Chương 63: Anh đánh em là bạo lực gia đình
Hắc Miêu Nghễ Nghễ
08/12/2022
Yêu tinh trực ban trong bộ phận quản lý có tu vi hơn nghìn năm, nhưng khi đứng trước mặt mẹ Linh Duyệt thì hắn vẫn run lẩy bẩy, "Cô yêu tinh à, Mặc Diễm là thú cát tường, anh ấy cũng đa đóng góp rất nhiều cho đất nước. Chẳng những vậy, mỗi khi tụi tôi đi đánh nhau với thú dữ thì anh ấy cũng tới phụ một tay nên anh ấy không được tính là thú dữ."
Mẹ Linh Duyệt cười khẩy, "Anh ta chỉ muốn đi đánh nhau mà thôi. Trước kia anh ta ngỗ nghịch, đánh nhau đến đỏ cả mắt, còn dời núi lấp biển. Cậu đã quên mất những chuyện này rồi sao?"
Yêu tinh là một con gà, hắn sợ đến nỗi mào gà dựng đứng, đâm vào mũ, "Cô sai rồi, bây giờ anh ấy tốt bụng lắm. Khắp yêu giới ai cũng biết anh ấy từng giúp đỡ cho những yêu tinh non bị bỏ rơi và còn nhận nuôi một đứa."
"Tôi mặc kệ, tôi đã xin giấy thông hành một tháng trời rồi. Cậu mau đưa nó đây cho tôi!"
Người quản lý giả vờ đáng thương, "Cô à, huyết mạch của cô bị hạn chế đã ghi rõ ràng trong thủ tục là huyết mạch của thú dữ đều phải thông qua tầng tầng xét duyệt. Vả lại, cô ở trên núi tốt như vậy thì cô còn xuống núi làm gì? Cô đâu cần phải làm thế."
Các lão yêu tinh lợi lại chỉ cần phất tay một cái là có thể giết chết cả khối người nên bọn họ không dám cho yêu tinh như thế xuống nhân gian. Nếu là thú cát tường thì còn dễ nói, ít nhất họ sẽ không ăn thịt người vì huyết mạch của họ là thiện. Nhưng loài thú dữ như ba mẹ Linh Duyệt thì ai mà dám cho xuống đó? Đến cả trụ sở chính cũng không dám cho hai người đi vì họ cần phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Chân mày lá liễu của mẹ Linh Duyệt nhướng lên, "Tôi vẫn muốn nói tại sao Mặc Diễm có thể xuống núi còn tụi tôi lại không thể? Tụi tôi chưa từng ăn thịt người, cũng chưa từng phạm pháp..."
Con gà tinh sợ tới mức quỳ xuống vì yêu tinh bình thường không thể chịu nổi sự áp bức đến từ Long tộc. Bấy giờ, ba Linh Duyệt mới đứng dậy, chặn lại cơn nóng giận của vợ mình rồi ông nhìn con yêu tinh đó một cách lạnh lùng, "Cậu hãy xin giấy thông hành càng sớm càng tốt, cảm ơn."
Người quản lý sợ đến sắp són ra quần, vị này không ăn thịt người nhưng có thể ăn cả thành phố chỉ trong một ngụm. Bọn họ đã xem xét rất lâu nhưng chẳng ai dám cho hai người này đi xuống núi cả! Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
"Bọn họ..."
"Được rồi, được rồi," Ba Linh Duyệt dỗ dành vợ mình, "Vợ bớt giận nào, em hãy cho họ thêm một tuần. Nếu sau một tuần họ vẫn không cho hai tụi mình đi, anh sẽ tìm bốn thần thú rồi lôi bọn họ ra khỏi long mạch. Nếu vẫn không được thì anh sẽ đánh nhau với họ để cướp lấy giấy thông hành. Tới lúc đó, em muốn bao nhiều tờ thì anh sẽ cướp bấy nhiêu cho em."
Người quản lý:!!!
Sau khi hai người bước ra ngoài, có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc trắng, mắt tím cùng với khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng đưa thẻ căn cước yêu tinh của mình ra, "Tôi tên là Linh Tiêu, tôi muốn xin xuống núi."
Người quản lý thấy hơi nhức đầu, "Cậu cũng họ Linh à?"
Thiến niên lạnh lùng đáp lời: "Hai người hồi nãy là ba mẹ tôi, bọn họ không được xuống núi nhưng còn tôi thì sao?"
Người quản lý đã bị hai người kia làm chosợ hãi nên hắn vội vã nói: "Xin cậu hãy chờ một chút, tôi sẽ đi kiểm tra ngay."
Sau khi khi người quản lý nhập số yêu tinh vào máy, đôi mắt hắn sáng lên, "Cậu thì ổn, không có tiền án đánh nhau, tuổi lại nhỏ nên chỉ số gây nguy hiểm thấp. Hai ngày sau, cậu có thể xuống núi."
"Tôi cảm ơn." Linh Tiêu lễ phép cúi đầu, cầm lấy thẻ căn cước yêu tinh của mình và xoay người rời đi. Người quản lý thở phào nhẹ nhõm, hắn để vị thiếu gia này thông qua cũng xem như là xoa dịu tính nóng nảy của Tử Long, khiến hai người dần dần nguôi ngoai cơn giận.
Nhưng điều hắn không ngờ là Linh Tiêu muốn xuống núi nhưng mẹ cậu không cho. Vì tìm anh mình, Linh Tiêu đã lén bỏ đi.
Linh Duyệt, người vốn dĩ không có tâm trạng ăn cơm và không biết em trai mình sắp xuống núi đang bị hộp cơm trưa của Mặc Diễm hấp dẫn. Sau khi ăn xong bữa cơm này, Linh Duyệt như được nạp thêm năng lượng, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng cậu đã chữa lành những lo lắng và bồn chồn khi cậu bị thầy la hồi sáng. Điều đó khiến trái tim Linh Duyệt thấy rất ấm áp.
"Tại sao hộp cơm này lại có năng lực thần kỳ như thế?" Linh Duyệt xem xét hộp cơm một cách tỉ mỉ thì cậu phát hiện bên trong hộp cơm có yêu khí. Chính yêu khí này đã truyền xảm xúc của con người sang cho cậu.
Linh Duyệt thấy nghi hoặc: "Anh mua cơm ở đâu vậy? Kỳ diệu thật đấy."
Mặc Diễm mỉm cười nhìn Linh Duyệt, "Em thấy ngon không?"
"Ngon lắm."
"Đây là món được làm bởi thần thú, mỗi ngày chỉ bán mười suất cơm. Đợi khi nào tụi mình rảnh thì anh sẽ đưa em đi ăn."
Linh Duyệt trầm ngâm một chút rồi đột nhiên thở dài, "Haizz."
Mặc Diễm nhướng mày, "Em sao thế?"
Linh Duyệt nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi, "Vợ em, lại là anh."
Mặc Diễm: "....À!"
Linh Duyệt lại gào thét: "Aaaaa không phải chứ! Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế aaaa...."
Mặc Diễm thành công chặn miệng Linh Duyệt lại bằng đồ ăn, "Em còn ồn ào nữa thì anh sẽ hôn em đấy."
"Em xin lỗi!"
"Ăn cơm đi."
"Vâng!" Linh Duyệt ngoan ngoãn cầm chén lên, đáng sợ quá!
Đến biểu chiều, tình trạng của Linh Duyệt đã đỡ hơn rất nhiều nên cậu có thể ghi nhớ hết những gì giáo viên dạy, vì vậy câu không bị mắng.
Sau ba tiếng, khi đã đến giờ học trực tiếp với thầy Vưu, Linh Duyệt dặn dò Mặc Diễm một cách nghiêm túc: "Anh không được ăn nói lung tung trước mắt sư phụ em."
Mặc Diễm ngẫm lại chính mình, "Anh là loại người chuyên ăn nói lung tung sao?"
Linh Duyệt thở dài, cô vợ này không dễ quản lý chút nào. Cậu cảm thấy tuyệt vọng một cách sâu sắc.
"Anh tự biết đi, anh đừng nghĩ cái gì rồi nói cái đó, vì ông ấy sẽ tin là thật đấy! Đầu óc của ông lão rất đơn giản trong mấy phương diện khác."
Mặc Diễm gật đậu ý bảo, mình đã hiểu, anh nói cái gì thì ông ấy cũng sẽ tin.
Sau khi tập này được phát sóng, người xem đều cảm thấy hết sức tò mò. Linh Duyệt luôn gọi người khác bằng thầy hoặc cô, nhưng với người này thì cậu trực tiếp gọi là sư phụ với thái độ nghiêm túc. Rốt cuộc thì vị sư phụ này là ai?
Khi ông Vưu xuất hiện trên màn hình. mọi người đều điên cuồng bình luận vì không một ai ngờ tới đó lại là ông Vưu!
"Bảo vật quốc gia! Đây mới thật sự là bảo vật quốc gia đấy!"
"Mọi người đều biết ông là một khúc thành danh. Tôi còn nhớ những màn trình diễn 《 Quý Phi Say Rượu 》và《 Hoa Mộc Lan 》 của ông ấy. Bây giờ tóc ông đã bạc trắng khiến tôi thật sự rất xúc động."
"Chuyện này là sao? Linh Duyệt muốn học Kinh kịch à?"
"Chẳng trách tại sao trong ca khúc của Linh Duyệt, câu ấy hát nghe rất giống Kinh kịch. Hóa ra Linh Duyệt đóng vai hoa đán hay như vậy là do có thầy chỉ bảo."
"Không đúng, Linh Duyệt gọi ông ấy là sư phụ, một người chỉ bảo bình thường thì sao có thể gọi là sư phụ được?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn cúi đầu trước màn hình, "Chào sư phụ, ông đã ăn cơm chưa ạ?"
"Ăn rồi, ông còn ngủ trưa nữa. Bây giờ con đang ghi hình sao?"
Linh Duyệt cười nói: "Dạ, con đang ghi hình."
Loại chuyện này đương nhiên là đội ngũ chương trình phải bàn bạc trước với ông lão, nhận được sự đồng ý của đối phương thì họ mới có thể ghi hình. Ông lão đang tính xuất ngoại nên đúng lúc mượn chương trình của Linh Duyệt để quảng bá Kinh kịch đến nhiều người hơn.
Ông lão thấy Mặc Diễm đứng cạnh Linh Duyệt bèn nói một cách thích thú: "Con ghi hình với người yêu của mình à?"
Linh Duyệt á khẩu, thì ra sư phụ không xem chương trình của cậu mà chỉ biết cậu tham gia chương trình đó. Còn scandal giữa cậu và Mặc Diễm đã lan truyền khắp thế giới rồi.
Mặc ảnh đế dùng thái độ dịu dàng và lễ phép mà ông lão thích nhất để chào hỏi, "Chào ông, con là Mặc Diễm, vị hôn phu của Linh Duyệt."
Linh Duyệt:!!!
Mặc Diễm lại bổ sung thêm một câu, "Gia đình sắp đặt ạ."
Ông lão hơi khựng lại, "Tốt, tốt lắm. Hiểu Duyệt, sao con không nói cho sư phụ biết?"
Mặc Diễm tán gẫu với đối phương một cách tự nhiên, "Da mặt em ấy mỏng, hai tụi con là cưới trước rồi mới yêu sau."
"Không có yêu! Cũng không có cưới!" Linh Duyệt đỏ mặt kéo Mặc Diễm qua một bên, "Sư phụ bắt đầu giờ học đi, người đừng nghe cậu ấy nói bậy."
Mặc Diễm thấy áy náy: "Hôm nay không có thời gian trò chuyện với ông nên hôm khác con sẽ đến nhà thăm ông. Con thích cách ông biểu diễn lắm đó."
Linh Duyệt đẩy Mặc Diễm ra ngoài, "Em đã bảo anh không được nói lung tung, tại sao anh lại nói nhiều như vậy?!"
Mặc Diễm thắc mắc, "Anh nói nhiều sao? Những lời anh nói đều là sự thật mà."
Do Mặc ảnh đế nói nhiều nên bị Linh Duyệt đuổi ra ngoài cửa. Trợ lý của cậu đưa ghế đẩu cho anh rồi để anh ngồi ngay cửa. Người xem đều bật cười khi thấy biểu cảm tủi thân của Mặc Diễm: "Vẻ mặt của anh Mặc trông như hình ảnh người chồng bị vợ mình đuổi ra khỏi nhà ấy. Anh ấy tủi thân lắm đúng không?"
"Hai người trông thật tự nhiên khi sống chung với nhau. Tôi có thể thấy được hình ảnh đời thường của hai người họ là như thế này. Ngọt ngào quá đi mất! Lý do tôi yêu bọn họ không chỉ vì nhan sắc của hai người mà còn vì cách hai người sống chung với nhau rất tự nhiên. Điều đó khiến tôi cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất ngọt ngào."
Lúc này, trong lòng Linh Duyệt không cảm thấy ngọt ngào mà là uất ức vì Mặc Diễm không nghe lời cậu.
"Sư phụ, hôm nay chúng ta sẽ học bài gì?"
Ông Vưu mỉm cười nói: "Hôm nay chúng ta học về đôi mắt. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn nên nó rất quan trọng. Người xưa có câu, trời sinh đôi mắt sinh động, còn khuôn mặt thì sinh tâm, nên rèn luyền đôi mắt là điều cốt yếu. Hôm nay thầy sẽ dạy cho con năm kỹ thuật mắt mà hoa đán thường sử dụng."
"Vâng ạ. " Linh Duyệt tự động đứng nghiêm chỉnh rồi đặt hai tay mình lên đan điền, cậu đã sẵn sàng cho việc tiếp thu kiến thức.
Ông lão thấy vậy bèn gật đầu hài lòng, "Đây là loại thứ nhất, con có nhìn thấy ngón tay ông không? Con hãy tập trung nhìn vào ngón tay ông, nâng mi mắt trên của mình lên, căng vành mắt rồi co mi dưới của mình lại."
Linh Duyệt làm theo lời ông nói. Với một người mới học như cậu mà làm được như vậy đã rất giỏi, nhưng ông lão vẫn không hài lòng bèn nói một cách nuối tiếc: "Vẫn là học quá muộn. Cách này chủ yếu là để luyện cơ mắt nên bình thường con hãy tập luyện nhiều vào, càng luyện nhiều thì mắt con sẽ càng sinh động hơn."
Linh Duyệt ngoan ngoãn cam đoan: "Về sau con sẽ luyện tập động tác này mỗi ngày."
Ông lão gật đầu, "Nếu con chăm chỉ luyện tập thì đôi mắt con sẽ rất có hồn và trở nên đẹp đẽ hơn."
Linh Duyệt thấy hơi buồn cười, "Chắc là sư phụ nghe ai đó nói bậy rồi. Con đâu phải là loại người chỉ chú trọng vào vẻ bề ngoài."
Mặc Diễm ngồi bên ngoài nghe vậy thì suýt nữa anh đã bật cười. Người ghi hình vội vã quay cận cảnh Mặc Diễm, thái độ này của anh rõ ràng cho thấy Linh Duyệt mới là người nói bậy. Trong suốt quá trình ghi hình, mọi người cũng đã nhận ra Linh Duyệt cực kỳ đỏm dáng và kiêu ngạo như chim hỉ thước.
Ông lão tiếp tục dạy học cho Linh Duyệt, "Bình thường, nếu con muốn căng vành mắt thì con phải híp con ngươi lại để nhãn cầu đen có thể tập trung hơn."
Linh Duyệt mở to hai mắt rồi nhìn ngón tay ông chằm chằm.
"Con không nên vội vã trợn mắt như thế. Sau khi con trợn mắt thì hai mắt con sẽ đờ đẫn trông như người ngu mà không hề sáng sủa chút nào."
Linh Duyệt chậm rãi gật đầu, "Có lẽ con đã hiểu ý sư phụ nói, nhưng con vẫn cần phải tập luyện thêm. Con nghĩ mình có thể làm thuần thục động tác này sau bốn năm ngày."
"Tiếp theo là đảo mắt."
"Vâng ạ." Linh Duyệt đảo mắt về phía Mặc Diễm rồi đảo trái đảo phải, sau đó cậu lại đảo ngược chiều kim đồng hồ.
Ông lão nhắc nhở: "Biểu cảm của con quá hung dữ, con phải dịu dàng lại một chút. Con hãy nhớ, dù đảo mắt nhanh hay chậm thì mi mắt và chân mày con phải luôn bất động và giãn ra. Con nhìn thầy này." Ông lão làm mẫu cho cậu xem một lần rồi sau đó Linh Duyệt lập tức làm được ngay. Ông Vưu gật đầu hài lòng, thiên bẩm của Linh Duyệt vẫn cao như mọi ngày, tốt lắm!
"Cách thứ ba là hai mắt liếc trái, liếc phải, nhưng mí mắt, chân mày, và đầu con đều phải bất động, không được lắc như trống bỏi."
Linh Duyệt gật đầu học theo. Sau đó, ông lão dặn cậu điểm mấu chốt, "Con nhất định phải luyện kỹ động tác này vì đôi mắt liếc trái, liếc phải là ba ánh mắt mà hoa đán thường dùng nhất mỗi khi họ lên sân khấu."
"Con biết chuyện này nè," Linh Duyệt hăng hái nói: " Con đã xem vở《 Tô Tam, Tội Phạm Bị Áp Giải 》với Thanh Ninh. Thanh An vừa mới bước ra sân khấu đã liếc trái, liếc phải rồi nhìn chính giữa. Thanh Ninh bảo đây gọi là ba ánh mắt."
Linh Duyệt vừa nói vừa làm theo khiến ông lão cực kỳ vui vẻ, "Đúng rồi, con học rất tốt. Về sau, nếu con rảnh rỗi thì đến nhà hát xem người khác luyện tập những thứ này như thế nào."
"Dạ." Linh Duyệt đảm bảo, "Khi nào con rảnh chắc chắn sẽ đi xem mọi người luyện tập."
"Kiểu thứ tư là vẽ mắt theo hình chữ bát. Kiểu này có hai cách dùng suy tư và e thẹn. Suy tư thì chắc không cần thầy phải giảng. Con hãy nhìn vị hôn phu của mình, nâng mi mắt lên rồi hạ xuống và đừng gấp gáp. Nếu con làm như vậy thì sẽ thể hiện được sự e thẹn khi nhìn thấy người mình yêu."
Linh Duyệt liếc nhìn Mặc Diễm. Sắc mặt anh dịu dàng, trong mắt còn mang theo ý cười để mặc cho cậu quan sát. Linh Duyệt nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn đối phương rồi giận dữ quay đầu lại. Cậu nhìn anh không thấy e thẹn đâu mà chỉ muốn cắn anh một cái.
"Ánh mắt của con sai rồi, "Ông lão lập tức chỉ ra, "Đó là liếc mắt đưa tình chứ không phải e thẹn."
Linh Duyệt: "Không phải đâu sư phụ!"
"Đứa nhỏ này, con không được nói dối."
Sư phụ nghĩ cậu nói dối chắc chắn là cậu đang nói dối. Linh Duyệt bèn hít sâu một hơi rồi ngoan ngoãn nhận sai, "Con sẽ cố gắng tập luyện. Buổi kiểm tra lần sau, con nhất định sẽ học được những ánh mắt này."
Vì đang ghi hình, ông lão muốn giữ thể diện cho Linh Duyệt nên chỉ trừng mắt cảnh cáo, "Bài tiếp theo là học cách nắm bắt được tinh thần. Nắm bắt được tinh thần cũng có thể gọi là làm nổi bật tâm tư của nhân vật. Đây là điều quan trọng nhất..."
Ông lão giảng về vấn đề này hơn mười phút mới xong. Sau khi tiết học này đã kéo dài hơn nửa tiếng, cuối cùng ông lão nói với Linh Duyệt, "Tay, mắt, thân, luật và bước. Miệng với bước ông đã giảng qua nên tiết học kế tiếp ông sẽ giảng về thân. Khi nào con rảnh nhớ tới tìm sư phụ."
"Vâng ạ!" Linh Duyệt vừa mới gật đầu thì ông Vưu lại bổ sung thêm một câu, "Con đưa người yêu con đến luôn đi, ông thích xem cậu ta đóng phim lắm đấy."
Linh Duyệt thấy hơi mệt mỏi, thầy Mặc giết hết trai gái già trẻ! Anh mới thật sự bug!
Sau khi ghi hình xong, người nhân viên hôm qua phỏng vấn Linh Duyệt lại cầm theo kịch bản MC đến gặp bọn họ, "Tiếp theo, chúng tôi còn có một buổi phỏng vấn khác."
Linh Duyệt vừa nghe đến đây thì cậu lập tức từ chối, "Tôi không muốn nói, tôi không muốn nói gì cả."
Mấy câu nói hôm qua vậy mà lại gây ra sóng gió lớn. Minh tinh thật không dễ làm tí nào. Mấy chuyện như vợ bạn là ai, người ngoài còn bận tâm hơn cả bạn, còn có những người muốn mượn danh tiếng của bạn để hại chết bạn. Do không biết được ai là ai trên mạng nên Linh Duyệt đã biết sợ vì vậy cậu từ chối buổi phỏng vấn này.
Nhân viên cười khổ: "Buổi phóng vấn là phân đoạn cần phải ghi hình của chương trình nhưng lần này, tôi hứa sẽ không hỏi những gì không nên hỏi."
Thật ra nhân viên muốn nói là cậu đừng thành thật như thế, chuyện không nên nói thì cậu đừng nói ra.
Linh Duyệt vô thức nhìn Mặc Diễm, đồng ý không? Sau khi hai người nhìn nhau, Linh Duyệt quay đầu sang hướng khác, tại sao mình phải hỏi ý kiến anh ấy, hiện tại mình phải nhận thức được địa vị của bản thân trong gia đình! Nếu đối phương là cô gái thì cậu chắc chắn sẽ để cô ấy quyết định mọi chuyện, nhưng Mặc Diễm là đàn ông thì cậu tuyệt đối không để cho chuyện đó xảy ra!
Mặc Diễm nắm lấy cổ áo Linh Duyệt để cậu không bỏ đi. Sau đó anh hỏi nhân viên: "Tụi tôi ghi hình chung với nhau hay là phải tách ra làm riêng?"
"Lần này hai người quay chung với nhau." Nhân viên cũng sợ Linh Duyệt sẽ nổi điên.
Sau khi ngồi xuống ghế, mặt Linh Duyệt đanh lại và chẳng hề nói câu nào. Nhân viên phỏng vấn Mặc Diễm trước: "Sau buổi quay hôm nay, anh nghĩ sao về công việc của Linh Duyệt?"
Mặc Diễm nỏi thẳng: "Cậu ấy cực kỳ thông minh, cố gắng và hoàn thành mọi thứ một cách xuất sắc."
Linh Duyệt thoáng khựng lại, tự nhiên anh ấy khen mình làm gì? Mình thấy ngại lắm đó.
Người nhân viên cười nói: "Lúc anh thấy thầy la Duyệt Duyệt, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi. Đó là do anh đau lòng sao?"
Mặc Diễm nhếch môi, "Vớ ẩn, em ấy bị người ta ức hiếp còn khiến tôi thấy khó chịu hơn là khi tôi bị ức hiếp nữa. Vấn đề đơn giản này mà mấy người còn phải hỏi sao? Ai nghĩ ra thế?"
Nhân viên mỉm cười: "Đạo diễn nghĩ ra hết đấy."
Sau khi Mặc Diễm nói bóng gió, người nhân viên phải khách sao để giữ chút thể diện cho đạo diễn của họ.
Mặc Diễm bĩu môi, "Quả nhiên là anh ta."
Đạo diễn Ứng thở dài, y cảm thấy địa vị của mình đã tuột dốc không phanh trong suốt quá trình ghi hình mùa ba. Linh Duyệt đỏ mặt khều Mặc Diễm, anh không cần trả lời câu hỏi này. Mặc dù anh nói nghe rất ấm lòng nhưng em cũng muốn giữ chút thể diện cho mình!
Mặc Diễm nắm lấy tay cậu thật tự nhiên rồi nhìn về phía nhân viên, "Cô còn câu hỏi nào khác không?"
"Nếu ngày nào đó Linh Duyệt muốn bỏ nghề thì anh có chấp nhận không?"
"Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Tôi sẽ nuôi em ấy, em ấy muốn cái gì thì tôi sẽ cho em ấy cái đó. Em ấy cũng không cần phải đi học và làm việc, vì tôi sẽ giấu em ấy đi, không cho ai nhìn cả."
Linh Duyệt nghe không nổi bèn đỏ mặt rút tay về rồi chạy nhanh ra ngoài, cậu muốn bình tĩnh lại!
Những lời này quá cảm động. Nếu ai đó moi tim móc phổi ra đối xử tốt với bạn, chỉ cần bạn không phải là tên ngốc thì sẽ cảm nhận được ý tốt của người ta. Linh Duyệt ôm mặt để bản thân bình tĩnh lại. Nếu lúc cậu mới xuống núi mà biết được người mình muốn tìm là Mặc Diễm thì cậu chắc chắn sẽ quay đầu về hủy hôn. Nhưng bây giờ, dường như cậu cũng có cảm giác với Mặc Diễm.
Hai người họ quen nhau lâu như thế, từng ký ức đều được đọng lại. Tình cảm là thứ mà một khi bạn đã động lòng thì không thể khống chế được nó. Tuy Linh Duyệt chưa có kinh nghiệm trong mặt này nhưng cậu vẫn có thể làm theo bản năng. Trái tim Linh Duyệt mách bảo, tuy cậu chê Mặc Diễm đủ thứ như anh cao hơn cậu, mạnh hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, giào có hơn cậu... Chẳng những vậy, anh còn không biết làm nũng, không chíp chíp, cũng không thể đẻ trứng nhưng dường như không tệ đến mức hai người phải hủy hôn.
Chắc là đầu óc mình bị sốt đến điên rồi!
Trong khi Linh Duyệt đang rối rắm, Ngô Cẩm Vinh đã lấy chìa khóa xe ra và định tan tầm.
Sau khi nhìn thấy Linh Duyệt, anh bước tới, "Hai người ghi hình xong chưa?"
Linh Duyệt đi vào trong nhìn thì thấy Mặc Diễm vẫn đang trả lời câu hỏi. Linh Duyệt thấy xấu hổ, không muốn nghe thêm bèn kéo Ngô Cẩm vinh chạy tới cửa sau, "Tụi mình đi thôi, không cần đợi anh ấy đâu anh."
"Nhưng Mặc Diễm ở đó..."
"Anh khỏi lo cho Mặc Diễm, em không muốn phỏng vấn nên mới để anh ấy gánh vác trọng trách đó. Anh Vinh, tối nay em mời cơm nên hai ta đến nhà anh đi."
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ: "Anh đi làm cả ngày, giờ về nhà phải nấu cơm cho cậu ăn đúng không?
"Chúng ta gọi món mang về cũng được, vì có vài chuyện em không tiện nói ở ngoài."
"Được rồi." Ngô Cẩm Vinh đành lái xe chở Linh Duyệt về nhà. Trên đường đi, Linh Duyệt giấu
hết khí tức của mình vì cậu không muốn Mặc Diễm tìm ra cậu.
Sau khi Mặc Diễm phỏng vấn xong xuôi, anh đi ra ngoài thì phát hiện Linh Duyệt không có ở đấy nên anh nhắn tin hỏi: "Em đi đây vậy?"
Linh Duyệt trả lời: Em không nói cho anh biết, anh tự ăn tối đi, đừng bận tâm đến em.
Mặc Diễm: "Em cho rằng em không nói thì anh không biết sao?
Mặc Diễm dùng linh khí để kiểm tra thì anh chợt nhận ra tiểu yêu này đã giấu hết khí tức của mình, chắc chắn đây lại là vật quý nào đó mà ba mẹ Linh Duyệt cho cậu mang theo! Chẳng biết trên người cậu còn che giấu bao nhiêu thứ nên nếu anh đuổi theo trong lúc này thì chắc chắn sẽ không bắt được cậu.
Mặc Diễm sa sầm mặt, cảm giác mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát khiến anh thấy rất khó chịu. Mặc Diễm nghĩ Linh Duyệt định bỏ đi nên anh gọi điện cho cậu một cách lạnh lùng, "Linh Duyệt, em quay về đi, chúng ta sẽ nói chuyện cho ra lẽ với nhau."
Linh Duyệt: "Không về!"
Vẻ mặt của Mặc Diễm rất khó coi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu nhưng lại không có chỗ để trút. Mặc Diễm nhớ lại thái độ của Linh Duyệt thì trong lòng thấy hơi lạnh lẽo. Anh nâng niu, che chở tiểu yêu này trong lòng bàn tay, cho dù là hòn đá thì lâu dần nó cũng sẽ ấm lên. Lý do anh đợi cậu lâu như thế mới nói cho cậu biết là vì anh sợ cậu không chấp nhận nổi. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn muốn từ hôn và chạy trốn khỏi anh.
Mặc Diễm: "Em đừng cố gắng làm gì. Trước khi anh biết đó là em thì anh đã từng thử nhiều cách nhưng vẫn không thể giải trừ hôn ước."
Linh Duyệt không hiểu đối phương đang nghĩ gì, nhưng thái độ ta đây của anh khiến cậu thấy hơi bực bội. Dựa vào nguyên tắc không được nuông chiều anh, Linh Duyệt hỏi một cách khó chịu: "Tại sao anh biết em muốn giải trừ hôn ước?"
Mặc Diễm cười khẩy: "Em chỉ cần nhấc đuôi lên là anh đã biết em muốn đi cầu hay đánh rắm. Em thấy rất uất ức khi ở bên anh sao?"
Trong lúc Linh Duyệt đang nói chuyện với Mặc, cậu nhận ra anh đang nổi cáu nhưng cậu không có tâm trạng để dỗ anh nên Linh Duyệt trực tiếp cúp máy. Sau khi trầm ngâm một hồi, Linh Duyệt mới mềm lòng nhắn tin cho đối phương: "Anh ồn ào quá, khi nào về em sẽ nói chuyện với anh. Còn bây giờ chúng ta hãy bình tĩnh lại đã."
Khi cơn giận của Mặc Diễm sắp bùng nổ thì anh đọc được tin nhắn này. Mặc Diễm hơi ngây người rồi nhắn lại cho Linh Duyệt: Về rồi mới nói? Em không bỏ đi à?
Linh Duyệt thấy Mặc Diễm thật phiền phức bèn kéo anh vào danh sách đen. Bây giờ lòng Linh Duyệt đang rối như cuộn len từng bị mèo chơi, rối đến mức tóc cậu cũng sắp không mọc nổi.
Ngô Cẩm Vinh hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hai người lại cãi nhau?"
Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Anh Vinh, em muốn rút khỏi giới giải trí, vì em bị vỡ mộng rồi."
Ngô Cẩm Vinh vô cảm: "Ồ."
"Anh đừng xem nhẹ chuyện này. Em đang nói thật đó anh Vinh, em thấy người mình bất ổn đến mức sắp rụng hết cả tóc."
Ngô Cẩm Vinh vẫn vô cảm như thường, "Thì sao? Cậu tự mình gây ra chuyện lớn đến thế rồi không chịu nổi cú sốc à? Anh bị cậu làm cho hết hồn cũng đâu có rụng tóc."
Linh Duyệt thấy áy náy, "Em xin lỗi, em cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy."
"Đó là do cậu không nghĩ tới chuyện đó sẽ xảy ra. Chẳng phải trước đó anh đã bảo với cậu là nếu cậu muốn thông báo chuyện này ra ngoài thì phải hỏi ý kiến của anh. Cậu có hỏi không?" Ngô Cẩm Vinh tức giận: "Anh còn chưa tính sổ chuyện này với cậu vậy mà cậu dám rút khỏi vòng giải trí chỉ vì mình đã gây chuyện. Hôm nay anh phải đánh gãy chân cậu."
Linh Duyệt sắp chảy nước mắt, "Còn không phải tại em quên sao? Câu anh nói với em đã qua lâu như vậy thì ai mà nhớ nổi chứ?"
"Vậy mà cậu chưa bao giờ quên chuyện tìm kiếm vị hôn thê của mình."
"Lý do em xuống núi chỉ vì tìm anh ấy thì sao có thể quên được chứ?" Linh Duyệt nói đến đây thì thấy tủi thân, "Cô vợ yêu dịu dàng, hiền lành, đáng yêu, xinh đẹp, phóng khoáng, yếu đuối, mềm mại của em đột nhiên biến thành người đàn ông cao một mét chín. Anh Vinh, Mặc Diễm, Mặc Diễm là vị hôn thê mà em muốn tìm..."
Ngô Cẩm Vinh thấy Linh Duyệt thật sự sắp khóc, "Chuyện này khiến cậu kích động lắm sao?"
"Không phải, em đang đau lòng đấy!" Linh Duyệt mở chai nước trái cây ra uống một ngụm, "Nhưng em nhận ra mình không ghét anh ấy, chuyện đó mới khiến em thấy đau lòng!"
Khóe miệng Ngô Cẩm Vinh giật giật, "Vậy cuối cùng là tại sao cậu lại đau lòng?"
Linh Duyệt nói một cách tủi thân: "Em muốn về quê. Em đã tìm thấy anh ấy thì em cần gì phải ở lại trong giới giải trí nữa?"
Ngô Cẩm Vinh á khẩu, "Cuối cùng là cậu bị cái gì đả kích vậy?"
"Do em bị tâm thần nên mới nghĩ mình không cần vợ yêu mà cần người đàn ông này. Sáng sớm khi biết được chuyện đó, trong đầu em đều tràn ngập ý nghĩ hủy hôn. Nhưng hồi nãy, khi em nghe thấy những lời mà anh ấy nói trong lúc phỏng vấn thì em lại mềm lòng khiến quyết tâm muốn hủy hôn bị giảm xuống. Lúc đó em nghĩ mình có thể chấp nhận được anh ấy, chẳng phải là em bị điên rồi sao?!"
Ngô Cẩm Vinh nghe cậu than thở xong, anh nói một cách nghiêm túc: "Anh cũng nghĩ cậu bị tâm thần vì chuyện mà cậu rối rắm khác với người bình thường. Nói thẳng ra là cậu không rõ tình cảm của mình với Mặc Diễm sâu đậm bao nhiêu. Còn cái gì mà mình bị gạt, mình bị gạt, anh khác với hình mẫu vị hôn thê của tôi đều là giả. Nguyên nhân thật sự là cậu thích Mặc Diễm, nhưng không phải hơi thích như cậu đã tưởng tượng, do cậu không hiểu đó là gì nên mới nổi giận với Mặc Diễm. Cậu ta cũng chiều theo cậu, mặc cho cậu làm ầm ĩ rồi lại đi mua đồ ăn để dỗ dành."
Linh Duyệt lấy làm ngạc nhiên nên cậu bật dậy, "Sao có thể được? Em chỉ có một chút, chút xíu... Em nghĩ có thể đúng là như vậy nhưng chỉ một chút... Dù sao cũng chỉ thích chút xíu mà thôi!" Linh Duyệt nhận ra mình ăn nói không mạch lạc nên cậu dùng hai ngón tay làm thành một kẽ hở nhỏ, "Ít hơn một nửa so với ngón tay em, nếu em thích anh ấy thì sẽ ít như vậy đấy."
Ngô Cẩm Vinh nghe cậu nói nhiều chữ "Chút xíu" đến nhức cả đầu, "Nếu cậu không chấp nhận hôn ước này thì cậu cứ ngoảnh mặt bỏ đi là xong. Nhưng nếu cậu nghĩ mình có thể chấp nhận cậu ta và hôn ước này thì cậu còn rối rắm làm gì? Hai người có thể tiến tới với nhau thì tốt, còn không thể thì chia tay, chẳng phải chuyện tình cảm đơn giản đến thế sao?" Ngô Cẩm Vinh thấy mệt mỏi: "Cậu động lòng mà cậu còn không biết, có phải cậu bị ngu không? Bởi vậy mới nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giáo dục tình cảm cho con trẻ, ba mẹ cậu chưa từng dạy cậu kiến thức về mặt này sao? Tình yêu quan trọng lắm đấy!"
Linh Duyệt lặc đầu, hai người luôn bế quan tu luyện nên thường chuẩn bị rất yêu đồ ăn thức uống cho cậu và em trai. Hai người còn để bọn họ tự do đi lang thang đâu đó miễn còn sống trở về là được.
"Anh bảo em rất thích Mặc Diễm ư?"
Ngô Cẩm Vinh lười trả lời vì đây là chuyện mà ai cũng biết.
Linh Duyệt nhíu mày, bình tĩnh ngồi xuống, hóa ra đây là thích sao? Vậy cậu còn xoắn xuýt làm gì? Yêu tinh luôn làm theo ý mình, nếu cậu thích thì cậu sẽ chấp nhận. Dù gì hai người cũng đã đính hôn nên... Cậu phải nhận người vợ này thôi.
Linh Duyệt đã suy nghĩ thông suốt vì vậy cậu thấy thoải mái hơn rất nhiều. Linh Duyệt vỗ ngực mình, "Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, em bỗng dưng thấy rất dễ chịu trong người."
Ngô cẩm Vinh lấy một quyển sổ ra, "Cậu còn muốn rút khỏi giới giải trí không?"
Linh Duyệt chớp mắt, "Em đã tìm được anh ấy nên theo lý thì..."
Ngô Cẩm Vinh ngắt lời cậu, "Chúng ta hãy xem qua tiền vi phạm hợp đồng nào."
"Hửm?"
"Cậu vẫn chưa ghi hình tập bảy và tập tám của chương trình đúng không? Chúng ta cũng đã ký hợp đồng cho kịch bản của bộ phim《 Bất Hủ 》, lẽ nào anh phải bồi thường tiền thay cậu? Cậu còn ký hợp đồng nhiều năm với anh như vậy, bộ cậu không cần trả tiền vi phạm hợp đồng à? Sư phụ cậu cũng đã thông báo ra ngoài là mùng chín tháng chín sẽ tổ chức lễ nhận thầy. Ông Vưu chọn ngày đó cho cậu có thể thấy là ông ấy xem trọng cậu, nhưng cậu muốn làm ông thất vọng ư?"
"Em không muốn!" Linh Duyệt nhìn những con số được viết ra trong quyển số của Ngô Cẩm Vinh. Trong đó có rất nhiều con số và kí hiệu mà cậu không biết ý nghĩa của nó, "Anh Vinh, anh đừng tính nữa, em không đi nữa! Em bồi thường không nổi đâu!"
Ngô Cẩm Vinh cười khẩy, "Vậy bây giờ cậu nên làm cái gì thì làm cái đó."
"Bây giờ em đang đói bụng nên em muốn được ăn."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Nhờ có kỹ năng nấu nướng của Ngô Cẩm Vinh nên Linh Duyệt mới có thể nhìn vào bản ghi chép số lần gọi với Mặc Diễm trong điện thoại. Sau đó cậu đứng im, suy nghĩ hết mười lăm phút. Cậu chấp nhận chuyện mình thích Mặc Diễm, nhưng tính cách của anh, lẽ nào cậu bị điên rồi sao? Cô vợ đáng yêu, mềm mại tự nhiên biến thành người đàn ông cao 1m9. Bây giờ cậu vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi đây suy nghĩ về chuyện đó, rốt cuộc là đầu óc cậu bị gì vậy?
Trong khi Linh Duyệt đang suy tư, có người gõ cửa nên cậu bừng tỉnh lại, đi mở cửa ra nhìn thì đột nhiên ngây người, "Anh tìm được đến đây bằng cách nào?"
Mặc Diễm đưa tay ra với vẻ mặt u ám, "Theo anh về nhà."
Linh Duyệt bị sắc mặt của anh làm cho sợ hãi, cậu lui về sau một bước. Linh Duyệt ôm lấy khung cửa, thấy hơi lo lắng: "Anh, anh bình tĩnh lại rồi hai ta nói chuyện cho đàng hoàng. Còn bây giờ, nếu anh đánh em thì anh đang bạo lực gia đình! Em sẽ đi báo cảnh sát!"
Mặc Diễm:!!?
Mẹ Linh Duyệt cười khẩy, "Anh ta chỉ muốn đi đánh nhau mà thôi. Trước kia anh ta ngỗ nghịch, đánh nhau đến đỏ cả mắt, còn dời núi lấp biển. Cậu đã quên mất những chuyện này rồi sao?"
Yêu tinh là một con gà, hắn sợ đến nỗi mào gà dựng đứng, đâm vào mũ, "Cô sai rồi, bây giờ anh ấy tốt bụng lắm. Khắp yêu giới ai cũng biết anh ấy từng giúp đỡ cho những yêu tinh non bị bỏ rơi và còn nhận nuôi một đứa."
"Tôi mặc kệ, tôi đã xin giấy thông hành một tháng trời rồi. Cậu mau đưa nó đây cho tôi!"
Người quản lý giả vờ đáng thương, "Cô à, huyết mạch của cô bị hạn chế đã ghi rõ ràng trong thủ tục là huyết mạch của thú dữ đều phải thông qua tầng tầng xét duyệt. Vả lại, cô ở trên núi tốt như vậy thì cô còn xuống núi làm gì? Cô đâu cần phải làm thế."
Các lão yêu tinh lợi lại chỉ cần phất tay một cái là có thể giết chết cả khối người nên bọn họ không dám cho yêu tinh như thế xuống nhân gian. Nếu là thú cát tường thì còn dễ nói, ít nhất họ sẽ không ăn thịt người vì huyết mạch của họ là thiện. Nhưng loài thú dữ như ba mẹ Linh Duyệt thì ai mà dám cho xuống đó? Đến cả trụ sở chính cũng không dám cho hai người đi vì họ cần phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Chân mày lá liễu của mẹ Linh Duyệt nhướng lên, "Tôi vẫn muốn nói tại sao Mặc Diễm có thể xuống núi còn tụi tôi lại không thể? Tụi tôi chưa từng ăn thịt người, cũng chưa từng phạm pháp..."
Con gà tinh sợ tới mức quỳ xuống vì yêu tinh bình thường không thể chịu nổi sự áp bức đến từ Long tộc. Bấy giờ, ba Linh Duyệt mới đứng dậy, chặn lại cơn nóng giận của vợ mình rồi ông nhìn con yêu tinh đó một cách lạnh lùng, "Cậu hãy xin giấy thông hành càng sớm càng tốt, cảm ơn."
Người quản lý sợ đến sắp són ra quần, vị này không ăn thịt người nhưng có thể ăn cả thành phố chỉ trong một ngụm. Bọn họ đã xem xét rất lâu nhưng chẳng ai dám cho hai người này đi xuống núi cả! Nếu thật sự xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
"Bọn họ..."
"Được rồi, được rồi," Ba Linh Duyệt dỗ dành vợ mình, "Vợ bớt giận nào, em hãy cho họ thêm một tuần. Nếu sau một tuần họ vẫn không cho hai tụi mình đi, anh sẽ tìm bốn thần thú rồi lôi bọn họ ra khỏi long mạch. Nếu vẫn không được thì anh sẽ đánh nhau với họ để cướp lấy giấy thông hành. Tới lúc đó, em muốn bao nhiều tờ thì anh sẽ cướp bấy nhiêu cho em."
Người quản lý:!!!
Sau khi hai người bước ra ngoài, có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc trắng, mắt tím cùng với khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng đưa thẻ căn cước yêu tinh của mình ra, "Tôi tên là Linh Tiêu, tôi muốn xin xuống núi."
Người quản lý thấy hơi nhức đầu, "Cậu cũng họ Linh à?"
Thiến niên lạnh lùng đáp lời: "Hai người hồi nãy là ba mẹ tôi, bọn họ không được xuống núi nhưng còn tôi thì sao?"
Người quản lý đã bị hai người kia làm chosợ hãi nên hắn vội vã nói: "Xin cậu hãy chờ một chút, tôi sẽ đi kiểm tra ngay."
Sau khi khi người quản lý nhập số yêu tinh vào máy, đôi mắt hắn sáng lên, "Cậu thì ổn, không có tiền án đánh nhau, tuổi lại nhỏ nên chỉ số gây nguy hiểm thấp. Hai ngày sau, cậu có thể xuống núi."
"Tôi cảm ơn." Linh Tiêu lễ phép cúi đầu, cầm lấy thẻ căn cước yêu tinh của mình và xoay người rời đi. Người quản lý thở phào nhẹ nhõm, hắn để vị thiếu gia này thông qua cũng xem như là xoa dịu tính nóng nảy của Tử Long, khiến hai người dần dần nguôi ngoai cơn giận.
Nhưng điều hắn không ngờ là Linh Tiêu muốn xuống núi nhưng mẹ cậu không cho. Vì tìm anh mình, Linh Tiêu đã lén bỏ đi.
Linh Duyệt, người vốn dĩ không có tâm trạng ăn cơm và không biết em trai mình sắp xuống núi đang bị hộp cơm trưa của Mặc Diễm hấp dẫn. Sau khi ăn xong bữa cơm này, Linh Duyệt như được nạp thêm năng lượng, cảm giác hạnh phúc dâng trào trong lòng cậu đã chữa lành những lo lắng và bồn chồn khi cậu bị thầy la hồi sáng. Điều đó khiến trái tim Linh Duyệt thấy rất ấm áp.
"Tại sao hộp cơm này lại có năng lực thần kỳ như thế?" Linh Duyệt xem xét hộp cơm một cách tỉ mỉ thì cậu phát hiện bên trong hộp cơm có yêu khí. Chính yêu khí này đã truyền xảm xúc của con người sang cho cậu.
Linh Duyệt thấy nghi hoặc: "Anh mua cơm ở đâu vậy? Kỳ diệu thật đấy."
Mặc Diễm mỉm cười nhìn Linh Duyệt, "Em thấy ngon không?"
"Ngon lắm."
"Đây là món được làm bởi thần thú, mỗi ngày chỉ bán mười suất cơm. Đợi khi nào tụi mình rảnh thì anh sẽ đưa em đi ăn."
Linh Duyệt trầm ngâm một chút rồi đột nhiên thở dài, "Haizz."
Mặc Diễm nhướng mày, "Em sao thế?"
Linh Duyệt nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi, "Vợ em, lại là anh."
Mặc Diễm: "....À!"
Linh Duyệt lại gào thét: "Aaaaa không phải chứ! Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến thế aaaa...."
Mặc Diễm thành công chặn miệng Linh Duyệt lại bằng đồ ăn, "Em còn ồn ào nữa thì anh sẽ hôn em đấy."
"Em xin lỗi!"
"Ăn cơm đi."
"Vâng!" Linh Duyệt ngoan ngoãn cầm chén lên, đáng sợ quá!
Đến biểu chiều, tình trạng của Linh Duyệt đã đỡ hơn rất nhiều nên cậu có thể ghi nhớ hết những gì giáo viên dạy, vì vậy câu không bị mắng.
Sau ba tiếng, khi đã đến giờ học trực tiếp với thầy Vưu, Linh Duyệt dặn dò Mặc Diễm một cách nghiêm túc: "Anh không được ăn nói lung tung trước mắt sư phụ em."
Mặc Diễm ngẫm lại chính mình, "Anh là loại người chuyên ăn nói lung tung sao?"
Linh Duyệt thở dài, cô vợ này không dễ quản lý chút nào. Cậu cảm thấy tuyệt vọng một cách sâu sắc.
"Anh tự biết đi, anh đừng nghĩ cái gì rồi nói cái đó, vì ông ấy sẽ tin là thật đấy! Đầu óc của ông lão rất đơn giản trong mấy phương diện khác."
Mặc Diễm gật đậu ý bảo, mình đã hiểu, anh nói cái gì thì ông ấy cũng sẽ tin.
Sau khi tập này được phát sóng, người xem đều cảm thấy hết sức tò mò. Linh Duyệt luôn gọi người khác bằng thầy hoặc cô, nhưng với người này thì cậu trực tiếp gọi là sư phụ với thái độ nghiêm túc. Rốt cuộc thì vị sư phụ này là ai?
Khi ông Vưu xuất hiện trên màn hình. mọi người đều điên cuồng bình luận vì không một ai ngờ tới đó lại là ông Vưu!
"Bảo vật quốc gia! Đây mới thật sự là bảo vật quốc gia đấy!"
"Mọi người đều biết ông là một khúc thành danh. Tôi còn nhớ những màn trình diễn 《 Quý Phi Say Rượu 》và《 Hoa Mộc Lan 》 của ông ấy. Bây giờ tóc ông đã bạc trắng khiến tôi thật sự rất xúc động."
"Chuyện này là sao? Linh Duyệt muốn học Kinh kịch à?"
"Chẳng trách tại sao trong ca khúc của Linh Duyệt, câu ấy hát nghe rất giống Kinh kịch. Hóa ra Linh Duyệt đóng vai hoa đán hay như vậy là do có thầy chỉ bảo."
"Không đúng, Linh Duyệt gọi ông ấy là sư phụ, một người chỉ bảo bình thường thì sao có thể gọi là sư phụ được?"
Linh Duyệt ngoan ngoãn cúi đầu trước màn hình, "Chào sư phụ, ông đã ăn cơm chưa ạ?"
"Ăn rồi, ông còn ngủ trưa nữa. Bây giờ con đang ghi hình sao?"
Linh Duyệt cười nói: "Dạ, con đang ghi hình."
Loại chuyện này đương nhiên là đội ngũ chương trình phải bàn bạc trước với ông lão, nhận được sự đồng ý của đối phương thì họ mới có thể ghi hình. Ông lão đang tính xuất ngoại nên đúng lúc mượn chương trình của Linh Duyệt để quảng bá Kinh kịch đến nhiều người hơn.
Ông lão thấy Mặc Diễm đứng cạnh Linh Duyệt bèn nói một cách thích thú: "Con ghi hình với người yêu của mình à?"
Linh Duyệt á khẩu, thì ra sư phụ không xem chương trình của cậu mà chỉ biết cậu tham gia chương trình đó. Còn scandal giữa cậu và Mặc Diễm đã lan truyền khắp thế giới rồi.
Mặc ảnh đế dùng thái độ dịu dàng và lễ phép mà ông lão thích nhất để chào hỏi, "Chào ông, con là Mặc Diễm, vị hôn phu của Linh Duyệt."
Linh Duyệt:!!!
Mặc Diễm lại bổ sung thêm một câu, "Gia đình sắp đặt ạ."
Ông lão hơi khựng lại, "Tốt, tốt lắm. Hiểu Duyệt, sao con không nói cho sư phụ biết?"
Mặc Diễm tán gẫu với đối phương một cách tự nhiên, "Da mặt em ấy mỏng, hai tụi con là cưới trước rồi mới yêu sau."
"Không có yêu! Cũng không có cưới!" Linh Duyệt đỏ mặt kéo Mặc Diễm qua một bên, "Sư phụ bắt đầu giờ học đi, người đừng nghe cậu ấy nói bậy."
Mặc Diễm thấy áy náy: "Hôm nay không có thời gian trò chuyện với ông nên hôm khác con sẽ đến nhà thăm ông. Con thích cách ông biểu diễn lắm đó."
Linh Duyệt đẩy Mặc Diễm ra ngoài, "Em đã bảo anh không được nói lung tung, tại sao anh lại nói nhiều như vậy?!"
Mặc Diễm thắc mắc, "Anh nói nhiều sao? Những lời anh nói đều là sự thật mà."
Do Mặc ảnh đế nói nhiều nên bị Linh Duyệt đuổi ra ngoài cửa. Trợ lý của cậu đưa ghế đẩu cho anh rồi để anh ngồi ngay cửa. Người xem đều bật cười khi thấy biểu cảm tủi thân của Mặc Diễm: "Vẻ mặt của anh Mặc trông như hình ảnh người chồng bị vợ mình đuổi ra khỏi nhà ấy. Anh ấy tủi thân lắm đúng không?"
"Hai người trông thật tự nhiên khi sống chung với nhau. Tôi có thể thấy được hình ảnh đời thường của hai người họ là như thế này. Ngọt ngào quá đi mất! Lý do tôi yêu bọn họ không chỉ vì nhan sắc của hai người mà còn vì cách hai người sống chung với nhau rất tự nhiên. Điều đó khiến tôi cảm thấy cuộc sống này vẫn còn rất ngọt ngào."
Lúc này, trong lòng Linh Duyệt không cảm thấy ngọt ngào mà là uất ức vì Mặc Diễm không nghe lời cậu.
"Sư phụ, hôm nay chúng ta sẽ học bài gì?"
Ông Vưu mỉm cười nói: "Hôm nay chúng ta học về đôi mắt. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn nên nó rất quan trọng. Người xưa có câu, trời sinh đôi mắt sinh động, còn khuôn mặt thì sinh tâm, nên rèn luyền đôi mắt là điều cốt yếu. Hôm nay thầy sẽ dạy cho con năm kỹ thuật mắt mà hoa đán thường sử dụng."
"Vâng ạ. " Linh Duyệt tự động đứng nghiêm chỉnh rồi đặt hai tay mình lên đan điền, cậu đã sẵn sàng cho việc tiếp thu kiến thức.
Ông lão thấy vậy bèn gật đầu hài lòng, "Đây là loại thứ nhất, con có nhìn thấy ngón tay ông không? Con hãy tập trung nhìn vào ngón tay ông, nâng mi mắt trên của mình lên, căng vành mắt rồi co mi dưới của mình lại."
Linh Duyệt làm theo lời ông nói. Với một người mới học như cậu mà làm được như vậy đã rất giỏi, nhưng ông lão vẫn không hài lòng bèn nói một cách nuối tiếc: "Vẫn là học quá muộn. Cách này chủ yếu là để luyện cơ mắt nên bình thường con hãy tập luyện nhiều vào, càng luyện nhiều thì mắt con sẽ càng sinh động hơn."
Linh Duyệt ngoan ngoãn cam đoan: "Về sau con sẽ luyện tập động tác này mỗi ngày."
Ông lão gật đầu, "Nếu con chăm chỉ luyện tập thì đôi mắt con sẽ rất có hồn và trở nên đẹp đẽ hơn."
Linh Duyệt thấy hơi buồn cười, "Chắc là sư phụ nghe ai đó nói bậy rồi. Con đâu phải là loại người chỉ chú trọng vào vẻ bề ngoài."
Mặc Diễm ngồi bên ngoài nghe vậy thì suýt nữa anh đã bật cười. Người ghi hình vội vã quay cận cảnh Mặc Diễm, thái độ này của anh rõ ràng cho thấy Linh Duyệt mới là người nói bậy. Trong suốt quá trình ghi hình, mọi người cũng đã nhận ra Linh Duyệt cực kỳ đỏm dáng và kiêu ngạo như chim hỉ thước.
Ông lão tiếp tục dạy học cho Linh Duyệt, "Bình thường, nếu con muốn căng vành mắt thì con phải híp con ngươi lại để nhãn cầu đen có thể tập trung hơn."
Linh Duyệt mở to hai mắt rồi nhìn ngón tay ông chằm chằm.
"Con không nên vội vã trợn mắt như thế. Sau khi con trợn mắt thì hai mắt con sẽ đờ đẫn trông như người ngu mà không hề sáng sủa chút nào."
Linh Duyệt chậm rãi gật đầu, "Có lẽ con đã hiểu ý sư phụ nói, nhưng con vẫn cần phải tập luyện thêm. Con nghĩ mình có thể làm thuần thục động tác này sau bốn năm ngày."
"Tiếp theo là đảo mắt."
"Vâng ạ." Linh Duyệt đảo mắt về phía Mặc Diễm rồi đảo trái đảo phải, sau đó cậu lại đảo ngược chiều kim đồng hồ.
Ông lão nhắc nhở: "Biểu cảm của con quá hung dữ, con phải dịu dàng lại một chút. Con hãy nhớ, dù đảo mắt nhanh hay chậm thì mi mắt và chân mày con phải luôn bất động và giãn ra. Con nhìn thầy này." Ông lão làm mẫu cho cậu xem một lần rồi sau đó Linh Duyệt lập tức làm được ngay. Ông Vưu gật đầu hài lòng, thiên bẩm của Linh Duyệt vẫn cao như mọi ngày, tốt lắm!
"Cách thứ ba là hai mắt liếc trái, liếc phải, nhưng mí mắt, chân mày, và đầu con đều phải bất động, không được lắc như trống bỏi."
Linh Duyệt gật đầu học theo. Sau đó, ông lão dặn cậu điểm mấu chốt, "Con nhất định phải luyện kỹ động tác này vì đôi mắt liếc trái, liếc phải là ba ánh mắt mà hoa đán thường dùng nhất mỗi khi họ lên sân khấu."
"Con biết chuyện này nè," Linh Duyệt hăng hái nói: " Con đã xem vở《 Tô Tam, Tội Phạm Bị Áp Giải 》với Thanh Ninh. Thanh An vừa mới bước ra sân khấu đã liếc trái, liếc phải rồi nhìn chính giữa. Thanh Ninh bảo đây gọi là ba ánh mắt."
Linh Duyệt vừa nói vừa làm theo khiến ông lão cực kỳ vui vẻ, "Đúng rồi, con học rất tốt. Về sau, nếu con rảnh rỗi thì đến nhà hát xem người khác luyện tập những thứ này như thế nào."
"Dạ." Linh Duyệt đảm bảo, "Khi nào con rảnh chắc chắn sẽ đi xem mọi người luyện tập."
"Kiểu thứ tư là vẽ mắt theo hình chữ bát. Kiểu này có hai cách dùng suy tư và e thẹn. Suy tư thì chắc không cần thầy phải giảng. Con hãy nhìn vị hôn phu của mình, nâng mi mắt lên rồi hạ xuống và đừng gấp gáp. Nếu con làm như vậy thì sẽ thể hiện được sự e thẹn khi nhìn thấy người mình yêu."
Linh Duyệt liếc nhìn Mặc Diễm. Sắc mặt anh dịu dàng, trong mắt còn mang theo ý cười để mặc cho cậu quan sát. Linh Duyệt nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn đối phương rồi giận dữ quay đầu lại. Cậu nhìn anh không thấy e thẹn đâu mà chỉ muốn cắn anh một cái.
"Ánh mắt của con sai rồi, "Ông lão lập tức chỉ ra, "Đó là liếc mắt đưa tình chứ không phải e thẹn."
Linh Duyệt: "Không phải đâu sư phụ!"
"Đứa nhỏ này, con không được nói dối."
Sư phụ nghĩ cậu nói dối chắc chắn là cậu đang nói dối. Linh Duyệt bèn hít sâu một hơi rồi ngoan ngoãn nhận sai, "Con sẽ cố gắng tập luyện. Buổi kiểm tra lần sau, con nhất định sẽ học được những ánh mắt này."
Vì đang ghi hình, ông lão muốn giữ thể diện cho Linh Duyệt nên chỉ trừng mắt cảnh cáo, "Bài tiếp theo là học cách nắm bắt được tinh thần. Nắm bắt được tinh thần cũng có thể gọi là làm nổi bật tâm tư của nhân vật. Đây là điều quan trọng nhất..."
Ông lão giảng về vấn đề này hơn mười phút mới xong. Sau khi tiết học này đã kéo dài hơn nửa tiếng, cuối cùng ông lão nói với Linh Duyệt, "Tay, mắt, thân, luật và bước. Miệng với bước ông đã giảng qua nên tiết học kế tiếp ông sẽ giảng về thân. Khi nào con rảnh nhớ tới tìm sư phụ."
"Vâng ạ!" Linh Duyệt vừa mới gật đầu thì ông Vưu lại bổ sung thêm một câu, "Con đưa người yêu con đến luôn đi, ông thích xem cậu ta đóng phim lắm đấy."
Linh Duyệt thấy hơi mệt mỏi, thầy Mặc giết hết trai gái già trẻ! Anh mới thật sự bug!
Sau khi ghi hình xong, người nhân viên hôm qua phỏng vấn Linh Duyệt lại cầm theo kịch bản MC đến gặp bọn họ, "Tiếp theo, chúng tôi còn có một buổi phỏng vấn khác."
Linh Duyệt vừa nghe đến đây thì cậu lập tức từ chối, "Tôi không muốn nói, tôi không muốn nói gì cả."
Mấy câu nói hôm qua vậy mà lại gây ra sóng gió lớn. Minh tinh thật không dễ làm tí nào. Mấy chuyện như vợ bạn là ai, người ngoài còn bận tâm hơn cả bạn, còn có những người muốn mượn danh tiếng của bạn để hại chết bạn. Do không biết được ai là ai trên mạng nên Linh Duyệt đã biết sợ vì vậy cậu từ chối buổi phỏng vấn này.
Nhân viên cười khổ: "Buổi phóng vấn là phân đoạn cần phải ghi hình của chương trình nhưng lần này, tôi hứa sẽ không hỏi những gì không nên hỏi."
Thật ra nhân viên muốn nói là cậu đừng thành thật như thế, chuyện không nên nói thì cậu đừng nói ra.
Linh Duyệt vô thức nhìn Mặc Diễm, đồng ý không? Sau khi hai người nhìn nhau, Linh Duyệt quay đầu sang hướng khác, tại sao mình phải hỏi ý kiến anh ấy, hiện tại mình phải nhận thức được địa vị của bản thân trong gia đình! Nếu đối phương là cô gái thì cậu chắc chắn sẽ để cô ấy quyết định mọi chuyện, nhưng Mặc Diễm là đàn ông thì cậu tuyệt đối không để cho chuyện đó xảy ra!
Mặc Diễm nắm lấy cổ áo Linh Duyệt để cậu không bỏ đi. Sau đó anh hỏi nhân viên: "Tụi tôi ghi hình chung với nhau hay là phải tách ra làm riêng?"
"Lần này hai người quay chung với nhau." Nhân viên cũng sợ Linh Duyệt sẽ nổi điên.
Sau khi ngồi xuống ghế, mặt Linh Duyệt đanh lại và chẳng hề nói câu nào. Nhân viên phỏng vấn Mặc Diễm trước: "Sau buổi quay hôm nay, anh nghĩ sao về công việc của Linh Duyệt?"
Mặc Diễm nỏi thẳng: "Cậu ấy cực kỳ thông minh, cố gắng và hoàn thành mọi thứ một cách xuất sắc."
Linh Duyệt thoáng khựng lại, tự nhiên anh ấy khen mình làm gì? Mình thấy ngại lắm đó.
Người nhân viên cười nói: "Lúc anh thấy thầy la Duyệt Duyệt, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi. Đó là do anh đau lòng sao?"
Mặc Diễm nhếch môi, "Vớ ẩn, em ấy bị người ta ức hiếp còn khiến tôi thấy khó chịu hơn là khi tôi bị ức hiếp nữa. Vấn đề đơn giản này mà mấy người còn phải hỏi sao? Ai nghĩ ra thế?"
Nhân viên mỉm cười: "Đạo diễn nghĩ ra hết đấy."
Sau khi Mặc Diễm nói bóng gió, người nhân viên phải khách sao để giữ chút thể diện cho đạo diễn của họ.
Mặc Diễm bĩu môi, "Quả nhiên là anh ta."
Đạo diễn Ứng thở dài, y cảm thấy địa vị của mình đã tuột dốc không phanh trong suốt quá trình ghi hình mùa ba. Linh Duyệt đỏ mặt khều Mặc Diễm, anh không cần trả lời câu hỏi này. Mặc dù anh nói nghe rất ấm lòng nhưng em cũng muốn giữ chút thể diện cho mình!
Mặc Diễm nắm lấy tay cậu thật tự nhiên rồi nhìn về phía nhân viên, "Cô còn câu hỏi nào khác không?"
"Nếu ngày nào đó Linh Duyệt muốn bỏ nghề thì anh có chấp nhận không?"
"Chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Tôi sẽ nuôi em ấy, em ấy muốn cái gì thì tôi sẽ cho em ấy cái đó. Em ấy cũng không cần phải đi học và làm việc, vì tôi sẽ giấu em ấy đi, không cho ai nhìn cả."
Linh Duyệt nghe không nổi bèn đỏ mặt rút tay về rồi chạy nhanh ra ngoài, cậu muốn bình tĩnh lại!
Những lời này quá cảm động. Nếu ai đó moi tim móc phổi ra đối xử tốt với bạn, chỉ cần bạn không phải là tên ngốc thì sẽ cảm nhận được ý tốt của người ta. Linh Duyệt ôm mặt để bản thân bình tĩnh lại. Nếu lúc cậu mới xuống núi mà biết được người mình muốn tìm là Mặc Diễm thì cậu chắc chắn sẽ quay đầu về hủy hôn. Nhưng bây giờ, dường như cậu cũng có cảm giác với Mặc Diễm.
Hai người họ quen nhau lâu như thế, từng ký ức đều được đọng lại. Tình cảm là thứ mà một khi bạn đã động lòng thì không thể khống chế được nó. Tuy Linh Duyệt chưa có kinh nghiệm trong mặt này nhưng cậu vẫn có thể làm theo bản năng. Trái tim Linh Duyệt mách bảo, tuy cậu chê Mặc Diễm đủ thứ như anh cao hơn cậu, mạnh hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, giào có hơn cậu... Chẳng những vậy, anh còn không biết làm nũng, không chíp chíp, cũng không thể đẻ trứng nhưng dường như không tệ đến mức hai người phải hủy hôn.
Chắc là đầu óc mình bị sốt đến điên rồi!
Trong khi Linh Duyệt đang rối rắm, Ngô Cẩm Vinh đã lấy chìa khóa xe ra và định tan tầm.
Sau khi nhìn thấy Linh Duyệt, anh bước tới, "Hai người ghi hình xong chưa?"
Linh Duyệt đi vào trong nhìn thì thấy Mặc Diễm vẫn đang trả lời câu hỏi. Linh Duyệt thấy xấu hổ, không muốn nghe thêm bèn kéo Ngô Cẩm vinh chạy tới cửa sau, "Tụi mình đi thôi, không cần đợi anh ấy đâu anh."
"Nhưng Mặc Diễm ở đó..."
"Anh khỏi lo cho Mặc Diễm, em không muốn phỏng vấn nên mới để anh ấy gánh vác trọng trách đó. Anh Vinh, tối nay em mời cơm nên hai ta đến nhà anh đi."
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ: "Anh đi làm cả ngày, giờ về nhà phải nấu cơm cho cậu ăn đúng không?
"Chúng ta gọi món mang về cũng được, vì có vài chuyện em không tiện nói ở ngoài."
"Được rồi." Ngô Cẩm Vinh đành lái xe chở Linh Duyệt về nhà. Trên đường đi, Linh Duyệt giấu
hết khí tức của mình vì cậu không muốn Mặc Diễm tìm ra cậu.
Sau khi Mặc Diễm phỏng vấn xong xuôi, anh đi ra ngoài thì phát hiện Linh Duyệt không có ở đấy nên anh nhắn tin hỏi: "Em đi đây vậy?"
Linh Duyệt trả lời: Em không nói cho anh biết, anh tự ăn tối đi, đừng bận tâm đến em.
Mặc Diễm: "Em cho rằng em không nói thì anh không biết sao?
Mặc Diễm dùng linh khí để kiểm tra thì anh chợt nhận ra tiểu yêu này đã giấu hết khí tức của mình, chắc chắn đây lại là vật quý nào đó mà ba mẹ Linh Duyệt cho cậu mang theo! Chẳng biết trên người cậu còn che giấu bao nhiêu thứ nên nếu anh đuổi theo trong lúc này thì chắc chắn sẽ không bắt được cậu.
Mặc Diễm sa sầm mặt, cảm giác mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát khiến anh thấy rất khó chịu. Mặc Diễm nghĩ Linh Duyệt định bỏ đi nên anh gọi điện cho cậu một cách lạnh lùng, "Linh Duyệt, em quay về đi, chúng ta sẽ nói chuyện cho ra lẽ với nhau."
Linh Duyệt: "Không về!"
Vẻ mặt của Mặc Diễm rất khó coi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu nhưng lại không có chỗ để trút. Mặc Diễm nhớ lại thái độ của Linh Duyệt thì trong lòng thấy hơi lạnh lẽo. Anh nâng niu, che chở tiểu yêu này trong lòng bàn tay, cho dù là hòn đá thì lâu dần nó cũng sẽ ấm lên. Lý do anh đợi cậu lâu như thế mới nói cho cậu biết là vì anh sợ cậu không chấp nhận nổi. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn muốn từ hôn và chạy trốn khỏi anh.
Mặc Diễm: "Em đừng cố gắng làm gì. Trước khi anh biết đó là em thì anh đã từng thử nhiều cách nhưng vẫn không thể giải trừ hôn ước."
Linh Duyệt không hiểu đối phương đang nghĩ gì, nhưng thái độ ta đây của anh khiến cậu thấy hơi bực bội. Dựa vào nguyên tắc không được nuông chiều anh, Linh Duyệt hỏi một cách khó chịu: "Tại sao anh biết em muốn giải trừ hôn ước?"
Mặc Diễm cười khẩy: "Em chỉ cần nhấc đuôi lên là anh đã biết em muốn đi cầu hay đánh rắm. Em thấy rất uất ức khi ở bên anh sao?"
Trong lúc Linh Duyệt đang nói chuyện với Mặc, cậu nhận ra anh đang nổi cáu nhưng cậu không có tâm trạng để dỗ anh nên Linh Duyệt trực tiếp cúp máy. Sau khi trầm ngâm một hồi, Linh Duyệt mới mềm lòng nhắn tin cho đối phương: "Anh ồn ào quá, khi nào về em sẽ nói chuyện với anh. Còn bây giờ chúng ta hãy bình tĩnh lại đã."
Khi cơn giận của Mặc Diễm sắp bùng nổ thì anh đọc được tin nhắn này. Mặc Diễm hơi ngây người rồi nhắn lại cho Linh Duyệt: Về rồi mới nói? Em không bỏ đi à?
Linh Duyệt thấy Mặc Diễm thật phiền phức bèn kéo anh vào danh sách đen. Bây giờ lòng Linh Duyệt đang rối như cuộn len từng bị mèo chơi, rối đến mức tóc cậu cũng sắp không mọc nổi.
Ngô Cẩm Vinh hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hai người lại cãi nhau?"
Linh Duyệt hít sâu một hơi, "Anh Vinh, em muốn rút khỏi giới giải trí, vì em bị vỡ mộng rồi."
Ngô Cẩm Vinh vô cảm: "Ồ."
"Anh đừng xem nhẹ chuyện này. Em đang nói thật đó anh Vinh, em thấy người mình bất ổn đến mức sắp rụng hết cả tóc."
Ngô Cẩm Vinh vẫn vô cảm như thường, "Thì sao? Cậu tự mình gây ra chuyện lớn đến thế rồi không chịu nổi cú sốc à? Anh bị cậu làm cho hết hồn cũng đâu có rụng tóc."
Linh Duyệt thấy áy náy, "Em xin lỗi, em cũng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy."
"Đó là do cậu không nghĩ tới chuyện đó sẽ xảy ra. Chẳng phải trước đó anh đã bảo với cậu là nếu cậu muốn thông báo chuyện này ra ngoài thì phải hỏi ý kiến của anh. Cậu có hỏi không?" Ngô Cẩm Vinh tức giận: "Anh còn chưa tính sổ chuyện này với cậu vậy mà cậu dám rút khỏi vòng giải trí chỉ vì mình đã gây chuyện. Hôm nay anh phải đánh gãy chân cậu."
Linh Duyệt sắp chảy nước mắt, "Còn không phải tại em quên sao? Câu anh nói với em đã qua lâu như vậy thì ai mà nhớ nổi chứ?"
"Vậy mà cậu chưa bao giờ quên chuyện tìm kiếm vị hôn thê của mình."
"Lý do em xuống núi chỉ vì tìm anh ấy thì sao có thể quên được chứ?" Linh Duyệt nói đến đây thì thấy tủi thân, "Cô vợ yêu dịu dàng, hiền lành, đáng yêu, xinh đẹp, phóng khoáng, yếu đuối, mềm mại của em đột nhiên biến thành người đàn ông cao một mét chín. Anh Vinh, Mặc Diễm, Mặc Diễm là vị hôn thê mà em muốn tìm..."
Ngô Cẩm Vinh thấy Linh Duyệt thật sự sắp khóc, "Chuyện này khiến cậu kích động lắm sao?"
"Không phải, em đang đau lòng đấy!" Linh Duyệt mở chai nước trái cây ra uống một ngụm, "Nhưng em nhận ra mình không ghét anh ấy, chuyện đó mới khiến em thấy đau lòng!"
Khóe miệng Ngô Cẩm Vinh giật giật, "Vậy cuối cùng là tại sao cậu lại đau lòng?"
Linh Duyệt nói một cách tủi thân: "Em muốn về quê. Em đã tìm thấy anh ấy thì em cần gì phải ở lại trong giới giải trí nữa?"
Ngô Cẩm Vinh á khẩu, "Cuối cùng là cậu bị cái gì đả kích vậy?"
"Do em bị tâm thần nên mới nghĩ mình không cần vợ yêu mà cần người đàn ông này. Sáng sớm khi biết được chuyện đó, trong đầu em đều tràn ngập ý nghĩ hủy hôn. Nhưng hồi nãy, khi em nghe thấy những lời mà anh ấy nói trong lúc phỏng vấn thì em lại mềm lòng khiến quyết tâm muốn hủy hôn bị giảm xuống. Lúc đó em nghĩ mình có thể chấp nhận được anh ấy, chẳng phải là em bị điên rồi sao?!"
Ngô Cẩm Vinh nghe cậu than thở xong, anh nói một cách nghiêm túc: "Anh cũng nghĩ cậu bị tâm thần vì chuyện mà cậu rối rắm khác với người bình thường. Nói thẳng ra là cậu không rõ tình cảm của mình với Mặc Diễm sâu đậm bao nhiêu. Còn cái gì mà mình bị gạt, mình bị gạt, anh khác với hình mẫu vị hôn thê của tôi đều là giả. Nguyên nhân thật sự là cậu thích Mặc Diễm, nhưng không phải hơi thích như cậu đã tưởng tượng, do cậu không hiểu đó là gì nên mới nổi giận với Mặc Diễm. Cậu ta cũng chiều theo cậu, mặc cho cậu làm ầm ĩ rồi lại đi mua đồ ăn để dỗ dành."
Linh Duyệt lấy làm ngạc nhiên nên cậu bật dậy, "Sao có thể được? Em chỉ có một chút, chút xíu... Em nghĩ có thể đúng là như vậy nhưng chỉ một chút... Dù sao cũng chỉ thích chút xíu mà thôi!" Linh Duyệt nhận ra mình ăn nói không mạch lạc nên cậu dùng hai ngón tay làm thành một kẽ hở nhỏ, "Ít hơn một nửa so với ngón tay em, nếu em thích anh ấy thì sẽ ít như vậy đấy."
Ngô Cẩm Vinh nghe cậu nói nhiều chữ "Chút xíu" đến nhức cả đầu, "Nếu cậu không chấp nhận hôn ước này thì cậu cứ ngoảnh mặt bỏ đi là xong. Nhưng nếu cậu nghĩ mình có thể chấp nhận cậu ta và hôn ước này thì cậu còn rối rắm làm gì? Hai người có thể tiến tới với nhau thì tốt, còn không thể thì chia tay, chẳng phải chuyện tình cảm đơn giản đến thế sao?" Ngô Cẩm Vinh thấy mệt mỏi: "Cậu động lòng mà cậu còn không biết, có phải cậu bị ngu không? Bởi vậy mới nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giáo dục tình cảm cho con trẻ, ba mẹ cậu chưa từng dạy cậu kiến thức về mặt này sao? Tình yêu quan trọng lắm đấy!"
Linh Duyệt lặc đầu, hai người luôn bế quan tu luyện nên thường chuẩn bị rất yêu đồ ăn thức uống cho cậu và em trai. Hai người còn để bọn họ tự do đi lang thang đâu đó miễn còn sống trở về là được.
"Anh bảo em rất thích Mặc Diễm ư?"
Ngô Cẩm Vinh lười trả lời vì đây là chuyện mà ai cũng biết.
Linh Duyệt nhíu mày, bình tĩnh ngồi xuống, hóa ra đây là thích sao? Vậy cậu còn xoắn xuýt làm gì? Yêu tinh luôn làm theo ý mình, nếu cậu thích thì cậu sẽ chấp nhận. Dù gì hai người cũng đã đính hôn nên... Cậu phải nhận người vợ này thôi.
Linh Duyệt đã suy nghĩ thông suốt vì vậy cậu thấy thoải mái hơn rất nhiều. Linh Duyệt vỗ ngực mình, "Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, em bỗng dưng thấy rất dễ chịu trong người."
Ngô cẩm Vinh lấy một quyển sổ ra, "Cậu còn muốn rút khỏi giới giải trí không?"
Linh Duyệt chớp mắt, "Em đã tìm được anh ấy nên theo lý thì..."
Ngô Cẩm Vinh ngắt lời cậu, "Chúng ta hãy xem qua tiền vi phạm hợp đồng nào."
"Hửm?"
"Cậu vẫn chưa ghi hình tập bảy và tập tám của chương trình đúng không? Chúng ta cũng đã ký hợp đồng cho kịch bản của bộ phim《 Bất Hủ 》, lẽ nào anh phải bồi thường tiền thay cậu? Cậu còn ký hợp đồng nhiều năm với anh như vậy, bộ cậu không cần trả tiền vi phạm hợp đồng à? Sư phụ cậu cũng đã thông báo ra ngoài là mùng chín tháng chín sẽ tổ chức lễ nhận thầy. Ông Vưu chọn ngày đó cho cậu có thể thấy là ông ấy xem trọng cậu, nhưng cậu muốn làm ông thất vọng ư?"
"Em không muốn!" Linh Duyệt nhìn những con số được viết ra trong quyển số của Ngô Cẩm Vinh. Trong đó có rất nhiều con số và kí hiệu mà cậu không biết ý nghĩa của nó, "Anh Vinh, anh đừng tính nữa, em không đi nữa! Em bồi thường không nổi đâu!"
Ngô Cẩm Vinh cười khẩy, "Vậy bây giờ cậu nên làm cái gì thì làm cái đó."
"Bây giờ em đang đói bụng nên em muốn được ăn."
Ngô Cẩm Vinh: "..."
Nhờ có kỹ năng nấu nướng của Ngô Cẩm Vinh nên Linh Duyệt mới có thể nhìn vào bản ghi chép số lần gọi với Mặc Diễm trong điện thoại. Sau đó cậu đứng im, suy nghĩ hết mười lăm phút. Cậu chấp nhận chuyện mình thích Mặc Diễm, nhưng tính cách của anh, lẽ nào cậu bị điên rồi sao? Cô vợ đáng yêu, mềm mại tự nhiên biến thành người đàn ông cao 1m9. Bây giờ cậu vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi đây suy nghĩ về chuyện đó, rốt cuộc là đầu óc cậu bị gì vậy?
Trong khi Linh Duyệt đang suy tư, có người gõ cửa nên cậu bừng tỉnh lại, đi mở cửa ra nhìn thì đột nhiên ngây người, "Anh tìm được đến đây bằng cách nào?"
Mặc Diễm đưa tay ra với vẻ mặt u ám, "Theo anh về nhà."
Linh Duyệt bị sắc mặt của anh làm cho sợ hãi, cậu lui về sau một bước. Linh Duyệt ôm lấy khung cửa, thấy hơi lo lắng: "Anh, anh bình tĩnh lại rồi hai ta nói chuyện cho đàng hoàng. Còn bây giờ, nếu anh đánh em thì anh đang bạo lực gia đình! Em sẽ đi báo cảnh sát!"
Mặc Diễm:!!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.