Chương 69: Muốn cưới anh tôi thì phải qua ải của tôi!
Hắc Miêu Nghễ Nghễ
08/12/2022
Đây là lần thứ hai Linh Duyệt đi vào hậu trường, nhưng người đi chung với cậu có vai vế lớn hơn lần trước vì lần này là một ông tổ. Mọi người đều mau chóng chạy vào hậu trường giống như đang có một cuộc họp gấp.
Ông lão mỉm cười, "Mọi người cứ làm việc của mình, ông sẽ không làm trễ nãi buổi tập diễn. Tiểu Thôi đâu rồi?"
"Dạ đây, dạ đây," Một người đàn ông trung niên, có vẻ là tiểu Thôi hối hả chạy tới, "Hồi nãy tôi ở trong kho. Tại sao ông lại đích thân đến đây? Nếu có chuyện gì thì ông cứ dặn tôi, tôi sẽ đi làm ngay."
"Tôi tới đây để kiểm tra việc học của người này." Ông lão cười ha hả, kéo tay Linh Duyệt qua rồi giới thiệu: "Đây là học trò của tôi, tối nay cậu cứ sắp xếp cho nó bảy phút là được. Bộ trang phục của nó đã được giao đến chưa?"
"Dạ đến rồi, tôi mới vừa làm xong," Thôi Hải cầm lấy cái túi xách từ tay nhân viên đứng sau lưng mình, "Đây là bộ hí phục mới, người thường đều có thể mặc. Cậu hãy xem qua đi."
Linh Duyệt nhận lấy bộ đồ bằng hai tay. Cậu mở túi xách ra nhìn thì thấy đó là bộ hí phục màu đỏ tươi, còn có mũ phượng và đồ trang sức. Linh Duyệt chạm vào chất liệu vải, tay nghề cực kỳ khéo léo, cậu vừa nhìn vào là biết ngay bộ trang phục này rất mắc.
Linh Duyệt mỉm cười, hỏi: "Sư phụ, đây là ông tặng con, con không trả tiền đâu đấy."
Ông lão bật cười: "Con đúng là đứa mê tiền. Đây là sư phụ mua nên con không cần tốn tiền đâu."
Từ cuộc đối thoại giữa hai ông cháu, người vây xem có thể nhận ra ông lão cực kỳ quan tâm Linh Duyệt vì ánh mắt ông nhìn cậu khác với khi nhìn những học trò khác. Quả nhiên, em út là người được cưng chiều nhất.
Bấy giờ, một người hơn ba mươi tuổi vội vã chạy vào, "Ông nội, chú nhỏ, tại sao hai người lại tới đây?"
Hắn chính là học trò lớn nhất của anh cả Linh Duyệt, cũng lấy chữ lót là Thanh theo sư phụ mình nên hắn tên là Dịch Thanh Chính. Anh cả Linh Duyệt là người có số lượng học trò ít nhất. Dường như ông đang có ý định đào tạo người nối nghiệp cho Vưu phái, tuy số lượng ít nhưng đều là những hạt giống tốt nhất.
Ở độ tuổi này, Dịch Thanh Chính đã rất nổi tiếng. Rạp hát này là do anh cả hoàn toàn tin tưởng giao cho hắn quản lý nên ông chẳng bao giờ đoái hoài đến. Hôm nay ông lão đến rạp hát, tiểu Thôi vội vã thông báo cho người quản lý của hắn. Đúng lúc hắn không đi diễn ở nơi khác mà lại đang ở kinh đô nên mau chóng chạy tới.
Vu Minh Cẩm lùi về sau một bước, cậu lễ phép gọi: "Thưa sư phụ."
Linh Duyệt lập tức hiểu rõ, hóa ra vai vế là từ đây mà ra. Một người có vai vế lớn như mình cũng có nhiều cháu thật.
Ông lão giới thiệu hai người với nhau rồi ông nêu tên tiết mục sẽ được biểu diễn tối nay. Dịch Thanh Chính mỉm cười: "Chuyện này cũng dễ sắp xếp thôi ạ. Đừng nói bảy phút, con cho chú một buổi biểu diễn luôn cũng được."
Linh Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không được, tôi mới học Kinh kịch được một thời gian thôi."
Dịch Thanh Chính đáp: "Sớm muộn gì chú cũng phải làm một buổi biểu diễn mà."
Đây chỉ là lời khách sáo của Dịch Thanh Chính vì nếu tính khoảng thời gian Linh Duyệt bắt đầu học thì chỉ mới hơn một tháng. Dù là thiên tài đi chăng nữa cũng không có khả năng học y như người trong nghề. Hắn cho cậu ta bảy phút, nhưng vẫn còn sợ bây giờ Linh Duyệt không lên nổi sân khấu thì lát nữa hắn phải tìm ai đó để thay thế.
Sau khi nhận được bàn trang điểm, Linh Duyệt lấy bộ trang phục từ trong túi xách ra rồi giũ vài lần. Sau đó cậu ướm lên người mình, bộ trang phục này quá đẹp, cậu không nỡ mặc lên người tí nào. Linh Duyệt hỏi ông Vưu: "Sư phụ, lát nữa con cũng phải sắm vai nhân vật ư? Không phải hát trực tiếp à?"
"Quần áo đã may thì con phải mặc vào rồi nghiêm túc hát trên sân khấu."
"Dạ vâng." Linh Duyệt đi vào hậu trường thay đồ. Sau khi cậu bước ra, đôi mắt ông Vưu sáng rực, còn chưa trang điểm mà Linh Duyệt đã đẹp như vậy, lát nữa trang điểm cậu sẽ còn đẹp hơn.
Những người vây xem đều vô cùng ngạc nhiên, quả không hổ danh là người đầu tiên nhờ vào khuôn mặt để được thăng tiến, đẹp quá đi mất!
Bấy giờ, Đỗ Thanh An đã thay xong trang phục. Y vui vẻ đi tới chào ông lão rồi quay sang nhìn bộ đồ của Linh Duyệt, y khen ngợi: "Chú đẹp thật đấy!" Đôi mắt của Đỗ Thanh An long lanh, y xoa tay mình: "Hay là cháu giúp chú trang điểm được không?"
Linh Duyệt nhìn trang phục của y, "Đêm nay cháu vẫn là nhân vật chính à?"
"Cháu hát vai Ngu Cơ."
Linh Duyệt khen y: "Bộ trang phục của cháu đẹp quá."
"Vâng," Đỗ Thanh An khẽ cười, đặt kiếm lên cổ mình, "Đến lúc đó, cháu sẽ cầm thanh bảo kiếm này xoay một vòng, cắt cổ rồi ngã xuống một cách đẹp nhất."
Linh Duyệt dở khóc dở cười, con người này không kỵ cái chết ư?
Đỗ Thanh An biết Linh Duyệt đang nghĩ gì nên y mỉm cười: "Vở kịch giống như đời người. Khi chú quay phim, đó đều là giả, hát hí khúc cũng là giả thôi."
Ông Vưu bật cười, "Chỉ sợ nhất là con không thể thoát khỏi vai diễn của vở kịch đấy."
Đỗ Thanh lại làm động tác cắt cổ, "Ha hả."
"Hahahaha..." Linh Duyệt bật cười thật to. Cậu mặc bồ đồ đỏ tươi, mặt mày lại tinh xảo nên nụ cười này khiến mấy thanh niên xung quanh đều đỏ ửng mặt, ngoại hình như vậy là phạm luật rồi!
Vu Minh Cẩm ôm những món đồ mà Linh Duyệt cần dùng tới. Khi cậu thấy khuôn mặt của Linh Duyệt thì tự động cúi đầu, có người ông nào đi quyến rũ diễn viên đời cháu không? Cười đẹp như vậy để làm gì?
Linh Duyệt nhìn đồ trang điểm, "Cậu bé, mấy cái này cũng là của tôi ư?"
Vu Minh Cẩm đỏ mặt, "Ông chú đừng gọi con là cậu bé, con có tên."
"Vậy cháu ngoan?"
"...Ông chú vẫn nên gọi con là cậu bé đi."
Khóe miệng Linh Duyệt cong lên, đứa nhỏ hay thay đổi thật.
Lúc nhận quần áo, Linh Duyệt chỉ biết mặc vào nên có vài chi tiết chưa đạt tiêu chuẩn. Vu Minh Cẩm cũng không nhiều lời, cậu nhanh chóng giúp Linh Duyệt sửa sang lại trang phục cho thật tốt. Linh Duyệt cúi đầu nhìn cậu, "Ai bảo con làm chuyện này?"
"Dạ, là ông cố." Linh Duyệt nghe thấy lời cậu nói dường như còn lẫn chút sự vui mừng.
Linh Duyệt bó tay, đứa nhỏ này bị ngốc à?
Đỗ Thanh An giải thích: "Khi những người học việc đã có cơ bản, họ sẽ bắt đầu từ công việc vặt sau sân khấu. Với vai vế của cậu ta mà được sắp xếp làm việc vặt cho chú thì chứng tỏ ông Vưu rất thích cậu ta."
Linh Duyệt nhìn ông lão đang đứng bên cạnh trò chuyện với Dịch Thanh Ninh. Cậu híp mắt cười, gõ vào đầu Minh Cẩm một cái, "Được lắm cậu bé. Sau này con đi theo ông chú, mỗi ngày ông sẽ mua kẹo cao su thật to cho con ăn, một miếng phải cắn hai lần mới hết."
Vu Minh Cẩm: "..."
Tâm trạng cậu cực kỳ phức tạp.
Trong lúc Đỗ Thanh An đang trang điểm cho Linh Duyệt, y thấy trong đây không có người ngoài nên y bắt đầu buôn chuyện: "Cháu nghe nói chú với thầy Mặc sắp kết hôn rồi hả?"
"Không có!" Linh Duyệt dở khóc dở cười, "Rốt cuộc con nghe chuyện này từ miệng ai vậy? Bây giờ còn sớm lắm."
Đỗ Thanh An thì thầm: "Con nghe thầy Mặc nói đó. Chuyện hai người đính hôn khiến giới truyền thông bùng nổ. Mỗi khi họ hỏi thầy Mặc về việc cưới xin thì anh ấy luôn bảo sắp rồi."
Linh Duyệt nghiến răng, "Khi nào về nhà chú sẽ đánh chết anh ấy!"
Đỗ Thanh An bật cười, sau đó y hỏi Linh Duyệt một cách nghiêm túc: "Khi nào ca khúc tiếp theo của chú sẽ được phát hành?"
Linh Duyệt trả lời: "Tuần sau chú sẽ bắt đầu thu âm. Đến lúc đó, chú muốn mời con quay mv, con rảnh không? Tuy chú không trả kương nhưng chú sẽ mời con một bữa."
"Con rất rảnh,"Thật ra cái Đỗ Thanh An muốn hỏi chính là điều này, "Chú không trả lương cho con thì con vẫn lời! Sau khi con quay xong mv của chú, con đã trở nên nổi tiếng như bây giờ."
Linh Duyệt bật cười, nhìn y khua tay múa tay.
Ông Vưu nghe thấy động tĩnh bên này nên ông quay đầu lại, trợn mắt nhìn Linh Duyệt, "Trước khi lên sâu khấu mà đến cảm giác hồi hộp con cũng không có!"
Linh Duyệt rụt cổ, cậu lại bị la nữa rồi.
Sau khi vẽ mặt xong, Linh Duyệt chạy đi cho sư phụ xem, "Sư phụ, ông thấy con có được không?"
Ông lão gật đầu, "Ông phải nói con là hoa đán sắm vai xinh đẹp nhất."
Các diễn viên nhí đứng vây xem đỏ rần cả mặt, bọn họ chưa từng thấy thấy một đào kép nào đẹp như thế.
Khi buổi biểu diễn《Bá Vương Biệt Cơ》sắp bắt đầu, Linh Duyệt đứng trong hậu trường hỏi Vu Minh Cẩm, "Vưu phái chúng ta đều là hoa đán, vậy những lão sinh[1] và võ sinh[2] này ở đâu ra?"
[1]Nhân vật già. [2]Nhân vật có võ
Vu Minh Cẩm giải thích: "Dạ đấy đều là những người bên ngoài được tuyển dụng vào. Có người đã hát ở đây hơn mười mấy năm và có vài người được mời từ phái khác tới. Vì bên rạp hát của họ cũng cần hoa đán."
"Ồ, tôi hiểu rồi." Linh Duyệt gật đầu, "Giống như trường học trao đổi học sinh vậy."
Vu Minh Cẩm thoáng khựng lại rồi nghiêm túc gật đầu, "Dạ đúng."
"Đứa nhỏ như con thật không biết cách ăn nói, lẽ ra lúc này con nên khen là: Ông chú thông minh quá!"
Vu Minh Cẩm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng lại tự xưng mình là ông chú khiến khóe cậu giật giật.
Ông lão muốn ngồi dưới sân khấu xem kịch nên Vu Minh Cẩm vội vàng chạy theo sau. Linh Duyệt thấy thế bèn bật cười, đúng là đứa nhỏ vừa có mắt nhìn lại vừa hiểu chuyện.
Ông lão ngồi dưới sân khấu khiến mọi người đều thấy căng thẳng, bao gồm cả đứa nhỏ đứng cạnh ông. Nhưng không ngờ, người lên tiếng trước lại là ông Vưu, ông thì thầm: "Ông thấy hơi hồi hộp."
Vu Minh Cẩm ngạc nhiên, "Ông cũng biết hồi hộp ạ? Người hồi hộp phải là người khác mới đúng."
Ông lão đáp: "Lát nữa ông chú của con sẽ lên sân khấu. Trước kia, lần đầu tiên ông đứng trên sân khấu, ông cũng hồi hộp như vậy. Khi đó ông bốn mươi tuổi, năm nay ông đã bảy mươi sáu nhưng ông vẫn còn hồi hộp."
Vu Minh Cẩm muốn cười, nhưng cậu an ủi ông lão: "Đó là do ông quá quan tâm đến ông chú thôi."
"Ừ, nó rất thông minh nên trước khi ông chết, ông muốn thấy nó nổi tiếng khắp thế giới."
"Con chắc chắn ông sẽ được thấy điều đó vì ông chú cực kỳ lợi hại." Vu Minh Cẩm đã bị thiên bẩm của Linh Duyệt đè bẹp đến không còn gắt gỏng với cậu nữa.
"Con vào hậu trường thay trang phục, chờ lát nữa lên sân khấu đi."
"Dạ vâng."
"Con phải nhớ, mỗi vai diễn đều là tích lũy kinh nghiệm cho mình nên đừng xem thường bất kỳ nhân vật nào mà hãy diễn thật nghiêm túc."
"Con hiểu rồi ạ, cảm ơn ông cố đã chỉ bảo con."
Bấy giờ, người trong hậu trường đang bàn tán xôn xao, "Linh Duyệt mới học một tháng mà đã lên sân khấu, ông lão nghĩ gì vậy?"
"Hôm nay chật kín chỗ ngồi, nếu hỏng..."
Một người lớn tuổi hơn nhắc nhở: "Tụi bây làm tốt chuyện của mình là được rồi, đừng bận tâm đến những chuyện khác."
Khi Vu Minh Cẩm đi ngang qua phòng thay đồ này, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện đó nên cậu dừng bước, cau mày lại. Linh Duyệt từng nói đỡ cho cậu nên bây giờ có người nói sau lưng Linh Duyệt khiến cậu thấy hơi khó chịu.
Bấy giờ, một giọng nói quen thuộc chế giễu Vu Minh Cẩm: "Ơ, đàn em tới đây làm việc vặt à?"
Thằng nhóc này có thù oán với Vu Minh Cẩm nên vừa nhìn thấy cậu là nó muốn chế giễu cậu vài câu. Bên cạnh đó, cậu ta còn được đi theo ông Vưu khiến nó ghen tị đến đỏ cả mắt. Thằng nhóc mặc trang phục bước ra, nó tựa vào khung cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả dối, tràn đầy sự khiêu khích.
"Haha," Vu Minh Cẩm cười khẩy, đến thể diện cậu cũng lười cho, "Đàn anh hãy thể hiện thật tốt trên sân khấu. Người mới học ba tháng đã có thể tự lên sân khấu, anh đừng làm hỏng buổi diễn nhé."
Phần mở màn sẽ vô cùng ấn tượng và đẹp mắt vì có vài nha hoàn kéo tấm rèm cửa màu đỏ ra cho Tiết Tương Linh. Những đứa trẻ như bọn họ chính là mấy tiểu nha hoàn đó.
Cố Minh Khải nói một cách bất mãn: "Đồ chân chó!"
Vu Minh Cẩm bĩu môi, "Vẫn tốt hơn con chuột xui xẻo sống trong cống như anh."
Vu Minh Cẩm nói xong thì bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng, cậu không phải chân chó. Tâm trạng của Vu Minh Cẩm hơi hỗn loạn nên cậu lấy kẹo cao su mà Linh Duyệt đưa cho mình ra. Nếu cậu là chân chó thì chứng tỏ Linh Duyệt là con chó, đây mới là khi sư diệt tổ.
Sau khi đi được hai bước, Vu Minh Cẩm bỗng dừng lại, khiêu khích: "Đàn anh, ngày mai em sắp thi vào trường cấp 3 trọng điểm quốc gia nên hai ta cùng cố lên nhé."
Cố Minh Khải vừa nghe thấy điều này thì sắc mặt hắn xụ xuống, quay đầu đi mất.
Vu Minh Cẩm hừ một tiếng, bỏ đi một cách kiêu ngạo. Cậu là thiên tài, cậu chẳng những giỏi hát hí khúc mà cậu còn học giỏi. Tuy cậu không biến thái như Linh Duyệt nhưng cậu vẫn lợi hại hơn người bình thường nên không phải ai cậu cũng sẽ cho người đó thể diện.
Linh Duyệt lắng tai lên nghe cuộc đối thoại bên ngoài. Khi thấy Vu Minh Cẩm trở lại, Linh Duyệt mỉm cười, ngoắc cậu qua, "Cậu bé à, lại đây, lại chỗ ông chú này."
Vu Minh Cẩm nghiên răng, "Ông chú, ông..."
Linh Duyệt híp mắt cười, "Hửm?"
"Dạ, không có gì." Vu Minh Cẩm định bảo Linh Duyệt đừng ỷ vào vai vế của mình mà đàn áp cậu, nhưng cậu không thể nói ra.
Cuối cùng, còn năm phút nữa là kết thúc vở《Bá Vương Biệt Cơ》, Linh Duyệt đã sẵn sàng để bước lên sân khấu. Sau khi Giả Minh Khải diễn xong vai lâu la, nó xuống sân khấu thay quần áo để lát nữa diễn vai nha hoàn của Linh Duyệt.
"Lần đầu tiên Linh Duyệt lên sâu khấu mà đã dàn dựng cảnh như thế này, quả không hổ danh là học trò ruột của ông cố." Minh Khải nghĩ đến tám người nha hoàn đều sẽ ăn mặc giống hệt nhau. Nó tự hỏi mình nên làm gì mới có thể làm nổi bật bản thân lên?
Dù sao thì Linh Duyệt cũng đại diện cho sự nổi tiếng. Dưới sân khấu còn có rất nhiều fans hâm mộ muốn tình cờ gặp mặt thần tượng của mình. Một khi tin Linh Duyệt lên sân khấu được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lan rộng khắp mạng xã hội. Nó phải làm sao mới có thể khiến người ta chú ý đây?
Bấy giờ, trong hậu trường có ai đó gọi: "Chú Linh, chú đã chuẩn bị xong chưa?"
Linh Duyệt đứng dậy, mặc bộ trang phục này lên khiến cậu đẹp động lòng người, "Được rồi, đi thôi."
Linh Duyệt vừa nói dứt câu thì mấy nha hoàn đã cầm lấy đạo cụ, đi theo sau cậu. Giả Minh Khai suy nghĩ một lúc rồi cầm cây cọ vẽ một nốt ruồi giữa đầu chân mày. Sau đó nó đuổi theo Linh Duyệt, nhưng do nó tới chậm nên phải đứng ở chỗ khá xa.
Sau khi Đỗ Thanh An và những người khác biểu diễn xong, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, "Trong buổi tối hôm nay, chúng tôi có một đào kép mới. Đây là lần đầu tiên người đó lên sân khấu nên sẽ hát miễn phí một đoạn Đình Xuân Thu của Tiết Tương Linh trong《 Tỏa Lân Nang 》cho mọi người nghe. Tôi hy vọng mọi người sẽ thích buổi diễn này."
Khi ánh đèn mờ đi, mấy nha hoàn bắt đầu bước lên sân khấu. Vốn dĩ, vị trí của Vu Minh Cẩm là bên cạnh Linh Duyệt, nhưng Giả Minh Khải lại đi thẳng vào chính giữa. Mấy người khác đều không nói gì vì chung quy thì Giả Minh Khải cũng có kinh nghiệm trên sân khấu, bọn họ lại còn nhỏ nên không thể tranh giành. Vu Minh Cẩm thông minh, cậu lập tức hiểu ra mình bị anh ta cướp mất vị trí. Sau đó, cậu càng thấy ngột ngạt hơn khi phát hiện dấu chấm đỏ trên trán Giả Minh Khải, anh có lòng tự trọng không vậy?
Ngay giờ phút này, Vu Minh Cẩm sẽ không cãi nhau với anh ta trên sân khấu, cậu chủ động lùi một bước. Cậu nhớ lời ông lão nói, đừng xem thường bất kỳ nhân vật nào.
Có thể người bình thường sẽ không nhìn ra chuyện mà Giả Minh Khải đã làm nhưng ông Vưu thì khác. Ông đã đứng trên sân khấu cả đời, chỉ nhìn thoáng qua thôi ông cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Sắc mặt ông xụ xuống, ở những nơi như đoàn kịch, họ sợ nhất là lục đục với nhau. Nhưng thằng nhóc còn nhỏ vậy mà đã có lòng đố kỵ thì khi lớn lên nó sẽ như thế nào?
Khán giả im lặng, ánh đèn từ từ sáng lên. Sau khi những nha hoàn bước từng bước nhỏ, lấy đạo cụ che chắn Linh Duyệt ra thì Tiết Tương Linh mặc áo cưới đỏ, đầu đội mũ phượng xuất hiện. Trong khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Đây là lần đầu tiên mà một đào kép nhận được tràng pháo tay chỉ vì bộ trang phục trước khi hát.
Vì để mình không hồi hộp, Linh Duyệt chủ động không nhìn tới sư phụ ngồi dưới sâu khấu, "Giông tố ngoài đình Xuân Thu, nỗi bi thương nào có thể phá tan sự cô độc ấy?" Sau khi cậu hát xong câu này, dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt. Những diễn viên trong hậu trường cũng lấy làm ngạc nhiên, "Cậu ta mới học một tháng mà đã có thành quả như vậy ư?"
"Tôi nổi hết da gà rồi này, anh ta hát giống y như ông cố hồi còn trẻ luôn ấy! Sức hấp dẫn đó, tất cả sự tinh túy của Vưu phái đều nằm trong làn điệu này!"
"Suỵt ~~ Nghe hay quá đi mất."
Mỗi động tác và câu hát mà Linh Duyệt làm đều dựa trên tiêu chuẩn của ông Vưu. Hơi thở cậu đều đặn, giọng hát cao và đẹp vang ra khắpà rạp hát khiến sáu trăm vị khách có mặt trong khán phòng đều nghe rõ từng câu một.
Ông Vưu mỉm cười hài lòng, ông vừa gật đầu vừa vui vẻ đánh nhịp.
Ai đó ngồi cạnh ông thấy vậy bèn lén chụp một tấm hình, trọng điểm là ánh mắt của ông lão.
Linh Duyệt hát xong thì tiếng vỗ tay vang lên. Khi cậu định bước xuống sân khấu, người dẫn chương trình của Vườn Lê ngăn lại, "Cậu khoan hãy đi. Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chú của chúng tôi và là học trò thân truyền của ngài Vưu, Linh Hiểu Duyệt. Tuy cậu ấy chỉ mới bái sư được một tháng, học hí kịch khoảng ba tháng tính đến ngày hôm nay, nhưng có thể hát hay như vậy là rất tài giỏi. Tôi hy vọng mọi người sẽ đến ủng hộ cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, lẫn trong đó còn có những tiếng hét, "Duyệt Duyệt! Thật sự là Duyệt Duyệt!"
"Tôi nhìn khuôn mặt này thấy rất giống cậu ấy! Duyệt Duyệt đẹp quá đi mất!"
"Linh Duyệt cưới tôi đi!"
"Duyệt Duyệt! Tôi là mẹ đây!"
"Mẹ ở đây này!!"
"Con trai, con trai, mẹ mãi mãi ủng hộ con!"
Linh Duyệt: "..."
Sau khi Linh Duyệt xuống sâu khấu, ông lão cũng quay trở lại hậu trường. Linh Duyệt vừa định hỏi ông thấy cậu biểu hiện như thế nào thì ông lão đã chỉ vào Giả Minh Khải, "Đứa nhỏ, con không thích hợp làm cái nghề này."
Khuôn mặt chưa tẩy trang của Giả Minh Khải tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"
Lời nói của ông lão cực kỳ thành khẩn: "Đứa nhỏ, cái nghề này của chúng ta rất khổ cực. Trước kia nó bị xem là thấp kém, nay muốn có người nối nghiệp cũng khó, còn nổi tiếng thì càng khó khăn hơn. Nếu con không thật sự nghiêm túc học nghệ thuật mà luôn muốn nổi tiếng thì ông khuyên con, tốt nhất là con hãy nghỉ đi. Đứa nhỏ này là học trò của ai, bình thường cũng mặc kệ nó như vậy sao? Người làm sư phụ mà để xảy ra chuyện này thì thật đúng là thất trách."
Giả Minh Khải kéo tay áo ông lão một cách sợ hãi, "Ông tổ, con có chăm chỉ học hành, con không muốn nổi tiếng, con không có tâm tư gì cả. Ông đừng đuổi con đi, sau này con sẽ hát thật hay! Con cũng sẽ không cãi vả với Vu Minh Cẩm!"
Vu Minh Cẩm, người đột nhiên bị nêu tên nhíu mày lại, chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu?
Khi Vu Minh Cẩm nhìn ánh mắt của mọi người, cậu bỗng hiểu ra mọi chuyện. Khuôn mặt cậu tức đến đỏ bừng, mọi người đều cho là ông tổ bảo Giả Minh Khải đi là do cậu!
"Giả Minh Khải, đồ thiếu tự trọng kia, tự anh không biết cách làm người thì kéo tôi theo làm gì?"
Linh Duyệt xem đến đây bèn mỉm cười, đi tới trước mặt Giả Minh Khải. Cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng lau sạch nốt ruồi giữa chân mày của hắn. "Cái này trông rất đẹp. Nếu nói về tâm tư thì người nóng tính như Vu Minh Cẩm thật sự không bằng cậu. Sư phụ vẫn chưa đuổi cậu đi, chỉ là bảo cậu không thích hợp làm trong rạp hát này. Về chuyện đi hay không thì còn phải xem sư phụ cậu quyết định như thế nào. Đứa nhỏ, nếu sự thông minh và cẩn thận của cậu không được dùng khi hát hí khúc thì cậu có thể thử tiến vào giới giải trí."
Linh Duyệt vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra lý do tại sao ông lão trách móc Giả Minh Khải, hóa ra bọn họ đã hiểu lầm Vu Minh Cẩm. Đã đi đến nước này mà thằng nhóc vẫn có thể bẫy Minh Cẩm, lắm trò thật đấy.
Vu Minh Cẩm nhìn Linh Duyệt rồi im lặng cúi đầu, cậu lại nợ Linh Duyệt một ơn huệ.
Người ở Vườn Lê liên lạc với sư phụ của Giả Minh Khải để làm rõ sự việc bên này. Ông Vưu đã mệt mỏi, muốn đi về nên không có tâm trạng để quản chuyện của thế hệ trẻ. Linh Duyệt vội vã tẩy trang rồi đưa ông lão về nhà.
"Con mang bộ trang phục này về đi." Ông lão thấy Linh Duyệt bỏ bộ trang phục vào túi xách, muốn mang về nhà nên ông bật cười, "Con có thể làm một phòng hóa trang để về sau có thể treo chúng trong phòng."
Linh Duyệt hứng khởi: "Dạ, khi nào rảnh rỗi con sẽ làm một cái."
Vu Minh Cẩm cầm túi xách, ngoan ngoãn đứng sau lưng Linh Duyệt.
Linh Duyệt hỏi: "Đứa nhỏ, con vẫn chưa đi à? Con không cần về nhà làm bài tập sao?"
Vu Minh Cẩm sa sầm mặt, "Con làm xong rồi."
Linh Duyệt bật cười, xoa đầu đứa nhỏ, "Ông chú có cục kẹo cao su to đùng, con muốn ăn không?"
Vu Minh Cẩm: "..."
Linh Duyệt còn chưa đi ra ngoài thì cậu đã nghe thấy có người nhiều chuyện. Sau khi sư phụ của Giả Minh Khải biết được chuyện đó, ông ta lập tức cho nó sự lựa chọn. Nếu no thật sự thích Kinh kịch thì phải làm việc vặt trong hậu trường, cố gắng học tập. Nếu không thì nó có thể rời đi bất cứ lúc nào. Đây cũng xem như cho nó một cơ hội. Còn chuyện đi hay không thì phải xem Giả Minh Khải.
Linh Duyệt chậc lưỡi, chắc đây là tìm chết mà con người vẫn thường hay nói. Đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.
- ---------------
Đoạn Linh Duyệt hát hí khúc được mọi người chia sẻ trên mạng và biên tập thành một video nhỏ để đăng lên các netwwork platform, ngay cả mặt của ông lão cũng bị người ta tung lên đó. Chuyện này khiến fans hâm mộ Linh Duyệt và những cư dân mạng yêu Kinh kịch phát điên.
"Linh Duyệt vậy mà lại xuất hiện ở Vườn Lê! Tối qua tôi đi nghe Kinh kịch thì vô tình gặp được ông cụ, may mắn quá đi mất! Trước kia, tôi đến đó mười lần nhưng luôn không gặp được hai người!"
"Lần đầu đi nghe Kinh kịch đã tình cờ gặp được Linh Duyệt. Tôi muốn đi mua vé số ngay bây giờ, nói không chừng tôi sẽ trúng giải độc đắc."
"Chỉ mới học ba tháng mà cậu ấy đã có thành quả như thế này. Tôi khóc mất, rốt cuộc Linh Duyệt đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?"
"Quả không hổ danh là thầy giỏi ắt có trò hay. Cảm giác khi cậu ấy hát rất giống với hồi ông lão còn trẻ. Linh Duyệt đã học được một trăm phần trăm cách hát của Vưu phái!"
"Hát hay là một mặt, mặt khác là cậu ấy đẹp quá đi mất! Tôi sắp phát điên rồi, tôi muốn sinh ra trong thời kỳ quân phiệt. Dù tôi có táng gia bại sản cũng phải nuôi cậu ấy để cậu ấy chỉ hát hí khúc cho mình tôi nghe."
"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao trước kia có nhiều tiểu thư khuê phòng chạy đi hát hí khúc. Tôi cũng muốn chạy theo cậu ấy!"
"Đầu tiên, tôi phải tuyên bố trước tôi là phụ nữ, nhưng nhân vật của Linh Duyệt khiến tôi muốn cong queo."
"Tôi bỗng thấy ghen tị với thầy Mặc. Linh duyệt là của tôi! Của tôi! Của tôi!!"
Ngay cả một số nhà bình luận chuyên nghiệp cũng phân tích đoạn hát của Linh Duyệt. Bọn họ đã dành rất nhiều lời khen cho giọng hát và cách hát đúng tiêu chuẩn của cậu. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt vui mừng của ông lão thôi cũng biết, Linh Duyệt là báu vật quý nhất mà ông trời ban cho ông khi về già. Nếu nói một người có được thành quả như vậy chỉ trong một thời gian là thiên tài thì đến thiên tài cũng tự thấy xấu hổ.
Một số người còn lấy làn điệu tây bì mà Linh Duyệt đã biểu diễn trong cuộc thi hát ra để so sánh với đoạn này. Tuy lúc đó Linh Duyệt có thể một người gánh hai vai nhưng cảm giác hiện giờ khác hoàn toàn so với trước đây. Từ ánh mắt cho đến động tác cũng như những chi tiết mà cậu làm đều giống hệt các diễn viên hí kịch chuyên nghiệp.
Có người còn so sánh đoạn video của cậu và đoạn video của ông Vưu hồi trẻ. Hai người giống nhau đến chín mươi lăm phần trăm, năm phần trăm còn lại là ông Vưu không có sự linh động và hoạt bát của Linh Duyệt.
Nếu Linh Duyệt luôn học hát hí khúc thì thành tựu của cậu sẽ không thấp hơn ông Vưu. Trong vài phút, fans hâm mộ Linh Duyệt lắng nghe phân đoạn đó vô số lần. Sau khi nghe được một chút, người hâm mộ cảm thấy giọng hát này quen quen... Ể? Bài đăng nổi tiếng hôm qua bảo có ma quỷ lộng hành chẳng phải nói về ai đó đang hát hí khúc sao?
Trong đoạn clip nhỏ đã được biên tập, mọi người quả thật có thể nghe thấy tiếng hát loáng thoáng. Tại sao nó lại giống giọng hát của Linh Duyệt đến thế???
Sau khi fans hâm mộ Linh Duyệt phát hiện ra vấn đề này, họ đã đào lại bài đăng đó và nghe đi nghe lại nhiều lần để đối chiếu. Sau đó, có người tìm ra sự thật: "ĐM! Ma nữ cái quái gì chứ? Chẳng phải đó là nhà của Linh Duyệt sao?!"
"Linh Duyệt đều luyện Kinh kịch ở đây lúc nửa đêm! Cậu ấy vất vả quá đi mất!"
"Tôi cũng nghe thấy giọng hát nữ này rất giống với giọng của Linh Duyệt!"
"ĐM! Linh Duyệt ở trong ngõ Định Xuyên! Điều đó có nghĩa là anh Mặc cũng sống ở ngõ Định Xuyên!"
Dĩ nhiên, đây chỉ là những suy đoán của mọi người vì không ai nhìn thấy người hát trên cây là Linh Duyệt. Và Linh Duyệt đi lên đó bằng cách nào? Chẳng logic gì cả. Vả lại, đầu ngõ luôn có người ra vào vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa có ai nhìn thấy Linh Duyệt và Mặc Diễm. Nhưng họ vẫn cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra!
Bộ phận quản lý đang chú ý đến bài đăng này. Sau khi nhìn thấy những dòng bình luận của fans Linh Duyệt, họcđập bàn, "Xem như chúng ta đã bắt được thủ phạm. Tôi còn nói ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi đứng hát hí khúc trên ngọn cây vào lúc nửa đêm? Cũng chỉ có cây ngô đồng trong sân cậu ta mà thôi. Bây giờ cậu ta không đi diễn mà chuyển qua hát hí khúc rồi sao?"
Nhân viên đứng bên cạnh nghe vậy bèn bật cười: "Những minh tinh khác đều phát triển ở ba lĩnh vực điện ảnh, phim truyền hình, và ca hát, còn cậu ta thì làm hơn ba lĩnh vực. Huyết mạch của thần thú thượng cổ thật đáng sợ, học cái gì cũng nhanh."
"Chúng ta nên nhân lúc Mặc Diễm vắng nhà, sai người qua nói cho cậu ta biết sau này cấm cậu ta không được dọa người khác vào lúc nửa đêm."
"Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, chúng ta cảnh cáo thôi được rồi, tiểu yêu này nhát gan lắm. Chỉ là bà cụ đó, tôi đã kiểm tra hộ khẩu trong ngõ Định Xuyên và không thấy tên bà ta."
"Lẽ nào đó là ma?"
Mọi người trong phòng làm việc đều im lặng, ma đi lang thang trước cửa nhà yêu tinh làm gì? Họ thấy hơi sai sai.
Một thanh niên mở máy tính lên rồi mỉm cười: "Đó là bà Ứng Long mới vừa chuyển đến. Đơn đăng ký hộ khẩu là do tôi," Hắn nhấp chuột, "Cho,"
Những người nghĩ đó là ma: "..."
Mới sáng sớm, Linh Duyệt đã bị phê bình một cách nặng nề trong suốt ba phút. Cậu thề thốt đảm bảo: "Sau này tôi sẽ không dám leo cây vào nửa đêm nữa."
Khi Linh Duyệt biết mình bị fans hâm mộ "Bán đứng", cậu dở khóc dở cười. Bọn họ thông minh thật, đến cả chuyện này cũng đào ra được.
Kể từ khi người hâm mộ biết Mặc Diễm gọi Linh Duyệt là nhóc con, bọn họ cũng tự xưng mình nhóc gì đó. Linh Duyệt rất muốn nói: Mấy người đều là nhóc Holmes, nhóc Địch Nhân Kiệt, nhóc Conan!
Lúc này, Mặc Diễm mới vừa tan làm, anh đang định về nhà thì ai đó kêu lên: "Thầy Mặc, có người tìm anh!"
Mặc Diễm thấy nghi hoặc nên đứng lại, "Là ai?"
"Là tôi!" Một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu trắng, có khuôn mặt tuấn tú và kiêu ngạo, cùng với đôi mắt sắc bén mà các bạn đồng trang lứa không có. Đặc điểm này khiến người khác chẳng những không dám xem thường cậu mà họ còn cảm thấy mình đang bị người nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, anh tán thưởng: "Tuổi cậu nhỏ vậy mà đã có phong thái này, không tồi."
"Tôi tên là Linh Tiêu, Linh Duyệt là anh trai tôi." Cậu bé bước từng bước tới, cậu phóng ra một kết giới bao phủ mình và Mặc Diễm. Sau đó, một luồng gió xuất hiện dưới chân cậu, mũi gió sắc như dao bay về phía Mặc Diễm.
"Anh hãy đánh với tôi một trận, nếu anh đánh thắng tôi thì anh mới có thể gả cho anh tôi."
Mặc Diễm thấy khá thú vị, "Cậu bé, cậu nhiều trò thật đấy. Tôi thắng thì mới có thể gả cho anh trai cậu ư?"
Linh Tiêu cười khẩy, "Nếu anh thua, hãy tránh xa anh tôi ra. Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ ảnh, không cần người vô dụng như anh."
"Chậc chậc," Mặc Diễm bật cười: "Thú vị thật đấy, nếu tôi thua thì không được gì, còn nếu tôi thắng thì sẽ được gả cho anh trai cậu. Cậu thông minh hơn anh mình nhiều," Mặc Diễm ngoắc đầu ngón tay, "Nhưng không sao, lại đây, tôi chấp cậu một tay."
Linh Tiêu cong môi, "Anh phải áp tu vi xuống lúc mình mười ba tuổi."
Mặc Diễm bật cười, cứ tưởng mình nghe nhầm, "Gì cơ?"
Linh Tiêu chế nhạo, "Tôi chỉ mới mười ba tuổi, còn anh đã hơn năm nghìn tuổi. Anh nghĩ tôi ngu sao mà đánh tay đôi với anh như vậy?"
Mặc Diễm thấy nực cười, tạo sao anh phải đồng ý đánh bằng cách này? Lẽ nào anh phải quào nhau với một đứa nhỏ mười ba tuổi?
Mặc Diễm búng tay, phá hỏng kết giới của Linh Tiêu rồi nắm lấy cổ áo phía sau cậu, nhét vào trong xe, "Anh cậu đang tìm cậu đến sắp bật khóc, còn cậu chạy tới đây khiêu khích tôi. Cậu sống buông thả riết rồi hư."
"Anh thả tôi ra! Anh không dám nhận lời thách đầu của tôi, anh là người nhát gan!" Linh Tiêu trừng mắt, con người và màu tóc của cậu biến thành màu sắc cũ. Phan Văn vội vã ngăn lại, "Thầy Mặc bình tĩnh lại đã, cậu ấy còn đang ở tuổi vị thanh niên đấy! Đây thật sự là một yêu tinh con!"
Mặc Diễm cũng không so đo với con nít. Anh thích nguồn năng lượng trên người Linh Tiêu vì cậu vừa thông minh vừa gan dạ, lại còn biết suy nghĩ, "Người bạn nhỏ, tôi mời cậu ăn cơm, cậu ăn xong rồi thì chúng ta sẽ về nhà tìm anh cậu."
Linh Tiêu lạnh lùng, "Anh đừng hối lộ tôi, tôi chỉ muốn đánh nhau với anh thôi."
Mặc Diễm mặc kệ lời từ chối của cậu.
Đôi mắt Linh Tiêu tối sầm, một quả cầu sấm sét được ném qua, nhưng bị Mặc Diễm bắt lấy rồi bóp nát. Anh lấy làm ngạc nhiên: "Nhãi con, được lắm. Cậu có hai thuộc tính gió và sấm sét, huyết mạch cũng rất lợi hại. Nếu cậu là yêu tinh cùng lứa với tôi thì chắc chắn chúng ta sẽ là 5-5.
Linh Tiêunghiến răng nghiến lợi, "Vậy anh dám áp tu vi xuống để đấu với tôi không?"
Mặc Diễm khẽ cười, "Tại sao? Nhãi con, cậu ngây thơ quá. Từ xưa đến nay, trong yêu giới chỉ có kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé, chưa bao giờ có sự công bằng. Thời gian tôi tu luyện lâu hơn cậu nên tôi mạnh hơn cậu là đúng rồi. Hiện giờ ai đang dạy cậu? Khi nào về nhà, cậu hãy bàn bạc với anh mình để tôi dạy cậu được không?"
Rõ ràng Mặc Diễm thích thiên bẩm của đứa nhỏ này nên anh muốn dạy cậu. Nhưng Linh Tiêu chẳng những không cảm kích mà cậu còn nhìn Mặc Diễm với ánh mắt thù hằn. Cậu chẳng muốn cái gì khác ngoài đánh nhau với anh.
Một quả cầu sấm sét lại được ném tới, Mặc Diễm đành phải giơ tay lên dập tắt quả cầu sấm sét của Linh Tiêu, "Đứa nhỏ này, tại sao cậu lại ngang bướng như vậy?"
Yêu khí mạnh mẽ của Mặc Diễm quét qua. Dù Linh Tiêu có huyết mạch lợi hại và thiên bẩm cao thì cậu vẫn chỉ mới mười ba tuổi. Cậu không chịu nổi sức ép đến từ linh khí mấy nghìn năm của một thần thú thượng cổ như Mặc Diễm nên lập tức bị chấn động đến hiện ra nguyên thân. Linh Tiêu nằm trên yên xe, thật bất ngờ vì đó là một con rồng nhỏ màu trắng... Chỉ to bằng ngón tay.
Hôn mê.jpg
Mặc Diễm trợn tròn mắt, "Cậu ta không chống đỡ được à?"
Phan Văn gấp muốn chết, "Anh còn chưa theo đuổi được vợ mà đã đánh em vợ người ta đến ngất xỉu!"
Mặc Diễm dở khóc dở cười, "Không sao, anh cậu ta cũng từng ngất đi như thế, tôi chỉ cần chọc một cái là tỉnh lại ngay."
"Đừng!" Phan Văn vội vã ngăn lại vì y có nhiều kinh nghiệm đối phó với yêu tinh con hơn Mặc Diễm, " Nhãi con này xảo quyệt hơn anh cậu ta nhiều. Duyệt Duyệt là thụy thú nên tâm tư đơn thuần, không nói dối hại người. Còn trên người thằng nhóc này có ba phần tư huyết mạch của hung thú và là đời sau của hung thần thượng cổ. Lỡ cậu ta tỉnh dậy rồi trớ qua nói với anh mình là anh đánh cậu ta, đến lúc đó anh sẽ cứng họng. Bây giờ anh lập tức nói cho Linh Duyệt biết chuyện này là do cậu ta làm đi."
Mặc Diễm đỡ trán, nghĩ cách dỗ dành ba mẹ Linh Duyệt để cho em trai cậu ra rìa.
Phan Văn gọi cho Linh Duyệt, "Alô, Duyệt Duyệt, tụi tôi đã tìm thấy em trai cậu. Một mình cậu ta khiêu khích Mặc Diễm, bị thầy Mặc dùng yêu khí lướt qua chút xíu nên bây giờ vẫn đang ngất xỉu. Cậ mau đến đây đi, tôi thấy đứa nhỏ này rất nóng tính, có lẽ sau khi nó tỉnh dậy thì sẽ phát rồ đấy."
Linh Duyệt:!!!
- --------------------
Ông lão mỉm cười, "Mọi người cứ làm việc của mình, ông sẽ không làm trễ nãi buổi tập diễn. Tiểu Thôi đâu rồi?"
"Dạ đây, dạ đây," Một người đàn ông trung niên, có vẻ là tiểu Thôi hối hả chạy tới, "Hồi nãy tôi ở trong kho. Tại sao ông lại đích thân đến đây? Nếu có chuyện gì thì ông cứ dặn tôi, tôi sẽ đi làm ngay."
"Tôi tới đây để kiểm tra việc học của người này." Ông lão cười ha hả, kéo tay Linh Duyệt qua rồi giới thiệu: "Đây là học trò của tôi, tối nay cậu cứ sắp xếp cho nó bảy phút là được. Bộ trang phục của nó đã được giao đến chưa?"
"Dạ đến rồi, tôi mới vừa làm xong," Thôi Hải cầm lấy cái túi xách từ tay nhân viên đứng sau lưng mình, "Đây là bộ hí phục mới, người thường đều có thể mặc. Cậu hãy xem qua đi."
Linh Duyệt nhận lấy bộ đồ bằng hai tay. Cậu mở túi xách ra nhìn thì thấy đó là bộ hí phục màu đỏ tươi, còn có mũ phượng và đồ trang sức. Linh Duyệt chạm vào chất liệu vải, tay nghề cực kỳ khéo léo, cậu vừa nhìn vào là biết ngay bộ trang phục này rất mắc.
Linh Duyệt mỉm cười, hỏi: "Sư phụ, đây là ông tặng con, con không trả tiền đâu đấy."
Ông lão bật cười: "Con đúng là đứa mê tiền. Đây là sư phụ mua nên con không cần tốn tiền đâu."
Từ cuộc đối thoại giữa hai ông cháu, người vây xem có thể nhận ra ông lão cực kỳ quan tâm Linh Duyệt vì ánh mắt ông nhìn cậu khác với khi nhìn những học trò khác. Quả nhiên, em út là người được cưng chiều nhất.
Bấy giờ, một người hơn ba mươi tuổi vội vã chạy vào, "Ông nội, chú nhỏ, tại sao hai người lại tới đây?"
Hắn chính là học trò lớn nhất của anh cả Linh Duyệt, cũng lấy chữ lót là Thanh theo sư phụ mình nên hắn tên là Dịch Thanh Chính. Anh cả Linh Duyệt là người có số lượng học trò ít nhất. Dường như ông đang có ý định đào tạo người nối nghiệp cho Vưu phái, tuy số lượng ít nhưng đều là những hạt giống tốt nhất.
Ở độ tuổi này, Dịch Thanh Chính đã rất nổi tiếng. Rạp hát này là do anh cả hoàn toàn tin tưởng giao cho hắn quản lý nên ông chẳng bao giờ đoái hoài đến. Hôm nay ông lão đến rạp hát, tiểu Thôi vội vã thông báo cho người quản lý của hắn. Đúng lúc hắn không đi diễn ở nơi khác mà lại đang ở kinh đô nên mau chóng chạy tới.
Vu Minh Cẩm lùi về sau một bước, cậu lễ phép gọi: "Thưa sư phụ."
Linh Duyệt lập tức hiểu rõ, hóa ra vai vế là từ đây mà ra. Một người có vai vế lớn như mình cũng có nhiều cháu thật.
Ông lão giới thiệu hai người với nhau rồi ông nêu tên tiết mục sẽ được biểu diễn tối nay. Dịch Thanh Chính mỉm cười: "Chuyện này cũng dễ sắp xếp thôi ạ. Đừng nói bảy phút, con cho chú một buổi biểu diễn luôn cũng được."
Linh Duyệt vội vàng lắc đầu, "Không được, tôi mới học Kinh kịch được một thời gian thôi."
Dịch Thanh Chính đáp: "Sớm muộn gì chú cũng phải làm một buổi biểu diễn mà."
Đây chỉ là lời khách sáo của Dịch Thanh Chính vì nếu tính khoảng thời gian Linh Duyệt bắt đầu học thì chỉ mới hơn một tháng. Dù là thiên tài đi chăng nữa cũng không có khả năng học y như người trong nghề. Hắn cho cậu ta bảy phút, nhưng vẫn còn sợ bây giờ Linh Duyệt không lên nổi sân khấu thì lát nữa hắn phải tìm ai đó để thay thế.
Sau khi nhận được bàn trang điểm, Linh Duyệt lấy bộ trang phục từ trong túi xách ra rồi giũ vài lần. Sau đó cậu ướm lên người mình, bộ trang phục này quá đẹp, cậu không nỡ mặc lên người tí nào. Linh Duyệt hỏi ông Vưu: "Sư phụ, lát nữa con cũng phải sắm vai nhân vật ư? Không phải hát trực tiếp à?"
"Quần áo đã may thì con phải mặc vào rồi nghiêm túc hát trên sân khấu."
"Dạ vâng." Linh Duyệt đi vào hậu trường thay đồ. Sau khi cậu bước ra, đôi mắt ông Vưu sáng rực, còn chưa trang điểm mà Linh Duyệt đã đẹp như vậy, lát nữa trang điểm cậu sẽ còn đẹp hơn.
Những người vây xem đều vô cùng ngạc nhiên, quả không hổ danh là người đầu tiên nhờ vào khuôn mặt để được thăng tiến, đẹp quá đi mất!
Bấy giờ, Đỗ Thanh An đã thay xong trang phục. Y vui vẻ đi tới chào ông lão rồi quay sang nhìn bộ đồ của Linh Duyệt, y khen ngợi: "Chú đẹp thật đấy!" Đôi mắt của Đỗ Thanh An long lanh, y xoa tay mình: "Hay là cháu giúp chú trang điểm được không?"
Linh Duyệt nhìn trang phục của y, "Đêm nay cháu vẫn là nhân vật chính à?"
"Cháu hát vai Ngu Cơ."
Linh Duyệt khen y: "Bộ trang phục của cháu đẹp quá."
"Vâng," Đỗ Thanh An khẽ cười, đặt kiếm lên cổ mình, "Đến lúc đó, cháu sẽ cầm thanh bảo kiếm này xoay một vòng, cắt cổ rồi ngã xuống một cách đẹp nhất."
Linh Duyệt dở khóc dở cười, con người này không kỵ cái chết ư?
Đỗ Thanh An biết Linh Duyệt đang nghĩ gì nên y mỉm cười: "Vở kịch giống như đời người. Khi chú quay phim, đó đều là giả, hát hí khúc cũng là giả thôi."
Ông Vưu bật cười, "Chỉ sợ nhất là con không thể thoát khỏi vai diễn của vở kịch đấy."
Đỗ Thanh lại làm động tác cắt cổ, "Ha hả."
"Hahahaha..." Linh Duyệt bật cười thật to. Cậu mặc bồ đồ đỏ tươi, mặt mày lại tinh xảo nên nụ cười này khiến mấy thanh niên xung quanh đều đỏ ửng mặt, ngoại hình như vậy là phạm luật rồi!
Vu Minh Cẩm ôm những món đồ mà Linh Duyệt cần dùng tới. Khi cậu thấy khuôn mặt của Linh Duyệt thì tự động cúi đầu, có người ông nào đi quyến rũ diễn viên đời cháu không? Cười đẹp như vậy để làm gì?
Linh Duyệt nhìn đồ trang điểm, "Cậu bé, mấy cái này cũng là của tôi ư?"
Vu Minh Cẩm đỏ mặt, "Ông chú đừng gọi con là cậu bé, con có tên."
"Vậy cháu ngoan?"
"...Ông chú vẫn nên gọi con là cậu bé đi."
Khóe miệng Linh Duyệt cong lên, đứa nhỏ hay thay đổi thật.
Lúc nhận quần áo, Linh Duyệt chỉ biết mặc vào nên có vài chi tiết chưa đạt tiêu chuẩn. Vu Minh Cẩm cũng không nhiều lời, cậu nhanh chóng giúp Linh Duyệt sửa sang lại trang phục cho thật tốt. Linh Duyệt cúi đầu nhìn cậu, "Ai bảo con làm chuyện này?"
"Dạ, là ông cố." Linh Duyệt nghe thấy lời cậu nói dường như còn lẫn chút sự vui mừng.
Linh Duyệt bó tay, đứa nhỏ này bị ngốc à?
Đỗ Thanh An giải thích: "Khi những người học việc đã có cơ bản, họ sẽ bắt đầu từ công việc vặt sau sân khấu. Với vai vế của cậu ta mà được sắp xếp làm việc vặt cho chú thì chứng tỏ ông Vưu rất thích cậu ta."
Linh Duyệt nhìn ông lão đang đứng bên cạnh trò chuyện với Dịch Thanh Ninh. Cậu híp mắt cười, gõ vào đầu Minh Cẩm một cái, "Được lắm cậu bé. Sau này con đi theo ông chú, mỗi ngày ông sẽ mua kẹo cao su thật to cho con ăn, một miếng phải cắn hai lần mới hết."
Vu Minh Cẩm: "..."
Tâm trạng cậu cực kỳ phức tạp.
Trong lúc Đỗ Thanh An đang trang điểm cho Linh Duyệt, y thấy trong đây không có người ngoài nên y bắt đầu buôn chuyện: "Cháu nghe nói chú với thầy Mặc sắp kết hôn rồi hả?"
"Không có!" Linh Duyệt dở khóc dở cười, "Rốt cuộc con nghe chuyện này từ miệng ai vậy? Bây giờ còn sớm lắm."
Đỗ Thanh An thì thầm: "Con nghe thầy Mặc nói đó. Chuyện hai người đính hôn khiến giới truyền thông bùng nổ. Mỗi khi họ hỏi thầy Mặc về việc cưới xin thì anh ấy luôn bảo sắp rồi."
Linh Duyệt nghiến răng, "Khi nào về nhà chú sẽ đánh chết anh ấy!"
Đỗ Thanh An bật cười, sau đó y hỏi Linh Duyệt một cách nghiêm túc: "Khi nào ca khúc tiếp theo của chú sẽ được phát hành?"
Linh Duyệt trả lời: "Tuần sau chú sẽ bắt đầu thu âm. Đến lúc đó, chú muốn mời con quay mv, con rảnh không? Tuy chú không trả kương nhưng chú sẽ mời con một bữa."
"Con rất rảnh,"Thật ra cái Đỗ Thanh An muốn hỏi chính là điều này, "Chú không trả lương cho con thì con vẫn lời! Sau khi con quay xong mv của chú, con đã trở nên nổi tiếng như bây giờ."
Linh Duyệt bật cười, nhìn y khua tay múa tay.
Ông Vưu nghe thấy động tĩnh bên này nên ông quay đầu lại, trợn mắt nhìn Linh Duyệt, "Trước khi lên sâu khấu mà đến cảm giác hồi hộp con cũng không có!"
Linh Duyệt rụt cổ, cậu lại bị la nữa rồi.
Sau khi vẽ mặt xong, Linh Duyệt chạy đi cho sư phụ xem, "Sư phụ, ông thấy con có được không?"
Ông lão gật đầu, "Ông phải nói con là hoa đán sắm vai xinh đẹp nhất."
Các diễn viên nhí đứng vây xem đỏ rần cả mặt, bọn họ chưa từng thấy thấy một đào kép nào đẹp như thế.
Khi buổi biểu diễn《Bá Vương Biệt Cơ》sắp bắt đầu, Linh Duyệt đứng trong hậu trường hỏi Vu Minh Cẩm, "Vưu phái chúng ta đều là hoa đán, vậy những lão sinh[1] và võ sinh[2] này ở đâu ra?"
[1]Nhân vật già. [2]Nhân vật có võ
Vu Minh Cẩm giải thích: "Dạ đấy đều là những người bên ngoài được tuyển dụng vào. Có người đã hát ở đây hơn mười mấy năm và có vài người được mời từ phái khác tới. Vì bên rạp hát của họ cũng cần hoa đán."
"Ồ, tôi hiểu rồi." Linh Duyệt gật đầu, "Giống như trường học trao đổi học sinh vậy."
Vu Minh Cẩm thoáng khựng lại rồi nghiêm túc gật đầu, "Dạ đúng."
"Đứa nhỏ như con thật không biết cách ăn nói, lẽ ra lúc này con nên khen là: Ông chú thông minh quá!"
Vu Minh Cẩm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhưng lại tự xưng mình là ông chú khiến khóe cậu giật giật.
Ông lão muốn ngồi dưới sân khấu xem kịch nên Vu Minh Cẩm vội vàng chạy theo sau. Linh Duyệt thấy thế bèn bật cười, đúng là đứa nhỏ vừa có mắt nhìn lại vừa hiểu chuyện.
Ông lão ngồi dưới sân khấu khiến mọi người đều thấy căng thẳng, bao gồm cả đứa nhỏ đứng cạnh ông. Nhưng không ngờ, người lên tiếng trước lại là ông Vưu, ông thì thầm: "Ông thấy hơi hồi hộp."
Vu Minh Cẩm ngạc nhiên, "Ông cũng biết hồi hộp ạ? Người hồi hộp phải là người khác mới đúng."
Ông lão đáp: "Lát nữa ông chú của con sẽ lên sân khấu. Trước kia, lần đầu tiên ông đứng trên sân khấu, ông cũng hồi hộp như vậy. Khi đó ông bốn mươi tuổi, năm nay ông đã bảy mươi sáu nhưng ông vẫn còn hồi hộp."
Vu Minh Cẩm muốn cười, nhưng cậu an ủi ông lão: "Đó là do ông quá quan tâm đến ông chú thôi."
"Ừ, nó rất thông minh nên trước khi ông chết, ông muốn thấy nó nổi tiếng khắp thế giới."
"Con chắc chắn ông sẽ được thấy điều đó vì ông chú cực kỳ lợi hại." Vu Minh Cẩm đã bị thiên bẩm của Linh Duyệt đè bẹp đến không còn gắt gỏng với cậu nữa.
"Con vào hậu trường thay trang phục, chờ lát nữa lên sân khấu đi."
"Dạ vâng."
"Con phải nhớ, mỗi vai diễn đều là tích lũy kinh nghiệm cho mình nên đừng xem thường bất kỳ nhân vật nào mà hãy diễn thật nghiêm túc."
"Con hiểu rồi ạ, cảm ơn ông cố đã chỉ bảo con."
Bấy giờ, người trong hậu trường đang bàn tán xôn xao, "Linh Duyệt mới học một tháng mà đã lên sân khấu, ông lão nghĩ gì vậy?"
"Hôm nay chật kín chỗ ngồi, nếu hỏng..."
Một người lớn tuổi hơn nhắc nhở: "Tụi bây làm tốt chuyện của mình là được rồi, đừng bận tâm đến những chuyện khác."
Khi Vu Minh Cẩm đi ngang qua phòng thay đồ này, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện đó nên cậu dừng bước, cau mày lại. Linh Duyệt từng nói đỡ cho cậu nên bây giờ có người nói sau lưng Linh Duyệt khiến cậu thấy hơi khó chịu.
Bấy giờ, một giọng nói quen thuộc chế giễu Vu Minh Cẩm: "Ơ, đàn em tới đây làm việc vặt à?"
Thằng nhóc này có thù oán với Vu Minh Cẩm nên vừa nhìn thấy cậu là nó muốn chế giễu cậu vài câu. Bên cạnh đó, cậu ta còn được đi theo ông Vưu khiến nó ghen tị đến đỏ cả mắt. Thằng nhóc mặc trang phục bước ra, nó tựa vào khung cửa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giả dối, tràn đầy sự khiêu khích.
"Haha," Vu Minh Cẩm cười khẩy, đến thể diện cậu cũng lười cho, "Đàn anh hãy thể hiện thật tốt trên sân khấu. Người mới học ba tháng đã có thể tự lên sân khấu, anh đừng làm hỏng buổi diễn nhé."
Phần mở màn sẽ vô cùng ấn tượng và đẹp mắt vì có vài nha hoàn kéo tấm rèm cửa màu đỏ ra cho Tiết Tương Linh. Những đứa trẻ như bọn họ chính là mấy tiểu nha hoàn đó.
Cố Minh Khải nói một cách bất mãn: "Đồ chân chó!"
Vu Minh Cẩm bĩu môi, "Vẫn tốt hơn con chuột xui xẻo sống trong cống như anh."
Vu Minh Cẩm nói xong thì bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng, cậu không phải chân chó. Tâm trạng của Vu Minh Cẩm hơi hỗn loạn nên cậu lấy kẹo cao su mà Linh Duyệt đưa cho mình ra. Nếu cậu là chân chó thì chứng tỏ Linh Duyệt là con chó, đây mới là khi sư diệt tổ.
Sau khi đi được hai bước, Vu Minh Cẩm bỗng dừng lại, khiêu khích: "Đàn anh, ngày mai em sắp thi vào trường cấp 3 trọng điểm quốc gia nên hai ta cùng cố lên nhé."
Cố Minh Khải vừa nghe thấy điều này thì sắc mặt hắn xụ xuống, quay đầu đi mất.
Vu Minh Cẩm hừ một tiếng, bỏ đi một cách kiêu ngạo. Cậu là thiên tài, cậu chẳng những giỏi hát hí khúc mà cậu còn học giỏi. Tuy cậu không biến thái như Linh Duyệt nhưng cậu vẫn lợi hại hơn người bình thường nên không phải ai cậu cũng sẽ cho người đó thể diện.
Linh Duyệt lắng tai lên nghe cuộc đối thoại bên ngoài. Khi thấy Vu Minh Cẩm trở lại, Linh Duyệt mỉm cười, ngoắc cậu qua, "Cậu bé à, lại đây, lại chỗ ông chú này."
Vu Minh Cẩm nghiên răng, "Ông chú, ông..."
Linh Duyệt híp mắt cười, "Hửm?"
"Dạ, không có gì." Vu Minh Cẩm định bảo Linh Duyệt đừng ỷ vào vai vế của mình mà đàn áp cậu, nhưng cậu không thể nói ra.
Cuối cùng, còn năm phút nữa là kết thúc vở《Bá Vương Biệt Cơ》, Linh Duyệt đã sẵn sàng để bước lên sân khấu. Sau khi Giả Minh Khải diễn xong vai lâu la, nó xuống sân khấu thay quần áo để lát nữa diễn vai nha hoàn của Linh Duyệt.
"Lần đầu tiên Linh Duyệt lên sâu khấu mà đã dàn dựng cảnh như thế này, quả không hổ danh là học trò ruột của ông cố." Minh Khải nghĩ đến tám người nha hoàn đều sẽ ăn mặc giống hệt nhau. Nó tự hỏi mình nên làm gì mới có thể làm nổi bật bản thân lên?
Dù sao thì Linh Duyệt cũng đại diện cho sự nổi tiếng. Dưới sân khấu còn có rất nhiều fans hâm mộ muốn tình cờ gặp mặt thần tượng của mình. Một khi tin Linh Duyệt lên sân khấu được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ lan rộng khắp mạng xã hội. Nó phải làm sao mới có thể khiến người ta chú ý đây?
Bấy giờ, trong hậu trường có ai đó gọi: "Chú Linh, chú đã chuẩn bị xong chưa?"
Linh Duyệt đứng dậy, mặc bộ trang phục này lên khiến cậu đẹp động lòng người, "Được rồi, đi thôi."
Linh Duyệt vừa nói dứt câu thì mấy nha hoàn đã cầm lấy đạo cụ, đi theo sau cậu. Giả Minh Khai suy nghĩ một lúc rồi cầm cây cọ vẽ một nốt ruồi giữa đầu chân mày. Sau đó nó đuổi theo Linh Duyệt, nhưng do nó tới chậm nên phải đứng ở chỗ khá xa.
Sau khi Đỗ Thanh An và những người khác biểu diễn xong, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, "Trong buổi tối hôm nay, chúng tôi có một đào kép mới. Đây là lần đầu tiên người đó lên sân khấu nên sẽ hát miễn phí một đoạn Đình Xuân Thu của Tiết Tương Linh trong《 Tỏa Lân Nang 》cho mọi người nghe. Tôi hy vọng mọi người sẽ thích buổi diễn này."
Khi ánh đèn mờ đi, mấy nha hoàn bắt đầu bước lên sân khấu. Vốn dĩ, vị trí của Vu Minh Cẩm là bên cạnh Linh Duyệt, nhưng Giả Minh Khải lại đi thẳng vào chính giữa. Mấy người khác đều không nói gì vì chung quy thì Giả Minh Khải cũng có kinh nghiệm trên sân khấu, bọn họ lại còn nhỏ nên không thể tranh giành. Vu Minh Cẩm thông minh, cậu lập tức hiểu ra mình bị anh ta cướp mất vị trí. Sau đó, cậu càng thấy ngột ngạt hơn khi phát hiện dấu chấm đỏ trên trán Giả Minh Khải, anh có lòng tự trọng không vậy?
Ngay giờ phút này, Vu Minh Cẩm sẽ không cãi nhau với anh ta trên sân khấu, cậu chủ động lùi một bước. Cậu nhớ lời ông lão nói, đừng xem thường bất kỳ nhân vật nào.
Có thể người bình thường sẽ không nhìn ra chuyện mà Giả Minh Khải đã làm nhưng ông Vưu thì khác. Ông đã đứng trên sân khấu cả đời, chỉ nhìn thoáng qua thôi ông cũng biết chuyện gì vừa xảy ra. Sắc mặt ông xụ xuống, ở những nơi như đoàn kịch, họ sợ nhất là lục đục với nhau. Nhưng thằng nhóc còn nhỏ vậy mà đã có lòng đố kỵ thì khi lớn lên nó sẽ như thế nào?
Khán giả im lặng, ánh đèn từ từ sáng lên. Sau khi những nha hoàn bước từng bước nhỏ, lấy đạo cụ che chắn Linh Duyệt ra thì Tiết Tương Linh mặc áo cưới đỏ, đầu đội mũ phượng xuất hiện. Trong khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay. Đây là lần đầu tiên mà một đào kép nhận được tràng pháo tay chỉ vì bộ trang phục trước khi hát.
Vì để mình không hồi hộp, Linh Duyệt chủ động không nhìn tới sư phụ ngồi dưới sâu khấu, "Giông tố ngoài đình Xuân Thu, nỗi bi thương nào có thể phá tan sự cô độc ấy?" Sau khi cậu hát xong câu này, dưới sân khấu vỗ tay nhiệt liệt. Những diễn viên trong hậu trường cũng lấy làm ngạc nhiên, "Cậu ta mới học một tháng mà đã có thành quả như vậy ư?"
"Tôi nổi hết da gà rồi này, anh ta hát giống y như ông cố hồi còn trẻ luôn ấy! Sức hấp dẫn đó, tất cả sự tinh túy của Vưu phái đều nằm trong làn điệu này!"
"Suỵt ~~ Nghe hay quá đi mất."
Mỗi động tác và câu hát mà Linh Duyệt làm đều dựa trên tiêu chuẩn của ông Vưu. Hơi thở cậu đều đặn, giọng hát cao và đẹp vang ra khắpà rạp hát khiến sáu trăm vị khách có mặt trong khán phòng đều nghe rõ từng câu một.
Ông Vưu mỉm cười hài lòng, ông vừa gật đầu vừa vui vẻ đánh nhịp.
Ai đó ngồi cạnh ông thấy vậy bèn lén chụp một tấm hình, trọng điểm là ánh mắt của ông lão.
Linh Duyệt hát xong thì tiếng vỗ tay vang lên. Khi cậu định bước xuống sân khấu, người dẫn chương trình của Vườn Lê ngăn lại, "Cậu khoan hãy đi. Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là chú của chúng tôi và là học trò thân truyền của ngài Vưu, Linh Hiểu Duyệt. Tuy cậu ấy chỉ mới bái sư được một tháng, học hí kịch khoảng ba tháng tính đến ngày hôm nay, nhưng có thể hát hay như vậy là rất tài giỏi. Tôi hy vọng mọi người sẽ đến ủng hộ cậu ấy."
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, lẫn trong đó còn có những tiếng hét, "Duyệt Duyệt! Thật sự là Duyệt Duyệt!"
"Tôi nhìn khuôn mặt này thấy rất giống cậu ấy! Duyệt Duyệt đẹp quá đi mất!"
"Linh Duyệt cưới tôi đi!"
"Duyệt Duyệt! Tôi là mẹ đây!"
"Mẹ ở đây này!!"
"Con trai, con trai, mẹ mãi mãi ủng hộ con!"
Linh Duyệt: "..."
Sau khi Linh Duyệt xuống sâu khấu, ông lão cũng quay trở lại hậu trường. Linh Duyệt vừa định hỏi ông thấy cậu biểu hiện như thế nào thì ông lão đã chỉ vào Giả Minh Khải, "Đứa nhỏ, con không thích hợp làm cái nghề này."
Khuôn mặt chưa tẩy trang của Giả Minh Khải tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"
Lời nói của ông lão cực kỳ thành khẩn: "Đứa nhỏ, cái nghề này của chúng ta rất khổ cực. Trước kia nó bị xem là thấp kém, nay muốn có người nối nghiệp cũng khó, còn nổi tiếng thì càng khó khăn hơn. Nếu con không thật sự nghiêm túc học nghệ thuật mà luôn muốn nổi tiếng thì ông khuyên con, tốt nhất là con hãy nghỉ đi. Đứa nhỏ này là học trò của ai, bình thường cũng mặc kệ nó như vậy sao? Người làm sư phụ mà để xảy ra chuyện này thì thật đúng là thất trách."
Giả Minh Khải kéo tay áo ông lão một cách sợ hãi, "Ông tổ, con có chăm chỉ học hành, con không muốn nổi tiếng, con không có tâm tư gì cả. Ông đừng đuổi con đi, sau này con sẽ hát thật hay! Con cũng sẽ không cãi vả với Vu Minh Cẩm!"
Vu Minh Cẩm, người đột nhiên bị nêu tên nhíu mày lại, chuyện này có liên quan gì tới cậu đâu?
Khi Vu Minh Cẩm nhìn ánh mắt của mọi người, cậu bỗng hiểu ra mọi chuyện. Khuôn mặt cậu tức đến đỏ bừng, mọi người đều cho là ông tổ bảo Giả Minh Khải đi là do cậu!
"Giả Minh Khải, đồ thiếu tự trọng kia, tự anh không biết cách làm người thì kéo tôi theo làm gì?"
Linh Duyệt xem đến đây bèn mỉm cười, đi tới trước mặt Giả Minh Khải. Cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng lau sạch nốt ruồi giữa chân mày của hắn. "Cái này trông rất đẹp. Nếu nói về tâm tư thì người nóng tính như Vu Minh Cẩm thật sự không bằng cậu. Sư phụ vẫn chưa đuổi cậu đi, chỉ là bảo cậu không thích hợp làm trong rạp hát này. Về chuyện đi hay không thì còn phải xem sư phụ cậu quyết định như thế nào. Đứa nhỏ, nếu sự thông minh và cẩn thận của cậu không được dùng khi hát hí khúc thì cậu có thể thử tiến vào giới giải trí."
Linh Duyệt vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu ra lý do tại sao ông lão trách móc Giả Minh Khải, hóa ra bọn họ đã hiểu lầm Vu Minh Cẩm. Đã đi đến nước này mà thằng nhóc vẫn có thể bẫy Minh Cẩm, lắm trò thật đấy.
Vu Minh Cẩm nhìn Linh Duyệt rồi im lặng cúi đầu, cậu lại nợ Linh Duyệt một ơn huệ.
Người ở Vườn Lê liên lạc với sư phụ của Giả Minh Khải để làm rõ sự việc bên này. Ông Vưu đã mệt mỏi, muốn đi về nên không có tâm trạng để quản chuyện của thế hệ trẻ. Linh Duyệt vội vã tẩy trang rồi đưa ông lão về nhà.
"Con mang bộ trang phục này về đi." Ông lão thấy Linh Duyệt bỏ bộ trang phục vào túi xách, muốn mang về nhà nên ông bật cười, "Con có thể làm một phòng hóa trang để về sau có thể treo chúng trong phòng."
Linh Duyệt hứng khởi: "Dạ, khi nào rảnh rỗi con sẽ làm một cái."
Vu Minh Cẩm cầm túi xách, ngoan ngoãn đứng sau lưng Linh Duyệt.
Linh Duyệt hỏi: "Đứa nhỏ, con vẫn chưa đi à? Con không cần về nhà làm bài tập sao?"
Vu Minh Cẩm sa sầm mặt, "Con làm xong rồi."
Linh Duyệt bật cười, xoa đầu đứa nhỏ, "Ông chú có cục kẹo cao su to đùng, con muốn ăn không?"
Vu Minh Cẩm: "..."
Linh Duyệt còn chưa đi ra ngoài thì cậu đã nghe thấy có người nhiều chuyện. Sau khi sư phụ của Giả Minh Khải biết được chuyện đó, ông ta lập tức cho nó sự lựa chọn. Nếu no thật sự thích Kinh kịch thì phải làm việc vặt trong hậu trường, cố gắng học tập. Nếu không thì nó có thể rời đi bất cứ lúc nào. Đây cũng xem như cho nó một cơ hội. Còn chuyện đi hay không thì phải xem Giả Minh Khải.
Linh Duyệt chậc lưỡi, chắc đây là tìm chết mà con người vẫn thường hay nói. Đúng là trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.
- ---------------
Đoạn Linh Duyệt hát hí khúc được mọi người chia sẻ trên mạng và biên tập thành một video nhỏ để đăng lên các netwwork platform, ngay cả mặt của ông lão cũng bị người ta tung lên đó. Chuyện này khiến fans hâm mộ Linh Duyệt và những cư dân mạng yêu Kinh kịch phát điên.
"Linh Duyệt vậy mà lại xuất hiện ở Vườn Lê! Tối qua tôi đi nghe Kinh kịch thì vô tình gặp được ông cụ, may mắn quá đi mất! Trước kia, tôi đến đó mười lần nhưng luôn không gặp được hai người!"
"Lần đầu đi nghe Kinh kịch đã tình cờ gặp được Linh Duyệt. Tôi muốn đi mua vé số ngay bây giờ, nói không chừng tôi sẽ trúng giải độc đắc."
"Chỉ mới học ba tháng mà cậu ấy đã có thành quả như thế này. Tôi khóc mất, rốt cuộc Linh Duyệt đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?"
"Quả không hổ danh là thầy giỏi ắt có trò hay. Cảm giác khi cậu ấy hát rất giống với hồi ông lão còn trẻ. Linh Duyệt đã học được một trăm phần trăm cách hát của Vưu phái!"
"Hát hay là một mặt, mặt khác là cậu ấy đẹp quá đi mất! Tôi sắp phát điên rồi, tôi muốn sinh ra trong thời kỳ quân phiệt. Dù tôi có táng gia bại sản cũng phải nuôi cậu ấy để cậu ấy chỉ hát hí khúc cho mình tôi nghe."
"Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao trước kia có nhiều tiểu thư khuê phòng chạy đi hát hí khúc. Tôi cũng muốn chạy theo cậu ấy!"
"Đầu tiên, tôi phải tuyên bố trước tôi là phụ nữ, nhưng nhân vật của Linh Duyệt khiến tôi muốn cong queo."
"Tôi bỗng thấy ghen tị với thầy Mặc. Linh duyệt là của tôi! Của tôi! Của tôi!!"
Ngay cả một số nhà bình luận chuyên nghiệp cũng phân tích đoạn hát của Linh Duyệt. Bọn họ đã dành rất nhiều lời khen cho giọng hát và cách hát đúng tiêu chuẩn của cậu. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt vui mừng của ông lão thôi cũng biết, Linh Duyệt là báu vật quý nhất mà ông trời ban cho ông khi về già. Nếu nói một người có được thành quả như vậy chỉ trong một thời gian là thiên tài thì đến thiên tài cũng tự thấy xấu hổ.
Một số người còn lấy làn điệu tây bì mà Linh Duyệt đã biểu diễn trong cuộc thi hát ra để so sánh với đoạn này. Tuy lúc đó Linh Duyệt có thể một người gánh hai vai nhưng cảm giác hiện giờ khác hoàn toàn so với trước đây. Từ ánh mắt cho đến động tác cũng như những chi tiết mà cậu làm đều giống hệt các diễn viên hí kịch chuyên nghiệp.
Có người còn so sánh đoạn video của cậu và đoạn video của ông Vưu hồi trẻ. Hai người giống nhau đến chín mươi lăm phần trăm, năm phần trăm còn lại là ông Vưu không có sự linh động và hoạt bát của Linh Duyệt.
Nếu Linh Duyệt luôn học hát hí khúc thì thành tựu của cậu sẽ không thấp hơn ông Vưu. Trong vài phút, fans hâm mộ Linh Duyệt lắng nghe phân đoạn đó vô số lần. Sau khi nghe được một chút, người hâm mộ cảm thấy giọng hát này quen quen... Ể? Bài đăng nổi tiếng hôm qua bảo có ma quỷ lộng hành chẳng phải nói về ai đó đang hát hí khúc sao?
Trong đoạn clip nhỏ đã được biên tập, mọi người quả thật có thể nghe thấy tiếng hát loáng thoáng. Tại sao nó lại giống giọng hát của Linh Duyệt đến thế???
Sau khi fans hâm mộ Linh Duyệt phát hiện ra vấn đề này, họ đã đào lại bài đăng đó và nghe đi nghe lại nhiều lần để đối chiếu. Sau đó, có người tìm ra sự thật: "ĐM! Ma nữ cái quái gì chứ? Chẳng phải đó là nhà của Linh Duyệt sao?!"
"Linh Duyệt đều luyện Kinh kịch ở đây lúc nửa đêm! Cậu ấy vất vả quá đi mất!"
"Tôi cũng nghe thấy giọng hát nữ này rất giống với giọng của Linh Duyệt!"
"ĐM! Linh Duyệt ở trong ngõ Định Xuyên! Điều đó có nghĩa là anh Mặc cũng sống ở ngõ Định Xuyên!"
Dĩ nhiên, đây chỉ là những suy đoán của mọi người vì không ai nhìn thấy người hát trên cây là Linh Duyệt. Và Linh Duyệt đi lên đó bằng cách nào? Chẳng logic gì cả. Vả lại, đầu ngõ luôn có người ra vào vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa có ai nhìn thấy Linh Duyệt và Mặc Diễm. Nhưng họ vẫn cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra!
Bộ phận quản lý đang chú ý đến bài đăng này. Sau khi nhìn thấy những dòng bình luận của fans Linh Duyệt, họcđập bàn, "Xem như chúng ta đã bắt được thủ phạm. Tôi còn nói ai rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi đứng hát hí khúc trên ngọn cây vào lúc nửa đêm? Cũng chỉ có cây ngô đồng trong sân cậu ta mà thôi. Bây giờ cậu ta không đi diễn mà chuyển qua hát hí khúc rồi sao?"
Nhân viên đứng bên cạnh nghe vậy bèn bật cười: "Những minh tinh khác đều phát triển ở ba lĩnh vực điện ảnh, phim truyền hình, và ca hát, còn cậu ta thì làm hơn ba lĩnh vực. Huyết mạch của thần thú thượng cổ thật đáng sợ, học cái gì cũng nhanh."
"Chúng ta nên nhân lúc Mặc Diễm vắng nhà, sai người qua nói cho cậu ta biết sau này cấm cậu ta không được dọa người khác vào lúc nửa đêm."
"Đây cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, chúng ta cảnh cáo thôi được rồi, tiểu yêu này nhát gan lắm. Chỉ là bà cụ đó, tôi đã kiểm tra hộ khẩu trong ngõ Định Xuyên và không thấy tên bà ta."
"Lẽ nào đó là ma?"
Mọi người trong phòng làm việc đều im lặng, ma đi lang thang trước cửa nhà yêu tinh làm gì? Họ thấy hơi sai sai.
Một thanh niên mở máy tính lên rồi mỉm cười: "Đó là bà Ứng Long mới vừa chuyển đến. Đơn đăng ký hộ khẩu là do tôi," Hắn nhấp chuột, "Cho,"
Những người nghĩ đó là ma: "..."
Mới sáng sớm, Linh Duyệt đã bị phê bình một cách nặng nề trong suốt ba phút. Cậu thề thốt đảm bảo: "Sau này tôi sẽ không dám leo cây vào nửa đêm nữa."
Khi Linh Duyệt biết mình bị fans hâm mộ "Bán đứng", cậu dở khóc dở cười. Bọn họ thông minh thật, đến cả chuyện này cũng đào ra được.
Kể từ khi người hâm mộ biết Mặc Diễm gọi Linh Duyệt là nhóc con, bọn họ cũng tự xưng mình nhóc gì đó. Linh Duyệt rất muốn nói: Mấy người đều là nhóc Holmes, nhóc Địch Nhân Kiệt, nhóc Conan!
Lúc này, Mặc Diễm mới vừa tan làm, anh đang định về nhà thì ai đó kêu lên: "Thầy Mặc, có người tìm anh!"
Mặc Diễm thấy nghi hoặc nên đứng lại, "Là ai?"
"Là tôi!" Một cậu bé mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu trắng, có khuôn mặt tuấn tú và kiêu ngạo, cùng với đôi mắt sắc bén mà các bạn đồng trang lứa không có. Đặc điểm này khiến người khác chẳng những không dám xem thường cậu mà họ còn cảm thấy mình đang bị người nguy hiểm nhìn chằm chằm.
Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, anh tán thưởng: "Tuổi cậu nhỏ vậy mà đã có phong thái này, không tồi."
"Tôi tên là Linh Tiêu, Linh Duyệt là anh trai tôi." Cậu bé bước từng bước tới, cậu phóng ra một kết giới bao phủ mình và Mặc Diễm. Sau đó, một luồng gió xuất hiện dưới chân cậu, mũi gió sắc như dao bay về phía Mặc Diễm.
"Anh hãy đánh với tôi một trận, nếu anh đánh thắng tôi thì anh mới có thể gả cho anh tôi."
Mặc Diễm thấy khá thú vị, "Cậu bé, cậu nhiều trò thật đấy. Tôi thắng thì mới có thể gả cho anh trai cậu ư?"
Linh Tiêu cười khẩy, "Nếu anh thua, hãy tránh xa anh tôi ra. Chỉ có tôi mới có thể bảo vệ ảnh, không cần người vô dụng như anh."
"Chậc chậc," Mặc Diễm bật cười: "Thú vị thật đấy, nếu tôi thua thì không được gì, còn nếu tôi thắng thì sẽ được gả cho anh trai cậu. Cậu thông minh hơn anh mình nhiều," Mặc Diễm ngoắc đầu ngón tay, "Nhưng không sao, lại đây, tôi chấp cậu một tay."
Linh Tiêu cong môi, "Anh phải áp tu vi xuống lúc mình mười ba tuổi."
Mặc Diễm bật cười, cứ tưởng mình nghe nhầm, "Gì cơ?"
Linh Tiêu chế nhạo, "Tôi chỉ mới mười ba tuổi, còn anh đã hơn năm nghìn tuổi. Anh nghĩ tôi ngu sao mà đánh tay đôi với anh như vậy?"
Mặc Diễm thấy nực cười, tạo sao anh phải đồng ý đánh bằng cách này? Lẽ nào anh phải quào nhau với một đứa nhỏ mười ba tuổi?
Mặc Diễm búng tay, phá hỏng kết giới của Linh Tiêu rồi nắm lấy cổ áo phía sau cậu, nhét vào trong xe, "Anh cậu đang tìm cậu đến sắp bật khóc, còn cậu chạy tới đây khiêu khích tôi. Cậu sống buông thả riết rồi hư."
"Anh thả tôi ra! Anh không dám nhận lời thách đầu của tôi, anh là người nhát gan!" Linh Tiêu trừng mắt, con người và màu tóc của cậu biến thành màu sắc cũ. Phan Văn vội vã ngăn lại, "Thầy Mặc bình tĩnh lại đã, cậu ấy còn đang ở tuổi vị thanh niên đấy! Đây thật sự là một yêu tinh con!"
Mặc Diễm cũng không so đo với con nít. Anh thích nguồn năng lượng trên người Linh Tiêu vì cậu vừa thông minh vừa gan dạ, lại còn biết suy nghĩ, "Người bạn nhỏ, tôi mời cậu ăn cơm, cậu ăn xong rồi thì chúng ta sẽ về nhà tìm anh cậu."
Linh Tiêu lạnh lùng, "Anh đừng hối lộ tôi, tôi chỉ muốn đánh nhau với anh thôi."
Mặc Diễm mặc kệ lời từ chối của cậu.
Đôi mắt Linh Tiêu tối sầm, một quả cầu sấm sét được ném qua, nhưng bị Mặc Diễm bắt lấy rồi bóp nát. Anh lấy làm ngạc nhiên: "Nhãi con, được lắm. Cậu có hai thuộc tính gió và sấm sét, huyết mạch cũng rất lợi hại. Nếu cậu là yêu tinh cùng lứa với tôi thì chắc chắn chúng ta sẽ là 5-5.
Linh Tiêunghiến răng nghiến lợi, "Vậy anh dám áp tu vi xuống để đấu với tôi không?"
Mặc Diễm khẽ cười, "Tại sao? Nhãi con, cậu ngây thơ quá. Từ xưa đến nay, trong yêu giới chỉ có kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé, chưa bao giờ có sự công bằng. Thời gian tôi tu luyện lâu hơn cậu nên tôi mạnh hơn cậu là đúng rồi. Hiện giờ ai đang dạy cậu? Khi nào về nhà, cậu hãy bàn bạc với anh mình để tôi dạy cậu được không?"
Rõ ràng Mặc Diễm thích thiên bẩm của đứa nhỏ này nên anh muốn dạy cậu. Nhưng Linh Tiêu chẳng những không cảm kích mà cậu còn nhìn Mặc Diễm với ánh mắt thù hằn. Cậu chẳng muốn cái gì khác ngoài đánh nhau với anh.
Một quả cầu sấm sét lại được ném tới, Mặc Diễm đành phải giơ tay lên dập tắt quả cầu sấm sét của Linh Tiêu, "Đứa nhỏ này, tại sao cậu lại ngang bướng như vậy?"
Yêu khí mạnh mẽ của Mặc Diễm quét qua. Dù Linh Tiêu có huyết mạch lợi hại và thiên bẩm cao thì cậu vẫn chỉ mới mười ba tuổi. Cậu không chịu nổi sức ép đến từ linh khí mấy nghìn năm của một thần thú thượng cổ như Mặc Diễm nên lập tức bị chấn động đến hiện ra nguyên thân. Linh Tiêu nằm trên yên xe, thật bất ngờ vì đó là một con rồng nhỏ màu trắng... Chỉ to bằng ngón tay.
Hôn mê.jpg
Mặc Diễm trợn tròn mắt, "Cậu ta không chống đỡ được à?"
Phan Văn gấp muốn chết, "Anh còn chưa theo đuổi được vợ mà đã đánh em vợ người ta đến ngất xỉu!"
Mặc Diễm dở khóc dở cười, "Không sao, anh cậu ta cũng từng ngất đi như thế, tôi chỉ cần chọc một cái là tỉnh lại ngay."
"Đừng!" Phan Văn vội vã ngăn lại vì y có nhiều kinh nghiệm đối phó với yêu tinh con hơn Mặc Diễm, " Nhãi con này xảo quyệt hơn anh cậu ta nhiều. Duyệt Duyệt là thụy thú nên tâm tư đơn thuần, không nói dối hại người. Còn trên người thằng nhóc này có ba phần tư huyết mạch của hung thú và là đời sau của hung thần thượng cổ. Lỡ cậu ta tỉnh dậy rồi trớ qua nói với anh mình là anh đánh cậu ta, đến lúc đó anh sẽ cứng họng. Bây giờ anh lập tức nói cho Linh Duyệt biết chuyện này là do cậu ta làm đi."
Mặc Diễm đỡ trán, nghĩ cách dỗ dành ba mẹ Linh Duyệt để cho em trai cậu ra rìa.
Phan Văn gọi cho Linh Duyệt, "Alô, Duyệt Duyệt, tụi tôi đã tìm thấy em trai cậu. Một mình cậu ta khiêu khích Mặc Diễm, bị thầy Mặc dùng yêu khí lướt qua chút xíu nên bây giờ vẫn đang ngất xỉu. Cậ mau đến đây đi, tôi thấy đứa nhỏ này rất nóng tính, có lẽ sau khi nó tỉnh dậy thì sẽ phát rồ đấy."
Linh Duyệt:!!!
- --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.