Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước
Chương 5: Chương 5
Cổ Lương Phi Vũ
30/10/2016
Ta không thể tin được đây lại là sự thật, sao ta có thể may mắn tìm được người thật lòng quan tâm đến ta chứ không phải chỉ vì thân thể của ta, người đó cũng không yêu cầu ta trả ơn, chỉ đơn thuần mỗi ngày đều ở bên làm bạn với ta, cho ta một cảm giác vô cùng an toàn.
Ta đang ngồi trong vườn hoa chăm chú xem quyển tranh thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Tiểu Quân, đang làm gì vậy?” Tiêu Nhân nhẹ nhàng đi tới bên ta.
“Tiêu đại ca!” Ta cười cười nhìn hắn, giơ quyển tranh trong tay lên rồi nói: “Bọn họ thật là giỏi, vẽ tranh đẹp quá! Ta cũng muốn vẽ đẹp như bọn họ mà không biết có được không?”
“Tiểu Quân muốn học vẽ tranh sao?” Tiêu Nhân ngồi xuống bên cạnh ta, “Đương nhiên là được chứ, Tiểu Quân muốn học gì cũng được hết, ngày mai đại ca sẽ tìm thầy về dạy cho ngươi.”
“Cảm ơn Tiêu đại ca.” Ta vui mừng tươi cười, nửa năm nay số lần ta cười còn nhiều hơn rất nhiều so với 19 năm qua, có lẽ đây chính là hạnh phúc, ta không biết, bởi vì ta chưa từng được hạnh phúc bao giờ, cho nên không biết hạnh phúc là như thế nào, nhưng ta nghĩ nếu bây giờ chưa được gọi là hạnh phúc thì chắc ta cũng không cách nó xa nữa rồi.
Sáng sớm…
Lúc ta mơ màng đi xuống lầu đã thấy Tiêu đại ca đang bưng một đĩa trứng chiên từ trong bếp đi ra.
“Tiêu đại ca
, chào buổi sáng
”
“Con sâu lười, mau tới ăn đi, sắp nguội rồi đó. Hôm nay còn phải đi gặp thầy giáo nữa đấy.”
“Thật sao?” Ta vô cùng vui mừng, cả người cũng tỉnh táo hẳn lên, ta nhảy nhanh về phía trước rồi vội vàng ngồi xuống ghế bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Ăn chậm một chút, thấy giáo sẽ đến đây dạy, không cần vội vàng như thế.” Tiêu Nhân sợ ta bị nghẹn nên lên tiếng ngăn cản.
Ta đã không còn cách nào có thể hình dung lòng cảm kích của ta đối với Tiêu Nhân, không suy nghĩ gì, ta nhảy lên nhào tới bên hắn, ôm hắn một cái thật chặt. Từ khi rời khỏi Lam Nhan Lâu, ta vẫn tận lực cố tránh không chạm vào người khác, đặc biệt là nam nhân, bởi vì ta sẽ không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng mà run rẩy không ngừng, nhưng Tiêu Nhân lại khác hoàn toàn, khi chạm vào hắn, ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cuộc sống thật vui sướng, Tiêu đại ca cùng ta đi khắp nơi ngắm cảnh, nói là để đền bù lại khoảng thời gian còn bé của ta, ta thật sự rất vui vẻ nhưng cũng vẫn cảm thấy sợ hãi, ta cố gắng che giấu quá khứ của mình, chỉ nói vết thương trên người là do bị cha mẹ đánh đập từ khi còn nhỏ, đến khi không chịu đựng được nữa liền bỏ trốn. Tiêu đại ca không chút hoài nghi ta nói dối, cho nên Tiêu đại ca mới có thể nghỉ làm để đưa ta đi chơi thế này.
“Tiểu Quân thích nơi này không?” Nhân ca ca lái xe đến một ngọn núi không biết tên, trên đó có một bãi cỏ xanh mơn mởn, còn có những khóm hoa dại hồng hồng lam lam nữa.
“A
” Ta đứng ở giữa bãi cỏ mà hét lớn, tiếng vang vọng tầng tầng lớp lớp bao quanh, không khí trong lành mát mẻ bao trùm không gian rộng lớn mênh mông, có lẽ đây là tự do, ta biết, đây chính là thế giới trong mộng của ta.
“Tiểu Quân.”
“Nhân ca ca, cảm ơn ngươi nhiều lắm, ta rất thích nơi này, rất thích rất thích.” Ta chạy vội đến bên cạnh hắn, vừa lôi kéo hắn vừa nhảy nhót.
“Tiểu Quân thật sự rất thích nơi này sao?”
“Dạ!” Ta gật đầu liên tục không ngừng.
“Chỉ thích nơi này, còn không có chút cảm giác gì với ta sao?” Tiêu Nhân giả vờ uể oải chán nản nhìn ta.
“A! Đương nhiên ta cũng rất thích Nhân ca ca mà…” Nói ra khỏi miệng ta mới phát hiện mình nói cái gì, “Ta… ta….” mặt ta lập tức đỏ bừng một mảng.
“Nhân ca ca cũng thích Tiểu Quân lắm!”
“…” Ta nhìn bộ dáng cùng lời nói thâm tình của Nhân ca ca, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, tự hỏi “Nhân ca ca nói thật sao?”
“Làm sao vậy?” Tiêu Nhân thấy ta không có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn hắn, Tiêu Nhân lại nghĩ có lẽ lời tỏ tình của hắn đã hù doạ đến ta, trái tim không khỏi co rút hối hận: “Nhân ca ca nói bậy thôi, Tiểu Quân đừng tưởng thật nhé.”
“Nhân ca ca… ta…”
Tiêu Nhân ôm cổ ta: “Tiểu Quân, không sao, không sao đâu!”
Ta lẳng lặng tựa vào trong ngực Nhân ca ca, nghe trái tim hắn vì kích động mà đập thình thịch. “Ta… cũng… rất yêu Nhân ca ca…” rốt cuộc ta cũng đã nói ra cảm giác trong lòng của mình.
Lần này lại biến thành Nhân ca ca thừ người ra nhìn ta, còn ta thì chỉ mỉm cười mà nhìn về phía hắn, tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
“Tiểu Tiểu Tiểu…. Quân… Tiểu Quân… ngươi… thật….”
“Là thật mà, Tiểu Quân thích Nhân ca ca lắm!” Ta khẳng định với hắn.
“Tiểu Quân Tiểu Quân Tiểu Quân… ha ha ha… ta yêu Tiểu Quân…” Tiêu Nhân giống như nổi điên mà ôm chặt lấy ta lăn tròn trên cỏ, trong miệng không ngừng kêu tên ta, kêu rất thích ta, rất yêu ta, mừng rỡ như điên…
Gió nhẹ nhàng thổi trên bãi cỏ cuốn theo một ít bông hoa dại nho nhỏ, đây chính là nơi đã chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời ta…..
Ta đang ngồi trong vườn hoa chăm chú xem quyển tranh thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
“Tiểu Quân, đang làm gì vậy?” Tiêu Nhân nhẹ nhàng đi tới bên ta.
“Tiêu đại ca!” Ta cười cười nhìn hắn, giơ quyển tranh trong tay lên rồi nói: “Bọn họ thật là giỏi, vẽ tranh đẹp quá! Ta cũng muốn vẽ đẹp như bọn họ mà không biết có được không?”
“Tiểu Quân muốn học vẽ tranh sao?” Tiêu Nhân ngồi xuống bên cạnh ta, “Đương nhiên là được chứ, Tiểu Quân muốn học gì cũng được hết, ngày mai đại ca sẽ tìm thầy về dạy cho ngươi.”
“Cảm ơn Tiêu đại ca.” Ta vui mừng tươi cười, nửa năm nay số lần ta cười còn nhiều hơn rất nhiều so với 19 năm qua, có lẽ đây chính là hạnh phúc, ta không biết, bởi vì ta chưa từng được hạnh phúc bao giờ, cho nên không biết hạnh phúc là như thế nào, nhưng ta nghĩ nếu bây giờ chưa được gọi là hạnh phúc thì chắc ta cũng không cách nó xa nữa rồi.
Sáng sớm…
Lúc ta mơ màng đi xuống lầu đã thấy Tiêu đại ca đang bưng một đĩa trứng chiên từ trong bếp đi ra.
“Tiêu đại ca
, chào buổi sáng
”
“Con sâu lười, mau tới ăn đi, sắp nguội rồi đó. Hôm nay còn phải đi gặp thầy giáo nữa đấy.”
“Thật sao?” Ta vô cùng vui mừng, cả người cũng tỉnh táo hẳn lên, ta nhảy nhanh về phía trước rồi vội vàng ngồi xuống ghế bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Ăn chậm một chút, thấy giáo sẽ đến đây dạy, không cần vội vàng như thế.” Tiêu Nhân sợ ta bị nghẹn nên lên tiếng ngăn cản.
Ta đã không còn cách nào có thể hình dung lòng cảm kích của ta đối với Tiêu Nhân, không suy nghĩ gì, ta nhảy lên nhào tới bên hắn, ôm hắn một cái thật chặt. Từ khi rời khỏi Lam Nhan Lâu, ta vẫn tận lực cố tránh không chạm vào người khác, đặc biệt là nam nhân, bởi vì ta sẽ không kiềm chế được nỗi sợ hãi trong lòng mà run rẩy không ngừng, nhưng Tiêu Nhân lại khác hoàn toàn, khi chạm vào hắn, ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Cuộc sống thật vui sướng, Tiêu đại ca cùng ta đi khắp nơi ngắm cảnh, nói là để đền bù lại khoảng thời gian còn bé của ta, ta thật sự rất vui vẻ nhưng cũng vẫn cảm thấy sợ hãi, ta cố gắng che giấu quá khứ của mình, chỉ nói vết thương trên người là do bị cha mẹ đánh đập từ khi còn nhỏ, đến khi không chịu đựng được nữa liền bỏ trốn. Tiêu đại ca không chút hoài nghi ta nói dối, cho nên Tiêu đại ca mới có thể nghỉ làm để đưa ta đi chơi thế này.
“Tiểu Quân thích nơi này không?” Nhân ca ca lái xe đến một ngọn núi không biết tên, trên đó có một bãi cỏ xanh mơn mởn, còn có những khóm hoa dại hồng hồng lam lam nữa.
“A
” Ta đứng ở giữa bãi cỏ mà hét lớn, tiếng vang vọng tầng tầng lớp lớp bao quanh, không khí trong lành mát mẻ bao trùm không gian rộng lớn mênh mông, có lẽ đây là tự do, ta biết, đây chính là thế giới trong mộng của ta.
“Tiểu Quân.”
“Nhân ca ca, cảm ơn ngươi nhiều lắm, ta rất thích nơi này, rất thích rất thích.” Ta chạy vội đến bên cạnh hắn, vừa lôi kéo hắn vừa nhảy nhót.
“Tiểu Quân thật sự rất thích nơi này sao?”
“Dạ!” Ta gật đầu liên tục không ngừng.
“Chỉ thích nơi này, còn không có chút cảm giác gì với ta sao?” Tiêu Nhân giả vờ uể oải chán nản nhìn ta.
“A! Đương nhiên ta cũng rất thích Nhân ca ca mà…” Nói ra khỏi miệng ta mới phát hiện mình nói cái gì, “Ta… ta….” mặt ta lập tức đỏ bừng một mảng.
“Nhân ca ca cũng thích Tiểu Quân lắm!”
“…” Ta nhìn bộ dáng cùng lời nói thâm tình của Nhân ca ca, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, tự hỏi “Nhân ca ca nói thật sao?”
“Làm sao vậy?” Tiêu Nhân thấy ta không có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó ngơ ngác nhìn hắn, Tiêu Nhân lại nghĩ có lẽ lời tỏ tình của hắn đã hù doạ đến ta, trái tim không khỏi co rút hối hận: “Nhân ca ca nói bậy thôi, Tiểu Quân đừng tưởng thật nhé.”
“Nhân ca ca… ta…”
Tiêu Nhân ôm cổ ta: “Tiểu Quân, không sao, không sao đâu!”
Ta lẳng lặng tựa vào trong ngực Nhân ca ca, nghe trái tim hắn vì kích động mà đập thình thịch. “Ta… cũng… rất yêu Nhân ca ca…” rốt cuộc ta cũng đã nói ra cảm giác trong lòng của mình.
Lần này lại biến thành Nhân ca ca thừ người ra nhìn ta, còn ta thì chỉ mỉm cười mà nhìn về phía hắn, tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm thoải mái.
“Tiểu Tiểu Tiểu…. Quân… Tiểu Quân… ngươi… thật….”
“Là thật mà, Tiểu Quân thích Nhân ca ca lắm!” Ta khẳng định với hắn.
“Tiểu Quân Tiểu Quân Tiểu Quân… ha ha ha… ta yêu Tiểu Quân…” Tiêu Nhân giống như nổi điên mà ôm chặt lấy ta lăn tròn trên cỏ, trong miệng không ngừng kêu tên ta, kêu rất thích ta, rất yêu ta, mừng rỡ như điên…
Gió nhẹ nhàng thổi trên bãi cỏ cuốn theo một ít bông hoa dại nho nhỏ, đây chính là nơi đã chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời ta…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.