Chương 64: Quyển 3 - Chương 4: Kiếp thứ ba 31 – 40
Đào Hoa Tửu
21/12/2017
31. Vì thế, bất luận là coi trọng nhan sắc hay đền đáp ân tình, tôi đều thấy mình phải quan tâm hắn. Hôm nay thái phó giảng bài xong, chưa đợi Sở Duệ Uyên quay người về Đông cung, tôi đã níu hắn lại khuyên nhủ: “Điện hạ… Có câu duyên khởi tích duyên, duyên diệt tùy duyên (*) Người chết như đèn tắt, xin điện hạ bớt đau thương, giữ gìn thân thể ngàn vàng.”
(*) Duyên đến thì trân trọng, duyên hết thì thuận theo tự nhiên.
Sở Duệ Uyên nhìn đăm đăm vào tôi một lúc lâu, nhìn đến mức tôi sắp lên cơn dằn vặt không biết mình có nói sai câu nào không, rốt cuộc, hắn ôm choàng lấy tôi, khe khẽ nói: “Duyên khởi tích duyên, duyên diệt tùy duyên… Nhưng có mấy người thực sự là ngộ được.” Nói xong, lại im lặng hồi lâu, đến lúc nói chuyện với tôi, trên mặt đã khôi phục thần sắc thường ngày.
32. Cái kiểu đặc biệt gần gũi ôn hòa, khiến tôi nhớ đến ông nội tôi đó đó.
33. Sau đó, ông nội thái tử lại giữ tôi ở trong cung với hắn, hơn nữa còn là ở qua đêm. Theo lẽ thường, đàn ông bên ngoài không được ở qua đêm trong cung (đương nhiên, hai kiếp trước của tôi là trường hợp đặc biệt), nhưng một là thân thể này của tôi mới có 11 tuổi, chưa được coi là đàn ông, hai là có thể đức kim thượng cảm thấy con trai mất mẹ rất đáng thương, vì thế cho phép tôi lưu lại một đêm ở đông cung.
34. Cộng cả hai kiếp trước, tôi và Sở Duệ Uyên làm bạn giường được gần hai chục năm, ngủ cùng nhau không đến nghìn đêm thì cũng phải tám trăm. Thế nhưng trước khi trở thành bạn giường, đặc biệt là khi cả hai còn nhỏ, chúng tôi chưa từng ngủ cùng giường qua đêm. Vì thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp búng ra sữa của hắn, tôi vẫn hơi xúc động.
35. Là xúc động, không phải sex động. Thứ nhất, tôi bây giờ chưa có năng lực hành vi. Thứ hai, tôi không luyến đồng, không cần biết tâm hồn bao nhiêu tuổi thì bây giờ thân thể hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ sắp tròn 10 tuổi.
36. Sở Duệ Uyên nói chuyện cùng tôi đến nửa đêm, đến tận lúc tôi không chống đỡ nổi nữa mà gà gà gật gật, rồi nhanh chóng ngủ mê man. Giấc ngủ này cũng không yên ổn, toàn nằm mơ. Mơ thấy kiếp trước hoặc kiếp trước nữa khi tôi chết, Sở Duệ Uyên ôm tôi khóc, vừa khóc vừa không ngừng gọi “Mính Chi”, “Mính Chi”, từng tiếng từng tiếng, hệt như gọi hồn. Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc yên ổn, tiếng gọi hồn trong mộng lại cứ mãi không ngừng, tôi đành phải “ừm” một tiếng đáp lại. Kết quả là âm thanh đó ngưng lại một lát, rồi lại tiếp tục, đến lúc tôi thấy phiền không chịu nổi, trả lời một câu “Ta đây”, mới hoàn toàn chấm dứt. Sau đó, tuy rằng bị ôm càng chặt, cứ như có con trăn lớn quấn quanh người, nhưng giấc mơ coi như yên tĩnh, giúp tôi ngủ được sâu hơn.
37. Ngày hôm sau tỉnh dậy, mới vừa mở mắt, tôi đã thấy Sở Duệ Uyên đang nhìn mình đăm đăm, khuôn mặt đẹp méo thể nào chịu nổi lại còn thoáng nét cười. Thấy tôi dậy rồi, hắn cũng không dời mắt, dịu giọng hỏi: “Hôm nay hưu mộc, Mính Chi có muốn cùng ta xuất cung đi dạo không?” Tôi vừa thức giấc còn đang ngái ngủ, không nhịn được che miệng ngáp một cái, gật đầu: “Được thôi, tùy điện hạ an bài.” Hắn bật cười, sau đó bắt đầu lên kế hoạch chốc nữa đi chỗ nào trong thành chơi. Nghe hắn điểm danh xong vài ba nơi, tôi bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
38. Sở Duệ Uyên, ban nãy, tựa hồ, hình như, chắc có lẽ, gọi tôi là Mính! Chi! Cái tên Mính Chi mà hắn tặng tôi lúc cập quán hai mươi tuổi. Mà bây giờ, còn cách thời điểm đó 9 năm.
39. Đệch! Sơ suất rồi!
40. “Quân An vừa tỉnh dậy có hơi lơ mơ, hình như điện hạ vừa gọi Quân An là Minh Chí, Mẫn Chi gì đó, không rõ là sao?” Tôi vội mất bò mới lo làm chuồng mà ra vẻ ngây thơ. Tay thái tử điện hạ chắc chắn là trùng sinh kia cười cười, giọng điệu vui vẻ: “Không gọi ‘Mính Chi’, vậy gọi là ‘Khanh Khanh’ thì thế nào?”
Tôi bỗng chốc ngu người, không biết phải dùng loại biểu cảm gì ứng phó. Sở Duệ Uyên mặt mày đầy ý cười, lấy ngón tay gõ gõ lên trán tôi, vừa như giận dỗi, lại càng như sủng nịch: “Mính Chi của ta thật là một nhóc lừa đảo, suýt nữa đã bị ngươi đánh lạc hướng rồi.”
Sau đó, hắn ung dung gọi thái giám thiếp thân tiến vào hầu hạ thay quần áo, để lại mình tôi đơ như rối gỗ nằm ôm chăn trên giường.
(*) Duyên đến thì trân trọng, duyên hết thì thuận theo tự nhiên.
Sở Duệ Uyên nhìn đăm đăm vào tôi một lúc lâu, nhìn đến mức tôi sắp lên cơn dằn vặt không biết mình có nói sai câu nào không, rốt cuộc, hắn ôm choàng lấy tôi, khe khẽ nói: “Duyên khởi tích duyên, duyên diệt tùy duyên… Nhưng có mấy người thực sự là ngộ được.” Nói xong, lại im lặng hồi lâu, đến lúc nói chuyện với tôi, trên mặt đã khôi phục thần sắc thường ngày.
32. Cái kiểu đặc biệt gần gũi ôn hòa, khiến tôi nhớ đến ông nội tôi đó đó.
33. Sau đó, ông nội thái tử lại giữ tôi ở trong cung với hắn, hơn nữa còn là ở qua đêm. Theo lẽ thường, đàn ông bên ngoài không được ở qua đêm trong cung (đương nhiên, hai kiếp trước của tôi là trường hợp đặc biệt), nhưng một là thân thể này của tôi mới có 11 tuổi, chưa được coi là đàn ông, hai là có thể đức kim thượng cảm thấy con trai mất mẹ rất đáng thương, vì thế cho phép tôi lưu lại một đêm ở đông cung.
34. Cộng cả hai kiếp trước, tôi và Sở Duệ Uyên làm bạn giường được gần hai chục năm, ngủ cùng nhau không đến nghìn đêm thì cũng phải tám trăm. Thế nhưng trước khi trở thành bạn giường, đặc biệt là khi cả hai còn nhỏ, chúng tôi chưa từng ngủ cùng giường qua đêm. Vì thế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp búng ra sữa của hắn, tôi vẫn hơi xúc động.
35. Là xúc động, không phải sex động. Thứ nhất, tôi bây giờ chưa có năng lực hành vi. Thứ hai, tôi không luyến đồng, không cần biết tâm hồn bao nhiêu tuổi thì bây giờ thân thể hắn cũng mới chỉ là một đứa trẻ sắp tròn 10 tuổi.
36. Sở Duệ Uyên nói chuyện cùng tôi đến nửa đêm, đến tận lúc tôi không chống đỡ nổi nữa mà gà gà gật gật, rồi nhanh chóng ngủ mê man. Giấc ngủ này cũng không yên ổn, toàn nằm mơ. Mơ thấy kiếp trước hoặc kiếp trước nữa khi tôi chết, Sở Duệ Uyên ôm tôi khóc, vừa khóc vừa không ngừng gọi “Mính Chi”, “Mính Chi”, từng tiếng từng tiếng, hệt như gọi hồn. Tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thẳng một giấc yên ổn, tiếng gọi hồn trong mộng lại cứ mãi không ngừng, tôi đành phải “ừm” một tiếng đáp lại. Kết quả là âm thanh đó ngưng lại một lát, rồi lại tiếp tục, đến lúc tôi thấy phiền không chịu nổi, trả lời một câu “Ta đây”, mới hoàn toàn chấm dứt. Sau đó, tuy rằng bị ôm càng chặt, cứ như có con trăn lớn quấn quanh người, nhưng giấc mơ coi như yên tĩnh, giúp tôi ngủ được sâu hơn.
37. Ngày hôm sau tỉnh dậy, mới vừa mở mắt, tôi đã thấy Sở Duệ Uyên đang nhìn mình đăm đăm, khuôn mặt đẹp méo thể nào chịu nổi lại còn thoáng nét cười. Thấy tôi dậy rồi, hắn cũng không dời mắt, dịu giọng hỏi: “Hôm nay hưu mộc, Mính Chi có muốn cùng ta xuất cung đi dạo không?” Tôi vừa thức giấc còn đang ngái ngủ, không nhịn được che miệng ngáp một cái, gật đầu: “Được thôi, tùy điện hạ an bài.” Hắn bật cười, sau đó bắt đầu lên kế hoạch chốc nữa đi chỗ nào trong thành chơi. Nghe hắn điểm danh xong vài ba nơi, tôi bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
38. Sở Duệ Uyên, ban nãy, tựa hồ, hình như, chắc có lẽ, gọi tôi là Mính! Chi! Cái tên Mính Chi mà hắn tặng tôi lúc cập quán hai mươi tuổi. Mà bây giờ, còn cách thời điểm đó 9 năm.
39. Đệch! Sơ suất rồi!
40. “Quân An vừa tỉnh dậy có hơi lơ mơ, hình như điện hạ vừa gọi Quân An là Minh Chí, Mẫn Chi gì đó, không rõ là sao?” Tôi vội mất bò mới lo làm chuồng mà ra vẻ ngây thơ. Tay thái tử điện hạ chắc chắn là trùng sinh kia cười cười, giọng điệu vui vẻ: “Không gọi ‘Mính Chi’, vậy gọi là ‘Khanh Khanh’ thì thế nào?”
Tôi bỗng chốc ngu người, không biết phải dùng loại biểu cảm gì ứng phó. Sở Duệ Uyên mặt mày đầy ý cười, lấy ngón tay gõ gõ lên trán tôi, vừa như giận dỗi, lại càng như sủng nịch: “Mính Chi của ta thật là một nhóc lừa đảo, suýt nữa đã bị ngươi đánh lạc hướng rồi.”
Sau đó, hắn ung dung gọi thái giám thiếp thân tiến vào hầu hạ thay quần áo, để lại mình tôi đơ như rối gỗ nằm ôm chăn trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.