Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 24: Cùng vị hôn thê miêu tả mẹ

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

08/12/2022

Linh Duyệt giành được ca khúc làm Ngô Cẩm Vinh hết sức ngạc nhiên, anh mới vừa liên lạc với đạo diễn Vương, còn chưa kịp mua rượu thì thông báo tới. Cộng thêm thời gian gửi qua hộp thư, chưa đến nửa tiếng! Ngô Cẩm Vinh kích động báo tin tốt cho Linh Duyệt, "Quá tuyệt vời, cậu hát hay lắm! Bộ phim chắc chắn sẽ bùng nổ. Thời điểm tuyên truyền cậu nhất định phải đi theo, lúc đó để cậu hát mấy lần tại trường quay, nhất định fan sẽ tăng."

"Oa!" Linh Duyệt hét lên, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Nhanh thật! Anh đã làm gì?"

Ngô Cẩm Vinh thấy sai sai, "Quá nhanh, nhất định trong đây có mờ ám, lát nữa anh đi hỏi thăm chuyện gì xảy ra rồi nói cậu biết. Cậu chuẩn bị thật tốt, nếu cần thu âm lại lần hoặc chuẩn bị cái khác thì cứ đến."

Linh Duyệt phấn khích đáp ứng: "Được anh Vinh, em hiểu rồi, em hát xong bài này sẽ kiếm nhiều tiền không?"

"Nhiều!" Ngô Cẩm Vinh đảm bảo: "Nếu không nổi tiếng, anh chặt đầu anh xuống đưa cậu!"

Linh Duyệt vui vẻ, "Em muốn đầu anh làm gì? Em đâu ăn não người."

Ngô Cẩm Vinh bật cười, "Về sớm nghỉ ngơi đi, mai hẵng nói."

"Vâng!"

Mặc Diễm đứng trước cổng nhà Linh Duyệt. Đang đợi Linh Duyệt mở cổng bỗng nghe thấy tiếng cười từ xa. Anh ngạo nghễ hừ lạnh, hiện giờ nói cho tiểu yêu biết như một người tiền bối, chính anh giành lấy giúp cậu, tỏ rõ mình không phải đại nhân độ lượng. Bây giờ anh giấu công trạng của mình, chờ khi Linh Duyệt biết sẽ cảm kích rơi lệ với anh. Mặc Diễm cảm thấy ở phương diện nuôi dạy tiểu yêu mình tuyệt đối là một nhân tài, càng nuôi kinh nghiệm càng nhiều. Mặc Diễm chẳng hề nghĩ tới cách mình nuôi tiểu yêu khác, hai ranh giới hoàn toàn khác nhau.

Linh Duyệt mới mở cửa đã bắt gặp môn thần Mặc Diễm đứng ở nhà cậu. Trời tối thui, toàn thân đối phương còn mặc nguyên cậy đen, khí tức thu liễm bèn dọa Linh Duyệt giật mình.

"Thầy Mặc, anh bao lớn rồi mà chơi trò hù dọa người? Khi còn bé tôi chưa chơi trò này đấy." Mặc Diễm cứng họng, anh đâu cố ý hù dọa người!

Linh Duyệt chỉ quần áo anh mặc trên người, tò mò hỏi: "Quần áo anh là dùng lông biến thành ư? Tại sao anh lúc nào cũng mặc đồ đen? Đồ đen khiến anh trông già nua lắm."

"Đệch!" Mặc Diễm rất tự tin về tuổi của mình, "Pháp lực của yêu quyết định số tuổi, dù tôi ngừng tu luyện thì bằng pháp lực hiện nay vẫn đủ để tôi duy trì hai mươi tám tuổi trong sáu trăm năm."

"Oa!" Linh Duyệt bội phục vỗ tay, "Thầy Mặc giỏi thật đấy!"

Mặc Diễm: "..."

Đột nhiên anh thấy mình như kẻ ngốc!

Linh Duyệt bái phục hỏi: "Thầy Mặc, hay vào nhà tôi ngồi chơi một chút? Chúng ta cùng uống trà, nghe tôi soạn ra khoảng tám trăm từ xuất sắc ngay tại chỗ để thổi phồng pháp lực tuổi tác của anh."

Mặc Diễm ấn cái đầu dưa của cậu, xoa thành ổ gà, "Xin mời dùng tám trăm từ để mô tả sự xấu xí của cậu hiện giờ."

"Aaa!" Linh Duyệt xù lông, nhảy cẫng lên nắm tóc Mặc Diễm, giận đến đỉnh đầu bốc lửa, "Tôi muốn khen anh thật! Anh lại động vô kiểu tóc tôi! Anh muốn đánh lộn đúng không?!"

Mặc Diễm nắm lấy cái tay đang vươn tới, chợt một ngọn lửa màu đỏ cam sềnh sệt dính vào lòng bàn tay Mặc Diễm nhất thời nổi bong bóng vì bị phỏng. Mặc Diễm rụt tay lại, quan sát lòng bàn tay kinh ngạc bảo: "Cậu... Lửa có thể gây tổn thương đến tôi, rất ít đấy."

Linh Duyệt giận đùng đùng hỏi: "Sợ chưa! Xin lỗi tôi đi, nói đúng thì chấp nhận!"

"Thật xin lỗi, tôi sai rồi, có phải cậu muốn cắn tôi không?" Mặc Diễm bị biểu cảm hung hăng của cậu chọc cười bèn phối hợp lui về sau một bước, nghiên túc ân hận nhưng không thay đổi.

Linh Duyệt phẫn nộ dậm chân, đuổi theo đánh anh.

Tiểu Hắc long nằm trên nóc nhà, nghi hoặc hỏi Phan Văn đứng phía dưới: "Anh ta làm gì vậy?"

Phan Văn bận rộn cả ngày, đang bưng thêm mâm trái cây và xà lách cho bữa ăn, "Lưu manh đùa giỡn chả biếu xấu hổ là gì, dụ dỗ tiểu yêu vô tri nhà người ta. Ngày nào đó phụ huynh người ta tới tìm, xem anh ta làm sao giải thích."

Rồng nhỏ xoa xoa ngón tay nhỏ, thi thầm nói: "Thủ đoạn lưu manh đùa giỡn của anh ta lộ liễu quá, còn thua tôi..."

Phan Văn quăng cây trúc qua chặn miệng nhóc con, "Con nít không lo học, ta mời ngươi ăn măng tre xao thịt!"

Mặc Diễm vung tay, túm lấy tiểu Hắc long đang nằm trên nóc phòng xem náo nhiệt. Linh Duyệt thấy nó chợt nhớ lại hình ảnh đối phương nằm trong tường bèn trực tiếp bật cười, sờ đầu rắn đen, nhận lấy nó nâng trong lòng bàn tay, "Hôm này Khang Khang ngoan lắm~"

Tiểu Hắc xà vô thức nhìn Mặc Diễm, cậu nào dám không ngoan. Cậu sợ bị đòn, một số yêu ngay cả tiểu Long nhỏ như cậu cũng dám đánh, chả chú trọng chủ nghĩa nhân đạo gì cả.

Linh Duyệt híp mắt cười hỏi: "Rồng nhỏ, hôm nay em có ham ăn không?"

Tiểu Hắc long chán ghét dùng móng vuốt đẩy Linh Duyệt, "Chuyện mất mặt như vậy cũng đâu cần phải nhắc lại."

Mặc Diễm lấy điện thoại ra cho nó nhìn, "Đây chính là kết qua của việc ăn mà không nhai đấy."



Rồng nhỏ sụp đổ dùng hai móng nhỏ che mặt, "Anh xóa đi, mốt em trộm đồ nuôi anh!"

Mặc Diễm cười nhạt nói, "Ta đang dạy ngươi đạo lý làm yêu đó."

Nhất thời Tiểu Long cảm giác mình mà theo Mặc Diễm chắc sẽ khó sống sót, nó nhận thấy Linh Duyệt mềm lòng tính tốt bèn cọ lên người Linh Duyệt làm bộ đáng thương, "Anh thu nhận em đi, em sống khó khăn quá, huhuhuhu..."

Vật nhỏ làm bộ thút thít khóc thật ra một giọt lệ cũng không rơi. Linh Duyệt chân thành nhìn, dù biết nó giả khóc nhưng vẫn mềm lòng, "Em đừng khóc, anh..."

"Không được!" Mặc Diễm lạnh lùng xách rồng nhỏ lên, ném nó vào hồ cá nhà Linh Duyệt, trong chớp mắt, anh kêu một tiểu yêu đến. Ăn mặc quần áo hòa thượng, tay ôm cá gỗ, thân cao 20cm, khuôn mặt già dặn nửa cúi đầu với Mặc Diễm.

Thần sắc Mặc Diễm ôn hòa, "Ngươi tụng cho nó chút kinh để thanh tẩy chút linh hồn. Phạm sai hai điều, một là nói láo! Hai là muốn trộm đồ! Chừng nào biết lỗi mới thả nó ra."

Tiểu hòa thượng ngồi xuống đất, bắt đầu hướng về phía tiểu Long đọc kinh. Thực tế thì tiểu Hắc Long chả hề cảm thấy linh hồn mình thăng hoa, Mặc Diễm xuất chiêu này đơn giản vì muốn hành hạ tâm tính nó, trong quá trình chịu tội nghe hòa thượng nhỏ tụng kinh.

Rồng nhỏ sắp bật khóc, "Em sai rồi, Em không gạt người nữa! Cũng chả dám trộm đồ nữa đâu!"

Linh Duyệt cảm giác hình như còn chuyện gì đó, "Đây.... Nó xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nó từng bảo cậu ba nó vắng nhà nên ở tạm nhà tôi đúng không?"

"Đúng vậy."

Mặc Diễm ghét bỏ nói: "Từ trước đến giờ nó đâu có cha! Nó là cô nhi mà mấy ngày trước tôi đi biển nhặt được nên mới tới chưa bao lâu. Thằng nhóc này còn nhỏ mà toàn nói xạo, nếu tôi mặc kệ nó thì lúc trưởng thành sẽ bị lệch lạc."

Linh Duyệt dở khóc dở cười, trước kia không ai quản lý vì sự sống nên nói láo trộm đồ. Bây giờ được đại yêu chăm sóc, những tật xấu nhất định phải thay đổi.

"Tôi thông báo với bộ phận quản lý để họ dành ra chút thời gian dẫn nó đi, tìm người nhận nuôi." Sau khi rồng nhỏ nghe lời nói sau của Mặc Diễm, nó rống cổ hét: "Em ứ chịu đi!"

Mặc Diễm vốn chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ của nó, "Ta không có nghĩa vụ để nuôi ngươi."

Tiểu Hắc long la to: "Em sai rồi! Em thay đổi, em không muốn đi đâu! Hôm nay anh đưa em đi, ngày mai em sẽ tự mình chạy à không bay về!"

"Chờ ngươi học xong cách bay rồi hẵng nói." Mặc Diễm chịu không nổi búng ngón tay, nhóc con rồng nhỏ lập tức im lặng vùng vẫy trong nước cùng đàn cá trắm cỏ, còn tiểu hòa thượng thì vẫn ngồi niệm kinh. Niệm đến mức tiểu Long bực bội ôm đầu lăn lộn, lăn đủ rồi nhưng chả thể nói chuyện, nó bèn nằm trong ao giang thẳng móng vuốt, khóc không ra nước mắt.

Linh Duyệt cảm thông trông coi nó một hồi, Mặc Diễm bận rộn, chắc chắn không đủ thời gian để nuôi nó, trách nhiệm anh ta chỉ là tìm người nuôi nó. Cậu đề nghị: "Thôi thì đưa vào cốc trăm yêu đi. Nơi đó nhận rất nhiều đứa trẻ như nó, mấy cụ già trong đó vô cùng dốc lòng dạy dỗ, tôi quen biết một vài ông bà lão trong sơn cốc để tôi bảo với họ."

"Khỏi cần, mấy ngày nữa tôi sẽ đi một chuyến đến núi Côn Lôn tiện thể mang nó theo luôn." Mặc Diễm theo bản năng sờ ngón áp út, thần sắc hơi nặng nề.

Linh Duyệt không thấy sự thay đổi này, cậu vừa nghe nhắc tới núi Côn Lôn, tức khắc sự phấn chấn trỗi dậy: "Nhà tôi nằm ở phía đông của cốc trăm yêu, về sau nếu rảnh mời anh ghé sang nhà tôi chơi."

"Phía đông cốc trăm yêu?" Mặc Diễm cau mày suy nghĩ, "Cậu họ Linh, tôi biết cậu con nhà ai rồi."

Linh Duyệt ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: "Anh biết ba tôi ư?"

Ánh mắt của Mặc Diễm phức tạp, "Không quen, nhưng mẹ cậu thì tôi từng gặp qua."

Linh Duyệt tiếp tục hỏi: "Anh từng gặp mẹ tôi?"

Lần đầu tiên Mặc Diễm phỏng đoán về kỹ xảo nói chuyện, không trực tiếp nói: "Thấy từ đằng xa, chưa từng nói chuyện nhưng tin đồn về bà nhiều lắm. Yêu tộc thường xuyên nói, có lôi long màu tím xuất hiện phía đông cốc trăm yêu, chứa đựng một phần tư huyết mạch của hung thú thượng cổ Hống, cực kỳ... Lợi hại, sau đó gả cho một con yêu họ Linh rồi ở tại đó ẩn cư. Cha cậu là ai, người ngoài chẳng ai biết cả.

Mặc Diễm trì hoãn, suy nghĩ một chút về cách mình chọn lời, ắt hẳn rất văn minh. Nếu thật sự miêu tả mẹ Linh Duyệt thì chắc là dữ dằn, siêu cấp dữ dằn, bất khả chiến bại! Rồng tím linh lực hệ lôi, yêu đấy không thể chọc vào, tính khí càng nóng nảy hơn anh. Lúc này, Mặc Diễm vô cùng tò mò về cha Linh Duyệt, rốt cuộc cha có tính cách gì mà khả năng cải tạo gien mạnh mẽ như vậy, sinh hạ một tiểu yêu... Dễ thương như Linh Duyệt?

Cặp mắt Linh Duyệt trong suốt, sùng bái nói: "Mẹ tôi lợi hại lắm, cái gì bà cũng biết làm, nấu cơm thì ngon siêu cấp còn biết làm quần áo nữa đấy!"

Linh Duyệt chỉ mấy bộ quần áo trên móc treo, "Kia đều là quần áo do mẹ tôi nhổ lông ba tôi may cho tôi đó!"

Mặc Diễm: "..."

Đột nhiên thấy cảm thông thay ba Linh Duyệt!

"Nếu đã quen biết thì dễ nói chuyện." Linh Duyệt cao hứng kéo cổ tay Mặc Diễm, "Chờ ngày nào đó chúng ta rảnh rỗi, anh theo tôi về nhà. Ba mẹ tôi rất nhiệt tình và hiếu khách, chúng ta cùng ăn chung một bữa cơm."



Mặc Diễm nhìn móng vuốt trắng noãn mịn màng nắm lấy cổ tay mình, đang nghĩ xem mình nên manh theo cái gì rồi lấy thân phận gì? Tiền bối săn sóc Linh Duyệt? Kêu cha Linh Duyệt bằng anh? Nhưng Linh Duyệt đã kêu anh bằng anh thì anh nên kêu cha cậu ấy bằng chú, ngộ nhỡ tuổi tác đối phương còn nhỏ hơn anh thế sẽ lúng túng lắm đây.

Mặc Diễm rơi vào trầm tư, tiểu Hắc long ở bên ngoài bắt đầu tức giận đạp nước, bỗng Linh Duyệt thấy đứa nhỏ ầm ĩ này thực sự thiếu đòn. Em trai cậu cực kỳ ngoan ngoãn, dù thừa kế tính tình nóng nảy và năng lực phòng thủ từ mẹ, nhưng em trai cậu rất nghe lời nên chưa bao giờ chủ động đánh nhau. Ngoại trừ khi bị chọc mới đánh, hơn nữa đối phương bị đánh qua một lần sẽ chẳng dám khiêu khích lần hai, đứa nhỏ vô cùng bớt lo.

Linh Duyệt tò mò quan sát tiểu hòa thượng. Sau khi Mặc Diễm phục hồi tinh thần, nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cậu bèn giải thích "Đây là gỗ thành tinh."

"Lợi hại thật!"

"Vạn vật đều có linh tính, nhưng phải xem vận may như thế nào."

"Đúng vậy. " Linh Duyệt hơi cảm khái, cặp mắt nhìn Mặc Diễm chăm chú. Hình như hai người bọn họ chưa từng tán gẫu nhã nhặn bao giờ, toàn vừa nói vài câu đã cãi nhau om sòm, cũng chả biết tại sao Mặc Diễm tức giận bỏ đi, hay cáu giận thật.

"À, đúng rồi." Linh Duyệt chợt nhớ ra, " Anh chờ tôi một chút."

Linh Duyệt tìm thấy cây bút và tờ giấy, viết ra giấy ghi nợ, "Sửa tường mất bao nhiêu tiền? Về sau tôi trả lại."

Thần thái Mặc Diễm ầm trầm, "Mười vạn."

Linh Duyệt trợn mắt, "Nhiều thế sao?"

Mặc Diễm lạnh lùng gật đầu, "Viết đi, về sau tôi tính lãi nặng, lãi mẹ đẻ lãi con."

"Đừng mà," Linh Duyệt cười khổ, "Tiền tôi mượn trả ngay bây giờ!"

"Không được!" Mặc Diễm tức giận đoạt tờ giấy nợ, giận dữ đứng dậy bỏ đi, "Về sau lấy lãi suất cao!"

Linh Duyệt: "..."

Tại sao tức giận? Vừa nãy còn chuyện trò vui vẻ, giây sau lập tức trở mặt, một chút cũng chả giống yêu quái trưởng thành!

Linh Duyệt nhận thấy dù là bạn thì cũng đâu thể nuông chiều theo tính khí Mặc Diễm bèn quyết tâm không nhắn tin cho anh ta bèn đóng cửa đi ngủ. Ngày hôm sau, mua xong bánh mì sandwich tại một quán bán điểm tâm ven đường, cậu đứng ngay đầu hẻm chờ Vương Sao tới đón. Cuối năm dần đến gần thì hóa ra xe chạy trong kinh đô càng ít, xe chạy trên đường lớn chẳng có bao nhiêu chiếc. Linh Duyệt núp ở góc tường vừa ăn vừa suy nghĩ, nên dự trữ lương thực, không thôi các tiệm bán cơm đều đóng cửa thì tết cậu ăn cái gì.

Vương Sao lái xe tới, hướng Linh Duyệt bóp kèn. Sau khi cậu lên xe, tức khắc nhận ra Vương Sao hơi phấn chấn, Linh Duyệt phê bình: "Anh Vương, sắc mặt anh bây giờ hơi thô bỉ đấy."

"Chớ nói nhảm," Vương Sao tủm tỉm cười, "Cậu biết nhóm nhạc nữ LOVE không?"

Linh Duyệt lắc đầu, cậu chẳng hứng thú với mấy từ đó.

"Cậu thật thiển cận, đây là nhóm nhạc nữ mới nổi lên năm ngoái, có sáu thành viên mà tất cả đều đẹp lắm!"

"Anh vừa ý cả sáu người?" Mắt Linh Duyệt sâu xa, không ngờ anh Vương còn cầm thú hơn cả cầm thú.

"Sai rồi!" Vương Sao vội vã giải thích, "Tại cậu chưa biết trước kia chúng ta là công ty lớn, đầy đủ thiết bị. Có công ty nào giống chúng ta không, xây nguyên phòng thu âm riêng? Công ty của nhóm nhạc nữ LOVE nhỏ, độc nhất một phòng thu âm, các cô ấy sốt ruột thu âm ca khúc nên mượn sân ta dùng một bữa, lát nữa cậu sẽ gặp được mấy cô ấy."

Tới phòng làm việc, Vương Sao dừng xe, phía sau lập tức xuất hiện một chiếc xe hơi bảo mẫu, Vương Sao kích động hét: "Duyệt Duyệt mau nhìn! Đến rồi kìa!"

Trong lúc nói chuyện, một vài cô nàng xinh đẹp bước xuống xe. Linh Duyệt quan sát họ, duyên dáng, dễ thương, thích cười... Đáy lòng cậu chợt nảy ra ý tưởng, chẳng lẽ vị hôn thê cậu trong nhóm nhạc nữ ư?

Lúc này, cô gái cuối cùng bước xuống, thân hình hơi thấp, nhưng khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt to biết cười chúm chím, tò mò đánh giá xung quanh. Mái tóc đen dài đến thắt lưng, cảm giác cực kỳ ngoan ngoãn và khéo léo. Bên cạnh đó cô ấy mặc áo lông vũ màu hồng tôn lên vài phần khí chất nhu nhược, khá rõ ràng cô ấy là người nhỏ tuổi nhất nhóm. Những người khác đều rất quan tâm đến cô vì thời điểm bước xuống xe còn đỡ lấy nàng.

Linh Duyệt như đang nằm trên thủy tinh, mở to mắt nhìn cô gái, Trời ạ! Giống y như đúc vị hôn thê mà mẹ cậu miêu tả! Vợ cậu thật sự là thành viên nhóm nhạc nữ?!

Tác giả có lời muốn nói: Linh Duyệt: Mẹ tôi cực kỳ lợi hại, cái gì cũng biết.

Yêu qua đường: Đúng thế nhất là lúc đánh nhau!

Linh Duyệt: Em trai tôi chưa bao giờ chủ động đánh lộn, đánh một lần là đối phương chẳng dám khiêu khích tiếp.

Tiểu yêu bị đánh: Đúng vậy, cậu ta quyết tâm đánh chết thì ai còn dám tìm đường chết nữa?

Linh Duyệt: Tôi cảm thấy vị hôn thê của tôi là thành viên trong nhóm nhạc nữ.

Mặc Diễm: Em sai rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Bị Lừa Hôn!!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook