Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Chương 137: Thuyền Miêu
Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ
25/12/2023
Thuyền Miêu (Mỏ Neo)
-----------
Lý Huyền cũng bị dọa, ôm chặt lấy cổ Chu Văn, treo trên người hắn. Có điều đã chậm, dị biến của phật tượng cũng không dừng lại, chỉ thấy vô số phật tượng trong Vạn Phật động cùng động đậy, ánh mắt lấp lánh kim quang, chiếu rọi cả Vạn Phật động.
Ánh mắt đám Kim Cương lực sĩ bình thường cũng biến thành kim sắc, mà thân thể như hắc ngọc cũng phiếm kim quang, cả đảm lăng lăng nhìn Chu Văn cùng Lý Huyền.
- Chúng nó… hẳn sẽ không nhảy tới đây đi?
Lý Huyền nuốt nước miếng cái ực, có chút gian nan nói.
Lý Huyền chưa dứt lời, đã thấy đám Kim Cương lực sĩ mình phiếm kim quang, dưới chân xuất hiện một vầng kim sắc, mắt thấy chúng đạp kim quang bay lên, Lý Huyền tái mét cả mặt.
- Lại đây.
Mắt thấy đám Kim Cương lực sĩ đạp kim qunag xông lên, đột nhiên nghe được một thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Chu Văn cùng Lý Huyền cùng cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa đám phật tượng, có một người dò nửa thân mình, vẫy tay với bọn hắn.
Nhìn khuôn mặt hung ác như lệ quỷ kia, Chu Văn liền nhận ra đó là Cổ Điển.
- Sao Cổ Điển lại ở đây?
Lý Huyền kinh ngạc nói.
Cũng không có tâm tình nói chuyện với Lý Huyền, trực tiếp ôm hắn nhảy dựng lên, ngân dực sau lưng chấn động, nhanh chóng lao tới chỗ Cổ Điển dừng chân.
Lúc này hai người mới phát hiện, chỗ Cổ Điển dừng chân, lại là điểm giữa hai pho tượng phật, nơi đó có một khe đá.
Cổ Điển lui ra sau, để hai người tiến vào trong khe đá, mang theo hai người lui vào trong.
Đám Kim Cương lực sĩ đạp kim quang mà tới, lại không dám chạm vào pho tượng, chỉ có thể vây quanh bên ngoài, không thể đuổi theo.
Chu Văn cùng Lý Huyền theo Cổ Điển vào trong, càng vào trong, khe đá càng mở rộng thông suốt, tạo hình như một cái thạch động.
Động này cũng không nhỏ, phía dưới có một hồ nước, nước trong hồ khẽ gợn sóng, thoạt nhìn vô cùng trong mát.
Trong động còn có một số vật dụng hàng ngày, thoạt nhìn hẳn là đồ của Cổ Điển.
- Chờ qua một giờ, bên ngoài sẽ khôi phục bìn thường, các ngươi có thể ra ngoài.
Cổ Điển lạnh nhạt nói.
- Lão Cổ, chúng ta tới đây là để tìm ngươi, chúng ta đang chuẩn bị lập một clb, muốn mời ngươi gia nhập.
Lý Huyền cùng Chu Văn liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng ý đồ tới.
- Không có hứng thú.
Cổ Điển không cả ngẩng đầu.
- Đừng vội vàng như vậy, phúc lợi của clb chúng ta rất tốt, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp cho thành viên.
Lý Huyền biết Cổ Điển rất thích tiền, vội vàng dùng kỹ năng ném tiền mà bản thân am hiểu nhất.
- Một tháng mười vạn, có tiền ta sẽ gia nhập.
Cổ Điển nói.
Mười vạn, với Lý Huyền mà nói, thực sự không đáng là cái gì, có điều thái độ của Cổ Điển lại khiến hắn khó chịu, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói, có clb nào dùng tiền để mua hội viên, thế chẳng phải biến thành trò cười cho thiên hạ?
Lý Huyền muốn nói gì đó, lại bị Chu Văn ngăn lại, Chu Văn nhìn Cổ Điển nói:
- Đăng ký thành lập clb cần năm hội viên, hiện tại chúng ta chỉ có bốn người, còn kém một người, chúng ta muốn mời ngươi gia nhập, nếu ngươi đồng ý, đương nhiên là tốt nhất. nếu ngươi không muốn, vậy có thể giúp chúng ta một chút không, cũng không cần tham gia hoạt động của clb, chỉ cần ngươi trở thành hội viên trên danh nghĩa là được, yêu cầu như vậy, cần bao nhiêu tiền?
- Một vạn.
Cổ Điển dứt khoát nói.
- Được, một vạn thì một vạn, Lý Huyền, đưa tiền.
Chu Văn sảng khoái đáp ứng, có điều, tiền cũng phải chờ Lý Huyền đưa mới có.
- Chỉ đăng ký một cái tên, thế mà cũng cần tới một vạn, tiền này cũng quá dễ kiếm a?
Lý Huyền có chút không tình nguyện.
- Dù sao cũng không tìm thấy người khác, giờ ngươi đi tìm người hay là đưa tiền, hai cái chọn một đi.
Chu Văn xòe tay nói.
- Ta muốn trả tiền cũng cần có tín hiệu a, cái nơi nát này thì lấy đâu ra tín hiệu để chuyển khoản?
Lý Huyền buồn bực nói.
- Một lời đã định, chờ chút ngươi theo chúng ta về, có tín hiệu chúng ta liền chuyển tiền cho ngươi.
Chu Văn nói với Cổ Điển.
- Được.
Cổ Điển nói xong liền thu dọn đồ đạc.
Cổ Điển duỗi tay cầm đồ nhét vào trong túi, Chu Văn vẫn luôn ở bên quan sát, cho nên động tác của Cổ Điển lại khiến hắn có chút nghi hoặc.
Khi Cổ Điển lấy đồ, rõ ràng dùng thân mình của bản thân che tầm mắt của hai người bọn hắn, tựa như không muốn để bọn hắn nhìn thấy cái gì đó.
Thế nhưng, trước đó mới chiến đấu, nên Chu Văn vẫn đeo Đế Thính khuyên, với thính lực mà Đế Thính giao phó, Chu Văn nghe thôi cũng có thể biết hình dạng của cái thứ kia.
Bởi vì Đế Thính là hỗ trợ thính lực, cũng không thực sự nhìn thấy, cho nên Chu Văn chỉ biết đó là một cái đồng hồ quả quít, vỏ ngoài là kim loại, còn màu sắc thế nào thì hắn lại không biết.
Có điều, trên đồng hồ quả quít, lại điêu khắc một đồ án kỳ quái, đồ án này, Chu Văn đã nhìn thấy ở đâu đó.
Thế nhưng chỉ là nghe, không có nhan sắc, đương nhiên khác với thị giác chân chính, cho nên nhất thời Chu Văn không thể nhớ nổi nó là gì, hắn từng nhìn thấy khi nào.
Trầm tư nhìn Cổ Điển thu đồ, một hồi lâu, rốt cục Chu Văn cũng nhớ hắn nhìn thấy hình ảnh tương tự từ đâu.
Trên đồng hồ có khắc hình Thuyền Miêu, có điều có chút khác với Thuyền Miêu bình thường, mạn sườn Thuyền Miêu còn khắc một khuôn mặt nữ nhân.
Theo nhận biết của hắn, người đánh cá rất kiêng kỵ phụ nữ, bình thường sẽ không để phụ nữ đi theo ra biển, cũng sẽ không khắc đồ án nữ nhân lên thuyền. Cho nên lần trước khi hắn thấy đồ án tương tự, ấn tượng thập phần khắc sâu.
Lần trước nhìn thấy đồ án, chính là lần theo Âu Dương Lam tới cửa hàng Tây Nguyên, trong tầng hầm thứ tư, có một con Phối sủng tóc bạc bị xích sắt khóa chặt.
Xích sắt khóa nó gắn liền với một khối kim loại, trên mặt khối kim loại có thang cửu cung, mà ở mặt bên, lại có đò án thuyền miêu.
Chỉ là lúc đó, tâm tư của hắn chỉ dừng trên đồ án cửu cung, gần như không hề để ý tới thuyền miêu. Hơn nữa đồ án trên kim loại rất lớn, mà đồng hồ quả quít này lại rất nhỏ, cho nên Chu Văn nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới chuyện này: “Là trùng hợp sao?”
Chu Văn nhíu mày suy tư, tuy rằng hai đồ án lớn nhỏ bất đồng. Chu Văn lại không thể nhìn nhan sắc trên đồng hồ, có điều nhìn từ đồ án, xác thực là cùng một hình ảnh.
- Lão Chu, vừa rồi ngươi thu được cái gì vậy? Nhanh lấy ra cho ta xem với.
Lý Huyền ở bên nói.
Chu Văn đêm trứng Tam Nhãn Kim Cương lực sĩ cho Lý Huyền xem, Lý Huyền vừa nhìn rõ thứ Chu Văn đưa tới, hai mắt lập tức phát sáng:
- Mệnh của gia hỏa ngươi sao lại tốt như vậy, thế mà lại thu được trứng của Tam Nhãn Kim Cương lực sĩ, giá trị, đáng giá, thứ này quá hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được, không uổng công chúng ta liều mạng một hồi.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
-----------
Lý Huyền cũng bị dọa, ôm chặt lấy cổ Chu Văn, treo trên người hắn. Có điều đã chậm, dị biến của phật tượng cũng không dừng lại, chỉ thấy vô số phật tượng trong Vạn Phật động cùng động đậy, ánh mắt lấp lánh kim quang, chiếu rọi cả Vạn Phật động.
Ánh mắt đám Kim Cương lực sĩ bình thường cũng biến thành kim sắc, mà thân thể như hắc ngọc cũng phiếm kim quang, cả đảm lăng lăng nhìn Chu Văn cùng Lý Huyền.
- Chúng nó… hẳn sẽ không nhảy tới đây đi?
Lý Huyền nuốt nước miếng cái ực, có chút gian nan nói.
Lý Huyền chưa dứt lời, đã thấy đám Kim Cương lực sĩ mình phiếm kim quang, dưới chân xuất hiện một vầng kim sắc, mắt thấy chúng đạp kim quang bay lên, Lý Huyền tái mét cả mặt.
- Lại đây.
Mắt thấy đám Kim Cương lực sĩ đạp kim qunag xông lên, đột nhiên nghe được một thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Chu Văn cùng Lý Huyền cùng cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa đám phật tượng, có một người dò nửa thân mình, vẫy tay với bọn hắn.
Nhìn khuôn mặt hung ác như lệ quỷ kia, Chu Văn liền nhận ra đó là Cổ Điển.
- Sao Cổ Điển lại ở đây?
Lý Huyền kinh ngạc nói.
Cũng không có tâm tình nói chuyện với Lý Huyền, trực tiếp ôm hắn nhảy dựng lên, ngân dực sau lưng chấn động, nhanh chóng lao tới chỗ Cổ Điển dừng chân.
Lúc này hai người mới phát hiện, chỗ Cổ Điển dừng chân, lại là điểm giữa hai pho tượng phật, nơi đó có một khe đá.
Cổ Điển lui ra sau, để hai người tiến vào trong khe đá, mang theo hai người lui vào trong.
Đám Kim Cương lực sĩ đạp kim quang mà tới, lại không dám chạm vào pho tượng, chỉ có thể vây quanh bên ngoài, không thể đuổi theo.
Chu Văn cùng Lý Huyền theo Cổ Điển vào trong, càng vào trong, khe đá càng mở rộng thông suốt, tạo hình như một cái thạch động.
Động này cũng không nhỏ, phía dưới có một hồ nước, nước trong hồ khẽ gợn sóng, thoạt nhìn vô cùng trong mát.
Trong động còn có một số vật dụng hàng ngày, thoạt nhìn hẳn là đồ của Cổ Điển.
- Chờ qua một giờ, bên ngoài sẽ khôi phục bìn thường, các ngươi có thể ra ngoài.
Cổ Điển lạnh nhạt nói.
- Lão Cổ, chúng ta tới đây là để tìm ngươi, chúng ta đang chuẩn bị lập một clb, muốn mời ngươi gia nhập.
Lý Huyền cùng Chu Văn liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng ý đồ tới.
- Không có hứng thú.
Cổ Điển không cả ngẩng đầu.
- Đừng vội vàng như vậy, phúc lợi của clb chúng ta rất tốt, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp cho thành viên.
Lý Huyền biết Cổ Điển rất thích tiền, vội vàng dùng kỹ năng ném tiền mà bản thân am hiểu nhất.
- Một tháng mười vạn, có tiền ta sẽ gia nhập.
Cổ Điển nói.
Mười vạn, với Lý Huyền mà nói, thực sự không đáng là cái gì, có điều thái độ của Cổ Điển lại khiến hắn khó chịu, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói, có clb nào dùng tiền để mua hội viên, thế chẳng phải biến thành trò cười cho thiên hạ?
Lý Huyền muốn nói gì đó, lại bị Chu Văn ngăn lại, Chu Văn nhìn Cổ Điển nói:
- Đăng ký thành lập clb cần năm hội viên, hiện tại chúng ta chỉ có bốn người, còn kém một người, chúng ta muốn mời ngươi gia nhập, nếu ngươi đồng ý, đương nhiên là tốt nhất. nếu ngươi không muốn, vậy có thể giúp chúng ta một chút không, cũng không cần tham gia hoạt động của clb, chỉ cần ngươi trở thành hội viên trên danh nghĩa là được, yêu cầu như vậy, cần bao nhiêu tiền?
- Một vạn.
Cổ Điển dứt khoát nói.
- Được, một vạn thì một vạn, Lý Huyền, đưa tiền.
Chu Văn sảng khoái đáp ứng, có điều, tiền cũng phải chờ Lý Huyền đưa mới có.
- Chỉ đăng ký một cái tên, thế mà cũng cần tới một vạn, tiền này cũng quá dễ kiếm a?
Lý Huyền có chút không tình nguyện.
- Dù sao cũng không tìm thấy người khác, giờ ngươi đi tìm người hay là đưa tiền, hai cái chọn một đi.
Chu Văn xòe tay nói.
- Ta muốn trả tiền cũng cần có tín hiệu a, cái nơi nát này thì lấy đâu ra tín hiệu để chuyển khoản?
Lý Huyền buồn bực nói.
- Một lời đã định, chờ chút ngươi theo chúng ta về, có tín hiệu chúng ta liền chuyển tiền cho ngươi.
Chu Văn nói với Cổ Điển.
- Được.
Cổ Điển nói xong liền thu dọn đồ đạc.
Cổ Điển duỗi tay cầm đồ nhét vào trong túi, Chu Văn vẫn luôn ở bên quan sát, cho nên động tác của Cổ Điển lại khiến hắn có chút nghi hoặc.
Khi Cổ Điển lấy đồ, rõ ràng dùng thân mình của bản thân che tầm mắt của hai người bọn hắn, tựa như không muốn để bọn hắn nhìn thấy cái gì đó.
Thế nhưng, trước đó mới chiến đấu, nên Chu Văn vẫn đeo Đế Thính khuyên, với thính lực mà Đế Thính giao phó, Chu Văn nghe thôi cũng có thể biết hình dạng của cái thứ kia.
Bởi vì Đế Thính là hỗ trợ thính lực, cũng không thực sự nhìn thấy, cho nên Chu Văn chỉ biết đó là một cái đồng hồ quả quít, vỏ ngoài là kim loại, còn màu sắc thế nào thì hắn lại không biết.
Có điều, trên đồng hồ quả quít, lại điêu khắc một đồ án kỳ quái, đồ án này, Chu Văn đã nhìn thấy ở đâu đó.
Thế nhưng chỉ là nghe, không có nhan sắc, đương nhiên khác với thị giác chân chính, cho nên nhất thời Chu Văn không thể nhớ nổi nó là gì, hắn từng nhìn thấy khi nào.
Trầm tư nhìn Cổ Điển thu đồ, một hồi lâu, rốt cục Chu Văn cũng nhớ hắn nhìn thấy hình ảnh tương tự từ đâu.
Trên đồng hồ có khắc hình Thuyền Miêu, có điều có chút khác với Thuyền Miêu bình thường, mạn sườn Thuyền Miêu còn khắc một khuôn mặt nữ nhân.
Theo nhận biết của hắn, người đánh cá rất kiêng kỵ phụ nữ, bình thường sẽ không để phụ nữ đi theo ra biển, cũng sẽ không khắc đồ án nữ nhân lên thuyền. Cho nên lần trước khi hắn thấy đồ án tương tự, ấn tượng thập phần khắc sâu.
Lần trước nhìn thấy đồ án, chính là lần theo Âu Dương Lam tới cửa hàng Tây Nguyên, trong tầng hầm thứ tư, có một con Phối sủng tóc bạc bị xích sắt khóa chặt.
Xích sắt khóa nó gắn liền với một khối kim loại, trên mặt khối kim loại có thang cửu cung, mà ở mặt bên, lại có đò án thuyền miêu.
Chỉ là lúc đó, tâm tư của hắn chỉ dừng trên đồ án cửu cung, gần như không hề để ý tới thuyền miêu. Hơn nữa đồ án trên kim loại rất lớn, mà đồng hồ quả quít này lại rất nhỏ, cho nên Chu Văn nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới chuyện này: “Là trùng hợp sao?”
Chu Văn nhíu mày suy tư, tuy rằng hai đồ án lớn nhỏ bất đồng. Chu Văn lại không thể nhìn nhan sắc trên đồng hồ, có điều nhìn từ đồ án, xác thực là cùng một hình ảnh.
- Lão Chu, vừa rồi ngươi thu được cái gì vậy? Nhanh lấy ra cho ta xem với.
Lý Huyền ở bên nói.
Chu Văn đêm trứng Tam Nhãn Kim Cương lực sĩ cho Lý Huyền xem, Lý Huyền vừa nhìn rõ thứ Chu Văn đưa tới, hai mắt lập tức phát sáng:
- Mệnh của gia hỏa ngươi sao lại tốt như vậy, thế mà lại thu được trứng của Tam Nhãn Kim Cương lực sĩ, giá trị, đáng giá, thứ này quá hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được, không uổng công chúng ta liều mạng một hồi.
--------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.