Ta Cẩu Tại Tu Tiên Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Chương 44: Ngươi... Liếm Quá Mức Cứng Ngắc, Không Đủ Mềm Mại, Linh Hoạt
Thu Oa Oa
01/09/2022
Coi như vừa tán gẫu về vài vị tiên tử kia đã khiến những sư huynh đệ bọn họ lại hòa hợp hơn vài phần.
Tôn Học Đồng nếm thử một miếng rau xanh rồi nhìn về phía Lý Sư Sư: "Theo ta, cái gì mà mười đại tiên tử chứ? Vẫn còn rất nhiều vị tiên tử xinh đẹp bên ngoài, ví dụ như Lý sư muội của chúng ta vậy, nàng cũng có dung mạo đẹp như tiên tử!"
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn...
Tôn Học Đồng thoáng cái hơi mất tự nhiên nhưng vẫn kiên trì cười gượng: "A... Ha hả, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Đúng vậy!
Đúng là ngươi... Liếm ( nịnh nọt) quá mức cứng ngắc, không đủ mềm mại, linh hoạt!
Lúc trước Giang Nhất Ninh còn đang buồn bực, vị Tôn sư huynh này chưa từng nói mấy câu với hắn, hiện giờ không biết nên làm thân với đối phương kiểu gì? Bây giờ mới biết... Hoá ra đối phương lại có ý với Lý sư muội!
Lý Sư Sư nhếch miệng cười: "Đa tạ Tôn sư huynh đã cất nhắc. Lại nói vị Tô sư tỷ mà ta vừa đề cập tới, chắc các vị sư huynh cũng biết, trước kia sư tôn của nàng cũng từng được bầu chọn là Quảng Hàn tiên tử của Thanh Vân, cho nên Tô sư tỷ xem như nhất mạch tương thừa..."
Đúng lúc này, Phượng Ngọc Thấm mở cửa gỗ ra, duỗi duỗi thắt lưng, chân mày hơi nhíu!
"Tiểu tử dám ăn mảnh hả? Sao không gọi sư tôn?" Nàng tự cố tự (tự mình quan tâm tới bản thân mình), lập tức mang theo hồ lô tiến lên.
Giang Nhất Ninh vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi cho nàng: "Sư tôn, mời người ngồi!"
Phượng Ngọc Thấm không chút khách khí ngồi xuống, sau đó chẳng cần quan tâm tới thân phận, một miếng lẩu một ngụm rượu... ăn uống đến ung dung tự tại ở ngay trước mặt đám tiểu bối...
"Ừm! Tiểu tử, tay nghề không tồi!" Nàng vừa ăn vừa mở miệng bình phẩm.
" đã lâu rồi ta không đi Thục Sơn địa vực, rút cuộc hôm nay cũng được nếm một phen phong vị khác hoàn toàn... Tất cả đừng có giữ lễ tiết nữa, nào ăn, cùng nhau ăn đi..."
... Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, làm sao mà mọi người có thể ăn uống thả phanh được?
Vừa vặn lúc đó, Trúc viện có người bái phỏng.
"Phượng sư thúc, Tô Bạch Nguyệt cầu..."
"Ừm? Tiểu Nguyệt hả? Mau đến, cùng nhau ăn đi!"
Người tới mặc một y phục màu trắng, ống tay áo bay lượn, xinh đẹp tựa thần tiên!
Lý Sư Sư nhỏ giọng nói: "Tô sư tỷ?"
Giang Nhất Ninh cảm thấy thật quái dị, người tới chính là nhân vật mà đám người bọn họ vừa hóng chuyện hồi nãy ư?
Tô Bạch Nguyệt... Cái tên này đã giống, cách ăn mặc cũng rất bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng – chỉ người hoặc vật trong lòng rất khát khao yêu thích nhưng lại không thể đụng vào) nha…
Khuôn mặt Tô Bạch Nguyệt rất lạnh lùng nói: "Sư thúc, ta..."
Phượng Ngọc Thấm vẫy tay, cắt ngang: "Đến đến đến, mau ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa nói!"
Giang Nhất Ninh vội vàng kéo hai tiểu nhân nhà mình ngồi dịch ra, mở miệng nhiệt tình: "Mời Tô sư tỷ!"
Tô Bạch Nguyệt do dự một chút, cuối cùng cũng dời bước đến cạnh bàn, khẽ gật đầu với các sư huynh đệ, sau đó ngồi thật thẳng!
Các sư huynh đệ không quá quen thuộc với nàng, lúc này được quan sát từ phạm vi gần như vậy mới phát hiện ta...
Bạch đúng là bạch, da thịt trắng như tuyết, trắng tới long lanh lung linh.
Nguyệt cũng có nguyệt, dung mạo tựa nụ hoa chớm nở, phong lam song nguyệt (hai vầng trăng tròn tựa đỉnh núi ẩn trong mây mù)...
Nàng vẫn một mực ngồi thẳng đầy đoan chính thanh nhã, Giang Nhất Ninh đứng lên chuẩn bị chén đũa cho nàng nhưng nàng lại chưa hề đụng tới!
"Hô lỗ lỗ... Đều ăn đều ăn đi!"
Trên bàn cũng chỉ có một mình Phượng Ngọc Thấm vừa nhồm nhoàm ăn uống vừa mở miệng thúc giục.
Nàng ngẩng đầu, làm một ngụm rượu, sau đó hỏi: "Tiểu Nguyệt, vừa rồi ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Bạch Nguyệt, nhưng nàng không lập tức trả lời.
Phượng Ngọc Thấm: "Không có việc gì, đều là hảo hữu của đệ tử ta, có việc cứ nói thẳng!"
Tô Bạch Nguyệt vẫn không mở miệng.
Trong một phút im lặng ngắn ngủi... bỗng trong lòng Giang Nhất Ninh vừa động!
Sợ là mùi thơm ập vào mặt, khiến cho miệng tiết nước bọt, khiến nàng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không tiện nuốt nó đi, lại không dễ mở miệng!
Giang Nhất Ninh nhanh chóng nói: "Tô sư tỷ, ăn một chút gì đó trước lại nói. Mau mời nàng nếm thử tay nghề của Thanh Trúc phong một chút. Sư tôn ta cũng nói không tồi!"
Coi như hắn bắc cho nàng một bậc thang rồi, chỉ còn chờ nàng bước xuống thôi!
Quả nhiên, Tô Bạch Nguyệt làm như do dự, lại cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng rau xanh... Cái miệng xinh nhẹ nhàng nhai nuốt, lúc này mới mở miệng nói: "Sư thúc, vãn bối nghe nói sư thúc đạt được một cây sơn trúc trân bảo. Ta muốn xin nó về cho mình sử dụng. Sư tôn ta nói có thể dùng Hỏa Linh Chi vạn năm trao đổi..."
Lại nói, dùng sơn trúc đổi Hỏa Linh Chi chính là kiếm một khoản lợi lớn, bởi vì giá trị của Hỏa Linh Chi cao hơn loại sơn trúc bình thường kia không chỉ một hai lần!
Nhưng Phượng Ngọc Thấm lại khoát tay: "Không còn nữa, đã cho đệ tử ta dùng rồi! Tiểu tử, cho sư tỷ ngươi nhìn xem!"
Giang Nhất Ninh hơi bất đắc dĩ, đành phải ngưng tụ kiếm cương.
Tô Bạch Nguyệt thấy vậy, khuôn mặt lạnh lùng vẫn chưa hề dao động, chỉ nhẹ gật gật đầu với mọi người, rồi lên tiếng cáo từ: "Sư thúc, một khi đã như vậy, vãn bối rời đi trước..."
"Đừng nóng vội, ăn xong lại đi!"
...Hay thật... Vậy là bữa tiệc này, mọi người đi không được, ở lại cũng không xong, đành phải một mực ngồi yên tại chỗ ngắm Phượng Ngọc Thấm ăn no uống say.
Rốt cuộc, Phượng Ngọc Thấm cũng chịu đứng dậy, nói: "Tiểu tử, về sau mỗi khi vi sư muốn kiếm một bữa ăn ngon, cần phải dựa vào ngươi rồi!"
Tôn Học Đồng nếm thử một miếng rau xanh rồi nhìn về phía Lý Sư Sư: "Theo ta, cái gì mà mười đại tiên tử chứ? Vẫn còn rất nhiều vị tiên tử xinh đẹp bên ngoài, ví dụ như Lý sư muội của chúng ta vậy, nàng cũng có dung mạo đẹp như tiên tử!"
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn...
Tôn Học Đồng thoáng cái hơi mất tự nhiên nhưng vẫn kiên trì cười gượng: "A... Ha hả, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Đúng vậy!
Đúng là ngươi... Liếm ( nịnh nọt) quá mức cứng ngắc, không đủ mềm mại, linh hoạt!
Lúc trước Giang Nhất Ninh còn đang buồn bực, vị Tôn sư huynh này chưa từng nói mấy câu với hắn, hiện giờ không biết nên làm thân với đối phương kiểu gì? Bây giờ mới biết... Hoá ra đối phương lại có ý với Lý sư muội!
Lý Sư Sư nhếch miệng cười: "Đa tạ Tôn sư huynh đã cất nhắc. Lại nói vị Tô sư tỷ mà ta vừa đề cập tới, chắc các vị sư huynh cũng biết, trước kia sư tôn của nàng cũng từng được bầu chọn là Quảng Hàn tiên tử của Thanh Vân, cho nên Tô sư tỷ xem như nhất mạch tương thừa..."
Đúng lúc này, Phượng Ngọc Thấm mở cửa gỗ ra, duỗi duỗi thắt lưng, chân mày hơi nhíu!
"Tiểu tử dám ăn mảnh hả? Sao không gọi sư tôn?" Nàng tự cố tự (tự mình quan tâm tới bản thân mình), lập tức mang theo hồ lô tiến lên.
Giang Nhất Ninh vội vàng đứng lên nhường chỗ ngồi cho nàng: "Sư tôn, mời người ngồi!"
Phượng Ngọc Thấm không chút khách khí ngồi xuống, sau đó chẳng cần quan tâm tới thân phận, một miếng lẩu một ngụm rượu... ăn uống đến ung dung tự tại ở ngay trước mặt đám tiểu bối...
"Ừm! Tiểu tử, tay nghề không tồi!" Nàng vừa ăn vừa mở miệng bình phẩm.
" đã lâu rồi ta không đi Thục Sơn địa vực, rút cuộc hôm nay cũng được nếm một phen phong vị khác hoàn toàn... Tất cả đừng có giữ lễ tiết nữa, nào ăn, cùng nhau ăn đi..."
... Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, làm sao mà mọi người có thể ăn uống thả phanh được?
Vừa vặn lúc đó, Trúc viện có người bái phỏng.
"Phượng sư thúc, Tô Bạch Nguyệt cầu..."
"Ừm? Tiểu Nguyệt hả? Mau đến, cùng nhau ăn đi!"
Người tới mặc một y phục màu trắng, ống tay áo bay lượn, xinh đẹp tựa thần tiên!
Lý Sư Sư nhỏ giọng nói: "Tô sư tỷ?"
Giang Nhất Ninh cảm thấy thật quái dị, người tới chính là nhân vật mà đám người bọn họ vừa hóng chuyện hồi nãy ư?
Tô Bạch Nguyệt... Cái tên này đã giống, cách ăn mặc cũng rất bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng – chỉ người hoặc vật trong lòng rất khát khao yêu thích nhưng lại không thể đụng vào) nha…
Khuôn mặt Tô Bạch Nguyệt rất lạnh lùng nói: "Sư thúc, ta..."
Phượng Ngọc Thấm vẫy tay, cắt ngang: "Đến đến đến, mau ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa nói!"
Giang Nhất Ninh vội vàng kéo hai tiểu nhân nhà mình ngồi dịch ra, mở miệng nhiệt tình: "Mời Tô sư tỷ!"
Tô Bạch Nguyệt do dự một chút, cuối cùng cũng dời bước đến cạnh bàn, khẽ gật đầu với các sư huynh đệ, sau đó ngồi thật thẳng!
Các sư huynh đệ không quá quen thuộc với nàng, lúc này được quan sát từ phạm vi gần như vậy mới phát hiện ta...
Bạch đúng là bạch, da thịt trắng như tuyết, trắng tới long lanh lung linh.
Nguyệt cũng có nguyệt, dung mạo tựa nụ hoa chớm nở, phong lam song nguyệt (hai vầng trăng tròn tựa đỉnh núi ẩn trong mây mù)...
Nàng vẫn một mực ngồi thẳng đầy đoan chính thanh nhã, Giang Nhất Ninh đứng lên chuẩn bị chén đũa cho nàng nhưng nàng lại chưa hề đụng tới!
"Hô lỗ lỗ... Đều ăn đều ăn đi!"
Trên bàn cũng chỉ có một mình Phượng Ngọc Thấm vừa nhồm nhoàm ăn uống vừa mở miệng thúc giục.
Nàng ngẩng đầu, làm một ngụm rượu, sau đó hỏi: "Tiểu Nguyệt, vừa rồi ngươi muốn nói chuyện gì?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Bạch Nguyệt, nhưng nàng không lập tức trả lời.
Phượng Ngọc Thấm: "Không có việc gì, đều là hảo hữu của đệ tử ta, có việc cứ nói thẳng!"
Tô Bạch Nguyệt vẫn không mở miệng.
Trong một phút im lặng ngắn ngủi... bỗng trong lòng Giang Nhất Ninh vừa động!
Sợ là mùi thơm ập vào mặt, khiến cho miệng tiết nước bọt, khiến nàng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không tiện nuốt nó đi, lại không dễ mở miệng!
Giang Nhất Ninh nhanh chóng nói: "Tô sư tỷ, ăn một chút gì đó trước lại nói. Mau mời nàng nếm thử tay nghề của Thanh Trúc phong một chút. Sư tôn ta cũng nói không tồi!"
Coi như hắn bắc cho nàng một bậc thang rồi, chỉ còn chờ nàng bước xuống thôi!
Quả nhiên, Tô Bạch Nguyệt làm như do dự, lại cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng rau xanh... Cái miệng xinh nhẹ nhàng nhai nuốt, lúc này mới mở miệng nói: "Sư thúc, vãn bối nghe nói sư thúc đạt được một cây sơn trúc trân bảo. Ta muốn xin nó về cho mình sử dụng. Sư tôn ta nói có thể dùng Hỏa Linh Chi vạn năm trao đổi..."
Lại nói, dùng sơn trúc đổi Hỏa Linh Chi chính là kiếm một khoản lợi lớn, bởi vì giá trị của Hỏa Linh Chi cao hơn loại sơn trúc bình thường kia không chỉ một hai lần!
Nhưng Phượng Ngọc Thấm lại khoát tay: "Không còn nữa, đã cho đệ tử ta dùng rồi! Tiểu tử, cho sư tỷ ngươi nhìn xem!"
Giang Nhất Ninh hơi bất đắc dĩ, đành phải ngưng tụ kiếm cương.
Tô Bạch Nguyệt thấy vậy, khuôn mặt lạnh lùng vẫn chưa hề dao động, chỉ nhẹ gật gật đầu với mọi người, rồi lên tiếng cáo từ: "Sư thúc, một khi đã như vậy, vãn bối rời đi trước..."
"Đừng nóng vội, ăn xong lại đi!"
...Hay thật... Vậy là bữa tiệc này, mọi người đi không được, ở lại cũng không xong, đành phải một mực ngồi yên tại chỗ ngắm Phượng Ngọc Thấm ăn no uống say.
Rốt cuộc, Phượng Ngọc Thấm cũng chịu đứng dậy, nói: "Tiểu tử, về sau mỗi khi vi sư muốn kiếm một bữa ăn ngon, cần phải dựa vào ngươi rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.