Ta Bị Bắn Xuyên Tim Bởi Ma Tôn Ta Tự Mình Nuôi Lớn
Chương 2: Nhặt Được Một Người (2)
Phù Tang Tri Ngã
15/07/2024
Cái nhà tranh này của Phù Nam cũng rất đơn sơ, là chính nàng dựng lên, chỉ cần một cơn gió lớn thổi ngang, cái nhà này liền lung lay sắp ngã.
Hiện tại, Phù Nam đóng cái cổng ngoài cái sân rách nát đến đáng thương, hướng tới hạ nguồn Oán Xuyên.
Thực ra, so với đám hỗn độn ở cái đáy này, tu vi của nàng không hề thua kém, nhờ sự chiếu cố năm xưa của tiên sinh, thứ nàng tu luyện là công pháp yêu tộc thượng thừa, sau khi hóa thành người đã có tu vi Kim Đan.
Nhưng chủng tộc của nàng vốn thấp, bản thể nàng cũng chỉ là một quả ké nhỏ có ở khắp nơi, chỉ là cỏ rác, huyết thống cũng chẳng có gì đặc biệt, cho nên sau khi đạt tới Kim Đan tu vi của nàng liền rất khó lên tiếp.
Phù Nam cũng không bận tâm lắm, chỗ tốt của Kim Đan chính là, nàng có thể sử dụng pháp khí phi hành, di chuyển nhanh hơn nhiều so với đi bộ.
Ở ngoài cửa nhà, nàng móc ra pháp khí của mình —— một cái kiếm sắt cũ nát, thanh kiếm này cũng là đồ nhặt được ở Oán Xuyên, nàng không muốn bán, bởi vì tốc độ phi hành của thanh kiếm này rất nhanh.
Nàng ngự kiếm mà đi, ở cuối bãi Oán Xuyên ngập tràn những hố nước lớn nhỏ, dưới những vũng nước đục ngầu ánh lên hình bóng nàng lướt đi trên kiếm.
Y phục của Phù Nam đều là màu đen, cắt may đơn giản, gọn nhẹ; lý do rất đơn giản, màu đen sẽ ít bẩn hơn, nàng không có thời gian mỗi ngày đều niệm chú thanh tẩy. Phù Nam cũng không phải là dạng tuyệt sắc, Ma Vực vốn nhiều mỹ nhân, cô nương ma tộc bẩm sinh đều sắc sảo mị hoặc, so ra dung mạo của Phù Nam trông có vẻ nhạt nhòa và nhàm chán. Dù vậy, nàng thuộc dạng mi thanh mục tú, lại linh động thích cười, dễ làm người đối diện ưa thích.
Đa số đồ bị ném vào Oán Xuyên đều là rác rưởi, Phù Nam thường đảo tìm vài ngày, mới tìm kiếm được một ít đồ đáng giá.
Thường thức của nàng không tồi, đều là kiến thức góp nhặt được khi còn ngao du bốn bề cùng tiên sinh áo xanh.
Phù Nam lần mò ở bãi sông, hôm nay vận may khá tốt, nàng nhặt được một cái đai lưng nạm bảo thạch, bán ở chợ đen có thể thu được không ít tiền.
Nàng đào toàn bộ thắt lưng từ bùn ra, viên đá màu đỏ bên trên ánh ra tia sáng chói mắt, Phù Nam nhìn kỹ, ngơ ra, cái này không phải loại đá tầm thường, mà là Huyết Tinh cực kì hiếm thấy, Huyết Tinh không phải thứ khoáng vật từ tự nhiên, mà là ... máu người ngưng tụ kết tinh thành. Chỉ có quý tộc mới dùng thứ này làm phụ kiện như một cách để tượng trưng cho thân phận.
Tu vi của tu sĩ càng cao thì khi chết Huyết Tinh kết ra càng thuần khiết, nhìn độ sáng của viên đá này, rõ ràng nó kết từ một vị Nguyên Anh tu sĩ.
Nguyên Anh! Tu vi bậc này đối với Phù Nam là thứ không dám mơ tới, nàng sợ hãi muốn vứt thứ này đi.
Nhưng lúc này nàng lại phát hiện dường như đai lưng vướng vào gì đó, dùng sức kéo mạnh một phát, nàng nhìn theo, là một cánh tay nhợt nhạt một mực nắm chặt cái đai lưng này.
Đây là lần đầu Phù Nam thấy được một bàn tay bình thường ở bãi sông, không có thêm mấy ngón tay, cũng không có móng vuốt, nàng cẩn thận từng li từng tí kéo chủ nhân của cái tay này từ dòng sông lên.
Quần áo của hắn đều rách rưới, lộ ra phần lớn lồng ngực, Phù Nam liền đỏ mặt, vội vàng kéo ít mảnh vải tơi buộc lại cho hắn.
Trong lúc sửa sang quần áo, Phù Nam áp tay vào ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt.
Trên người hắn phủ đầy những vết thương nhỏ lớn, sẹo mới chồng chất lên sẹo cũ, Phù Nam liếc nhìn mấy cái cũng không đành lòng.
Trông hắn ước chừng trên dưới hai mươi, so với Phù Nam cũng không chênh lệch mấy —— Phù Nam nhẩm tính tuổi từ khi hóa hình, nàng không nghĩ mình già, càng đừng nói tới khi còn là thực vật, nàng không thể phân rõ thời gian.
Bãi sông đầy bùn, nam tử này rơi vào đây, khuôn mặt cũng lấm lem, Phù Nam không thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Nàng cũng không quan tâm đến vẻ ngoài lắm, nàng có thói quen, những sinh vật nhặt được ở Oán Xuyên, chỉ cần còn một hơi, nàng đều sẽ đem về nhà nuôi.
Đương nhiên, tất cả vật sống nàng nhặt về trước đây không qua được mấy ngày liền chết, bị ném tới Oán Xuyên đồng nghĩa với việc chỉ còn một hơi tàn thoi thóp, dù nàng dốc hết toàn lực cứu giúp, bọn chúng đều bỏ mạng sau một đêm.
Nam tử này, xem bộ dạng cũng không sống nổi, Phù Nam nghĩ, nhưng nàng vẫn hi vọng hắn có thể sống lâu thêm mấy ngày, nếu có thể trò chuyện cùng nàng càng tốt, dù sao nhặt được một người bình thường ở nơi này cũng gọi là hiếm lạ rồi.
Nàng dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới kéo được nam tử lên cây kiếm nát, có vẻ cái pháp khí này của nàng chở hai người vẫn là hơi quá sức, sau khi Phù Nam cưỡi kiếm bay lên, cái đồ chơi này liên tục phát ra tiếng giẫy giụa thống khổ.
Hiện tại, Phù Nam đóng cái cổng ngoài cái sân rách nát đến đáng thương, hướng tới hạ nguồn Oán Xuyên.
Thực ra, so với đám hỗn độn ở cái đáy này, tu vi của nàng không hề thua kém, nhờ sự chiếu cố năm xưa của tiên sinh, thứ nàng tu luyện là công pháp yêu tộc thượng thừa, sau khi hóa thành người đã có tu vi Kim Đan.
Nhưng chủng tộc của nàng vốn thấp, bản thể nàng cũng chỉ là một quả ké nhỏ có ở khắp nơi, chỉ là cỏ rác, huyết thống cũng chẳng có gì đặc biệt, cho nên sau khi đạt tới Kim Đan tu vi của nàng liền rất khó lên tiếp.
Phù Nam cũng không bận tâm lắm, chỗ tốt của Kim Đan chính là, nàng có thể sử dụng pháp khí phi hành, di chuyển nhanh hơn nhiều so với đi bộ.
Ở ngoài cửa nhà, nàng móc ra pháp khí của mình —— một cái kiếm sắt cũ nát, thanh kiếm này cũng là đồ nhặt được ở Oán Xuyên, nàng không muốn bán, bởi vì tốc độ phi hành của thanh kiếm này rất nhanh.
Nàng ngự kiếm mà đi, ở cuối bãi Oán Xuyên ngập tràn những hố nước lớn nhỏ, dưới những vũng nước đục ngầu ánh lên hình bóng nàng lướt đi trên kiếm.
Y phục của Phù Nam đều là màu đen, cắt may đơn giản, gọn nhẹ; lý do rất đơn giản, màu đen sẽ ít bẩn hơn, nàng không có thời gian mỗi ngày đều niệm chú thanh tẩy. Phù Nam cũng không phải là dạng tuyệt sắc, Ma Vực vốn nhiều mỹ nhân, cô nương ma tộc bẩm sinh đều sắc sảo mị hoặc, so ra dung mạo của Phù Nam trông có vẻ nhạt nhòa và nhàm chán. Dù vậy, nàng thuộc dạng mi thanh mục tú, lại linh động thích cười, dễ làm người đối diện ưa thích.
Đa số đồ bị ném vào Oán Xuyên đều là rác rưởi, Phù Nam thường đảo tìm vài ngày, mới tìm kiếm được một ít đồ đáng giá.
Thường thức của nàng không tồi, đều là kiến thức góp nhặt được khi còn ngao du bốn bề cùng tiên sinh áo xanh.
Phù Nam lần mò ở bãi sông, hôm nay vận may khá tốt, nàng nhặt được một cái đai lưng nạm bảo thạch, bán ở chợ đen có thể thu được không ít tiền.
Nàng đào toàn bộ thắt lưng từ bùn ra, viên đá màu đỏ bên trên ánh ra tia sáng chói mắt, Phù Nam nhìn kỹ, ngơ ra, cái này không phải loại đá tầm thường, mà là Huyết Tinh cực kì hiếm thấy, Huyết Tinh không phải thứ khoáng vật từ tự nhiên, mà là ... máu người ngưng tụ kết tinh thành. Chỉ có quý tộc mới dùng thứ này làm phụ kiện như một cách để tượng trưng cho thân phận.
Tu vi của tu sĩ càng cao thì khi chết Huyết Tinh kết ra càng thuần khiết, nhìn độ sáng của viên đá này, rõ ràng nó kết từ một vị Nguyên Anh tu sĩ.
Nguyên Anh! Tu vi bậc này đối với Phù Nam là thứ không dám mơ tới, nàng sợ hãi muốn vứt thứ này đi.
Nhưng lúc này nàng lại phát hiện dường như đai lưng vướng vào gì đó, dùng sức kéo mạnh một phát, nàng nhìn theo, là một cánh tay nhợt nhạt một mực nắm chặt cái đai lưng này.
Đây là lần đầu Phù Nam thấy được một bàn tay bình thường ở bãi sông, không có thêm mấy ngón tay, cũng không có móng vuốt, nàng cẩn thận từng li từng tí kéo chủ nhân của cái tay này từ dòng sông lên.
Quần áo của hắn đều rách rưới, lộ ra phần lớn lồng ngực, Phù Nam liền đỏ mặt, vội vàng kéo ít mảnh vải tơi buộc lại cho hắn.
Trong lúc sửa sang quần áo, Phù Nam áp tay vào ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt.
Trên người hắn phủ đầy những vết thương nhỏ lớn, sẹo mới chồng chất lên sẹo cũ, Phù Nam liếc nhìn mấy cái cũng không đành lòng.
Trông hắn ước chừng trên dưới hai mươi, so với Phù Nam cũng không chênh lệch mấy —— Phù Nam nhẩm tính tuổi từ khi hóa hình, nàng không nghĩ mình già, càng đừng nói tới khi còn là thực vật, nàng không thể phân rõ thời gian.
Bãi sông đầy bùn, nam tử này rơi vào đây, khuôn mặt cũng lấm lem, Phù Nam không thể nhìn thấy dung mạo của hắn.
Nàng cũng không quan tâm đến vẻ ngoài lắm, nàng có thói quen, những sinh vật nhặt được ở Oán Xuyên, chỉ cần còn một hơi, nàng đều sẽ đem về nhà nuôi.
Đương nhiên, tất cả vật sống nàng nhặt về trước đây không qua được mấy ngày liền chết, bị ném tới Oán Xuyên đồng nghĩa với việc chỉ còn một hơi tàn thoi thóp, dù nàng dốc hết toàn lực cứu giúp, bọn chúng đều bỏ mạng sau một đêm.
Nam tử này, xem bộ dạng cũng không sống nổi, Phù Nam nghĩ, nhưng nàng vẫn hi vọng hắn có thể sống lâu thêm mấy ngày, nếu có thể trò chuyện cùng nàng càng tốt, dù sao nhặt được một người bình thường ở nơi này cũng gọi là hiếm lạ rồi.
Nàng dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới kéo được nam tử lên cây kiếm nát, có vẻ cái pháp khí này của nàng chở hai người vẫn là hơi quá sức, sau khi Phù Nam cưỡi kiếm bay lên, cái đồ chơi này liên tục phát ra tiếng giẫy giụa thống khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.