn hắn rất nhớ Tà Băng a.

“Đến phòng cao thượng nói sau.” Tà Băng nói với ba người. Ba người đi theo đằng sau Tà Băng đi tới một cái phòng cao thượng ở lầu ba. Liền thấy tiểu nhị cùng chưởng quầy của Ngọc Mãn Lâu một hồi đổ mồ hôi, thiếu niên này là người nào? Sao có thể để cho đại lão của mình đích thân nghênh đón, còn đi theo đằng sau thiếu niên này, khá tốt là trước kia chúng ta không có chạm mặt thiếu niên này.

Những năm này Tà Băng đều đem bọn họ bồi dưỡng, ngoại trừ một tí chuyện đại sự trọng yếu, Tà Băng sẽ trực tiếp đi nghĩ kế, những chuyện khác Tà Băng căn bản là một mực mặc kệ, cho nên ngoại trừ thủ hạ 50 người của Tà Băng, không có người nào biết rõ Tà Băng. Tà Băng đối với những danh phận này cũng không phải để ý, thành lập những thế lực này cơ bản chính là vì để cho bọn hắn bảo hộ người nhà thật tốt và cũng để chính bọn họ được mọi người coi trọng mà thôi.

Mới vừa bước vào phòng cao thượng, ba người đều kích động hô một tiếng, “Tà Băng!”

Tà Băng nhìn ba người trước mắt, mỉm cười, tất cả đều đã trưởng thành ah, Tà Vụ vẫn như cũ là một thân hắc y khuôn mặt như cũ tuấn dật nhưng lãnh khốc, chỉ có thời điểm chứng kiến Tà Băng mới có thể nhu hòa con mắt.

Lăng Tiêu thì là một thân Thanh y, cái này là Tà Băng kiên quyết bắt hắn thay đổi, thương nhân gì mà cả ngày toàn mặc bộ hắc y vẻ lại lãnh khốc làm sao có thể làm thương nhân ah, để huấn luyện Lăng Tiêu thành gian thương, Tà Băng là hao tốn không ít thời gian đây này.

Tà Mị Nhi một thân áo tím, mười năm trước lúc huấn luyện một mình, Tà Băng liền phát hiện Tà Mị Nhi đích thật trời sinh mị cốt, nên mới gọi là Tà Mị Nhi, mà cái Tà Mị Nhi cũng không phụ kỳ vọng cảu Tà Băng, địa vị của Mị Tôn Lâu giờ phút này là tuyệt đối không yếu hơn Tà Vụ Tà Ảnh Các.

Trước mắt ba người một là Sát Thủ Các, một là Thương Đoàn, một là Tình Báo Lâu, mà đây bất quá là phần đông trong một bộ phận mà thế lực của Tà Băng mà thôi, chỉ như thế cũng có thể nghĩ, thế lực của Tà Băng đến tột cùng có bao nhiêu lớn.

“Tà Vũ, Tà Linh bọn hắn đều khỏe đó chứ?” Nhớ tới những người khác, Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra, đám người kia nàng đều rất hài lòng đấy.

“Khanh khách, Tà Băng, bọn hắn ah, biết được ba cái chúng ta muốn tới gặp ngươi, nguyên một đám đều ghen ghét đến chết, muốn chúng ta hướng ngươi nói bọn hắn đều rất muốn gặp ngươi, hi vọng ngươi có thời gian đi thăm bọn hắn.” Tà Mị Nhi che miệng cười khẽ một tiếng, nghĩ đến thư kiện của bọn hắn, thật là một hồi buồn cười, nếu không phải bọn hắn cách đô thành quá xa, nguyên một đám đã sớm phi chạy tới rồi.

“Bọn hắn ah, đúng rồi, tra ra là ai chưa?” Tà Băng đột nhiên nhớ tới cái mật tín kia, trong đôi mắt hiện lên một tia thú vị, ha ha, cũng dám động thủ trên đầu thái tuế sao…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook