Ta Cẩu Tại Tu Tiên Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Chương 32: Chẳng Phải Là Phụ Thân Ngươi Lại Tiếp Tục... Liều Cái Mạng Già
Thu Oa Oa
29/08/2022
Lâm Không trực tiếp hỏi lại: "Chúng ta lại đi cùng nhau?"
Giang Nhất Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới lập tức phản ứng lại rồi vỗ vỗ bộ ngực, ra vẻ bảo đảm: "Lâm huynh yên tâm, linh thạch không có vấn đề!"
Nhưng có vị sư huynh này đồng hành, đương nhiên càng tốt hơn, ít nhất cũng có thêm một phần bảo đảm an toàn!
Nghĩ vậy, Giang Nhất Ninh vội vàng nói thêm: "Được! Chúng ta cùng nhau đi, ta qua thành trì bên kia lại tiếp tục đại sư tầm đồ (thay mặt sư phụ tìm đệ tử)!"
Lâm Không: "Giang sư đệ, ngươi là tu thánh hiền tiên (ý chỉ người khổ tu chỉ một lòng cầu thành Thánh thành Tiên)... Được rồi, muốn tìm đồ đệ không thể tới thành trì. Thanh Vân các chúng ta đã khảo nghiệm linh căn thời gian dài như vậy, những người ở phụ cận thành trì bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây tiến hành khảo nghiệm. Nếu bọn họ có thể tu tiên, đã sớm được thu vào Thanh Vân từ lâu rồi, kể cả thiên phú có kém một chút, cũng thành ngoại môn đệ tử hết lượt!"
Giang Nhất Ninh nhíu mày, hắn đã quên ba cái chuyện nhỏ nhặt này rồi.
Lâm Không: "Vậy mới nói, muốn tìm đồ đệ, phải đến những vùng sơn thôn xa xôi một chút, đường xá không tiện, tin tức bế tắc, có lẽ sẽ nhặt được một hạt mầm tốt!"
Giang Nhất Ninh nghĩ một hồi mới cười nói: "Thiên phú không quan trọng, chỉ cần có thể tu luyện là được, mấu chốt là ta cần tìm vài vị sư đệ sư muội mang về cho sư tôn thôi!"
Lại nói, bản thân hắn cũng là tạp linh căn (linh căn pha tạp), cùng lắm thì về sau chia cho bọn họ chút linh thảo tu luyện chỉ cần bọn họ chịu làm nhiệm vụ【 hành hiệp trượng nghĩa 】 đứng đắn là được, còn bản thân hắn... Lại tiếp tục đi tìm dê, vừa đơn giản, an toàn vừa không chậm trễ chuyện chăm dược viên!
Lâm Không nhìn Giang Nhất Ninh, bỗng nhiên lại chần chờ một lát, sau đó đối phương hơi cẩn thận, lại gần nói: "Giang sư đệ, nếu như thế, ta có một bào đệ (em ruột)… Sư đệ có thể hỗ trợ được hay không?"
"Yên tâm, chỉ cần có tiên căn là được. Kể cả khi thiên phú tầm thường, ta vẫn muốn cho hắn gia nhập nội môn, sẽ không để hắn tiến vào ngoại môn... Ngoại môn còn không phải Thanh Vân đệ tử."
Giang Nhất Ninh hơi nhướng mày, nếu được như thế thì vô cùng thuận lợi, nhưng vẫn phải mở miệng hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Tính cách ra sao?"
Hắn cũng không muốn tìm về một tên họa sự tinh (kẻ chuyên gây chuyện), khiến cho Thanh Trúc phong không một ngày yên tĩnh...
"Bào đệ của ta vừa tròn mười bốn tuổi, tính cách thành thật. Để ta đưa ngươi đi nhìn xem trước? Nếu có thể thành, đừng nói là chuyện linh thạch, về sau nếu ngươi cần kiếm trận, cứ tìm ta, ta tuyệt không chối từ!" Lâm Không cất lời cực kỳ thành khẩn.
Hắn hy vọng trên tiên đồ có thân nhân làm bạn, bằng không một mình hắn sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm, vô khiên vô quải (không có gì vướng bận) cũng thê lương...
Nếu thân thân không có tiên căn thì thôi, giờ đã có, hắn nhất định phải cố gắng một chút!
"Được, chỉ cần tính cách không thành vấn đề là được. Chuyện này rất dễ bàn... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao hai huynh đệ các ngươi hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy?"
"Sau khi ta gia nhập Thanh Vân, phụ mẫu nhớ nhung tưởng niệm vô cùng, mới tiếp tục sinh thêm một người, coi là lão lai đắc tử (già mới có con)."
Giang Nhất Ninh sửng sốt: "Vậy nếu hắn cũng gia nhập Thanh Vân, chẳng phải là phụ thân ngươi lại tiếp tục... Liều cái mạng già?"
Lâm Không xấu hổ cười cười: "Sư đệ, nghe ngươi nói kìa... Sẽ không đâu, tuổi tác của bọn họ đã cao, lại thêm bình thường ta rất hay xuống núi, chịu khó ở bên cạnh bọn họ, giúp phụ mẫu an hưởng lúc tuổi già...”
Trước khi hai người xuất phát, Lâm Không lại lấy ra ba chiếc nhẫn vàng từ trong túi trữ vật, đưa tới cho Giang Nhất Ninh.
? ? ?
Đối phương có ý gì đây?
Giang Nhất Ninh hơi nghi hoặc!
Lâm Không giải thích: "Đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi, sư đệ đeo tất vào đi, lại cải trang vẻ bề ngoài một phen… Bằng không, người có lòng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra sư đệ đang đeo Tu Di giới chỉ trên tay. Trong khi đó tu vi của hai chúng ta lại không cao!"
Hắn nói xong lại nhìn vào bàn tay Giang Nhất Ninh: "Theo lẽ thường, chỉ có tu sĩ phía trên Kim Đan mới có thể dùng được Tu Di giới chỉ!"
Giang Nhất Ninh gật đầu, tiếp nhận chiếc nhẫn, đeo tất cả lên tay... Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn lập tức có một loại khí chất nhà giàu mới nổi!
Nói gì thì nói, loại ngụy trang này hẳn là sẽ giảm xuống một chút hiềm nghi, cũng bớt thu hút mấy người có dụng tâm kín đáo!
"Nó chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, còn bị người ta mơ ước? Túi trữ vật cũng..."
"Giá khởi điểm của nó là ba vạn linh thạch!"
Lâm Không chỉ nói đúng một câu lại khiến Giang Nhất Ninh im tiếng.
Giang Nhất Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới lập tức phản ứng lại rồi vỗ vỗ bộ ngực, ra vẻ bảo đảm: "Lâm huynh yên tâm, linh thạch không có vấn đề!"
Nhưng có vị sư huynh này đồng hành, đương nhiên càng tốt hơn, ít nhất cũng có thêm một phần bảo đảm an toàn!
Nghĩ vậy, Giang Nhất Ninh vội vàng nói thêm: "Được! Chúng ta cùng nhau đi, ta qua thành trì bên kia lại tiếp tục đại sư tầm đồ (thay mặt sư phụ tìm đệ tử)!"
Lâm Không: "Giang sư đệ, ngươi là tu thánh hiền tiên (ý chỉ người khổ tu chỉ một lòng cầu thành Thánh thành Tiên)... Được rồi, muốn tìm đồ đệ không thể tới thành trì. Thanh Vân các chúng ta đã khảo nghiệm linh căn thời gian dài như vậy, những người ở phụ cận thành trì bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây tiến hành khảo nghiệm. Nếu bọn họ có thể tu tiên, đã sớm được thu vào Thanh Vân từ lâu rồi, kể cả thiên phú có kém một chút, cũng thành ngoại môn đệ tử hết lượt!"
Giang Nhất Ninh nhíu mày, hắn đã quên ba cái chuyện nhỏ nhặt này rồi.
Lâm Không: "Vậy mới nói, muốn tìm đồ đệ, phải đến những vùng sơn thôn xa xôi một chút, đường xá không tiện, tin tức bế tắc, có lẽ sẽ nhặt được một hạt mầm tốt!"
Giang Nhất Ninh nghĩ một hồi mới cười nói: "Thiên phú không quan trọng, chỉ cần có thể tu luyện là được, mấu chốt là ta cần tìm vài vị sư đệ sư muội mang về cho sư tôn thôi!"
Lại nói, bản thân hắn cũng là tạp linh căn (linh căn pha tạp), cùng lắm thì về sau chia cho bọn họ chút linh thảo tu luyện chỉ cần bọn họ chịu làm nhiệm vụ【 hành hiệp trượng nghĩa 】 đứng đắn là được, còn bản thân hắn... Lại tiếp tục đi tìm dê, vừa đơn giản, an toàn vừa không chậm trễ chuyện chăm dược viên!
Lâm Không nhìn Giang Nhất Ninh, bỗng nhiên lại chần chờ một lát, sau đó đối phương hơi cẩn thận, lại gần nói: "Giang sư đệ, nếu như thế, ta có một bào đệ (em ruột)… Sư đệ có thể hỗ trợ được hay không?"
"Yên tâm, chỉ cần có tiên căn là được. Kể cả khi thiên phú tầm thường, ta vẫn muốn cho hắn gia nhập nội môn, sẽ không để hắn tiến vào ngoại môn... Ngoại môn còn không phải Thanh Vân đệ tử."
Giang Nhất Ninh hơi nhướng mày, nếu được như thế thì vô cùng thuận lợi, nhưng vẫn phải mở miệng hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Tính cách ra sao?"
Hắn cũng không muốn tìm về một tên họa sự tinh (kẻ chuyên gây chuyện), khiến cho Thanh Trúc phong không một ngày yên tĩnh...
"Bào đệ của ta vừa tròn mười bốn tuổi, tính cách thành thật. Để ta đưa ngươi đi nhìn xem trước? Nếu có thể thành, đừng nói là chuyện linh thạch, về sau nếu ngươi cần kiếm trận, cứ tìm ta, ta tuyệt không chối từ!" Lâm Không cất lời cực kỳ thành khẩn.
Hắn hy vọng trên tiên đồ có thân nhân làm bạn, bằng không một mình hắn sống mấy trăm đến hơn một ngàn năm, vô khiên vô quải (không có gì vướng bận) cũng thê lương...
Nếu thân thân không có tiên căn thì thôi, giờ đã có, hắn nhất định phải cố gắng một chút!
"Được, chỉ cần tính cách không thành vấn đề là được. Chuyện này rất dễ bàn... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao hai huynh đệ các ngươi hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy?"
"Sau khi ta gia nhập Thanh Vân, phụ mẫu nhớ nhung tưởng niệm vô cùng, mới tiếp tục sinh thêm một người, coi là lão lai đắc tử (già mới có con)."
Giang Nhất Ninh sửng sốt: "Vậy nếu hắn cũng gia nhập Thanh Vân, chẳng phải là phụ thân ngươi lại tiếp tục... Liều cái mạng già?"
Lâm Không xấu hổ cười cười: "Sư đệ, nghe ngươi nói kìa... Sẽ không đâu, tuổi tác của bọn họ đã cao, lại thêm bình thường ta rất hay xuống núi, chịu khó ở bên cạnh bọn họ, giúp phụ mẫu an hưởng lúc tuổi già...”
Trước khi hai người xuất phát, Lâm Không lại lấy ra ba chiếc nhẫn vàng từ trong túi trữ vật, đưa tới cho Giang Nhất Ninh.
? ? ?
Đối phương có ý gì đây?
Giang Nhất Ninh hơi nghi hoặc!
Lâm Không giải thích: "Đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường thôi, sư đệ đeo tất vào đi, lại cải trang vẻ bề ngoài một phen… Bằng không, người có lòng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể đoán ra sư đệ đang đeo Tu Di giới chỉ trên tay. Trong khi đó tu vi của hai chúng ta lại không cao!"
Hắn nói xong lại nhìn vào bàn tay Giang Nhất Ninh: "Theo lẽ thường, chỉ có tu sĩ phía trên Kim Đan mới có thể dùng được Tu Di giới chỉ!"
Giang Nhất Ninh gật đầu, tiếp nhận chiếc nhẫn, đeo tất cả lên tay... Chỉ trong nháy mắt, toàn thân hắn lập tức có một loại khí chất nhà giàu mới nổi!
Nói gì thì nói, loại ngụy trang này hẳn là sẽ giảm xuống một chút hiềm nghi, cũng bớt thu hút mấy người có dụng tâm kín đáo!
"Nó chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, còn bị người ta mơ ước? Túi trữ vật cũng..."
"Giá khởi điểm của nó là ba vạn linh thạch!"
Lâm Không chỉ nói đúng một câu lại khiến Giang Nhất Ninh im tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.