Ta Bị Vây Ở Cùng Một Ngày 1000 Năm
Chương 16: Xin lỗi ta đi, ta dạy cho ngươi!
Tang Trạch
03/03/2021
"A Thái, em bình tĩnh đi! Nghe anh rể em nói xong đi đã!" Lý Như Băng nói.
"Chị, em mặc kệ hắn lừa gạt chị như thế nào, em sẽ không tin hắn!" Lý Nhược Thái liền nói, "Hắn không nói được mình đến từ chỗ nào, nói không chừng là do ai đó phái tới tiếp cận chị! Còn muốn làm em?"
Sở dĩ phản ứng của Lý Nhược Thái mạnh như vậy, không chỉ là vì Ngô Thần không chịu nói cái gì, mà còn do có cái nhìn phiến diện.
Theo tâm lý học, cái nhìn phiến diện là chỉ mọi người có một cái nhìn khái quát cố định đối với một sự vật hoặc vật thể nào đó.
Lý Nhược Thái cảm thấy Ngô Thần là một tên tiểu bạch kiểm lừa gạt chị gái mình, trong lòng hắn thấy ghét, vì lẽ đó Ngô Thần nói gì, hắn cũng có ác ý suy đoán Ngô Thần cả.
"Cái tính này của em nên sửa đi." Ngô Thần bình thản nói với Lý Nhược Thái.
"Ngươi còn mất dạy hơn!" Lý Nhược Thái hét lên, hắn lôi một khẩu súng để ở trong áo khoác vắt bên cạnh ra.
Nhắm nòng súng ngay Ngô Thần.
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang dội, Lý Nhược Thái bị đánh đến bối rối.
"En tạo phản à! Đưa súng đấy!" Lý Như Băng tức điên cướp súng trên tay Lý Nhược Thái.
"Chị, chị vì một người ngoài mà đánh em?" Lý Nhược Thái ôm mặt không thể tin được nhìn chị gái.
"Chị sợ em chết trong tù đó!" Lý Như Băng cắn răng nói, cô lại vung tay lên, làm Lý Nhược Thái hoảng sợ né đi.
"Ngồi xuống cho chị!" Lý Như Băng ra lệnh chỉ vào chiếc sô pha.
Lý Nhược Thái mặt mũi tối sầm lại, nhưng hắn vẫn phải ngồi xuống, hắn cũng không nhìn chị mà lại nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào tên Ngô Thần vẫn khí định thần nhàn, giống như muốn ăn tươi Ngô Thần thế.
Lý Như Băng ngồi xuống bên cạnh Ngô Thần, tiện tay ném súng lục lên bàn trà, đưa tay đỡ trán, như có vẻ nhức đầu.
"Đừng giận, cần gì chứ, chị em ruột mà, làm hỏng cả cảm tình." Ngô Thần an ủi Lý Như Băng.
"Ngươi còn giả bộ làm người tốt, tôi với chị tôi vẫn tốt, không cần ngươi bận tâm!" Lý Nhược Thái há mồm hét.
Nói xong hắn vừa nhìn về phía Lý Như Băng vừa nói: " Chị, chị tin cái tên lừa đảo không thể giải thích rõ rang này sao?"
Lý Như Băng mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn em trai.
Tin tưởng Ngô Thần?
Thật ra cô cũng không tin Ngô Thần lắm.
Nhưng Ngô Thần nói mình là thương nhân tình báo, hơn nữa đã kiểm tra rồi, Ngô Thần chỉ ra được kẻ phản bội bên cạnh cô, vì lẽ đó chưa nói tới Ngô Thần có tin cậy hay không, về phương diện tình báo mà nói, Lý Như Băng tin Ngô Thần.
Cô không biết tương lai Ngô Thần sẽ làm trò gì với mình, nhưng giả như Ngô Thần thật có âm mưu gì lớn, vậy ít nhất hiện nay, chắc chắn Ngô Thần vẫn còn trong giai đoạn lấy sự tín nhiệm của cô, cũng sẽ cung cấp các tin tình báo có giá trị!
Vì lẽ đó, cô tin tưởng Ngô Thần chuyện em trai của mình sẽ gặp vấn đề.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Lý Như Băng không muốn em mình xảy ra chuyện, cho nên cô đồng ý phối hợp Ngô Thần một chút.
Cô biết, nếu không phải mình ở đây áp lực, chỉ sợ em trai đã nổ súng với Ngô Thần, bởi vậy cô không thể không tát nó một cái, để nó yên tĩnh một chút.
Lý Như Băng không hề trả lời em trai liên quan với chuyện "tin tưởng tên lừa đảo" , mà cô lại nói với Ngô Thần: "Nói tiếp."
"Hiện nay toàn bộ hệ thống chính pháp Đông Hải, người muốn động tới vương miện giải trí có thể đếm được trên đầu ngón tay, bốn tháng trước bị điều đến đồn cảnh sát Đông Hải, nhận chức cục phó Liêu Ba, chuyên môn điều tra vụ án vương miện giải trí."
"Chuyện này Ngụy bí thư thị ủy cũng biết, mặc dù hắn có giao tình với Lý gia các ngươi, nhưng chuyện này rất lớn, hắn sẽ không đếm xỉa."
"Hiện nay vẫn còn trong giai đoạn thu thập bằng chứng." Ngô Thần liền nói, "Có nhân viên điều tra ngụy trang thành khách đến nằm vùng, nhưng còn có một bộ phận đã mai phục ở bên trong hội sở, thu được một lượng lớn chứng cứ."
Ngô Thần quay đầu hỏi Lý Như Băng: "Có mang giấy bút không?"
Lý Như Băng là thương nhân, bên người cô luôn mang theo cuốn sổ và bút máy.
Cô lấy trong túi ra, đưa cho Ngô Thần.
Ngô Thần viết ra một số cái tên ở lên sổ, cộng với chức vụ của họ ở hội sở vương miện giải trí.
Nhân viên tạp vụ, bảo vệ, đầu bếp, hầu rượu, thân phận có thể nói là rất đa dạng.
Chỉ có một điểm chung, bọn họ đều mới nhậm chức ở hội sở vương miện giải trí trong vòng bốn tháng.
Bởi vì Lý Nhược Thái quản lý vương miện hội sở bên rất nghiêm ngặt, vì thế hiện nay chưa có người tiến tới cạnh hắn đuọc, chỉ mới ở ngoại vi.
Điều này cũng làm chậm tiến độ thu thập chứng cứ.
Bằng không phía trên đã sớm động thủ!
Ngô Thần viết xong thì ném vở cho Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái mặt tối sầm lại, cầm lấy vở liếc mắt nhìn qua, sau đó hắn lại nhìn về phía Ngô Thần nói: "Ngươi nói sao? Đây đều là nằm vùng cả?"
"Bên cạnh họ hẳn còn có tình báo chưa kịp đưa vào, điều tra là biết." Ngô Thần buông tay.
Lý Nhược Thái im lặng nhìn Ngô Thần, một lúc sau, hắn mới cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại: "Thông báo bộ phận bảo vệ, bộ phận ăn uống, bộ phận doanh nghiệp. . ." Lý Nhược Thái nói rồi một chuỗi bộ ngành, cuối cùng mới nói: "Tập hợp ở đại sảnh lầu hai."
Sau đó hắn lại gọi một cú điện thoại: "Lão Ngô, ngươi tới đại sảnh lầu hai đi, dạy dỗ bọn họ."
Gọi xong hai điện thoại, Lý Nhược Thái đứng lên.
Người cũng đã điều đi rồi.
Hắn đi xuống làm gì?
Đương nhiên là để lục soát những người trong danh sách này!
Lý Nhược Thái không tự mình đi, mà gọi vệ sĩ thân tín ngoài cửa tới, để hắn dẫn người đi, vệ sĩ thân tín bên người hắn đều lấy từ Lý gia, có rất nhiều lính giải ngũ đặc biệt, lính trinh sát, họ đều chuyên nghiệp cả.
Sắp xếp xong xuôi.
Lý Nhược Thái vào phòng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngô Thần.
"Ta chờ ngươi xin lỗi ta đấy." Ngô Thần nở nụ cười với Lý Nhược Thái.
"A!" Lý Nhược Thái cười gằn.
Lý Như Băng đột nhiên cúi người, khoác lên tay Ngô Thần, nằm nhoài bên tai Ngô Thần thấp giọng hỏi: "Buổi trưa chúng ta đi ăn gì?"
"Đồ Pháp đi, không phải em thích gan ngỗng sao?"
"Nhưng hôm nay em không thoải mái."
"Vậy thì thanh đạm một chút, đi ăn đồ Nhật? Phố Ngô Đồng mới mở một nhà, mùi vị cũng không tệ lắm, muốn về nhà cũng được, anh làm cho em ăn."
Theo lý thuyết, Lý Nhược Thái xảy ra chuyện như vậy, Lý Như Băng sẽ không có tâm tình cân nhắc đến chuyện buổi trưa ăn cái gì mới đúng, cái này rất lạ.
Nhưng!
Nghĩ lại thì, ở tình huống như vậy, Lý Như Băng vẫn còn có tâm tình thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ tán gẫu chuyện ăn cơm cùng Ngô Thần, điều đó chứng minh cô chỉ là một nữ nhân đang yêu cuồng nhiệt thôi.
Lý Nhược Thái ngồi ở phía đối diện, vừa xé tờ giấy, vừa nhìn họ chằm chằm.
Hắn thương chị gái.
Chẳng lẽ là bị Đinh Thụy Long ép? Sao lại tìm một tên như thế!
Lý Nhược Thái có nhiều thủ hạ, vì lẽ họ tìm tòi rất nhanh.
Khoảng hơn 20 phút, tiếng gõ cửa vang lên.
"Đi vào." Lý Nhược Thái nói.
Vệ sĩ bưng một cái khay đi vào, bên trong khay có ít đồ ngổn ngang, máy vi tính xách tay, điện thoại di động, máy DV, máy quay phim không chân, nhật ký, máy nghe lén.
"Ông chủ. . ." Vệ sĩ đặt đồ xuống, rồi thì thầm với Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái nghe xong thì sắc mặt biến đổi liên tục.
Hắn lấy quyển nhật ký vội vàng nhìn một chút, bên trên ghi chép rất nhiều tên khách hàng, còn có thời gian găp mặt, số điện thoại.
Hắn lại cầm lấy DV, nhìn thấy bên trong là một ít ảnh chụp trộm, ngoại trừ video, còn có rất nhiều hình ảnh.
Tất cả đều là ảnh nhân viên, khung cảnh trong hội sở.
Sau đó hắn lại nhìn máy vi tính xách tay, điện thoại di động, máy quay phim chân không, thẻ nhó, máy vi tính xách tay và điện thoại di động đều bị khóa, nhưng đã được thủ hạ của Lý Nhược Thái là cao thủ hacker phá được.
Lý Nhược Thái càng xem hô hấp càng nhanh, sắc mặt trở nên càng ngày càng hung ác, trên trán nổi gân xanh. . . Không ai vô duyên vô cớ quay phim những thứ này.
Thậm chí trong máy vi tính xách tay còn có hình chụp trộm sổ sách.
Điều Ngô Thần nói là sự thật!
"Người trong danh sách bắt lại hết cho ông, lập tức! Mẹ nó! Cái quái gì vậy, dám đụng tới ông!" Lý Nhược Thái bỗng nhiên đứng dậy tức giận hô to.
"Không thể bắt được, bất cứ ai mất tích, cũng có thể khiến bên trên sớm động thủ, bên trên đã lấy được một ít chứng cứ, nhưng chưa có chứng cứ sòng bạc, cho nên mới lề mề không ra tay." Ngô Thần đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói.
Bước chân bảo vệ hơi chậm, quay đầu lại nhìn Lý Nhược Thái.
"Ngươi muốn trút giận trong ngục giam, hay là muốn bình an qua được cửa ải này?" Ngô Thần lại nhìn Lý Nhược Thái hỏi.
Trạng thái giận dữ của Lý Nhược Thái lập tức bình tĩnh lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Đồ vật trả về hết đi." Ngô Thần quay đầu nhìn về phía vệ sĩ rồi nói.
Vệ sĩ chần chờ một chút, thấy Lý Nhược Thái không phản đối, mới đi tới bưng khay đi ra ngoài.
Lý Nhược Thái ngồi xuống, hắn trợn mắt lên, ánh mắt lấp lóe.
Nghĩ tới đủ những hậu quả đáng sợ.
"Muốn không vào ngục giam sao?" Ngô Thần hỏi Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Thần, hỏi: "Nên làm thế nào?"
"Xin lỗi, ta dạy cho ngươi!" Mặt Ngô Thần không chút cảm xúc nói với Lý Nhược Thái.
"Chị, em mặc kệ hắn lừa gạt chị như thế nào, em sẽ không tin hắn!" Lý Nhược Thái liền nói, "Hắn không nói được mình đến từ chỗ nào, nói không chừng là do ai đó phái tới tiếp cận chị! Còn muốn làm em?"
Sở dĩ phản ứng của Lý Nhược Thái mạnh như vậy, không chỉ là vì Ngô Thần không chịu nói cái gì, mà còn do có cái nhìn phiến diện.
Theo tâm lý học, cái nhìn phiến diện là chỉ mọi người có một cái nhìn khái quát cố định đối với một sự vật hoặc vật thể nào đó.
Lý Nhược Thái cảm thấy Ngô Thần là một tên tiểu bạch kiểm lừa gạt chị gái mình, trong lòng hắn thấy ghét, vì lẽ đó Ngô Thần nói gì, hắn cũng có ác ý suy đoán Ngô Thần cả.
"Cái tính này của em nên sửa đi." Ngô Thần bình thản nói với Lý Nhược Thái.
"Ngươi còn mất dạy hơn!" Lý Nhược Thái hét lên, hắn lôi một khẩu súng để ở trong áo khoác vắt bên cạnh ra.
Nhắm nòng súng ngay Ngô Thần.
Bốp!
Một tiếng bạt tai vang dội, Lý Nhược Thái bị đánh đến bối rối.
"En tạo phản à! Đưa súng đấy!" Lý Như Băng tức điên cướp súng trên tay Lý Nhược Thái.
"Chị, chị vì một người ngoài mà đánh em?" Lý Nhược Thái ôm mặt không thể tin được nhìn chị gái.
"Chị sợ em chết trong tù đó!" Lý Như Băng cắn răng nói, cô lại vung tay lên, làm Lý Nhược Thái hoảng sợ né đi.
"Ngồi xuống cho chị!" Lý Như Băng ra lệnh chỉ vào chiếc sô pha.
Lý Nhược Thái mặt mũi tối sầm lại, nhưng hắn vẫn phải ngồi xuống, hắn cũng không nhìn chị mà lại nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm vào tên Ngô Thần vẫn khí định thần nhàn, giống như muốn ăn tươi Ngô Thần thế.
Lý Như Băng ngồi xuống bên cạnh Ngô Thần, tiện tay ném súng lục lên bàn trà, đưa tay đỡ trán, như có vẻ nhức đầu.
"Đừng giận, cần gì chứ, chị em ruột mà, làm hỏng cả cảm tình." Ngô Thần an ủi Lý Như Băng.
"Ngươi còn giả bộ làm người tốt, tôi với chị tôi vẫn tốt, không cần ngươi bận tâm!" Lý Nhược Thái há mồm hét.
Nói xong hắn vừa nhìn về phía Lý Như Băng vừa nói: " Chị, chị tin cái tên lừa đảo không thể giải thích rõ rang này sao?"
Lý Như Băng mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn em trai.
Tin tưởng Ngô Thần?
Thật ra cô cũng không tin Ngô Thần lắm.
Nhưng Ngô Thần nói mình là thương nhân tình báo, hơn nữa đã kiểm tra rồi, Ngô Thần chỉ ra được kẻ phản bội bên cạnh cô, vì lẽ đó chưa nói tới Ngô Thần có tin cậy hay không, về phương diện tình báo mà nói, Lý Như Băng tin Ngô Thần.
Cô không biết tương lai Ngô Thần sẽ làm trò gì với mình, nhưng giả như Ngô Thần thật có âm mưu gì lớn, vậy ít nhất hiện nay, chắc chắn Ngô Thần vẫn còn trong giai đoạn lấy sự tín nhiệm của cô, cũng sẽ cung cấp các tin tình báo có giá trị!
Vì lẽ đó, cô tin tưởng Ngô Thần chuyện em trai của mình sẽ gặp vấn đề.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Lý Như Băng không muốn em mình xảy ra chuyện, cho nên cô đồng ý phối hợp Ngô Thần một chút.
Cô biết, nếu không phải mình ở đây áp lực, chỉ sợ em trai đã nổ súng với Ngô Thần, bởi vậy cô không thể không tát nó một cái, để nó yên tĩnh một chút.
Lý Như Băng không hề trả lời em trai liên quan với chuyện "tin tưởng tên lừa đảo" , mà cô lại nói với Ngô Thần: "Nói tiếp."
"Hiện nay toàn bộ hệ thống chính pháp Đông Hải, người muốn động tới vương miện giải trí có thể đếm được trên đầu ngón tay, bốn tháng trước bị điều đến đồn cảnh sát Đông Hải, nhận chức cục phó Liêu Ba, chuyên môn điều tra vụ án vương miện giải trí."
"Chuyện này Ngụy bí thư thị ủy cũng biết, mặc dù hắn có giao tình với Lý gia các ngươi, nhưng chuyện này rất lớn, hắn sẽ không đếm xỉa."
"Hiện nay vẫn còn trong giai đoạn thu thập bằng chứng." Ngô Thần liền nói, "Có nhân viên điều tra ngụy trang thành khách đến nằm vùng, nhưng còn có một bộ phận đã mai phục ở bên trong hội sở, thu được một lượng lớn chứng cứ."
Ngô Thần quay đầu hỏi Lý Như Băng: "Có mang giấy bút không?"
Lý Như Băng là thương nhân, bên người cô luôn mang theo cuốn sổ và bút máy.
Cô lấy trong túi ra, đưa cho Ngô Thần.
Ngô Thần viết ra một số cái tên ở lên sổ, cộng với chức vụ của họ ở hội sở vương miện giải trí.
Nhân viên tạp vụ, bảo vệ, đầu bếp, hầu rượu, thân phận có thể nói là rất đa dạng.
Chỉ có một điểm chung, bọn họ đều mới nhậm chức ở hội sở vương miện giải trí trong vòng bốn tháng.
Bởi vì Lý Nhược Thái quản lý vương miện hội sở bên rất nghiêm ngặt, vì thế hiện nay chưa có người tiến tới cạnh hắn đuọc, chỉ mới ở ngoại vi.
Điều này cũng làm chậm tiến độ thu thập chứng cứ.
Bằng không phía trên đã sớm động thủ!
Ngô Thần viết xong thì ném vở cho Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái mặt tối sầm lại, cầm lấy vở liếc mắt nhìn qua, sau đó hắn lại nhìn về phía Ngô Thần nói: "Ngươi nói sao? Đây đều là nằm vùng cả?"
"Bên cạnh họ hẳn còn có tình báo chưa kịp đưa vào, điều tra là biết." Ngô Thần buông tay.
Lý Nhược Thái im lặng nhìn Ngô Thần, một lúc sau, hắn mới cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại: "Thông báo bộ phận bảo vệ, bộ phận ăn uống, bộ phận doanh nghiệp. . ." Lý Nhược Thái nói rồi một chuỗi bộ ngành, cuối cùng mới nói: "Tập hợp ở đại sảnh lầu hai."
Sau đó hắn lại gọi một cú điện thoại: "Lão Ngô, ngươi tới đại sảnh lầu hai đi, dạy dỗ bọn họ."
Gọi xong hai điện thoại, Lý Nhược Thái đứng lên.
Người cũng đã điều đi rồi.
Hắn đi xuống làm gì?
Đương nhiên là để lục soát những người trong danh sách này!
Lý Nhược Thái không tự mình đi, mà gọi vệ sĩ thân tín ngoài cửa tới, để hắn dẫn người đi, vệ sĩ thân tín bên người hắn đều lấy từ Lý gia, có rất nhiều lính giải ngũ đặc biệt, lính trinh sát, họ đều chuyên nghiệp cả.
Sắp xếp xong xuôi.
Lý Nhược Thái vào phòng, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngô Thần.
"Ta chờ ngươi xin lỗi ta đấy." Ngô Thần nở nụ cười với Lý Nhược Thái.
"A!" Lý Nhược Thái cười gằn.
Lý Như Băng đột nhiên cúi người, khoác lên tay Ngô Thần, nằm nhoài bên tai Ngô Thần thấp giọng hỏi: "Buổi trưa chúng ta đi ăn gì?"
"Đồ Pháp đi, không phải em thích gan ngỗng sao?"
"Nhưng hôm nay em không thoải mái."
"Vậy thì thanh đạm một chút, đi ăn đồ Nhật? Phố Ngô Đồng mới mở một nhà, mùi vị cũng không tệ lắm, muốn về nhà cũng được, anh làm cho em ăn."
Theo lý thuyết, Lý Nhược Thái xảy ra chuyện như vậy, Lý Như Băng sẽ không có tâm tình cân nhắc đến chuyện buổi trưa ăn cái gì mới đúng, cái này rất lạ.
Nhưng!
Nghĩ lại thì, ở tình huống như vậy, Lý Như Băng vẫn còn có tâm tình thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ tán gẫu chuyện ăn cơm cùng Ngô Thần, điều đó chứng minh cô chỉ là một nữ nhân đang yêu cuồng nhiệt thôi.
Lý Nhược Thái ngồi ở phía đối diện, vừa xé tờ giấy, vừa nhìn họ chằm chằm.
Hắn thương chị gái.
Chẳng lẽ là bị Đinh Thụy Long ép? Sao lại tìm một tên như thế!
Lý Nhược Thái có nhiều thủ hạ, vì lẽ họ tìm tòi rất nhanh.
Khoảng hơn 20 phút, tiếng gõ cửa vang lên.
"Đi vào." Lý Nhược Thái nói.
Vệ sĩ bưng một cái khay đi vào, bên trong khay có ít đồ ngổn ngang, máy vi tính xách tay, điện thoại di động, máy DV, máy quay phim không chân, nhật ký, máy nghe lén.
"Ông chủ. . ." Vệ sĩ đặt đồ xuống, rồi thì thầm với Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái nghe xong thì sắc mặt biến đổi liên tục.
Hắn lấy quyển nhật ký vội vàng nhìn một chút, bên trên ghi chép rất nhiều tên khách hàng, còn có thời gian găp mặt, số điện thoại.
Hắn lại cầm lấy DV, nhìn thấy bên trong là một ít ảnh chụp trộm, ngoại trừ video, còn có rất nhiều hình ảnh.
Tất cả đều là ảnh nhân viên, khung cảnh trong hội sở.
Sau đó hắn lại nhìn máy vi tính xách tay, điện thoại di động, máy quay phim chân không, thẻ nhó, máy vi tính xách tay và điện thoại di động đều bị khóa, nhưng đã được thủ hạ của Lý Nhược Thái là cao thủ hacker phá được.
Lý Nhược Thái càng xem hô hấp càng nhanh, sắc mặt trở nên càng ngày càng hung ác, trên trán nổi gân xanh. . . Không ai vô duyên vô cớ quay phim những thứ này.
Thậm chí trong máy vi tính xách tay còn có hình chụp trộm sổ sách.
Điều Ngô Thần nói là sự thật!
"Người trong danh sách bắt lại hết cho ông, lập tức! Mẹ nó! Cái quái gì vậy, dám đụng tới ông!" Lý Nhược Thái bỗng nhiên đứng dậy tức giận hô to.
"Không thể bắt được, bất cứ ai mất tích, cũng có thể khiến bên trên sớm động thủ, bên trên đã lấy được một ít chứng cứ, nhưng chưa có chứng cứ sòng bạc, cho nên mới lề mề không ra tay." Ngô Thần đột nhiên mở miệng nhàn nhạt nói.
Bước chân bảo vệ hơi chậm, quay đầu lại nhìn Lý Nhược Thái.
"Ngươi muốn trút giận trong ngục giam, hay là muốn bình an qua được cửa ải này?" Ngô Thần lại nhìn Lý Nhược Thái hỏi.
Trạng thái giận dữ của Lý Nhược Thái lập tức bình tĩnh lại, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
"Đồ vật trả về hết đi." Ngô Thần quay đầu nhìn về phía vệ sĩ rồi nói.
Vệ sĩ chần chờ một chút, thấy Lý Nhược Thái không phản đối, mới đi tới bưng khay đi ra ngoài.
Lý Nhược Thái ngồi xuống, hắn trợn mắt lên, ánh mắt lấp lóe.
Nghĩ tới đủ những hậu quả đáng sợ.
"Muốn không vào ngục giam sao?" Ngô Thần hỏi Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Thần, hỏi: "Nên làm thế nào?"
"Xin lỗi, ta dạy cho ngươi!" Mặt Ngô Thần không chút cảm xúc nói với Lý Nhược Thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.