Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Chương 21: Con rể chết, cha vợ lại đến
Phúc Bồ
26/03/2024
Toàn trường đều chấn động!
Tất cả mọi người đều muốn hoài nghi nhân sinh rồi!
Hàn Vĩnh Thành, nhân vật truyền kỳ của Giang Châu, vậy mà lại gọi thằng nhóc trẻ tuổi này là cha?
Thật sự đã phá vỡ tam quan của họ!
“Ối!”
Ngay cả Dương Tử Hi cũng kinh ngạc đến mức che miệng lại, đôi mắt đẹp hiện lên những biểu cảm phức tạp như ngạc nhiên, bối rối, sốc và không thể tin được.
Mà người sốc nhất nghiễm nhiên là Hàn Gia Văn.
Lúc này, miệng anh ta đã há ra đủ đế nhét một quả sầu riêng vào.
Biểu cảm phải nói là muốn kinh hãi bao nhiêu thì có kinh hãi bấy nhiêu.
Ông nội mà mình sùng bái nhất lại gọi một thằng nhóc trạc tuổi mình là cha?
Vi thế nên hình tượng của ông nội trong đầu anh ta lập tức sụp đổ.
Anh ta nổi giận đùng đùng chạy tới, hét lên: “Ông nội, ông ở tù đến mức bị điên rồi đúng
không? ông không biết mình bao nhiêu tuổi sao, còn gọi thằng này là cha. ông không biết xấu hố, nhưng con còn cần mặt mũi đấy! ông làm như vậy sau này con biết ra ngoài gặp người thế nào?”
Bốp!
Một cái tát hung hăng giáng vào mặt anh ta, mạnh đến nỗi đầu anh ta nghiêng đi.
“Quỳ xuống cho tao!”
Hàn Vĩnh Thành hét lớn.
“Nếu như ông không cho con một lý do khiến con tâm phục khấu phục thì có đánh chết con, con cũng không quỳ!” Hàn Gia Văn cắn răng, kiên cường nói.
Hàn Vịnh Thành tức giận đến đen mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Trong ba năm lúc ông nội mới vào tù, bị người ta bắt nạt vô cùng thê thảm. Sau khi cha Long vào, tất cả những kẻ điên trong tù đều bị cha Long dạy dỗ cho ngoan ngoãn. Năm năm sau đó, dưới sự chăm sóc của cha Long, ông nội con ăn ngon, ngủ tốt, không bao giờ bị ai đánh đập nữa!
Nếu không có cha Long chăm sóc, ông nội con đã sớm chết trong tù rồi. Đến lúc đó con gặp chuyện còn có thể cậy nhờ ông nội được nữa không?”
Mọi người nghe xong mới biết hoá ra có
chuyện như thế.
“Mẹ nó, trước đây tôi cũng từng là anh hai trong tù, những người tôi biết đều là trộm pin hoặc cướp của giết người, không thì cũng là kẻ hiếp dâm và lừa đảo, chẳng có ai là trâu bò cả. Tại sao tên họ Long này lại may mắn đến vậy, ở tù mà toàn quen được những người lợi hại không?” Có người chán nản hỏi.
Hàn Gia Văn lúc này ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái cho Long cửu Thần, xấu hổ nói: “ông cổ Long, con sai rồi, hoá ra ông chăm sóc ông nội con như thế, con bằng lòng chịu trừng phạt, nhưng có thể đừng đánh gãy tay chân con được không?”
Long Cửu Thần thản nhiên nói: “Nể mặt ông nội cậu, tự tát vào mặt mình mười cái, đứng sang một bên.”
“Đa tạ ông cố Long!”
Hàn Gia Văn như được đại xá, tự tát mình hơn mười cái ròi bước sang một bên.
“Tổng đà chủ, hai người phụ nữ này nên xử trí như thế nào?” Chị Hồng hỏi.
Long Cửu Thần nhìn Trương Thiến Đình: “Thang Lập Võ ở đáu?”
Trương Thiến Đình lắc đầu, run rấy nói: “Là ông nội tôi nói anh đã chết, bảo tòi dụ Dương Tử
Hi tới đây để chỉnh chết cô ta. Tôi làm theo lời ông ấy, không ngờ anh còn chưa chết, hu hu hu…”
Cô ta hối hận đến xanh ruột!
Nếu sớm biết Long cửu Thần không chết, cho dù có cho cô ta thêm mười lá gan, cô ta cũng không dám mạo hiểm như vậy.
“Chặt đầu hai người phụ nữ này cho tôi.” Long Cửu Thần âm trầm ra lệnh.
“Tôi xem ai dám!”
Một giọng nói như tiếng chuông vang lên.
Một ông già mặc đồ thời Đường dẫn đầu một nhóm người sải bước đi vào.
Lập tức gây nên náo động toàn trường.
“Là gia chủ Trương Trương Bảo Quốc!”
“Mẹ nó, đó hình như là cha vợ của Diệp Nguyên Khôn, nghe nói ông ta rất có thế lực ở Kim Lăng!”
Hai mắt Trương Thiến Đình sáng lên, vô cùng phấn chấn, hét lớn: “ông nội, cuối cùng ông cũng tới rồi! Tốt quá!”
Cô ta hào hứng chạy về phía ỏng nội cô ta.
“Tôi đã đế cô đi chưa?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nói, nắm lấy cánh tay Trương Thiến Đình rồi vung lên, Trương Thiến Đình bay ra xa mười mét rồi tông vào một cột chịu
lực, não văng tung tóe đầy đất.
Khiến những người ở hiện trường kinh ngạc đến ngây người.
“Thiến Đình!”
Ông lão mặc đồ thời Đường Trương Bảo Quốc chạy tới, phát hiện cháu gái của mình đã chết, toàn bộ khuôn mặt già nua của ông ta ngay lập tức trở nên vô cùng âm trầm.
“Hội trưởng Thang nhờ tôi, bảo Thiến Đình dụ người phụ nữ của cậu đến đây, mượn tay Hoàng Thiên Bá và Hàn Vĩnh Thành diệt trừ cậu, không ngờ hai tên rác rưởi này không có thực lực, một kẻ thì quỳ lạy cậu, một kẻ nhận cậu làm cha, khiến cháu gái của tôi mới hai mươi lăm xuân xanh đã chết thảm như vậy. Tôi hận!”
Tất cả mọi người đều muốn hoài nghi nhân sinh rồi!
Hàn Vĩnh Thành, nhân vật truyền kỳ của Giang Châu, vậy mà lại gọi thằng nhóc trẻ tuổi này là cha?
Thật sự đã phá vỡ tam quan của họ!
“Ối!”
Ngay cả Dương Tử Hi cũng kinh ngạc đến mức che miệng lại, đôi mắt đẹp hiện lên những biểu cảm phức tạp như ngạc nhiên, bối rối, sốc và không thể tin được.
Mà người sốc nhất nghiễm nhiên là Hàn Gia Văn.
Lúc này, miệng anh ta đã há ra đủ đế nhét một quả sầu riêng vào.
Biểu cảm phải nói là muốn kinh hãi bao nhiêu thì có kinh hãi bấy nhiêu.
Ông nội mà mình sùng bái nhất lại gọi một thằng nhóc trạc tuổi mình là cha?
Vi thế nên hình tượng của ông nội trong đầu anh ta lập tức sụp đổ.
Anh ta nổi giận đùng đùng chạy tới, hét lên: “Ông nội, ông ở tù đến mức bị điên rồi đúng
không? ông không biết mình bao nhiêu tuổi sao, còn gọi thằng này là cha. ông không biết xấu hố, nhưng con còn cần mặt mũi đấy! ông làm như vậy sau này con biết ra ngoài gặp người thế nào?”
Bốp!
Một cái tát hung hăng giáng vào mặt anh ta, mạnh đến nỗi đầu anh ta nghiêng đi.
“Quỳ xuống cho tao!”
Hàn Vĩnh Thành hét lớn.
“Nếu như ông không cho con một lý do khiến con tâm phục khấu phục thì có đánh chết con, con cũng không quỳ!” Hàn Gia Văn cắn răng, kiên cường nói.
Hàn Vịnh Thành tức giận đến đen mặt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Trong ba năm lúc ông nội mới vào tù, bị người ta bắt nạt vô cùng thê thảm. Sau khi cha Long vào, tất cả những kẻ điên trong tù đều bị cha Long dạy dỗ cho ngoan ngoãn. Năm năm sau đó, dưới sự chăm sóc của cha Long, ông nội con ăn ngon, ngủ tốt, không bao giờ bị ai đánh đập nữa!
Nếu không có cha Long chăm sóc, ông nội con đã sớm chết trong tù rồi. Đến lúc đó con gặp chuyện còn có thể cậy nhờ ông nội được nữa không?”
Mọi người nghe xong mới biết hoá ra có
chuyện như thế.
“Mẹ nó, trước đây tôi cũng từng là anh hai trong tù, những người tôi biết đều là trộm pin hoặc cướp của giết người, không thì cũng là kẻ hiếp dâm và lừa đảo, chẳng có ai là trâu bò cả. Tại sao tên họ Long này lại may mắn đến vậy, ở tù mà toàn quen được những người lợi hại không?” Có người chán nản hỏi.
Hàn Gia Văn lúc này ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái cho Long cửu Thần, xấu hổ nói: “ông cổ Long, con sai rồi, hoá ra ông chăm sóc ông nội con như thế, con bằng lòng chịu trừng phạt, nhưng có thể đừng đánh gãy tay chân con được không?”
Long Cửu Thần thản nhiên nói: “Nể mặt ông nội cậu, tự tát vào mặt mình mười cái, đứng sang một bên.”
“Đa tạ ông cố Long!”
Hàn Gia Văn như được đại xá, tự tát mình hơn mười cái ròi bước sang một bên.
“Tổng đà chủ, hai người phụ nữ này nên xử trí như thế nào?” Chị Hồng hỏi.
Long Cửu Thần nhìn Trương Thiến Đình: “Thang Lập Võ ở đáu?”
Trương Thiến Đình lắc đầu, run rấy nói: “Là ông nội tôi nói anh đã chết, bảo tòi dụ Dương Tử
Hi tới đây để chỉnh chết cô ta. Tôi làm theo lời ông ấy, không ngờ anh còn chưa chết, hu hu hu…”
Cô ta hối hận đến xanh ruột!
Nếu sớm biết Long cửu Thần không chết, cho dù có cho cô ta thêm mười lá gan, cô ta cũng không dám mạo hiểm như vậy.
“Chặt đầu hai người phụ nữ này cho tôi.” Long Cửu Thần âm trầm ra lệnh.
“Tôi xem ai dám!”
Một giọng nói như tiếng chuông vang lên.
Một ông già mặc đồ thời Đường dẫn đầu một nhóm người sải bước đi vào.
Lập tức gây nên náo động toàn trường.
“Là gia chủ Trương Trương Bảo Quốc!”
“Mẹ nó, đó hình như là cha vợ của Diệp Nguyên Khôn, nghe nói ông ta rất có thế lực ở Kim Lăng!”
Hai mắt Trương Thiến Đình sáng lên, vô cùng phấn chấn, hét lớn: “ông nội, cuối cùng ông cũng tới rồi! Tốt quá!”
Cô ta hào hứng chạy về phía ỏng nội cô ta.
“Tôi đã đế cô đi chưa?”
Long Cửu Thần lạnh lùng nói, nắm lấy cánh tay Trương Thiến Đình rồi vung lên, Trương Thiến Đình bay ra xa mười mét rồi tông vào một cột chịu
lực, não văng tung tóe đầy đất.
Khiến những người ở hiện trường kinh ngạc đến ngây người.
“Thiến Đình!”
Ông lão mặc đồ thời Đường Trương Bảo Quốc chạy tới, phát hiện cháu gái của mình đã chết, toàn bộ khuôn mặt già nua của ông ta ngay lập tức trở nên vô cùng âm trầm.
“Hội trưởng Thang nhờ tôi, bảo Thiến Đình dụ người phụ nữ của cậu đến đây, mượn tay Hoàng Thiên Bá và Hàn Vĩnh Thành diệt trừ cậu, không ngờ hai tên rác rưởi này không có thực lực, một kẻ thì quỳ lạy cậu, một kẻ nhận cậu làm cha, khiến cháu gái của tôi mới hai mươi lăm xuân xanh đã chết thảm như vậy. Tôi hận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.