Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc
Chương 75: Hai cặp mẹ con
Túy Hựu Hà Phương
21/04/2022
Phó Mẫn liến thoắng như pháo làm Tạ Phàn ngơ ngác, gã chỉ có thể ấp úng đáp: "Con, con không nghĩ tới..."
Phó Mẫn cũng không trông cậy gã có thể nghĩ đến được, lại hỏi: "Nhị ca con đâu? Có thử đi tìm nhị ca con chưa?"
Tạ Phàn nói: "Con tìm rồi, nhưng nghe nói huynh ấy đã đến khu vực thiên tai, không nhận được thư bên ngoài gửi tới, chờ đến khi huynh ấy biết ở đây đã xảy ra chuyện gì thì cũng qua hai tháng rồi, căn bản là không kịp..."
Gã nói tới đây rồi hỏi: "Mẹ à, sao mẹ mãi kêu con tìm người khác vậy, mẹ không ra ngoài được thật sao? dChẳng lẽ những người ngoài kia nói Bạch Diệc Lăng là con của nhà họ Thịnh là thật ư!?"
Trong cảm nhận của Tạ Phàn, Phó Mẫn không gì không làm được, dẫu có xảy ra chuyện lớn đến cỡ nào thì mẫu thân cũng sẽ giải quyết được, cho dù Hầu phủ sụp đổ, cho dù có bị tống vào ngục giam, nhất định mẫu thân còn có kế khác – gã vốn nghĩ như thế, nhưng đến bây giờ mới nhận ra có vấn đề.
Vì kinh ngạc nên Tạ Phàn hô lên rất lớn, Phó Mẫn lòng nóng như lửa đốt, không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói: "Con nhỏ giọng chút đi! Đừng quên con vẫn là tội phạm đang lẩn trốn đó!"
Những lời này chẳng khác nào đã thừa nhận thân phận của Bạch Diệc Lăng, Tạ Phàn không dám tin, lẩm bẩm: "Sao vậy được, hắn thế mà là con của công chúa? Số hắn tốt quá nhỉ! Lúc Hầu phủ của chúng ta còn thì Hầu phủ là của hắn, bây giờ Hầu phủ mất rồi, hắn lại thành người của phủ Trấn quốc công, dựa vào cái gì chứ!"
Gã quay sang nói với Phó Mẫn: "Mẹ, mẹ biết không, vừa nãy lúc con tới có nghe nói, để bồi thường hắn, Hoàng Thượng hình như nói cái gì mà không có tước Hầu này thì phong một tước Hầu khác, còn muốn điều hắn đến bộ Binh... Vốn con không tin, nhưng bây giờ chuyện tốt gì hắn cũng có hết, con làm sao đây!"
Phó Mẫn nghe tiếng oán giận của con, trong lòng vừa chua vừa đắng, lần nào nghe thấy mấy lời này bà ta đều cảm thấy như bị lột một lớp da, hận đến ngứa răng, ngặt nỗi bây giờ bà ta đang bị giam, toàn thân da tróc thịt bong không khác gì một con thú bị nhốt trong lồng, dù cho có bao nhiêu mưu kế cũng không có sức thực hiện.
Nghĩ đến đây, Phó Mẫn rất muốn gào khóc, nhưng ngại Tạ Phàn còn đứng trước mặt nên bà ta không thể làm vậy được mà chỉ vội vàng nói: "Con vẫn phải cẩn thận chút, nhanh chóng thoát khỏi chỗ này đi. Nghĩ cách gặp cậu con một lần, ông ấy có nói gì con cũng đừng cãi lại, hãy cứ khóc lóc cầu xin cậu cứu hai mẹ con ta, chỉ cần ông ấy chịu ra tay cho mẹ ra ngoài thì sớm muộn gì mẹ cũng nghĩ ra cách cho chúng ta được sống thoải mái!"
Tạ Phàn có hơi lung lay, rồi lại do dự: "Nhưng con còn nghe người ta nói, bởi vì mẹ làm ra những chuyện đó nên khắp Kinh đô này đều kháo nhau rằng con gái nhà họ Phó toàn là loại độc ác, hai người chị họ vừa bị người ta thoái hôn, nhất định cậu đang rất tức giận, con làm như vậy có thật sự hữu dụng không?"
Phó Mẫn chưa biết chuyện này, bà ta vốn đang khó thở còn nghe Tạ Phàn nói thế, tức khắc cảm thấy máu dâng lên cổ họng, tầm mắt tối sầm, suýt nữa là té xỉu.
Đã vậy đúng lúc này bỗng nhiên có một đám sai dịch hùng hổ xông vào nhà tù, lập tức bước thẳng về chỗ phòng giam Phó Mẫn, loáng thoáng còn nghe tiếng người nói "Ở đằng kia kìa", "Chính là nó" vân vân.
Phó Mẫn đột nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành, bà ta không buồn nói thêm, hoảng hốt đẩy Tạ Phàn, bảo: "Đi mau! Đi mau!"
Tạ Phàn cũng cảm cảm thấy đã xảy ra chuyện, hoang mang như con ruồi mất đầu, xoay vòng vòng mà không biết nên chạy hướng nào, gấp đến độ sắp khóc đến nơi, chưa đợi mẹ con hai người nghĩ ra cách thì đã có một người cao giọng quát: "Kẻ này chính là tội phạm đang lẩn trốn, các ngươi còn không mau đến bắt hắn!"
Tạ Phàn sững sờ, mấy tên sai dịch bước đến ấn gã xuống đất, ngay cả Phó Mẫn cũng bị đẩy ngã giữa lúc hỗn loạn.
Tạ Phàn sợ tái mặt, bị người ta đẩy đi ra ngoài, gã khóc nước mắt nước mũi tèm lem, kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ, cứu con với!"
Lòng Phó Mẫn tan nát, đối mặt với con của mình, bà ta dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí, liều mạng chạy đến lôi kéo muốn cứu Tạ Phàn ra, nhưng đương nhiên sẽ không thành công.
Tim như bị bóp chặt, Phó Mẫn há to miệng thở hồng hộc, bà ta đã mất đi tất cả, chỉ còn lại duy nhất đứa con này, nghe tiếng Tạ Phàn khóc lóc cầu xin, thấy hắn bị sai dịch đánh chửi xô đẩy, Phó Mẫn rốt cuộc không còn lý trí, như điên như dại nắm chặt gã không bỏ, miệng gào thét: "Thả nó ra! Thả nó ra! Ta chỉ còn có nó thôi, cầu xin các ngươi buông tha cho nó đi!"
Một tên sai dịch thấy bà ta chạy theo đội ngũ áp giải ra ngoài nhà lao như con chó điên bèn nóng nảy, dùng hết sức đẩy mạnh, mắng: "Con mụ khốn, đừng có cản đường, cút về mau!"
Phó Mẫn vốn đang chóng mặt, cơ thể cũng vô cùng yếu ớt, bị hắn đẩy liền ngã ra ngoài, đầu đụng "cốp" vào tường toác ra chảy máu, không nhúc nhích nữa.
Tên sai dịch kia chợt khựng lại, hơi chút chột dạ: "Không phải chết rồi chứ? Ta không định gϊếŧ bà ta đâu!"
Người bên cạnh thúc giục: "Kệ đi, truy tra ra cũng thành người bên nhà lao làm ăn tắc trách, không liên quan đến chúng ta, đi nhanh thôi!"
"Phải rồi, ả đàn bà này vừa dơ vừa thối, không biết đã làm chuyện vô đạo đức gì mới vào tù, có chết cũng đáng. Tóm lại chúng ta bắt được tội phạm đang lẩn trốn là đã lập công rồi, quan tâm mấy chuyện không đâu làm gì!"
Tạ Phàn kêu thảm thiết: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ dậy đi, cứu con với!"
Gã chưa kêu được mấy tiếng đã ăn một bạt tai, đành câm miệng để bị lôi đi.
Bởi vì Phó Mẫn vừa dơ vừa thối, còn là một người phụ nữ bị thương nặng, thế cho nên những người áp giải Tạ Phàn thậm chí không thèm bước đến kiểm tra kỹ càng – thật ra bà ta còn thở.
Chỉ là chút hơi tàn này cũng không duy trì được bao lâu, đầu tiên là bị Lục Mạt quất roi, sau đó bị phạt trượng, Phó Mẫn xưa nay sống trong nhung lụa, thân thể không hề có năng lực chống cự, vết thương mưng mủ do ở trong nhà tù dơ bẩn, vốn dĩ cũng đã làʍ ŧìиɦ trạng của bà ta tệ dần.
Bây giờ còn bị quan sai đẩy vào tường đến vỡ đầu, máu chảy xuống từ vết thương trên thái dương làm tầm mắt bà ta mờ đi.
Phó Mẫn cố chịu đựng cơn choáng váng, nỗ lực trừng to đôi mắt nhìn Tạ Phàn khóc sướt mướt bị quan sai giải đi, nước mắt hoà cùng máu thành từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, muốn kêu lên lại không phát ra âm thanh.
Qua một lúc lâu, cảm giác choáng váng mới giảm bớt đôi chút, Phó Mẫn dùng sức cào mặt đất bò về phía trước, vết thương vừa hơi khép lại theo động tác này lại bị rách, kéo ra vết máu thật dài trên nền đất.
Bà ta không khỏi bật khóc. Đau quá, bà ta chưa từng phải chịu cơn đau đớn thế này. Thể lực đang bị hao mòn một cách nhanh chóng, buổi tối cuối xuân ấm áp lại mang đến cảm giác rét lạnh thấu xương. Nhưng bà ta không muốn chết, bà ta không cam lòng! Bà ta còn muốn cứu con trai mình!
Dường như nghe thấy tiếng bước chân ở cách đó không xa, Phó Mẫn vội vàng giơ một tay lên, bắt lấy không khí trước mặt, bà ta cố hô lên, phát ra âm thanh mỏng manh mà đứt quãng: "Cứu ta... Cứu mạng..."
Đáng tiếc ngay sau đó, một giọng nam trẻ vang lên cùng tiếng bước chân: "Lục ca, thật ra hôm nay ngươi từ chối đến bộ Binh, muốn ở lại Bắc Tuần Kiểm ti làm ta rất kinh ngạc. Dù sao thì việc ở bên kia cũng nhẹ nhàng hơn bên đây của chúng ta nhiều."
Phó Mẫn nín thở, cánh tay vừa mới vươn ra đột nhiên thu về bịt chặt miệng mình, cũng may bà ta vốn đang nằm trong đống tạp vật bên cạnh vách tường, nếu không lên tiếng cũng sẽ không có ai chú ý.
Một người khác quả nhiên chính là Bạch Diệc Lăng, hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Không nỡ bỏ các ngươi đó được chưa? Bộ muốn ta đi lắm à?"
Lư Hoành cười đáp: "Ngươi nói đi đâu đấy. Không muốn ngươi đi, mà cũng không muốn ngươi mệt nhọc. Mấy ngày hôm ngươi trước hết hộc máu rồi còn té xỉu, dù thế nào cũng nên nghỉ ngơi một thời gian mới được."
Bạch Diệc Lăng nói: "Chờ bắt được Hồ Bồng rồi ta sẽ nghỉ, hiện tại vụ án mới được một nửa mà phải ngừng tay không làm, cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn."
Thường Ngạn Bác ở bên cạnh cười tiếp lời: "Ta thấy bây giờ cũng không cần Lục ca tự mình ra tay, mấy ngày nay nhà họ Thịnh đúng là làm ta mở rộng tầm mắt. Trấn quốc công cùng với mấy vị Thịnh công tử đều ước gì có thể xắn tay áo lên làm việc thay ngươi, ngay cả bọn ta cũng rảnh rỗi đến chán..."
Hắn ta nói thật. Sau khi Hoàng Thượng xử trí nhà họ Phó và phủ Vĩnh Định Hầu, để bồi thường cho Bạch Diệc Lăng, cấp đất Lễ Lăng cho hắn làm thái ấp, phong hắn tước Lễ Lăng Hầu. Ở Tấn Quốc, việc một người vừa làm quan vừa có chức tước không phải là hiếm, chỉ là người khác khi xưng hô thì ưu tiên tước vị, còn Bạch Diệc Lăng thì được gọi Chỉ huy sứ quen rồi, cho nên đại đa số người đều không có sửa miệng.
Cứ như vậy, trong ba đứa con nhà họ Thịnh, con cả Thịnh Đạc được phong Quận vương, con thứ Thịnh Tri tương lai sẽ tiếp nhận vị trí Trấn quốc công, con út Bạch Diệc Lăng cũng được phong tước, cả nhà hiển hách. Một nửa nguyên nhân trong đó là Hoàng Thượng nhớ tình xưa, yêu thích nhà họ Thịnh, một nửa kia là không muốn ngồi xem Lâm Chương Vương độc đại trong triều, cố ý bồi dưỡng thế lực khác.
Ngoài chuyện này ra, Hoàng Thượng còn hỏi Bạch Diệc Lăng có muốn vào bộ Binh không, so với Bắc Tuần Kiểm ti thì ở đó an nhàn hơn nhiều. Bạch Diệc Lăng không muốn, nhà họ Thịnh cũng không ép buộc hắn, chỉ là mấy ngày nay, ngày nào cũng dọn đồ sang bên đây như nước chảy, từ đồ ăn đến đồ dùng, bố trí tinh tế thoả đáng, làm cho toàn bộ Bắc Tuần Kiểm ti được hưởng ké.
Thường Ngạn Bác lại nói: "Lục ca, ta biết ngươi còn thấy không quen, không muốn đến phủ Trấn quốc công ở, vậy cũng không sao đâu. Nhưng mà họ đúng là rất tốt, ngươi nghĩ thoáng chút, đừng để ý chuyện năm đó quá."
Bạch Diệc Lăng biết Thường Ngạn Bác có ý tốt, sợ hắn hận thù nhà họ Thịnh vì đã làm mất mình nên không muốn ở chung với người phủ Trấn quốc công, sẽ bị tổn thương. Nhưng hắn cũng không có nghĩ vậy, chỉ là chưa kịp thích nghi thôi, muốn chấp nhận rằng mình có nhiều người thân như thế có lẽ cần thêm một chút thời gian.
Cũng may người nhà họ Thịnh đều vô cùng chu đáo, tuy trong lòng họ rất mong Bạch Diệc Lăng có thể về nhà, nhưng không ai thúc giục hay ép buộc hắn, cũng không quấy rầy quá nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, cho hắn đủ thời gian thích ứng.
Bạch Diệc Lăng đang muốn giải thích vài câu với Thường Ngạn Bác, bước chân bỗng nhiên dừng lại, nhìn sang bên kia đường. Diêm Dương đi bên phải hắn "Ô" một tiếng, nói: "Hình như bên đó có người, để ta qua nhìn xem."
Y vừa nói vừa bước vội qua, Phó Mẫn sợ hãi rụt sâu vào góc tường, nhưng máu làm cả người bà ta dính trên mặt đất, vừa động đậy là đau đớn như bị lột da.
Tiếng bước chân của Diêm Dương dường như kéo theo nhịp tim đập của bà ta, khát vọng sống sót chợt bừng lên mãnh liệt. Phó Mẫn lúc thì ngóng trông y không nhận ra mình, mấy người trẻ tuổi tương lai xán lạn này nhanh chóng bỏ đi, lúc thì lại mong nhỡ đâu Bạch Diệc Lăng còn có một chút tình cảm đối với mình, có lẽ sẽ không thờ ơ mà nhìn bà ta nằm chết ở đây...
Đủ thứ suy nghĩ quay cuồng không ngớt, trước mắt sáng bừng lên, Diêm Dương lắc cái bật lửa chiếu ánh sáng lên mặt bà ta nhìn một hồi, trong mắt chợt hiện lên vẻ khiếp sợ – y không ngờ sẽ nhìn thấy một Phó Mẫn tả tơi như vậy ở nơi này.
Phó Mẫn cố gắng nhìn y bằng ánh mắt đáng thương, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh mỏng manh: "Xin... Xin..."
Diêm Dương hồi thần, thế nhưng động tác đầu tiên là nắm lấy cằm của Phó Mẫn, bẻ lệch khớp hàm của bà ta làm bà ta không nói ra được một chữ.
Phó Mẫn hoảng sợ trừng to mắt, đau đớn cực kỳ nhưng không thể phát ra tiếng, Lư Hoành cao giọng hỏi: "Sao vậy Khoát Đạt, cần giúp không?"
Diêm Dương vội vàng đáp: "Không cần! Hình như đây là tù nhân chạy ra khỏi nhà lao, té xuống đất rồi không dậy nổi. Để ta đưa bà ta về, các ngươi đi trước đi!"
Mấy người Bạch Diệc Lăng đi rất nhanh, Diêm Dương quay đầu nhìn Phó Mẫn một lần nữa, sắc mặt tối xuống, y lạnh nhạt nói: "Bà cũng có hôm nay, đúng là đáng đời."
Mặt Phó Mẫn trắng bệch, bà ta muốn mắng cũng muốn cầu xin, nhưng bà ta chỉ có thể mấp máy môi chứ không làm được gì hơn.
Diêm Dương xách Phó Mẫn lên, kéo bà ta về nhà lao giao cho tên cai ngục đang sợ tái mặt vì không tìm thấy người.
Thực ra tên cai ngục chỉ nhận tiền của Tạ Phàn, tìm cách dụ được mấy tên cai ngục khác đi rồi hắn cũng lủi mất, chứ hắn nào ngờ một gã tội phạm đang lẩn trốn như Tạ Phàn còn dám tự mình chạy vào nhà lao tìm người, càng không ngờ sau khi gã bị bắt, hắn quay lại thì cũng không biết Phó Mẫn đã chạy đi đâu.
Hắn còn đang bối rối, nhìn đến Diêm Dương xách người về thực sự cảm động đến rơi nước mắt, khom lưng chắp tay hành lễ không ngừng: "Đa tạ Diêm lĩnh vệ, đa tạ Diêm lĩnh vệ, ngài thật sự đã giúp tiểu nhân một việc lớn."
"Đừng khách sáo." Diêm Dương ném Phó Mẫn vào đống rơm, lịch sự nói, "Ta nghe nói mấy ngày nữa người đàn bà này sẽ bị đem ra chợ bán, bà ta có chịu được tới lúc đó không đấy?"
Phó Mẫn ngửa mặt nằm trên đống rơm, cơ thể run lẩy bẩy, trợn trừng mắt nhìn Diêm Dương.
Cai ngục nói: "Ầy, tiểu nhân cũng không biết, nếu tới ngày đó mà mụ vẫn thế này, thì dù cho có lôi ra bán cũng không ai thèm, mà nếu giải thích tình hình này với bên trên, có khi người ta cho mụ nằm ở đây chờ chết luôn cũng không chừng."
Diêm Dương cong lưng nhìn Phó Mẫn, nói với bà ta: "Có nghe thấy chưa? Ôi, nhìn bà thế này thật đáng thương. Có điều Ám Vệ Sở cũng không tốt hơn nhà lao này là bao, ngẫm lại, ta cũng chẳng thông cảm được cho bà."
Y cười cười, thấp giọng nói: "Nhưng mà bà yên tâm, không cần lo lắng cho con bà, hắn ta dù gì cũng từng là huynh đệ của Lục ca, chúng ta đều sẽ chăm sóc hắn."
Phó Mẫn chợt trợn mở to mắt, liều mạng giãy giụa như muốn cào mặt Diêm Dương, miệng gào lên những tiếng không rõ nghĩa.
Diêm Dương bình tĩnh đứng lên, khẽ gật đầu: "Tạm biệt."
Sau khi Diêm Dương rời khỏi, ba người Bạch Diệc Lăng cũng chưa đi quá xa đã đến ngoài đường chính, mùi đồ ăn và tiếng hô hào từ hai bên đường ập vào mặt, Thường Ngạn Bác đưa tay đắp lên vai hai người hai bên trái phải, hỏi: "Lục ca, Tiểu Hồng, muốn uống một chén không?"
Lư Hoành hung dữ gằn: "Kêu ta Tiểu Hồng nữa là ta chuốc thuốc độc cho ngươi chết luôn."
Bạch Diệc Lăng tiếp lời: "Vậy ta nên tránh đi thì hơn, nếu không sợ ngươi không tiện ra tay. Mà nè, lúc phi tang xác nhớ chặt nát một chút cho dễ giấu nhé."
Thường Ngạn Bác bi phẫn gọi: "Lục ca!"
Bạch Diệc Lăng đã đi được mấy bước, hắn không quay đầu, chỉ giơ tay vẫy vẫy: "Hẹn gặp lại."
Tuy không la cà bên ngoài nhưng vì công việc nên lúc hắn về đến nhà đã không còn sớm. Vừa bước qua cổng lớn của Bạch phủ, hắn đã thấy ánh đèn toả ra từ trong phòng khách nhỏ gần đó.
Bạch Diệc Lăng hỏi Uyển Nô đang cầm đèn lưu li soi đường bên cạnh: "Công chúa chưa đi sao?"
Gần đây cơm chiều của Bạch Diệc Lăng đều do Lục Mạt xử lý, tuy nhiên đối mặt với đứa con trai mất đi mà tìm lại được này, người nhà họ Thịnh luôn cảm thấy hắn thiệt thòi, ngay cả dạng nữ trung hào kiệt như Lục Mạt cũng lóng ngóng, cẩn thận sợ làm hắn phản cảm, trong tình huống bình thường, bà sẽ không ở lại Bạch phủ lâu đến vậy.
Uyển Nô đáp: "Vâng. Hôm nay khi công chúa đến, vốn có mang cá bảo ngọc và canh trứng giá đỗ* cho ngài, ai ngờ nghe nói mấy ngày nay ngài bị ho, bà ấy nói hai món này nóng lắm, không thể ăn được, bèn tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn, nên mới ở lại muộn thế này ạ."
(*) Raw là 翡翠鱼 và 芙蓉金丝羹, mình cũng không chắc dịch đúng không. Bạn nào biết thì nhắn mình nhé.
Bạch Diệc Lăng nhận lấy đèn, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ đi."
Hắn nhớ có một lần ăn cơm hình như từng nghe Thịnh Tri cười bảo mẹ hắn mù tịt mấy việc nữ công gia chánh này, bây giờ nghe Uyển Nô nói vậy làm hắn khá tò mò Lục Mạt sẽ làm ra món ăn như thế nào.
Lúc Bạch Diệc Lăng đi vào, Lục Mạt đang đứng cúi người bên bàn, tập trung tinh thần làm cái gì đó, hắn nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là ngay bên góc của cái đĩa đựng một món mà không biết là món gì có đặt một con thỏ con khắc bằng củ cải trắng.
Lục Mạt cầm túi hạt trong tay muốn thêm hai mắt cho con thỏ, nhưng vì vụng về nên làm mãi không xong, đã thế còn suýt làm gãy cái lỗ tai dựng đứng của thỏ con, thoạt trông rất luống cuống.
Mùi thức ăn thoang thoảng, ánh nến nhẹ nhàng hắt bóng mẹ lên khung cửa sổ giấy, tựa như dòng chảy của thời gian cũng chậm lại, không khí trở nên đặc quánh mà êm đềm.
Bạch Diệc Lăng đứng ở cửa một lúc lâu nhìn dáng vẻ của bà, không biết sao trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở, hắn đặt đèn xuống, bước vào phòng.
Lục Mạt vừa ngẩng đầu thấy người vào là Bạch Diệc Lăng, lập tức cười hỏi: "Hôm nay về muộn như vậy là vì bận lắm hả con? Đã ăn cơm chưa?"
Tình trạng mấy ngày nay giữa hai người vẫn như thế này, tuy mỗi lần Lục Mạt nhớ tới quá khứ của con mình đều cảm thấy đau lòng muốn chết, chỉ ước có thể ôm hắn vào lòng hôn một cái, cũng ước gì biết hết được những điều hắn đã trải qua mấy năm này, nhưng lòng bà hiểu rõ, nếu bà làm vậy có thể sẽ khiến Bạch Diệc Lăng lúng túng.
Cho nên khi trò chuyện với hắn, Lục Mạt đều nói rất tuỳ ý cũng rất thân quen, giống như một người lớn trong nhà nói chuyện với con cháu.
Người hầu đều bị Lục Mạt đuổi ra ngoài, bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn nước sạch, Bạch Diệc Lăng rửa tay, cười nói: "Đúng là có hơi bận, con vừa tan làm là về ngay, vẫn chưa ăn cơm."
Vành mắt Lục Mạt nóng lên, bà vội vàng mỉm cười kêu Bạch Diệc Lăng ngồi xuống. Tuy đứa nhỏ này không nói gì nhưng từ khi đồng ý cho bà nấu cơm chiều, mỗi lần xong việc, Bạch Diệc Lăng đều cố gắng về nhà thật sớm, không để Lục Mạt đợi lâu.
Con của bà, thuở mới sinh chỉ là một cục nhỏ xíu, lúc bị người ta bắt đi nó chỉ biết khóc gào, khi đó bà cứ ngỡ rằng sẽ không còn được gặp lại nó nữa.
Lại chẳng ngờ ở nơi mà bà không nhìn thấy, Bạch Diệc Lăng tự mình lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú, còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến vậy.
Lục Mạt cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp, nếu nghĩ nữa thì sẽ khóc mất thôi. Thế chẳng khác nào oán phụ cả, con trai sẽ không thích bà đâu.
Mẹ con hai người ngồi bên bàn ăn cơm. Bình thường Lục Mạt sẽ không ở lại, nhưng bây giờ đã muộn nên họ ăn tối cùng nhau luôn. Ban đầu bà không dám gắp đồ ăn cho Bạch Diệc Lăng, có mấy đứa trẻ có tính tình khó chiều, như bà khi còn bé ghét nhất là được người lớn gắp đồ ăn hết đũa này đến đũa khác vào đầy chén cho mình.
Nhưng sau đó thấy Bạch Diệc Lăng ăn quá ít, Lục Mạt lại sốt ruột, thật sự không nhịn không nổi nữa bèn gắp hai đũa cải thìa xào bỏ vào chén hắn: "Ăn nhiều đồ ăn chút đi con."
Bạch Diệc Lăng khựng lại, lùa cải vào miệng, mới vừa nuốt xuống thì trong chén lại nhiều thêm hai miếng cá.
Lục Mạt nói: "Còn cái này nữa, là mẹ làm đó, con nếm thử đi."
Bạch Diệc Lăng hơi chần chờ, hắn ăn miếng cá kia, cảm thấy hương vị không tệ, ngẩng đầu cười với Lục Mạt: "Cái này rất ngon."
Bình thường hắn không thích món mặn lắm, trừ bcá còn tạm chấp nhận được, món này hẳn là Lục Mạt học làm cho hắn dễ ăn.
Bạch Diệc Lăng nói câu này làm Lục Mạt lại muốn rơi nước mắt, đứa nhỏ đáng thương, lớn vậy rồi mà chưa từng ăn cơm mẹ nấu, "Nếu ngon thì ăn nhiều chút, con nhìn con kìa, gầy tong gầy teo."
Bạch Diệc Lăng do dự một hồi cuối cùng hạ quyết tâm, thử vươn đôi đũa gắp đồ ăn cho Lục Mạt: "Đừng nói con, người cũng ăn đi, nếu không thức ăn nguội hết."
Tay Lục Mạt run rẩy, bà cười gượng ăn ngay đồ Bạch Diệc Lăng mới gắp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Bạch Diệc Lăng nhìn mình một cách rất nghiêm túc.
Bà bối rối, Bạch Diệc Lăng hỏi: "Có phải bởi vì con làm việc ở Bắc Tuần Kiểm ti, cho nên người... rất sợ con không?"
Lục Mạt không biết tại sao hắn lại hỏi vậy, vội vàng đáp: "Đâu nào, mẹ sợ con làm gì."
Bạch Diệc Lăng đột nhiên cười: "Vậy thì khi chúng ta trò chuyện, người đừng lúc thì run lúc thì đỏ mắt như sắp khóc chứ... Mẹ à."
Một tiếng "mẹ" vừa được thốt lên lập tức làm cho Công chúa Điện hạ nhớ mãi khôn nguôi đứa con trai thất lạc sửng sốt: "Con, con nói cái gì?"
Bạch Diệc Lăng hít một hơi, đoạn mở miệng gọi lại lần nữa: "Mẹ."
Có lẽ khi còn nhỏ hắn cũng gọi Phó Mẫn như vậy, nhưng cảm giác cụ thể như thế nào thì Bạch Diệc Lăng đã sớm quên mất rồi. Hắn cảm thấy giọng điệu khi mình nói ra chữ này rất kỳ cục lạ lẫm, làm hắn bỗng thấy xấu hổ.
Giống như ở tên ăn mày nhặt được một chiếc áo khoác lộng lẫy vốn không phải của mình ở bên đường rồi khoác vào, nhìn thế nào cũng thấy không hợp, sợ bị người ta cười nhạo.
Nhưng Lục Mạt không có cười nhạo hắn, mặt bà tràn đầy kinh ngạc, vừa muốn cười vừa muốn khóc, bà không ngừng chớp mắt để nước mắt thấm vào lông mi chứ không chảy xuống: "Mẹ xin lỗi, mẹ... đã đánh mất con suốt nhiều năm như vậy."
Bà bắt lấy tay Bạch Diệc Lăng: "Mẹ không thể nhìn con lớn lên từng chút một, cũng không thể hết lòng yêu thương chăm sóc con... Con út của nhà ta, vốn nên có hai người anh trai, cùng con chơi đùa từ khi còn nhỏ; cha con mong ngóng con ra đời lâu thật lâu, bởi khi hai anh con còn nhỏ thì ông ấy đang đánh giặc nơi xa, nên bấy giờ còn nói muốn tự mình làm lễ tắm ba ngày, làm tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho con; còn mẹ, mẹ rất muốn thấy con lớn lên... Nhưng là một người mẹ, lại không bảo vệ được con mình."
"Mẹ..." Lục Mạt che mặt, hít một hơi sâu: "Mẹ vốn chưa nhìn thấy mặt con."
Phó Mẫn cũng không trông cậy gã có thể nghĩ đến được, lại hỏi: "Nhị ca con đâu? Có thử đi tìm nhị ca con chưa?"
Tạ Phàn nói: "Con tìm rồi, nhưng nghe nói huynh ấy đã đến khu vực thiên tai, không nhận được thư bên ngoài gửi tới, chờ đến khi huynh ấy biết ở đây đã xảy ra chuyện gì thì cũng qua hai tháng rồi, căn bản là không kịp..."
Gã nói tới đây rồi hỏi: "Mẹ à, sao mẹ mãi kêu con tìm người khác vậy, mẹ không ra ngoài được thật sao? dChẳng lẽ những người ngoài kia nói Bạch Diệc Lăng là con của nhà họ Thịnh là thật ư!?"
Trong cảm nhận của Tạ Phàn, Phó Mẫn không gì không làm được, dẫu có xảy ra chuyện lớn đến cỡ nào thì mẫu thân cũng sẽ giải quyết được, cho dù Hầu phủ sụp đổ, cho dù có bị tống vào ngục giam, nhất định mẫu thân còn có kế khác – gã vốn nghĩ như thế, nhưng đến bây giờ mới nhận ra có vấn đề.
Vì kinh ngạc nên Tạ Phàn hô lên rất lớn, Phó Mẫn lòng nóng như lửa đốt, không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói: "Con nhỏ giọng chút đi! Đừng quên con vẫn là tội phạm đang lẩn trốn đó!"
Những lời này chẳng khác nào đã thừa nhận thân phận của Bạch Diệc Lăng, Tạ Phàn không dám tin, lẩm bẩm: "Sao vậy được, hắn thế mà là con của công chúa? Số hắn tốt quá nhỉ! Lúc Hầu phủ của chúng ta còn thì Hầu phủ là của hắn, bây giờ Hầu phủ mất rồi, hắn lại thành người của phủ Trấn quốc công, dựa vào cái gì chứ!"
Gã quay sang nói với Phó Mẫn: "Mẹ, mẹ biết không, vừa nãy lúc con tới có nghe nói, để bồi thường hắn, Hoàng Thượng hình như nói cái gì mà không có tước Hầu này thì phong một tước Hầu khác, còn muốn điều hắn đến bộ Binh... Vốn con không tin, nhưng bây giờ chuyện tốt gì hắn cũng có hết, con làm sao đây!"
Phó Mẫn nghe tiếng oán giận của con, trong lòng vừa chua vừa đắng, lần nào nghe thấy mấy lời này bà ta đều cảm thấy như bị lột một lớp da, hận đến ngứa răng, ngặt nỗi bây giờ bà ta đang bị giam, toàn thân da tróc thịt bong không khác gì một con thú bị nhốt trong lồng, dù cho có bao nhiêu mưu kế cũng không có sức thực hiện.
Nghĩ đến đây, Phó Mẫn rất muốn gào khóc, nhưng ngại Tạ Phàn còn đứng trước mặt nên bà ta không thể làm vậy được mà chỉ vội vàng nói: "Con vẫn phải cẩn thận chút, nhanh chóng thoát khỏi chỗ này đi. Nghĩ cách gặp cậu con một lần, ông ấy có nói gì con cũng đừng cãi lại, hãy cứ khóc lóc cầu xin cậu cứu hai mẹ con ta, chỉ cần ông ấy chịu ra tay cho mẹ ra ngoài thì sớm muộn gì mẹ cũng nghĩ ra cách cho chúng ta được sống thoải mái!"
Tạ Phàn có hơi lung lay, rồi lại do dự: "Nhưng con còn nghe người ta nói, bởi vì mẹ làm ra những chuyện đó nên khắp Kinh đô này đều kháo nhau rằng con gái nhà họ Phó toàn là loại độc ác, hai người chị họ vừa bị người ta thoái hôn, nhất định cậu đang rất tức giận, con làm như vậy có thật sự hữu dụng không?"
Phó Mẫn chưa biết chuyện này, bà ta vốn đang khó thở còn nghe Tạ Phàn nói thế, tức khắc cảm thấy máu dâng lên cổ họng, tầm mắt tối sầm, suýt nữa là té xỉu.
Đã vậy đúng lúc này bỗng nhiên có một đám sai dịch hùng hổ xông vào nhà tù, lập tức bước thẳng về chỗ phòng giam Phó Mẫn, loáng thoáng còn nghe tiếng người nói "Ở đằng kia kìa", "Chính là nó" vân vân.
Phó Mẫn đột nhiên cảm thấy có điềm chẳng lành, bà ta không buồn nói thêm, hoảng hốt đẩy Tạ Phàn, bảo: "Đi mau! Đi mau!"
Tạ Phàn cũng cảm cảm thấy đã xảy ra chuyện, hoang mang như con ruồi mất đầu, xoay vòng vòng mà không biết nên chạy hướng nào, gấp đến độ sắp khóc đến nơi, chưa đợi mẹ con hai người nghĩ ra cách thì đã có một người cao giọng quát: "Kẻ này chính là tội phạm đang lẩn trốn, các ngươi còn không mau đến bắt hắn!"
Tạ Phàn sững sờ, mấy tên sai dịch bước đến ấn gã xuống đất, ngay cả Phó Mẫn cũng bị đẩy ngã giữa lúc hỗn loạn.
Tạ Phàn sợ tái mặt, bị người ta đẩy đi ra ngoài, gã khóc nước mắt nước mũi tèm lem, kêu lên: "Mẹ ơi, mẹ, cứu con với!"
Lòng Phó Mẫn tan nát, đối mặt với con của mình, bà ta dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí, liều mạng chạy đến lôi kéo muốn cứu Tạ Phàn ra, nhưng đương nhiên sẽ không thành công.
Tim như bị bóp chặt, Phó Mẫn há to miệng thở hồng hộc, bà ta đã mất đi tất cả, chỉ còn lại duy nhất đứa con này, nghe tiếng Tạ Phàn khóc lóc cầu xin, thấy hắn bị sai dịch đánh chửi xô đẩy, Phó Mẫn rốt cuộc không còn lý trí, như điên như dại nắm chặt gã không bỏ, miệng gào thét: "Thả nó ra! Thả nó ra! Ta chỉ còn có nó thôi, cầu xin các ngươi buông tha cho nó đi!"
Một tên sai dịch thấy bà ta chạy theo đội ngũ áp giải ra ngoài nhà lao như con chó điên bèn nóng nảy, dùng hết sức đẩy mạnh, mắng: "Con mụ khốn, đừng có cản đường, cút về mau!"
Phó Mẫn vốn đang chóng mặt, cơ thể cũng vô cùng yếu ớt, bị hắn đẩy liền ngã ra ngoài, đầu đụng "cốp" vào tường toác ra chảy máu, không nhúc nhích nữa.
Tên sai dịch kia chợt khựng lại, hơi chút chột dạ: "Không phải chết rồi chứ? Ta không định gϊếŧ bà ta đâu!"
Người bên cạnh thúc giục: "Kệ đi, truy tra ra cũng thành người bên nhà lao làm ăn tắc trách, không liên quan đến chúng ta, đi nhanh thôi!"
"Phải rồi, ả đàn bà này vừa dơ vừa thối, không biết đã làm chuyện vô đạo đức gì mới vào tù, có chết cũng đáng. Tóm lại chúng ta bắt được tội phạm đang lẩn trốn là đã lập công rồi, quan tâm mấy chuyện không đâu làm gì!"
Tạ Phàn kêu thảm thiết: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ dậy đi, cứu con với!"
Gã chưa kêu được mấy tiếng đã ăn một bạt tai, đành câm miệng để bị lôi đi.
Bởi vì Phó Mẫn vừa dơ vừa thối, còn là một người phụ nữ bị thương nặng, thế cho nên những người áp giải Tạ Phàn thậm chí không thèm bước đến kiểm tra kỹ càng – thật ra bà ta còn thở.
Chỉ là chút hơi tàn này cũng không duy trì được bao lâu, đầu tiên là bị Lục Mạt quất roi, sau đó bị phạt trượng, Phó Mẫn xưa nay sống trong nhung lụa, thân thể không hề có năng lực chống cự, vết thương mưng mủ do ở trong nhà tù dơ bẩn, vốn dĩ cũng đã làʍ ŧìиɦ trạng của bà ta tệ dần.
Bây giờ còn bị quan sai đẩy vào tường đến vỡ đầu, máu chảy xuống từ vết thương trên thái dương làm tầm mắt bà ta mờ đi.
Phó Mẫn cố chịu đựng cơn choáng váng, nỗ lực trừng to đôi mắt nhìn Tạ Phàn khóc sướt mướt bị quan sai giải đi, nước mắt hoà cùng máu thành từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, muốn kêu lên lại không phát ra âm thanh.
Qua một lúc lâu, cảm giác choáng váng mới giảm bớt đôi chút, Phó Mẫn dùng sức cào mặt đất bò về phía trước, vết thương vừa hơi khép lại theo động tác này lại bị rách, kéo ra vết máu thật dài trên nền đất.
Bà ta không khỏi bật khóc. Đau quá, bà ta chưa từng phải chịu cơn đau đớn thế này. Thể lực đang bị hao mòn một cách nhanh chóng, buổi tối cuối xuân ấm áp lại mang đến cảm giác rét lạnh thấu xương. Nhưng bà ta không muốn chết, bà ta không cam lòng! Bà ta còn muốn cứu con trai mình!
Dường như nghe thấy tiếng bước chân ở cách đó không xa, Phó Mẫn vội vàng giơ một tay lên, bắt lấy không khí trước mặt, bà ta cố hô lên, phát ra âm thanh mỏng manh mà đứt quãng: "Cứu ta... Cứu mạng..."
Đáng tiếc ngay sau đó, một giọng nam trẻ vang lên cùng tiếng bước chân: "Lục ca, thật ra hôm nay ngươi từ chối đến bộ Binh, muốn ở lại Bắc Tuần Kiểm ti làm ta rất kinh ngạc. Dù sao thì việc ở bên kia cũng nhẹ nhàng hơn bên đây của chúng ta nhiều."
Phó Mẫn nín thở, cánh tay vừa mới vươn ra đột nhiên thu về bịt chặt miệng mình, cũng may bà ta vốn đang nằm trong đống tạp vật bên cạnh vách tường, nếu không lên tiếng cũng sẽ không có ai chú ý.
Một người khác quả nhiên chính là Bạch Diệc Lăng, hắn cười khẽ một tiếng, nói: "Không nỡ bỏ các ngươi đó được chưa? Bộ muốn ta đi lắm à?"
Lư Hoành cười đáp: "Ngươi nói đi đâu đấy. Không muốn ngươi đi, mà cũng không muốn ngươi mệt nhọc. Mấy ngày hôm ngươi trước hết hộc máu rồi còn té xỉu, dù thế nào cũng nên nghỉ ngơi một thời gian mới được."
Bạch Diệc Lăng nói: "Chờ bắt được Hồ Bồng rồi ta sẽ nghỉ, hiện tại vụ án mới được một nửa mà phải ngừng tay không làm, cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn."
Thường Ngạn Bác ở bên cạnh cười tiếp lời: "Ta thấy bây giờ cũng không cần Lục ca tự mình ra tay, mấy ngày nay nhà họ Thịnh đúng là làm ta mở rộng tầm mắt. Trấn quốc công cùng với mấy vị Thịnh công tử đều ước gì có thể xắn tay áo lên làm việc thay ngươi, ngay cả bọn ta cũng rảnh rỗi đến chán..."
Hắn ta nói thật. Sau khi Hoàng Thượng xử trí nhà họ Phó và phủ Vĩnh Định Hầu, để bồi thường cho Bạch Diệc Lăng, cấp đất Lễ Lăng cho hắn làm thái ấp, phong hắn tước Lễ Lăng Hầu. Ở Tấn Quốc, việc một người vừa làm quan vừa có chức tước không phải là hiếm, chỉ là người khác khi xưng hô thì ưu tiên tước vị, còn Bạch Diệc Lăng thì được gọi Chỉ huy sứ quen rồi, cho nên đại đa số người đều không có sửa miệng.
Cứ như vậy, trong ba đứa con nhà họ Thịnh, con cả Thịnh Đạc được phong Quận vương, con thứ Thịnh Tri tương lai sẽ tiếp nhận vị trí Trấn quốc công, con út Bạch Diệc Lăng cũng được phong tước, cả nhà hiển hách. Một nửa nguyên nhân trong đó là Hoàng Thượng nhớ tình xưa, yêu thích nhà họ Thịnh, một nửa kia là không muốn ngồi xem Lâm Chương Vương độc đại trong triều, cố ý bồi dưỡng thế lực khác.
Ngoài chuyện này ra, Hoàng Thượng còn hỏi Bạch Diệc Lăng có muốn vào bộ Binh không, so với Bắc Tuần Kiểm ti thì ở đó an nhàn hơn nhiều. Bạch Diệc Lăng không muốn, nhà họ Thịnh cũng không ép buộc hắn, chỉ là mấy ngày nay, ngày nào cũng dọn đồ sang bên đây như nước chảy, từ đồ ăn đến đồ dùng, bố trí tinh tế thoả đáng, làm cho toàn bộ Bắc Tuần Kiểm ti được hưởng ké.
Thường Ngạn Bác lại nói: "Lục ca, ta biết ngươi còn thấy không quen, không muốn đến phủ Trấn quốc công ở, vậy cũng không sao đâu. Nhưng mà họ đúng là rất tốt, ngươi nghĩ thoáng chút, đừng để ý chuyện năm đó quá."
Bạch Diệc Lăng biết Thường Ngạn Bác có ý tốt, sợ hắn hận thù nhà họ Thịnh vì đã làm mất mình nên không muốn ở chung với người phủ Trấn quốc công, sẽ bị tổn thương. Nhưng hắn cũng không có nghĩ vậy, chỉ là chưa kịp thích nghi thôi, muốn chấp nhận rằng mình có nhiều người thân như thế có lẽ cần thêm một chút thời gian.
Cũng may người nhà họ Thịnh đều vô cùng chu đáo, tuy trong lòng họ rất mong Bạch Diệc Lăng có thể về nhà, nhưng không ai thúc giục hay ép buộc hắn, cũng không quấy rầy quá nhiều ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn, cho hắn đủ thời gian thích ứng.
Bạch Diệc Lăng đang muốn giải thích vài câu với Thường Ngạn Bác, bước chân bỗng nhiên dừng lại, nhìn sang bên kia đường. Diêm Dương đi bên phải hắn "Ô" một tiếng, nói: "Hình như bên đó có người, để ta qua nhìn xem."
Y vừa nói vừa bước vội qua, Phó Mẫn sợ hãi rụt sâu vào góc tường, nhưng máu làm cả người bà ta dính trên mặt đất, vừa động đậy là đau đớn như bị lột da.
Tiếng bước chân của Diêm Dương dường như kéo theo nhịp tim đập của bà ta, khát vọng sống sót chợt bừng lên mãnh liệt. Phó Mẫn lúc thì ngóng trông y không nhận ra mình, mấy người trẻ tuổi tương lai xán lạn này nhanh chóng bỏ đi, lúc thì lại mong nhỡ đâu Bạch Diệc Lăng còn có một chút tình cảm đối với mình, có lẽ sẽ không thờ ơ mà nhìn bà ta nằm chết ở đây...
Đủ thứ suy nghĩ quay cuồng không ngớt, trước mắt sáng bừng lên, Diêm Dương lắc cái bật lửa chiếu ánh sáng lên mặt bà ta nhìn một hồi, trong mắt chợt hiện lên vẻ khiếp sợ – y không ngờ sẽ nhìn thấy một Phó Mẫn tả tơi như vậy ở nơi này.
Phó Mẫn cố gắng nhìn y bằng ánh mắt đáng thương, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh mỏng manh: "Xin... Xin..."
Diêm Dương hồi thần, thế nhưng động tác đầu tiên là nắm lấy cằm của Phó Mẫn, bẻ lệch khớp hàm của bà ta làm bà ta không nói ra được một chữ.
Phó Mẫn hoảng sợ trừng to mắt, đau đớn cực kỳ nhưng không thể phát ra tiếng, Lư Hoành cao giọng hỏi: "Sao vậy Khoát Đạt, cần giúp không?"
Diêm Dương vội vàng đáp: "Không cần! Hình như đây là tù nhân chạy ra khỏi nhà lao, té xuống đất rồi không dậy nổi. Để ta đưa bà ta về, các ngươi đi trước đi!"
Mấy người Bạch Diệc Lăng đi rất nhanh, Diêm Dương quay đầu nhìn Phó Mẫn một lần nữa, sắc mặt tối xuống, y lạnh nhạt nói: "Bà cũng có hôm nay, đúng là đáng đời."
Mặt Phó Mẫn trắng bệch, bà ta muốn mắng cũng muốn cầu xin, nhưng bà ta chỉ có thể mấp máy môi chứ không làm được gì hơn.
Diêm Dương xách Phó Mẫn lên, kéo bà ta về nhà lao giao cho tên cai ngục đang sợ tái mặt vì không tìm thấy người.
Thực ra tên cai ngục chỉ nhận tiền của Tạ Phàn, tìm cách dụ được mấy tên cai ngục khác đi rồi hắn cũng lủi mất, chứ hắn nào ngờ một gã tội phạm đang lẩn trốn như Tạ Phàn còn dám tự mình chạy vào nhà lao tìm người, càng không ngờ sau khi gã bị bắt, hắn quay lại thì cũng không biết Phó Mẫn đã chạy đi đâu.
Hắn còn đang bối rối, nhìn đến Diêm Dương xách người về thực sự cảm động đến rơi nước mắt, khom lưng chắp tay hành lễ không ngừng: "Đa tạ Diêm lĩnh vệ, đa tạ Diêm lĩnh vệ, ngài thật sự đã giúp tiểu nhân một việc lớn."
"Đừng khách sáo." Diêm Dương ném Phó Mẫn vào đống rơm, lịch sự nói, "Ta nghe nói mấy ngày nữa người đàn bà này sẽ bị đem ra chợ bán, bà ta có chịu được tới lúc đó không đấy?"
Phó Mẫn ngửa mặt nằm trên đống rơm, cơ thể run lẩy bẩy, trợn trừng mắt nhìn Diêm Dương.
Cai ngục nói: "Ầy, tiểu nhân cũng không biết, nếu tới ngày đó mà mụ vẫn thế này, thì dù cho có lôi ra bán cũng không ai thèm, mà nếu giải thích tình hình này với bên trên, có khi người ta cho mụ nằm ở đây chờ chết luôn cũng không chừng."
Diêm Dương cong lưng nhìn Phó Mẫn, nói với bà ta: "Có nghe thấy chưa? Ôi, nhìn bà thế này thật đáng thương. Có điều Ám Vệ Sở cũng không tốt hơn nhà lao này là bao, ngẫm lại, ta cũng chẳng thông cảm được cho bà."
Y cười cười, thấp giọng nói: "Nhưng mà bà yên tâm, không cần lo lắng cho con bà, hắn ta dù gì cũng từng là huynh đệ của Lục ca, chúng ta đều sẽ chăm sóc hắn."
Phó Mẫn chợt trợn mở to mắt, liều mạng giãy giụa như muốn cào mặt Diêm Dương, miệng gào lên những tiếng không rõ nghĩa.
Diêm Dương bình tĩnh đứng lên, khẽ gật đầu: "Tạm biệt."
Sau khi Diêm Dương rời khỏi, ba người Bạch Diệc Lăng cũng chưa đi quá xa đã đến ngoài đường chính, mùi đồ ăn và tiếng hô hào từ hai bên đường ập vào mặt, Thường Ngạn Bác đưa tay đắp lên vai hai người hai bên trái phải, hỏi: "Lục ca, Tiểu Hồng, muốn uống một chén không?"
Lư Hoành hung dữ gằn: "Kêu ta Tiểu Hồng nữa là ta chuốc thuốc độc cho ngươi chết luôn."
Bạch Diệc Lăng tiếp lời: "Vậy ta nên tránh đi thì hơn, nếu không sợ ngươi không tiện ra tay. Mà nè, lúc phi tang xác nhớ chặt nát một chút cho dễ giấu nhé."
Thường Ngạn Bác bi phẫn gọi: "Lục ca!"
Bạch Diệc Lăng đã đi được mấy bước, hắn không quay đầu, chỉ giơ tay vẫy vẫy: "Hẹn gặp lại."
Tuy không la cà bên ngoài nhưng vì công việc nên lúc hắn về đến nhà đã không còn sớm. Vừa bước qua cổng lớn của Bạch phủ, hắn đã thấy ánh đèn toả ra từ trong phòng khách nhỏ gần đó.
Bạch Diệc Lăng hỏi Uyển Nô đang cầm đèn lưu li soi đường bên cạnh: "Công chúa chưa đi sao?"
Gần đây cơm chiều của Bạch Diệc Lăng đều do Lục Mạt xử lý, tuy nhiên đối mặt với đứa con trai mất đi mà tìm lại được này, người nhà họ Thịnh luôn cảm thấy hắn thiệt thòi, ngay cả dạng nữ trung hào kiệt như Lục Mạt cũng lóng ngóng, cẩn thận sợ làm hắn phản cảm, trong tình huống bình thường, bà sẽ không ở lại Bạch phủ lâu đến vậy.
Uyển Nô đáp: "Vâng. Hôm nay khi công chúa đến, vốn có mang cá bảo ngọc và canh trứng giá đỗ* cho ngài, ai ngờ nghe nói mấy ngày nay ngài bị ho, bà ấy nói hai món này nóng lắm, không thể ăn được, bèn tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn, nên mới ở lại muộn thế này ạ."
(*) Raw là 翡翠鱼 và 芙蓉金丝羹, mình cũng không chắc dịch đúng không. Bạn nào biết thì nhắn mình nhé.
Bạch Diệc Lăng nhận lấy đèn, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi nghỉ đi."
Hắn nhớ có một lần ăn cơm hình như từng nghe Thịnh Tri cười bảo mẹ hắn mù tịt mấy việc nữ công gia chánh này, bây giờ nghe Uyển Nô nói vậy làm hắn khá tò mò Lục Mạt sẽ làm ra món ăn như thế nào.
Lúc Bạch Diệc Lăng đi vào, Lục Mạt đang đứng cúi người bên bàn, tập trung tinh thần làm cái gì đó, hắn nhìn kỹ mới phát hiện, thì ra là ngay bên góc của cái đĩa đựng một món mà không biết là món gì có đặt một con thỏ con khắc bằng củ cải trắng.
Lục Mạt cầm túi hạt trong tay muốn thêm hai mắt cho con thỏ, nhưng vì vụng về nên làm mãi không xong, đã thế còn suýt làm gãy cái lỗ tai dựng đứng của thỏ con, thoạt trông rất luống cuống.
Mùi thức ăn thoang thoảng, ánh nến nhẹ nhàng hắt bóng mẹ lên khung cửa sổ giấy, tựa như dòng chảy của thời gian cũng chậm lại, không khí trở nên đặc quánh mà êm đềm.
Bạch Diệc Lăng đứng ở cửa một lúc lâu nhìn dáng vẻ của bà, không biết sao trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở, hắn đặt đèn xuống, bước vào phòng.
Lục Mạt vừa ngẩng đầu thấy người vào là Bạch Diệc Lăng, lập tức cười hỏi: "Hôm nay về muộn như vậy là vì bận lắm hả con? Đã ăn cơm chưa?"
Tình trạng mấy ngày nay giữa hai người vẫn như thế này, tuy mỗi lần Lục Mạt nhớ tới quá khứ của con mình đều cảm thấy đau lòng muốn chết, chỉ ước có thể ôm hắn vào lòng hôn một cái, cũng ước gì biết hết được những điều hắn đã trải qua mấy năm này, nhưng lòng bà hiểu rõ, nếu bà làm vậy có thể sẽ khiến Bạch Diệc Lăng lúng túng.
Cho nên khi trò chuyện với hắn, Lục Mạt đều nói rất tuỳ ý cũng rất thân quen, giống như một người lớn trong nhà nói chuyện với con cháu.
Người hầu đều bị Lục Mạt đuổi ra ngoài, bên cạnh cũng đã chuẩn bị sẵn nước sạch, Bạch Diệc Lăng rửa tay, cười nói: "Đúng là có hơi bận, con vừa tan làm là về ngay, vẫn chưa ăn cơm."
Vành mắt Lục Mạt nóng lên, bà vội vàng mỉm cười kêu Bạch Diệc Lăng ngồi xuống. Tuy đứa nhỏ này không nói gì nhưng từ khi đồng ý cho bà nấu cơm chiều, mỗi lần xong việc, Bạch Diệc Lăng đều cố gắng về nhà thật sớm, không để Lục Mạt đợi lâu.
Con của bà, thuở mới sinh chỉ là một cục nhỏ xíu, lúc bị người ta bắt đi nó chỉ biết khóc gào, khi đó bà cứ ngỡ rằng sẽ không còn được gặp lại nó nữa.
Lại chẳng ngờ ở nơi mà bà không nhìn thấy, Bạch Diệc Lăng tự mình lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú, còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến vậy.
Lục Mạt cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp, nếu nghĩ nữa thì sẽ khóc mất thôi. Thế chẳng khác nào oán phụ cả, con trai sẽ không thích bà đâu.
Mẹ con hai người ngồi bên bàn ăn cơm. Bình thường Lục Mạt sẽ không ở lại, nhưng bây giờ đã muộn nên họ ăn tối cùng nhau luôn. Ban đầu bà không dám gắp đồ ăn cho Bạch Diệc Lăng, có mấy đứa trẻ có tính tình khó chiều, như bà khi còn bé ghét nhất là được người lớn gắp đồ ăn hết đũa này đến đũa khác vào đầy chén cho mình.
Nhưng sau đó thấy Bạch Diệc Lăng ăn quá ít, Lục Mạt lại sốt ruột, thật sự không nhịn không nổi nữa bèn gắp hai đũa cải thìa xào bỏ vào chén hắn: "Ăn nhiều đồ ăn chút đi con."
Bạch Diệc Lăng khựng lại, lùa cải vào miệng, mới vừa nuốt xuống thì trong chén lại nhiều thêm hai miếng cá.
Lục Mạt nói: "Còn cái này nữa, là mẹ làm đó, con nếm thử đi."
Bạch Diệc Lăng hơi chần chờ, hắn ăn miếng cá kia, cảm thấy hương vị không tệ, ngẩng đầu cười với Lục Mạt: "Cái này rất ngon."
Bình thường hắn không thích món mặn lắm, trừ bcá còn tạm chấp nhận được, món này hẳn là Lục Mạt học làm cho hắn dễ ăn.
Bạch Diệc Lăng nói câu này làm Lục Mạt lại muốn rơi nước mắt, đứa nhỏ đáng thương, lớn vậy rồi mà chưa từng ăn cơm mẹ nấu, "Nếu ngon thì ăn nhiều chút, con nhìn con kìa, gầy tong gầy teo."
Bạch Diệc Lăng do dự một hồi cuối cùng hạ quyết tâm, thử vươn đôi đũa gắp đồ ăn cho Lục Mạt: "Đừng nói con, người cũng ăn đi, nếu không thức ăn nguội hết."
Tay Lục Mạt run rẩy, bà cười gượng ăn ngay đồ Bạch Diệc Lăng mới gắp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Bạch Diệc Lăng nhìn mình một cách rất nghiêm túc.
Bà bối rối, Bạch Diệc Lăng hỏi: "Có phải bởi vì con làm việc ở Bắc Tuần Kiểm ti, cho nên người... rất sợ con không?"
Lục Mạt không biết tại sao hắn lại hỏi vậy, vội vàng đáp: "Đâu nào, mẹ sợ con làm gì."
Bạch Diệc Lăng đột nhiên cười: "Vậy thì khi chúng ta trò chuyện, người đừng lúc thì run lúc thì đỏ mắt như sắp khóc chứ... Mẹ à."
Một tiếng "mẹ" vừa được thốt lên lập tức làm cho Công chúa Điện hạ nhớ mãi khôn nguôi đứa con trai thất lạc sửng sốt: "Con, con nói cái gì?"
Bạch Diệc Lăng hít một hơi, đoạn mở miệng gọi lại lần nữa: "Mẹ."
Có lẽ khi còn nhỏ hắn cũng gọi Phó Mẫn như vậy, nhưng cảm giác cụ thể như thế nào thì Bạch Diệc Lăng đã sớm quên mất rồi. Hắn cảm thấy giọng điệu khi mình nói ra chữ này rất kỳ cục lạ lẫm, làm hắn bỗng thấy xấu hổ.
Giống như ở tên ăn mày nhặt được một chiếc áo khoác lộng lẫy vốn không phải của mình ở bên đường rồi khoác vào, nhìn thế nào cũng thấy không hợp, sợ bị người ta cười nhạo.
Nhưng Lục Mạt không có cười nhạo hắn, mặt bà tràn đầy kinh ngạc, vừa muốn cười vừa muốn khóc, bà không ngừng chớp mắt để nước mắt thấm vào lông mi chứ không chảy xuống: "Mẹ xin lỗi, mẹ... đã đánh mất con suốt nhiều năm như vậy."
Bà bắt lấy tay Bạch Diệc Lăng: "Mẹ không thể nhìn con lớn lên từng chút một, cũng không thể hết lòng yêu thương chăm sóc con... Con út của nhà ta, vốn nên có hai người anh trai, cùng con chơi đùa từ khi còn nhỏ; cha con mong ngóng con ra đời lâu thật lâu, bởi khi hai anh con còn nhỏ thì ông ấy đang đánh giặc nơi xa, nên bấy giờ còn nói muốn tự mình làm lễ tắm ba ngày, làm tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho con; còn mẹ, mẹ rất muốn thấy con lớn lên... Nhưng là một người mẹ, lại không bảo vệ được con mình."
"Mẹ..." Lục Mạt che mặt, hít một hơi sâu: "Mẹ vốn chưa nhìn thấy mặt con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.