Ta Chỉ Hứng Thú Với Nam Phụ Thứ 99
Chương 76: Tử Thần Đến Đây (Hoàn)
Suzue
12/09/2019
Phòng 301
Màn đêm chiếu rọi qua cửa sổ mở toang, làn gó nhè nhẹ làm rèm cửa bay phấp phới
Lâm Phong ngồi nửa quỳ trên sàn, bàn tay cầm con dao dọc giấy bị một bàn tay trắng lạnh buốt ngăn lại từ phía sau. Trên cổ hắn có một vết đứt nhỏ trên cổ đang chảy từng giọt máu nhưng cũng không quá nặng chỉ là siết qua da
Cái bóng đen giữ lấy hắn từ phía sau, đôi mắt hổ phách mập mờ ẩn lộ, Hoàng Miêu giựt lấy con dao dọc giấy ném ra xa rồi đứng dậy nhìn bóng lưng Lâm Phong từ phía trên xuống trầm mặc
Lâm Phong quay đầu lại ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười nhạt
" Cuối cùng thì ngài cũng đến... "
" ...Nếu ta không đến ngươi lại dùng cách này để tự vẫn bản thân sao ? " Hoàng Miêu lạnh giọng rũ mắt nhìn hắn
" Tại sao mấy ngày nay ngài không đến chứ !? Chẳng phải ngài nói sẽ tới tiễn tôi à ! Quả nhiên tử thần chẳng thể tin tưởng được! " Lâm Phong trở nên kích động, bám lấy một phần áo choàng của Hoàng Miêu
" Ngươi phải biết là để cho ngươi một phần mắt âm dương ta đã phải tiêu tốn như thế nào ! Ta suýt chút nữa thì bị tan biến... " Giọng Hoàng Miêu thấp dần xuống, có một phần uất ức trong lòng
Lâm Phong ngẩn người, hối hận vì những điều mình vừa nói. Từ trên sàn đứng dậy, giọng ngập ngừng
" ...Tôi...xin lỗi "
Hắn thật sự không nghĩ tới...
" Ngài tử thần sẽ không ghét tôi chứ ? "
" Ta...đương nhiên không ghét ngươi " Hai tay Hoàng Miêu giương ra ôm trọn lấy thân ảnh yếu ớt của Lâm Phong giống như anh ủi hắn
00:00
" Ngài tử thần.... " Tôi sắp phải đi rồi
[ Hảo cảm của mục tiêu đối với MIE tăng lên 2%. Hiện tại là 49/100% (Bạn thân) ]
Lâm Phong gắt gao siết chặt lấy vải áo choàng rộng rãi, một dòng lệ ấm của hắn nhẹ chảy xuống trên vai áo Hoàng Miêu chẳng còn nói lên lời
" Đừng sợ... " Hoàng Miêu nhẹ vỗ vỗ lưng hắn như một đứa trẻ
Lâm Phong bất giác cảm thấy tim mình bắt đầu đập liên hồi không ổn định, hắn kinh hoàng lùi lại tay siết chặt lấy cổ áo mình thở dốc trong sự hoảng hốt.
Mồ hôi từ trên trán từng đợt chảy xuống, một trận đau đớn nhói trong tim
Hoàng Miêu đối diện trầm mặc một lúc, nhìn hắn run lên từng đợt
Kẹp giữa hai ngón tay cô là một viên kẹo nhỏ hình tròn có màu vàng
Cô biết hắn sẽ rất hận cô khi dùng cách này
Nhưng thứ cô muốn là hắn tiếp tục sống sót...Bức tranh kia là một cái giá hoàn hảo lắm rồi
Dù phải tan biến thì cô cũng đành lòng...
Hoàng Miêu cho viên kẹo vào miệng rồi kéo Lâm Phong về phía mình hôn lên môi hắn. Lâm Phong bị bất ngờ mà trợn tròn hai mắt cảm thấy có thứ gì đó bị đẩy vào miệng mình rồi hắn như bị ép nuốt xuống
* ực *
Hoàng Miêu vội bỏ hắn ra rồi lùi xuống vài bước, Lâm Phong ngẩn người nhẹ đưa tay chạm qua khóe môi vẫn còn dư vị xót lại
Thì ra cảm giác khi hôn là như vậy mềm, nóng và ướt át còn có hương dễ chịu của đối phương...
Nhưng cái thứ hắn vừa nuốt rốt cuộc là gì ... ?
Lâm Phong kinh ngạc liếc qua đồng hồ đã điểm 00:02, hắn nhẹ trượt tay xuống lòng ngực mình
Đã ngừng lại rồi !
" Ngài... " Lâm Phong nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Miêu
Thân ảnh Hoàng Miêu dần trở lên mờ ảo giống trong suốt rồi lại hiện hình như một chiếu ảo ảnh không có thật vậy.
" Cái đó...là thuốc sống sót ta cho ngươi uống, ta thật sự rất muốn ngươi sống tiếp dù cho ngươi có hận ta đi nữa... "
Giọng cô trầm thấp, áo choàng đen nhẹ bay theo gió đang dần tan biến theo không trung
Lâm Phong không tin đây ra thật, đôi chân nặng nề lê dép tiến đến gần " Ngài, ngài sẽ tan biến ư ? "
Hoàng Miêu nhẹ gật đầu mỉm cười nhẹ, thân ảnh bắt đầu tiêu tan từ dưới lên
" Không ! Đừng rời khỏi tôi ! Ngài đang đùa tôi sao !? "
" Chúc mừng sinh nhật ngươi, Lâm Phong " Đó là câu cuối cùng Hoàng Miêu nói
Lâm Phong vươn tay muốn với lấy Hoàng Miêu nhưng thứ hắn bắt được chỉ là một khoảng không trống rỗng trong chớp mắt
Chẳng để lại một thứ gì cả...
Biến mất thật rồi...
Lâm Phong đứng bất động, cúi xuống trầm mặc
Ngài ấy đi rồi, vốn dĩ phải là hắn...
Đúng là tử thần ngốc !
Lâm Phong đảo mắt nhìn bức tranh chân dung của chính mình vẽ vẫn còn nguyên, chậm rãi bước tới run rẩy ôm chặt lấy bức tranh
Đợi tôi...
[ Khảo Nghiệm 4: Hoàn Thành ]
...
Hoàng Miêu quay trở lại không gian hệ thống và phát hiện hảo cảm đã thay đổi rồi
XXX _ NPC 99f [ Tiến độ 54/100% chưa hòa ] Mức độ (Bạn thân => Quý Trọng)
Hoàng Miêu tròn mắt ngạc nhiên
Vậy mà tăng lên 5% ! Đúng là uổng công cô đã reo chính cảm xúc của mình vào
Người ta làm chuyện cảm động như vậy mà chỉ tăng được mỗi một tí...Ta không phục !
Chẳng lẽ trình độ của cô chỉ đến đó thôi ư ?
[ Học Viên MIE muốn 'Tiếp Tục' hay 'Rời khỏi' ? ]
Tạm thời cứ rồi khỏi đã.
Màn đêm chiếu rọi qua cửa sổ mở toang, làn gó nhè nhẹ làm rèm cửa bay phấp phới
Lâm Phong ngồi nửa quỳ trên sàn, bàn tay cầm con dao dọc giấy bị một bàn tay trắng lạnh buốt ngăn lại từ phía sau. Trên cổ hắn có một vết đứt nhỏ trên cổ đang chảy từng giọt máu nhưng cũng không quá nặng chỉ là siết qua da
Cái bóng đen giữ lấy hắn từ phía sau, đôi mắt hổ phách mập mờ ẩn lộ, Hoàng Miêu giựt lấy con dao dọc giấy ném ra xa rồi đứng dậy nhìn bóng lưng Lâm Phong từ phía trên xuống trầm mặc
Lâm Phong quay đầu lại ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười nhạt
" Cuối cùng thì ngài cũng đến... "
" ...Nếu ta không đến ngươi lại dùng cách này để tự vẫn bản thân sao ? " Hoàng Miêu lạnh giọng rũ mắt nhìn hắn
" Tại sao mấy ngày nay ngài không đến chứ !? Chẳng phải ngài nói sẽ tới tiễn tôi à ! Quả nhiên tử thần chẳng thể tin tưởng được! " Lâm Phong trở nên kích động, bám lấy một phần áo choàng của Hoàng Miêu
" Ngươi phải biết là để cho ngươi một phần mắt âm dương ta đã phải tiêu tốn như thế nào ! Ta suýt chút nữa thì bị tan biến... " Giọng Hoàng Miêu thấp dần xuống, có một phần uất ức trong lòng
Lâm Phong ngẩn người, hối hận vì những điều mình vừa nói. Từ trên sàn đứng dậy, giọng ngập ngừng
" ...Tôi...xin lỗi "
Hắn thật sự không nghĩ tới...
" Ngài tử thần sẽ không ghét tôi chứ ? "
" Ta...đương nhiên không ghét ngươi " Hai tay Hoàng Miêu giương ra ôm trọn lấy thân ảnh yếu ớt của Lâm Phong giống như anh ủi hắn
00:00
" Ngài tử thần.... " Tôi sắp phải đi rồi
[ Hảo cảm của mục tiêu đối với MIE tăng lên 2%. Hiện tại là 49/100% (Bạn thân) ]
Lâm Phong gắt gao siết chặt lấy vải áo choàng rộng rãi, một dòng lệ ấm của hắn nhẹ chảy xuống trên vai áo Hoàng Miêu chẳng còn nói lên lời
" Đừng sợ... " Hoàng Miêu nhẹ vỗ vỗ lưng hắn như một đứa trẻ
Lâm Phong bất giác cảm thấy tim mình bắt đầu đập liên hồi không ổn định, hắn kinh hoàng lùi lại tay siết chặt lấy cổ áo mình thở dốc trong sự hoảng hốt.
Mồ hôi từ trên trán từng đợt chảy xuống, một trận đau đớn nhói trong tim
Hoàng Miêu đối diện trầm mặc một lúc, nhìn hắn run lên từng đợt
Kẹp giữa hai ngón tay cô là một viên kẹo nhỏ hình tròn có màu vàng
Cô biết hắn sẽ rất hận cô khi dùng cách này
Nhưng thứ cô muốn là hắn tiếp tục sống sót...Bức tranh kia là một cái giá hoàn hảo lắm rồi
Dù phải tan biến thì cô cũng đành lòng...
Hoàng Miêu cho viên kẹo vào miệng rồi kéo Lâm Phong về phía mình hôn lên môi hắn. Lâm Phong bị bất ngờ mà trợn tròn hai mắt cảm thấy có thứ gì đó bị đẩy vào miệng mình rồi hắn như bị ép nuốt xuống
* ực *
Hoàng Miêu vội bỏ hắn ra rồi lùi xuống vài bước, Lâm Phong ngẩn người nhẹ đưa tay chạm qua khóe môi vẫn còn dư vị xót lại
Thì ra cảm giác khi hôn là như vậy mềm, nóng và ướt át còn có hương dễ chịu của đối phương...
Nhưng cái thứ hắn vừa nuốt rốt cuộc là gì ... ?
Lâm Phong kinh ngạc liếc qua đồng hồ đã điểm 00:02, hắn nhẹ trượt tay xuống lòng ngực mình
Đã ngừng lại rồi !
" Ngài... " Lâm Phong nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Miêu
Thân ảnh Hoàng Miêu dần trở lên mờ ảo giống trong suốt rồi lại hiện hình như một chiếu ảo ảnh không có thật vậy.
" Cái đó...là thuốc sống sót ta cho ngươi uống, ta thật sự rất muốn ngươi sống tiếp dù cho ngươi có hận ta đi nữa... "
Giọng cô trầm thấp, áo choàng đen nhẹ bay theo gió đang dần tan biến theo không trung
Lâm Phong không tin đây ra thật, đôi chân nặng nề lê dép tiến đến gần " Ngài, ngài sẽ tan biến ư ? "
Hoàng Miêu nhẹ gật đầu mỉm cười nhẹ, thân ảnh bắt đầu tiêu tan từ dưới lên
" Không ! Đừng rời khỏi tôi ! Ngài đang đùa tôi sao !? "
" Chúc mừng sinh nhật ngươi, Lâm Phong " Đó là câu cuối cùng Hoàng Miêu nói
Lâm Phong vươn tay muốn với lấy Hoàng Miêu nhưng thứ hắn bắt được chỉ là một khoảng không trống rỗng trong chớp mắt
Chẳng để lại một thứ gì cả...
Biến mất thật rồi...
Lâm Phong đứng bất động, cúi xuống trầm mặc
Ngài ấy đi rồi, vốn dĩ phải là hắn...
Đúng là tử thần ngốc !
Lâm Phong đảo mắt nhìn bức tranh chân dung của chính mình vẽ vẫn còn nguyên, chậm rãi bước tới run rẩy ôm chặt lấy bức tranh
Đợi tôi...
[ Khảo Nghiệm 4: Hoàn Thành ]
...
Hoàng Miêu quay trở lại không gian hệ thống và phát hiện hảo cảm đã thay đổi rồi
XXX _ NPC 99f [ Tiến độ 54/100% chưa hòa ] Mức độ (Bạn thân => Quý Trọng)
Hoàng Miêu tròn mắt ngạc nhiên
Vậy mà tăng lên 5% ! Đúng là uổng công cô đã reo chính cảm xúc của mình vào
Người ta làm chuyện cảm động như vậy mà chỉ tăng được mỗi một tí...Ta không phục !
Chẳng lẽ trình độ của cô chỉ đến đó thôi ư ?
[ Học Viên MIE muốn 'Tiếp Tục' hay 'Rời khỏi' ? ]
Tạm thời cứ rồi khỏi đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.