Ta Cẩu Tại Tu Tiên Chăm Dược Viên Cầu Trường Sinh
Chương 26: Nhân Hoàng Chi Đạo
Thu Oa Oa
28/08/2022
Lâm Không cười giải thích: "Thật ra cũng không cần phải như vậy, nếu ngại bị chiếu sáng, có thể hạ xuống khu đất trống bên ngoài thành trước... Bởi vì chúng ta không thể trực tiếp ngự kiếm vào thành, mà cần phải đi qua cửa thành trước. Mỗi thành đều có Kính Bảo do Thanh Vân luyện chế. Kính Bảo vốn là bản mô phỏng của Côn Lôn kính, có thể phân rõ phần lớn yêu ma quỷ quái, ma đạo hung tu!"
Giang Nhất Ninh nhíu mày. Dù phân rõ thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn dựa vào phàm nhân giáp sĩ ( binh lính thế tục mặc áo giác) bắt yêu sao?
Nhưng không đợi hắn nêu ra nghi vấn, đoàn người bọn họ đã đến Thanh Vân các!
Đó là một tòa lầu các ba tầng tọa lạc ở ngay vị trí trung tâm thành, chung quanh là các con phố phồn hoa dị thường…
Mọi người tiến vào tầng một của lầu các này, còn chua biểu lộ thân phận, đã có người nhiệt tình tiếp đãi!
"Các vị chính là đoàn người của Vương sư huynh?"
Người ra đón đám người Giang Nhất Ninh chính là một vị lão đầu tóc hoa râm và một vị trung niên hán tử, trên mặt đầy tôn kính!
Hiển nhiên, bọn họ đã sớm nhận được tin tức từ Quan Hà phong!
Vương sư huynh không muốn nói chuyện phiếm, trực tiếp đi vào chủ đề: "Hai người mau nói tình huống cụ thể!"
"Tổng cộng đã có 21 người bị hại, đều là nữ tử chưa xuất giá, còn nguyên tấm thân xử nữ. Vụ ban đầu xảy ra vào ban đêm ba ngày trước, mỗi một người chết đều có khuôn mặt dữ tợn, tựa như trước khi chết, bọn họ đã gặp phải tình huống gì đó rất khủng bố..."
Rất nhanh, lão đầu tóc hoa râm kể lại tình huống.
Vương sư huynh nghe xong, trực tiếp hỏi: "Còn giữ lại hiện trường hay không?"
"Vẫn đang còn trong vòng bảy ngày, hiện trường đều được giữ lại hoàn hảo, chúng ta đã sắp xếp người canh giữ!"
"Đi, đi xem!"
…
Mọi người liên tiếp đi qua vài toà nhà, cuối cùng mới đến nơi tất cả thi thể đều được tạm thời bảo tồn, không xử lý.
Tất cả lập tức tiến lên kiểm tra xem xét.
Đúng như lời lão nhân kia vừa nói, bộ mặt những người này lộ rõ vẻ hoảng sợ tới dữ tợn, con ngươi nở to!
Toàn thân trắng bệch tới dọa người, trong cơ thể không còn lại một giọt máu tươi nào!
Vương sư huynh nhíu mày: "Hoàn cảnh xung quanh nơi xảy ra vụ án không có một giọt máu nào? Những chỗ khác cũng như vậy sao?"
Lão đầu tóc hoa râm lập tức gật đầu: "Đúng vậy. Và chính vì như thế, chúng ta mới vội vàng báo về nội môn!"
Vương sư huynh: "Kẻ sử dụng thủ đoạn như thế, tất là ác tu!"
Đúng lúc này, hai bóng người tiến vào sân, một huyết mãng đại hán và một thanh niên thư sinh!
"Hồ lão tiên sinh, nghe nói Thanh Vân tiên sư của các ngươi tới rồi?" Người đặt câu hỏi chính là đại hán nọ.
Thư sinh lại trực tiếp chào hỏi đám người Vương sư huynh: "Chào các vị tiên sư!"
Kính trọng nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Lão đầu tóc hoa râm nhanh chóng giới thiệu: "Các vị sư huynh, hai vị này là Trảm yêu úy (nôm na là một chức quan chuyên chém yêu) thuộc Trung Nghĩa đình của Đại Khánh!"
Vương sư huynh gật gật đầu với hai người: "Có thể lần theo manh mối hay không?"
Hình như Vương sư huynh khá hiểu biết về Trung Nghĩa đình.
Thư sinh lập tức ôm lễ: "Có thể, nhưng vẫn cần tiên sư trợ giúp ta một tay!"
Vương sư huynh gật gật đầu, trực tiếp quán nhập chân khí vào trong cơ thể thư sinh!
Giang Nhất Ninh nhìn nhìn vài vị sư huynh đệ, lại phát hiện chỉ mỗi bản thân mình đầy nghi hoặc khó hiểu...
Thư sinh chuẩn bị một lát, ngay sau đó hai mắt tóe lửa, khẽ kêu lên một tiếng “A” : "Nơi này có vết máu tương ứng với người chết!"
Giang Nhất Ninh ngạc nhiên phát hiện, sau khi vị thư sinh kia nói xong... Đột nhiên một vết máu hư ảo lại chậm rãi hiện ra trên xác người chết, sau đó sưu một tiếng, đã phá không lao đi...
Trước sau chuyện này chỉ diễn ra trong vòng ba hơi thở nhưng thư sinh kia đã kịch liệt thở dốc, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu.
Đại hán đi qua đỡ thư sinh rồi nhìn theo phương hướng huyết ảnh rời đi, nhíu mày suy nghĩ: "Phía đông... Có lẽ là Ninh Đống sơn cốc?"
Vương sư huynh nói: "Ta và đám sư huynh đệ sẽ đi trước nhìn xem, cụ thể nơi đó cách bao xa?"
Hồ lão vội vàng nói: "Chừng 50 dặm về phía Đông!"
Vương sư huynh đã nắm manh mối rõ ràng, trực tiếp ngự kiếm bay lên, mấy người Giang Nhất Ninh cũng nhanh chóng đi theo...
Trước khi Giang Nhất Ninh rời đi, hắn có quay đầu lại nhìn thoáng qua thư sinh kia rồi nhỏ giọng hỏi Lâm Không: "Lâm sư huynh, tình huống gì đây?"
Lâm Không cười cười: "Đệ đã nghe câu hạo khí thư sinh, lập mệnh võ phu hay chưa?"
Tiếp theo, đối phương giải thích rất nhanh.
"Đội vương miện là quân vương, nắm giữ vận mệnh của lê dân, đạt được Nhân Hoàng chi khí … Quân vương đã bước vào đệ bát cảnh Bản Nguyên cảnh, ngài tu theo Nhân Hoàng Chi Đạo (Đạo Nhân Hoàng)!"
Giang Nhất Ninh kinh ngạc, quân vương của triều đại này còn mạnh mẽ hơn sư tôn của hắn!
Giang Nhất Ninh nhíu mày. Dù phân rõ thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn dựa vào phàm nhân giáp sĩ ( binh lính thế tục mặc áo giác) bắt yêu sao?
Nhưng không đợi hắn nêu ra nghi vấn, đoàn người bọn họ đã đến Thanh Vân các!
Đó là một tòa lầu các ba tầng tọa lạc ở ngay vị trí trung tâm thành, chung quanh là các con phố phồn hoa dị thường…
Mọi người tiến vào tầng một của lầu các này, còn chua biểu lộ thân phận, đã có người nhiệt tình tiếp đãi!
"Các vị chính là đoàn người của Vương sư huynh?"
Người ra đón đám người Giang Nhất Ninh chính là một vị lão đầu tóc hoa râm và một vị trung niên hán tử, trên mặt đầy tôn kính!
Hiển nhiên, bọn họ đã sớm nhận được tin tức từ Quan Hà phong!
Vương sư huynh không muốn nói chuyện phiếm, trực tiếp đi vào chủ đề: "Hai người mau nói tình huống cụ thể!"
"Tổng cộng đã có 21 người bị hại, đều là nữ tử chưa xuất giá, còn nguyên tấm thân xử nữ. Vụ ban đầu xảy ra vào ban đêm ba ngày trước, mỗi một người chết đều có khuôn mặt dữ tợn, tựa như trước khi chết, bọn họ đã gặp phải tình huống gì đó rất khủng bố..."
Rất nhanh, lão đầu tóc hoa râm kể lại tình huống.
Vương sư huynh nghe xong, trực tiếp hỏi: "Còn giữ lại hiện trường hay không?"
"Vẫn đang còn trong vòng bảy ngày, hiện trường đều được giữ lại hoàn hảo, chúng ta đã sắp xếp người canh giữ!"
"Đi, đi xem!"
…
Mọi người liên tiếp đi qua vài toà nhà, cuối cùng mới đến nơi tất cả thi thể đều được tạm thời bảo tồn, không xử lý.
Tất cả lập tức tiến lên kiểm tra xem xét.
Đúng như lời lão nhân kia vừa nói, bộ mặt những người này lộ rõ vẻ hoảng sợ tới dữ tợn, con ngươi nở to!
Toàn thân trắng bệch tới dọa người, trong cơ thể không còn lại một giọt máu tươi nào!
Vương sư huynh nhíu mày: "Hoàn cảnh xung quanh nơi xảy ra vụ án không có một giọt máu nào? Những chỗ khác cũng như vậy sao?"
Lão đầu tóc hoa râm lập tức gật đầu: "Đúng vậy. Và chính vì như thế, chúng ta mới vội vàng báo về nội môn!"
Vương sư huynh: "Kẻ sử dụng thủ đoạn như thế, tất là ác tu!"
Đúng lúc này, hai bóng người tiến vào sân, một huyết mãng đại hán và một thanh niên thư sinh!
"Hồ lão tiên sinh, nghe nói Thanh Vân tiên sư của các ngươi tới rồi?" Người đặt câu hỏi chính là đại hán nọ.
Thư sinh lại trực tiếp chào hỏi đám người Vương sư huynh: "Chào các vị tiên sư!"
Kính trọng nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh!
Lão đầu tóc hoa râm nhanh chóng giới thiệu: "Các vị sư huynh, hai vị này là Trảm yêu úy (nôm na là một chức quan chuyên chém yêu) thuộc Trung Nghĩa đình của Đại Khánh!"
Vương sư huynh gật gật đầu với hai người: "Có thể lần theo manh mối hay không?"
Hình như Vương sư huynh khá hiểu biết về Trung Nghĩa đình.
Thư sinh lập tức ôm lễ: "Có thể, nhưng vẫn cần tiên sư trợ giúp ta một tay!"
Vương sư huynh gật gật đầu, trực tiếp quán nhập chân khí vào trong cơ thể thư sinh!
Giang Nhất Ninh nhìn nhìn vài vị sư huynh đệ, lại phát hiện chỉ mỗi bản thân mình đầy nghi hoặc khó hiểu...
Thư sinh chuẩn bị một lát, ngay sau đó hai mắt tóe lửa, khẽ kêu lên một tiếng “A” : "Nơi này có vết máu tương ứng với người chết!"
Giang Nhất Ninh ngạc nhiên phát hiện, sau khi vị thư sinh kia nói xong... Đột nhiên một vết máu hư ảo lại chậm rãi hiện ra trên xác người chết, sau đó sưu một tiếng, đã phá không lao đi...
Trước sau chuyện này chỉ diễn ra trong vòng ba hơi thở nhưng thư sinh kia đã kịch liệt thở dốc, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu.
Đại hán đi qua đỡ thư sinh rồi nhìn theo phương hướng huyết ảnh rời đi, nhíu mày suy nghĩ: "Phía đông... Có lẽ là Ninh Đống sơn cốc?"
Vương sư huynh nói: "Ta và đám sư huynh đệ sẽ đi trước nhìn xem, cụ thể nơi đó cách bao xa?"
Hồ lão vội vàng nói: "Chừng 50 dặm về phía Đông!"
Vương sư huynh đã nắm manh mối rõ ràng, trực tiếp ngự kiếm bay lên, mấy người Giang Nhất Ninh cũng nhanh chóng đi theo...
Trước khi Giang Nhất Ninh rời đi, hắn có quay đầu lại nhìn thoáng qua thư sinh kia rồi nhỏ giọng hỏi Lâm Không: "Lâm sư huynh, tình huống gì đây?"
Lâm Không cười cười: "Đệ đã nghe câu hạo khí thư sinh, lập mệnh võ phu hay chưa?"
Tiếp theo, đối phương giải thích rất nhanh.
"Đội vương miện là quân vương, nắm giữ vận mệnh của lê dân, đạt được Nhân Hoàng chi khí … Quân vương đã bước vào đệ bát cảnh Bản Nguyên cảnh, ngài tu theo Nhân Hoàng Chi Đạo (Đạo Nhân Hoàng)!"
Giang Nhất Ninh kinh ngạc, quân vương của triều đại này còn mạnh mẽ hơn sư tôn của hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.