Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn Thôi!!!!
Chương 8: CHƯƠNG 8.1
Nguyệt Băng (Sara)
12/09/2016
Trước cổng biệt thự nhà họ Ly, hai chiếc siêu xe màu đen dừng trước cổng. Bước xuống xe là hai cặp đôi khiến người người ghen tỵ ngưỡng mộ, bốn người đó không ai khác ngoài Hàn Tuyết Lam, Hàn Thiên Ân, Hàn Thiên Phong và Phạm Ngọc Ái. Hôm nay cô mặc một bộ dạ hội màu đỏ cúp ngực, trước ngực áo có đính một hàng kim cương đen vụn, bó sát cơ thể, một bên váy được xẻ từ đùi trở xuống làm mỗi bước cô đi lộ ra đôi chân thon dài, cô mang đôi giày cao gót màu đỏ đính kim cương ở gót giày, cổ đeo một chiếc vòng cổ hoa hồngđược làm bằng kim cương đen, tóc nâu được bới lên, vài sợi tóc rơi ra bay loạn trên khuônmặt cô làm tăng thêm nét quyến rũ mị hoặc. Phạm Ngọc Ái mặc một bộ dạ phục cùng kiểu với cô nhưng là màu hồng, trang sức là màu trắng. Cả hai đứng cạnh nhau như một thiên sứ sa đọa nơi địa ngục (chỉ chị Lam) và một thiên sứ nơi thiên đình vô tư (chỉ chị Ái). Còn Hàn Thiên Phong cùng Hàn Thiên Ân thì đều mặc vest đen, được may cắt tỉ mỉ, tôn lên dáng người chuẩn không cần chỉnh của cả hai.Vừa bước vào thì cô đã được chủ nhân của bữa tiệc Ly Mẫn Thy tiếp đón nồng nhiệt bằng một cái ôm chặt cứng
- Bảo bối, cuối cùng em cũng đến. Chị chờ em cả buổi rồi đấy
- Mẫn Thy, em đã đến thì sẽ không chạy, chị không cần lo đâu
- Được rồi, Mẫn Thy, em buông Lam ra đi, mọi người đang nhìn kìa
- Thanks anh, Red
Sau đó, cô cầm một ly rượu đi cùng với anh trai vào một góc đứng nhìn xung quanh. Một lát sau, Lưu Vĩ Thần cũng đến đứng cạnh cô. Bọn họ đều chát ghét nụ cười giả tạo nịnh nọt trên môi những người kia nên thà đứng ở mộtgóc xem hề. Đứng xem kịch một lát thì những người kia đều có việc phải đi, chỉ còn cô Hàn Thiên Ân đứng đó
- Khiêu vũ cùng anh chứ, Lam?
- Vâng, được thôi
Đặt ly rượu trên bàn, cô cùng Hàn Thiên Ân bước ra khiêu vũ. Trong khi cô thả hồn vào điệu nhảy thì có vài ánh mắt nóng bỏng nhìn vào cô. Ganh ghét có, thương nhớ có, đau thương có, khó chịu có, và xem kịch vui cũng có.
Chủ nhân của ánh mắt ghen ghét, ganh tị mãnh liệt kia ngoài Trịnh Yến Yến thì còn ai vào đây. Từ trước đến nay, cô ta luôn là tâm điểm của sự chú ý, cô ta luôn tự nhận mình là đẹp nhất, nay cô lại hơn cô ta về mọi mặt thì hỏi làm sao cô ta lại không căm hận cô.
“Hàn Tuyết Lam, dám đoạt đi sự nổi bật của tôi, tôisẽ khiến cô sống không bằng chết. Tâm điểm của mọi người chỉ có thể là tôi, vị trí bên cạnh nam thần cũng chỉ có thể là tôi, là tôi mà thôi“.
Càng suy nghĩ càng khiến cô ta tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt, sau đó chợt nở nụ cười âm hiểm đê tiện mà nhìn cô. Xem ra cô ta đã nghĩ ra cách hãm hại cô rồi
Ánh mắt thương nhớ và đau thương đến từ Lạc Thiên Triệt và Phương Tuấn Hiên. Họ đều gây cho cô thương tổn không đáng có, đều khiến cho cô xa lánh phòng bị họ. Phải đến bao giờ họ mới có thể trở lại, đứng bên cạnh cô, làm cho buông phòng bị xuống với họ đây.
- Bảo bối, cuối cùng em cũng đến. Chị chờ em cả buổi rồi đấy
- Mẫn Thy, em đã đến thì sẽ không chạy, chị không cần lo đâu
- Được rồi, Mẫn Thy, em buông Lam ra đi, mọi người đang nhìn kìa
- Thanks anh, Red
Sau đó, cô cầm một ly rượu đi cùng với anh trai vào một góc đứng nhìn xung quanh. Một lát sau, Lưu Vĩ Thần cũng đến đứng cạnh cô. Bọn họ đều chát ghét nụ cười giả tạo nịnh nọt trên môi những người kia nên thà đứng ở mộtgóc xem hề. Đứng xem kịch một lát thì những người kia đều có việc phải đi, chỉ còn cô Hàn Thiên Ân đứng đó
- Khiêu vũ cùng anh chứ, Lam?
- Vâng, được thôi
Đặt ly rượu trên bàn, cô cùng Hàn Thiên Ân bước ra khiêu vũ. Trong khi cô thả hồn vào điệu nhảy thì có vài ánh mắt nóng bỏng nhìn vào cô. Ganh ghét có, thương nhớ có, đau thương có, khó chịu có, và xem kịch vui cũng có.
Chủ nhân của ánh mắt ghen ghét, ganh tị mãnh liệt kia ngoài Trịnh Yến Yến thì còn ai vào đây. Từ trước đến nay, cô ta luôn là tâm điểm của sự chú ý, cô ta luôn tự nhận mình là đẹp nhất, nay cô lại hơn cô ta về mọi mặt thì hỏi làm sao cô ta lại không căm hận cô.
“Hàn Tuyết Lam, dám đoạt đi sự nổi bật của tôi, tôisẽ khiến cô sống không bằng chết. Tâm điểm của mọi người chỉ có thể là tôi, vị trí bên cạnh nam thần cũng chỉ có thể là tôi, là tôi mà thôi“.
Càng suy nghĩ càng khiến cô ta tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt, sau đó chợt nở nụ cười âm hiểm đê tiện mà nhìn cô. Xem ra cô ta đã nghĩ ra cách hãm hại cô rồi
Ánh mắt thương nhớ và đau thương đến từ Lạc Thiên Triệt và Phương Tuấn Hiên. Họ đều gây cho cô thương tổn không đáng có, đều khiến cho cô xa lánh phòng bị họ. Phải đến bao giờ họ mới có thể trở lại, đứng bên cạnh cô, làm cho buông phòng bị xuống với họ đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.