Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 54: Giáo Thảo Đại Nhân (17)
Suzue
11/09/2019
Hoàng Miêu kéo cánh cửa phòng thực hành cùng Lâm
Phong đi vào, đèn vẫn chưa được bật. Hoàng Miêu với cái nút ở trên tường bật lên bật xuống mãi cũng không lên được đèn
" Chắc cái đèn bị hỏng rồi. Học trưởng có đem điện thoại đi không ? " Hoàng Miêu quay sang Lâm Phong thấy hắn đang bật đèn pin ở điện thoại lên
Từ ánh sáng của điện thoại chiếu dọi, Hoàng Miêu đã có thể quan sát bên trong căn phòng này...
Có một mô phỏng bộ xương người bằng nhựa được đặt sát tường gần đó, phía giữa là mấy cái bàn mổ được sắp xếp gần với nhau và có vài con dao được đặt trên đó. Phía trong cùng là hai cái cửa sổ ở cuối dãy và đầu dãy nhưng ánh sáng bên ngoài rọi vào có chút tối vì căn phòng này nằm ở cuối hàng lang tầng 1
Hoàng Miêu đảo mắt nhìn sang cái kệ ở góc tường có đặt một cái bình thủy tinh nhỏ bằng bàn tay chứa nước trong suốt, trong nó có thứ hình tròn tròn...giống như một con mắt đang lơ lửng trong nước ()
" Học trưởng! Kia là... " Hoàng Miêu kinh ngạc chỉ tay về phía bình thủy tinh đó
Hai đi gần đến hướng đó để nhìn rõ, Lâm Phong cầm điện thoại chiếu rọi hẳn vào trong bình thủy tinh có chứa con mắt soi đi soi lại
Lâm Phong nhẹ thở dài " Chỉ là con mắt giả thôi... "
Hoàng Miêu nhíu mày quan sát tất cả trong căn phòng chẳng lẽ ở đây chỉ có một con mắt này thôi sao ?
" Hai đứa làm gì ở đây vậy ? " Một giọng nói nam tính vang lên từ phía cánh cửa
Hoàng Miêu giật mình cùng Lâm Phong quay đầu lại, đèn pin chiếu rọi và nơi phát ra âm thanh
Đó là một nam nhân chưa tới tuổi trung niên, khoảng 30-31 tuổi. Hắn ta mặc một cái áo khoác trắng dài qua hông, bên trong là áo sơ mi đen và quần tây. Tay đang bê một cái bóng đèn tuýt khác.
" Xin lỗi thầy Sinh, bọn em hình như có làm rơi đồ ở đây lên muốn tới tìm chút " Lâm Phong mỉm cười bất đắc dĩ
Hoàng Miêu: "..." mode bịa chuyện on rồi à ?
" Bóng đèn ở đây cháy rồi, tối như vậy hai em không tìm được đâu. Đợi thầy thay cái mới " Thầy Sinh khiêm nhã nói
Kéo cái ghế ra, đứng trên cái ghế rồi gỡ bóng đèn cũ xuống.
Động tác vô cùng tự nhiên không có gì là khó chịu hay mất bình tĩnh cả.
" Ngoài thầy ra còn ai khác hay tới nơi này nữa không ? Hoàng Miêu ngước nhìn hỏi
Thầy Sinh vừa lắp đèn vừa trả lời " Hầu hết trừ các tiết học ra thì các họ sinh không tới nơi này chắc vì chúng sợ cái đầu lâu ở đằng kia. Còn giáo viên tới lấy đạo cụ thì, nhiều lắm thầy không nhớ hết được "
" Vậy cho em hỏi...ở đây chỉ có một thủy tinh đựng mắt giả thôi sao ? " Lâm Phong
" Trước kia thấy hiệu trưởng có đặt ở đó vài cái nữa nhưng vì do phòng trật lên ông ấy dọn bớt đi rồi " Thầy Sinh nhẹ giọng đáp, vừa lúc lắp xong bóng đèn mới
Hoàng Miêu trầm mặc
Hiệu trưởng sao...? Ông ta là người quyền lực nhất ở cái trưởng này...
Hoàng Miêu bừng nhớ lại trong phòng làm việc của ông hiệu trưởng lúc đó có một cái khung ảnh...
" Đèn mở được rồi đó, hai em muốn tìm gì thì tìm đi " Thầy Sinh bước xuống ghế, bật công tác đèn lên
" Dạ thôi ! Bọn em nhớ ra làm rơi ở đâu rồi " Hoàng Miêu nhanh chóng kéo Lâm Phong rời khỏi
Để lại thầy Sinh vẻ mặt ngỡ ngàng
...
" Tiểu học muội, đã phát hiện ra việc gì rồi sao ? " Lâm Phong vừa bị kéo vừa hỏi, thái độ cũng không có gì ngạc nhiên lảm
Hoàng Miêu bỗng dừng lại quay mặt đối diện hắn
" Anh còn nhớ khung ảnh nhỏ mà ông hiệu trưởng đặt trên kệ chứ ! Ông ta không có gia đình nhưng lại có tấm ảnh chụp chung với cháu gái mình hồi còn bé...nhìn thì không có gì khác thường nhưng nghĩ lại...Ông ta không có bị rối loạn tâm lý đấy chứ? "
" Thế nên...? " Lâm Phong khoanh tay trước ngưc, bộ dáng vô cùng hiển nhiên
" Thế nên...học trưởng anh biết trước rồi phải không !? " Hoàng Miêu có chút ngạc nhiên khi Lâm Phong vẫn bình tĩnh
Anh ta biết trước vậy mà không thèm nói với cô...Chẳng lẽ vẫn chưa đủ sự tin tưởng ?
Lâm Phong nhẹ gật đầu
" Đúng vậy,...nhưng tiểu học muội nghĩ xem một người đã tự dựng truyện để đánh lạc hướng mọi người và bắt cóc cháu gái mình, lại còn treo thưởng cho người tìm được sự thật nữa... " Lâm Phong bước tới gần Hoàng Miêu, ánh mắt không đáy cúi xuống nhìn mặt cô
" ...Tiểu học muội đã biết rồi có khi ông ta sẽ tìm cách giết chết em đó. Tốt nhất là từ bỏ đi, tiểu học muội sẽ không có bằng chứng đâu. "
Hoàng Miêu trầm mặc một lúc rồi cong môi lên tiếng " Nếu không thử thì làm sao mà biết được,...em cũng muốn thử cảm giác tay không đấu với súng như thế nào. "
Hoàng Miêu không tin không có cách khác
Lâm Phong thấy vậy có chút sững sờ nhưng nhanh chóng nhếch miệng cười
" Tiểu học muội gan quá đấy~ "
[ Hảo cảm của mục tiêu đối với MIE tăng lên 2%. Hiện tại là 42/100% (Bạn Thân) ]
Hoàng Miêu: "..."
Nói vậy thôi chứ mình cũng run lắm chứ !
" Nhưng em chưa có bằng chứng cụ thể...mà hiện tại cô gái Khả Nha đó là manh mối duy nhất. Thế nên chưa thể đấu lại ông ta được. "
Lâm Phong nhẹ mỉm cười " Vậy mau tìm lại cô ta. Anh đã cách rồi. "
Hoàng Miêu bỗng cảm thấy lạnh gáy. Mặc dù anh ta không có hắc hóa nhưng vẫn cảm thấy gì đó rất đáng sợ
" Chắc cái đèn bị hỏng rồi. Học trưởng có đem điện thoại đi không ? " Hoàng Miêu quay sang Lâm Phong thấy hắn đang bật đèn pin ở điện thoại lên
Từ ánh sáng của điện thoại chiếu dọi, Hoàng Miêu đã có thể quan sát bên trong căn phòng này...
Có một mô phỏng bộ xương người bằng nhựa được đặt sát tường gần đó, phía giữa là mấy cái bàn mổ được sắp xếp gần với nhau và có vài con dao được đặt trên đó. Phía trong cùng là hai cái cửa sổ ở cuối dãy và đầu dãy nhưng ánh sáng bên ngoài rọi vào có chút tối vì căn phòng này nằm ở cuối hàng lang tầng 1
Hoàng Miêu đảo mắt nhìn sang cái kệ ở góc tường có đặt một cái bình thủy tinh nhỏ bằng bàn tay chứa nước trong suốt, trong nó có thứ hình tròn tròn...giống như một con mắt đang lơ lửng trong nước ()
" Học trưởng! Kia là... " Hoàng Miêu kinh ngạc chỉ tay về phía bình thủy tinh đó
Hai đi gần đến hướng đó để nhìn rõ, Lâm Phong cầm điện thoại chiếu rọi hẳn vào trong bình thủy tinh có chứa con mắt soi đi soi lại
Lâm Phong nhẹ thở dài " Chỉ là con mắt giả thôi... "
Hoàng Miêu nhíu mày quan sát tất cả trong căn phòng chẳng lẽ ở đây chỉ có một con mắt này thôi sao ?
" Hai đứa làm gì ở đây vậy ? " Một giọng nói nam tính vang lên từ phía cánh cửa
Hoàng Miêu giật mình cùng Lâm Phong quay đầu lại, đèn pin chiếu rọi và nơi phát ra âm thanh
Đó là một nam nhân chưa tới tuổi trung niên, khoảng 30-31 tuổi. Hắn ta mặc một cái áo khoác trắng dài qua hông, bên trong là áo sơ mi đen và quần tây. Tay đang bê một cái bóng đèn tuýt khác.
" Xin lỗi thầy Sinh, bọn em hình như có làm rơi đồ ở đây lên muốn tới tìm chút " Lâm Phong mỉm cười bất đắc dĩ
Hoàng Miêu: "..." mode bịa chuyện on rồi à ?
" Bóng đèn ở đây cháy rồi, tối như vậy hai em không tìm được đâu. Đợi thầy thay cái mới " Thầy Sinh khiêm nhã nói
Kéo cái ghế ra, đứng trên cái ghế rồi gỡ bóng đèn cũ xuống.
Động tác vô cùng tự nhiên không có gì là khó chịu hay mất bình tĩnh cả.
" Ngoài thầy ra còn ai khác hay tới nơi này nữa không ? Hoàng Miêu ngước nhìn hỏi
Thầy Sinh vừa lắp đèn vừa trả lời " Hầu hết trừ các tiết học ra thì các họ sinh không tới nơi này chắc vì chúng sợ cái đầu lâu ở đằng kia. Còn giáo viên tới lấy đạo cụ thì, nhiều lắm thầy không nhớ hết được "
" Vậy cho em hỏi...ở đây chỉ có một thủy tinh đựng mắt giả thôi sao ? " Lâm Phong
" Trước kia thấy hiệu trưởng có đặt ở đó vài cái nữa nhưng vì do phòng trật lên ông ấy dọn bớt đi rồi " Thầy Sinh nhẹ giọng đáp, vừa lúc lắp xong bóng đèn mới
Hoàng Miêu trầm mặc
Hiệu trưởng sao...? Ông ta là người quyền lực nhất ở cái trưởng này...
Hoàng Miêu bừng nhớ lại trong phòng làm việc của ông hiệu trưởng lúc đó có một cái khung ảnh...
" Đèn mở được rồi đó, hai em muốn tìm gì thì tìm đi " Thầy Sinh bước xuống ghế, bật công tác đèn lên
" Dạ thôi ! Bọn em nhớ ra làm rơi ở đâu rồi " Hoàng Miêu nhanh chóng kéo Lâm Phong rời khỏi
Để lại thầy Sinh vẻ mặt ngỡ ngàng
...
" Tiểu học muội, đã phát hiện ra việc gì rồi sao ? " Lâm Phong vừa bị kéo vừa hỏi, thái độ cũng không có gì ngạc nhiên lảm
Hoàng Miêu bỗng dừng lại quay mặt đối diện hắn
" Anh còn nhớ khung ảnh nhỏ mà ông hiệu trưởng đặt trên kệ chứ ! Ông ta không có gia đình nhưng lại có tấm ảnh chụp chung với cháu gái mình hồi còn bé...nhìn thì không có gì khác thường nhưng nghĩ lại...Ông ta không có bị rối loạn tâm lý đấy chứ? "
" Thế nên...? " Lâm Phong khoanh tay trước ngưc, bộ dáng vô cùng hiển nhiên
" Thế nên...học trưởng anh biết trước rồi phải không !? " Hoàng Miêu có chút ngạc nhiên khi Lâm Phong vẫn bình tĩnh
Anh ta biết trước vậy mà không thèm nói với cô...Chẳng lẽ vẫn chưa đủ sự tin tưởng ?
Lâm Phong nhẹ gật đầu
" Đúng vậy,...nhưng tiểu học muội nghĩ xem một người đã tự dựng truyện để đánh lạc hướng mọi người và bắt cóc cháu gái mình, lại còn treo thưởng cho người tìm được sự thật nữa... " Lâm Phong bước tới gần Hoàng Miêu, ánh mắt không đáy cúi xuống nhìn mặt cô
" ...Tiểu học muội đã biết rồi có khi ông ta sẽ tìm cách giết chết em đó. Tốt nhất là từ bỏ đi, tiểu học muội sẽ không có bằng chứng đâu. "
Hoàng Miêu trầm mặc một lúc rồi cong môi lên tiếng " Nếu không thử thì làm sao mà biết được,...em cũng muốn thử cảm giác tay không đấu với súng như thế nào. "
Hoàng Miêu không tin không có cách khác
Lâm Phong thấy vậy có chút sững sờ nhưng nhanh chóng nhếch miệng cười
" Tiểu học muội gan quá đấy~ "
[ Hảo cảm của mục tiêu đối với MIE tăng lên 2%. Hiện tại là 42/100% (Bạn Thân) ]
Hoàng Miêu: "..."
Nói vậy thôi chứ mình cũng run lắm chứ !
" Nhưng em chưa có bằng chứng cụ thể...mà hiện tại cô gái Khả Nha đó là manh mối duy nhất. Thế nên chưa thể đấu lại ông ta được. "
Lâm Phong nhẹ mỉm cười " Vậy mau tìm lại cô ta. Anh đã cách rồi. "
Hoàng Miêu bỗng cảm thấy lạnh gáy. Mặc dù anh ta không có hắc hóa nhưng vẫn cảm thấy gì đó rất đáng sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.