Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 60: Giáo Thảo Đại Nhân (23)
Suzue
11/09/2019
Ngày hôm sau, tại phòng hiệu trưởng
" Đây là món đồ em chọn giúp thầy, chắc chị ấy sẽ rất thích " Hoàng Miêu đặt một hộp vuông nhỏ màu đỏ lên bàn
Tố Thịnh thử mở ra thì nhẹ gật đầu đóng hộp lại, ngẩn đầu nhìn cô " Được rồi, có cần thêm tiền không ? "
" Không cần, như vậy đủ rồi. " Hoàng Miêu cười nhạt
...
4 ngày sau
Căn nhà của Hoàng Miêu đã được sửa lại một nửa hoàn chỉnh
" Chị à, em ấm lắm rồi không cần phải quàng thêm đâu. " Trân Nghị có chút không thoải khi phải mặc cái áo bu dông phồng phình lại còn phải quấn khăn len lên cổ nữa
" Yên nào, tí ra ngoài là rét lắm đấy. Nhìn tiểu Vy xem nó có khó chịu đâu mà mặt em nhăn như khỉ thế ! " Hoàng Miêu vừa nói vừa quỳ xuống quàng khăn cho Trân Nghị
Trân Nghị mặt mày nhăn nhó " Bộ anh zai Lâm gì gì đó cũng đi cùng chúng ta hay sao ? "
" Đúng vậy, tí anh ấy sẽ đến "
Trân Vy nghe vậy liền vui vẻ chạy tới trước mặt Hoàng Miêu " Anh đẹp zai đó cũng đến hả chị ? Vui qué !! "
" Vui cái con khỉ ! Ông anh ngáo đá đó thì đẹp cái gì !? " Trân Nghị giở giọng phỉ báng
Hoàng Miêu: "..."
* Cốc cốc *
" Hoàng học muội anh tới rồi " Tiếng Lâm Phong vang vọng ngoài cánh cửa
Tay chân Trân Nghị bỗng cứng đờ, Hoàng Miêu bình thản đứng dậy đi ra mở cửa
Hôm nay Lâm Phong mặc một cái áo len bên trong và áo khoác màu nâu nhạt dài tới hông, quần dài màu đen. Cổ vẫn đeo một cái khăn quàng màu xanh như cũ.
" Anh tới lâu chưa ? " Hoàng Miêu lướt nhẹ một vòng rồi hỏi
" Vừa mới tới thôi " Lâm Phong mỉm cười nhìn vào phía trong nhà " Lâu rồi không gặp hai đứa! "
" Vâng ! Chào anh ạ " Trân Vy tươi cười đáp lại
Còn Trân Nghị thở phào trong lòng nhẹ nhõm
May là anh ta không nghe thấy...
Mà khoan đã ! Mình lại sợ cái gì !?
" Này ! Trân Nghị định đứng đó tới bao giờ ? Định không đi à ? " Hoàng Miêu đứng ở cửa gọi
" Rồi, vâng ! " Trân Nghị vội vàng chạy ra
Bên ngoài
Đường đi đông đúc, lạnh lẽo. Có bao nhiêu ánh đèn được treo sáng ở trên cao, người đi tấp nập đón giao thừa
" Năm nay đông quá nhỉ " thời tiết này Lâm Phong nói ra một làn khói
" Ừm " Hoàng Miêu nhẹ gật đầu
Bốn người thành hàng ngang nắm chặt lấy tay nhau cho khỏi lạc lần lượt theo thứ tự Lâm Phong, Trân Vy, Trân Nghị, Hoàng Miêu.
Trân Nghị nãy giờ cứ nhìn nghó xung quanh, hai bên đường có rất nhiều trò chơi và cửa tiệm nhỏ
" Chị, chị ! Em muốn lấy cái ô tô đó hay là mình qua đó chơi thử đi "
Hoàng Miêu nhìn theo hướng mà Trân Nghị chỉ, đó là một trò chơi bắn súng làm ngã đồ vật thì được lấy quà
" Nhưng mà chị sợ trò đó lừa bịp nhiều lắm, có khi người ta dán keo dích chặt vào tường ấy... " Hoàng Miêu nheo mắt
" Cứ thử chơi xem, dù sao thằng bé cũng thích mà " Lâm Phong nhẹ giọng đề nghị đi tới khu trò chơi
Trân Nghị không hiểu sao có chút hảo cảm đối với Lâm Phong nhưng vẫn có chút xấu hổ khi mình đòi hỏi quả trẻ con
" Ông chủ cho một lượt bắn đi "
" 1 lượt 20 xu " Người đàn ông béo ú có giọng ồm ồm
Lâm Phong trầm mặc lấy trong túi ra hai đồng xu bạc đổ lấy cây súng trò chơi
Lâm Phong làm tư thế cầm súng chuấn xác, người hơi cong xuống nhắm một bên mắt lại để định hướng bắn vào chiếc xe ô tô nhỏ mà Trân Nghị thích
* Bụp * Đạn giả vừa tung ra khỏi súng bách phát trúng vào chiếc xe đồ chơi nhưng nó vẫn y nguyên trên giá mà không rơi xuống
Lâm Phong: "..."
" Haha ! Chàng trai trẻ có vẻ không thành công rồi " Ông chủ tiệm ôm cái bụng bự cười lớn
Trân Nghị: "..." Còn tưởng thế nào...
Hoàng Miêu: "..." Đã bảo rồi, xấu hổ chưa ?
" Xin lỗi nhé~.... " Lâm Phong cười gượng gùng gãi đầu
" Anh zai tuyệt quá ! " Trân Vy là người duy nhất hào hứng tung hô, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Phong
Hoàng Miêu đành phải dùng tiền mua cái ô tô kia cho Trân Nghị
" Haha...nhìn từ xa ta cứ tưởng bốn đứa là một gia đình trẻ " Ông chủ bắt đầu bật công tắc tám chuyện
Hoàng Miêu nhẹ xua tay " Không phải vậy đâu, hai đứa nhỏ là em ruột cháu "
" Vậy thì đây là bạn trai cháu sao ? " Ông chủ liếc qua Lâm Phong
Lâm Phong định trả lời Hoàng Miêu liền chen ngang trả lời thay với bộ mặt phẳng lì " Cháu muốn cũng chẳng được ấy "
Lâm Phong có chút ngẩn người, chủ tiệm nghe vậy cười lớn " Cháu thật thà quá đó ! Để bác chỉ cho bọn cháu chỗ xem pháo hoa tốt nhất nha, nó nằm ở phía sau ngọn núi kia thôi "
" Thế cảm ơn bác nhé, mà cho hỏi chút tại sao lúc nãy cháu bán trúng rồi mà nó không chịu đổ vậy ? "
Chủ tiệm có chút khó nói, lại gần thì thầm nhỏ " Thật ra thì bác cũng có dán một chút keo ở phía sau nó...nhưng các cháu biết đấy, làm vậy để kinh doanh thôi mà! "
"..." Thảo nào cửa tiệm này vắng như vậy không thấy một bóng người...
Chủ tiệm này cũng thật thà quá rồi.
" Đây là món đồ em chọn giúp thầy, chắc chị ấy sẽ rất thích " Hoàng Miêu đặt một hộp vuông nhỏ màu đỏ lên bàn
Tố Thịnh thử mở ra thì nhẹ gật đầu đóng hộp lại, ngẩn đầu nhìn cô " Được rồi, có cần thêm tiền không ? "
" Không cần, như vậy đủ rồi. " Hoàng Miêu cười nhạt
...
4 ngày sau
Căn nhà của Hoàng Miêu đã được sửa lại một nửa hoàn chỉnh
" Chị à, em ấm lắm rồi không cần phải quàng thêm đâu. " Trân Nghị có chút không thoải khi phải mặc cái áo bu dông phồng phình lại còn phải quấn khăn len lên cổ nữa
" Yên nào, tí ra ngoài là rét lắm đấy. Nhìn tiểu Vy xem nó có khó chịu đâu mà mặt em nhăn như khỉ thế ! " Hoàng Miêu vừa nói vừa quỳ xuống quàng khăn cho Trân Nghị
Trân Nghị mặt mày nhăn nhó " Bộ anh zai Lâm gì gì đó cũng đi cùng chúng ta hay sao ? "
" Đúng vậy, tí anh ấy sẽ đến "
Trân Vy nghe vậy liền vui vẻ chạy tới trước mặt Hoàng Miêu " Anh đẹp zai đó cũng đến hả chị ? Vui qué !! "
" Vui cái con khỉ ! Ông anh ngáo đá đó thì đẹp cái gì !? " Trân Nghị giở giọng phỉ báng
Hoàng Miêu: "..."
* Cốc cốc *
" Hoàng học muội anh tới rồi " Tiếng Lâm Phong vang vọng ngoài cánh cửa
Tay chân Trân Nghị bỗng cứng đờ, Hoàng Miêu bình thản đứng dậy đi ra mở cửa
Hôm nay Lâm Phong mặc một cái áo len bên trong và áo khoác màu nâu nhạt dài tới hông, quần dài màu đen. Cổ vẫn đeo một cái khăn quàng màu xanh như cũ.
" Anh tới lâu chưa ? " Hoàng Miêu lướt nhẹ một vòng rồi hỏi
" Vừa mới tới thôi " Lâm Phong mỉm cười nhìn vào phía trong nhà " Lâu rồi không gặp hai đứa! "
" Vâng ! Chào anh ạ " Trân Vy tươi cười đáp lại
Còn Trân Nghị thở phào trong lòng nhẹ nhõm
May là anh ta không nghe thấy...
Mà khoan đã ! Mình lại sợ cái gì !?
" Này ! Trân Nghị định đứng đó tới bao giờ ? Định không đi à ? " Hoàng Miêu đứng ở cửa gọi
" Rồi, vâng ! " Trân Nghị vội vàng chạy ra
Bên ngoài
Đường đi đông đúc, lạnh lẽo. Có bao nhiêu ánh đèn được treo sáng ở trên cao, người đi tấp nập đón giao thừa
" Năm nay đông quá nhỉ " thời tiết này Lâm Phong nói ra một làn khói
" Ừm " Hoàng Miêu nhẹ gật đầu
Bốn người thành hàng ngang nắm chặt lấy tay nhau cho khỏi lạc lần lượt theo thứ tự Lâm Phong, Trân Vy, Trân Nghị, Hoàng Miêu.
Trân Nghị nãy giờ cứ nhìn nghó xung quanh, hai bên đường có rất nhiều trò chơi và cửa tiệm nhỏ
" Chị, chị ! Em muốn lấy cái ô tô đó hay là mình qua đó chơi thử đi "
Hoàng Miêu nhìn theo hướng mà Trân Nghị chỉ, đó là một trò chơi bắn súng làm ngã đồ vật thì được lấy quà
" Nhưng mà chị sợ trò đó lừa bịp nhiều lắm, có khi người ta dán keo dích chặt vào tường ấy... " Hoàng Miêu nheo mắt
" Cứ thử chơi xem, dù sao thằng bé cũng thích mà " Lâm Phong nhẹ giọng đề nghị đi tới khu trò chơi
Trân Nghị không hiểu sao có chút hảo cảm đối với Lâm Phong nhưng vẫn có chút xấu hổ khi mình đòi hỏi quả trẻ con
" Ông chủ cho một lượt bắn đi "
" 1 lượt 20 xu " Người đàn ông béo ú có giọng ồm ồm
Lâm Phong trầm mặc lấy trong túi ra hai đồng xu bạc đổ lấy cây súng trò chơi
Lâm Phong làm tư thế cầm súng chuấn xác, người hơi cong xuống nhắm một bên mắt lại để định hướng bắn vào chiếc xe ô tô nhỏ mà Trân Nghị thích
* Bụp * Đạn giả vừa tung ra khỏi súng bách phát trúng vào chiếc xe đồ chơi nhưng nó vẫn y nguyên trên giá mà không rơi xuống
Lâm Phong: "..."
" Haha ! Chàng trai trẻ có vẻ không thành công rồi " Ông chủ tiệm ôm cái bụng bự cười lớn
Trân Nghị: "..." Còn tưởng thế nào...
Hoàng Miêu: "..." Đã bảo rồi, xấu hổ chưa ?
" Xin lỗi nhé~.... " Lâm Phong cười gượng gùng gãi đầu
" Anh zai tuyệt quá ! " Trân Vy là người duy nhất hào hứng tung hô, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lâm Phong
Hoàng Miêu đành phải dùng tiền mua cái ô tô kia cho Trân Nghị
" Haha...nhìn từ xa ta cứ tưởng bốn đứa là một gia đình trẻ " Ông chủ bắt đầu bật công tắc tám chuyện
Hoàng Miêu nhẹ xua tay " Không phải vậy đâu, hai đứa nhỏ là em ruột cháu "
" Vậy thì đây là bạn trai cháu sao ? " Ông chủ liếc qua Lâm Phong
Lâm Phong định trả lời Hoàng Miêu liền chen ngang trả lời thay với bộ mặt phẳng lì " Cháu muốn cũng chẳng được ấy "
Lâm Phong có chút ngẩn người, chủ tiệm nghe vậy cười lớn " Cháu thật thà quá đó ! Để bác chỉ cho bọn cháu chỗ xem pháo hoa tốt nhất nha, nó nằm ở phía sau ngọn núi kia thôi "
" Thế cảm ơn bác nhé, mà cho hỏi chút tại sao lúc nãy cháu bán trúng rồi mà nó không chịu đổ vậy ? "
Chủ tiệm có chút khó nói, lại gần thì thầm nhỏ " Thật ra thì bác cũng có dán một chút keo ở phía sau nó...nhưng các cháu biết đấy, làm vậy để kinh doanh thôi mà! "
"..." Thảo nào cửa tiệm này vắng như vậy không thấy một bóng người...
Chủ tiệm này cũng thật thà quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.